Chương 7+8 End
Chương 7.
Ký ức khắc sâu vào tim làm sao có thể nhanh chóng tiêu biến, giống như pha nước muối vậy, muối thêm vào quá nhiều sẽ không thể tan hết, nếu muốn làm nó có thể tiếp nhận thêm thì phải chậm rãi đổ thêm một ít nước, nhưng không thể thêm quá nhiều, bởi vì nhiều thì sẽ không còn hương vị, lúc đó cơ hội để làm lại từ đầu cũng không còn nữa rồi.
Hoàng Tử Thao đã quay trở lại công việc hàng ngày, trước tiên cậu đến xin lỗi ông chủ, sau đó đem toàn bộ công việc còn dang dở từ trên xuống dưới hoàn thành cho hết.
Có điều từ đó cậu không thích cười nữa, trở nên trầm mặc ít lời. Đôi khi cậu đang ngồi ở vị trí làm việc của mình, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc máy bay từ trên đỉnh đầu bay qua, trong lòng ngay lập tức sẽ trở nên khẩn trương, sau đó lại là một trận phiền muộn kéo đến.
Ngô Diệc Phàm biến mất 14 ngày, cậu vẫn luôn nhớ đến anh. Từng nghe nói tình yêu sẽ khiến con người hèn mọn vùi lấp trong bùn đất, cậu cũng như vậy hèn mọn, như một hạt mầm chôn sâu dưới đất, không cách nào trồi lên để mà ra hoa kết quả.
.
.
Hoàng Tử Thao từ quầy nước bưng ra một chén trà bỗng thấy màn hình di động trên mặt bàn đột nhiên loé sáng, cậu theo thói quen đi xem xét một chút, bởi vì cậu lại tưởng Thái Vũ muốn cùng mình tám nhảm gì đó. Nhưng khi cậu nhìn thấy nội dung tin nhắn, ly trà trong tay liền rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.
[Thao, đêm nay anh trở về cùng em giải thích một chút việc, em chờ anh, nhất định phải chờ anh. Ngô Diệc Phàm.]
Đầu Hoàng Tử Thao nháy mắt ngưng trệ, ba chữ Ngô Diệc Phàm này giống như đèn flash, vô cùng chói mắt. Anh sẽ quay lại, anh sẽ quay lại?
Cậu không phủ nhận một khắc cậu biết tin Ngô Diệc Phàm sẽ về trong lòng cao hứng đến phát điên, cậu biết Ngô Diệc Phàm nhất định là có nguyên nhân mới rời đi, còn phần nguyên nhân gì thì anh chắc chắn sẽ nhanh chóng quay lại nói với cậu, cậu tin thế.
Đã mấy ngày rồi Hoàng Tử Thao mới vui vẻ như vậy, cậu hoàn thành công việc rất sớm sau đó chạy một mạch đến trung tâm thương mại. Vẻ mặt u sầu cách đây vài ngày bây giờ tất cả đều không thấy, cậu đi trên đường rất hay ngây ngô cười, nhìn lên bầu trời xám xịt bởi vì sắp mưa cũng cảm thấy vô cùng tươi đẹp.
Trên đường mọi người bắt đầu tụ lại nơi đặt màn hình TV LCD lớn ở trung tâm thành phố khiến Hoàng Tử Thao có chút tò mò, cậu không rõ nguyên do đi theo đám người đến đó. Trên màn hình đang phát tin tức, màn hình khói đặc cuồn cuộn, trên đó có một cái xác máy bay, nhân viên y tế khẩn trương tiến hành cứu giúp, trước mắt có bao nhiêu người tử vong còn không thể xác định.
Toàn bộ đồ vật trong tay Hoàng Tử Thao đều rơi xuống, cậu chỉ nghe thấy có người đang nói, chỉ sợ những người sống sót không nhiều lắm...
Tim đập khó chịu tựa như muốn đình chỉ, Hoàng Tử Thao nhìn chiếc máy bay đã biến thành sắc vụn, không ngừng hít thở không khí muốn bình tĩnh lại, đây là máy bay Ngô Diệc Phàm điều khiển, sẽ không có việc gì chứ!
Hoàng Tử Thao xoay người chạy đi chặn một chiếc xe taxi, chạy tới sân bay. Trong xe cậu không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện cho Ngô Diệc Phàm, ông trời, cầu xin ông, không cần đối với tôi tàn nhẫn như vậy...
Chờ đến lúc Hoàng Tử Thao vội vàng chạy tới sân bay, toàn bộ người ở sân bay đều đã lâm vào một mảng hỗn loạn, thậm chí có người còn cầm đuốc bằng sáp ong cầu nguyện. Hoàng Tử Thao nhìn cảnh tượng này, khủng hoảng trong lòng nhanh chóng vây lấy cậu, Ngô Diệc Phàm , Ngô Diệc Phàm!
"Ngô Diệc Phàm ở đâu!"
Cậu tìm được một chủ quản liền lôi kéo cánh tay đối phương hỏi. Đối phương thấy trong mắt cậu toàn là khổ sở, đem danh sách nhân viên tử vong đưa tới trước mặt, anh ta không biết mở miệng thế nào.
Hoàng Tử Thao nhìn tờ giấy, cái tên ở hàng đầu tiên chính là Ngô Diệc Phàm.
Cậu lắc đầu, nhất định là bọn họ lầm, sẽ không, Ngô Diệc Phàm sẽ không có việc gì!
"Các người nhất định nghĩ sai rồi! Nói không chừng là trùng tên thôi, không phải Ngô Diệc Phàm của tôi! Anh ấy lúc tôi đang đi làm nhắn tin báo sẽ trở về, anh ấy sẽ không gạt tôi!"
"Bởi vì nguyên nhân thời tiết khắc nghiệt, thời điểm anh ấy thay đổi đường hàng không thì máy bay rơi xuống, đã chứng thực rồi, đúng là anh ấy..."
"Không! Ngô Diệc Phàm sẽ không gạt tôi, anh ấy nói trở về nhất định sẽ trở về!"
Hoàng Tử Thao khóc lóc lắc đầu, cậu trước sau vẫn không tin, rõ ràng vừa mới nãy còn rất tốt, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Vì sao lại đối xử với cậu như vậy? Cậu không làm sai việc gì vì sao ông trời lại đối xử với cậu như vậy?
Chương 8.
Lễ tang Ngô Diệc Phàm Hoàng Tử Thao không có mặt, cậu không thích khung cảnh đen tang thương đó, hơn nữa cậu cũng không muốn tiếp thu sự thật. Lúc cậu ở sân bay căn bản là đã không còn sức lực lết về nhà, khi Mặc Phong và Thái Vũ tìm thấy Hoàng Tử Thao cậu đã khóc không thành tiếng. Cậu nghĩ chỉ cần không đối mặt với lễ tang như vậy cậu sẽ không bị sự thật chèn ép đến hít thở không thông...
Hoàng Tử Thao đến gặp Ngô Diệc Phàm là chuyện của một tháng sau. Hoàng Tử Thao nhìn người con trai trong ảnh cười đến xán lạn trên mộ phần từ mắt cậu nhanh chóng có một cổ chất lỏng ấm nóng sắp tràn ra, Ngô Diệc Phàm, anh cười vui vẻ như vậy, nhưng có biết lòng em khổ sở vô cùng. Anh ở bên kia có thể chuyện gì cũng không cần nhớ, chính là em vẫn luôn nhớ anh...
Lòng bàn tay vuốt ve ảnh chụp trên mộ bia, Hoàng Tử Thao nghẹn ngào hỏi: "Ngày đó anh nói muốn cùng em giải thích rốt cuộc là muốn giải thích cái gì? Em vĩnh viễn vẫn không thể nghe thấy đúng không? Ngô Diệc Phàm, anh lần này thật sự rời khỏi em rồi."
"Con là Hoàng Tử Thao?"
Phía sau truyền đến một giọng nói mang theo tang thương, Hoàng Tử Thao đỏ bừng mắt xoay người, thấy một người đàn ông trung niên trong tay cầm một cái hộp tươi cười hòa ái. Ông đứng bên cạnh Hoàng Tử Thao, nhìn ảnh trên mộ, có chút phiền muộn nói: "Ta là thầy của Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm thường xuyên nhắc tới con, nó nói đời này gặp được con chính là may mắn lớn nhất của nó. Khi trước nó có một đoạn thời gian vô cùng phiền não, ta có hỏi nó sao lại thế này, nó liền đem tất cả sự việc nói với ta. Nó nói nó chia tay con bởi vì nó phát hiện mình mắc bệnh, không còn sống bao lâu nữa, nó hy vọng con sẽ quên nó, một lần nữa sống thật tốt."
Đến đây Hoàng Tử Thao đột nhiên minh bạch, nhưng mà cậu vẫn là không nghĩ ra, cậu hỏi, nhưng vì sao ngày đó anh ấy nói sẽ về giải thích với con?
"Vì ta nói với nó, nó cho rằng việc này tốt với con nhưng chưa chắc con sẽ cảm thấy tốt, ta cảm thấy con chắc chắn muốn cùng nó ở bên, cùng nó đi hết đoạn đường cuối cùng. Ta cổ vũ nó phải thẳng thắn với con, mặc kệ con lựa chọn như thế nào thì nó cũng không thể thay con quyết định. Nó thực sự vô cùng yêu con, nghe ta nói xong trước tiên nhắn cho con một cái, chính là lại không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện... Ta may mắn, chỉ bị thương thôi, nhưng Ngô Diệc Phàm... Cái này là của nó, ta tìm được trong tủ cất đồ của nó."
Người đàn ông cầm chiếc hộp trong tay giao cho Hoàng Tử Thao. Cậu mở chiếc hộp ra, bên trong là một quyển nhật ký, nội dung bên trong câu đầu tiên viết "Ngày đầu tiên rời khỏi Hoàng Tử Thao..." Ngô Diệc Phàm, hoá ra chúng ta thế nhưng lại giống nhau đến vậy, ngay cả nhật ký cũng giống nhau.
Khi giở đến trang cuối cùng, nước mắt Hoàng Tử Thao ngay lập tức vỡ òa mà tuông ra, trên đó viết một câu.
"Tôi từng yêu một người, người đó đã sớm dung nhập vào xương tuỷ của tôi, cuối cùng lại vĩnh viễn bị tôi bỏ xuống."
Có lẽ Ngô Diệc Phàm viết ra dòng này khi nghĩ rằng bọn họ không bao giờ còn cơ hội ở bên nhau, chính là lại không nghĩ rằng sẽ hợp với tình hình hiện tại như vậy.
Hai mắt Hoàng Tử Thao đã đẫm lệ, mông lung nhìn bức ảnh đen trắng ở nơi đó.
Anh vẫn luôn dành cho em những điều tốt nhất, nhưng em từ nay sẽ mãi mãi cô đơn, mà anh rốt cuộc chẳng thể tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của em nữa rồi. Một mình em phải như thế nào mới không cảm thấy cô đơn đây?
.
.
Sau khi kết thúc đoạn hồi ức Hoàng Tử Thao đã cuộn tròn phía dưới quầy triển lãm ngủ rồi, trên mặt cậu vẫn còn vươn lại vệt nước mắt chưa kịp khô, trong lồng ngực khư khư ôm chặt lấy quyển nhật ký.
Ngô Diệc Phàm, anh có khỏe không?
Em thì không khoẻ chút nào, một ngày không có anh chỉ có em một mình rất thống khổ, mỗi một giây trôi qua em đều thống khổ, cảm giác như đang bị lăng trì. Em rất muốn đi tìm anh, chính là em lại cần phải mang theo phần tiếc nuối của anh tiếp tục sống sót. Anh nhất định phải từ từ chờ em, chờ em một chút, chờ em hoàn thành những việc chúng ta không kịp cùng nhau hoàn thành, xong sẽ tới tìm anh...
Ánh trăng từ cửa sổ trườn vào chiếu lên sàn nhà, ánh sáng màu trắng bạc tựa như hoa dừng tại chiếc máy bay màu xanh, mang theo mộng tưởng không thể hoàn thành vĩnh viễn phong tỏa ở nơi quầy triển lãm...
HOÀN
Đôi lời của editor: Sở dĩ biết là SE vẫn cố chấp dịch là vì ta cảm thấy chỉ cần hai người trước sau vẫn yêu nhau, thời gian, không gian hay sinh tử đều không chia cắt được.
Hố này lấp xong, chuẩn bị đào hố mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro