Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01. Giấc mơ ở New York.

Ở Mỹ, tuổi hợp pháp để uống rượu là 21 tuổi.

Chanyeol nhớ rõ đây là suy nghĩ đầu tiên ghé ngang đầu anh khi anh đẩy cửa quán bar Eluxion và nhìn thấy Kyungsoo từ phía sau. Dù cậu điệu nghệ xoay xoay cốc rượu trong tay, anh vẫn cảm thấy cậu còn quá trẻ con so với nơi này.

Khác với hình ảnh được khắc họa trên phim về những quán bar bật nhạc ầm ĩ, Eluxion là một quán rượu nhỏ nối với khách sạn cùng tên. Nội thất quán làm từ gỗ nâu đơn giản, anh đèn vàng ấm áp chiếu xuống chiếc tủ đựng hàng trăm chai rượu đến từ đủ các nhãn hiệu khác nhau. Mỗi lúc muốn uống rượu một mình, Chanyeol hay chọn chỗ kín đáo sâu trong góc. Chỉ riêng hôm ấy anh vô thức bước đến chiếc bàn ngay quầy pha chế rồi ngồi xuống cạnh Kyungsoo dù anh thậm chí chưa biết cậu là ai.

Kyungsoo nhấp một ngụm Vodka nguyên chất. Vị rượu ban đầu hơi đắng sau đó ngọt dần ở cuống họng cậu. Cậu à một tiếng thích thú. Toàn bộ hành động lọt vào mắt Chanyeol khiến anh buột miệng thốt lên.

"Đáng yêu ghê!"

"Anh khen ai đáng yêu cơ?"

Lần này đến lượt Chanyeol giật mình, anh loạng choạng suýt ngã khỏi ghế vì không ngờ chàng trai anh vô tình gặp trong một quán bar giữa lòng New York lại hiểu tiếng Hàn.

Kyungsoo bật cười, cậu vươn người nắm lấy tay áo Chanyeol giữ anh ngồi vững. Đó là cú chạm đầu tiên đánh dấu ngày hai người quen biết nhau.

Kyungsoo tới New York vào độ giữa thu. Những hàng cây dọc hai bên đường đổi màu vàng đỏ xinh đẹp mê đắm. Rõ ràng đã lên một danh sách những việc cần làm khi đặt chân tới New York, rốt cuộc chênh lệch múi giờ khiến cậu mấy ngày liền lúc nào cũng như người bước trên mây. Cậu ngủ vùi khi cả thế giời bên ngoài đang chuyển động, và chỉ thức dậy lúc màn đêm đã trả lại vẻ yên lặng cho phố phường. Mãi tận hôm thứ tư thứ năm gì đó trong chuyến nghỉ ngắn ngày giữa các lịch trình dày đặc, Kyungsoo mới gom đủ chút tỉnh táo mò xuống quán bar thuộc hệ thống khách sạn. Cậu hơi cau mày kể lể đây là lần đầu tiên cậu đi uống rượu mà người phục vụ kiên quyết bắt cậu chứng minh là cậu đã đủ 21 tuổi mới rót rượu ra ly.

"Anh nhìn xem mặt tôi chỗ nào trông trẻ hơn 21 tuổi?" - Kyungsoo ấm ức xoay mặt qua trái qua phải chứng minh với người bạn mới quen là cậu chững chạc hơn nhiều.

Chanyeol nín cười không đáp, sao anh có thể nói với cậu là dù nhìn cậu từ đằng sau anh vẫn nghĩ cậu còn rất trẻ con.

Không giống Kyungsoo là dân du lịch, Chanyeol đã ở New York được một thời gian dài. Anh làm việc ở ngân hàng nằm giữa trung tâm thành phố, mọi thứ đem so với đa số du học sinh thì suôn sẻ hơn nhiều. Nhưng thói quen sống đơn độc từ những năm đầu trung học đến khi trưởng thành biến Chanyeol thành kẻ chỉ loanh quanh trên ốc đảo của riêng mình, anh có mấy mối quan hệ dù là người thân hay bạn bè xã giao. Gia đình ở cách nửa vòng trái đất, bạn bè thì bị ngăn cách bởi khác biệt ngôn ngữ và văn hóa. Rốt cuộc vào đêm sinh nhật chính mình, Chanyeol vẫn ngồi uống rượu trong quán bar Eluxion mà chẳng hề có ai vỗ vỗ lưng anh chúc một lời ngắn ngủi.

Kyungsoo nhanh chân nhảy xuống khỏi ghế cậu móc cả ví cả điện thoại từ túi quần rồi thảy chúng lên bàn. Chanyeol còn ngơ ngác chưa kịp hiểu cậu định làm gì thì đã nhanh chóng giải thích.

"Em lên phòng một chút. Em để đồ lại đây rồi, sẽ không bỏ đi đâu."

"Em không bỏ đi nhưng anh bỏ đi thì sao em ơi?" - Chanyeol không giấu nổi sự hoảng hốt trong giọng nói khi ánh mắt anh chạm phải chiếc điện thoại đời mới và ví da dày cộm mà Kyungsoo tỉnh bơ quăng trên bàn.

"Em tin anh mà." - Kyungsoo nháy mắt lém lỉnh, ngay cả cách cậu thoải mái xưng em cũng không giống cậu bình thường chút nào.

Rất lâu sau này nhớ lại, Chanyeol không khỏi tiếc nuối đáng lẽ ngày hôm đó anh nên lẳng lặng bỏ đi ngay khi Kyungsoo rời bàn. Bởi vì anh tò mò ngồi yên, hai người mới mãi dây dưa chẳng cách gì cắt đứt. Hoặc ít nhất anh cũng nên rút bừa vài tờ tiền trong ví Kyungsoo, phòng khi bị cậu đục thẳng vào tim anh còn có tiền khám bác sĩ.

Lúc Kyungsoo trở về bàn, trên tay cậu là một túi to đựng mấy lốc sữa đủ vị cùng những gói bim bim chỉ ở Hàn Quốc mới bán. Chanyeol cười thành tiến nhìn Kyungsoo bày sữa và bánh ra bàn rồi vỗ tay loạn xa.

"Chúc mừng sinh nhật anh. Chúc anh tuổi mới ngày nào ra đường cũng va phải em."

Ở trong phía quầy pha chế, cô gái phục vụ không hiểu ý nghĩa lời chúc tiếng Hàn nhưng khóe môi vẫn vô thức cong lên vui vẻ. Làm việc ở quán bar đã lâu, cô hiếm khi bắt gặp cảnh hai người ngồi cạnh nhau uống rượu mà thứ ánh sáng lấp lánh giữa họ vẫn rất đỗi trong lành. Lần đầu tiên cô biết hóa ra tình yêu chỉ cần là ánh mắt đong đầy mật ngọt mà Chanyeol dịu dàng đặt lên Kyungsoo, nghe cậu hát hài Happy Birthday bằng chất giọng trầm ấm.

Trời về khuya, Kyungsoo nằng nặc đòi đi cùng Chanyeol khi anh vu vơ hướng ra cửa nói rằng nhà anh cách quán bar Eluxion vỏn vẹn hai ngã tư đường. Ban đầu Chanyeol hơi chần chừ, cả anh và Kyungsoo đã uống không ít rượu, cậu đi cùng anh thì được, chốc nữa quay lại khác sạn một mình anh thật sự không yên tâm. Nhưng Kyungsoo cứ ngước nhìn anh năn nỉ mãi, vài ba tiếng "đi mà anh" là anh đã xiêu lòng. Cả hai bước bên nhau trên vỉa hè chật hẹp, thỉnh thoảng dòng người chèn ép khiến bàn tay Kyungsoo lướt nhẹ qua bàn tay Chanyeol giữa phố đông. Anh không hiểu nổi chất cồn rốt cuộc có ma thuật gì mà hơn một lần anh muốn dồn hết can đảm nắm lấy tay cậu, mặc kệ cho sự thật cả hai mới quen biết nhau vài tiếng đồng hồ. Có lẽ vì giọng nói tiếng Hàn thân thuộc quá, có lẽ vì cậu đem hết sữa bánh cho anh, có lẽ vì cậu nhắc đi nhắc lại là cậu tin anh vô điều kiện. Lần đầu tiên Chanyeol ước đoạn đường dài ra đừng bao giờ kết thúc, anh có thể đi một vòng rồi một vòng New York chỉ để ở bên Kyungsoo thêm chút nữa thôi.

Tiếc rằng hai ngã tư thật sự là khoảng cách ngắn ngủi, Chanyeol và Kyungsoo rảo bước không bao lâu đã về nhà. Gọi là nhà nhưng nơi ở của Chanyeol chẳng qua là tầng trệt của một căn hộ cũ, hai người hàng xóm bên trên anh thậm chí chưa chạm mặt bao giờ chứ đừng nói đến chuyện nhớ tên. Chanyeol hơi bĩu môi buồn bã, anh cúi đầu di di mũi giày không đành tạm biệt Kyungsoo.

"Anh ơi." - Kyungsoo liếc nhanh đồng hồ, cậu dang tay nhoẻn miệng cười. - "Mới 11 giờ 58 phút thôi, chưa hết sinh nhật anh đâu. Ôm một cái chúc mừng sinh nhật nào."

Chanyeol gật đầu, anh cũng dang tay ôm thật chặt người đứng trước mặt mình. Đôi môi anh mấp máy lời cảm ơn rất nhỏ. Có thể sáng mai thức dậy anh sẽ nhận ra vốn không có Kyungsoo nào cả, hết thảy chỉ là giấc mơ ngọt ngào anh huyễn hoặc bản thân trong đêm sinh nhật cô đơn. Nhưng dù là vậy cũng không sao. Hơi ấm và hương thơm của cậu quấn quýt lấy anh vô cùng chân thật. Chanyeol vừa định đẩy Kyungsoo ra nhắc cậu quay về khách sạn cẩn thận thì cậu đã dụi đầu vào vai anh thở đều.

Chuông đồng hồ từ nhà thờ gần đó đánh đủ 12 tiếng báo hiệu qua ngày mới. Đường phố New York dù đã khuya vẫn không bớt phần tấp nập, có một Kyungsoo ngủ quên trên vai Chanyeol sau khi thì thầm khe khẽ "Anh ơi, sinh nhật vui vẻ."


Buổi sáng Kyungsoo thức dậy với cái đầu nặng trịch vì men rượu, cậu nhìn thật lâu lên trần nhà nhớ những chuyện xảy ra. Nếu có một điều gì mọi người nên biết về Kyungsoo thì chính là cậu uống rượu chẳng say bao giờ. Sau mỗi lần bạn bè kéo nhau đi ăn uống, Kyungsoo luôn luôn là người duy nhất tỉnh táo để lôi những cái xác mềm nhũn kia về nhà. Vậy nên việc cậu say đến ngủ quên trên vai người khác là không thể.

Hỏi Kyungsoo không sợ bị lừa sao, cậu đương nhiên là có. Nhưng lúc ngồi ở quán bar Eluxion cậu cao hứng muốn gọi thêm một cốc bia sau khi đã uống vài ly rượu, Chanyeol gằn giọng bảo là em đừng như thế, uống vừa bia vừa rượu sẽ rất đau đầu. Chưa một ai từng quan tâm Kyungsoo mấy điều nhỏ nhặt kiểu vậy trước đây. Anh em bạn bè luôn hò reo ủng hộ mỗi khi cậu đổ rượu vào cốc bia to rồi ngửa cổ uống cạn. Kyungsoo biết họ không có ý xấu nên không bực tức, nhưng cậu thừa nhận say xỉn trong tỉnh táo là cảm giác chẳng dễ chịu chút nào. Cậu đau đầu và biết mình đau đầu, buồn nôn và biết mình buồn nôn, dạ dày bỏng rát và biết rằng cơ thể không ổn, mà lại chẳng thể nhờ ai vì xung quanh mọi người đều đã gục cả rồi. Kyungsoo đâu ngờ cậu đi nửa vòng trái đất lại tìm thấy một người cởi áo khoác của anh khoác lên người cậu dặn dò.

"Trời lạnh, em sẽ không quen."

Đằng nào cũng chỉ ở New York vỏn vẹn có mấy ngày, Kyungsoo muốn sống bất cần không quan tâm chuyện gì sẽ đến một chút. Chanyeol đặt cậu lên giường rồi bận rộn trải chăn nằm dưới đất, thỉnh thoảng lại nhỏm dậy xem cậu ngủ ngon không? Ánh đèn đường chiếu vào căn phòng nhỏ nhưng vì anh nằm xa cậu nên không nhận ra cậu vẫn thức, thậm chí trên môi còn lén lút nở ra một nụ cười.


Ngoài bếp, Chanyeol lúi húi bỏ bánh mì vào lò nướng. Anh bày ra hai chiếc đĩa sau đó nghĩ gì lại cất bớt một chiếc đi. Dù chính mắt anh nhìn thấy nằm ngủ ngon lành trong phòng mình, rồi cũng chính anh xếp bàn chải và khăn mặt mới trên tủ đầu giường cho cậu, anh vẫn không ngăn nổi nghi ngờ biết đâu cậu là ảo ảnh anh vẽ nên. Kyungsoo đi từ phòng ngủ ra bếp, cậu đứng tựa cửa nói giọng nhão nhoẹt.

"Anh, đói."

"Ừ, anh làm đồ ăn cho em."

Chanyeol cười thầm chính mình, chiếc đĩa anh vừa cất đi lại bị anh lấy xuống. Nghĩ trong đầu là Kyungsoo không có thật, nhưng anh vẫn vô thức nướng dư bánh mì và chiên gấp đôi trứng. Ngay cả hạt cà phê anh đổ vào máy cũng nhiều hơn hẳn thường ngày. Anh vừa chê mình ngốc vừa không phủ nhận anh rất mong chờ cuộc gặp với Kyungsoo không phải là một giấc mơ.

Một vài năm sau đó, thỉnh thoảng lúc đang nướng bánh mì, chiên trứng hay pha cà phê, Chanyeol sẽ không kìm được mà nhớ tới buổi sáng Kyungsoo ngồi đối diện anh. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ bao phủ lấy cậu khiến cậu trông vừa chân thực vừa hư ảo. Giữa bữa ăn, Kyungsoo ngẩng đầu lên hỏi:

"Lát nữa anh đưa em đi chơi được không?"

"Được chứ."

Bởi vì Chanyeol không bao giờ từ chối Kyungsoo, ngay cả khi bị cậu rạch nát cả tim anh cũng chưa từng trách cậu nửa câu.

Loay hoay một lúc, Kyungsoo lấy luôn áo thun của Chanyeol. Vóc dáng của hai người không cách biệt nhiều nhưng cậu vẫn thấp và gầy hơn anh. Chiếc áo bình thường Chanyeol mặc không sao giờ lên người Kyungsoo tay áo kéo dài tới tận khuỷu. Hơi lạ lẫm vì cảm giác xung quanh mình là mùi nươc hoa nhè nhẹ Chanyeol hay dùng, Kyungsoo cứ xoay qua xoay lại mãi. Cậu chờ Chanyeol khóa cửa nhà xong liền nhảy ra đứng trước mặt anh.

"Ơ, không khen em đáng yêu như hôm qua nữa à?"

Chanyeol nhăn mặt lắc đầu, nhưng lát sau khi cả hai đang đi bộ trên vỉa hè chật hẹp, anh nghiêng đầu kề sát tai cậu thì thầm.

"Nhất."

Mất vài giây Kyungsoo mới hiểu ra anh là khen cậu đáng yêu nhất. Đàn ông con trai ai lại khen nhau đáng yêu bao giờ, thế mà chẳng hiểu sao điệu bộ nửa tán tỉnh nửa ngại ngùng của Chanyeol trong mắt Kyungsoo đúng thật là rất đáng yêu!

Di di tay mãi trên tờ bản đồ thành phố, cuối cùng Kyungsoo chọn đi thăm tượng Nữ Thần Tự Do. Từ nội thành New York phải đi thuyền tới một hòn đảo giữa dòng sông thì mới ngắm được bức tượng nổi tiếng. Vì là dịp cuối tuần nên một vài trường học tổ thức đi dã ngoại cho các cô cậu bé. Gặp những lúc khác, Chanyeol chắc chắn không phiền dù mấy đứa trẻ con có chạy giỡn đùa nghịch ồn ào đến đâu. Nhưng lần thứ ba Kyungsoo bị đẩy suýt ngã nhào vì tụi nhóc chen lên chen xuống trong hàng, Chanyeol hơi cau mày kéo cậu đứng sát vào phía trong. Hai tay anh vòng quanh người cậu tạo thành một khoảng trống nhỏ để cậu lọt thỏm ở giữa. Tư thế muốn bao nhiêu mờ ám liền có đủ bấy nhiêu. Cũng không rõ là may mắn hay xui xẻo, ngay lúc đó chiếc thuyền lớn hú một tiếng dài báo giờ lên tàu. Chanyeol xoay người nhường đường cho Kyungsoo, đôi môi anh không chủ ý lướt ngang trán cậu thật nhanh. Anh thì không cảm thấy điều gì bất thường cả, nhưng cậu khựng lại như vừa bị giật điện.

"Em?" - Chanyeol lo lắng hỏi.

Chanyeol lắc đầu tỏ ý cậu không sao. Đúng hơn hết phải là anh đừng hỏi nữa, em sắp nổ tung rồi.

Thời tiết New York thích hợp tuyệt đối để ra ngoài, cái lạnh bám vào từng phân tử không khí nhưng ông mặt trời vẫn ló dạng sau những đám mây. Vừa đặt chân lên đảo Kyungsoo đã phấn khích chạy khắp nơi. Cậu đứng dưới chân tượng một tay che mắt vì nắng, tay kia vẫy Chanyeol loạn xạ. Trong mấy bước chân đi đến chỗ Kyungsoo, anh không khỏi nghĩ mọi người tới đây thưởng lãm cảnh sắc, anh còn ở đây chỉ để ngắm cậu thôi.

Chụp hình chán, Kyungsoo kéo tay áo Chanyeol vào một cửa hàng lưu niệm trên đảo. Kyungsoo nhấc lên đặt xuống mấy khung hình để chọn ra cái ưng ý. Ban nãy cậu và Chanyeol chụp được vài tấm rất đẹp nên cậu muốn lưu giữ kỉ niệm. Chắc là Kyungsoo sẽ để khung hình ngoài phòng khách nhà mình, như thế mỗi lần bố mẹ ghé qua hỏi cậu người trong hình là ai, cậu có thể kể cho họ nghe những ngày dịu dàng ở New York. Cũng cần có thêm một khung hình trong phòng tập ngăn anh em hỏi han cậu chuyện yêu đương. Mải lựa chọn, Kyungsoo không nhận ra Chanyeol ghé cằm lên vai cậu tò mò.

"Em làm gì đấy?"

"Anh thích cái nào hơn?"

Chanyeol chỉ vào chiếc khung làm bằng gỗ đơn giản, ở góc bên phải là bức tượng Nữ Thần Tự Do thu nhỏ và hàng chữ New York City mộc mạc. Anh cầm lấy khung hình rồi đột nhiên nghiêng đầu đầy vẻ bí ẩn.

"Anh hỏi em cái này, em trả lời thật lòng thì anh mua cho em."

"Anh hỏi đi."

"Nếu có một người đột nhiên nắm lấy tay em, em sẽ làm gì?"

Lần này đến lượt Kyungsoo ậm ừ tìm câu trả lời, cậu cố tình kéo dài thời gian trêu Chanyeol sốt ruột.

"Phải xem người nắm tay em là ai đã. Nếu là người em thích thì em để yên. Nếu là người em không thích thì em giằng ra rồi lườm một cái. Còn nếu là anh..." - Kyungsoo hơi ngừng lại, giữa cửa hàng lưu niệm đông đúc người, cậu khẽ vươn tay đan vào tay Chanyeol vừa vặn, - "Còn nếu là anh, em muốn mình chủ động nắm tay anh."


Chanyeol đã thôi nghĩ Kyungsoo là một giấc mơ. Không phải vì chuyện nắm tay đâu, đấy thật ra mới là câu chuyện khiến Chanyeol lúc bước lên tàu còn cố tình va đầu vào cửa xem thử có đau không. Anh thôi nghĩ Kyungsoo là một giấc mơ bởi lý do ngớ ngẩn hơn nhiều.

Lúc cả hai quay lại đất liền sau chuyến đi thăm quan tượng Nữ Thần Tự Do, Chanyeol về nhà mình còn Kyungsoo về khách sạn. Dù sao đồ dùng và sạc điện thoại của cậu vẫn còn ở đó. Rõ ràng đều là người lớn cả, mấy động chạm nhẹ tênh kiểu hai bàn tay đan vào nhau vốn không phải lần đầu. Vậy mà lúc Kyungsoo muốn rút tay ra để đi lên phòng, Chanyeol cứ tần ngần mãi. Anh lấy đầu ngón cái di di trên bàn tay cậu:

"Anh làm sao bây giờ?"

"Nào, sáng mai là gặp mà."

"Em sạc điện thoại xong phải gọi cho anh nhé. À nhưng mà đừng vừa sạc vừa gọi, nổ đấy."

Kyungsoo tặc lưỡi kiểu em biết rồi, em cũng đâu phải trẻ con lên ba.

Chanyeol buồn bã rảo bước về nhà. Hai cái ngã tư đêm qua là quãng đường ngắn ngủi giờ không có Kyungsoo lại như dài ra vô tận. Anh đá văng hòn sỏi nhỏ trước mũi chân mình, sao cậu ấy không tỏ ra lưu luyến gì anh?

Không lưu luyến gì là vì đêm đó Kyungsoo quay về phòng vơ vội mấy món đồ cần thiết hét hết vào balo, cậu mười một rưỡi đêm đứng trước cửa nhà anh bấm chuông inh ỏi. Hai vị hàng xóm tầng trên bị đánh thức giữa khuya nên thò đầu ra từ ban công mắng một tràng tiếng Anh mà Kyungsoo nghe không hiểu. Chanyeol vừa rối rít xin lỗi vừa kéo cậu vào nhà. Anh thả mình xuống sofa cười nắc nẻ dù Kyungsoo không hiểu bị mắng thì có gì vui. Lần đầu tiên chạm mặt hàng xóm đã gây ra ấn tượng không mấy tốt đẹp, nhưng việc họ cũng nghe thấy tiếng chuông cửa và nhìn thấy Kyungsoo khẳng định với anh rằng 48 tiếng đồng hồ qua không phải là một thước phim đẹp đẽ.

Lúc toe toét cười giải thích cho Kyungsoo người ta mắng anh mời bạn trai đến nhà cũng phải xem giờ chứ, Chanyeol không biết rằng rồi hai tiếng "bạn trai" sẽ trở thành sợi dây buộc chặt anh vào một mối quan hệ mà dẫu nhìn thấy phía trước là vực thẳm anh vẫn không đành lòng bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro