2. Làm thịt
Vương nhất Bác không nhịn nổi nữa, trực tiếp vác người ném lên giường.
Tiêu Chiến một lần nữa bị cướp lấy môi, lần này còn đáng sợ hơn lần trước.
Tạp dề vì bị Vương Nhất Bác đè lên lệch sang một bên, toàn bộ bày ra trước mặt cậu.
Lần đầu tiên ôn nhu bao nhiêu, lần này mạnh bạo bấy nhiêu. Tiêu Chiến sợ đến rụt cả người, Vương Nhất Bác rời môi, nhìn anh mặt đỏ hồng, há miệng tìm dưỡng khí thiếu hụt, ánh mắt phủ một tầng hơi nước mỏng.
"Bảo bảo"
"Hửm?"
Tiêu Chiến nhẹ giọng đáp lời, mang theo giọng mũi phá lệ nhẹ nhàng.
Vương Nhất Bác không nói gì, chuyển đầu sang vành tai anh gặm cắn, tay cũng không an phận dò tìm xuống dưới.
"A.."
Vương Nhất Bác bắt lấy vật nhỏ của anh trêu đùa, bàn tay có lực khi nặng khi nhẹ kích thích, thành công nổi lên phản ứng.
Vén tạp dề lên cao, Vương Nhất Bác cúi đầu ngậm lấy điểm đỏ trước ngực Tiêu Chiến, vừa mút vừa cắn, nơi còn lại cũng được tay cậu chăm sóc tỉ mỉ.
"A~..Nhất Bác"
"Bảo bảo, có nhớ em không ?" Vương Nhất Bác dùng chất giọng trầm của mình hỏi, khác hẳn với chất giọng làm nũng vừa rồi.
Tiêu Chiến tim nhũn như nước, cúi đầu nhìn cậu. Khẽ gật đầu.
Cậu ôn nhu cười, ngồi dậy cởi quần áo.
Vừa chạm tay vào cúc thứ nhất, Tiêu Chiến đã ngăn lại
"Để anh giúp em".
Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh, nửa người dựa vào gối tùy tiện anh muốn làm gì thì làm, nhưng là khoái cảm Tiêu Chiến còn chưa qua đi, tay chân vì thế vừa run vừa vụng, cởi nút áo cũng chậm rì rì, này không khác gì tra tấn cậu rồi. Rõ ràng đang mặc thứ gì có bao nhiêu tình thú, vật ở giữa chân còn ngẩng cao đầu lấp ló dưới lớp vải. Khuôn mặt lại thập phần nghiêm túc, trên dưới bất đồng khiến cậu hận không thể một ngụm nuốt hết vào bụng.
Vương Nhất Bác nắm cằm anh, ép buộc anh nhìn thẳng vào mình, Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngẩng đầu, ánh mắt không né tránh, nhẹ giọng gọi
"Cún con"
Vương Nhất Bác nghiêng đầu hôn anh, không còn mãnh liệt như vừa rồi, chỉ là nụ hôn đơn thuần. Tiêu Chiến phối hợp rất ăn ý, một bên bị hôn một bên vẫn không quên giúp cậu cởi quần áo.
Vương Nhất Bác lấy ra gel bôi trơn, giúp anh mở rộng. Ba ngón tay dễ dàng đi vào, Tiêu Chiến vẫn không nhịn được khẽ nhăn mày.
"Ân..~"
Rất nhanh đã tìm được địa phương quen thuộc, Vương Nhất Bác ấn nhẹ vào nơi đó, thành công nghe được tiếng kêu mê người từ anh.
"A..Đừng.."
"Đừng gì cơ ? Anh nói rõ xem"
Vương Nhất Bác tà ác dùng ngón tay ấn qua ấn lại, Tiêu Chiến không chịu nổi, nhỏ giọng cầu xin
"Đừng...đừng chạm vào chỗ đó..a~ ân ân Nhất Bác!"
Khi Tiêu Chiến gần như đạt cao trào, Vương Nhất Bác liền rút tay ra, thích thú nhìn biểu hiện của anh. Tiêu Chiến không kịp thích nghi, chỉ cảm thấy phía dưới trống rỗng, vẻ mặt ủy khuất nhìn cậu.
Vương Nhất Bác cười, để anh nằm nghiêng một bên, một chân gác lên người cậu, thuận tiện cho cậu đi vào từ phía sau. Đẩy hông một cái, dễ dàng thâm nhập đến tận cùng.
"A..chậm, chậm một chút.."
"A~ ân ân. Nhất Bác, chậm.."
Tiêu Chiến ngoại trừ rên rỉ cũng chỉ biết rên rỉ, Vương Nhất Bác hoàn toàn không nghe anh nói, luật động vừa nhanh vừa mạnh, mỗi cú thúc như muốn rút cạn sức lực của anh, còn cố tình nhắm điểm kia nghiền vào.
"Aa..aan~ Vương Nhất Bác..A~"
Vương Nhất Bác kéo tạp dề lên, để Tiêu Chiến dùng miệng giữ, dùng tay vuốt ve tiểu Chiến đáng thương phía trước, theo tốc độ càng nhanh của cậu, Tiêu Chiến gần như buông bỏ, lắc đầu muốn dừng lại, nước mắt giàn giụa.
Lúc anh gần đến, Vương Nhất Bác một lần nữa ngăn lại, lôi ra một sợi dây màu đỏ buộc lại tạo vật của anh, còn cố tình thắt nơ.
"A.. Em làm gì?? Tháo ra..a.."
"Bảo bảo ngoan, cố chịu một chút, một lát sẽ cho anh ra"
Vương Nhất Bác thay đổi tư thế, để cho anh ngồi trên mình, hai tay giữ lấy đùi anh, tiếp tục đưa đẩy từ phía dưới, tốc độ ngày càng đáng sợ.
"Aa..ân..ân~ Nhất Bác,..a,, em chậm..ân q~ aa"
Tiêu Chiến cả người đầy mồ hôi, vì bị ngăn không được phát tiết mà cả người đều đỏ, chiếc tạp dề đáng thương nhăn nhúm vắt sang bên đùi, lộ ra vật xinh đẹp đáng thương dưới bụng.
Vương Nhất Bác hôm nay chính là ma quỷ, không có một giây phút nào thả chậm tốc độ, từ đầu đến cuối đều dùng lực kinh người. Tiếng da thịt chạm vào nhau vang vọng cả căn phòng.
Tiêu Chiến cả người xụi lơ, mất hết khí lực gục đầu vào vai cậu. Vương Nhất Bác an ủi quay đầu anh qua hôn, phía dưới lại không hề nhân nhượng.
"Ưm..ân.. A..a ~ đừng, đừng nữa , tháo ra đi,..aa~ khó chịu.."
"Bảo bảo đợi em, chúng ta cùng đến "
"Em bao giờ thì đến chứ?!''- Tiêu Chiến nức nở.
"Nhanh thôi."
Nhanh cái khỉ á!!!!!
Vương Nhất Bác lật người anh lại. Để anh úp mặt vào tường, tạo thành tư thế quỳ, hai tay anh bị cậu giữ lấy, trọng lực dựa hoàn toàn vào cậu, từ đằng sau chỉ thấy nút thắt của tạp dề cùng phần lưng xinh đẹp của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cúi đầu cắn vào vai Tiêu Chiến, tiếp tục luật động.
"A..ân..đừng động chỗ đó nữa,.. A..để anh ra đi..ân,,không được a.."
Vương Nhất Bác kéo mặt anh quá hôn lên, nuốt tiếng rên rỉ của anh vào. Đồng thời chạy nước rút.
"Aaa~.."
Vương Nhất Bác rút ra dây buộc, đồng thời cùng anh bắn ra, Tiêu Chiến chưa bao giờ đạt khoái cảm như vậy, chân tay bủn rủn ngã vào người cậu. Đáng thương không chịu nổi.
Vương Nhất Bác rút ra vật thể, chất lỏng trắng đục theo đó rơi tí tách trên ga giường, tạp dề Tiêu Chiến mặc cũng không ngoại lệ, ướt thành một mảng phía trước.
Tiêu Chiến đến nâng tay cũng không có sức lực, để mặc cậu ôm mình đi tắm rửa. Tâm tình vừa tức giận vừa ủy khuất. Chính mình thật tâm muốn đền bù cho cậu, thế nhưng cậu ta lại không khác gì cầm thú !! Đúng là tự mình hại mình.
Nhất Bác biết anh giận rồi, không dám nói gì chỉ ngoan ngoãn tẩy sạch cho anh. Còn lấy lòng hôn anh mấy lần mặc kệ anh cự tuyệt.
Giằng co một lúc cả hai liền mệt mỏi, ôm nhau ngủ thiếp đi..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro