Tìm Lại Hạnh Phúc [K
Có Chờ Được Không?!...
Thể loại: Truyện dài
Tình trạng: Hoàn thành
Dạng: Original
Chú thích: K
Đôi lời tác giả: Không ai có thể ngăn cản được tình yêu của bạn ngoài chính bản thân bạn!! Hãy quyết định nhưng đừng để bạn ôm hận cả đời vì quyết định đó… Mỗi một câu chuyện nó như ước muốn của chính bản thân mình. Ai đã yêu, đang yêu và chưa yêu hãy trân trọng người bên cạnh, hãy tha thứ, hãy bao dung đừng để đánh mất rồi hối hận cả một đời. Mình biết nói thì dể nhưng làm được mấy ai?! Nhưng hãy cố các bạn ah!! Có hạnh phúc hay không là do mình… “Thời gian làm được tất cả”. (Mình đổi tên nhân vật Lan -> Huỳnh, nếu thiếu sót gì mong các bạn thông cảm)
><><><><><><><><
Hôm nay là ngày khai giảng, tất cả học sinh phải có mặt tại trường trước 7h để làm lễ. Đến sớm nhất có lẽ là các bạn học sinh của khối 10 vì đây là ngày đánh dấu cột mốc quan trọng trong hành trang đi đến tương lai. Một tốp nữ đang trò chuyện thì…
-Chị Ngọc kìa!! – Tuyết chỉ tay về trước.
-Làm gì như “minh tinh” xuất hiện dạ?! – Trang ngạc nhiên khi thấy phản ứng của bạn mình nhìn người trước mặt.
-Thì minh tinh chứ gì nữa! –Một người bạn khác lên tiếng.
-Là sao?! Hok hiểu!! – Trang vẫn ngây ngô.
-Bà đúng là nông cạn. Vào đây mà không biết chị Ngọc ai thì nghỉ đi là vừa!!
-Quá đáng! Mất mớ gì tới tui mà biết?!
-Bà đúng là… nếu bà không biết thầy hiệu trưởng trường là ai tui có thể chấp nhận nhưng chị Ngọc mà bà không biết thì coi như bà không phải là học sinh trường rồi.
-Làm gì nghiêm trọng dạ?! Nói xem…
-Không cần nói… tí nữa bà sẽ biết…
-Dzị cũng nói!! Bà rảnh quá hé!
-Lát nữa bà sẽ thấy sự nông cạn của bà…
-alo…alo…Mời các bạn tập trung về lớp mình để bắt đầu buổi lễ. –Tiếng micro phát ra ngắt ngang lời Tuyết.
-Bà thấy chưa?! Sắp rồi đó! – Tuyết vừa đi vừa nói với Trang vì người cầm mic là Ngọc.
-“Làm gì ghê dạ?! cũng bình thường thôi mà!!” – Trang thầm nghĩ.
Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, buổi lễ trang trọng bắt đầu chẳng có gì khác so với những năm trước nhưng đặc biệt ở chổ.
-Bà thấy chưa?! –Tuyết nói với bạn khi buổi lễ kết thúc.
-Thấy rồi!! – Trang đối phó.
-Bây giờ thì hiểu tại sao tui nói nếu không biết chị Ngọc thì không phải học sinh trường chưa?!
-Biết rồi!! –Giọng đều đều.
-Ngưỡng một chị quá ah!! Lớp trưởng gương mẫu, học sinh xuất sắc nhất khối, đoàn viên xuất sắc, học sinh danh dự toàn trường, học sinh giỏi cấp Tỉnh, văn nghệ thì khỏi chê, hát hay nhảy đẹp…Người gì mà vừa đẹp lại vừa có tài nữa!! nếu tui là con trai tui “cua” chỉ liền á!!
-Bà có nước đi theo xách giép cho người ta thì có chứ ở đó mà mơ mộng…
-Đừng xỉ nhục tui nha!! Chạm tự ái ah!!
-Tự ái?! Bà cũng có nữa hả?! Xem lại bà yk!
-Có chứ sao hok?! Tui là người chứ bộ…
-Thôi! Mệt bà quá! Tui về trước đây!?
-Ý… sao về?! hok đi tám hả?!
-Mệt bà quá!! Có việc nên về, được chưa?! – Trang lên xe chạy một mạch mà chẳng thèm để ý đến Tuyết.
-Con nhỏ này bữa nay sao dzậy ta?! –Tuyết thắc mắc.
-Làm gì thẩn thờ dạ?! Trang đâu?!
-Có gì đâu! Nó về ùi!!
-Sao dạ?!
-Nó nói nhà có việc.
-Nhà nó mà có việc hả?! khó tin quá! Mà thôi! Kệ nó đi.
-Uh!! Đi ăn chè nha?!
-Uh! – cả nhóm tán đồng.
Trang không về nhà mà lang thang một mình ở công viên. “Sao nhìn chị ấy quen vậy ta?!” Trang nghĩ. Đang thơ thẫn thì đụng phải một người.
-Ơ!! Xin lỗi! xin lỗi! – Trang cuối đầu lia lịa.
-Có gì mà khẩn trương dạ bé?!
-Chị… chị Ngọc - Trang ngạc nhiên nhìn người trước mặt.
-Mình biết nhau sao?!
-Dạ không?! Tại lúc sáng em gặp chị…
-Uh! Bé tên gì?! Chắc đang lớp 10 phải không?!
-Dạ! Em tên Trang. “Sao ngoan đột xuất dạ trời?!” – Trang thầm nghĩ.
-Uh! Bé đi một mình sao?!
-Dạ! Còn chị?!
-Chị đang đợi nhóm bạn.
-Đi đâu chơi hả chị?!
-Uh! Tụi chị định đi Suối Tiên.
-Ngọc ơi!! – một người bạn gọi Ngọc
-Mình đến liền. – Ngọc trả lời rồi quay lại nói với Trang.
-Bạn chị đến rồi, chị đi trước đây. Bé cũng nên về sớm đi, ở công viên một mình buồn lắm!
-Dạ!!
-Bye bé!! – Ngọc chạy lại tốp bạn mình.
“Chị ấy thân thiện thật, mình cứ tưởng chị ấy chảnh lắm! không ngờ… Trông chỉ lúc này kute ghê!! Quần jien, áo thun, giầy panda… trời ơi!! Bị bệnh hoang tưởng rồi!” –Trang xua đi ý nghĩ của mình rồi đi về.
Buổi học đầu tiên bắt đầu, tâm lí của học sinh mà, làm biếng vô cùng khi mới nghỉ hè xong lại gặp cảnh “5 tiết” suốt. Ôi khổ!! Giờ ra chơi.
-Bà biết chị Ngọc học A mấy hok?! –Trang hỏi Tuyết.
-Bà hỏi chi dạ?!
-Biết chứ chi?!
-Bà hok quan tâm mà?!
-Giờ quan tâm được hok?! Có nói không thì bảo?! –Trang đe dọa.
-Nói… nói… làm gì ghê dạ?! –Tuyết còn đùa.
-Bà… Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải hok?! 1…2…
-A2, chị ơi tha cho em đi! –Tuyết sợ tính “côn đồ” của Trang trổi đậy. Tuyết năng nỉ.
-Bà còn biết gì nữa hok?!
-Sao tự nhiên…?! –Tuyết định hỏi nhưng nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Trang đành “chịu thua” để tránh cơn đau về thể xác.
-1…2…
-Nhà chị ấy ở gần trung tâm, nghe nói chị ấy sống có một mình ah!!...
-Tại sao?!
-Sao tui biết được?! Bà tự đi hỏi đi chứ?!
-Tui đâu có quen chỉ?!
-Hok quen sao điều tra giữ dạ! Bà có ý gì?!
-Có ý gì đâu?! Hỏi cho biết thôi! – Bị nói trúng tim đen ùi.
-Làm gì mà mặt đỏ như say rượu dạ?!
-Có đâu! Hok thấy trời nóng hả?! Mà chỉ là “thần tượng” của bà mà, bà nói tui biết yk!! – Trang biện minh rồi nhỏ giọng với Tuyết.
-Phải có gì đó chứ?! –Tuyết lợi dụng.
-Bà… được ùi!! Bà muốn gì?!
-Chè…
-Chè thì chè! Giờ nói yk!
-Từ từ đã… nghe nói ba mẹ chị ấy li dị rồi, khi ba mẹ chị ấy li dị chị ấy bỏ học hơn một năm rồi hok chịu ở với ai hết nên sống một mình, gia đình chỉ khá giả lắm! Tháng nào ba mẹ cũng đem tiền đến cho chỉ nhưng hok hiểu sao chỉ lại đi làm thêm nữa!
-Chỉ làm ở đâu?!
-Quán Online á!...
-Được rồi, cảm ơn bà! Tui đi căn tin đã…
-Đừng quên chè của tui nha!!
-Biết ùi!! –Trang bước đi cùng suy nghĩ “tối nay đến đó đã…”
Không biết tại sao với những chuyện của Ngọc, Trang lại tò mò muốn biết nhiều đến thế.
-Huỳnh ơi! Lấy dùm Ngọc cái khăn yk! Bỏ quên ở ngoài rồi.
-Vợ thằng đậu ơi!! Có nhiêu cũng quên nữa!!
-Lấy dùm yk mà!! Nếu hok ở trong này luôn á!!
-Mở của ra lấy nè?!
-Cảm ơn!!...
Ngọc bước ra với chiếc khăn choàng trên người.
-Đi tắm đi, rồi ăn cơm! Lát nữa còn đi làm á! – Ngọc nói với Huỳnh.
-Biết rồi! nói nhiều quá ah!!
-Nói vậy mà Huỳnh còn hok nghe nữa đó!!
-Có đâu!!
-Có đâu không ah!! Nhanh yk!! Đói sắp chết rồi nà!!
-Biết rồi!!....
Huỳnh là công nhân nhưng vào buổi tối Huỳnh đến làm thêm ở quán café Online, họ thân thiết với nhau cũng nhờ đó, Huỳnh đi làm xa nhà, lương tháng lại chẳng bao nhiêu nên Ngọc đã cho Huỳnh ở cùng và cũng để vơi đi sự cô đơn trong căn nhà vắng vẻ này.
-Sao Ngọc lại đi làm?! –Huỳnh dừng đũa hỏi Ngọc, đây không phải là lần đầu tiên.
-Có sao đâu?! Tại thích thôi!
-Nó sẽ ảnh hưởng đến việc học của Ngọc đó!
-Không gì đâu! Nếu ảnh hưởng thì hơn một năm qua đã ảnh hưởng rồi.
-Nhưng năm nay là cuối cấp mà!
-Thì đã sao?!
-Ngọc… -Huỳnh biết mình không nên hỏi nữa nên lãng sang chuyện khác.
-Sắp tới sinh nhật của Huỳnh rồi đó, Ngọc nhớ phải có quà đó nha!!
-Ôi! Huỳnh không nhắc Ngọc quên rồi! ý mà! Cũng là ngày sinh nhật Ngọc mà, Huỳnh cũng phải có quà đó!!
-Trời ơi!! Sao ngu giữ dzậy nè!! Tự nhiên nhắc chi… - Lan ra vẻ.
-Làm gì keo kiệt giữ dạ?! Ngọc cũng vậy chứ bộ?!
-Dạ! em biết rồi!! ý! “dạ em, chị biết rồi” chứ!!
-Nói gì?!
-Hok phải hả?! Huỳnh 20, Ngọc mới 19 ah!
-Muốn gì?!…
-Có muốn gì đâu?!
-Hok làm “chị” nữa hả?!
-Hôi khỏi.. hun dữ…
-Nói gì dạ?!
-Có nói gì đâu!!
-Tốt nhất là như thế!!
-Heo mọi đáng ghét… -Huỳnh lí nhí
-Ai mượn thương?!
-Nói vậy cũng nghe nữa hả!!
-Muốn ăn đòn không?!
-Hôi! Ăn cơm ah! –Huỳnh như một đứa trẻ
-Ăn yk!! – Ngọc làm mặt lạnh nhưng lại cười với nét đáng yêu của Huỳnh.
Cuộc trò chuyện của của hai người lúc nào cũng thế, người thắng luôn là Ngọc. Họ cùng đến chổ làm với nhau như thường ngày.
-Trang!! – Ngọc ngạc nhiên khi thấy người trước mặt.
-Dạ! chào chị!!
-Bé đến với bạn hả?!
-Dạ không! Em nghe bạn nói chị làm ở đây nên… - Trang thấy mình đã lỡ lời.
-Bé tìm chị có gì hả?!
-Dạ không!! Chỉ là… - Trang không biết phải nói gì.
-Là sao?!
-Em đùa thôi mà! Lâu rồi không ra ngoài nên…
-Uh!!... bé dùng gì?!
-Chị cho em một sinh tố dâu nha!
-Uh!! bé đợi chút.
Ngọc đi lại chổ pha chế.
-Huỳnh ơi! Một sinh tố dâu.
-Bé ấy là bạn Ngọc hả?! – Huỳnh hỏi.
-Không phải! Chỉ tình cờ gặp ở công viên một lần thôi!
-Hình như bé ấy đến để tìm Ngọc?!
-Tìm làm gì?!
-Huỳnh không biết…
-Nói nhãm!!
-Biết rồi! Xong rồi nè!
Huỳnh để ly nước lên khai cho Ngọc. “Ngọc ah!! “Đóng kịch” hoài không mệt sao?!” Huỳnh thở dài.
-Ngon miệng nhé!! –Ngọc để ly trên bàn rồi quay đi.
-Chị Ngọc… -Trang gọi lại.
-Có chuyện gì hả bé?!
-Chị cho em xin số điện thoại nha?! – Trang can đảm.
-Đến đây chỉ để xin số điện thoại chị thôi sao?!
-Dạ!! –Trang thành thật
-0167…502. Nhá máy qua cho chị đi.
-Dạ!
-Được rồi! có gì nhắn tin cho chị, chị đi làm đây!
-Dạ! – Trang mừng rỡ ra về.
-Ngọc nha!! – Huỳnh bí hiểm nhưng có cảm giác “mình đang ghen”.
-Gì chứ?!
-Biết mà còn hỏi!!...
-sham!!... làm đi!
11h cả hai mới về đến nhà, máy Ngọc reo lên.
-Có tin nhắn kìa! – Huỳnh nói.
-Giờ nay mà ai nhắn tin dạ trời?!
-Bé hồi tối ấy!!
-Chắc hok phải đâu!
-Xem đi rồi biết.
“Chị về chưa?!” dòng tin nhắn trên máy.
-Sao hay dạ?! bé ấy nhắn tin nà!!
-Sắp có thêm một “nạn nhân” nữa rồi!!
-Nói gì dạ?!
-Có gì đâu!! Đi ngủ đi hé!!
Ngọc ném cái nhìn về phía Huỳnh, tay thì đang trả lời tin nhắn. “khổ rồi!!” –Huỳnh thầm nghĩ. Sau khi chuẩn bị bài cũng đã 12h, trong thoáng chốc cả hai chìm vào giấc ngủ. Sáng ra máy Ngọc lại reo lên.
“Ngày an lành chị nha!!” -Trang
“Bé cũng thế nhé!!...”
-Có cần phải vậy hok?! –Huỳnh chề môi.
-Vậy là sao?!
-Tình quá!...
-Muốn chết hả?!
-Có đâu, nói hiệt chứ bộ?!
-Sham, lo đi làm kìa!
-Biết ùi…
-Hôm nay Ngọc ở lại trường chở Ngọc nha!
-Vâng! Thưa sếp.
-….. Ngọc cười cho cử chỉ đáng yêu của Huỳnh.
Tiện đường đến công ty nên hôm nào học cả ngày Huỳnh đều đưa rước Ngọc. Đến trường.
-Bye nha! Ah! Chiều ăn gì hok Huỳnh mua cho?!
-Thôi khỏi… bye nha!
-Uh! Bye…
-Chị Ngọc. – Trang gọi.
-Sao vào sớm dạ?!
-Chị cũng vậy mà!
-Hôm nào cũng thế mà bé…
-Chi dạ chị?!
-Kiểm tra lớp bé ah!!
-Ấy chết em quên! Chị làm Bí thư đoàn trường mà!
-Có gì đâu! Bé ăn gì chưa?!
-Dạ chưa!
-Dzậy ăn cùng chị nha!?
-Dạ! “Đó là điều em muốn mà!” – Trang thầm nghĩ.
Suốt buổi sáng, Trang cứ ngơ ngẩn nhớ về Ngọc mà không biết tại sao, giọng nói ấm áp, cử chỉ nhẹ nhàng…
-Người gì mà “galang” quá ah! – Trang lí nhí.
-Bà nói ai vậy?!
-Có ai đâu?! –Trang giật mình khi nghe giọng Tuyết.
-Khai mau, đang mơ về anh nào?! –Tuyết nghi ngờ.
-Không có mà…
-a… tui biết rồi… -Tuyết phát hiện khi thấy ánh mắt Trang đang nhìn một ai đó.
-Biết gì…
-Chị Ngọc phải không?!
-Không phải mà?! –Trúng nữa rồi.
-Bà còn chối, vậy chứ bà nhìn ai?!
-Tui… hok nói với bà nữa… -Trang bỏ vào lớp.
-Con nhỏ này… bữa nay nó uống lộn thuốc rồi sao?! –Tuyết thắc mắc.
Mỗi một ngày qua đi, Trang luôn cố tìm ra mọi lí do để được đến gần Ngọc hơn, Trang cũng không biết tại sao lại vậy… xa lại thấy nhớ, ỏ gần lại không biết nói gì, có lẻ Trang thích nghe giọng nói của Ngọc chăng?! Chắc không phải vậy, nhưng lại không tìm được lí do nào khác. Mỗi khi thấy người bạn lạ mặt của Ngọc chở Ngọc đến trường hay Ngọc thân mật với một ai đó Trang… Trang lại “ghen”. Ngọc thì sao nhỉ?! Vẫn vẻ điềm tỉnh của mỗi ngày, Ngọc không hiểu gì sao từ thái độ của Trang?! Không đâu, Ngọc hiểu, hiểu rất rõ… nhưng cái bộ mặt giả tạo đã biến Ngọc trở thành người “vô tư lự” trước mọi người… Với người khác nếu gia đình xảy ra chuyện như gia đình Ngọc thì liệu có được như Ngọc không?!... Đừng thấy thế mà tưởng rằng Ngọc “vô tâm”, nếu vô tâm Ngọc đã không bỏ học hơn một năm trời rồi trở thành một con người khác hoàn toàn với trước kia, không ỷ lại gia đình, không dựa vào tiền bạc, không gì cả… Ngọc đi bằng đôi chân mình, phấn đấu cho tương lai mình… còn… sống có vì mình không thì vẫn là một câu hỏi?!
-Nhanh ghê luôn, sắp tới tết rồi! Năm nay có về quê hok?! – Ngọc nói với Huỳnh
-Về chứ, nhưng 28 hoặc 29 mới về! Trường Ngọc 23 cấm trại phải hok?!
-Sao hay dạ?! chính xác là 2 ngày nữa.
-Dạ, ở chung với chị tết này là hơn 2 năm rồi, hok biết sao được?!
-Ừ hé!
-Năm nay có tham gia gì hok?!
-Có, chứ gì khỏi! Giống như mình kim hết vậy á! Hát, nhảy, thời trang…
-Ráng đi, năm nay cuối cấp rồi, hok còn cơ hội nữa đâu!! –Giọng buồn buồn, Huỳnh nhớ tuổi học trò của mình.
-Uh!! Ngọc cũng muốn làm gì đó để khi ra trường mọi người còn nhớ đến mình. Huỳnh vào chơi nha!? ủng hộ Ngọc nữa chứ!!
-Huỳnh hok đi đâu?!
-Sao dạ?!
-Hok sao hết?! tại mệt muốn ở nhà ngủ…
-Huỳnh… Hok đi giận Huỳnh luôn á!
-Tới đi rồi tính…
-Uh! –Ngọc quay vào bàn học còn Huỳnh thì nhớ về cuộc nói chuyện lúc chiều với Trang.
…………..
-Chào chị! –Trang tìm đến nhà Ngọc để nói chuyện với Huỳnh
-Chào bé! Ngọc chưa về, bé đợi tí nha!
-Em biết chị Ngọc không có nhà em mới đến đây.
-Tìm chị sao?! Chị và bé không thân nhau lắm! –Huỳnh thờ ơ khi thấy Trang không có thiện ý.
-Em không đến để tâm sự cùng chị mà là nói chuyện với chị!
-Bé cứ nói!...
-Em muốn chị đi khỏi đây! –Trang như ra lệnh.
-Bé lấy quyền gì?!
-Quyền chị Ngọc là bạn em, em không muốn chị sống chung với chị Ngọc.
-Tại sao chị phải nghe bé?!
-Vì chị không có quyền lựa chọn. –Trang đe dọa.
-Chị chỉ rời khỏi đây nếu Ngọc lên tiếng.
-Chị không đồng ý?! – Trang hỏi.
-Đúng!
-Vậy chị đừng trách em…
-Bé sẽ làm gì chị?!
-Chỉ giúp chị dọn đồ thôi! Em cho chị thời gian 3 ngày.
-Chị lặp lại “chị chỉ rời khỏi đây nếu Ngọc lên tiếng”
-Là chị ép em đấy!!
-Không ai ép bé cả… là bé vô lí trước…
-Chị nên biết đây là đâu?!
-Chị biết chứ nhưng dù gì chị cũng sẽ không đi.
-Chị không xứng đáng với chị Ngọc đừng ở lì mãi nơi đây!! 3 ngày nên nhớ chỉ có 3 ngày thôi!! -Trang gồ ga qua mặt Huỳnh.
………..
Lần đầu tiên Huỳnh phải đối diện với điều này, Trang không là cô bé ngây thơ trước mặt Ngọc nữa, cô trở nên đanh đá, ra dáng đàn chị hơn. Câu nói cuối cùng của Trang đã tác động rất lớn đến Huỳnh, Huỳnh không sợ lời đe dọa của Trang, Huỳnh chỉ thấy mình đúng với lời Trang nói Huỳnh không xứng đáng với Ngọc. 15 tuổi Huỳnh đã phải từ giả áo trắng học trò để đến đất Sài thành này tìm việc làm phụ giúp gia đình, tương lai với Huỳnh là một con số 0 khổng lồ, Huỳnh không có gì cả, hơn 2 năm qua nhờ có Ngọc mà Huỳnh nhẹ thở hơn về khoảng tiền nhà trọ, chi phí sinh hoạt, Ngọc đã giúp đỡ Huỳnh rất nhiều còn Huỳnh… chỉ là “gánh nặng”. Huỳnh và Ngọc “chỉ là bạn” vì chẳng ai nói với ai câu nào, tình cảm ở họ có không cũng chẳng biết. Huỳnh lấy gì để “giành” với người ta?! Như những điều mình nói, Huỳnh đã không đến ngày hội trại. Tối hôm ấy Huỳnh đã bỏ đi. Không cho Ngọc một tin tức ngoài tờ giấy với dòng chữ “Sống tốt Ngọc nhé!!”. Ngọc chơi vơi lạc lõng nhìn về những kỉ niệm trước kia, đâu đâu trong căn nhà này cũng có bóng dáng của Huỳnh. Ngọc phát hiện Huỳnh là một phần của sự sống này. Ngọc đã tìm khắp chốn nhưng biết Huỳnh ở nơi nào?! Chỉ là mò kim đáy bể. Ngọc bỏ việc, học tập sa sút hẵn, chẳng buồn ăn uống, gương mặt hốc hác đi, nhìn thấy mà đau lòng.
-Cô có chuyện muốn nói với em. Xuống phòng gặp cô. – Tiếng của giáo viên chủ nhiệm.
-Dạ. –Ngọc lẽo đẽo theo sau cô.
-Em gặp phải chuyện gì phải không Ngọc!
-Em…
-Việc học của em sa sút hẵn từ sau HKI đến nay, còn hơn một tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi, cô không muốn em như thế này… em phải làm gương cho lớp chứ!!?
-Em biết, thưa cô!!
-Cô mong rằng em có thể lấy lại tinh thần, em lên lớp đi! –Giáo viên ấy biết có nói gì với Ngọc trong lúc này cũng như “nước đổ lá môn”.
-Dạ!! chào cô!
-……… -Giáo viên chủ nhiệm chỉ lắc cho qua vì biết khó có thể thay đổi Ngọc trong lúc này.
Giờ ra về, Ngọc đã tìm đến “cứu tinh” của mình vì Ngọc biết, Ngọc không thể tháo được rút mắc trong lòng mình.
-Cô ơi!! Có thể giành thời gian cho em không?! –Ngọc nói với “chị” mình.
-Được chứ!! Em ngồi đi.
-Dạ!
-Đang có tâm sự phải không?!
-Em…
-Nói đi… giấu trong lòng chỉ khổ cho bản thân thôi!
-Em… em thấy mình không đủ sức để “giữ” con người của mình nữa!
-Ngọc ah!! Em đừng bi quan… bỏ tất cả đi để bắt đầu lại một cuộc sống mới. Em có thể đứng dậy hơn 1 năm qua thì tại sao đến thời khắc quan trọng này em lại muốn “từ bỏ”… năm nay có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai em sau này, đừng vội…
-Em biết và em hiểu tất cả nhưng em… em muốn sống thật với chính mình.
-Cô biết, nhưng bản thân là một giáo viên cô không thể “ủng hộ” em, cô chỉ mong rằng em hãy suy nghĩ kĩ trước khi quyết định. Huỳnh bỏ đi có ảnh hưởng rất lớn đến em nhưng em không thể vì thế mà buông lơi tất cả. Nếu em muốn tìm lại Huỳnh, em phải chứng minh cho mọi người thấy “đó không phải là điều xấu!!”, em đang đi “cùng hướng” với mọi người để phê phán chính mình, em đang khiến mọi người vốn đã có thành kiến với “tình cảm thế giới thứ ba” càng thấy rằng họ đã đúng.
-Em…
-Bây giờ vẫn còn kịp để em quay đầu tìm lại chính mình và tìm lại tình cảm của mình. Nếu ngay cả em cũng buông lơi thì Huỳnh lấy gì để cố gắng.
-Em xin lỗi! em sai rồi!
-Vẫn còn kịp Ngọc ah!!
-Cảm ơn cô! Em xin phép.
-…. – người chị ấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy “đứa em” của mình đã “thấm” những gì mình nói. “Cố lên, chị ủng hộ em!!...”
Một sự thay đổi đến “chóng mặt” của Ngọc, trong vòng một tuần Ngọc đã chiếm lại vị trí đầu bảng sếp hạn. Ngọc lao vào việc học không kể ngày đêm với Ngọc bây giờ không chỉ là tốt nghiệp mà là Đại Học… Ngọc muốn tìm lại Huỳnh nhưng phải tìm lại chính mình trước, Ngọc muốn khi Huỳnh gặp lại Ngọc, Ngọc đã vững vàng, đủ sức lo mọi chuyện và Huỳnh sẽ không có lí do để “từ chối” nhưng trong Ngọc lại lo sợ… họ “vẫn chưa là gì của nhau”… “Huỳnh có như Ngọc không?!”
Kì thi tốt nghiệp qua đi, Ngọc dẫn đầu với 57,5 điểm cho 6 môn và được tuyển thẳng vào các trường Đại Học chính quy nhưng Ngọc đã từ chối và tham gia thi tuyển như các bạn khác. Huỳnh vô tình nhìn thấy Ngọc trên mặt báo khi đến quầy mua nước.
-Cô ơi! Lấy cho con tờ báo này.
“Trong kì thi tốt nghiệp 12 vừa rồi bạn Dương Bảo Ngọc đã xuất sắc chiếm “ngôi đầu” với số điểm thuyết phục 57,5 cho 6 môn, chia sẻ cùng chúng tôi. Động lực giúp bạn có được thành tích trên là một người bạn…” Huỳnh buông lơi tờ báo trên tay, Huỳnh sợ nếu mình đọc tiếp sẽ không kiềm được nước mắt. “Huỳnh xin lỗi!! Còn một điều khiến Huỳnh không thể đến bên cạnh Ngọc… Huỳnh đã hứa với bác ấy, Huỳnh không thể! Tha lỗi cho Huỳnh!!”
…………..
-Bác có chuyện muốn nhờ cháu! –Lời của mẹ Ngọc.
-Vâng ah! Nếu cháu làm được
-Đã nói thế, bác không vòng vo nữa! Bác muốn cháu rời khỏi đây!
-Ý bác… -Huỳnh ngỡ ngàng
-Linh cảm của một người phụ nữ hơn thế là một người mẹ cho bác biết rằng, 2 đứa có tình cảm với nhau. Bác không muốn người ta dị nghị. Cháu hiểu ý bác chứ!?
-Vâng ah!! – Huỳnh đau đớn chấp nhận.
-Bác nghĩ cháu sẽ tìm được một người tốt để nương tựa nhưng tuyệt đối không phải là Ngọc, gia đình bác tuy không hoàn chỉnh nhưng dù gì thì cũng có danh tiếng, cháu cầm lấy, nó sẽ giúp cháu phần nào. –Mẹ Ngọc đưa cho Huỳnh một gói tiền.
-Không đâu ah!!... Đúng! cháu có tình cảm với Ngọc hơn thế cháu “yêu” Ngọc nhưng cháu biết mình ở vị trí nào?! Cháu tôn trọng Ngọc, cháu sẽ đi nhưng không phải vì những lời nói của bác mà vì tương lai của Ngọc. Nhưng trước khi đi cháu muốn bác hiểu rằng “tiền không phải vạn năng”, bác giữ lại đi. –Huỳnh cứng rắn.
-Đừng sỉ diện nữa!! –Mẹ Ngọc với giọng khinh bỉ.
-Cháu không phải sỉ diện mà vì giúp bác, nếu một ngày nào đó Ngọc biết bác dùng tiền để đẩy cháu đi Ngọc sẽ hận bác. Chào bác!! –Huỳnh quay đi nhưng trên mắt lệ đã chảy dài.
………….
Lời nói của Trang cùng mẹ Ngọc đã khiến Huỳnh không thể làm khác được. “Ngọc ah!! Huỳnh đi, nhưng trái tim Huỳnh luôn ở nơi Ngọc, Huỳnh vẫn rất muốn nói “Huỳnh yêu Ngọc”… Ngọc hãy sống tốt, vui vẻ và hạnh phúc. Huỳnh chỉ cần thế!!” nước mắt lại rơi, số phận tạo chi cảnh hèn sang phân biệt?!
Bẳng bóng mấy năm dài Ngọc chẳng có tin tức gì ở Huỳnh, Ngọc không biết mình đã rơi bao nhiêu nước mắt, Ngọc xót xa, đau đớn khi biết rằng mẹ mình là người gây ra sự tổn thương lớn lao đến Huỳnh. Ngọc ước chi mình có thể vượt qua định kiến và chính mình sớm hơn để đến với Huỳnh thì họ đã không thế này, tình cảm cả hai trao về nhau nhưng chẳng ai nói lời nào vì nghĩ “chỉ cần thế thôi!!”, đau đớn không?! Ai sẽ chờ ai?! Huỳnh có biết rằng, ngày Huỳnh ra đi cũng là ngày Ngọc muốn nói tất cả. Ngọc đã mong chờ sự xuất hiện của Huỳnh dù biết là vô vọng. Thơ thẩn nhớ về ngày hôm ấy.
………….
-Chị Ngọc, hôm nay chị tuyệt lắm! –Trang khen.
-………
-Chị Ngọc!
-Ơ!... bé gọi chị hả?! –Ngọc ngạc nhiên.
-Chị sao dạ?!
-Chị không sao!! Chỉ nhớ một số chuyện thôi!
-Dạ! em có cái này muốn tặng chị?!
-Hôm nay đâu phải là ngày lễ gì đâu?! –Ngọc đùa.
-Tặng quà cho thần tượng cũng cần ngày sao?!
-Uh! Gì dạ?!
-Chị mở ra xem đi.
-Nhẫn sao?!
-Dạ!
-Chị không hiểu?!
-Em… em thích chị!!
-Là sao?! Bé tỏ tình với chị hả?! –Ngọc thản nhiên.
-Dạ!!
-Vậy phải nói “em yêu chị” chứ?!
-Dạ!!...
-Đùa hoài… trả bé nè!!
-Em… em nói thậ màt!!
-Trang ah!! Đôi khi như thế này cũng tốt rồi!!
-Không tốt chút nào, bây giờ em chỉ có thể làm “em gái” của chị, em muốn nhiều hơn thế!! Em muốn làm “người yêu” chị! Để được quan tâm, chăm sóc, yêu thương chị nhiều hơn mà không có rào cản. Đồng ý với em được không?!
-Dừng lại đi, để chúng ta còn có thể làm chị em như trước.
-Chị vì chị Huỳnh đúng không?! –Trang kích động.
-Không vì ai cả. Chị chỉ xem em là một đứa em gái.
-Em không tin, em có gì không bằng chị Huỳnh chứ?! Tại sao?!
-Trang! Em bình tỉnh lại đi… chuyện này không liên quan đến Huỳnh.
-Chắc chắn là liên quan nếu không chị không có lí do gì để từ chối em??!
-Chị đã không trách em về chuyện em tìm Huỳnh, em còn… em quá đáng lắm!!
-Lẽo mép thật…
-Không phải Huỳnh nói với chị mà vì hôm ấy chị về sớm hơn và đã nghe thấy!! hãy để lại cho chị ấn tượng tốt về em. –Ngọc bỏ đi, để lại Trang với những giọt nước mắt vì “thất tình”.
………………..
Mọi chuyện đã được giàn xếp xong, câu nói của Trang càng tiếp thêm sức mạnh cho Ngọc “như thế vẫn chưa đủ!”, Ngọc trở về sớm hơn để gặp Huỳnh nhưng thật không ngờ, Ngọc buông lơi đóa hoa hồng khi biết rằng Huỳnh đã bỏ đi, Huỳnh ra đi đã mang cả linh hồn của Ngọc theo cùng. Ngọc không thể đón nhận một ai khác, không thể quên được kỉ niệm trước đây, mỗi một nơi ở nơi này đều có hình ảnh Huỳnh. Ngọc ghét kinh tế nhưng lai chọn ngành ấy vì Ngọc biết muốn để Huỳnh chấp nhận mình thì chỉ có thể làm vậy, Huỳnh lớn lên trong nghèo khó, thiếu thốn Ngọc không muốn Huỳnh mặc cảm. Nói thì vậy nhưng Ngọc vẫn không biết Huỳnh có yêu mình không?! Có chờ đợi mình không? Hay thời gian qua đã có người thương bên cạnh, nhưng dù gì Ngọc vẫn muốn tìm Huỳnh để nói hết lòng mình dù là “đến sau” để chúc phúc cho Huỳnh.
Ngọc không dựa vào danh tiếng ba mẹ mình mà tự mình làm nên tất cả vì Ngọc biết chỉ có thế Ngọc mới tự quyết định được tương lai, tình cảm của mình.
“Huỳnh ơi!! Đã 7 năm qua Ngọc tìm kiếm, sao Huỳnh vẫn bặt vô âm tính?! Ngọc rất nhớ Huỳnh. Chúng ta đều đã trưởng thành chẳng lẽ Huỳnh vẫn không thể chấp nhận hay Huỳnh đã có gia đình êm ấm riêng cho mình?! Ngọc vẫn đợi, Huỳnh biết không?!”
Họ vô tình lướt qua nhau trong khoảnh khắc, ông trời vẫn trêu với họ. Khi ra trường Ngọc đã chọn công ty may để xin việc, tại sao ư?! Vì Huỳnh là công nhân may. Ngọc có thể dùng quan hệ để tìm Huỳnh dù biết “mò kim đáy bể” nhưng thật không ngờ họ lại làm việc cùng nhau hơn 2 năm qua mà chẳng biết, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình nhưng…
-“Chắc Huỳnh đang hạnh phúc bên gia đình!!”
-“Chắc Ngọc đã yên ấm bên gia đình!!”
Sau khoảng thời gian cực lực làm việc Huỳnh được đề bạc làm Quản lí KCS bên khâu kiểm hàng mặc dù không bằng cấp nhưng với sự nổ lực, chịu khó và cần cù Huỳnh đã được đền đáp. Cuộc sống của Huỳnh đã ổn định hơn. Và vô tình “họ gần nhau hơn!!”.
-Chị Huỳnh ơi!! Có chuyền hàng mới lên khác màu với mẫu lần trước, tổ KC không để ý nên đã cho qua hết, sắp lên xe giao cho người ta rồi, giờ làm sao đây chị?! –Tổ trưởng KC lo lắng.
-Từ từ đã, cưng đừng rối!! Để chị nghĩ đã.
-Sao bây giờ?! Lần này mà không xong chắc bị đuổi việc hết quá!! –Lo lắng hơn.
-Được rồi! để chị lên gặp ông Tổng nhờ ông cho kiểm tra lại xem sao?!
-Nhưng, chị sẽ bị la đó!!
-Giờ này mà còn sợ bị la sao?! Để chị đi!! –Huỳnh đi như chạy.
-Mong là kịp… đúng là Vợ thàng Đậu… lần này mà không xong, chết cả đám. – Người ấy bực dọc.
-Ui da!! –Huỳnh đụng phải một người khiến người ấy té nhào cùng sấp tài liệu.
-Xin lỗi! cô không sao chứ!!? Tôi đang vội. Xin lỗi!! xin lỗi! –Huỳnh tiếp tục bước đi.
Người con gái ấy lúi cúi nhặt sắp tài liệu, bên tai lại nghe giọng nói thật quen thuộc, ngước mặt lên, Huỳnh đã quay đi. “Chắc mình nghe nhầm thôi!!...”
Cốc, cốc…
-Vào đi!
-Ông Tổng.
-Huỳnh, có chuyện gì hả em?!
-Số hàng chuẩn bị giao có chút vấn đề, tổ KC đẫ để nhầm với mẫu mới, ông có thể…
-Sao?!... thiệt là… em xuống kiểm tra lại đi, để anh gọi cho khách hàng mong họ thông cảm, chúng ta sẽ giao hàng trể lại. Nhưng bao lâu mới xong?!
-Một ngày là đủ rồi.
-Được rồi, em làm đi, anh gọi cho họ.
-Cảm ơn ông!
-Gọi một tiếng anh không được sao?!
-Tôi!!...
-Chẳng lẽ, em không hiểu tình cảm của anh?!
-Được rồi! chào ông, tôi làm việc đây!
-Huỳnh, Huỳnh…
Mặc ông Tổng gọi, Huỳnh vẫn cứ đi như trốn chạy.
Suốt ngày Huỳnh cuốn cuồn với hơn 7000 hàng lộn màu, cô phải ở lại đến 4h sáng để kiểm tra lần cuối, Huỳnh thở phào nhẹ nhõm khi số hàng được lên xe. Gần một đêm thức trắng, Huỳnh mệt mỏi tìm gì đó lót dạ và chợp mắt một tí để 7h còn vào làm. Một đêm Huỳnh quần quật với đống quần áo thì Ngọc cũng chẳng tốt đẹp gì nhờ phước của Huỳnh mà đống hồ sơ Ngọc phải làm lại từ đầu để nộp vào sáng nay. Cả hai cùng vào căn tin nhưng mỗi người một góc, chẳng ai thấy ai. Quá nhiều sự “tình cờ không duyên” trong thời gian qua ở họ.
-Người lúc sáng là ai nhỉ?! Mình có quen người ấy không?! Nếu không sao giọng nói lại quen đến thế?!... – Ngọc thở dài. “Huỳnh ah!! Ngọc nhớ Huỳnh lắm!!”
-Ngọc sống tốt chứ?! Gia đình có hạnh phúc không?! Có còn nhớ Huỳnh không?! Huỳnh thì rất nhớ Ngọc!
Mỗi người bước về một hướng riêng, Ngọc đứng bên cửa sổ nhìn xuống.
-Huỳnh… - Ngọc dụi mắt.
-Là Huỳnh rồi!!
Ngọc định chạy xuống nhưng nhìn thấy một người đàn ông đi lại nắm tay Huỳnh. Họ đang cười nói vui vẻ.
-Ông Tổng. Chẳng lẻ…?! –Ngọc tựa cửa cho thân người ngã xuống.
Bao nhiêu suy nghĩ trong Ngọc, hụt hẫn, chơi vơi… Vì Huỳnh, Ngọc đã từ hôn, không ở gia đình ấy nữa, Ngọc “tự lực cánh sinh”, đợi Huỳnh mòn mỏi giờ… “phải mừng cho Huỳnh chứ?! Nhưng sao nước mắt mình lại rơi!!... đã biết trước kia mà!!... Có ai bắt mình đợi đâu!!... tự làm tự chịu thôi!”
-Ông Tổng, đừng làm vậy!! đây là công ty, tôi không muốn người ta lời lẽ qua lại. –Huỳnh gụt tay mình về.
-Huỳnh ah!! Tại sao em không thể chấp nhận anh?!
-Ông Tổng, tôi chỉ là công nhân bình thường, tôi không dám trèo cao.
-Anh không nghĩ vậy?!
-Nhưng tôi nghĩ!! Xin lỗi tôi đang mệt, chào ông!!
-Huỳnh…
Huỳnh vẫn cứ bước. Trong Huỳnh không thể quên đi hình bóng Ngọc dù biết rằng “tình đơn phương”.
Ngọc âm thầm nép phía sau nhìn Huỳnh để vơi nỗi nhớ, Ngọc chỉ cần thế, biết Huỳnh bình yên, hạnh phúc là đủ rồi!! Hằng đêm Ngọc vẫn “đưa” Huỳnh về nhà đến khi nhìn thấy đèn phòng tắt đi, Ngọc mới quay về. Từ ấy trong Huỳnh lúc nào cũng có cảm giác “Ngọc đang bên cạnh” mặc dù chẳng biết điều gì, mấy tháng dài trôi qua vẫn cứ thế, Huỳnh nghi ngờ vì Huỳnh cảm nhận được có ai đó giúp đỡ mình, một ánh mắt luôn theo dõi mỗi bước đi của mình. Lúc đầu cứ nghĩ rằng là ông Tổng nhưng không phải vậy?! Do Huỳnh suy nghĩ qua nhiều chăng?! Một hôm Huỳnh về đến nhà, rồi tắt đèn ngủ sớm, từ cửa sổ Huỳnh nhìn thấy một người rất quen thuộc đang nhìn mình. “Chẳng lẻ là…” –Huỳnh nghĩ.
-Không đâu, Ngọc không biết mình ở đây?! Đã hơn 7 năm rồi, Ngọc chắc đã tìm được hạnh phúc cho mình rồi!! Đừng tự lừa dối mình nữa!! – Huỳnh xua đi những suy nghĩ cùng giọt nước mắt cay đắng. Gần nửa đoạn đường vẫn chưa tìm được hạnh phúc.
“Huỳnh vẫn đợi Ngọc đúng không?! Ngọc xin lỗi vì đã hiểu lầm Huỳnh!... Có giận Ngọc không?! Vì nó mà Ngọc đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để được gần Huỳnh… Ngọc sẽ bù đắp cho Huỳnh!! Đợi Ngọc nha!!” – Ngọc nói với “chính mình”.
Hằng đêm, Ngọc vẫn “đưa” Huỳnh về nhờ thế mà Ngọc biết được Huỳnh vẫn “đợi” mình, linh cảm cho Ngọc biết điều ấy! Huỳnh đã từ chối ông Tổng. Nhưng Ngọc không biết phải làm thế nào để đến bên Huỳnh vì cả hai vẫn còn thiếu một “lời yêu”…
Huỳnh luôn muốn biết người theo sau mình là ai?! Nhưng không biết làm thế nào?!
Trời mùa mưa buồn ảm đạm, trong mỗi người đều có một cảm nhận. Cũng như mọi ngày Huỳnh tan ca đã hơn 7h đêm, đi được một đoạn trời đổ mưa thật to không kịp cho Huỳnh tìm chổ tránh mưa thì cả người đã ướt như chuột lột. Đành bấm bụng chịu lạnh chạy về nhà, sắp đến nhà thì xe Huỳnh trượt bánh ngã xuống nền đường. Ai đó hốt hoản chạy đến bên Huỳnh.
-Huỳnh không sao chứ?! Trời mưa to thế này, sao không tìm chổ trú…
-Huỳnh không sao?! Ơ… “giọng quen quá!!”
Huỳnh ngước mắt nhìn.
-Ngọc… -Huỳnh như không tin vào mắt mình
-Huỳnh có sao không!? –Ngọc lo lắng.
-…………. –Không biết phải nói thế nào, tim đập mạnh.
-Huỳnh, Huỳnh sao vậy?! –Ngọc lo lắng hơn.
-Huỳnh không sao!!…
-Để Ngọc đưa Huỳnh vào nhà, ướt cả rồi, trời mưa to thế này sẽ cảm mất.
-………..
Huỳnh đứng dậy nhưng rồi quỵ xuống.
-Huỳnh sao vậy?!
-Chân Huỳnh chắc bị chật rồi.
-…….
Ngọc quay lưng lại ra dấu cho Huỳnh lên lưng mình, Ngọc cõng Huỳnh vào nhà. Lấy khăn lau người cho Huỳnh.
-Chân Huỳnh sưng lên rồi!! phải đến bác sĩ mới được.
-Huỳnh không sao?! Ngọc lau người đi, sẽ bệnh đấy…
-Uh!!... Huỳnh uống đi cho ấm người –Ngọc đưa cho Huỳnh một ly nước rừng.
-Cảm ơn Ngọc! hôm nay không có Ngọc không biết phải làm thế nào nữa!! Sao Ngọc đến đây?! – Huỳnh giả vờ.
-Ngọc…
-Đây không phải lần đầu đúng không?!
-Ừ! – Ngọc thành thật.
-Người đêm nào cũng theo Huỳnh là Ngọc?!
-Ừ!!
-Sao Ngọc không vào nhà?!
-Ngọc sợ!!
-Sợ?!
-Ngọc sợ Huỳnh biết Ngọc tìm đến Huỳnh lại bỏ đi.
-Huỳnh…
-Huỳnh đã bỏ Ngọc đi một lần rồi!!
-………….
-Ngọc rất nhớ Huỳnh!!
-Huỳnh cũng vậy!!
-Sao Huỳnh không về với Ngọc?!?
-Huỳnh….
-Vì mẹ Ngọc phải không?!
-Chúng ta chỉ là bạn, không liên lạc cũng tốt mà!! – Huỳnh lẫn tránh.
-Thật tâm Huỳnh chỉ xem Ngọc là bạn thôi sao?!
-Huỳnh……
-Huỳnh có biết rằng, Ngọc tìm Huỳnh khổ sở lắm không?! Hơn 7 năm rồi, Huỳnh không nghĩ đến Ngọc sao?!
-Tìm Huỳnh làm gì?! Ngọc phải lo cho hạnh phúc của mình chứ?! –Huỳnh vô tình nhưng tim đau.
-Tìm “tình yêu” của Ngọc, Huỳnh đi đã đem cả hạnh phúc của Ngọc đi cùng, Huỳnh bảo Ngọc phải làm gì?!
-Huỳnh… “chúng ta chỉ là bạn!!”
-Là bạn?! Huỳnh vô tình thế sao?!
-Huỳnh…….
-Nói cho Ngọc biết, Huỳnh có tình cảm với Ngọc không?!
-………..
-Có, đúng không?!
-Huỳnh….. chỉ là tình bạn thôi!!
-Tình bạn?! Ngọc không tin! Nếu không có tình cảm với Ngọc tại sao Huỳnh lại từ chối tình cảm của ông Tổng?! tại sao lại còn giữ lại nó?! – Ngọc chỉ tay về chiếc vòng Ngọc đã tặng Huỳnh trước đó. Nó vẫn trên tay Huỳnh.
-Huỳnh giữ nó như một kỉ niệm!!
-Huỳnh ah!! Đừng nói dối nữa!! Ngọc yêu Huỳnh, Ngọc yêu Huỳnh… Huỳnh biết không?! Ngày hôm ấy Ngọc đã quyết định nói thật lòng mình, một đóa hoa hồng, một chiếc nhẫn, một đêm lãng mạn dưới ánh đèn cầy nhưng Huỳnh đã bỏ đi mà không một lời từ giã, trái tim Ngọc như không còn sức sống, Ngọc không ngừng tìm kiếm…
-Đủ rồi!!... Nếu Ngọc xem Huỳnh là bạn thì Huỳnh rất trân trọng, còn… thì mời Ngọc rời khỏi đây! –Huỳnh cắt ngang lời Ngọc.
-Huỳnh… lời Huỳnh nói là thật sao?!
-………
-Huỳnh nói đi, nói đi… -Ngọc nắm lấy Huỳnh lắc mạnh.
-Ngọc buông Huỳnh ra… -Huỳnh đau đớn.
-Xin lỗi, xin lỗi!!... Huỳnh có sao không?!
-Ngọc bình tỉnh lại đi, Huỳnh không sao!!... Ngọc về đi.
-Ngọc…
-……… -Huỳnh quay đi.
Ngọc ra về trong sự thất vọng ê chề, sự chờ đợi bấy lâu chẳng được gì cả… Cơn mưa nặng hạt càng khiến Ngọc đau thương, mất mát hơn.
-Không phải vậy, đúng không Huỳnh?! Tại sao?! Tại sao?! –Ngọc gào giữa sấm chớp bủa vây, giọt lệ của trời hay nước mắt Ngọc rơi?!
Huỳnh quay đi giấu cơn đau đang hoen trên khóe mắt. Từ khung cửa sổ Huỳnh nhìn thấy Ngọc lê bước chân nặng nề giữa trời mưa gió.
-Mình có làm đúng không?!... tim mình đau quá!... Ngọc ơi!! Huỳnh cũng yêu Ngọc.
-Ngọc không từ bỏ đâu!! Chắc chắn…
Từ ngày hôm ấy, Ngọc đã bỏ công “đeo đuổi” tình đầu.
-Để Ngọc phụ cho.
-Không cần đâu, Huỳnh làm được.
-Ngọc làm nhanh hơn, thống kê các con số là chuyện của Ngọc mà.
-….. –Huỳnh không thể từ chối.
-Tối nay, Ngọc đến nhà Huỳnh được không?!
-Chi dạ?! –Huỳnh hờ hửng.
-Ngọc muốn nấu ăn…
-Nhà Ngọc chi?!
-Nhưng thích ở nhà Huỳnh ah!! Đồng ý hé!
-Từ chối cũng được đâu!! Ngọc cũng đến mà!
-Hay quá ta!!...
Ngọc đang cố gắng lấy lại khoảnh khắc ban đầu, những lần trước lúc nào cũng nghe thấy “Huỳnh không thích” thế rồi Ngọc cũng đến, Ngọc mặc kệ Huỳnh nói gì, vì Ngọc biết đó không phải là “lời thật lòng”. Ngọc đã được đền đáp khi Huỳnh đã dần sống với chính mình. Thời cơ đã đến.
-Sao bảo tối nay đến mà giờ lại…?! Muốn đùa với mình sao?! Ghét! –Huỳnh hờn dỗi.
Ngọc đang làm gì?!
“ding dong…dinh dong…”
-Chị Ngọc. –Trang ngạc nhiên.
-Chị vào được chứ?!
-Vâng ah!!
-Bạn em có nhà không?!
-Dạ có, chị ấy đang tắm. Chị đến thăm em hay...?!
-Chị có chuyện muốn nhờ bé!!
-Em hết bé rồi!
-Uh! Trang giúp chị nhé!!
-Chuyện gì ah!?
-Hôm nay là sinh nhật Huỳnh, chị muốn mời hai đứa đến chung vui.
-Vậy mà em cứ tưởng, được rồi! Lát em và Tú sẽ đến.
-Cảm ơn Trang! Nhìn hai em hạnh phúc chị…
-Một phần cũng lỗi tại em nên chị và chị Huỳnh mới…
-Không đâu!! Tại ông trời muốn thử thách chị và Huỳnh thôi!! Chị muốn nhân dịp này để đưa Huỳnh về bên cạnh chị!!
-Em ủng hộ chị! Em sẽ đến.
-uh! Chị đi trước, 10h nha!
-Dạ! chào chị!
-Ai vậy Trang?! – Trong phòng bước ra một người.
-Là chị Ngọc!
-Sao Ngọc không ở chơi mà về rồi?!
-Chị Ngọc mời hai đứa đi sinh nhật
-Sinh nhật?!
-Chừng nào?!
-Ngay bây giờ?!
-Hả?!
-Chị Ngọc muốn nhờ chúng ta giúp chị ấy “tỏ tình” với chị Huỳnh. Thay đồ đi, mình đến đó để phụ chi ấy!
-Uh! Xem như đền đáp Ngọc đã giúp Tú có em!
-Dạ!
“ding dong… dinh dong…”
-Nhi có nhà không chị…
-…………
“dinh dong… dinh dong”
-Dung rảnh không?!
-……….
“dinh dong… dinh dong….”
Ngọc đến từng nhà những người bạn của cả hai mời họ đến nhà Huỳnh “mừng sinh nhật của cả hai”. Ngọc chạy hết con phố này đến đường khác… “Huỳnh sẽ bất ngờ…” bấy nhiêu thôi cũng đủ cho Ngọc quên đi sự mệt mỏi.
7h, 8h, 9h bây giờ đã hơn 10h rồi… Huỳnh mòn mỏi ngủ quên lúc nào không hay.
Mọi người đã đến đông đủ.
-Sao vào nhà được?! – Phượng lên tiếng.
-Cửa không khóa, chắc Huỳnh ngủ quên rồi. Mình vào đi…
Mọi người rón rén bước vào nhà. “giúp mình trang trí nha!!” –Ngọc nói nhỏ với bạn mình.
-“uh!!...”
Sau một lúc “làm việc” cuối cùng cũng xong, bong bóng, đèn cầy, hoa…
-OK rồi!!! – Một người lên tiếng
“bốp…” -Linh làm rớt cái ly trên bàn.
-Xin lỗi!! xin lỗi! – Linh ái ngại
-Bà vẫn thế! Hậu đậu! – Dung trách khẽ.
-Đụng chạm ah nha!! “Vợ” tui đó! – Nhi bênh vực.
-Biết rồi, chưa gì hết đã… -Mọi người cùng cười.
-Được rồi, đúng lúc mà! chuẩn bị thôi!
Lan choàng tỉnh khi nghe tiếng động, vừa mở mắt ra khung cảnh trước mắt làm Lan không thể tin đó là nhà mình. Từ bên trong, không phải một mà nhiều người bước ra, trên tay Ngọc là một chiếc bánh sinh nhật.
“Happy birth day to you, happy birth day to you, happy birth day, happy birth day, happy birth day to you”
-Sinh nhật vui vẻ!! –Mọi người đồng thanh.
-Trang! –Lan ngạc nhiên.
-Không quan nghinh em sao?!
-Không, chỉ là…
-Tụi tui nữa!...
-Dung, Trâm, Nhi, Linh, Phượng, Kha, Tú… Mình có mơ không?!
-Nhéo cái là biết liền ah!!
-Ui da! Nhi vẫn vậy ah!! –Huỳnh la lên.
-Tỉnh chưa?!
-Tỉnh rồi! đau quá ah!!
-Ui da!! Sao nhéo tui?!– Tới lượt Nhi.
-Tại Nhi làm Huỳnh đau! – Ngọc lên tiếng.
-Vợ ơi!! Ngọc ăn hiếp chồng kìa! – Nhi nhõng nhẽo.
-Thấy thương chồng quá ah!! Thêm cái nữa cho hết đau nha!
-Được rồi, chồng hết đau rồi!!
-Chỉ giỏi nhõng nhẽo thôi!
-Nhõng nhẽo vợ mới thương!! Hé!!
Mọi người cùng cười cho tính trẻ con của Nhi.
-Đừng nói nữa! Cầu nguyện và thổi nến đi –Dung lên tiếng.
Ngọc để chiếc bánh kem giữa bàn, Huỳnh cầu nguyện điều gì đó rồi mọi người cùng thổi nến. Tiếng vổ tay vang khắp phòng. Ngọc trao tay Huỳnh một đóa hoa hồng, trên ấy có một chiếc nhẫn.
-Lần thứ hai Ngọc vẫn muốn nói… Ngọc yêu Huỳnh… Hãy là một nửa còn lại của Ngọc, hãy cho phép Ngọc được yêu thương, lo lắng, chăm sóc Huỳnh suốt quảng đời còn lại… được không?!
Huỳnh không thốt nên lời, chỉ thấy nước mắt mình đang rơi!! Hạnh phúc, sung sướng tột cùng. Ngọc chờ đợi.
-Đồng ý, đồng ý. –Tiếng của những người bạn.
-Điều Ngọc nói có thật không?!
-Là tận đáy lòng…
-Còn…
-Chỉ còn tình yêu của chúng ta thôi!!
-Hãy ở bên Huỳnh trọn đời!! Huỳnh yêu Lan!
-Và cả kiếp sau nữa!!
-Hôn đi, hôn đi… - Những người bạn khuyến khích.
Họ trao nhau nụ hôn nồng cháy, thỏa những mơ ước, chờ mong trong suốt những tháng ngày đã qua. Tìm lại hạnh phúc sau hơn 7 năm miệt mài. Ngọc đã cho Huỳnh biết rằng cả hai không đơn độc, lẽ loi với tình yêu mà xã hội vẫn chưa thể chấp nhận. Những nụ cười ấm áp hạnh phúc rạng ngời cho hiện tại hoàn mĩ và tương lai tuyệt vời.
Mọi người đã ra về, trong căn nhà nhỏ chỉ còn lại đôi bóng yêu thương.
-Huỳnh ước điều gì?! –Ngọc hỏi.
-Huỳnh ước, nếu có kiếp sau Huỳnh vẫn muốn được bên cạnh Ngọc!
-Huỳnh khôn sợ…
-Huỳnh đã từng sợ… và nó đã đánh đổi bằng cả hạnh phúc của chính mình. Huỳnh không muốn điều này lặp lại!! Cảm ơn Ngọc đã đợi, đã yêu Huỳnh nhiều đến thế!!...
-Ngọc không cần gì cả!! Chỉ cần Huỳnh bên cạnh Ngọc!! Tình yêu của tôi ơi! Hơi thở của tôi ơi! Sự sống của tôi ơi!!... “yêu em”
Họ đến với nhau bằng những gì tuyệt vời nhất, tinh khôi nhất!!...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro