ʟᴀᴛᴇ ʀᴇɢʀᴇᴛ
Tiếng mưa đập vào khung cửa kính mờ đục của căn phòng bệnh viện, hòa lẫn với tiếng máy đo nhịp tim phát ra từng hồi yếu ớt. Dũng nằm bất động trên giường, đôi mắt hé mở, nhưng ánh nhìn thì lạc lõng. Ngoài cửa sổ, ánh sáng yếu ớt của những dây đèn trang trí đón năm mới nhấp nháy, nhưng chúng chỉ khiến không gian thêm lạnh lẽo.
Dũng nhớ mình đã đi qua một công trình xây dựng hôm ấy. Đó là con đường cậu phải đi bộ mỗi ngày để đến trường. Tiếng ồn ào của máy móc, những thanh sắt khổng lồ treo lơ lửng trên cao, và bụi mù mịt phủ kín bầu trời như một lời cảnh báo. Cậu đã quay lại nhìn mẹ buổi sáng hôm đó, khi bà bảo cậu:
"Con tự đi đi, mẹ bận lắm. Đi nhanh qua khu công trình, cẩn thận là được."
Cậu không biết đó sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy mẹ.
Cảnh tượng mỗi đêm trong giấc mơ của Dũng đều giống nhau. Cậu thấy mình đi trên con đường đó, vẫn là khu công trình đầy tiếng động cơ inh ỏi. Nhưng lần này, nó vắng lặng đến lạ. Không có công nhân, không có xe cộ, chỉ có những chiếc cần cẩu đứng trơ trọi như những bóng ma khổng lồ. Xa xa, mẹ cậu đang đứng bên lề đường, ánh mắt đầy vẻ khắc khoải.
Dũng chạy về phía bà, gọi lớn:
"Mẹ ơi! Đợi con!"
Nhưng khi cậu gần tới, một tiếng động lớn vang lên. Thanh sắt khổng lồ từ trên cao rơi xuống, và mọi thứ lại chìm vào bóng tối.
Dũng giật mình tỉnh dậy. Căn phòng bệnh viện vẫn đó, trắng toát và lạnh lẽo. Nhưng lần này, cậu nhận ra mẹ đang ngồi bên cạnh giường. Gương mặt bà tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Bà nắm lấy tay Dũng, giọng run rẩy:
"Mẹ xin lỗi... Mẹ không nên để con đi một mình... Mẹ đã biết con đường đó nguy hiểm, nhưng mẹ vẫn... Mẹ không đáng làm mẹ con."
Dũng muốn nói điều gì đó, nhưng cậu không đủ sức. Những gì cậu làm được chỉ là nhìn bà, ánh mắt chan chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
"Con biết không, mẹ đã đứng đó, bên công trình ấy, suốt bao ngày sau tai nạn. Mẹ không thể tha thứ cho chính mình..." Bà nghẹn ngào. "Lẽ ra mẹ phải đi cùng con... Nếu mẹ chỉ chịu lắng nghe con thêm một chút, con đã không phải chịu đựng điều này."
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Dũng. Cậu cố mấp máy môi, thì thầm một cách khó nhọc:
"Mẹ... con không trách mẹ đâu..."
Người mẹ bật khóc, nước mắt rơi trên bàn tay lạnh ngắt của Dũng. Bà siết tay cậu, như muốn níu giữ chút hơi ấm cuối cùng. Nhưng tiếng máy đo nhịp tim bỗng kéo dài một âm đơn điệu. Căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc.
Hôm sau là ngày cuối năm, trời vẫn mưa nặng hạt. Người mẹ quay lại con đường nơi tai nạn xảy ra. Những dây đèn chăng khắp phố phường, dòng người hối hả chuẩn bị đón giao thừa. Nhưng bà chẳng cảm nhận được gì ngoài nỗi trống rỗng trong lòng.
Trên nền đất lầy lội, bà ngồi thụp xuống, nhìn về phía công trình giờ đây đã bị dỡ bỏ, nhưng tiếng động ồn ào ngày ấy như vẫn vang vọng trong tai bà. Bà đưa tay chạm vào mặt đất, nơi có vệt sơn đỏ nhạt đánh dấu vị trí tai nạn của con mình. Trong khoảnh khắc, bà nghe thấy một tiếng gọi nhỏ:
"Mẹ ơi..."
Bà ngẩng lên, nước mắt nhòe nhoẹt. Ở cuối con đường, bóng dáng nhỏ bé của Dũng đang đứng đó, mỉm cười với bà. Cậu giơ tay, như muốn nói rằng cậu vẫn luôn chờ đợi.
Người mẹ bật dậy, chạy về phía cậu. Nhưng khi gần chạm tới, tất cả lại tan biến như một giấc mơ. Bà khụy xuống, đôi tay vẫn vươn ra trong vô vọng, miệng lẩm bẩm trong làn mưa lạnh buốt:
"Mẹ xin lỗi... Mẹ xin lỗi con..."
Đêm giao thừa, những tiếng pháo hoa rực rỡ vang lên trên bầu trời thành phố. Trong căn nhà nhỏ, bàn thờ Dũng được đặt gọn gàng với một bức ảnh cậu mỉm cười. Người mẹ ngồi bên bàn, đôi tay run rẩy chạm vào bức ảnh, thì thầm:
"Năm mới rồi, con có lạnh không? Nếu được, hãy về thăm mẹ nhé..."
Và trong khoảnh khắc pháo hoa sáng rực, bà cảm nhận được một bàn tay nhỏ nhắn, quen thuộc đặt lên vai mình. Nhưng khi bà ngoảnh lại, chỉ có bóng tối và sự tĩnh lặng.
Một cơn gió lạnh lùa qua, mang theo tiếng gọi xa xăm:
"Mẹ ơi..."
Nước mắt bà rơi lã chã, nhưng lần này, bà mỉm cười. Dẫu nỗi đau còn đó, bà biết rằng Dũng vẫn luôn ở bên, dõi theo bà trong mọi thời khắc, ngay cả khi năm cũ đã qua và năm mới bắt đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro