Chương 5+6
Chương 5.
“Nhưng mà em nghĩ đến một vài việc rất đáng sợ”
Ngô Diệc Phàm xoay người, anh vừa cười tinh quái vừa dõi mắt nhìn Hoàng Tử Thao đang rất tự nhiên ngồi ngây ngốc, bàn tay to lớn của Ngô Diệc Phàm ở trên người cậu không an phận chạy loạn. Lúc này cậu đã có thể đoán được anh muốn làm cái gì.
“Ăn cơm…”
Hoàng Tử Thao bị anh chọc đến nhịn không được cười rộ lên, trong một giây môi cậu đã bị đối phương hôn lấy. Sau một trận hôn môi mãnh liệt hô hấp hai người đều trở nên dồn dập. Ngô Diệc Phàm ôm Hoàng Tử Thao đặt lên giường, ghé vào cơ thể nhìn người dưới thân, nhưng càng nhìn đôi mắt anh lại càng không thể giấu nổi những bí mật chưa nói hết, lại bi thương.
Hoàng Tử Thao cảm thấy cảm giác hoảng hốt trong lòng lại lần nữa dâng lên, chỉ là cậu chưa kịp lên tiếng đôi môi đã bị đối phương ngăn chặn.
Cậu không hiểu Ngô Diệc Phàm đang gặp phải chuyện gì, lần này so với trước đây đều không thích hợp, anh giống như đang phát tiết gì đó, nhưng cậu chẳng thể nói gì, chỉ có thể ôm chặt Ngô Diệc Phàm, muốn chia sẻ những phiền não của anh mà chính cậu cũng không lý giải nổi lên người chính mình.
Một đêm này, gió thổi qua tầng tầng lớp lớp sương đêm, nhưng trước sau không thổi đến hai người đang quấn quýt si mê bất tận trong mộng. (Editor: Cuối cùng bỏ nguyên bàn cơm luôn đó hử)
.
.
Khi Hoàng Tử Thao rời giường đã không thấy bóng dáng Ngô Diệc Phàm đâu, vị trí bên cạnh cậu trên giường đã không còn độ ấm cơ thể. Kỳ lạ là trên người cậu không có một chút không khoẻ, giống như là tối hôm qua giữa hai người bọn họ cái gì cũng chưa phát sinh. Hoàng Tử Thao ăn mặc chỉnh tề xuống giường sau mới để ý đến một mảnh giấy trên bàn cạnh giường, mặt trên viết: Không cần tìm anh, cũng không cần chờ anh.
Đầu cậu giống như bị một tia sét đánh xuống, một lúc lâu mới phản ứng lại được. Bước chân hỗn độn mà chạy đến trước tủ quần áo, cậu mở tung cửa ra, bên trong chỉ còn lại quần áo cậu, tất cả vật dụng của Ngô Diệc Phàm đều bị mang đi. Thì ra bất an cậu phát hiện ra ngày hôm qua đúng là không phải không có nguyên nhân, nhưng là vì cái gì? Vì cái gì đột nhiên lại thế? Cậu cảm thấy không có khả năng, Ngô Diệc Phàm nhất định sẽ không như vậy!
Hoàng Tử Thao giống như hoá điên cuống cuồng chạy ra khỏi phòng, cậu quay cuồng tìm kiếm trong phòng khách, toàn bộ trong phòng không có một chút dấu vết thuộc về Ngô Diệc Phàm, tất cả đồ đạc đều bị dọn sạch sẽ, ngay cả cái ly uống nước bình thường anh dùng cũng bị mang đi.
Cây đại thụ trong lòng cậu bỗng nhiên đổ sập, Hoàng Tử Thao hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, sự thật Ngô Diệc Phàm rời đi cậu trước sau vẫn cảm thấy nhất định chỉ là một trò đùa thôi.
Anh nói không cần tìm anh, không cần chờ anh, nhưng Ngô Diệc Phàm không biết tình yêu sâu nặng làm sao có thể cứ như vậy nói buông là buông. Hoàng Tử Thao đột nhiên im lặng, cậu nghĩ đến Ngô Diệc Phàm đi lần này thật quá khác thường, còn có tất cả biểu hiện của ngày hôm qua, cậu cảm thấy Ngô Diệc Phàm nhất định có việc gì gạt cậu!
Cậu cầm điện thoại lên gọi vào số Ngô Diệc Phàm nhưng đáp lại cậu chỉ là âm thanh khô khốc của tổng đài viên báo không liên lạc được. Bất an trong lòng càng lúc càng lớn dần, cậu không ngừng lặp đi lặp lại gọi cho Ngô Diệc Phàm nhưng dù thế nào điện thoại cũng không kết nối được...
Hoàng Tử Thao bi thương buông di động nắm chặt trong tay, vừa buông xuống trong tức khắc điện thoại lại vang lên, Ngô Diệc Phàm! Có phải Ngô Diệc Phàm gọi lại cho cậu không? Cậu ngay lập tức chộp lấy di động, đến khi thấy rõ cái tên trên màn hình rồi nước mắt ngay lập tức chảy xuống, không phải anh, không phải Ngô Diệc Phàm…
“Sớm nhỉ, Thao, em thức chưa?”
Thanh âm này rất quen thuộc, chẳng qua người đó không phải Ngô Diệc Phàm mà là Thái Vũ , suy nghĩ Hoàng Tử Thao từ đầu chí cuối chỉ dừng lại trên người Ngô Diệc Phàm. Cậu vô cùng hoảng sợ, nghĩ đến Ngô Diệc Phàm thật sự muốn bỏ cậu mà đi liền cảm thấy khổ sở, thanh âm cũng có chút run lên:“Vâng… Em tỉnh rồi.”
“Thao, em xảy ra chuyện gì sao?”
Thái Vũ vốn nhạy cảm rất nhanh đã phát hiện ra trong giọng nói của Hoàng Tử Thao không ổn.
Bị hỏi như vậy, trong lòng ủy khuất cùng bi thương nháy mắt phóng đại gấp mười lần, Hoàng Tử Thao khóc nấc lên:“Vũ ca, em tìm không thấy Ngô Diệc Phàm, anh ấy đi rồi…”
Chương 6.
Yêu cầu của tôi thực ra rất đơn giản, tìm được một người mình thích, người đó cũng thích mình, sau đó cùng người đó chung sống. Tôi không cần người đó phải chiếu cố tôi, bởi vì tôi cũng có thể chiếu cố người đó. Tôi cũng không cần người đó vì tôi mà lo nghĩ, vì tôi mà phiền lòng, bởi vì tôi cùng người đó giống nhau đều là nam nhân.
.
.
Mấy ngày nay Hoàng Tử Thao đều xin nghỉ phép ở nhà, suốt ngày không đi đâu cả, đem chính mình nhốt trong phòng, cuộn lại ngồi ở một góc giường. Ngô Diệc Phàm rời đi đã một tuần vẫn không có lấy một chút tin tức, anh giống như đã bốc hơi ra khỏi thế gian này, ai cũng tìm không thấy. Hoàng Tử Thao đã ra sân bay vài lần, thậm chí còn nằm vùng để nghe ngóng tin tức nhưng cậu vẫn không đợi được Ngô Diệc Phàm, anh dường như cố ý trốn tránh cậu nên không xuất hiện.
Ngô Diệc Phàm, em nhớ anh, rất nhớ anh…
“Hoàng Tử Thao!”
Cửa phòng thô lỗ bị đẩy ra, Mặc Phong nhìn vẻ mặt tiều tụy của Hoàng Tử Thao vừa tức giận lại vừa đau lòng, gã xông đến nắm cổ áo Hoàng Tử Thao kéo ra bên ngoài: “Em nói cho em thời gian để ổn định lại tinh thần, em nhìn xem em hiện tại thành cái dạng gì rồi! Em cứ như vậy chờ Ngô Diệc Phàm trở về sao?”
“Anh ấy sẽ không trở lại!”
Hoàng Tử Thao gạt tay Mặc Phong ra, hốt hoảng ở trong lòng ập đến. Cậu bị nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt giấu ở trong mắt bị cậu quật cường ép xuống không để trào ra.
Mặc Phong cảm thấy Hoàng Tử Thao như vậy là vô cùng ngu ngốc, nhưng gã cái gì cũng không nói, chỉ có Hoàng Tử Thao lại lẩm bẩm tự độc thoại: “Vì sao, vì sao anh ấy lại ra đi không một lời từ biệt? Anh ấy nói chờ đến khi Dreamer tung ra cả hai sẽ kết hôn, rõ ràng đã hứa với em rồi. Vậy sao giờ anh ấy lại muốn thất hứa? Có phải hay không tại em có chỗ nào không tốt? Mặc Phong, anh nói đi, em cầu xin anh nói cho em em đã làm sai chỗ nào!”
“Em không có sai!”
Mặc Phong không quen nhìn cậu yếu đuối như vậy, gã hướng Hoàng Tử Thao rống lên một câu, đôi tay gắt gao bắt lấy bả vai Hoàng Tử Thao: “Thao, người sai không phải là em, người sai chính là anh ta, thất hứa chính là anh ta chứ không phải em! Em không cần phải chịu đựng nó, nó không phải là điều em phải chịu đựng. Nếu em đã biết anh ta sẽ không trở về vì cái gì còn làm chính mình như vậy? Em sa sút như vậy trừ bỏ anh và Thái Vũ còn ai sẽ để ý?”
Hoàng Tử Thao im lặng ngồi dưới đất, cậu nghĩ đến những lời Ngô Diệc Phàm nói qua về ý nghĩa cái tên của Dreamer, anh nói sẽ tạo cho cậu một giấc mơ hạnh phúc chân thật hơn nữa, khiến cậu vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, vậy sao bây giờ thứ anh cho cậu chỉ là một cơn ác mộng?
“Mặc Phong, em chưa từng nghĩ tới sẽ có hôm nay, em thực sự không biết làm sao, em không biết nên làm cái gì bây giờ, không có Ngô Diệc Phàm em không biết nên làm cái gì bây giờ…”
Editor: Mưa, buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro