Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

short 7

Lương Sơn Bá! Mau bỏ cái móng vuốt của ngươi ra coi!

Edit:Tieumanulk

Thể loại:Đoản,đồng nhân Lương Chúc,sủng

Tác giả: Tử Nghiễn

( Lương Sơn Bá phúc hắc công X Mã Văn Tài dễ xương thụ)

Văn án

“Ngoan,gọi ta tướng công đi….”

“Không”

“Văn Tài thân yêu!Nếu ngươi còn tiếp tục mắng tướng công của ngươi,ta sẽ trừng phạt ngươi a…”mới vừa buông ra đầu lưỡi người nọ,Lương Sơn Bá mặt không đỏ hơi thở không gấp uy hiếp người đang hấp hối phía dưới.

Mã Văn Tài ngọa nguậy đỏ mặt hét ầm lên

“Lương Sơn Bá! Mau bỏ cái móng vuốt của ngươi ra coi!”

Chương 1

“Văn Tài,đến,đây là tiểu thư nhỏ nhất của Chúc bá bá– Chúc Anh Đài.Hai ngươi tuổi cũng xấp xỉ có thể cùng nhau nói chuyện.Con lớn tuổi hơn,sau này không cho phép con khi dễ người ta nghen chưa! Có nghe hay không?” Mã Văn Tài hoàn toàn nghe không lọt lời của phụ thân,chỉ ngẩn người ngó chừng vị cô nương núp ở phía sau Chúc bá bá nắm vạt áo chỉ lộ ra cái đầu nhỏ rụt rè nhìn mình.Một màn này thoáng cái trùng khít với trí nhớ ẩn sâu trong đầu hắn.

Mã Văn Tài từ trước đến nay không tin thần Phật.Mặc dù phát hiện vốn từ sau khi cửu muội chết hắn ngày đêm say rượu đần độn nằm trên giường bệnh hấp hối  mình đột nhiên bị mẫu thân đã sớm qua đời  ôm vào trong ngực mà thân thể của hắn cũng trở lại thời điểm còn nối khố,lúc ấy hắn bất quá cho là hồi quang phản chiếu sinh ra ảo giác mà thôi.

Nhiệt độ ấm áp từ người mẫu thân,bàn tay thô ráp của phụ thân,con đường dưới chân là mặt đất chân thực,mùi hoa ngào ngạt của Chúc phủ. . . . . . tất cả hòa quyện chung một chỗ làm cho Mã Văn Tài không muốn tỉnh giấc,chỉ muốn vĩnh viễn ở nơi này cho dù là địa ngục!

Mã Văn Tài không nghĩ tới,khi hắn ảo tưởng thế giới của mình thì có cả ma chướng! Chúc Anh Đài! Cửu muội! Đã mấy thập niên ta rốt cục lại gặp được muội!

Mã văn tài cứ ngẩn người nhìn chằm thân ảnh nhỏ nhắn,trong đầu một mảnh trống trơn,có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói rồi lại không biết làm sao mở miệng.Đôi môi như bị dính chặt không thể thốt nên lời.Giống như chỉ cần bật ra thanh âm liền vỡ nát không thể quay lại.Hắn sâu tận đáy lòng yên lặng thề,cho dù chỉ là một giấc chiêm bao hắn nhất định phải yêu thương cửu muội,để nàng cả đời bình an sống trong vui vẻ. Tuyệt không thể để cho cửu muội gặp được Lương Sơn Bá!

Chìm đắm trong ảo tưởng làm sao bóp chết Lương Sơn Bá khi còn trong trứng nước,công tử Mã gia không nghe thấy Chúc bá bá hướng phụ thân hắn dở khóc dở cười nói.

“Cửu muội!” Mã Văn Tài rốt cục gọi tên nàng,thanh âm mang theo hoài niệm,trong lổ tai còn lưu lại tiếng vang “Ong ong”.Gia phụ hai nhà cùng nhau nói chuyện kinh ngạc quay sang nhìn Mã Văn Tài,tiếp theo bật cười.

“Nhìn dáng dấp Văn Tài xem ra rất thích Anh Đài đây!” Mã phụ vuốt râu mép cười.

“Cửu muội? Văn Tài sao cháu biết Anh Đài nhà ta đứng hàng thứ chín? Cửu muội? Cửu muội! Không tệ! Sau này chúng ta cũng gọi Anh Đài là cửu muội đi!” Trong đầu Chúc phụ lóe ra suy nghĩ cứ nhắc đi nhắc lại,cứ thế định ra biệt danh làm Chúc Anh Đài phẫn hận cả đời.

…………

“Cửu muội? Cửu muội? Cửu muội ,muội nhìn xem ta mang cái gì đến nè!” Lúc này mới vừa qua buổi trưa,công tử Mã gia với thanh âm vang dội đã phá vỡ yên tĩnh trong Chúc phủ.Đám nô tài Chúc phủ nghe thấy lập tức kêu rên.Mã công tử! Sau khi ăn xong  lại tới a!

Rồi sau đó trong viện có một nam một nữ đang nói chuyện với nhau tự nhiên cũng nghe đến tiếng nói của ai đó,nữ tử mặt tối sầm chèn ép quạt tròn trong tay đến thay đổi hình dạng.Trong lòng thầm than,người chi đâu mà thô lỗ thật là đáng tiếc cho bộ dáng tinh điêu ngọc mài.Mà cái người Mã công tử này ở trong mắt người khác được cho là thẳng thắn!

“Ha hả ~” Nam tử trang phục thư sinh bên cạnh nhướng cao mày,đem quạt xếp vốn mở rộng thu hồi lại,khóe miệng cong lên.”Đây chính là Mã Văn Tài mà cửu muội nhắc đến sao! Thật là một người thú vị!”

Nữ tử đem quạt tròn bị xoắn đến không ra hình dạng ném về hướng thư sinh.”Không cho gọi ta là cửu muội! Ta hận chết cách gọi này! Ta đường đường là đại nam nhân,khi vừa chào đời bị vị cao tăng kia tiên đoán này nọ,thế là cha mẹ ta tin cái rắp bắt ta ăn mặc thế này.Cũng đã mười tám năm chứ ít gì! Mười tám năm vẫn không thể công bố cùng bên ngoài! Ta thật vất vả mới chịu nổi đến bây giờ!Ngươi biết rõ còn kích thích ta! Lương Sơn Bá ngươi chính là tiểu nhân không đạo đức!”

Các vị khán thính giả chắc đã hiểu năm đó Mã Văn Tài bỏ lỡ cái gì rồi chứ? Mã công tử cứ đinh ninh lấy cách gọi ‘Cửu muội’ tiểu thư Chúc Anh Đài  kiếp trước ghán ghép lên công tử Chúc Anh Đài hiện tại!Loại này biệt khuất này làm cho Chúc công tử nhìn Mã Văn Tài không vừa mắt,mỗi lần đều đưa ra đủ loại yêu cầu hà khắc đuổi khéo Mã Văn Tài.Nhưng Mã công tử này như không biết mệt,cứ “Cửu muội”  này nọ chạy tới chạy lui vui vẻ chịu đựng.

“Ai uy ~ Chúc tiểu thư của ta,đừng có nổi hỏa lớn vậy chứ! Hình tượng sẽ bị mất sạch nha! Chậc chậc! Thật thô lỗ!” Lương Sơn Bá trên dưới quét nhìn chung quanh Chúc Anh Đài,ghét bỏ vung quạt lên ngăn cách như suốt cuộc đời không muốn nhìn lại người này.

“Thúi lắm!” Chúc Anh Đài đã chịu hết nổi hừ một tiếng,giơ chân nhảy lên.”Dù sao lão tử cũng không phải là nữ nhân!Vậy giả làm thục nữ làm cái gì! So với ngươi đường đường Lương tướng quốc công tử lại hết lần này tới lần khác làm bộ tú tài nghèo khổ! Ngài có hình tượng lắm ơ!”

” Lời này của Cửu muội là thế nào nha! Oan uổng chết ta  ~~~~” Lương Sơn Bá chỉ hé ra ánh mắt,vứt mị nhãn cho Chúc Anh Đài,giọng nói còn chuyển sang làm nũng thuận thế còn vặn vẹo uốn éo,thành công khiến người đối diện run lên.”Người ta chỉ là thể nghiệm và quan sát dân tình,cực khổ vô cùng nha! Anh Đài không quan tâm ta còn trách oan ta,thật đúng là đau khổ muốn chết! Người ta bộ có không thuận theo sao!”

“Ngươi đủ rồi đấy!” Chúc Anh Đài một chân đánh bay quạt giấy trong tay Lương Sơn Bá,giật xuống cổ áo của y,khoảng cách cả hai thoáng cái được kéo gần.”Lương Sơn Bá ngươi. . . . . .”

“Cửu muội!” Mã Văn Tài vừa nghe có người gọi”Lương Sơn Bá” giống bị kim châm loại nhanh chóng chạy hướng Chúc Anh Đài,nhưng lại thấy một nam nhân xa lạ đang”Ôm” cửu muội của hắn ham muốn dục vọng! Mà cửu muội của hắn mặc dù hai tay chống đỡ lồng ngực đối phương nhưng không thể tránh thoát,mặt đỏ lên cuống quýt không biết phản ứng.Mà nam nhân kia chỉ cần sát thêm chút nữa hai người liền đụng phải!

Chương 2

Mã Văn Tài lập tức cầm trong tay các loại đồ chơi vốn muốn tặng cho Chúc Anh Đài ném xuống mặt đất,xoắn lên tay áo lập tức xông lên trước ngăn bàn tay nam nhân bóp chặt vòng eo cửu muội,vòng vào cánh tay Chúc Anh Đài kéo ra khỏi nam nhân kia. Hắn muốn trấn an vội kéo đầu Chúc Anh Đài tựa vào trong lòng ngực của mình.Mã Văn Tài vừa xoa xoa đầu “Nàng” vừa nhắc đi nhắc lại”Cửu muội đừng sợ,cửu muội đừng sợ! Ta tới rồi!” Vừa tàn bạo trừng người có bộ dạng thư sinh,hận không thể lăng trì xử tử y ngay lập tức.

Lương Sơn Bá mở ra quạt xếp thờ ơ nhìn Chúc Anh Đài bị xem như nữ nhân ôm ấp giận đến mặt đỏ bừng,nhìn Chúc Anh Đài căm giận đẩy ra Mã Văn Tài,nhìn Mã Văn Tài lùi lại ba bước,nhìn tròng mắt Mã Văn Tài vốn giận đến sáng trong đang mờ đi,nhìn khuôn mặt tươi cười Mã Văn Tài hướng Chúc Anh Đài không tim không phổi nở nụ cười khổ sở,nhìn tròng mắt Mã Văn Tài lần nữa phủ đầy nhu tình nhìn Chúc Anh Đài,nhìn Mã Văn Tài đem Chúc Anh Đài che ở phía sau.Con ngươi lấp lánh nhìn chằm chằm mình,nhìn Mã Văn Tài như con hổ nhe răng trợn mắt hận không thể nhào lên đem mình xé cho sướng khoái.Mã Văn Tài này lúc đầu còn cho rằng là một người không thú vị quả nhiên tuồng hí vừa rồi cũng rất đáng giá.Ừm,dáng người vòng eo không tồi a,cảm giác rất mềm.

Lúc này Mã Văn Tài mới cẩn thận đánh giá nam tử xa lạ,mà càng nhìn thì càng hoảng sợ! Phảng phất có bóng dáng Lương Sơn Bá!Chỉ là phong thái toàn thân không cứng ngắc như lúc xưa,độ ngốc cũng giảm không ít,nói chung là hút hàng hơn nhiều.Cũn vì thế nhất thời làm hắn không thể xác định.

“Ngươi là ai! Sao lại xuất hiện ở Chúc phủ!”

“Hắc hắc” Lương Sơn Bá cười chấc phát như cái gì cũng không biết hành lễ cùng Mã Văn Tài.”Công tử hữu lễ.Tại hạ là Lương Sơn Bá,vừa rồi chỉ lo đỡ tiểu thư mà không suy nghĩ,thật là thất lễ.” Y gãi gãi cái ót cười đến vô cùng thuần lương.

“Ngươi là Lương Sơn Bá!” Tin tức chấn động như sét – đánh – giữa- trời- quang nổ Mã Văn Tài không biết bay đến nơi nào. Không đúng! Làm sao cửu muội lại gặp Lương Sơn Bá thế này! Rõ rang sau khi cùng vào thư viện học bọn họ mới biết nhau! Làm sao lại biết sớm như thế! . . . . . . Chẳng lẽ vẫn không thể thoát khỏi số phận. . . . . .

Lương Sơn Bá nhìn Mã Văn Tài ngu ngơ lại cùng Chúc Anh Đài trao đổi ánh mắt liền xoay người rời khỏi Chúc phủ,bất quá độ cong khóe miệng vẫn thủy chung không biến mất.

“Công tử,Mã Văn Tài kia đang theo sau chúng ta.” Tùy tùng kê vào lổ tai Lương Sơn Bá thấp giọng báo cáo tình hình đang diễn ra.

“Ha ha ~ cũng đã tối,hắn theo cả ngày vẫn chưa ngán?” Lương Sơn Bá quay đầu hờ hững liếc mắt nhìn nơi Mã Văn Tài đang núp,thấy đối phương giật mình quay đầu giả vờ cầm vật phẩm trang sức xem xét bộ dáng hoảng hốt cùng lỗ tai ửng đỏ,trong mắt xoẹt qua một tia đùa nghịt.”Hết cách,cứ để cho hắn theo.”

Lương Sơn Bá miễn cưỡng phất phất quạt xếp hồi tưởng những ngày qua trêu Mã Văn Tài,y cố ý khiến cho Mã Văn Tài cho rằng mình chính là một tú tài hủ lậu đọc toàn bộ thi thư nhưng chết não mà lơ là phòng bị.Ngoài ý muốn chính là Mã Văn Tài lại xuất thủ tương trợ khi bọn họ gặp phải côn đồ.Ha ha,quả nhiên thú vị.

“Đi! Bản thân ta muốn xem Mã công tử này muốn làm gì tiếp!” Lương Sơn Bá mang theo tùy tùng chạy thẳng tới nơi son phấn .

Mã Văn Tài nhìn người biết bản thân bị hắn theo dõi lại dám quang minh chánh đại đi đến Bách Hoa lâu tầm hoan tác nhạc, vật phẩm trang sức cầm trong tay cũng bị quăng trở lại gian hàng.”Lương Sơn Bá,đúng là một tên bại hoại! Mặt người dạ thú! Uổng cho cửu muội thương thầm y!Thế nhưng y lại đến kỹ viện! Quả nhiên không đáng tin!” Hắn chỉ vào thân ảnh kia mắng.”Không được! Ta phải đi theo! Bắt y để cho cửu muội xem một chút!”

Lương Sơn Bá xa xa đã nhìn thấy Mã Văn Tài lưỡng lự đi về phía Bách Hoa lâu,trong lúc trốn phải tránh trái vượt qua các cô nương nhiệt tình bộ dáng xốc xếch áo trễ lộ ngực,tâm tình thật tốt.Y kéo xuống rèm cửa,chắp tay sau lưng căn dặn tú bà phải chiêu đãi thật tốt Mã công tử,chọn cho hắn cô nương tốt nhất.Lương Sơn Bá nhấp một ngượm rượu liếc sang tú bà cằm thỏi vàng hớn hở ra mặt lắc lắc mông đi,lông mày nhướng lên khóe miệng mong đợi xem phản ứng của Mã Văn Tài  .

Dần dần các cô nương bên cạnh động tác càng thêm suồng sã,tay đã vói đến nơi không nên để, nhưng Lương Sơn Bá lại ngồi không yên.Không biết. . . . . . Mã Văn Tài bây giờ có phải đang ôm mỹ nhân trong lòng. . . . . . vừa nghĩ tới Mã Văn Tài trái ôm phải ấp,Lương Sơn Bá lập tức hất ra nữ nhân quấn ở trên người xông ra ngoài.

“Đáng chết!” Phá cửa lao vào Lương Sơn Bá nhìn thấy Mã Văn Tài nắm chặt cột giường,khuôn mặt phiếm hồng bị các cô nương chỉ mặc yếm ngăn ở cửa sổ,trong lòng không hiểu sao dấy lên một ngọn lửa vô danh”Cút ngay cho ta! Cút ngay đi!” Lương Sơn Bá không biết thương hương tiếc ngọc là gì đem nữ nhân nửa thân trần lôi xuống giường,hết kéo lại đẩy cuối cùng đạp bọn họ ra gian phòng.

Lương Sơn Bá ngừng lại hô hấp,ánh mắt phức tạp nhìn người núp ở trong góc khàn khàn lẩm bẩm”. . . . . . Tránh ra. . . . . . Tránh ra. . . . . .”  Mã Văn Tài lại tiến về phía trước.

“Mã Văn Tài! Văn tài! Văn tài! Tỉnh! Tỉnh!” Lương Sơn Bá nhìn tròng mắt rời rạc của Mã Văn Tài không còn ý thức cùng với y phục cởi phân nửa lộ ra làn da trắng noãn,trái tim bỗng nhiên thắt lại có chút đau lòng.”Đáng chết! Ghê tởm! Bọn họ lại dám hạ độc!”

“. . . . . . Ô . . . . . Lương. . . . . . Lương Sơn Bá. . . . . . . . . . . .” Mã Văn Tài cố gắng phân biệt bóng người đung đưa  trước mắt,rốt cục thấy được là người quen,hắn như đứa bé khóc rống lên.”Ô. . . . . . cũng. . . . . . cũng là bởi vì. . . . . . Bởi vì ngươi. . . . . .”

“Đúng,đúng,tất cả là lỗi của ta,ta hư.Mau buông tay ra,ngoan nào!” Lương Sơn Bá đẩy ra bàn tay Mã Văn Tài đang sống chết nắm chặt cột giường,đặt ở lòng bàn tay mình xoa nắn rồi mới lau đi nước mắt trên mặt  Mã Văn Tài.

“Haizzzz!” Lương Sơn Bá phát hiện nước mắt Mã Văn Tài giống như thác nước xối xả không ngừng,lau đi cái cũ lập tức có dòng thác mới đổ xuống,dứt khoát trực tiếp đem Mã Văn Tài ôm vào trong ngực,dùng miệng hôn lên nước mắt như hạt châu óng ánh.

“. . . . . . Ô. . . . . . Ừ. . . . . .” Mã Văn Tài không biết xảy ra chuyện gì,chỉ mơ mơ màng màng bật ra rên rỉ,mơ màng nhìn về phía Lương Sơn Bá, “. . . . . . Lương Sơn Bá,ta. . . . . . Ta nóng quá. . . . . .”

Lương Sơn Bá cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của Mã Văn Tài,đôi môi căng hồng bóng loáng cùng khi nói mơ hồ lộ ra  chóp lưỡi,đôi mắt lại tràn ngập hoảng sợ,bèn đến gần bên tai Mã Văn Tài dụ dỗ hỏi .”Văn Tài,ngươi biết ta là ai sao?”

“. . . . . . Ừ. . . . . . Ô ô. . . . . . Lương. . . . . . Sơn. . . . . . Bá. . . . . .” Mã Văn Tài cảm giác bên tai ngứa ngứa,lại tê tê dại dại  lan khắp toàn thân,như thiếu cái gì rồi lại không biết ra sao cả,chỉ có thể lặp lại tên người nọ.”. . . . . . Sơn Bá. . . . . .”

“Ta đến.” Lương Sơn Bá nghe được đặc xá lập tức cúi xuống đè lên người nọ.

Trời hừng sáng,ánh mặt trời vừa nhô lên không chói mắt nhưng đủ để Lương Sơn Bá thấy rõ tất cả.Y chống lên nửa người cúi đầu nhìn về phía người bên dưới.Tại sao lại đến nước này? Lương Sơn Bá cũng không biết chỉ là thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông mà thôi.Mã Văn Tài không phải là người xinh đẹp nhất cũng không phải làm y yêu thương nhất,lại không hề nhu hoàn,không phải là. . . . . . nhưng là. . . . . . y lại không thể bỏ xuống được.

Người này giống như ánh mặt trời rực rỡ,toàn thân tản ra tia sáng ấm áp khiến y mê muội,người khác không nhìn thấy nhưng y cũng không muốn để người khác thấy,người này chỉ thuộc về y. Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa chỉ cần có Văn Tài ở bên cạnh u là đủ rồi.Vốn chỉ muốn trêu Mã Văn Tài,nhưng đến cuối cùng. . . . . . không biết ai là tù bình của ai. . . . . .

Nghĩ nhiều vậy làm gì!Y thích không phải là đủ rồi sao! Lương Sơn Bá lắc lắc đầu,cúi người thắt lưng Mã Văn Tài  cùng ngủ thiếp đi.

Thẳng đến. . . . . .

“Lương Sơn Bá!Buông cái móng vuốt của ngươi ra coi!” Mã Văn Tài nhìn chung quanh một hồi,vừa định đứng dậy lại phát hiện cả người bủn rủn vô lực,ngang hông còn có một cánh tay quàng qua.Tiếp theo thấy được Lương Sơn Bá,nửa nhịp sau Mã Văn Tài rốt cuộc nhớ được tất cả! Hắn tức sắp khùng đến nơi! Hất ra bàn tay Lương Sơn Bá vòng tay của mình muốn rời khỏi giường lại bị Lương Sơn Bá chặn lại đặt xuống phía dưới.

“Làm sao?Đã ăn sạch người ta muốn trốn tránh sao? Văn tài ngươi thật là hư,thật vô tình ~~~~” Lương Sơn Bá đen nhánh tóc rơi xuống chọc chọc lên mặt Mã Văn Tài làm hắn ngứa ngáy khó chịu.

Mã Văn Tài muốn vẹt ra tóc trên mặt mình,thân thể lại bị Lương Sơn Bá ép tới không thể động đậy.Thậm chí,thậm chí cảm giác được hai người bọn họ không một mảnh vải dán cùng một chỗ.”Ngươi tránh ra cho ta!”

“Hỗn . . . . . Ô. . . . . .” Lương Sơn Bá dùng miệng ngăn chận lời Mã Văn Tài muốn nói.

“Hmm. . . . . . Ngươi! . . . . . . Ô. . . . . .” Vừa có cơ hội thở dốc Mã Văn Tài lại tính chửi ầm lên thế là bị Lương Sơn Bá lập lại chiêu cũ.

“. . . . . . Ô. . . . . . Ừ. . . . . .”

“Văn Tài thân yêu,nếu ngươi còn mắng tướng công của mình nữa,ta liền trừng phạt ngươi a ~” mới vừa buông ra đầu lưỡi của Mã Văn Tài,Lương Sơn Bá mặt không đỏ hơi thở không gấp  uy hiếp người hấp hối phía dưới.

“. . . . . . Lần! . . . . . . Ô. . . . . .”

“Văn Vài thật là nghịch,không ngoan chút nào hết!”

“Lương! . . . . . . Ô. . . . . .”

“Văn Tài,người ta cũng đã là người của ngươi còn xa lạ vậy làm chi!”

“. . . . . . Ô ô. . . . . .”

“Ngoan! Gọi tướng công đi  ~”

“Không ! . . . . . . Ừ ~”

“Hửm? Nói gì?” Bàn tay có ý xấu lại bắt đầu du động.

“. . . . . . Ừ ô. . . . . . Không cần nữa. . . . . . Ừ. . . . . .”

A,hôm nay khí trời thật tốt nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: