Chương 1 :Mặt Nạ
au : chân thành khuyên ai không thể đoc được ngược thì đừng nên đọc để tránh yếu tím .Nhưng vì au viết ngược viết đến ghiền rồi ,nên chỉ có thể ngày càng ngược chứ không có nương tay..Khẳng định luôn đây chính là 1 cái kết Se.
-truyện sẽ được cập nhật 1 tuần đến 10 ngày 1 chap,có thể ngắn hơn tuỳ tình hình a!
- mình sẽ post truyện ở Wattpad và ở kites box fanfic , nên đừng ngac nhiên khi thấy trùng lặp .^^
-nhảm đủ rồi, mời mọi người đọc,chúc đọc fic vui vẻ .
*****
Gia tộc Falco, đại gia tộc nổi tiếng của thế giới ngầm ,một gia tộc chuyên đào tạo sát thủ và nghiên cứu chất kích thích tăng sức mạnh đột phá của con người ,chính vì thế gia tộc Falco tuy không kinh doanh ma tuý hay mại dâm nhưng vẫn là một trong tam đại gia tộc thống trị nước ý ,và rất có tầm ảnh hưởng ở một số nước châu mỹ la tin.
*****
Nơi của bóng tối ngự trị, nơi chỉ tồn tại muì thuốc và máu , một sự im lặng đến đáng sợ, ở cuối con đường bí mật trong mật thất nằm sâu dưới lòng đất của gia tộc Falco,có một căn phòng nhỏ chỉ giam giữ đúng một người .
Cánh cửa mở ra ,bên trong là một cậu bé độ khoảng mười tuổi ,hai tay cậu đều bị xiềng xích trói buộc tự do ,làm bạn với cậu chỉ là vách hở nhỏ trên tường đủ để ánh sáng yếu ớt của ánh trăng phản chiếu vào .
" Hyungwon thiếu gia !"
Vâng cái tên đó là gọi cậu,đứa trẻ được đưa về mười năm trước tại trạm xá nhỏ ở khu người nghèo .Cậu càng lớn càng xinh đẹp, từng đường nét của cậu đều thừa hưởng từ người mẹ xấu số của mình ,chỉ duy nhất mái tóc là thừa hưởng từ cha cậu .Một màu trắng đẹp đẽ như những hoa tuyết đang rơi bên ngoài ô cửa sổ .
Hyungwon mỉm cười vô cùng yêu nghiệt nhìn người đàn ông đang tiến vào:"J ! Ông lại gọi sai rồi ,ông xem tôi có giống thiếu gia hay không ?"-giọng nói của cậu đầy bỡn cợt .
Khuôn mặt xinh đẹp, từng đường nét ngũ quan đều rất tinh tế ,sống mũi cao ,ánh mắt to tròn và có màu đen láy, nó khiến bất cứ ai nhìn vào đều thấy cậu như một thiên thần .Ấy thế vậy mà khoé môi bé nhỏ kia lại hoạ ra một nụ cười yêu nghiệt lạnh giá nhất .
Cậu làm cho J cảm thấy không đành lòng, trái tim cũng vì cậu mà đau nhói .Rõ ràng cũng là con trai của người đứng đầu,vì sao người sống trong nhung lụa từ nhỏ, người thị bị nhốt ở sâu dưới lòng đất để làm vật thí nghiệm thử thuốc.
Làn da vốn dĩ mịn màng lại chứa đựng tầng tầng lớp lớp những vết thương mới cũ khác nhau ,J đau lòng không cầm được nước mắt .
" vô dụng, ông khóc cái gì J?"
" thiếu gia, người đau thì khóc đi, tôi cho người mượn vai !"-tuy cậu là chủ tử đáng thương của ông,nhưng ông coi cậu như con trai ruột của mình ,với cương vị một người cha,vì thế nước mắt mới rơi.Nhưng cậu lại mạnh mẽ vô cùng,hay sớm không biết khóc là gì ?
Cậu hơi bất ngờ trước việc J khóc,càng bất ngờ hơn khi ông lại đưa ra lời đề nghị cậu khóc .Khóc ?vì sao phải khóc,cậu cảm thấy câu nói đó rất buồn cười.Nếu khóc có quay ngược thời gian để cậu không đầu thai vào gia tộc Falco ?khóc mẹ của cậu sẽ không ngu ngốc tự sát vì cậu ?
Khóc liệu lão cha cậu có thả tự do cho cậu ?khóc liệu có thôi ngày ngày bị những trận đòn roi từ vị phu nhân đáng khinh của cha cậu ?
Tất cả đều không thể,là không thể và không có khả năng.Khoảnh khắc năm cậu biết nói,cũng hiểu chuyện,lão cha cậu đã dạy gì,đã nói ra sự thật gì, thì cậu một cậu bé bị tước đoạt mọi thứ cũng hiểu ra khóc chính là vô dụng .
Năm 1998...........
"Hyungwon ! Gia tộc Falco không cần một đứa vô dụng !"
"Hyungwon ! Nên nhớ mẹ con vì con mà tự sát,vì thế phải làm một kẻ có ích vì gia tộc !"
"Hyungwon ! Dù có chuyện gì con buộc phải nhớ huyết mach chảy trong người con mãi mãi không thể kế thừa dòng họ Falco !"
Năm 2000...............
" giết con cún này ngay cho ta !"
Lần đầu tiên hiểu được chuyện đã luôn bị từng người một tẩy não ,nói lui nói tới cậu chính là vết dơ của gia tộc Falco .Cậu sống chỉ là làm một vật thí nghiệm thuốc cho gia tộc và là vũ khí bí mật để chống đỡ cho gia tộc,dù có phải bán mang của mình .
Năm bốn tuổi cậu biết được từng chút một thứ mình đã và sẽ trải qua, năm sáu tuổi cậu được dạy những gì cơ bản của một sát thủ phải học,đồng thời cũng phải nhận lệnh mệnh đầu tiên là phải bắt buộc giết một con cún con, thú vật mà J lén đem vào cho cậu .
Còn nhớ lúc ấy mọi cảm xúc của cậu vốn chưa hoàn chỉnh đã bị tận diệt .Ánh mắt trở nên lạnh,khoé môi chậm rãi hoạ nụ cười mê hoặc, rất ôn nhu nhẹ nhàng vuốt lông con cún con .
"nhanh thôi, sẽ không đau !"
*phặt *
Ra tay rất dứt khoát và chuẩn xác, một nhát chém phăng đầu con cún.Máu văng tung toé khắp khuôn mặt trẻ thơ của cậu .
"lão chá người liệu có hài lòng với biểu hiện của con trẻ ?"-cậu vừa cười vừa nói .
Chính Falco đệ nhị ,lão cũng run rẩy khi nhìn đứa con út của mình ra tay,dù rằng đó là lệnh của chính lão đưa ra.Nhưng lão vẫn không ngờ đứa trẻ này lại có thể dứt khoát,đối mặt với tính mang lại thản nhiên cười .
Khuôn mặt của một thiên thần nhưng lại sở hữu nụ cười tàn độc của ác quỷ,ra tay cũng chẳng hề lưu tình.Lão gật đầu cười vui vẻ vỗ tay,đúng gia tộc cần một nhân tài bán mang như cậu .
"làm tốt lắm con trai của ta !"-lão cha cậu khen cậu .
Cậu cười khả ái vui vẻ cuối đầu cảm tạ lời khen tặng của cha mình.Cậu được hỏi muốn quà tặng gì cho sự biểu hiện quá tốt mong đợi của mình ,thì cậu chỉ mỉm cười xin :
"có thể đổi cho con một bộ áo màu trắng khác không ?con rất thích màu trắng thưa lão cha !"
"được ! Nhưng phải gọi ta là Dad! "
"ứ không thích lão cha nghe hay hơn !"
Cậu làm hành động dễ thương với khuôn mặt đầy máu thật sự sai ,sai , nó chẳng hề thích hợp với hành động của một đứa trẻ sáu tuổi .Nhưng cậu bây giờ rất giống lão cha của mình thời trẻ .
Miệng cười cười, khuôn mặt thiên thần nhưng lại là người vô cùng tàn độc và lạnh lùng .Lão nhìn cậu lại nhớ lại quá khứ của mình mà không khỏi thở dài.Cậu vô cùng hợp nhãn của lão,chỉ tiếc dòng máu chảy trong cơ thể cậu không thích hợp .
Đứa con tạp chủng vĩnh viễn là tạp chủng dù chúng ưu tú như thế nào,thì Falco không thể mở cửa chào đón chúng như những chủ nhân tương lai .Lão rời khỏi nơi giam giữ con trai đáng thương của lão.
Mọi người cũng nhanh rời khỏi ,chỉ khi người cuối cùng trong phòng rời đi.Cậu mới thoáng biểu lộ một chút ánh mắt tội lỗi.Đứng im nhìn nơi mà vài phút trước cún con vẫn còn tung tăng chạy nhảy .
" tao không phải là một chủ nhân tốt, thứ tao làm cho mày chỉ có ra tay nhanh và dứt khoát để tránh đau đớn.Nếu như hận tao thì ở dưới chờ tao ,một ngày nào đó tao sẽ đến gặp mày để tạ lỗi !"
Chớp mắt thời gian lại qua thêm bốn năm, giờ cậu đã là một cậu bé mười tuổi ,nét cười tà mị,tàn độc ngày càng động lòng người .
"J !"-lão cha của cậu lại đến thăm cậu .
Liếc nhìn nhưng chẳng thèm quan tâm,có lẽ nhớ lại ký ức không muốn nhớ làm cho cảm giác đóng kich cùng nhau vui đùa cũng không có.Mặc cho lão bước vào và ngồi xuống,cậu vẫn một tư thế dựa tường tao nhã nhìn ra khe hở cửa sổ .
Cái nhìn của cậu không hề phản chiếu những sự vật trước mắt mà là những gì cậu không có:
" thiếu gia, lão gia, J xin phép lui !"-ông chào hỏi sơ rồi lui ra.
Trong căn phòng tối,ẩm thấp và hôi hám này chỉ còn lại hai cha con,trải qua một thời gian không có bất cứ ai lên tiếng ,cả hai chỉ im lặng nhìn thứ mình đang nhìn .
"con hận ta ?"-lão cha của cậ,Falco đệ nhị lên tiếng !
Cậu quay lại nhìn cha mình, khoé môi như thường lệ vẫn là cười lên nụ cười xinh đẹp vô cùng yêu nghiệt
" lão cha, người không phải rãnh đi đến đây để hỏi những thứ tào lao như thế chứ ? Người thật làm con trai thất vọng,hiiiii !"-đưa tay mình làm máy ảnh thu hết mọi biểu hiện của lão cha vào tầm nhìn hạn hẹp.
"con có biết con cười thấy gớm lắm không con trai ?"
" ồ thấy gớm ư?con cứ nghĩ con đẹp nhất ở gia tộc Falco này chứ ?"-cậu lả lướt đùa giỡn
" thứ thuốc mới đã đến ý, ngày mai con phải thử thuốc !"-lão cha cậu nói.
Cậu nhìn cha mình rồi lại thờ thẩn,im lặng hướng ánh nhìn ra khe hở nhỏt rên vách tường kia, không buồn để ý thêm một chút gì nữa.Lão cha cậu nhịn không được lại mở miệng hỏi.
Cậu chỉ đáp chứ không quay lại nhìn lão cha của mình :
" có thể từ chối !"
" không thể !"
"thế thì cần gì ý kiến của con hả lão cha,người sống quá lâu để rồi hồ đồ rồi !"
Lão cha của cậu đứng dậy,khi lão chuẩn bị đi thì nghe cậu hỏi một câu,lão không quay đầu lại nhìn cậu,cậu cũng chẳng quay đầu nhìn lão.Cha con của cậu rất gần nhưng cũng vô cùng xa cách :
" nếu mẹ con mà biết bà không phải giao con mình vào gia tộc lớn để hưởng phước,mà bán con mình cho quỷ dữ,không biết bà còn ngu ngốc nghe lời lão cha mà tự sát không ?"
"..............."-lão chẳng hề nói gì mà rời khỏi nơi giam giữ cậu
Còn cậu vẫn là một bộ dang trêu đùa với vận mệnh,với bóng tối với cha cậu,nụ cười của cậu sáng vô cùng nhưng lại sắc lanh tuyệt đối .Đêm ấy nụ cười của cậu vang vọng khắp mật thất.
*****
Anh, đứa trẻ khác cũng cùng ngày sinh ,tháng sinh với cậu,giờ cũng đã là một cậu bé mười một tuổi,càng lớn khuôn mặt càng tuấn lãng khó tả ,anh rất thông mình và là một cậu bé có trí nhớ cực tốt. Chỉ là anh không hề cười,cũng chẳng giao lưu với ai, nhưng anh rất tốt bụng,các bạn cùng trang lứa bị thương không hiểu gì thì anh sẽ chăm sóc và giải thích .
Bình thường thì chỉ muốn ngồi một góc trầm ngâm không muốn ai làm phiền.Là một đứa trẻ, nhưng anh lại mang đến cảm giác như một ông cụ non già trước mấy chục tuổi .
"Wonho !"
Nghe thấy có người gọi tên mình,anh đóng sách lên thì phát hiện vì hiệu trưởng đáng kính đang ở trước mặt ,người là cha cũng là mẹ của anh,anh rất yêu quý vị hiệu trưởng đã cho anh cơ hội tái sinh lần hai .
Và đương nhiên vẻ mặt biết ơn thì anh không hề biểu lộ ra, vốn dĩ rất đáng yêu là thu hút với vẻ ngoài tuấn lãng ,nhưng vì không cười nên vẻ đẹp của anh trong mắt mọi người giảm đi mấy phần trọng lượng ,nhất là hiệu trưởng,một người luôn có hành động quái đản biến thái với anh .
"Chang Kyun hiệu trưởng !"-anh chào một cách cứng nhắc như được dạy ở trường .
Vẻ ngoan ngoãn chào người lớn của anh làm hiệu trưởng Chang Kyun vô cùng không vui, bởi vì anh cái gì cũng được,cũng tốt,chỉ có không chịu cười,không chịu mở lòng.Anh trong mắt hiệu trưởng thật là một đứa trẻ khả ái nhưng không thú vị gì hết .
Hiệu trưởng Chang Kyun ngồi thắp người xuống đưa hai tay bẹo cái mặt múp tròn non choẹt đang ra sức như ông cụ.* nhéo *- Hiệu trưởng hết nhéo ra hai bên rồi thì bóp và xoa nắn cứ như anh là một cuc đất sét được nhào nặn .
" cái thằng bé này,cười cái coi, con thật chẳng dễ thương tí nào !"- vừa tra tấn anh,vừa ra lệnh pha chút nhỏng nhẽo nịnh nọt.
" ó ì áng ười à ười.Ười ó ể bỏ ay a ược ông ?"
Bị nhéo và xoa bóp nhào nắn như thế nên câu văn đều bị biến dạng,ấy thế mà hiệu trưởng trại mồ cô Sa lại có thể hiểu rõ từng chữ một của anh nói ra ,vẻ mặt hiệu trưởng trái với anh rất nhiều .Nếu anh là một ông cụ non mười một tuổi, thì hiệu trưởng một người đàn ông ngoài tứ tuần với vẻ đáng yêu nhí nhảnh như con cá cảnh hết nói .
"không buông,sao không có gì đáng cười chứ, thằng bé này,con làm hiệu trưởng buồn quá !"
Ông thả tay anh ra,sau đó ngồi xuống ghế và bế cậu lên đùi của mình,cựa cựa cái đầu của mình lên cái đầu bé nhỏ của anh một cách đầy sủng nịnh yêu thương .Anh đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn đẹp đẽ thế mà những người làm cha làm mẹ lại vứt bỏ con khi mới chào đời .Nếu ngày đó ông không ở lại trường thì anh sẽ như thế nào ,họ có từng nghĩ ?
"đừng có cà nữa, cà nữa con sẽ ngốc như hiệu trưởng đó !"-anh cằn nhằn
"xuỳ ,ta thông minh đó nha ,chỉ là không muốn nghĩ nhiều thôi,con đó cứ ông cụ non chán chết thế đi,một ngày nào đó ta vái cho có ai đó đi đến đây làm con trở thành một con người khác !"-ông vỗ ngực tự tin nói .
* thở dài *-hiệu trưởng đáng kính của anh lại mơ mộng giữa ban ngày, một giấc mộng ảo chẳng bao giờ có thể tồn tại.
Cười làm gì, có gì đáng cười ,không cười sẽ chẳng bao giờ tổn thương, không hiểu gì cũng chẳng để ý sẽ không vì nó sinh ra phiền muộn, như thế không phải rất tốt sao ?có rất nhiều người ở chung với anh,có một hiệu trưởng dễ thương luôn chiều chuộng anh .
Chang Kyun hiệu trưởng đã nói thế mà anh vẫn im lặng dựa vào lồng ngực của ông mà khôn g hề nói gì hay đối kháng gì ,đặt tay lên đầu,ông hỏi:
"Wonho ! Con có bao giờ trách cha mẹ của mình đã bỏ rơi con ?"
Anh từ trên đùi của hiệu trưởng nhảy một cái bạch xuống , ưỡn ngực ,ngẩng cao đầu đối diện với cái con người lớn nhưng chẳng lớn chút nào .đưa bàn tay bé nhỏ của mình lên cái vẻ mặt đáng thương kia .
" không !"
"ớ vì sao, con thật không có chút cảm xúc gì hết, không thú vị không đáng yêu !"-Chang Kyun hiệu trưởng chu mỏ.
"vì nếu họ không bỏ rơi con,con sao biết có người yêu thương con như thế !"
Ờ anh đơn giản nghĩ gì nói đó, rất chi thật lòng, ấy nhưng mà sau khi thấy biểu hiện thái quá của hiệu trưởng,cộng thêm vô vàn cái hành động quái đản ,anh có lẽ hối hận ,hối hận thật nhiều .
"á ta yêu con quá cục cưng à ?cho ta hôn cái !"
Anh bị kéo vào lòng, thật mất rất nhiều sức để tránh cái mỏ đang chu chu chờ trực hôn anh , giằng co một hồi ,vô cùng khó khăn gian nan anh mới thoát khỏi vòng tay của hiệu trưởng biến thái.
Sau khi thoát đơn giản anh phải phắn thật nhanh để chạy trốn,Chang Kyun hiệu trưởng thì ôm bụng ôm mặt cười ngất ngưỡng khoái chí vì đã tra tấn được anh .Trấn chỉnh lại thái độ,ngưng cười, ông ngước nhìn bầu trời xanh tự do kia không khỏi ước ao .
Ước ao các vị thần trên cao có thể đem một thiên thần xinh xắn tới đây,để có thể làm anh có những cảm xúc hỉ nộ ái ố mà một cậu bé bình thường nên có và phải có .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro