[SHB x ZH] Thế cuộc trừng phạt tôi một gã alpha họ Sung (two-shot)
Thể loại: ABO.
Gồm hai chương "Thế cuộc trừng phạt tôi một gã alpha họ Sung" và "Thế cuộc đền đáp tôi một tiểu omega họ Zhang", mỗi chương đánh mười hồi.
- Hồi 1 đến hồi 10: thành thục công x ngu ngơ thụ (công thành thạo nhuần nhuyễn sự đời và thụ lần đầu tiếp diện biến cố)
- Hồi 11 đến hồi 20: trung khuyển công x ngạo kiều thụ (công một lòng một dạ và thụ miệng cứng lòng mềm)
###
Thiếu gia Sung Hanbin
x
Gia nhân Zhang Hao
——
Vào đêm trăng tròn gió hạ năm ấy, kẻ hầu họ Zhang lần đầu tiên lên cơn phát tình, lại ăn nằm cùng công tử Sung gia vừa chạm ngưỡng trưởng thành, đã ăn vụng không chùi mép còn bị ấn dấu đóng quyền sở hữu. Là đánh dấu hoàn toàn chứ không phải tạm thời, buộc cuộc đời omega vĩnh viễn thuộc về gã alpha này.
###
Cậu chủ 20 tuổi - Đầy tớ 18 tuổi
Beta - Chưa phân hoá
——
[Hồi 1]
Sinh ra và lớn lên trong gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, Zhang Hao được mẹ, là beta bình thường trong đại đa số, một tay nuôi dưỡng. Người còn lại góp công ban sự sống cho cậu, mà người đời khuyên bảo rằng nên gọi một tiếng cha, là một gã alpha lỗi, thị hiếu tầm thường, hạng người vô giá trị.
Vừa đến tuổi cặp kê sách vở, cũng là lúc tiếp nhận những lời chòng ghẹo mà một đứa trẻ không cha buộc gánh, Zhang Hao vô tội luôn chịu cảnh dèm pha nên dần trở nên rụt rè, tự ti. Mãi sau này khi đã ở độ tuổi thiếu niên, cậu mới hay được chuyện ông ta là chạy theo hương dụ hoặc của một tên omega giàu có, bỏ lại người đàn bà phận beta kém mệnh này.
Mẹ Zhang quả là người phụ nữ kiên cường, bà đơn thân nuôi nấng con lớn trong đủ đầy mà không một câu than oán. Đến năm 16 tuổi, vì muốn đỡ đần phụ giúp nên Zhang Hao cùng mẹ đến nhà của vị lãnh đạo họ Sung mà lao động chân tay, trở thành giúp việc cho bộ nhà họ.
Ở Sung gia có một quy định, đó là không tiếp nhận omega phục tùng. Lí do họ đưa ra là vì không muốn chu kì omega ảnh hưởng đến công việc, còn người ở đây kháo nhau rằng vì ông chủ là alpha trội nên beta như phu nhân phải ra sức một mực giữ chồng nhất có thể.
Ông bà Sung đối với Zhang Hao rất tốt, không nỡ để đứa trẻ sáng sủa như vậy dang dở con đường học hành, cậu ở Sung gia làm việc vẫn được đến trường đều đặn, tận khi hoàn thành trọn vẹn bậc trung học. Phu nhân luôn dành của ngon của lạ cho cậu mỗi khi đi xa về, không chỉ bởi mẹ Zhang là người bảo mẫu mà bà tín nhiệm, còn bởi vì cậu trạc tuổi với đứa con trai xa nhà của bà nữa.
[Hồi 2]
Đứa con trai xa nhà ấy tên đầy đủ là Sung Hanbin, cũng là độc tôn lý tưởng của nhà họ Sung này. Sung Hanbin ấy à, phải nói đẹp trai là cái từ quá đỗi bình dân so với chàng công tử ấy. Hắn bạo dạn lại còn lĩnh hội nhiều phẩm chất của quý ông alpha trội là bố hắn nhưng tiếc thay hắn chỉ là beta không mấy nổi bật, không hề đặc sắc. Đối với đại nhân Sung mà nói, điều này là một sự xúc phạm.
Ngay từ những giây phút lọt lòng, hắn đã được định hướng và nuôi dạy trong hà khắc, cùng với niềm tin phân hoá thành một thủ lĩnh alpha xuất sắc. Đáp lại công ơn sinh thành, vừa vào độ tuổi dậy thì lại nhận kết quả trả về là AO beta, chấm hết không nhưng. Nhớ lại khung cảnh ấy thật hãi hùng, bố hắn đã tức giận đến mức tống cổ hắn đi du học để không còn phải thấy cái bản mặt bõ ghét ấy nữa.
[Hồi 3]
Dạo gần đây Zhang Hao cực kì khó chịu với cơ thể dần trở nên nhạy cảm của mình, ngoại da ngứa ngáy nội thân nóng ran. Đã thế cậu còn cực kì khó tính trong công việc, chỉ một vật nhỏ xê dịch khỏi quỹ đạo vốn có cũng khiến cậu đang ngủ phải bật dậy, chỉnh đốn cho đàng hoàng ngay thẳng.
.
.
"Hao cầm chìa khoá này lên dọn dẹp phòng cậu chủ cho thật sạch sẽ nhé"
"Vâng ạ thưa phu nhân"
Chả là thiếu gia nhà này năm nay đã đến tuổi trưởng thành nên sẽ về đây tổ chức tiệc tùng, cũng như để đoàn tụ gia đình sau nhiều năm xa cách. Cuối cùng sau từng ấy thời gian phục dịch, Zhang Hao cũng sắp được diện kiến vị công tử được mệnh danh là soái ca đào hoa, phong nhã ấy rồi đây.
Zhang Hao vừa bước vào đã phải trầm trồ về cái độ xa hoa hiện hữu, chỉ trong một căn phòng lại có thể khoa trương đến như vậy. Đúng là độc tôn công tử nhà có địa vị, mọi thứ nơi đây cho dù nhỏ nhất cũng phải là hàng tốt nhất.
Cả tiếng cặm cụi đến quần quật, thành quả tươm tất trước mắt thật sự đem đến mãn nguyện. Zhang Hao vừa thay xong ga trải giường cũng ngồi phịch xuống đất, cái phòng một người ở lại có thể rộng như chính điện thế này, đúng là mệt bở hơi tai mà. Lúc này cậu mới ngó thấy khung ảnh rơi khuất sau tủ đầu giường, kéo đẩy chật vật mãi cuối cùng cũng moi móc ra được.
Chân dung của người trong bức ảnh toàn diện đến mức làm Zhang Hao chỉ biết há hốc mồm mà đem tâm ý ra ngắm nghía. Toàn thân mẫn cảm như vừa phục hồi, tựa hồ kêu gọi râm ran kéo đến chẳng khác nào phát ban. Một tay Zhang Hao cầm bức ảnh, tay còn lại không yên mà chà xát đũng quần, nơi lỗ hậu phập phồng đã tiết dịch ươn ướt, khiến cái thây này bứt rứt đến phát điên.
"Ưm...ha..."
Chẳng biết từ lúc nào đã thủ thế vào vị trí, đưa từng đốt ngón tay có chút chai sần, giờ đây đang mạo hiểm xâm nhập huyệt động mà luân phiên cựa quậy. Zhang Hao không thể tiết chế được nữa, tông giọng phát ra cũng đem mông cậu hẩy lên, đung đưa cùng ngón tay đang từng bước chiếm đóng hang động. Đầu gối quỳ cao đẩy cơ thể đổ nhoài về phía giường lớn, tầm nhìn vẫn trọn tấm ảnh mang gương mặt đẹp đẽ ấy, đôn thúc bàn tay đang vòng ra sau làm việc cật lực hơn nữa.
Cơ thể non nớt chưa từng trải mị dục, bị tâm nhãn kích thích nên cũng rất nhanh đã bắn ra, dẫu ít ỏi nhưng lại rất tươi mới. Cả căn phòng giờ đây tràn ngập mùi hương đặc trưng toả ra từ kẻ khát tình, vừa vội vàng đặt mọi thứ về chỗ cũ mà nhanh chóng kết thúc công việc của mình.
[Hồi 4]
Hôm nay là buổi dạ yến mà phu nhân đã căn dặn kĩ lưỡng cả tuần, sẽ diễn ra vào tối muộn và Zhang Hao đang cảm thấy phát bệnh hơn bao giờ hết. Thân thể sốt cao bốc hoả hừng hực từ trong ra ngoài, mồ hôi mẹ mồ hôi con thay nhau túa ra, cứ cố thấm thì lại cố ướt. Cả những cơn thắt ruột khiến mặt mày xây xẩm, nơi mắt cũng dần mờ theo phía mặt trời lặn làm cậu chẳng thấy rõ gì nữa, lại có thể hồ đồ đến mức đâm sầm vào bóng người phía trước.
"Xin...Xin lỗi ạ"
"Này tên hầu kia đi đứng kiểu gì đấy?! Mau cút đi cho khuất mắt"
Trái với câu mắng chửi dội xuống đỉnh đầu, lại có một bàn tay ân cần tiến đến giúp Zhang Hao dọn dẹp mấy thứ vung vãi, còn có vẻ như đang len lén săm soi dung mạo của người mang vẻ sợ hãi đối diện. Cậu vội vàng nhặt nhặn cho xong, chỉ biết cúi đầu liên tục tạ lỗi rồi chạy mất dạng. Chẳng biết bản thân đã vô tình để lại cái hương mang thôi tình dược, mà người kia lúc trở về vừa bước vào phòng đã bị mùi vị ấy làm cho tê tái, đến hô hấp cũng trở nên khó nhằn vô biên. Hoá ra là khí toả từ kẻ đầy tớ này.
[Hồi 5]
Dạ tiệc hôm nay vắng mặt vị trụ cột, cũng là alpha duy nhất trong căn nhà này, thế nên quan khách hầu hết đều là người quen của phu nhân, vô tư mà nói thì toàn là beta cả, chẳng có lấy một alpha để thêm phần thú vị và cũng chỉ lác đác vài omega làm điểm nhấn.
Sung Hanbin chán ghét bữa tiệc thấy rõ, hắn cứ ngồi làm cảnh ở đấy cho đến khi cảm nhận được hương nguyệt quế hung hăng xộc vào mũi đến tận đại não. Hắn lanh lẹ dáo dác lục soát, và đập ngay vào mắt là khuôn mặt nam nhân phía xa, biểu hiện có chút khó khăn, ấy vậy mà cũng mỹ lệ đến nức lòng người.
Mục đích đưa đẩy Zhang Hao đến bữa tiệc không thuộc bổn phận này là để tìm mẹ, là để bảo về cơn đau sốt bất thường của mình. Nhưng ở đây quá đông, bản thân không thể trụ vững nữa, cậu đành lê thân tàn ma dại quay về phòng, tiện tay khoá cửa lại.
Zhang Hao biết bản thân đang phân hoá, so với bạn bè đồng trang lứa đã chậm hơn hẳn cả năm, cậu dự được cớ sự này nhưng không thể ngờ bản thân ấy vậy lại có thể cùng lúc phát tình, và mọi biểu lộ giờ đây đều thể hiện rằng Zhang Hao là omega. Mẹ cậu luôn bảo xác suất để cậu phân hoá thành omega rất thấp, dựa vào nhiễm sắc thể của cả hai thì hiện thực vô lý này chỉ chiếm khoảng 25%, nên luôn đinh ninh Zhang Hao là một beta chính hiệu.
Mang nhận thức rằng bản thân không được phép để nhà họ Sung phát giác, bởi vì không những mang tội danh lừa đảo, hai mẹ con cậu chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi nơi đây. Zhang Hao cắn môi chịu đựng cơ thể bức bối đến phát khóc, từng mảng da nổi đầy gai ốc ran rát, tựa hồ như đang nằm trên đống lửa vậy. Cậu cố gắng lê thân đi tắm rửa, mong có thể gột bỏ cái hương hoa sực nức mang vị đăng đắng tồn tại trên người bấy giờ.
[Hồi 6]
Lúc này đã qua nửa đêm, chật vật mãi mới có thể lim dim vào giấc, tai Zhang Hao đã ù đi mà không nghe thấy tiếng lạch cạch, cũng không phát giác được rằng căn phòng nồng nặc hương nguyệt quế đã lẫn vị hoa sơn chi, mộc mạc mùi nấm tươi pha chút cay nồng của tự nhiên.
Cơ thể phát tiết đón nhận từng cái mơn trớn dần hung hăng, đang kì cọ dục hoả hoá thân cậu trần trụi. Zhang Hao cảm nhận được cơ thể bị xâm phạm, trớ trêu thay cậu lại thích cái cảm giác này đến khó tả. Cơn bứt rứt trở về thôi thúc âm sắc gợi dục phát ra nơi cửa miệng, điệu bộ hồng hộc đang thưởng thức điểm nhuỵ hồng hào trên đỉnh ngực có chút căng phồng khiến Zhang Hao thật sự hứng tình. Cậu cố gắng dùng lí trí đem cặp mắt đẫm nước mở ra, nhịp thở không còn ổn định chỉ có thể lấp lửng câu hỏi.
"Ưm...ai...ai vậy ạ?"
Bị tràng sảng khoái xâm chiếm khiến Zhang Hao toàn tâm ưỡn ngực xin thêm, cơ hồ thấy được đỉnh đầu người kia thôi cũng đã đẹp đẽ đến như vậy. Bên tai giờ đây là toàn bộ thanh âm chùn chụt hưng phấn, cảm nhận ẩm ướt xung quanh khiến cậu trở nên tá hoả, thành thử ra cơ thể còn phản ứng kịch liệt gấp trăm ngàn lần.
"Sao lại có người xinh đẹp đến thế..."
"C-Cậu chủ...?"
Cái cớ sự này tại sao lại xảy ra, Zhang Hao không biết nhưng Sung Hanbin thì rõ mồn một vì đây hoàn toàn là chủ ý của hắn. Bản thân là beta, chẳng hiểu sao lại bị cái hương hoa nguyệt quế nồng nàn tắm mình trong men rượu kia mời gọi, khiến hắn mất tự chủ mà lập tức lần tìm. Và khi thấy nam nhân tuyệt sắc ấy lén lút giấu mình trong căn phòng này, Sung Hanbin đã phải thừa cơ tính kế để có thể đột nhập vào bên trong.
"Để tôi...giúp em..."
Ánh mắt đỏ ngầu chỉ còn chứa dục vọng, thúc đẩy hắn phải cuồng si lỗ mãng, nhưng Sung Hanbin thực tâm không muốn người kia có ấn tượng không tốt về mình. Hắn cố gắng kiềm chế bản ngã, đem sức ra kích tình để người dưới thân chấp nhận hắn.
"Hức...cậu chủ...Ưm...không đ-được đâu ạ..."
Câu từ phát ra liên tục can ngăn nhưng cơ thể lại phản ứng trái ngược, cúc nguyệt sơ khai bị những cái vuốt ve làm cho ướt đẫm, kích động dục vọng thăng hoa đến tận chín tầng mây. Zhang Hao đem đôi gò má đỏ hồng rên rỉ theo hành tung loạn xạ trên da, đôi bàn tay buông thõng cũng mong muốn chạm vào cơ thể cường tráng ấy một lần.
"Sao lại để một omega phát tình đi lung tung thế này cơ chứ"
Sung Hanbin thật sự đem cuồng nộ ấn dấu lên thân thể người ta, bầu ngực trắng tươm đã bị hắn hút đến sưng đỏ mà nở nang tiết dịch đầu nhũ, cự vật đáng yêu gói gọn trong chiếc quần ngủ ngắn cũn cỡn cũng đã cương cứng cả. Hắn nhanh chóng giải thoát hạ thân của cả hai, đem chân người kia banh rộng liền xoay tròn đầu khấc tiếp giáp lớp thịt hồng nộm mấp máy, nhấn nhá nhồi nhét dương vật to lớn, cứng ngắt như đá nóng của hắn vào cửa huyệt be bé xinh xinh.
"Đ-Đau quá...xin cậu-u chủ...đừng...dừng l-lại"
"Chiều ý em"
Nơi động huyệt bị kéo căng tựa hồ cảm giác nứt nẻ, côn thịt to tướng của người kia chôn sâu không động, ngấp nghé tận tử cung đã dừng lại mà chuyên tâm trao môi hôn vỗ về. Nơi con tim rung động cũng làm Zhang Hao thôi đánh thùm thụp vào ngực người ta, giờ đây đã toàn tâm toàn ý đón nhận những cú thúc trời giáng vừa tới mà tê tái cả ruột gan.
Từng cái vồ vập như hổ đói phía hạ thân, giục giã Sung Hanbin ôm lấy người bên dưới vào lòng. Hắn đưa gương mặt đỏ hoe đẫm nước ấy vào lồng ngực nở nang của mình ghì chặt, hông vẫn điên cuồng giã trong thô bạo, hạ bộ va chạm đem đến tràng thanh âm mạnh mẽ vô độ.
"A...Hức...c-cậu chủ...A..."
"Đừng khóc...em cứ như thế...càng làm tôi thêm hưng phấn..."
Hương nguyệt quế sặc sụa làm hắn mất thần trí đã đành, bên dưới còn hư đốn siết lấy thằng em của hắn mà mài mòn nhiệt liệt. Nội tâm Sung Hanbin hoá chiếm hữu, liền vân vê đầu lưỡi đến nơi tuyến thể sau gáy cổ mà liếm láp, chẳng ngại ngần ghim lên đó dấu vết tạm thời. Vốn beta đánh dấu omega cũng không có tác dụng gì nhưng hành động này đối với hắn, chí ít vẫn có cơ hội cưỡng chế người này là của riêng mình.
Vết cắn mang hương sơn chi toả ra ngây ngất, cũng rót hết vào cơ thể Zhang Hao, khuấy động khoái cảm khiến cậu lên đỉnh xuất tinh, cùng lúc ào ạt cả dâm thuỷ. Cảm nhận thân côn được tưới đến ướt đẫm, vách tràng nhận sung sướng càng co bóp kịch liệt khiến Sung Hanbin cũng đạt ngưỡng, vội vàng rút ra mà thoả sức vẽ rồng hoạ phượng lên rãnh bụng người dưới thân, liên tục gầm gừ báo hiệu đã giải phóng toàn bộ cơn đê mê.
Hắn đổ gục lên thân thể mỏng manh đang run rẩy mà trao nơi đôi môi căng mọng ấy nụ hôn ướt át đầu tiên. Có vẻ như cả thảy cái đầu tiên của người này đều bị hắn tước đoạt mất rồi.
"Tên em là gì?"
"Zhang...Zhang Hao ạ..."
[Hồi 7]
Mặt trời đã cao tận đỉnh đầu, Sung Hanbin mới chịu đem cơn thoả mãn đêm qua tỉnh giấc, đương định ôm vội một cái vậy mà cạnh bên lại trống trơn lạnh ngắt. Thể loại cảm giác kì lạ trong hắn trỗi dậy, tư duy cũng không còn mấy minh mẫn, người là của hắn, ai lại cả gan dám bắt đi mất!
Sung Hanbin xọc vội cái quần chiếc áo, lập tức mở toang cánh cửa hung hăng bước ra, trông tưởng như đã sẵn thế đi bắt ghen tại trận. Có điều hắn quên rằng bản thân đã qua đêm ở phòng kẻ hầu, nên chẳng trách sao lại nhận vô vàn ánh nhìn chăm chú kèm những lời xì xầm từ đám người ngoài sân.
Nhưng Sung Hanbin á? Hắn không bận tâm! Điều duy nhất khiến lòng gan phèo phổi của hắn đấm nhau ì xèo là cái hình ảnh người kia, Zhang Hao của hắn, đang quấn quýt cạnh gã tiện nhân nào đấy ngoài vườn, lập tức đem cái chân ngứa cần phải đá của thiếu gia tới kế bên mà chắn mặt.
"Sao lại bỏ ra ngoài không gọi tôi?"
"Xin lỗi cậu chủ, em thấy cậu chủ ngủ ngon quá nên không dám đánh thức"
Câu từ có vẻ cứng ngắc nhưng giọng điệu hắn dành cho người ta lại dịu dàng hơn bao giờ hết. Sung Hanbin chắc bị chơi ngải rồi, sao mà hắn lại thích em đến thế? Sao Zhang Hao này lại đáng yêu như vậy?! Hai bên đồng tử ngắm người đến lấp lánh ánh sao, đến khi thính được cái hương nguyệt quế thoang thoảng không còn nồng nặc nữa mới nhớ đến mà đảo mắt về sau gáy, miếng dán trắng đục ấy vẫn là không thể che đậy dấu vết bành trướng hắn để lại.
"Dùng rồi à?"
"Vâng ạ! Em cảm ơn cậu chủ"
Ôi không! Xin em đấy, Zhang Hao à! Xin em đừng cười duyên như thế, ánh mắt đừng long lanh như thế, cũng đừng đong đưa bàn tay Sung Hanbin này như thế nữa, càng làm hắn đau tim đến chết mất thôi.
"Đi với tôi"
Chẳng cần đợi người kia kịp hiểu chuyện, Sung Hanbin đã nắm lấy cổ tay Zhang Hao kéo đi xềnh xệch. Hôm nay mẹ hắn đã đến nơi công tác của bố để cùng nghỉ dưỡng, còn đặc biệt đem cả bảo mẫu thân cận nhà họ Zhang đi cùng. Đúng là vẽ đường cho hươu chạy mà.
Bước chân tò tò đi theo bóng lưng rộng lớn của người phía trước, nơi mắt cứ mãi nhìn không rời, Zhang Hao vui sướng tận hưởng cái bao bọc chở che mà người kia đặc biệt dành cho mình. Không rõ làm sao cậu chủ lại biết được rằng cậu đến kỳ phát nhiệt, mà lại bỏ công đi mua miếng dán đem đến tận phòng cho. Chẳng cần biết sự việc đêm qua là cố tình động thủ hay vô ý rơi vào cám dỗ, thì Zhang Hao cũng mãn nguyện bởi đã trao lần đầu của mình cho cậu chủ Sung. Và hơn nữa là cậu thích lắm, thích cái hương hoa sơn chi đang quấn lấy mình, cứ như cả thân cậu giờ đây đang nằm trong lòng được hắn vỗ về vậy.
Vừa kéo người lọt vào ổ, Sung Hanbin dạn tay khoá trái cửa, đem thần khí áp bức xinh đẹp này tự nguyện lên giường còn bản thân thuận tiện trút bỏ xiêm y, chỉ giữ lại mỗi mảnh tam giác không thể che kín con quái vật đã dựng đứng kia. Ánh mắt hắn long sòng sọc rồi nhảy bổ lên thân người, dù lần đầu làm tình của họ chỉ cách đây vài tiếng ấy vậy mà nhìn xem, Sung Hanbin lại sung mãn đến mức dương vật cương to như muốn nổ tung rồi kìa.
"Ai cho em cái quyền bỏ đi? Ai cho phép em lại gần người đàn ông khác như thế?"
Cả cơ thể loã lồ của hắn kẹp chặt lấy thân bên dưới, găm từng câu hỏi rõ ràng không cần lời đáp, chứa đựng vô vàn sát khí đến bên tai người của mình, liên tục nhả răng cắn đau rồi lập tức liếm mút chữa thương. Zhang Hao bị kẻ chiếm hữu này đẩy vào cơn mộng mị, cảm nhận được bàn tay ngứa ngáy của hắn vân vê phía gáy cổ, day dưa nơi tuyến thể nổi đỏ đang được che đậy bởi miếng dán ức chế, rồi chuyển hướng sang đó mà tiếp tục cà răng liếm láp.
"Cậu chủ bình tĩnh...E-Em không chạy đi nữa đâu..."
Cái cảm giác nóng bức âm ỉ ấy trở lại, đem dục vọng bị kiềm hãm đôn thúc cơ thể Zhang Hao tiết dịch. Hai cánh tay chống vai người cũng dần mất lực, đầu nhũ đã bắt đầu ươn ướt, lỗ hậu cũng cứ thế trào ra khí hư nhầy nhụa, bởi nụ hôn kia mà sũng ướt cả đủi quần trong, không nhanh lên thì lộ đến cả ga giường mất.
"Em phải nhớ em thuộc quyền sở hữu của cậu chủ Sung Hanbin, biết chưa?"
"V-Vâng...ạ..."
Hắn vừa nói vừa nắm chặt hai bên thắt eo nhỏ xíu, đầu gối nhấn sâu vào đũng quần khiến Zhang Hao nhắm chặt mắt rít khẽ từng hơi, khó khăn phát ra câu thuận theo mệnh lệnh. Sung Hanbin nhìn thấy người này bị mình thuần phục liền tự mãn đắc ý, đem nụ hôn đến chịu trách nhiệm cho cái run rẩy của em, xoa nắn đầu ngực trương to liền ngắt nhéo hỏi nhỏ.
"Muốn cậu chủ chơi em không?"
"...Muốn-n...ạ"
"Nếu em biểu hiện tốt, cậu sẽ thưởng cho nhé"
Đem khoé môi cười xếch liền ngồi dậy rời khỏi, Sung Hanbin đổ thân trần trụi ngả về sau, ngắm nhìn chú chim non vừa được trả tự do, đang loay hoay tìm cách thực thi mệnh lệnh. Cơ thể Zhang Hao từ lâu đã rạo rực bội phần nên có chút vội vàng hấp tấp, cởi bỏ từng khuy áo trong lúng túng khiến người đang mải mê ánh mắt phải phì cười, cơ hồ nâng gò má nhô cao, mặt mũi linh hoạt hoá nhiều tông đỏ sắc.
"Cậu chủ...đừng cười em mà..."
Oan nghiệt! Tim hắn mắc bệnh rồi, cái nũng nịu kia như đấm thùm thụp vào lồng ngực phập phồng này vậy! Não bộ đang cố gắng nhắc nhở bản thân không được đánh mất nhân tính, để hắn có thể ngắm cảnh người này vừa cởi áo xong xuôi liền đem nước bọt đến vê tròn quầng vú, ngắt nhéo đầu ngực. Đêm qua bởi vì quá tối, hắn là chưa được diện kiến rõ nét cơ thể hồng hào trắng trong này, quả thực tinh khiết như đêm trăng tròn giữa bầu trời sao vậy.
"Để tôi giúp em bớt ngứa ngáy nhé"
"Cậu chủ mất kiên nhẫn vậy ạ...em chưa xong mà"
Mị cảnh kích động Sung Hanbin rướn thân nóng vội, lại bị người mang phận kém hơn nhấn xuống buộc an toạ. Nhưng hắn giờ đây sẵn sàng phục tùng người này, nhìn cũng rõ được Sung Hanbin đã mê mệt Zhang Hao tới nhường nào.
Đầu gối chống thân quỳ cao, cậu từ từ kéo quần cởi ra, cơ thể trong kì động dục cực kì mẫn cảm đến khó chịu, dẫu đã dùng biện pháp tiết chế. Mồ hôi xuất ra đánh lên nơi đường cong một màu bóng bẩy, làm thân hình đẹp đẽ ấy càng hoá đỏ hồng, gợi dục thêm gấp trăm ngàn lần. Sung Hanbin lần đầu cảm giác bản thân bị trêu ghẹo, cự vật nhỏ xinh đong đưa trong lòng bàn tay chưa đủ thoả mãn, Zhang Hao liền đem ngón tay dài thon trắng mịn, khuấy đảo huyệt động mà rên rẩm đến choáng váng.
"Ưm...ưm...em sướng cậu chủ ơi..."
Zhang Hao trườn bò đến bên Sung Hanbin đã bám vào vai hắn, hai ngón tay vẫn hoạt động hết công lực, song hành cùng với cái miệng xinh phát âm ỉ ôi. Cậu cảm tưởng bản thân tựa hồ đã phát điên nhưng Zhang Hao, cậu sai rồi, người đang phát điên phải là cậu chủ của cậu mới đúng.
Hắn nắm bàn tay đang động dục kéo phắt ra khiến Zhang Hao thực sự điếng hồn, chưa kịp chuyển biến cảm xúc đã bị đẩy sấp, má úp vào gối mà đem mông đẩy cao, đã cảm nhận được gân xanh nổi cộm thân côn đang cọ xát kẽ mông qua lớp vải. Zhang Hao vòng tay ra sau mà cạy miếng dán cách ly, đem tuyến thể nổi đỏ trưng bày trước mắt hắn, bao nhiêu tiết dục tố cùng hương nguyệt quế đậm đặc đến đắng ngắt cũng được phô trương cả ra. Mắt Sung Hanbin mờ căm bởi dục cảnh, ấy vậy còn bị mông đào ngúng nguẩy phát câu vòi vĩnh đòi quà.
"Thưởng cho em với...cậu chủ ơi..."
Trong các thể loại độc dược, loại ái tình mang tên Zhang Hao quả thật có thể khiến Sung Hanbin dụng ba kiếp người của mình mà bán tâm cho kẻ này. Nơi kết mạc từ đỏ tươi đã chuyển sang trắng dã, rồi lại nổi tơ máu mà hằn lên đỏ thẫm. Hắn cương quyết nắm chặt mông mịn, vội vã đến mức chỉ kịp kéo đũng tam giác sang một bên đã tìm đến ngay cửa hang mà xoay chuyển, ngữ điệu dần trở nên cầu kì biến thái.
"Mời gọi tôi như thế...em quả thật hồ đồ"
Cả côn thịt một lực đè nén duy nhất đã thông rộng huyệt động, giờ đây đang chiến đấu với trăm trận co bóp bên trong mà xúc tiến cựa quậy. Nơi bụng dưới bị thúc đến nổi cộm, Zhang Hao cảm thấy bị xâu xé đến mức sung sướng rồ dại, thấu nghĩ chỉ còn tồn đọng muốn được yêu đương với Sung Hanbin, chữ được chữ mất thoát ra thổ lộ tâm tình.
"...E-Em thích...cậu chủ...Hưm...mm...Ha..."
"Em là đang tỏ tình với tôi đấy sao?..."
Bao nhiêu khát tình cùng câu biểu lộ tâm tư, đem hương sơn chi nồng nặc đến cay xè, hoà quyện với vị đắng nguyệt quế. Hỗn hợp vạn lần phức tạp này chỉ có thể buồn nôn đến không ngửi được, nhưng hai người họ thì lại say mê đến mức không thể buông bỏ.
Chăm chỉ thúc đẩy bao nhiêu, nỗi lòng chiếm hữu của hắn càng bành trướng bấy nhiêu, Sung Hanbin quyết đoán cúi xuống vạch trần nơi tuyến thể, dẫu có dụng hay không hắn vẫn muốn đánh dấu người này. Hắn dứt khoát ghim vào răng nanh, liếm nuốt từng đợt huyết trào ra, đồng thời nhận lại nồng nàn pheromone kích thích trực tiếp tiền đình của hắn, khao khát chiếm trọn làm của riêng nhưng vẫn còn vương lại lí trí, liền rút ra bắn đặc nơi cửa mình.
Zhang Hao không đếm được số lần bản thân bắn ra, toàn thân bị vị sơn chi gói lại cũng đã hoá kiệt sức, chỉ có thể bất động chờ thân người kia áp lưng mình, liền thều thào thoát câu.
"Vâng...cậu chủ đồng ý yêu em nhé ạ..."
[Hồi 8]
Kì phát tình đầu tiên của Zhang Hao kéo dài nửa tuần trăng, cũng vừa tròn vành vạnh 14 ngày cậu ở bên cậu chủ của mình.
Một ngày của họ bắt đầu bằng việc Zhang Hao xung phong hầu cận nhà lớn, để được ngắm nghía cậu chủ nhiều hơn, để không phải lỡ những cái ôm lén lút của cậu chủ, để chờ cậu chủ vụng trộm vào má mình một cái thật sâu.
Đến tối khi mọi người đều say giấc, Sung Hanbin lại giấu giấu giếm giếm rủ rê người tình hẹn hò ở góc vườn sau nhà, hay có khi là hôn người ta đến mất thần sắc trước cổng nhà riêng dành cho gia nhân. Phải nói tình yêu của hắn to gan đến độ, đêm đến vì nhớ người cứ mãi thao thức, Sung Hanbin bán mạng trèo hẳn ban công phòng em mà gọi với vào khiến Zhang Hao hoảng hốt đến xanh mặt, nhưng rồi cũng để người lớn hơn hoá mình trần truồng, đem thân thúc đẩy đến cót két nơi chân giường.
[Hồi 9]
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chuyện yêu đương của Sung Hanbin và Zhang Hao rồi cũng chóng đến tai phu nhân, và cả việc Zhang Hao là omega cũng được kẻ hầu hớt lẻo cho địa chủ của mình.
Dẫu có được trọng dụng yêu quý, thì phận gia nhân muốn trèo cao là điều mà quý bà Sung không bao giờ chấp nhận, chưa kể con trai bà đã được định đoạt hôn ước cùng tiểu thư con nhà danh giá vọng tộc từ lâu, thế nên chuyện sai kỵ này không được phép tiếp diễn thêm giây phút nào nữa.
Bà vì muốn mọi sự trông thật tự nhiên nên đã kì công bày vẽ kế hoạch, tạo dựng vụ việc mà đổ tội ăn cắp lên đầu Zhang Hao, không nể nang nhân nhượng liền đuổi hai mẹ con ra khỏi cái chốn mà họ đã cống hiến cả sức lực lẫn tâm hồn.
Tất nhiên mọi chuyện đều diễn ra lúc thiếu gia Sung Hanbin vắng mặt. Hôm đó trở về đã hay tin Zhang Hao vừa rời khỏi, đừng nghĩ hắn sẽ bưng mặt chạy vào phòng khóc lóc tuyệt vọng. Sung Hanbin mà đau khổ ấy, vớ được gì trên tay hắn đều ném thẳng, mọi thứ trong căn nhà dù vật phẩm giá trị hay quý hiếm đều bị hắn đập phá đến tan tành nát bấy.
Beta mà lại mạnh mẽ đến vậy? Chẳng ai nghĩ nổi đâu, chỉ có thể nép mình sợ hãi đến khiếp vía. Ngay cả tin tức tố áp bức toả ra từ bố hắn, một đấng alpha vượt trội, còn không thể kiềm hãm được vị thiếu gia này, đành bỏ cuộc mặc hắn làm càn mỗi ngày.
[Hồi 10]
"Gì cơ? Alpha là thế nào?"
"Đã phân hoá lần thứ hai thành alpha, không cảm nhận được gì sao?"
Sung Hanbin hắn có một người bạn thân thật thân là bác sĩ Kim tên Gyuvin, alpha cấp cao đang làm việc tại bệnh viện trung ương, cũng là người duy nhất mà hắn có thể dựa dẫm vào ở cái chốn quê nhà này.
Việc phân hoá lần thứ hai được biểu hiện qua từng cơn sốt nhẹ, tuỳ thể trạng mà mức độ có thể cao hoặc thấp, kéo dài nhiều ngày hay chỉ tồn tại vài giờ, đồng thời hương khí của cơ thể cũng sẽ biến đổi, trở nên kiểm soát và can trường hơn rất nhiều.
Ấy vậy mà Sung Hanbin không cảm thấy gì sất, hắn không hề phát sốt cũng chẳng nhận biết được mùi hương đã biến thành cái thể loại giống ôn gì. Điều hắn cảm nhận được rõ rệt nhất đó là cái đống chữ nghĩa về nhiễm sắc thể trội lặn trước mắt hắn, dường như có thể hiểu rõ ràng mà không cần ai lý giải.
"Mà không phải mới đây đâu, mày đã phân hoá từ 20 ngày trước rồi, theo số liệu là vậy"
Kim Gyuvin nói gì cơ? Sung Hanbin nghe không rõ! Câu chữ lùng bùng đến không lọt lỗ tai, cái thể trạng alpha chết tiệt, phân hoá cũng không thèm đến đạp cho hắn một cái thật mạnh đi. Giờ đây trong đầu Sung Hanbin chỉ còn tồn đọng đúng một việc duy nhất, đó là hắn đã lỡ đánh dấu omega mất rồi.
###
cont...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro