Chapter 2 (A) :Sắc màu của thời gian
***
(Nắng) Vàng
Một ngôi nhà nhỏ trên ngọn đồi đầy nắng vàng.
Một căn phòng với những chiếc ghế mang màu vàng nâu của gỗ ấm áp
Một chiếc áo vàng quay vòng theo những bước chân.
Những tiếng cười vang rộn.
Một gia đình hạnh phúc
…
Vẫn chỉ là một khoảng không gian không màu… khuất sau ánh vàng rực rỡ.
...
Có gì đó hạnh phúc …
(Máu) Đỏ
Cả một không gian màu đỏ thẫm.
Một mùi tanh nồng của máu.
Tất cả chỉ còn là sự lạnh lẽo …
Mảnh ký ức chìm vào nỗi sợ hãi.
Biến mất.
Con người ấy …
Thế nhưng vì sao có một trái tim đỏ vẫn đập từng hồi …
…
Vẫn chỉ là khoảng không gian không màu … khuất sau một vùng đất đỏ …
…
Có gì đó ghê rợn …
(Cô đơn) Tím
Một màu tím ôm trọn cả bầu trời buổi hoàng hôn.
Một khu vườn mang đầy sắc tím của những cánh hoa đỗ quyên vừa chớm nở.
Một nỗi buồn miên man …
Hòa cùng sắc tím buồn bã …
Lãng quên …
…
Vẫn chỉ là khoảng không gian không màu … khuất sau một mảng trời tím …
…
Có gì đó buồn bã …
***
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe xa dần, cậu cảm thấy có chút không hài lòng. Đôi mày khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh chóng giãn ra như chẳng có gì. Khuôn mặt vẫn vô cảm.
- Hắn không hiểu những chữ trong đây sao?
Một phút chốc, cậu hơi ngạc nhiên khi thấy hắn vẫn chẳng tỏ ra bất cứ biểu cảm nào khi nhìn thấy tờ giấy. Hắn có vẻ giống cậu nhỉ.
À không.
Hoàn toàn không giống.
Người ta nhận xét cậu là người vô cảm.
Nhưng còn hắn, hắn không vô cảm như vậy.
Hắn lạnh lùng …
Không!
Là hắn thản nhiên với tất cả mọi việc. Gương mặt ấy quá thản nhiên!
Hay là cậu đã đánh giá sai về hắn?
Cậu chỉ mới gặp hắn lần đầu, chỉ vừa quan sát hắn từ xa, chưa thể đánh giá được con người hắn như thế nào.
Nhưng có một từ mà cậu nghĩ đến đầu tiên khi nhìn thấy hắn .
Nguy hiểm!
Cậu ngã người trên chiếc giường trắng đầy ấp hình ảnh, những trang báo, hay cả những xấp giấy tờ nằm lăn lốc từ trên giường xuống dưới sàn.
Mệt mỏi.
Cậu khẽ nhắm mắt để mặc cho những dòng suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu.
Những mảng ký ức vụn vỡ ….
Cậu nhớ về nụ cười của mẹ.
Về ngôi nhà xưa mình đã từng sống.
Những tiếng cười vang rộn.
Một gia đình ấm cúng.
…
Vẫn chỉ là một khoảng không gian không màu… khuất sau ánh vàng rực rỡ.
...
Tất cả …. Chỉ còn là quá khứ mà thôi.
~~~
Ngày hôm ấy là một buổi chiều mưa tầm tã. Chiếc xe chở hai mẹ con từ trường trở về nhà lao đi trong cơn mưa.
Tiếng ríu rít của cậu bé cùng tiếng tiếng cười của người phụ nữ hòa vào tiếng mưa rơi tí tách.
Nhưng rồi sau đó chỉ là những tiếng gào thét điên loạn.
Và rồi một tiếng động thật lớn vang lên.
Âm thanh ấy như xé tan màn mưa.
Đau đớn.
Một mùi tanh nồng.
Đôi mắt nhỏ hé mở …
Có ai đó đang chạy đi xa.
Những giọng nói xa lạ bắt đầu vang lên.
Những tiếng khóc rên la xuất hiện.
Tiếng còi ý o vang ầm ỹ.
Choáng váng, cả cơ thể nhói đau, nhưng vẫn cố gắng dùng tay lay nhẹ người phụ nữ.
“Mẹ ơi ….”
Đôi bàn tay nhỏ xíu cố gắng bấu víu lấy vạt áo nhuộm đầy màu đỏ, miệng không ngừng mấp máy hai từ “Mẹ ơi …”
Người phụ nữ vẫn không tỉnh lại, vẫn không nghe thấy giọng nói nhỏ dường như ngày càng gào to.
Bất lực.
Ai đó đang kéo thân hình nhỏ bé ấy ra khỏi chiếc xe hơi. Vài giọng nói loáng thoáng bên tai.
Một vụ tai nạn.
Người phụ nữ ấy mất rồi.
Người gây tai nạn đã bỏ trốn.
Chiếc xe này là xe của chủ tịch một tập đoàn nào đó …
“Là tập đoàn … “
Đó là những từ cuối cùng cậu nghe được trước khi ngất đi.
Và cũng là những từ cậu nhớ đến suốt đời.
~~~
Năm 10 tuổi mất đi mẹ, người thân duy nhất.
Năm 10 tuổi vào cô nhi viện.
Năm 10 tuổi, cô đơn giữa dòng người xa lạ, chẳng có gì khác ngoài những ký ức về mẹ.
Trống rỗng.
Vô hồn.
Chỉ mang một suy nghĩ, sao lúc ấy không chết đi …
Thế nhưng vì sao có một trái tim đỏ vẫn đập từng hồi …
Cô nhi viện được một tập đoàn nào đó quyên góp từ thiện và trao một xuất học bổng cho người đạt được hạng nhất tại viện.
Tên tập đoàn ấy lập tức khiến cậu sững sờ.
Đau.
Cậu lao vào học tập.
Giành được hạng nhất, được học bổng. Ngày trao học bổng, vẫn không nhìn thấy người Chủ tịch của tập đoàn.
Lại lao vào học, vì nếu giành được hạng nhất năm năm liên tiếp thì sẽ được nhận vào làm việc cho tập đoàn.
Sáu năm trôi qua, sáu tấm bằng khen luôn được cất giữ trong hồ sơ.
Hai năm sau đó, cậu rời khỏi cô nhi viện, cầm theo những tấm bằng khen được nhét đầy trong tập hồ sơ nhỏ, cất bước vào thành phố để bắt đầu một cuộc sống tự lập.
Tất nhiên, cả lòng hận thù năm đó và đến tận bây giờ.
Những lần tìm kiếm.
Những lần thất bại.
Cuối cùng cũng đã tìm ra rồi.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro