Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4

Công ty JT mở cuộc thi tuyển người mẫu chuyên nghiệp. Hyoyeon, Yoona và 

Sunny đều tham dự. Hồi còn đi học các cô vốn đã là người mẫu nghiệp dư, model 

cho tạp chí nên cũng không mấy khó để vượt qua cuộc thi này dù nó cũng 

tuyển chọn rất gắt gao. Tiffany thỉ không tham dự, cô đã có kế hoạch của riêng 

mình. Ngày 3 cô bạn thân đi đăng kí cũng là ngày cô đến nhà Jessica. 

Cô đến từ rất sớm, nhưng đứng nép ở một góc bên kia đường, xe Jessica vừa ra 

khỏi cổng được 15’ thì một chiếc xe khác chạy ra. Chiếc xe lướt ngang qua mặt 

cô, thoáng thấy trong đó là một khuôn mặt quen thuộc. Tiffany nhận ra đó là cô 

gái ở nhà Jessica.

Sau khi chắc chắn Jessica và Hara đã đi khỏi, Tiffany mới đến trước nhà và nhấn 

chuông. Tiếp cô là một người với khuôn mặt phúc hậu – Quản gia nhà Jessica. Cô 

ngỏ ý xin làm người giúp việc trong nhà. Thật may cho cô là nhà này đang định 

tuyển thêm người vì bà quản gia tuổi cũng cao, vừa làm việc nhà còn chăm sóc 

đứa trẻ, thêm Hara đến ở nữa. 

Bà chỉ cho cô một căn phòng nhỏ cuối dãy hành lang, bảo cô sẽ ở đó. Tiffany

mang hành lí vào sắp xếp rồi nghe bà giới thiệu, chỉ dẫn cách làm việc trong 

ngôi nhà này. Tầng trệt là phòng khách và nhà bếp, phòng của bà và cô. Tầng 

1 là phòng đọc sách, làm việc, phòng cho khách. Tầng 2 là phòng Jessica, phòng 

Hara và phòng của Shinvi, có thêm vài phòng trống. Trên gác xép là kho. Tiffany

lơ đãng nghe nhưng cũng gắng ghi nhớ, mối quan tâm của cô lúc này là con gái

của mình. 

Bất chợt một âm thanh vang lên, là tiếng khóc của trẻ con. Tiffany trong lòng lo 

sợ vội phóng liền hai bậc một để lên cầu thang. Mở tung cánh cửa, Shinvi đang 

ngồi trên giường (giường to nhưng xung quanh có thanh chắn để bé không 

ngã), đôi mắt ướt, nhưng không nghe tiếng khóc to nữa. Trong trí óc non nớt 

của nó ám ảnh một điều là Hara sẽ lên, thế là nó không dám khóc thành 

tiếng. Tiffany nhìn con mình mà đau lòng, mắt lại rưng rưng, cô chạy tới bế Shinvi

lên, dỗ dành nó. Con bé không đẩy cô ra mà để yên cho cô bế, tiếng thút thít 

nhỏ dần rồi im hẳn. Lúc này bà quản gia cũng vừa lên. Bà nhìn cách Tiffany bế

Shinvi mà nhận ra một điều gì đó rất đặc biệt. Bà lại định đỡ Shinvi từ tay cô thì 

con bé hất ra, lắc đầu nguầy nguậy rồi ôm cứng lấy Tiffany. Bà bất ngờ rồi bật 

cười.

- Ơ, con bé này, chê bà rồi àh, thấy cô trẻ hơn nên thích àh? 

- Dạ, để con trông nó cho bà, con bé dễ thương quá_Tiffany mỉm cười rồi 

nhìn Shinvi với ánh mắt âu yếm.

- Uh, vậy từ nay cháu chăm sóc và chơi với nó nhé. Để bà làm chuyện nhà 

được rồi. Thật cháu là người con gái đầu tiên mà nó chịu để bế đấy. Thật tội, 

con bé chỉ có một mình, bà không thể vừa làm chuyện nhà vừa trông nó, 

chẳng biết umma nó là ai, appa nó thì lại bận suốt ngày._ Bà chép miệng

- Lúc vào cháu thấy cô gì đó mà, không phải mẹ bé sao?_ Tiffany nghe bà nói thì 

lại thấy lương tâm cắn rứt, cô vờ hỏi, gắng giữ bình tĩnh.

- Ah, đó là cô Hara, vợ sắp cưới của cô chủ. Đến đây chỉ mới 2 tuần thôi. 

Cũng từ đó Shinvi hay gặp ác mộng… _câu cuối bà nói nhỏ xíu nhưng Tiffany cũng 

đã nghe được.

Bà quản gia đi làm việc, Tiffany cho con bé ăn rồi chơi với nó. Con bé cứ 

quấn lấy cô, hai mẹ con chơi thật vui. Trong đầu Tiffany hiện lên ý nghĩ “ Shinvi 

thật đáng yêu… không thể để appa nó lấy Hara được, nhưng…làm cách nào 

đây? Ngăn cản sao, danh nghĩa gì?”. Tiffany ôm đầu, gục mặt xuống, chợt một 

bàn tay bé xíu vụng về chậm chậm những giọt nước mắt trên mặt cô. Cô ngước 

lên, con bé nhìn cô chăm chăm.

- Mama àh, mama đừng khóc, con thương mama lắm.

“Mama”, com bé gọi cô là “Mama”, lẽ ra cô phải thấy hạnh phúc, nhưng sao 

con tim lại đau nhói, vì bây giờ cô chẳng có danh nghĩa gì, làm sao để Shinvi gọi 

mama được chứ. Cô cắn mội, rồi ân cần nói với nó.

- Con gọi cô là cô Miyoung đi, không phải gọi là mama.

Con bé nhìn cô, nhoẻn miệng nở một nụ cưởi thiên thần:

- Cô Miyoung.

- Ngoan_ nói rồi cô ôm nó vào lòng…sao cô thấy yêu nó thế chứ, đến mức có 

thể đổi cả cuộc đời mình để con bé luôn nở nụ cười..

******

Hyoyeon, Yoona và Sunny biết tin Tiffany xin làm người giúp việc cho nhà Jessica, không 

muốn nhưng cũng đành chấp nhận, vì như Tiffany nói “Chỉ có cách đó mới có thể 

gần bé Shinvi  thôi.” Và giờ thì 3 cô đang bận rộn với cuộc thi. 

Buổi tối, nhà Hyoyeon đi vắng hết nên cô cũng chẳng làm bếp. Đã 10h tối, đang ngồi 

xem tạp chí của JT thì bụng cô bắt đầu biểu tình. Cô chợt nhớ đến mùi vị của 

thức ăn ở tiệm Soshi.

Quán này thứ căn rất ngon, cực kì đông khách, do vợ của giám đốc mở, và bà ta là bạn mẹ cô. 

Ngước mắt lên nhìn đồng hồ, cô ngán ngẩm. Cô là chúa sợ ma, đi đêm là một 

chuyện không tưởng, thường tối về là có Yoona, Sunny và Tiffany đưa đến tận 

nhà. Đưa tay xoa xoa cái bụng, biểu tình cực kì dữ dội. Cô nhăn mặt, chép 

miệng, lấy áo khoác và mở cửa ra ngoài. 

Cô đi mà như chạy, ngõ hẻm nhà cô tối thui. Nghĩ tới lúc ngồi trong quán ăn 

thưởng thức mùi vị thơm ngon thì cô lại an tâm đôi chút. Ra tới nơi, vừa kêu 

xong, lại nhớ quãng đường về nhà, cô vội nhờ bà chủ đổi thành phần mang về. 

Bà Choi trao cái túi cho cô rồi hỏi:

- Tối rồi cỏn chạy ra đây,không sợ ma hả?

- Dạ…hơi hơi…mà không sao…thưa bác con về _Cô cố nói cứng

- Về được không đó?

- Dạ được ạh.

Hyoyeon cằm túi thức ăn, không dám chạy vì sợ sẽ đổ. Cô đi mà đầu cứ nghĩ đến 

những thứ chỉ làm cô sợ thêm. Lắc đầu, cô cố nghĩ tới những chuyện vui, 

những clip hài, những bộ phim hoạt hình, về cuộc thi người mẫu, về chuyện 

của Tiffany. Tới lúc tưởng chừng như tạm quên nỗi sợ thì bất ngờ cô tiếng chân 

đi phía sau. Rợn cả người, cô đứng lại, không nghe thấy gì, cô tưởng mình lầm. 

Nhưng khi cô bước đi, lại có tiếng chân phía sau. Óc át, da gà da vịt gì nổi lên 

hết, Hyoyeon len lén quay người ra sau. Một cái bóng trăng trắng và đang di 

chuyển. Hoảng sợ, cô hét lên

- Áh…ma….ma…_rồi bỏ chạy.

Nhưng chưa gì cô bỗng nghe một tiếng “Vụt”, sau đó là “Ùm” rồi chợt có tiếng 

kêu:

- Này, đừng đi, cứu với.

Hyoyeon lạnh người, “ma nó kêu mình”. Nhưng rồi cô chợt nghĩ lại, sao ma lại nói 

tiếng người, còn kêu cứu nữa. Tiếng kêu lại vang lên, lần này thảm thiết hơn. 

- Này…cứu tôi…tôi là con gái bác Choi nè…

Lúc này Hyoyeon mới quay lại, cô đặt túi thức ăn xuống rồi hì hụi kéo cô nàng lên. 

Hóa ra cô ta là Sooyoung, con bác Choi, cô hay nghe nhắc nhưng không biết mặt. 

Sooyoung làm cảnh sát, vừa đi trực về. Bác Choi lo cô về đường tối một mình nên 

nhờ cô ấy hộ tống cô. Mà cô ấy cũng mắc cỡ, không dám đi chung, cũng không lên 

tiếng, chỉ lẽo đẽo theo sau. Đường này cô ta lại không rành nên đã bị sụp hố 

gas do thợ đào đường sửa ống nước chưa lắp. Kết quả là bây giờ người 

cô ấy bốc mùi thum thủm của nước cống. Một cảnh sát oai vệ mà giờ thế đấy. 

Hyoyeon cố nín cười, lí nhí cám ơn Sooyoung rồi về nhà, nỗi sợ cũng không còn. Sooyoung

không thể hoàn thành nhiệm vụ...cô về nhà tẩy uế. 

Sáng hôm sau, Hyoyeon ra tiệm ăn, hay tin Sooyoung bị bong gân ở cổ tay. Lúc ra về, 

bác Choi nhìn cô cười, hỏi đùa

- Sao, hôm nay có cần người đưa về nữa không.

Hyoyeon chưa kịp trả lời thì Sooyoung từ trong bước ra, cố tay quấn băng trắng toát

- Thôi umma…cô ấy ghê lắm…ma sợ luôn chứ mà đưa về…

- Xí…_Hyoyeonle lưỡi nhái Sooyoung rồi chào bà Choi.

Sunny và Yoona vừa đậu xe 

ở bên kia đường, họ đến rước cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: