𝘍𝘪𝘳𝘦𝘸𝘰𝘳𝘬𝘴 𝘪𝘯 𝘵𝘩𝘦 𝘚𝘪𝘭𝘦𝘯𝘵 𝘕𝘪𝘨𝘩𝘵
Hôm nay là đêm giao thừa. Cả thành phố rực rỡ ánh đèn, những tiếng cười nói vang vọng khắp các con phố. Nhưng ở cuối một con hẻm nhỏ, trong căn nhà cũ kỹ đầy bụi bặm, Hùng ngồi một mình bên bàn ăn, trước mặt là bát cơm nguội và một nén nhang đang cháy dở.
Mùi nhang hòa quyện với hơi lạnh của đêm đông khiến không khí càng thêm u ám. Hùng nhìn chằm chằm vào chiếc ghế đối diện, nơi không còn ai ngồi nữa. Vợ anh, Lan, đã mất cách đây đúng một năm, cũng vào đêm giao thừa. Một tai nạn giao thông bất ngờ đã cướp đi tất cả niềm hạnh phúc của anh. Kể từ đó, anh không bao giờ rời khỏi căn nhà này, nơi đầy ắp kỷ niệm của hai người.
Hùng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt đờ đẫn nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Kim đồng hồ chỉ còn vài phút nữa là bước sang năm mới. Anh thở dài, cúi xuống thắp thêm một nén nhang.
Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên.
Hùng giật mình. Giờ này, ai lại đến tìm anh? Đã hơn 11 giờ đêm, và anh chắc chắn rằng mình không hề mời ai. Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, lần này dồn dập hơn.
"Có ai không?" Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tim Hùng chợt đập mạnh. Đó là giọng của Lan!
Anh lao ra cửa, bàn tay run rẩy mở chốt. Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt trong màn đêm lạnh giá. Đứng trước mặt anh là Lan, trong bộ váy trắng cô từng mặc vào ngày cưới. Mái tóc dài của cô khẽ bay theo làn gió. Nhưng khuôn mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt không còn ánh sáng của sự sống.
"Lan... là em thật sao?" Hùng thì thầm, giọng nghẹn lại.
Lan mỉm cười, nụ cười buồn bã như thể chứa đựng cả một bầu trời đau thương. "Anh còn nhớ lời hứa của chúng ta chứ? Anh đã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em, phải không?"
Hùng gật đầu, nước mắt tràn ra. "Anh nhớ... Nhưng em... em không còn nữa..."
Lan tiến gần lại, bàn tay lạnh giá chạm vào má anh. "Em đã đợi anh suốt một năm qua. Giờ em đến để đưa anh đi cùng."
Hùng cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo quét qua người. Trong khoảnh khắc đó, mọi ký ức ùa về: những ngày hạnh phúc bên nhau, tai nạn định mệnh, và cả những đêm dài cô đơn trong căn nhà trống.
"Em đợi anh lâu như vậy, anh sẽ không để em đợi thêm nữa." Hùng thì thầm, giọng nhẹ như gió.
Bên ngoài, tiếng pháo hoa vang lên rực rỡ, ánh sáng nhiều màu sắc chiếu sáng cả bầu trời. Nhưng bên trong căn nhà nhỏ, Hùng đã gục xuống bàn, mắt nhắm nghiền, môi khẽ nở một nụ cười bình yên.
Khi hàng xóm phát hiện ra, họ chỉ thấy bát cơm nguội trên bàn, nén nhang đã cháy hết, và một chiếc váy trắng phất phơ trong gió, như ai đó vừa rời đi trong tĩnh lặng.
𝙆𝙝𝙞 𝙩𝙝ờ𝙞 𝙠𝙝ắ𝙘 𝙜𝙞𝙖𝙤 𝙩𝙝ừ𝙖 𝙫𝙖𝙣𝙜 𝙡ê𝙣, 𝙘ó 𝙣𝙝ữ𝙣𝙜 𝙣𝙞ề𝙢 𝙫𝙪𝙞 𝙗ừ𝙣𝙜 𝙨á𝙣𝙜, 𝙣𝙝ư𝙣𝙜 𝙘ũ𝙣𝙜 𝙘ó 𝙣𝙝ữ𝙣𝙜 𝙣ỗ𝙞 𝙗𝙪ồ𝙣 𝙢ã𝙞 𝙢ã𝙞 𝙘𝙝ì𝙢 𝙫à𝙤 𝙗ó𝙣𝙜 𝙩ố𝙞.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro