Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Teerak.

Lingling lùi lại, mắt cô mở to, nhưng ngay lập tức cô dịu xuống. Nếu điều đó khiến Orm nói chuyện với cô, thì nó là cần thiết.

"Được." Gật đầu, cô chấp nhận.

Im lặng.

"Cô gọi tôi là Bubu được không?"

Lingling cũng chấp nhận điều này. Nó chỉ là một biệt danh thôi mà, phải không?

Cuộc sống của Lingling bừng sáng lên như tia nắng rót qua những chiếc lá ẩm ướt sau cơn mưa. Tâm trạng cô thoải mái như hương thơm dễ chịu đặc trưng của những giọt mưa rơi xuống nền đất khô cằn tạo nên những giọt vàng óng, trơn tuột, những giọt nước hoa có được từ những vật chất tự nhiên trong đất.

Sự êm ả trước trận bão là nụ cười của Orm, cơn bão chính là mũi thuốc an thần ác nghiệt, và mùi hương dễ chịu sau cơn mưa lớn là khi Orm bắt đầu gọi cô là Teerak. Đáp lại, Lingling sẽ gọi cô ấy là Bubu. Ban đầu nó có vẻ lạ lẫm, nhưng khi Lingling thoáng bắt gặp nụ cười ngọt ngào trên môi Orm, cô hoàn toàn không thể làm khác được.

Mỗi ngày trôi qua, họ lại trò chuyện nhiều và nhiều hơn, đề cập đến tất cả mọi thứ liên quan đến Orm. Sở thích, thói quen, khoảng thời gian trong trại trẻ mồ côi. Đó là công việc thông thường trong lịch trình mỗi ngày.

Dù vậy, nó vẫn rất thú vị.

Mặc kệ không khí ngột ngạt trong căn phòng trắng, và những cái còng sắt mãi mãi quấn quanh cổ tay Orm, Lingling sẽ lắng nghe, luôn luôn là vậy.

Chưa bao giờ Lingling đề cập đến lý do tại sao Orm lại bị nhốt vào viện tâm thần. Nó sẽ được khám phá thôi, chỉ là sớm hay muộn. Cô sẽ cố gắng để không làm đổ vỡ mối quan hệ không tưởng giữa họ, mối quan hệ bạn bè.

Cho đến một ngày.

--------------------

"Hôm nay trông cô thật hạnh phúc, Teerak."

Đôi mắt Lingling khẽ nhăn lại khi cô mỉm cười. Cô không biết vì sao nhưng những nụ cười đã trở thành một phần trong lịch trình mỗi ngày của cô.

"Khi ta mỉm cười, ta sẽ dùng ít cơ mặt hơn là cau có."

Lingling hào hứng nhắc lại câu thành ngữ quen thuộc, và cười rạng rỡ hơn. Giống như cô đang nói chuyện với một đứa trẻ vậy, Orm là một đứa trẻ mà, phải không? Một đứa trẻ trong thân xác của một người lớn tuy nhiên chỉ có tâm tính là trẻ con. Còn nụ cười thì như mất niềm tin vào cuộc sống, điều đó khiến cô nhớ rằng Orm không phải là người bình thường...

Việc Orm bị giam suốt 3 năm nay trong viện tâm thần này chưa bao giờ trở nên xót xa như vậy khi cô ấy ngây thơ lên tiếng hỏi: "Tại sao vậy, Teerak?"

"Thấy gì không?" Lingling chỉ vào đường mờ trên khuôn mặt luôn hiện rõ mỗi khi cô mỉm cười "Tôi có những nếp này là do tôi cười nhiều quá đấy."

Nhưng Orm không nhìn theo hướng những ngón tay. Thay vào đó, cô chăm chú nhìn vào những ngón tay của Lingling, nhìn vào bàn tay trái.

Vào chiếc nhẫn đính hôn của cô.

"Cô sắp kết hôn?"

Mặc dù chỉ là một câu nói bình thường nhưng với Lingling, nó nghe như là một sự buộc tội. Mỉm cười gượng gạo, Lingling nhanh chóng hạ tay mình xuống, dùng tay phải che bàn tay trái đi trong khi cố né tránh cái nhìn của Orm. Cô không biết cái nào đáng lo hơn. Giọng điệu buộc tội của Orm như ám chỉ cô không có quyền kết hôn, hay sự thay đổi thái độ một cách quá nhanh chóng của cô ấy.

Bất thình lình, căn phòng trắng trở nên nhỏ bé hơn hẳn.

Trong khi Lingling bối rối cúi nhìn sàn nhà, Orm thay đổi sắc mặt, chuyển sang khuôn mặt trẻ con quen thuộc. Lingling vô cùng ngạc nhiên, và cô bị sốc trước những gì Orm chuẩn bị nói.

"Cô có muốn biết một vài điều không, Teerak? Những điều mà tôi chưa bao giờ nói cho ai nghe, kể cả Fa?"

Vì một lý do nào đó, Lingling cảm thấy khó chịu khi nghe đến nickname của Engfa. Nó nghe thật xa lạ, thật lạc lõng, thật không đúng. Tuy nhiên, cô gật đầu, tự mãn là cô sẽ biết những điều mà Engfa không biết.

"Tôi đã có crush."

"Đó là ai?"

Từng từ vụt ra khỏi miệng Lingling nhanh đến ngạc nhiên. Khi lý trí quay lại, cô tự nguyện rủa mình vì thiếu kiểm soát. Càng ngạc nhiên hơn khi cô đã để bản năng điều khiển mình, rõ ràng là bây giờ đây, khi đang ở trong viện tâm thần, cô phải cư xử thật thận trọng.

Có một khoảng cách khá lớn giữa thực tế và lý trí.

Cô sẽ sẵn sàng thân thiết với một bệnh nhân tâm thần đến mức nào? Với kiến thức chuyên môn của cô, Lingling nhận thức rõ cái khoảng cách đó, đủ rõ để không dính quá sâu vào một mối quan hệ không tưởng.

Đáng sợ là cô đang bắt đầu phá vỡ khoảng cách đó.

Thế rồi, cái vỏ kiến thức chuyên môn của Lingling dường như bị đập tan không thương tiếc khi Orm trả lời đầy bí ẩn.

"Tôi không nói đâu."

Lingling tức tối, cảm thấy một nỗi khó chịu le lói. Cô không nên mong đợi rằng sự trẻ con của Orm sẽ mang lại những cuộc đối thoại dễ dàng, vậy mà cô vẫn mong đợi.

Cô không nên, nhưng cô vẫn mong đợi.

"Bubu!" Lingling mở lời một cách trầm tĩnh, cố kiềm chế cảm xúc của mình. "Cô có thế nói với tôi mọi thứ, nhớ chứ? Sao cô lại không nói cho tôi nghe khi mà cô chính là người gợi chuyện ra?"

"Cô đang bảo tôi phải làm gì đấy à?"

Lingling lắc đầu.

"Dĩ nhiên là không, Bubu. Cô biết là tôi sẽ không bắt cô làm bất kỳ điều gì cô không muốn mà. Chúng ta là bạn."

Sự sâu sắc trong tình bạn của họ là không thể nói ra, nó có ý nghĩa biết bao với họ, với Lingling. Tình bạn là 1 sợi dây liên kết đẹp đẽ, không thể phá vỡ và giá trị thực sự quý giá như 1 món quà. Nó là cách để cô ấy nói chuyện một cách dễ dàng, nhưng quan trọng hơn, nó là nụ cười của cô, thật sự là như vậy. Kể cả trong căn phòng trắng, kỳ quái và tù túng này, vẫn có những điều chân thành, đó chính là nụ cười của cô.

Orm có vẻ thoải mái hơn khi nghe những lời đó của Lingling. Cô hỏi bằng một giọng êm dịu và thoải mái.

"Muốn chơi một trò chơi không, Teerak?"

Trò chơi?

Một lời đề nghị thật quá bật ngờ, Lingling chớp chớp mắt. Cô liếm môi, suy tính xem mình sẽ đáp lại thế nào. Cô nghĩ ra mình sẽ nói gì. Thật là một nước cờ khôn khéo, thật sự như vậy.

"Trò chơi gì?"

"Teerak ngốc!" Những tiếng cười khúc khích vang lên như để chế giễu cô. "Một trò chơi vui thôi. Cô có thích những trò chơi không?"

"Cũng tùy trò."

"Trò chơi đổi 1 bí mật lấy 1 bí mật."

Lần nữa, Lingling nhìn bệnh nhân của mình, chớp chớp mắt. Phải mất vài giây để cô lấy lại nhận thức. Đó quả là một trò chơi nguy hiểm, nhưng nếu cô không chơi, cô sẽ không bao giờ biết Teerak của Orm là ai.

Có đáng không?

Cuối cùng, cô cho rằng nó xứng đáng.

"Chơi đi!"

"Uầy, Teerak!" Orm lắc đầu, kêu lên 1 tiếng chế giễu. "Tôi đã nói cho cô nghe bí mật của tôi rồi, rằng tôi có crush. Giờ đến lượt cô."

"Cô muốn biết điều gì?"

"Cô sẽ kết hôn với ai?"

Một câu hỏi thật rõ ràng, đầy nghi vấn, khiến Lingling theo bản năng dùng tay che chiếc nhẫn đính hôn lại. Cô đối mặt với một quyết định, bước ra khỏi phòng, quên đi tất cả và đồng thời phá tan tình bạn giữa họ thành từng mảnh nhỏ. Hay đơn giản hơn là tiếp tục trò chơi?

Cô chọn phương án hai, chỉ vì cô muốn giúp cô ấy. Là một sự dối trá lớn nếu cô nói rằng cô không muốn giúp Orm chữa trị những bất ổn về tâm thần.

Cô muốn giúp cô ấy, thật sự, thật sự muốn giúp

"Tôi đã đính hôn với một người tên là Thanapob." Bất giác, Lingling mỉm cười khi hình ảnh người chồng tương lai hiện ra trong đầu cô. "Một người điển trai, thông minh nữa. Còn cô và crush của cô thì sao? Anh ta như thế nào?"

"Thực ra, crush của tôi là một cô gái."

Orm nhẹ nhàng chỉnh lại, và cũng nở một nụ cười như Lingling khi hồi tưởng về người mình yêu.

Cô nhận ra rằng Lingling đang há hốc mồm vì ngạc nhiên khi biết crush của cô là một cô gái, cô phớt lờ và tiếp tục.

"Cô ấy thật xinh đẹp theo một cách đặc biệt của riêng cô ấy. Nói về cô đi? Thanapob đã cầu hôn cô như thế nào?"

"Một bữa tối lãng mạn với nến và hoa." Lingling đáp bằng giọng khàn khàn, vẫn chưa hết ngạc nhiên khi biết Orm lại yêu một người cùng giới. "Chúng tôi cùng ăn tối đêm qua trong một nhà hàng nhỏ bé, xinh xắn mà chúng tôi vẫn thường ghé qua mỗi cuối tuần khi còn là những thiếu niên. Nó rất lãng mạn. Thế còn...Crush của cô đã ngỏ lời như thế nào?"

"Cô ấy đã tặng hoa cho tôi." Orm nhìn rất hạnh phúc khi đắm chìm trong hồi tưởng của mình, điều đó khiến Lingling đau lòng khi nghĩ rằng crush của Orm không còn bên cạnh cô ấy nữa. "Chiếc nhẫn không đắt tiền lắm, nhưng tôi cũng không bận tâm mấy. Khi cô yêu một người, hay gì đó đại loại vậy thì mọi thứ không còn là vấn đề nữa."

Những lời lẽ thật ấm áp khiến Lingling cảm động.

Mỉm cười buồn bã trước những lời chân thành ấy, Lingling nói cho Orm nghe đám cưới của cô sẽ diễn ra vào ngày nào.

Bây giờ, đến lượt của Orm.

Lingling cố tìm ra một câu hỏi lắt léo đáng giá ngàn vàng nào đó, nhưng cô nhận ra không nên đi quá giới hạn, không thì chính cô sẽ phải kể toàn bộ cuộc đời mình ra mất.

Và như vậy, thật quá nguy hiểm.

"Crush của cô tên gì?" Lingling hỏi một cách vu vơ, giả đò như câu hỏi ấy cũng bình thường như những câu hỏi khác, trong khi thực tế không phải vậy.

Thay vì trả lời, Orm cúi người về phía trước, trong khoảng cho phép của những chiếc còng. Lingling cũng lật đật chồm về phía Orm, hy vọng sẽ có được một câu trả lời đắt giá. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro