Chương 3: Lên đây, cõng nhóc đi.
Ngữ khí của Hà Lạc Lạc rất bình thản, nhưng Nhậm Hào lại hơi có chút không biết phải làm sao.
Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, anh đã nghĩ ra vô số các lý do qua loa trong tích tắc, nhưng chỉ cần là lời nói dối, chắc chắn sẽ có sơ hở. Phảng phất giống như một quả bom hẹn giờ, bạn biết là nó tồn tại, nhưng lại không biết khi nào nó sẽ phát nổ.
Anh đưa tay sờ lấy cổ, sau đó hơi cân nhắc nói:
"Anh ra ngoài ... Làm một chút chuyện ..."
Những lời nói sau đó đều cược hết lên Hà Lạc Lạc.
Ánh mắt của cậu sáng rực nhìn động tác của Nhậm Hào, ánh mắt ở trên gáy của anh dừng lại một lúc lâu, cánh tay ở bên thân hết nắm chặt lại buông lỏng ra.
Ngữ khí nghe ra không có khổ sở hay là tức giận gì cả.
"Lần sau đừng về muộn như thế nữa, em sẽ lo lắng."
Nói xong Hà Lạc Lạc liền xoay người chuẩn bị đi lên lầu.
Nhậm Hào cũng không biết nên làm thế nào, thân thể lại hành động trước một bước, nhanh chóng bước lên hai bước bắt lấy cánh tay của Hà Lạc Lạc.
Hà Lạc Lạc quay lại, trong đôi mắt xinh đẹp có chưa một loại tình cảm có cảm giác khiến Nhậm Hào dường như có thể hiểu được, nhưng lại không dám chạm đến.
Đôi mắt này bị Nhậm Hào nhẹ nhàng duỗi tay che lại. Sau đó trên môi Hà Lạc Lạc truyền đến môt cảm giác mềm mại ấm áp.
Ngón tay của Nhậm Hào có hơi run, hơi thở đều truyền ra từ mũi, rõ ràng chỉ là một nụ hôn đơn thuần nhẹ nhàng, Hà Lạc Lạc lại cảm thấy có chút không thể thở nổi. Đôi mắt bị che kín, đáng lẽ nên là cảm giác cậu vô cùng chán ghét.
Nhưng vào thời khắc này những bất an cuộn mình trong bóng đêm kia tựa như không còn tồn tại. Cậu rất vui, nhưng lại không vui như vậy.
Ngọn lửa hưng phấn bùng lên trong lòng dần dần dập tắt, cậu nghĩ, ý nghĩa của nụ hôn này, pha tạp lấy sự tham dò những điều thiếu thực tế, mang theo mười hai phần ý vị của sự trấn an.
Hà Lạc Lạc cảm thấy, bản thân mình có chút hối hận rồi.
Nhậm Hào cũng không biết nói sao về việc mình muốn làm vậy, chỉ là khi nhìn vào đôi mắt của thiếu niên, anh chỉ cảm thấy mình nên cho cậu một thứ gì đó, nếu như xác định sẽ phải vướng vào, nếu vậy trước tiên cần gì cứ phải nghĩ tới việc sẽ thoát ra.
Cánh môi của Nhậm Hào hơi rời khỏi Hà Lạc Lạc, hơi thở ướt át và dính nị nuốt chửng lấy các giác quan của anh, khiến anh hơi ngửa ra sau một chút.
Hà Lạc Lạc lại đột nhiên đem anh kéo lại, cắn lên đôi môi anh, vừa ngây thơ, vừa thô bạo lại không có một quy luật gì, Nhậm Hào cảm thấy mùi vị giống như quả chanh xanh nhàn nhạt trên người thiếu niên lúc này trở nên nồng đậm, nồng đến sắp ngợp thở.
Một lúc lâu sau thiếu niên mới buông anh ra, nhẹ nhàng treo ở trên người anh mà thở.
Nhậm Hào nhìn thấy cậu đưa tay lên, ngón trỏ đặt ở trên gáy của mình cọ xát một chút, sau đó cậu đem ngón tay trắng nõn kia dọc tới trước mắt Nhậm Hào, trên đầu ngón tay có một chút màu sắc đỏ tươi.
Nhậm Hào đột nhiên nhớ đến vị mỹ nữ bắt chuyện cùng anh trong quán bar kia, giờ phút này lại không biết nên chán ghét nàng hay nên cảm tạ nàng.
Hà Lạc Lạc đung đưa ngón tay có dính màu đỏ ở trước mặt anh, trong giọng nói thậm chí có chứa một chút ý vị nũng nịu.
"Nếu như còn có lần sau, em sẽ thực sự tức giận đó."
______
Nhậm Hào đứng ở trước gương phòng tắm tẩy rất lâu, vết son môi ở trên cổ không khỏi quá ngoan cố. Cũng không biết là do rửa không sạch hay là do anh dùng quá sức nữa, làn da trắng nõn sau gáy của anh hiện lên một vệt đỏ.
Anh chậm rãi đóng vòi nước lại, ngẩn người nhìn dấu nhỏ màu đỏ kia.
Vào thời điểm lúc anh bị đưa đến trước mặt Hà Lạc Lạc, có chút xuất thần.
Ông chủ quán bar đem anh đưa đến một gian phòng riêng, vừa chỉ mới bước vào trong, những náo động ồn ào bên ngoài lập tức bị cách li.
Anh nhìn thấy Hà Lạc Lạc mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, ngồi trong ngọn đèn mờ ảo u ám, chân mày hơi nhíu lại, lại ngay vào lúc trông thấy anh tiến vào chớp mắt một cái liền thả lỏng ra.
Nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo lại có chút trẻ con của thiếu niên, Nhậm Hào đột nhiên quên mất những gì mà ông chủ quán bar mới nãy dặn dò, muốn anh ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng để bại lộ.
Gặp mặt mới có một lần, anh lại không hiểu lí do vì sao lại cảm thấy rất quen thuộc.
Đối phương nhìn anh, trong ánh mắt vừa có sự kinh hỉ cùng chờ mong.
Anh nhìn thấy Hà Lạc Lạc cuối đầu xuống, sau đó lại ngẩng lên, hỏi hắn:
"Anh tên là Nhậm Hào sao?"
Anh gật gật đầu.
Sau đó anh lại nghe được thiếu niên đang tận lực đè thấp giọng, trong giọng nói còn có chút run rẩy:
"Anh, anh có nguyện ý đi theo em không?"
Anh có hơi ngây ngẩn cả người, ngay thẳng như vậy sao?
Ông chủ lập tức đi tới phía trước đụng vào bả vai anh, giả bộ tức giận nói:
"Cậu phát ngốc cái gì!"
Sau đó lại nhìn Hà Lạc Lạc nở một nụ cười lấy lòng:
"Thật ngại quá a, cậu ta thực ra là người đàng hoàng, nhưng mà trong nhà lại chẳng có người nào, nên ở chỗ này kiếm miếng ăn. Tôi liền nói cậu ta đến, đúng không?"
Nhậm Hào nhìn thấy ông chủ đang dùng sức hướng mình nháy mắt, nghĩ rằng vở kịch này cũng hơi quá rồi. Sau đó bản thân mình cũng tranh thủ thời gian giả vờ như dáng vẻ vừa tỉnh táo lại gật gật đầu.
Anh nhìn thấy Hà Lạc Lạc cười rồi, để lộ ra hai dấu móc đơn nho nhỏ ở bên môi, sau đó từ trên ghế sô pha đứng lên, hướng về phía anh đi tới.
Suy nghĩ của anh đã bị tiếng chuông điện thoại đột ngột của Hà Lạc Lạc kéo trở về.
Nhậm Hào nghe thấy cậu nhận điện thoại, giọng nói lại cố ý đè thấp xuống.
"Alo, anh."
Cách phòng tắm nghe cũng không được rõ ràng lắm, nhưng Nhậm Hào vẫn cảm thấy về cơ bản có thể xác định, cậu đang cùng Hà Trầm nói chuyện điện thoại.
Nhậm Hào lại một lần nữa mở vòi hoa sen, sau đó chậm rãi di chuyển đến gần cửa, đem lỗ tai dán lên để nghe ngóng.
Hà Lạc Lạc cũng chỉ nói mấy từ, cái gì mà ừm, được, ồ, các loại như vậy, hoàn toàn không có một chút nội dung thiết thực nào.
Chỉ có một câu, Hà Lạc Lạc nói có chút do dự:
" ... Được a, vậy ... đợi anh đến rồi, vậy em đưa anh ấy cùng đến."
Nghe thấy bên ngoài dần không còn tiếng nói chuyện nữa, Nhậm Hào lại một lần nữa trở lại trước bồn rửa tay.
_____
"Tí tách—"
"Tí tách—"
Tiểu Hà Lạc Lạc 11 tuổi trốn ở trước một cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa.
Vốn dĩ là thời gian đi học vào buổi sáng, nhóc lại thương tâm từ trong nhà chạy ra ngoài, còn không cẩn thận chạy ngã một phát.
Bầu trời không biết lúc nào đã rơi những hạt mưa nhỏ. Lúc đầu vốn dĩ chỉ là từng hạt từng hạt rơi xuống nền đất, nhưng lúc này lại dần trở nên dày đặc hơn.
Tiểu Hà Lạc Lạc ngồi trước bậc thềm của cửa hàng tiện lợi khóc, vết thương trên đầu gối vừa mới bị ngã rất gây chú ý, phía trên bề mặt còn dính đất, cậu lại không dám đưa tay chạm vào, cũng không biết nên làm gì, cũng chỉ biết phải ngồi xuống chỗ này rơi đậu đậu.
Ngẫu nhiên thi thoảng sẽ có những người vội vàng qua lại, trông thấy một đứa trẻ ngồi ở chỗ này khóc, có người muốn tiến lên phía trước, có người do dự dừng bước, nhưng tất cả cũng chỉ nhìn cậu vài giây rồi rời đi.
Tiểu Hà Lạc Lạc cảm thấy vừa đau vừa buồn bã. Đầu gối của nhóc lại bị thương rồi, lần này không biết có có thể mau lành hay không. Càng nghĩ lại càng thấy đau lòng, nhóc liền oà lên khóc.
Một thiếu niên mặc đồng phục vội vàng đi qua trước mặt nhóc, trong miệng còn đang đút nửa cái bánh bao, cậu ấy đang cố gắng nhai hết nó vào trong miệng.
Cậu hẳn là cũng giống như tiểu Hà Lạc Lạc không có ô, hai cánh tay dùng sức đưa ra phía sau, đem mũ áo từ bên trong cổ áo đồng phục kéo ra, rồi đội lên.
Nửa cái bánh bao kia cuối cùng cũng bị cậu nuốt hết.
Cậu ấy lại chầm chậm chạy lướt qua tiểu Hà Lạc Lạc, lại đột nhiên dừng bước, sau đó quay lại, đừng trước mặt Hà Lạc Lạc.
Hà Lạc Lạc nâng đôi mắt mông lung đẫm lệ lên, nhìn lên anh.
Cậu thiếu niên vừa định mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên sờ lấy bụng nấc ợ lên một tiếng nhỏ.
Tiểu Hà Lạc Lạc có chút ngây ra, đến khóc cũng quên mất.
Cậu thiếu niên có chút ngại ngùng hơi sờ sờ cổ, sau đó lại ngồi xuống.
Giọng nói của cậu ấy rất hay.
"Cái đó ... bạn nhỏ, em vì sao một mình lại ở đây a, cần anh giúp gì không?'
Cậu cuối đầu xuống, nhìn vết thương của tiểu Lạc Lạc một chút:
"Này là sao vậy a, nghiệm trọng không..."
Tiểu Hà Lạc Lạc nhìn thiếu niên mặt mũi tuấn tú, cũng cuối đầu nhìn xuống vết thương của mình, sau đó lại tiếp tục khóc.
Thiếu niên liền bị nhóc doạ cho một trận.
Một tiếng "ou you" trầm thấp vang lên, sau đó bối rối vươn tay ra cho nhóc lau nước mắt:
"Đừng khóc nữa mà, người nhà của nhóc đâu, mama đâu?"
Tiểu Hà Lạc Lạc lắc lắc đầu, khóc đến vô cùng bi thương.
Thiếu niên thực sự không còn cách nào, cậu giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, rồi lại nhìn Hà Lạc Lạc, bất đắc dĩ thở dài.
Cậu ấy đem tiểu Hà Lạc Lạc kéo lên:
"Có thể đi không, ca ca đem nhóc tới bệnh viện xem thử xem được không?"
Bạn nhỏ vẫn cứ co lại khóc, lầm bầm không biết đang nói gì đó.
Tay của thiếu niên kéo lấy tay nhỏ của nhóc, tiểu Lạc Lạc cảm thấy rất ấm áp.
Đi được hai bước, thiếu niên lại đột nhiên dừng lại.
Cậu ấy nhìn tiểu Lạc Lạc hai giây. Trước đem cặp sách cởi xuống bỏ qua một bên, sau đó cởi áo khóc đồng phục ra che lại đầu cho tiểu Lạc Lạc. Sau đó cậu lại lần nữa đem cặp sách đeo tới trước ngực, phía sau lưng hướng về phía tiểu Hà Lạc Lạc ngồi xổm xuống.
"Lên đây, cõng nhóc đi."
Thiếu niên cứ như vậy phía trước đeo cặp sách phía sau đeo theo tiểu Lạc Lạc, bất chấp cơn mưa chạy đến một phòng khám nhỏ cách đó không xa.
Tiểu Hà Lạc Lạc khoác trên mình áo đồng phục của cậu thiếu niên, nhìn chiếc móc khoá hình chứ gấu trắng treo trên cặp đang nhấp nhoáng, ở trên lưng cậu thiếu niên nức nở nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn anh nha caca."
Cùng không biết cậu tới cuối cùng có nghe thấy hay không.
_____
Hà Lạc Lạc lại một lần nữa từ trong bóng tối ban đêm tỉnh lại.
Hẳn là lại đến mùa mưa rồi.
Bên ngoài vẫn có thanh âm của những hạt mưa rơi ở ban công và trên cửa sổ.
Cậu quay đầu, nhìn Nhậm Hào vẫn đang phát ra hơi thở bình ổn.
Lần này cậu buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Nhậm Hào kia, đổi thành trực tiếp chui vào trong lòng của anh, ôm lấy anh.
Nhậm Hào ngủ mơ mơ hồ hồ, không có ý thực nhẹ nhàng đưa tay ra vỗ vỗ nhẹ vào lưng của cậu.
Ngày thứ hai Hà Lạc Lạc tâm tình vô cùng tốt lại ra ngoài.
Nhậm Hào ở nhà, nhìn dì giúp việc đến bận trái bận phải hêt quét dọn lại nấu cơm.
Anh buông điện thoại xuống, nói:
"Nếu không cháu đến giúp dì một chút nhé."
Dì giúp việc vội vàng xua tay nói không cần không cần, dì chính là nhận phần lương để làm việc này, không thể để anh giúp được.
Dì ấy rất kiên quyết, đem Nhậm Hào một lần nữa đẩy về phía ghế sô pha ngồi xuống, lại đem điện thoại nhét vào tay anh.
"Cậu chính là bảo bối của Tiểu Hà thiếu gia, làm sao có thể nỡ để cậu làm những việc này chứ."
Dì giúp việc nhiệt tình nói, Nhậm Hào cảm thấy có chút xấu hổ.
Là vô cùng xấu hổ.
Anh chỉ biết đưa tay gãi gãi gáy.
Dì giúp việc nhìn thấy sắc mặt anh, hình như cảm thấy bản thân có chút thẳng thắn, sợ anh tức giận, liền bổ sung thêm:
"Aiya, dì không biết nói chuyện, không phải là ý đó đâu, nhưng mà, cậu với Tiểu Hà thiếu gia, hai người rất tốt mà, dì có thể nhìn ra được."
Nhậm Hào chỉ cười cười, không nói chuyện.
Dì giúp việc bên cạnh vừa lau dọn vừa nói tiếp:
"Thực ra Tiểu Hà thiếu gia con người rất tốt, chỉ là việc làm nhà cậu ấy, hình như không quá ..."
Nhậm Hào hình như đột nhiên có hứng thú, ngẩng đầu nhìn dì, đợi dì nói tiếp.
"Aiya, kì thật dì cũng không biết gì nhiều, chỉ là nghe người khác nói mà thôi. Nhưng mà tiền lương cao mà, dì làm tốt việc trong bổn phận của dì là được rồi."
"Vậy dì đến làm việc ở đây từ lúc nào vậy?"
Nhậm Hào tuỳ ý hỏi.
"Dì làm việc ở chỗ này à, hẳn là ... à à, cậu là muốn hỏi Tiểu Hà thiếu gia đến nơi này từ lúc nào ấy à, để dì nghĩ thử xem a, ừm ... hai ba tháng trước đi, cũng không có lâu."
"Vậy .. Hà Lạc Lạc cậu ấy"
Nhậm Hào hơi suy tư mà mở miệng, cuối cùng chuyển sang một vấn đề khác:
"Cậu ấy có thói quen gì không?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng Nhậm Hào liền nhịn không được mà tự mình cười, thói quen của cậu không phải chính là nắm lấy tay mình khi ngủ đó sao.
Dì giúp việc ngừng lại động tác, nghiêm túc nghĩ một lúc, lại mở miệng nói:
"Có một điều mà trước khi dì tới, người trung gian đặc biệt dặn dò, chính là tất cả các vòi nước trong nhà phải vặn chặt, không được để nhỏ nước. Những địa phương khác trong nhà cũng cần phải chú ý, không được để nước tích thành giọt nhỏ xuống."
Nhậm Hào ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nghe dì nói.
"Còn cái khác ấy à, hình như hết rồi, à à, đúng rồi hình như một cái nữa đó là Tiểu Hà thiếu gia hình như không quá thích những ngày mưa. Cái này là do tự dì cảm thấy vậy, không chắc chắn mà, nhưng vào những ngày trời mưa, cậu ấy có cảm giác như trở nên khó chịu ... "
_____
Hà Lạc Lạc vào buổi trưa đã trở về rồi.
Tối hôm qua vừa mưa một trận, bây giờ ngoài trời vẫn còn âm u, trên người Hà Lạc Lạc còn mang theo chút khí lạnh.
Nhưng mà người thì vẫn rất nhiệt tình, nhảy nhảy nhót nhót về phía Nhậm Hào, ở trên mặt Nhậm Hào hôn xuống 2 cái, lại cọ xát ở trên gáy của anh, còn cười tủm tỉm.
Sau khi ăn xong cơm trưa thì dì giúp việc cũng trở về, Hà Lạc Lạc lại tâm huyết dâng trào nói:
"Cơm tối chúng ta tự mình làm đi, để dì ấy buổi tối không cần phải đến nữa."
Mãi cho đến khi thực sự đến lúc làm cơm tối Nhậm Hào lại như chết lặng.
Hà Lạc Lạc đầu tiên là lấy từ trong tủ lạnh ra vài quả trứng vịt muối, sau đó lại lấy ra thêm mấy quả trứng gà, nói là phải làm trứng gà xào trứng muối.
Nhậm Hào quả thật là chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy.
Vốn dĩ là muốn ngăn cản lại, nhưng nhìn thấy Hà Lạc Lạc cười đến cong cong đôi mắt, Nhậm Hào lại kiềm lại, nghĩ thầm: "Thôi quên đi, cứ để em ấy tuỳ tiện nấu, để xem có thể nấu thành dạng gì."
Cuối cùng lại nhìn thấy một khối đen như mực ở trong chảo. Nhậm Hào kêu thức ăn ngoài.
Thế nhưng Hà Lạc Lạc lại chưa từ bỏ ý định, khăng khăng nói:
"Anh nếm thử xem đi?"
Nhậm Hào kể từ khi làm tiểu tình nhân của hắc đạo thiếu gia tới bây giờ, lần đầu tiên cảm thấy mình có khả năng đứng trên bờ vực nguy hiểm.
Mặc dù vậy anh vẫn bảo trì bộ dạng mặt không đổi sắc cầm lấy đôi đũa, cố gắng nuốt xuống.
Đồ ăn ngoài giao tới là một nồi lẩu nhỏ, nguyên liệu nấu đều giao đến rồi, Nhậm Hào đem nồi bày ra xong, cắm điện vào, sau đó chờ nước sôi.
Hà Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào bọt khí nổi lên trong nồi lẩu, đột nhiên hỏi một câu:
"Nếu như trước ăn một miếng lẩu, sau đó lại ăn miếng kem ly, thì sẽ như thế nào?"
(Má hỏi mà tui cạn lời thực sự :))))
Nhậm Hào ngẩng đầu lên, nhìn biểu cảm đang nghiêm túc suy nghĩ của Hà Lạc Lạc, anh nghĩ:
"Hà Trầm với Hà Lạc Lạc rốt cuộc có phải là thân sinh không?"
Nếu như phải.
Vậy anh lại cảm thấy Hà Trầm thật đáng sợ.
_____
Thời điểm Hạ Chi Quang quay lại quán bar, tại cửa ra vào gặp phải hai đồng nghiệp, mặc thường phục, mỗi người một bên đều mang theo một theo một thanh niên nhỏ hùng hùng hổ hổ chửi mắng đi ra ngoài.
Cậu ấy bước chân chậm lại, trao đổi một chút ánh mắt với bọn họ vào thời điểm đi ngang qua nhau, sau đó một lần nữa tiến vào cửa lớn quán bar.
Một chàng trai nhìn qua ấm áp ôn nhu sạch sẽ đem ví tiền trả lại cho cậu ấy. Vừa mở miệng, thanh âm cũng giống như con người sạch sẽ rõ ràng.
"Đây có lẽ chính là ví tiền của cậu nhỉ, tôi nhìn thấy trong đó có một phiếu ưu đãi của cửa hàng bánh ngọt trên đó có ghi tên và số điện thoại, liền thử gọi vào thử."
Hạ Chi Quang nhìn đôi môi đối phương khi nói lúc đóng lúc mở, có chút thất thần.
"Này!"
Bàn tay cân đối thon dài lay lay một chút trước mặt cậu ấy.
"À, cái đó, đúng rồi. Cảm ơn anh nhé."
Hạ Chi Quang thu hồi tầm mắt, cách đó không xa có một tên côn đồ cánh tay xăm trổ có chút bối rối đi ra.
Hạ Chi Quang nhìn người phía trước mặt, cảm thấy có chút quen, hình như là người hát ở chỗ này. Cậu ấy có chút mất tự nhiên gãi gãi đầu một cái, vừa mới chuẩn bị mở miệng, điện thoại lại vang lên.
Cậu nhìn vào điện thoại hiện người gọi, thu điện thoại hướng vào trong người. Vội vội vàng vàng mà nói:
"Cảm ơn anh nhé, hôm nay có chút việc gấp, hôm khác nhất định mời anh uống rượu."
Trạch Tiêu Văn nhìn dáng vẻ cậu gấp gáp rời đi, tựa người vào quầy bar, tay chống cằm suy nghĩ điều gì đó.
Cái nghề cảnh sát này, thật không dễ làm, Hạ Chi Quang nhìn thấy điện thoại của Nghiêm đội, liền biết hôm nay đại khái là không thể ngủ.
Quả nhiên là như vậy, cậu lại bị gọi về phòng làm việc một lần nữa.
_____
Chương này chủ yếu đẩy mạnh tuyến tình cảm, không có quá nhiều cốt truyện chính.
À còn có vì một vài sự ngu ngốc lúc dịch trước đó nên mình phải sửa lại tên anh của Lạc Lạc đó nha 🤦🏼♀️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro