Hồi 1: Gặp gỡ
#1
Một câu chuyện bắt đầu từ đâu nhỉ?
"Ngày xửa ngày xưa..?"
.
.
.
.
Không!
Hãy cho một câu chuyện tình yêu bắt đầu từ những lần gặp gỡ.
----------
Mọi sự gặp gỡ sẽ bắt đầu bằng một phong cảnh hữu tình, hai bên là hai hàng cây xanh mướt, tiếp đến là tiếng chim thi nhau ca hát, hay là một vườn hoa ngập nắng ban mai, một đàn bướm đua nhau khoe sắc?
Không!
Đó chỉ là những yếu tố trong một câu chuyện cổ tích mà các bà mẹ thường ru con họ ngủ.
Tôi gặp anh vào một ngày vô vị, nhàm chán. Mọi sự việc diễn ra như được "chậm hoá" vậy. Chẳng có gì là đặc biệt, nó bình thường, có khi lại bất thường đến kì lạ.
Ấn tượng ập đến mắt tôi không phải là một chàng trai cao gáo gì, hay một khuôn mặt điển trai cả? Thật ra chỉ là một con người nhạt nhẽo? Đúng vậy, phải nói anh chỉ có thể làm nền cho cái phong cảnh vô vị hiện giờ. Tôi chẳng có ấn tượng gì đối với anh. Gọi là anh cũng chẳng đúng, nhìn vẻ mặt non nớt của anh chắc chỉ tầm hai mươi tuổi kém.
Một con đường vắng chỉ có hai cá thể đang đứng song song với nhau. Anh nhìn tôi. Một chàng trai chiều cao khiêm tốn, có lẽ còn thấp hơn tôi cơ. Nhưng đôi mắt ấy, con ngươi sắc bén đến kì lạ. Ánh mắt của một con người lạnh lùng, hay đơn giản là một con người thiếu mất tình cảm?
Nhẹ nhàng nhưng từ tốn, có lẽ đang có điều gì đó thúc đẩy tôi đến bắt chuyện với anh. Tình cờ hay định mệnh, chẳng ai rõ cả!
Có vẻ một vài điều trong cuộc sống này là đúng. Một người con gái cho dù mạnh bạo hay nam tính như thế nào, đến khi gặp một người con trai khiến họ rung động, tự khắc bản tính dịu dàng, thục nữ của con gái lại sẽ xuất hiện. Và đó là tôi bây giờ.
Cũng chẳng biết có phải là tôi đã thích anh từ ánh mắt đầu tiền không? Chí ích thì nhìn lại anh cũng có nét đẹp tinh tú thật. Tôi nghĩ vậy.
" Chào cậu, có thể làm quen chứ? "
Tôi chưa bao giờ nghĩ, và đã nghĩ không bao giờ tôi lại bắt chuyện với một người khác giới bằng câu nói như vậy. Có lẽ, anh là ngoại lệ của tôi?
Trong mơ hồ, tôi cảm thấy xấu hổ. Tự hỏi rằng anh sẽ trả lời tôi chứ? Nhưng thật sự, tuy lạnh lùng, nhưng tôi vẫn cảm thấy đôi chút ấm áp từ câu nói của anh.
" Chào cậu, hân hạnh! "
Anh nở nụ cười, tôi không thể dừng lại nhưng suy nghĩ điên cuồng của mình. Thật không thể kìm nổi mà. Chí ích lúc đấy, tự dưng tôi cảm thấy xung quanh như thay đổi. Giống như một câu chuyện cổ tích. Công chúa đã tìm thấy hoàng tử ư? Thật vậy, mọi sự nhàm chán của cuộc sống như biến mất. Tôi đang yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi chọn một cái ghế đá gần đó rồi cả hai cùng tán ngẫu. Anh là một con người tri thức, từ trong những lời nói của anh, tôi cảm nhận được điều đó. Tôi hỏi anh mọi chuyện trong cuộc sống, anh trả lời tự nhiên, chẳng có gì là ràng buộc. Khiến tôi cảm thấy màu hường đang bao trùm không khí bây giờ.
" Chị hai mươi hai tuổi ư? Thật không tin được."
Đúng vậy, tôi đã đoán được rằng, anh nhỏ tuổi hơn tôi. Nhưng cái tính chững chạc ấy, quả không phải một thanh niên hai mươi tuổi. Một nhà bác học quá tuổi ư?
Hoa anh đào từ tán cây ấy nhẹ nhàng rơi, cuốn xoay theo chiều gió, đáp vào tay anh. Anh nhìn chăm chú, như nhìn lại những gì bản thân đang và đã làm. Anh hỏi:
" Chị có thích hoa anh đào không? "
Câu nói ấy khiến tôi bất ngờ, nhưng vẫn cảm thấy có một điều gì đó ẩn sâu trong đôi mắt lạnh lùng, là một vùng trời đầy bí ẩn. Một nơi mang vác nổi buồn hay niềm vui?
" Có! Ai chẳng thích những thứ đẹp đẽ như thế chứ? "
Anh nhìn tôi, nở nụ cười, rồi lại nhìn những cánh hoa anh đào rơi xuống đất.
" Thật sự, con người ta chỉ quý trọng những gì trước mắt, chưa bao giờ nghĩ đến tương lại. Họ chỉ yêu bản thân họ. Như cách mà những cánh hoa anh đào rơi đơn độc vào mặt đất lạnh lẽo này! "
Tôi chưa hiểu anh nói gì, chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ của anh, tôi cũng chẳng mải mai quan tâm. Vì có lẽ, tôi không chỉ yêu ánh mắt của anh. Tôi yêu cả tâm hồn của anh nữa.
Tôi và anh nhìn nhau, ánh mắt tuy xa lạ nhưng thân thuộc. Liệu anh có cảm thấy giống tôi lúc này không?
#còn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro