[shonen-ai] Chuyện nực cười - Gray [full]
Thao_Thanh
18-06-2009, 11:38 AM
"Story of the boys" đã kết thúc, ko để các bạn chờ lâu, sau đây mình xin phép post truyện mới ngay ^_^
Chuyện nực cười
Author: Gray
Genre: SA
Chap 1.
Tôi công nhận, trên đời không thiếu gì chuyện nực cười. Nhưng từ khi cha sinh mẹ đẻ ra đến giờ, cuộc đời tôi nó trôi đi yên bình, những tháng ngày lẩn quẩn trong hai chữ ‘bình thường’ nối tiếp nhau, không chút điểm chấm phá. Vậy mà chỉ trong một ngày, vỏn vẻ có 24 tiếng, cái cuộc sống yên lành nhàn nhạt của tôi bỗng nhiên bị nhuốm máu hồng sến hoắc…
Mọi chuyện bắt đầu, không biết nguyên do là tại ai, nhưng hậu quả đầu tiên mà nó gây ra là khiến cho tôi hối hận vô cùng vì tại sao tôi lại là dân chuyên văn.
Trước giờ có ai bảo rằng dân chuyên văn viết được thư tình không? Cho dù có đi chăng nữa, thì người đó chí ít cũng phải yêu chứ phải không? Thư tình, hai chữ mà cả con nít lớp một cũng hiểu được đó là một lá thư bày tỏ tình yêu. Thế nên, muốn viết được thư tình thì việc đầu tiên là người viết phải yêu cái đã, còn việc chuyên văn hay chuyên võ chỉ là một phụ tố để giúp cho cái lá thư nó thêm phần hoa mĩ mà thôi. Vậy mà không hiểu một cơ số người nào đó (tính luôn trên thế giới cho nó nhiều) cứ nghĩ rằng dân chuyên văn thì chưa yêu cũng viết được thư tình, hoặc nói cho cụ thể hơn, một thằng con trai chuyên văn như tôi viết được thư tình thì quả thật mắc cười! Rõ ràng là mắc cười lắm luôn đấy.
Nói rõ luôn, tôi là một đứa con trai hiếm hoi và cũng là duy nhất lọt vào một lớp đầy hoa bướm với lai láng những áng văn trôi. Và mười tám con xuân của tôi nó sắp qua rồi nhưng đây vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai cả. Đừng có lầm rằng tôi ế, mà xin thưa tôi hoàn toàn không có hứng thú với tình yêu. Ừ, tôi chuyên văn đấy, và tôi cũng không thích tình yêu đấy. Nghe có vẻ đối chọi nhau quá, nhưng sự thật nó vẫn rành rành ra ấy. Vì dù sao, văn chương đâu phải lúc nào cũng là tình yêu đâu cơ chứ!
Vậy mà, cái sự thật rành rành ấy vẫn có đứa vô lý gạt phắt đi, ép uổng thằng bạn nối khố chữ tình bẻ đôi cũng không biết đi viết thư tình hộ nó.
Buồn cười không? Tôi đang cười ra nước mắt luôn đây!
Có điều, chuyện này vẫn còn đỡ được, hoặc chí ít, chỉ là cười ra nước mắt thôi, quẹt nước mắt đi là trở thành nụ cười bình thường rồi. Chứ cái vấn đề gốc rễ thì không biết làm sao để cái miệng nó trở lại bình thường được đây.
Như đã nói ở trên, tôi bất đắc dĩ phải đi viết thư tình dùm đứa Ác Nhơn nào đó. Và thằng trời đánh đã khiến đứa Ác Nhơn bắt tôi viết thư tình hộ lại là một thằng mắc bệnh cuồng vĩ!
Phải. Bệnh cuồng vĩ, hay nói cho dễ hiểu là bệnh tự yêu bản thân, bệnh coi bản thân là trên hết, là số một, là … một cái bệnh mà cách đây ba giờ tôi mới biết rằng nó có tồn tại trên đời.
“ Tôi chỉ yêu bản thân! “
Đến giờ đầu tôi vẫn còn bị shock bởi câu nói đó của nó. Thằng này nổi tiếng đẹp trai rồi, các nàng lớp tôi gọi thằng ấy là Đệ Nhất Mỹ Nam Tử đấy. Nhưng mà, một tràng nó nói với đứa tỏ tình với mình thì … đầu của nó rõ có vấn đề. Nào là “ Đi với các cô sẽ rất tổn hao sức khỏe “ rồi “ Mùi nước hoa khiến mũi tôi chịu không được “ bla la bla la…, còn hơn cả đàn bà nữa. Tôi chỉ vô tình nghe loáng thoáng có mấy câu mà đã nổi hết cả da gà, không biết cái con nhỏ tỏ tình kia có lết nổi về nhà không.
Thế mà nhỏ bạn tôi nó chết mê chết thằng đó, một phần là vì cái tính cuồng vĩ của thằng đó mới ghê chứ. Nhỏ đó bày mưu tính kế tìm cách tỏ tình để giảm thiểu khả năng từ chối của nó xuống thấp nhất. Và không hiểu nó nghĩ gì mà lại cho rằng tỏ tình theo phương pháp cổ điển bằng thư tình sẽ có hiệu quả. Không lẽ là do không nói trực tiếp nên không từ chối trực tiếp được ah? Sao nó không nghĩ rằng cái thằng đã bệnh hoạn tự yêu bản thân rồi thì có tỏ tình bao nhiêu cũng sẽ bị từ chối chứ?
Để mà giờ đây tôi phải ngồi viết thư tỏ tình cho cái thằng bệnh hoạn ấy đấy.
Cười đến nỗi răng nghiến trèo trẹo luôn.
“ VIẾT CÁI QUÁI NÀO BÂY GIỜ TRỜI?!?! “
Tôi thống thiết gào lên, chỉ còn thiếu chút nữa là quăng luôn cây bút với cuốn vở trước mặt nếu không vì tiếc tiền. Bị con bạn đem tính mạng ra bắt viết thư tình, rồi bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà vì cái tội la hét ồn ào, đến bây giờ đã ra đến chỗ công viên trăng thanh gió mát đầy rẫy tình nhân với bầu không khí sặc mùi chuối sến rồi mà tôi vẫn không thể nào viết được có ức chế không chứ?! Chữ nghĩa thì không biết bay ở phương trời nào hoài không xuất hiện, chỉ thấy lắm con muỗi hút máu chực chờ làm tổn hại đến tấm thân ngọc ngà của tôi thôi. Số nó bần đến mức này sao hả trời.
“ Ồn quá! Có biết tôn trọng giấc ngủ của người khác là gì không vậy? “
Một thằng lổm ngổm bò dậy từ phía sau bụi rậm cách chiếc ghế tôi đang ngồi không xa khiến tôi ngạc nhiên đến mức quai hàm suýt tý nữa thì rớt ra. Cái bản mặt trời đánh!
“ B.. Bách Đa?! “
“ Huh?” Nó đưa mắt nhìn tôi, cũng tỏ vẻ ngạc nhiên “ Bộ tôi nổi tiếng với cả con trai sao?”
Vâng, chính hắn, cái thằng mắc bệnh vĩ cuồng mà Đứa Ác Nhơn ấy chết mê chết mệt. Nhìn cái mặt đã không ưa nổi rồi, nghe nó nói xong thì điều thứ nhất tôi muốn làm là đánh vô mặt nó, điều thứ hai là quay lưng bỏ đi.
“ Có, nổi tiếng lắm, về bệnh cuồng vĩ “
Muốn làm thì muốn làm vậy thôi, chứ người ai lại làm thế, bất lịch sự chết. Theo bản năng, tôi chỉ xỏ nó một xíu.
“ Ah, quá khen! “ Đáp lại. Cười cười.
Lần này là tôi tính đánh nó thiệt à, không cần đợi ông trời đâu. Nhưng giơ tay lên rồi lại hạ tay xuống, tại vì chợt nhớ rằng đứa nào đó ở bên cạnh nhà mình có đai đen tam đẳng Karatedo nên lại thôi.
Đời người mà, một sự nhịn, chín sự lành. Tốt nhất là tránh xa thằng này ra.
Nghĩ vậy nên tôi không nói gì nữa, lẳng lặng nhét vở bút vô cặp rồi bỏ đi. Coi như tôi chưa gặp cái thằng vĩ cuồng kia bao giờ cả.
“ Này, khoan đã “
“ Gì? “ Tôi quay lại nhìn nó, cố không lộ ra vẻ khó chịu của mình. Nhìn trực diện thằng này làm tôi thấy bực kinh khủng. Con trai thường đâu có đứa nào ưa thằng đẹp trai hơn mình đâu.
“ Cậu biết tên tôi rồi coi như chúng ta đã quen biết ha. Tôi đói rồi, đãi tôi một bữa đi “ Cười cười. Mặt tỉnh như không.
Tôi có cảm giác như gân xanh trên trán tôi đang nổi lên.
“ Cậu đâu có biết tên tôi? Nên hai chúng ta không có quen nhau đâu “
Tôi mỉm một nụ cười rất kịch nói với thằng trước mặt rồi vội quay đi. Thật sự là tôi muốn nó biến khuất mắt tôi ngay lập tức, nhưng chắc chắn là nó không biến được rồi nên tôi đành phải đi thôi. Càng nhanh càng tốt.
“ Trần Doãn Khang! Tên cậu phải không? “
Tôi khựng người lại, đưa mắt lại nhìn thằng vĩ cuồng, mi giật giật. Nụ cười đầy tự tin đang nở trên môi nó làm lòng tôi thắt lại một cái. Có cảm giác gì đó là mình thua cuộc.
“ Lúc nãy tôi có lướt thấy tên cậu trên cuốn vở “ Nó cười cười giải thích “ Mắt tôi 10/10 đấy. Vậy nên, tôi còn biết cậu đang viết thư tình nữa, mà … cậu viết tệ quá! “
Giờ thì cho vàng tôi cười cũng không nổi, mà cũng chẳng muốn cười tý nào. Tôi đâu có ngu mà không nhận ra rằng mình đang bị một thằng trời đánh bắt chẹt kia chứ. Nhưng nhận ra mà không làm gì được cũng thế thôi… Đành ngậm ngùi chia tay với tình yêu lớn của nhân loại vậy.
Tôi thở dài ngao ngán nhìn con người đang ăn cái hamburger thứ ba kia, tự hỏi ngoài cái mặt của nó ra còn có cái gì để nó có thể thu hút người khác hay không mà sao lắm nhỏ điêu đứng vì nó như thế. Ông bà ta thường có câu không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, thật chẳng sai chút nào. Tôi thật sự mong muốn con nhỏ bạn mình có ở đây để thấy được bản chất thật sự của hòang tử trong mộng của nhỏ quá.
“ Tôi no rồi, thanks! “
Bách Đa bỏ miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, hai má búng ra vì thức ăn mà vẫn tiếp tục cái nụ cười cầu tài của mình mà nói với tôi.
“ Ăn nhiêu đó mà chưa no nữa thì cậu tự đem thân mình ra mà trả tiền “
Tôi cau có nói. Nhìn người thằng này thanh mảnh vậy mà ăn đến ba cái hamburger cỡ lớn, nhẵn gần 50k của tôi, mắc gấp mười lần ly nước tôi đang uống. Tính toán ra mà lòng đau quá đi…
“ Thân tôi đáng giá hơn bữa ăn này chớ. Sao bán rẻ vầy được?! “
Còn tính toán đến chuyện mắc rẻ được đó trời!
“ Ê! Nước của t—“ Tôi chưa kịp nói dứt lời thì ly nước nhỏ bé của mình cũng nằm gọn trong tay thằng vĩ cuồng ấy. Và rột, một hơi nó uống sạch.
“ Thanks! “
“ Uống hết rồi còn đem trả lại cái ly không làm gì? “
“ Phép lịch sự tối thiểu “
Tôi nhìn nó, cười một cái cho có lệ rồi quay ra chỗ khác. Thật sự không muốn nói với cái thằng trời đánh này nữa, vì nếu tôi không tức đến mức tổn thọ thì cũng sẽ mang tiếng là côn đồ mất.
Mà thằng này cũng hay, tôi không ưa nó ra mặt như vậy mà nó vẫn cứ bình thản như không. Ăn trấn, uống chùa của tôi đã bây giờ vẫn có thể mỉm cười nhìn tôi mà bắt chuyện được.
“ Ê, bộ không có gì để nói à?”
“ Nói gì?”
“ Không hỏi sao tôi lại ngủ ở công viên chẳng hạn? Hoặc tại sao đến giờ này vẫn chưa ăn? Nhà đâu không về? “
“ Đâu phải chuyện của tôi, tôi quan tâm làm gì?“ Bây giờ thì đến tôi bình thản đáp. “ Thêm nữa, tôi không thích những đứa chỉ biết quan tâm đến bản thân mình”
“ Thẳn thắng ghê nhỉ! “ Thái độ của Bách Đa khiến tôi có chút ngạc nhiên, tôi không nghĩ câu nói thẳng thừng của mình có gì vui mà khiến cho nó phì cười được “ Tôi đẹp mà, nên tôi yêu mình có gì là sai? Nhà tôi lại giàu, học lực của tôi cũng tốt. Nói chung tôi nghĩ không ai có đủ tốt để sánh với tôi ngoài tôi đâu “
Cười.
Tôi thật sự phải tự khen mình tại sao lại có đủ kiên nhẫn ngồi chung bàn với thằng này, lại bao nó ăn trong khi cái kiểu của nó chắc chắn một trăm phần trăm thuộc loại tôi muốn tránh xa nhất. Tự tin quá đáng, lại còn điên khùng nữa chứ!
“ Có cần phải nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ vậy không? “
Tôi nhìn nó, lắc đầu ngán ngẩm. Thôi thì trên đời có luật bù trừ mà, ngoại hình đẹp rồi thì tính cách không bình thường một chút cũng vẫn có thể làm nên cơm cháo để ăn vậy.
“ Mắt cậu 10/10 mà không biết phân biệt được ánh mắt ngưỡng mộ với ánh mắt tởm lợm là hai cái hoàn toàn khác nhau sao?”
“ Cũng là đang nhìn tôi thôi, nhìn tôi là có chú ý đến tôi, mà có chú ý đến tôi thì có thể cho là ngưỡng mộ rồi “
Miệng tôi cười méo xệch. Cái lý lẽ cùi nhất mọi thời đại mà tôi có thể nghe là đây. Nếu không muốn mình phát điên thì tôi nghĩ mình nên tránh xa cái thằng này ra là tốt nhất.
“ Cậu đã ăn rồi, vậy coi như xong chuyện há. Tôi đi đây! “
Tôi đứng dậy, vác chiếc balo lên tính đi thì lại bị nó gọi kéo lại.
“ Khoan đã, làm chi mà vội thế! Để tôi đền đáp cho cậu một chút chứ? “
Nếu cậu muốn đền đáp tôi thì làm ơn tránh xa tôi ra, tôi đang nghĩ vậy và cũng rất muốn nói vậy nhưng rốt cuộc lại thôi. Cũng phải cảm ơn cha mẹ tôi lắm, vì đã dạy tôi trở thành thằng con trai nhã nhặn lịch sự.
“ Coi như cậu đã đãi tôi một bữa ăn, nên tôi giúp cậu viết thư tình nhé? Tuy tôi không có kinh nghiệm viết, nhưng thư tình tôi nhận được nhiều lắm, có thể để cậu dùng tham khảo chứ mấy câu cậu viết trong vở thật khô khan quá “
Tôi nhìn Bách Đa trân trân, trong lòng than thầm. Hóa ra cái phương pháp tỏ tình cũ rích như thế mà cũng có lắm đứa áp dụng vậy sao? Thế thì con bạn tôi coi như thất bại chắc rồi. Khi nghĩ đến đó, tôi lại cười thầm.
“ Cười gì vậy? “
“ Tôi đang viết thư tình cho cậu đấy “
Đang mải hí hửng với cái ý nghĩ Đứa Ác Nhơn đó sẽ bị sevenlove mà tôi nói hớ. Nhìn cái mặt đang bộc lộ thứ cảm xúc nửa ngạc nhiên, nửa buồn cười, nửa quái dị của thằng trước mặt, tôi vội đính chính lại.
“ Là tôi đang viết thư tình cho cậu, hộ đứa bạn. Chứ yên tâm là tôi không có hứng thú với đứa cuồng vĩ đâu, hơn nữa tôi cũng chẳng phải homo “
“ May là thế, chứ tôi mà có fan nam thì mệt lắm. Đẹp cũng là một cái tội mà… “ Nó nói kèm với một cái thở phào rất kịch.
“ Vậy cậu từ chối luôn con bạn của tôi đi ha “
“ Uh. Dù sao thì tôi cũng không yêu ai ngoài bản thân mình đâu”
“ Tốt! Vậy bye nhé “ Tôi cười phớ lớ, lòng vui như mở hội. Thế là xong chuyện, con nhỏ ấy bị đá trước khi tỏ tình thì tôi chả cần phải viết thư làm gì.
Cuộc đời của tôi lại sẽ trở về chốn bình yên rồi.
Truyện còn dài lắm...^_^
blueblueblue
18-06-2009, 12:02 PM
Hehe vui vui, post típ đi Thao_Thanh ui ^^
maj0r
18-06-2009, 01:44 PM
post típ đi Thanh uj
i_can_do_it
18-06-2009, 09:41 PM
èo èo....lại thêm 1 truyện mới.....dễ xương ghê lun....ma xí cái nha....bạn MAJOR ới sao không post truyện ME TOO tiếp vậy??????
nhocbuon92
19-06-2009, 11:27 AM
....kà kà truyện có vẻ nhí nhố đêy ...kà kà..hay lém hay lém:m059: dzui dzui ngộ ngộ nhất là cái thèn tự vĩ...
cố gắng post nha anh iu:m110:
i_can_do_it
19-06-2009, 11:31 AM
ủa sao chưa thấy post vậy ta...? thường Thao_Thanh post truyện sớm lắm mà
Thao_Thanh
19-06-2009, 11:37 AM
Chap 2.
Khi quần áo bạn đã bị nhuốm màu rồi thì rất khó để giặt ra, dù có dùng loại bột giặt tốt nhất hay thuốc tẩy loại xịn thì nó cũng không thể trở lại như ban đầu. Huống chi, cuộc đời của tôi nó hoàn toàn không có thuốc gì để tẩy đi được cái màu hồng vô tình bị dính phải thì lấy đâu ra việc nó có thể trở lại bình thường như trước kia chứ?
Tôi ngậm ngùi nhận ra điều đó sau khi bị ăn cái tát và nhận một tràng rủa của con bạn. Coi bộ việc bị từ chối trước khi tỏ tình không phải là một chuyện tốt gì nhỉ? Nhìn mặt nhỏ lúc đó chỉ còn thiếu chút nữa là mần thịt tôi được rồi, hình như bị tổn thương nặng lắm vậy.
Con gái quả thật khó hiểu, mà tình yêu cộng với con gái thì thật sự là một câu hỏi lớn của cả nhân loại. Thật rắc rối quá đi.
Có điều, rắc rối đến cỡ nào thì tôi cũng phải giải quyết vấn đề này, nếu không con nhỏ đó sẽ tuyệt mặt với tôi luôn mất. Từ hôm tôi kể với nhỏ việc tôi gặp thằng Bách Đa và lời từ chối của cái thằng vĩ cuồng ấy, nhỏ chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.
“ Cảm giác tội lỗi ha? “
Bách Đa cười cười nhìn tôi nói. Cái mặt thằng này hình như lúc nào cũng cười được, thật dễ khiến người ta muốn đánh.
“ Mày làm ơn đừng có cười kiểu đó được không? Tại ai mà tao phải khổ như giờ hả? “
Tôi khó chịu nói.
Mà cũng thật quái lạ, mặc dù tôi không ưa nó, chính xác là không chịu nổi cái bệnh cuồng vĩ của thằng này. Thế mà kể từ tối hôm đó, không hiểu vì lý do gì mà tôi với nó cứ đụng mặt nhau hoài, rồi cũng tự nhiên mà nói chuyện luôn từ lúc nào.
“ Tao đâu có biết. Đó là tại tao đẹp quá thôi mà. Chậc, cái sắc đẹp này làm người khác đau khổ cũng thật tội lỗi quá ha? “
Vẫn cái bài cũ từ hồi tôi bắt đầu thân với thằng này: lấy gương ra soi, thở dài, bắt đầu ca tụng sắc đẹp của mình rồi lại lảm nhảm đau khổ, thánh thiện rằng mình đã làm tổn thương người khác vì nhan sắc trời cho này. Nhìn muốn ói.
“ Mày có cần tao giúp nhân loại loại trừ đau khổ không? “ Tôi lấy trong túi ra cái dao rọc giấy, nhìn nó cười đầy thiện chí.
“ Không! “ Nó nói dứt khoát như bao lần “ Tao thà làm người khác đau khổ còn hơn là làm mình buồn. Mày biết tình yêu của tao đối với bản thân nó lớn lao đến cỡ nào mà? “
Giờ thì tôi đã hiểu lý do tại sao mấy thằng con trai nhìn tôi với ánh mắt khâm phục khi thấy tôi nói chuyện (khá là) bình thường với cái thằng vĩ cuồng này được. Đến tôi còn khâm phục sức chịu đựng của mình nữa chứ huống chi ai.
“ Muốn ca tụng bản thân thì về nhà đóng cửa tự sướng nhé, bây giờ quay lại vấn đề chính hộ tao đi. Tao phải làm gì với nhỏ bây giờ? “
Bách Đa có vẻ như bị tôi làm cho cụt hứng, nó nhún vai không nói gì, rõ ràng biểu lộ cái hàm ý “liên quan gì đến tao”.
“ Tao quen mày chi không biết nữa ~“ Tôi gục mặt xuống bàn, trong lòng tràn đầy bất mãn.
“ Thật ra, tao thấy mày chỉ cần đi xin lỗi nhỏ là được rồi. Với lại, người ta bảo tình đầu thường không bao giờ hạnh phúc mà. Mày là dân chuyên văn, phải biết cách ăn nói để làm dịu lòng nhỏ chớ?”
“ Mày là mối tình thứ 5 của nhỏ rồi “ Tôi cười khổ chú thích.
“ Vậy đừng hỏi tao” Nó cũng cười ruồi đáp lại.
“ Mà… “ Chợt tôi nhớ đến một vấn đề “ … Chỉ cần nhỏ không hứng thú với mày nữa là được rồi. “
“ Huh?”
“ Theo kinh nghiệm mấy lần trước thì tao thấy chỉ cần nhỏ hết hứng thú với đối tượng thì những chuyện nằm trong vòng liên quan đến mấy thằng ấy nhỏ cũng quên luôn “. Tôi hí hửng nói, tự trách mình sao không nhớ đến chuyện đó sớm hơn.
“ Nhưng làm sao để nhỏ hết hứng thú với tao? “
“ À, như mọi lần thì… ” Tôi đang vui vẻ thì lại nhớ thêm vấn đề phiền phức khác “… những thằng đó có người yêu…”
Tôi trả lời bằng một giọng yểu xìu. Mặt đập xuống bàn lần hai.
“ Ờ, đơn giản vậy thôi hả? “
Tôi ngước lên nhìn thằng đối diện, như vẻ tôi vừa nghe đứa nào nói chứ không phải nó vậy.
“ Bộ mày có người yêu hả? “
“ Ờ, tao. “
Tôi thực sự cảm thấy tiếc nuối chút ít hi vọng vừa nhen nhóm lên trong lòng mình kinh khủng. Tại sao tôi lại có thể nghĩ rằng một thằng tự yêu bản thân có thể yêu người khác ngoài nó chứ?
“ Có ngày tao sẽ đánh mày “
“ Làm gì căng thẳng thế! “ Nó cười xòa “ Bây giờ không có nhưng rồi sẽ có “
“ Chẳng lẽ mày mà cũng có thể yêu người khác sao?” Tôi nhìn nó ngờ vực.
“ Tao bảo có người yêu thôi, chứ có bảo là sẽ yêu đâu? Mày chưa nghe câu hữu danh vô thực hả? “
“ Ờ, vậy mày kiếm đại con người yêu nào đấy hộ tao nhờ “
“ Cần gì kiếm, có mày rồi đấy thôi! “
Phải mất cả phút sau cái câu nói đó mới thẩm thấu nổi vào não của tôi. Đực mặt ra nhìn nó, tôi đang tự hỏi có phải là nó bệnh nặng đến mức cần phải tống vào trại tâm thần rồi không?
“ Hôm nay mày uống thuốc chưa vậy?”
“ Người toàn năng như tao có loại thuốc nào phù hợp được chớ? “ Nó phẩy phẩy tay đầy tự tin, và cũng tiện tay lấy luôn phần khoai tây chiên của tôi bỏ vào miệng “ Không phải chỉ cần mày làm lover của tao là yên chuyện sao? “
“ Thiếu cha gì đứa tỏ tình với mày mà không chọn, tự nhiên kéo tao vào làm gì? Tao không phải homo. Mà quan trọng hơn nữa là làm lover của mày tao tổn thọ mất! “
“ Bậy nào! Tăng thọ chứ sao tổn được. Mày phải biết là trên đời không có đứa nào hoàn mỹ, toàn diện, vẹn toàn, tốt đẹp…”
“ Kiềm! “ Tôi nhét luôn miếng bánh còn lại của mình vào miệng nó trước khi bệnh cuồng vĩ của thằng này phát tác “ Tao mới ăn xong nha mày, không có muốn ói ra đâu đó”
“ Cheh…” Nó nhai vội miếng bánh to tướng trong miệng rồi tiếp tục nói “ Có điều, tao thấy mày là đứa duy nhất nói chuyện với tao một cách bình thường được, muốn làm lover của tao cái đó là điều căn bản. Bọn gọi gái bên cạnh tao thì chẳng bao giờ nghe tao nói cả, mắt lúc nào cũng hình trái tim vầy nè…”
“ May mà tụi nó không nghe mày nói, chứ nếu không mày đã bị tống vô Biên Hòa từ sớm rồi”
Nó đưa mắt nhìn tôi một cái đầy bất mãn rồi nói tiếp
“ Còn bọn con trai, tao mới nói có hai câu thì tường bên cạnh tụi nó nứt hết, không thì bọn nó chạy vào nhà vệ sinh …”
“ Bức tường đó nó chịu trận thay mày đó, bọn bạn mày cũng có sức kiềm chế lắm. Còn mấy bọn phải chạy vào nhà vệ sinh thì sức đề kháng với việc ‘bựa’ của mày hơi bị kém, tao có thể thông cảm “
Nó lại đưa mắt nhìn tôi một lần nữa, cười cho có rồi tiếp tục nói cho hết câu.
“ Chỉ có mày ngồi nói chuyện với tao đàng hoàng được, không chỉ thể còn móc họng tao được nữa. Vậy nên mày làm người yêu tao hợp quá còn gì? “
Tôi nghe xong, cũng mỉm cười nhã nhặn với nó, hỏi lại một câu.
“ Tao hỏi cái, đối với mày lover là gì vậy? “
Bách Đa đưa mắt nhìn tôi, rồi đảo mắt suy nghĩ đôi chút, sau mới trả lời.
“ Người tán phét, bao tao ăn, làm phông nền để tăng sức nổi bật của tao? “
“ Mày chết đi được rồi đó!”
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, tôi mà tiếp tục nói với nó tiếp không chừng tôi phải đi gặp bác sĩ tâm lý trước nó mất. Nên tôi đứng dậy bỏ về, tất nhiên không quên vụ trả tiền nếu không muốn cái di động của mình bị khủng bố bởi hàng lọat tin nhắn đại cầu cứu sến chảy nước của thằng vĩ cuồng nào đó.
Tất cả những lần gặp Bách Đa, kết thúc lúc nào cũng như vậy, nó vẫn ngồi tại chỗ, tiếp tục ăn cho hết phần của mình, còn tôi quay lưng bỏ đi không thèm nói tiếng chào.
Lang thang trên đường về nhà, trong lòng tôi ngổn ngang một nỗi băn khoăn, vì cái gì mà cả tôi lẫn nó vẫn có thể chơi được với nhau trong cái tình trạng đứa thì vô tình, đứa thì không ưa ra mặt thế này?
Có điều, kể từ ngày hôm đó kể về sau, tôi với Bách Đa không còn gặp nhau nữa. Chẳng thấy bóng dáng của nó trên cái hành lang dẫn đến căn tin quen thuộc, không thấy ba cái tin nhắn gọi đi chi tiền nữa, điều này có làm tôi chưng hửng đôi chút, nhưng rồi cũng mặc kệ. Tôi không thể tự nhiên đến lớp tìm nó được, vì chẳng có lý do gì để làm việc đó, lại thêm việc bài vở chất đống vào cuối kỳ, thành ra tôi tính nhắm mắt làm lơ.
Tôi cũng đã từng bảo tôi như một thanh gươm sống ở giữa rừng hoa, thanh gươm dù có sắc bén đến đâu cũng không thể xóa bỏ nguyên cái rừng hoa đó được. Thậm chí còn tệ hơn nữa, là nó chẳng khác gì một đống sắt vụn vô dụng trong cái rừng hoa đó.
Thành ra cái vấn đề của tôi ở đây là, các nàng hoa của lớp tôi hoàn toàn không chấp nhận việc không được ngắm bạn xinh zai nhất trường ở cự ly gần như bây giờ. Với đủ lý do trên trời dưới đất để biện hộ sự hám zai (mà tụi nó thường chỉnh sửa lại thành việc yêu cái đẹp), cùng với hàng loạt những lời ‘nhắn nhủ’ thân yêu được gửi đến tôi, nên đó là lý do tại sao tôi đang phải đứng trước cửa lớp Bách Đa lúc này.
Dù sao, Tản Đà từng có câu:
“Người ông lớn, đứa cu li
Nhọc lòng nhọc xác cũng vì cái ăn”
Vì ‘cái ăn’ của hiện tại và tương lai, tôi đành ngậm ngùi làm theo yêu cầu của các nàng vậy thôi.
Thao_Thanh
19-06-2009, 11:38 AM
“ Ê, Đa Đa! Người yêu của mày đến nè!!!”
Đang băn khoăn suy nghĩ về lý do để gặp Bách Đa thì tôi điếng người khi nghe thằng khỉ gió nào đó gào vào trong lớp nó. Thế là mặt thằng vĩ cuồng ấy chưa thấy đâu thì đã thấy nguyên một lớp của nó lao ra nháo nhào.
Tôi bỗng dưng trở thành một … vật thể lạ được trưng bày trước quần chúng.
Cái gì mà “ Người yêu trong truyền thuyết “ rồi thì “ Bạn xinh giai “ và tá lả những từ tiếng gì đó u u với seke được các bạn cùng lớp của nó dành ra để bàn luận về tôi. Mặc dù có đứa khen tôi xinh giai thật đấy, nếu mọi lần thì chắc hẳn tôi sẽ vui lắm, nhưng trong cái tình trạng bị xăm soi, xét nét như thế này thì tôi chả vui tý nào hết. Đặc biệt là cái danh hiệu ‘là người yêu của bạn Bách Đa’ không hiểu từ đâu rơi xuống làm máu trong người tôi nó muốn tràn lên đỉnh đầu.
“ Mấy người lịch sự tý được không?” Tôi nhìn tụi nó khó chịu nói “ Làm gì mà như nhà quê mới lên tỉnh vậy?”
Cả lớp thằng cuồng vĩ tự nhiên im bặt, những cái nhìn ngạc nhiên xen lẫn bất mãn nhìn tôi chằm chằm.
“ Tụi mày đừng có quá đáng mà! “ Thằng Bách Đa không biết ở đâu bây giờ mới mò ra “ Thằng này nó ác miệng lắm, đùa có chừng mực thôi! “
“ Thì đùa tý thôi mà, làm gì mà cao quá vậy? “ Một trong mấy thằng con trai đang đứng dựa cửa nói với cái điệu bộ kinh khỉnh. Ánh mắt tụi nó nhìn tôi có vẻ không ưa gì.
“ Mỗi người mỗi cảm nhận riêng thôi! Nếu tụi mày không khởi xướng ra thì nó cũng đâu phản ứng lại vậy” Bách Đa bình thản đáp lại, nghe cách nói chuyện là đủ biết thằng này với đám kia có mối quan hệ chẳng có gì tốt lắm.
Tôi không hứng thú đứng ngó cảnh trời âm u, sấm chớp nổ đùng đoàng, ánh mắt nhìn nhau đến tóe ra lửa nên vội kéo Bách Đa ra.
“ Đi với tao một chút “
Mặc dù không biết phải đi đâu, cũng chẳng biết đi để làm gì, nhưng bây giờ tôi đã bị dồn vào đường cùng. Nếu cứ ở đó mà ngó thì lãng quá, đứng ở đó nói chuyện còn kỳ cục hơn nên trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ là nên tìm chỗ vắng vẻ nào đó, nói chuyện cũng dễ mà có giải thích cũng tiện.
Nên, đích đến của tôi là cái góc khuất sau nhà để xe của trường.
“ Vậy, mày gặp tao có chuyện gì? “
Nó mở miệng hỏi sau một hồi lâu đứng đợi để tôi suy nghĩ tìm ra chủ đề để nói.
“ Ờ… Thật ra thì…” Tôi cười khổ sở, trong đầu quả thật chẳng có cái gì để mà nói
Bách Đa nhìn tôi rồi thở dài
“ Có liên quan đến bọn con gái đang lén lút đằng kia không?”
Tôi đưa mắt nhìn theo hướng nó chỉ, mắt có cận nặng cỡ nào cũng có thể nhìn ra cái bầy hoa bướm lớp tôi. Cái đầu của Con Ong Chúa và Bà Lòe Lọet là nhìn rõ nhất. Chết cũng không thể lẫn đi đâu kiểu tóc tết con rít nguyên đầu với cái ổ quạ màu đỏ chói của hai nàng ấy được. Hai cái ổ bệnh trong lớp.
Bỗng dưng tôi muốn khóc.
“ Vậy là mày đến tìm tao là do tụi nó ép hả?”
Bách Đa có vẻ đã nhìn thấu suốt được vấn đề. Tôi đưa mắt nhìn nó, cảm thấy hơi ái ngại.
“ Yên tâm là tao không trách mày đâu!” Nó nói ra vẻ thông cảm “ Tao từ lâu đã biết được sức hút của mình nó to lớn đến chừng nào, và càng biết rõ về sức ảnh hưởng của nó đối với mọi người xung quanh. Không biết bao nhiêu thiếu nữ đã thổn thức vì tao, bọn con trai thì tao không buồn đếm. Vậy nên…”
“ Mày không tự khen mày là mày không chịu nổi hả? “ Vì không muốn nghe những lời đau tai mà tôi phải vội cắt lời nó.
“ Vậy nên tao chỉ yêu mình tao thôi! Mày đừng làm phiền tao nữa! “ Nó không những bỏ ngoài tai câu nói của tôi, mà còn la lên với tôi một câu kết thật khó hiểu.
Cảm thấy khó chịu khi tự nhiên bị nó quát thẳng vào mặt bằng một câu lãng nhách, cũng như nhận ra trên môi nó từ đầu đến giờ chẳng nở được nụ cười làm cho tâm trạng của tôi cũng không được thoải mái cho lắm. Tôi cau mày nhìn Bách Đa nói lại
“ Ngay từ đầu là mày làm phiền tao chứ? “
“ Sao cũng thế cả thôi! “ Nó nhún vai “ Giờ tao không thích gặp mày nữa. Bye nhá “
Nó quay lưng bỏ đi, không quên vẫy tay chào, bỏ lại tôi đứng đó cùng với cây bàng trơ trọi lá cùng với cảm giác tức giận trào dâng trong lòng.
Cái thằng cuồng vĩ đó rốt cuộc coi tôi là gì chứ? Một món đồ xài chán rồi vứt đi? Đùng đùng nhận người ta làm bạn rồi cũng đột ngột bảo chán rồi. Lòng tự trọng của tôi lúc này bị tổn thương khủng khiếp.
Từ trước đến giờ, tôi là một người rất dễ chịu, cái cảm giác của tôi đối với mọi thứ đều rất chung chung, cao lắm là không ưa chứ thật sự hiếm khi ghét một thứ gì. Vậy mà lần này, tôi có thể thẳng thắn mà nói rằng, tôi ghét Bách Đa. Cái kiểu khinh người của nó, cái kiểu nó đối xử với tôi như vậy, ngay từ đầu chẳng thể gọi là bạn bè.
Tôi đứng đó một lúc lâu để nguôi cơn giận của mình xuống, kết quả là tôi bùng một tiết và quay về lớp với cái mặt hằm hằm sát khí.
Không khí trong lớp không hiểu có phải do tôi không mà sao nặng nề, tôi quay sang nhìn nàng Xinh Tươi bên cạnh mà hỏi
“ Các nàng có chuyện gì vậy? Không phải ta vắng một tiết mà đã khiến các nàng buồn vậy chứ? “
Nàng đưa mắt nhìn tôi, mắt chớp chớp, hình như hơi long lanh nước, lắc đầu quầy quậy.
“ Làm gì có hả chàng? Chàng có đi thì bọn thiếp cũng chỉ mất chân sai lau bảng trong một tiết chứ hà gì đâu? Cái chính là bọn thiếp đang buồn cho chàng, chàng đã bị người ta cự tuyệt rồi phải không? Thật tội cho chàng quá”
Tôi ngớ mặt, trố mắt nhìn Xinh Tươi như thể nàng đã không còn là nàng nữa mà thay thế vào đó là nàng Thị Nở của cụ Nam Cao.
“ Đầu nàng không có vấn đề gì chứ hả? Ta phơi phới thế này chưa cự tuyệt người ta thì thôi chứ ai cự tuyệt nổi ta?”
Câu nói của tôi không những không làm cho nàng trở lại bình thường mà còn khiến nàng kịch hóa hơn nữa. Nàng gật gù như thể hiểu biết một cái gì đó lắm (mà cái đó là cái gì thì tôi không biết), đặt tay lên vai tôi, nàng an ủi
“ Thiếp hiểu là chàng đang đau lòng mà. Nhưng muốn vượt qua nỗi đau thì phải đấu tranh với nó chàng ạ. Việc chàng bị Đệ Nhất Mỹ Nam Tử trường ta từ chối có lẽ là một việc khó chấp nhận, nhưng sự thật đã rõ rành rành, không thể chối cãi được đâu”
“ CÁI GÌ? “
Tôi dựng đứng lên khi nghe nàng nói, nó chẳng khác gì tiếng sấm ngang tai tôi, đầy cường độ âm và tích điện.
“ Ai bảo nàng là ta bị thằng cuồng vĩ ấy từ chối?! Như thế mất giá ta chết!”
Tôi hoảng hốt la lên. Do quá ngạc nhiên nên quên mất việc điều chỉnh âm lượng, tất cả các nàng trong lớp đồng lượt quay về phía tôi mà nhìn. Hai phần ba trong những cái nhìn ấy đầy vẻ tiếc thương. Không rét cũng run. Tôi quay phắt qua Con Ong với Bà Lòe, ráng kiềm chế để không phải hét lên
“ Hai-nàng-đã-tung-tin-đồn-nhảm-gì-vậy-hả?”
Cái đầu đầy rẫy con rít của Ong lắc lắc cùng với bản mặt hết sức ngây tơ tong tắng mà nàng dùng để nhìn tôi làm tôi tự hỏi đứa nào lại đem gọi nàng là Ong Chúa cơ chứ? Mỹ danh Medusa có vẻ hợp với nàng hơn.
“ Thiếp chỉ dùng một chút nghệ thuật phóng đại làm tăng chất kịch tính thôi mà chàng”
Hết Con Ong nói thì Bà Lòe Loẹt lại chêm vào.
“ Chàng cứ yên tâm rằng sau lần này, đại danh của chàng sẽ nổi tiếng khắp trường. Bây giờ có lẽ là bàn dân thiên hạ ai ai cũng biết và mong muốn chiêm ngưỡng dung nhan chàng đấy”
Mà thà rằng nàng ấy đừng chêm vào tôi còn hạnh phúc hơn, chứ nghe xong câu ấy là tự tôi có đủ khả năng hình dung được chuyện gì đang, đã và sẽ xảy ra rồi.
Cuộc đời thoáng chốc hóa tối tăm.
Tôi chẳng thiết nói gì nữa, nhìn các nàng tôi mỉm cười một cái rồi ngồi xuống. Thật tình là gân xanh gân đỏ đã nổi lên khắp trán tôi rồi, giờ tôi chỉ ước một là có thằng nào đó đứng ra cho tôi đánh, không thì xách được cái cặp đi về.
Hoàn.Toàn. Chán. Nản.
Còn nữa...^_^
Thao_Thanh
19-06-2009, 11:44 AM
ủa sao chưa thấy post vậy ta...? thường Thao_Thanh post truyện sớm lắm mà
Buổi sáng vắng vẻ quá nên mình định để đến chiều mới post, nhưng bạn đã nhắc thì thôi, post luôn ^_^
i_can_do_it
19-06-2009, 12:19 PM
hjhj......thanks ban nha.....truyện đọc hay lắm oh.....nhanh nhanh tay post tiếp nha.....đọc cho đã mắt......hihi
Libra1747
19-06-2009, 12:35 PM
truyện hay nhờ ...hehe...có pé gọi T_T là anh iu kìa ...sướng nhá ...= =
cái nì bạn Lib đọc ùi ...but..chẳg nhớ lắm...cho nên cố gắg post sớm cho pạn Lib coi
nha ...iu pạn T_T nhìu ...^.<
Thao_Thanh
19-06-2009, 12:44 PM
truyện hay nhờ ...hehe...có pé gọi T_T là anh iu kìa ...sướng nhá ...= =
cái nì bạn Lib đọc ùi ...but..chẳg nhớ lắm...cho nên cố gắg post sớm cho pạn Lib coi
nha ...iu pạn T_T nhìu ...^.<
Bạn này có vấn đề về "nhận thức" hay sao mà đọc rồi lại ko nhớ?:m059:Lib có vẻ đọc nhiều truyện nhỉ? Truyện nào tôi post lên cũng vào comm kêu "đọc rồi". Ngưỡng mộ :m103:
Libra1747
19-06-2009, 01:15 PM
Bạn này có vấn đề về "nhận thức" hay sao mà đọc rồi lại ko nhớ?:m059:Lib có vẻ đọc nhiều truyện nhỉ? Truyện nào tôi post lên cũng vào comm kêu "đọc rồi". Ngưỡng mộ :m103:
ăn nói kiểu j thế hở :hk04:..đọc nhìu thì đôi lúc hok nhớ chứ ...bộ nhớ có ghạn thôy ..ai mà nhớ hết đc....nhớ đc thì hóa ra tui là thiên tài à ...
Mí fic su post tui hầu như đọc hết ùi..có mỗi " lắm mối..." chưa có đọc thôy , đọc nhìu ghê cơ...tui còn ngưỡng mộ tui nữa là...hehe..:hk20:
Thao_Thanh
19-06-2009, 01:30 PM
ăn nói kiểu j thế hở :hk04:..đọc nhìu thì đôi lúc hok nhớ chứ ...bộ nhớ có ghạn thôy ..ai mà nhớ hết đc....nhớ đc thì hóa ra tui là thiên tài à ...
Mí fic su post tui hầu như đọc hết ùi..có mỗi " lắm mối..." chưa có đọc thôy , đọc nhìu ghê cơ...tui còn ngưỡng mộ tui nữa là...hehe..:hk20:
Kiểu ko ai thèm "ngưỡng mộ" thì tự mình "ngưỡng mộ" mình cho thiên hạ lác mắt đó hả? Hay ghê. Hay là tôi xin bạn Mod cho lập nhóm Libra's fanclub, tống Lib vô đó vừa làm trưởng nhóm vừa làm thành viên nòng cốt luôn?:m129:
Libra1747
19-06-2009, 01:36 PM
Kiểu ko ai thèm "ngưỡng mộ" thì tự mình "ngưỡng mộ" mình cho thiên hạ lác mắt đó hả? Hay ghê. Hay là tôi xin bạn Mod cho lập nhóm Libra's fanclub, tống Lib vô đó vừa làm trưởng nhóm vừa làm thành viên nòng cốt luôn?:m129:
hơ hơ ...ý hay nhờ...tốg lun bạn vô đó làm chân lon ton cho Lib nhé :m129:
Thao_Thanh
19-06-2009, 01:38 PM
hơ hơ ...ý hay nhờ...tốg lun bạn vô đó làm chân lon ton cho Lib nhé :m129:
Bạn thông cảm, mình ko ưa món thịt heo nái cho lắm...:m059:
Libra1747
19-06-2009, 01:40 PM
Bạn thông cảm, mình ko ưa món thịt heo nái cho lắm...:m059:
tui hok thèm cái đồ dê xồm như pạn đâu nhá..xí...cứ làm như là báu lắm ý....:m080:....tih vi nó vừa vừa thôy..:m070:.....
Thao_Thanh
19-06-2009, 01:43 PM
tui hok thèm cái đồ dê xồm như pạn đâu nhá..xí...cứ làm như là báu lắm ý....:m080:....tih vi nó vừa vừa thôy..:m070:.....
Thèm hay ko ai biết? Cái đồ " Đòn gánh 5 phân mà tưởng mình là cán cân công lý".:m059:
Libra1747
19-06-2009, 01:46 PM
Thèm hay ko ai biết? Cái đồ " Đòn gánh 5 phân mà tưởng mình là cán cân công lý".:m059:
đòn gáh đếy thì sao....còn hơn đồ nước tương....bị ngừi ta cho vô bụng ...rùi thải ra ngoài.....:m129:.
Dạo nài hok có ai tán nhảm cùg à ..nên hum nay fởn thế....lôi kéo tui ...:m070:
Libra1747
19-06-2009, 01:54 PM
à..bi jờ thì Lib đã hiểu vì sao su chon cái fic nè để post ...hehe...vì su cũg mắc bệnh cuồng vĩ .kakakakakakaka..............
Thao_Thanh
19-06-2009, 02:03 PM
à..bi jờ thì Lib đã hiểu vì sao su chon cái fic nè để post ...hehe...vì su cũg mắc bệnh cuồng vĩ .kakakakakakaka..............
Ờ, giờ mới hiểu ah? Nói chuyện vs người có vấn đề về "nhận thức" khổ thế đấy...hic.:m103:
Libra1747
19-06-2009, 02:06 PM
Ờ, giờ mới hiểu ah? Nói chuyện vs người có vấn đề về "nhận thức" khổ thế đấy...hic.:m103:
haizzz....lại mún ăn đòn ...:m080:
1 đứa tự ngưỡg mộ bản thân với 1 đứa tự iu bản thân ..xem ra hợp nhau đếy nhỉ....:m129:
đừg tán nhảm nữa ...mất 1 trag mà chỉ có 2 đứa mìh tán nhảm...tội lỗi ghê :m070:
Thao_Thanh
19-06-2009, 02:09 PM
haizzz....lại mún ăn đòn ...:m080:
1 đứa tự ngưỡg mộ bản thân với 1 đứa tự iu bản thân ..xem ra hợp nhau đếy nhỉ....:m129:
đừg tán nhảm nữa ...mất 1 trag mà chỉ có 2 đứa mìh tán nhảm...tội lỗi ghê :m070:
Cứ thoải mái đi. Topic vắng vẻ quá, tán nhảm cho đỡ buồn ^_^
Bonus: đi đi em yêu, ko đi bị đuổi việc bây giờ!
nhocbuon_xauxi
19-06-2009, 02:13 PM
2 ng ở trên- box truyện của ng ta mà làm cái trò giề thế hả...mất cả hứng>"<
Thanh kiếm ở mô tê đc mấy chuyện hay quá - post típ ih, đừng có spam nữa^^
i_can_do_it
19-06-2009, 03:52 PM
hjx. ko post truyện mà toàn 8 không là sao vậy ta???.....hihi...nhanh post anh Thao_Thanh ơi
Thao_Thanh
20-06-2009, 10:11 AM
Chap 3.
Quả như đúng gì tôi nghĩ, hết tiết cuối là lớp tôi nó bị đám con gái của trường bu quanh lại, với mục đích mà theo mấy nàng lớp tôi nói là ‘chiêm ngưỡng dung nhan của Đệ Nhất Mỹ Nam Tử cựu Đệ Nhất Nhân Tình’ nhưng thực chất là gì, tôi chẳng muốn biết. Riêng cái việc tìm cách để an toàn chuồn ra đến cổng trường không thôi cũng đã làm tôi tốn biết bao nhiêu chất xám. Trước giờ tôi không thích tình yêu, giờ càng không thích hơn. Tuy tôi không hiểu tại sao hàng tá các nàng con gái trong trường không cần biết thực hư của tin đồn nhảm ra sao mà lại đi ghen với một thằng con trai như tôi, nhưng tôi có thể biết chắc một điều rằng mạng mình sẽ khó giữ nếu lọt vào tay các nàng.
Tôi nguyền rủa bầy hoa bướm lớp tôi.
Tôi căm ghét thằng cuồng vĩ nào đó.
Và hối hận nhất là tôi đã học cái khối chuyên văn này.
Sao con gái nó nhiều quá vậy không biết nữa???
Vì không thể đi về đường hoàng bằng cửa chính, bất đắc dĩ tôi phải đi bằng cửa sổ. Tuy lớp tôi ở tầng hai nhưng cũng may là mấy cái bệ cửa sổ trường tôi khá rộng, ở dưới còn máng thoát nước dẫn đến nhà xe cũ, từ nhà xe trèo tường ra khỏi trường là được. Mà kể cũng mắc cười, chắc tôi là thằng đầu tiên trong lịch sử của trường được con gái bám theo đến nỗi phải chạy trốn thế này. Tôi tự hỏi thằng cuồng vĩ nó mà biết chuyện này thì sẽ phản ứng thế nào?
Có điều thằng này hình như đối với cái gì cũng lạnh nhạt…
“ Vi phạm nội quy trường, dám trèo tường nha!” Tiếng con gái vang lên khiến tôi giật mình, ngay lập tức tôi quay lại.
“ Là mày hả? Làm tao hết hồn!” Tôi thở phào khi nhận ra đó là nhỏ bạn thân của mình. Nhưng chợt nhớ ra nhỏ cũng là một đứa mê đắm thằng cuồng vĩ, tôi còn chột dạ hơn. Đưa mắt nhìn nhỏ đầy cảnh giác, tôi dè dặt hỏi “ Mày xuất hiện ở đây… Chắc không có ý định giết tao chứ?”
“ Mày nghĩ tao là ai vậy hả? Bạn bè mà nghi ngờ nhau vậy sao?” Nhỏ thở ra nói với tôi vẻ giận dỗi “ Tao chỉ lo cho cái mạng mày thôi! Cái Đa Đa FC chắc chắn sẽ truy sát mày”
“ Tao không có can hệ gì với cái thằng cuồng vĩ đó hết!” Tôi khó chịu nói “ Tao thề với mày, kể cả là bạn cũng không luôn chứ đừng nói cái gì tình nhân như ba cái lời đồn nhảm nhí ấy”
“ Mày thề với tao làm gì? Tao đâu có quan tâm “
Tôi ngạc nhiên nhìn con nhỏ bạn chằm chằm, không chắc rằng những gì mình nghe là chính xác.
“ Mày… hết thích thằng đó rồi hả?”
“ Ờ, hết thích rồi “
Nhỏ đáp tỉnh rụi. Điều đó khiến cho lòng tôi nhẹ hẳn đi phần nào.
“ Tao thấy hai tụi mày đẹp đôi hơn “
“ Hả?” Tôi chưa kịp thở phào thêm cái nữa thì đã phải giật thót khi nghe câu tiếp theo của con này. “ Mày có hâm không?! Chuyện này mà nói được kiểu đó hả?”
“ Chứ nói kiểu nào? “
Nhỏ giương mắt lên nhìn tôi, quen với nó từ thuở lọt lòng, nhỏ lúc đùa thì đùa, lúc nghiêm túc thì đâu vào đó. Mà lần này tôi không thấy nhỏ có chút vẻ đùa nào.
“ Mày… khó hiểu quá!”
Đó là câu duy nhất tôi có thể thốt lên với nhỏ.
“ Ai cần mày hiểu tao đâu?! Nhưng tao nghĩ có chuyện này mày cần phải hiểu. Vậy nên tao mới ở đây để đợi mày. Tao muốn mày đi với tao một chút!”
“ Đi đâu?”
“ Đến chỗ Bách Đa”
Tôi cau mày. Bỏ mặc con bạn đang đứng đó, tôi bám vào cái lưới sắt cũ của nhà xe mà trèo lên mái.
“ Ê?! “
“ Tao không đi đâu! “ Tôi đưa mắt nhìn nhỏ nói “ Tao với thằng đó từ giờ trở đi đã không quen biết gì rồi. Hơn nữa, tao ghét nó! Mày cũng hiểu, vậy có nghĩa là gì rồi. Tao đi đây, bye!”
Tôi chẳng đợi phản ứng của nhỏ ra sao liền bước đi. Mái của nhà xe nằm sát bên tường trường, chỉ cần bám vào cây sung ở gần đó nhảy xuống là sẽ ra ngoài được. Với một đứa leo trèo từ nhỏ như tôi thì ba chuyện này không khó khăn gì mấy, chỉ mất vài phút, tôi cũng ra được khỏi phạm vi trường.
Thở phào một cái, tôi bước theo con đường cũ về nhà.
Tự dưng khi ở một mình, lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc gì đó khó tả, có một chút khó chịu xen lẫn lo lắng mà tôi không thể hiểu được đó làm gì. Liệu đó có phải là điềm báo không tốt lành cho ngày mai không?
Nhưng có vẻ như tôi đã quá chủ quan khi cho rằng mình nghiêm mặt lại, nói gay gắt với con nhỏ ấy thì nó sẽ để cho tôi yên. Tôi… sao có thể quên cái tên mình hay gọi nó cơ chứ? Đứa Ác Nhơn.
“ Cái mặt gì đấy? “
Nhỏ hất cằm nhìn tôi cười tủm tỉm.
“ Mày nhìn cái mặt này là cái mặt gì? “ Tôi quăng chiếc balô vào trong góc phòng rồi thả người nằm trên giường của nhỏ “ Mày nhớ mặt mày đó con. Dám báo điểm tự nhiên của tao cho bà già… “
Nói đến điểm mấy môn tự nhiên mà tôi đau lòng. Người ta bảo con trai học tự nhiên tốt, nhưng hình như tôi không thuộc trường hợp đó, thậm chí là ngược lại. Vầy nên cái thân tôi mới xuất hiện giữa cái lớp toàn con gái không kia. Và cũng vì thế mà tôi vừa bị đuổi ra khỏi nhà. Bà mẹ tôi tuy không phản đối việc tôi chuyên văn, nhưng bản thân bà lại thích con trai học tự nhiên. Nên, không giỏi thì còn chấp nhận được, chứ mà điểm thấp thì… chuyện gì đến nó đã đến rồi đây.
“ Hờ~ Mặt tao, tao không nhớ ai nhớ mày. Tao báo thì mày làm gì được tao nào? Không phải giờ cũng chạy qua đây tị nạn sao? Còn nói kiểu đó nữa là ra đường mà ở đó! ” Nhỏ nói với một giọng cực-kỳ-đểu. Con này nó thích dồn người khác vào đường cùng mà.
“ Mày phải chịu trách nhiệm trước những gì mày làm cho tao chớ?”
“ Trách nhiệm cái con khỉ! Mày tin mày nói câu nữa là tối nay mày ra ngoài đường ở không?”
Tôi im bặt. Quả thật tôi không thể làm gì được con Ác Nhơn đó cả, từ trước đến giờ đã như thế rồi. Nhỏ giỏi nắm thóp của tôi, lại thêm cái danh hiệu ‘con gái’ treo trước ngực, nên dù kiểu gì tôi cũng phải chịu lép vế với nhỏ. Thôi thì có chốn dung thân là tốt rồi, ngày hôm nay tôi đã chịu quá nhiều mệt mỏi, chẳng còn hơi sức đâu mà đi gây sự với nhỏ nữa.
“ Tao ngủ đây!”
Giường của con nhỏ này rất dễ chịu, đó là điều duy nhất mà tôi cảm thấy an ủi khi ở bên cạnh nó. Và cũng chỉ có cái giường là thứ nữ tính duy nhất còn sót lại của nhỏ, tươm tất và thơm tho dù cho nhìn rộng ra cả cái phòng thì … một trời bề bộn.
“ Ai cho mày ngủ?!”
Nhỏ quăng cuốn sách dày cộp nào đó vào đầu tôi. May sao sống bên nhỏ mười mấy năm, ngu lắm cũng đã có phản xạ vô điều kiện với mấy cái hành động bất tử của nhỏ. Tôi kịp thời nghiêng đầu qua một bên để tránh cho mình khỏi bị chấn thương sọ não.
“ Gì nữa?” Tôi đưa mắt nhìn nó không vui “ Tao nói rồi nhé. Mày đừng có nhắc việc thằng vĩ cuồng kia trước mặt tao “
“ Sao mày biết tao tính nói gì?”
“ Chuyện! Tao làm bạn mày mười mấy năm. Hễ có chuyện gì mày muốn tao làm là ám tao miết thôi”
“ Vậy có bao giờ mày không làm những chuyện tao bắt mày làm không?”
Khựng người lại, nuốt nước miếng, tôi đưa mắt nhìn nhỏ. Trên môi con Ác Nhơn này đang nở một nụ cười hết sức đắc thắng. Tôi thật không muốn trả lời câu này của nó.
“ Sao?”
Nhỏ nhìn xoáy vào tôi chờ đợi câu trả lời. Thở dài một cái, tôi lại bị bắt bí nữa rồi.
“ Chưa lần nào, nhưng mà mày cũng đừng có ép người. Tao đã nói là tao ghét thằng đó.”
Nhỏ nghe vậy, tự nhiên bật cười.
“ Vì nó tự nhiên bảo không chơi với mày nữa nên mày giận chứ gì?”
“ Tao không có nghĩa vụ phải trả lời mày!” Tôi bực nhọc đứng dậy “ Ghét là ghét. Mày đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của tao.“
“ Cái mặt mày mà ghét được ai?” Nhỏ tiếp tục nói, bỏ ngoài tai những lời của tôi “ Hơn nữa, tao thấy mối quan hệ của mày với Bách Đa không kết thúc lãng nhách vậy được đâu. Chắc chắn..”
“ Mày im đi được không?” Tôi ngắt lời nó “ Tao nói tiếng Việt mà mày không hiểu hả? Tao nói tao ghét thằng đó và không muốn nghe nhắc bất cứ thứ gì về nó cả. Nếu mày thích nói về thằng đó nhiều như vậy thì cứ ngồi đó một mình! Mày không đuổi tự tao cũng đi. Sức kiên nhẫn của tao có giới hạn!”
Người ta bảo con giun xéo lắm cũng quằn, tôi chẳng thể nào vui vẻ được khi ngồi với nhỏ đó mà nghe nó lảm nhảm cái thằng vĩ cuồng ấy trước mặt. Hiện tại, tôi thật sự không muốn nghe bất cứ thứ gì liên quan đến nó cả.
“ Ê?! Khang!” Nhỏ vội đứng dậy kéo tôi lại trước khi tôi bước ra khỏi phòng “ Mày tính đi thật đấy à?”
“ Chứ chẳng lẽ giả?! “ Tôi giật tay ra khỏi nhỏ “ Mày coi thường tao quá rồi đấy”
Tôi cười khảy một cái rồi quay lưng bỏ khiến con bạn đứng như trời chồng. Nhỏ ngạc nhiên cũng chẳng có gì là lạ, cả chính bản thân tôi còn không tin được mình lại xử sự như thế. Nhưng lần này là tôi quạu thật. Mọi chuyện là do thằng Bách Đa chứ có phải do tôi đâu mà sao chuyện gì tôi cũng phải gánh như thế? Cả tụi nó lẫn thằng vĩ cuồng coi tôi là gì chứ? Công cụ làm thỏa mãn thú vui của tụi nó chắc?
Bỏ mặc tiếng gọi của nhỏ cùng với lời nài nỉ lo lắng của hai bác, tôi xách balô đi ra khỏi nơi dung thân duy nhất mình có thể ở lúc này. Giờ về nhà không được, ở nhà nhỏ lại càng không xong, tôi hóa ra lại thành một đứa bụi đời. Bật cười vì ý nghĩ đó, tôi thả người đi lang thang khắp phố xá, tự để mình suy nghĩ bâng quơ.
Nhưng tất cả suy nghĩ của tôi rốt cuộc lại cùng hướng đến một điểm, thằng vĩ cuồng.
Hình như càng ghét người nào đó thì người ta lại bận tâm đến kẻ đó hơn phải không? Mặc dù nghĩ đến nó là lòng tôi tức không chịu nổi, nhưng vẫn cứ quan tâm. Trong lòng tôi có một câu hỏi to đùng mà không thể nào lý giải được.
Tôi đâu có làm gì nó đâu, tại sao tự nhiên thằng điên ấy lại ngang nhiên cắt đứt quan hệ với tôi như vậy chứ?
Dù rằng tôi không ưa nó lắm, nhưng cũng coi nó là bạn bè thật sự và tôi nghĩ nó cũng thế. Vậy mà vô duyên vô cớ… Báo hại bao nhiêu phiền phức đổ lên đâu tôi nữa chứ?!
“ Chết tiệt!”
Tôi lẩm bẩm chửi rủa trong miệng, vò cái đầu rối bù khó chịu. Chưa bao giờ tôi gặp cái tình trạng quái đản này bao giờ.
Lướt mắt nhìn dòng đường tấp nập xe cộ và ngập trong ánh đèn, mắt tôi chợt bắt gặp phải một thứ.
“ Hay thật!” Tôi nhìn cái dáng người quen thuộc, cười nhăn nhó “Đi đâu cũng dính đến thằng này”
Bách Đa đang đứng tụ tập với một đám thanh niên ở ngay bên kia đường. Tôi nhìn nó đầy bất mãn, tính quay đi thì phải quay đầu lại. Tôi hình như vừa nhìn thấy một thứ khó tin.
Mr. Perfect của trường tôi, Bạch Mã hoàng tử trong lòng đám con gái đang tụ tập với đám lưu manh trong trường. Tôi chắc chắn một trăm phần trăm không thể lầm lẫn cái bản mặt đáng ghét của thằng Đầu Gấu lớp bên cạnh được, cái thằng đó một thời từng học chung cấp hai với tôi nữa và cũng một thời số tiền ít ỏi của tôi thường không cánh mà bay vào tay kẻ khác...
Không phải Bách Đa đang bị trấn lột đấy chứ?!
Tôi tiến đến chỗ sáng hơn để có thể nhìn kĩ đám con trai đối diện đang làm gì. Nhưng tôi thật quá dư hơi mà đi lo lắng cho người khác, cái vẻ nó đang nói chuyện với đám kia chẳng cho thấy chút gì của việc bị bắt nạt cả. Thậm chí còn giống nó đang quát mắng tụi kia nữa.
Tôi lặng người nhìn. Thằng vĩ cuồng ấy, vừa mới tát một thằng cao hơn nó cả chục phân và tiếp tục la lối. Có lẽ thằng này không chỉ đơn giản là giao du với cái đám lưu manh đó mà còn thuộc dạng ‘cấp cao’ nữa.
Lòng tôi trùng xuống, có một chút gì đó hẫng khó tả.
Nhưng dù sao đi nữa thằng vĩ cuồng ấy cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tự nhiên đứng đây ngó vào chuyện của người ta thì thật là vô lý. Vậy nên tôi cất bước bỏ đi, cố níu giữ lấy sự yên bình cuối cùng của lòng mình.
Còn nữa...
nhocbuon_xauxi
20-06-2009, 11:22 AM
eo'^^ tên vĩ cuồng dó là đai ca giang hồ hả
Thao_Thanh
20-06-2009, 12:21 PM
eo'^^ tên vĩ cuồng dó là đai ca giang hồ hả
Umh, càng hay chứ sao? Thế sau này mới bảo vệ đc bạn Khang Vĩ chứ?:m129:
Libra1747
20-06-2009, 04:46 PM
Umh, càng hay chứ sao? Thế sau này mới bảo vệ đc bạn Khang Vĩ chứ?:m129:
chết chết ....nhầm tên nhân vật rùi kìa ...:m059:
thanks 4 your posting ^^
Thao_Thanh
20-06-2009, 07:00 PM
chết chết ....nhầm tên nhân vật rùi kìa ...:m059:
thanks 4 your posting ^^
Hic, nhầm. Doãn Khang chứ ko phải Khang Vĩ. Mình nhớ nhầm sang tên nhân vật truyện #. Sr nhe, hehe!
Bonus to Lib: Bới móc người ta vậy đã đủ chưa?:m070:
Libra1747
20-06-2009, 08:27 PM
Bonus to Lib: Bới móc người ta vậy đã đủ chưa?:m070:
thế nào gọi là đủ ????...mà đó gọi là góp ý ko fải bới móc nhá....cái kiểu vô fic của ng ta mà ko nói j đến cái fĩc , toàn đá đểu ngừi post như-ai-đó mới gọi là bới móc ...
làm ơn post típ đi .....pé Đa Đa ( nghe như bánh Đa ý...kekeke..) dễ thươg quá...pé Khag cũg thía...1 cặp hay...:m129:
i_can_do_it
20-06-2009, 09:02 PM
hay thiệt......nhanh post chap tiếp nha anh trai..........hihi.........
Thao_Thanh
20-06-2009, 09:26 PM
Post luôn chap kế này. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nhe ^_^
Chap 4.
“ Văn Thư nàng ơi~! Nàng làm ơn giúp ta lần cuối này nhé, ta sẽ đội ơn nàng suốt đời” Tôi nhìn nàng giữ cuốn Đầu Bài Chi Tội của lớp với một ánh mắt hết sức nồng nàn “ Làm ơn ghi ta vắng có phép hai tiết cuối nhé! Ta cần phải chuồn gấp để đảm bảo tính mạng mình”
“ Khang Khang chàng ơi~!” Nàng đưa mắt nhìn tôi mỉm cười ngọt ngào “Chàng có biết rằng đến hôm nay là ngày thứ ba chàng nói từ ‘lần cuối’ không hả? Chàng muốn bùng tiết đến khi nào đây?”
Nụ cười ngọt ngào của nàng làm tôi rợn sống lưng, giở hết vẻ thảm thương tội nghiệp bình sinh mà mình có, tôi ráng nài nỉ
“ Đến khi nào ta thoát khỏi sự truy sát của Đệ Nhất Vĩ Cuồng Tử Ái Mộ Hội kia thì thôi… Nàng ráng giúp ta đi mà! Hãy nể tình ta trong suốt ba năm học lãnh nhiệm vụ bảo tiêu cho cuốn sổ bảo bối của nàng. Hãy giúp ta đi mà, nhé nhé?!”
“ Nàng giúp chàng ấy đi nàng Thư ơi! Chứ để chàng chết bây giờ thì học kì hai chúng ta sẽ mất cu … ấy nhầm, mất đi nam tử duy nhất của lớp, như thế thì rất nhiều việc sẽ không ai đảm trách, phận nữ nhi yếu đuối như chúng ta sẽ khốn khổ mất”
“ Phải đấy! Dù sao thì nhờ chàng ấy mà lớp ta đã vang danh khắp thiên hạ, cũng hay ho phết. Giúp chàng ấy đi nàng ơi”
Tôi nhìn mấy nàng xung quanh mà không khỏi cảm kích, mặc dù rằng ý tốt của càng nàng chỉ chiếm được một trong phần mười trong những lời nói ấy.
“ Được rồi, chàng cứ đi đi. Dù sao thì ba cái loại lời đồn này cũng chẳng kéo dài được lâu, chàng cố mà sống sót qua khỏi thời kì này nhé”
“ Ok! Ta yêu các nàng nhiều lắm” Tôi cười phấn khích nói “ Ta phắn đây! Các nàng ở lại bảo trọng!”
Đến ngày hôm nay là ngày thứ ba tôi bị các nàng trong trường truy đuổi. Thật sự tôi phát sợ với đám con gái trong trường, các nàng ấy nghĩ gì mà bám tôi giai như đỉa đói vậy. Không có ngày nào tôi yên lành được với cái hội Đa Đa FC ấy. Rút kinh nghiệm hồi hôm qua, cộng thêm hai tiết cuối cũng chẳng có gì hay ho lắm nên tôi bùng ngay từ giờ ra chơi. Men theo cái đường quen thuộc dẫn đến nhà xe cũ, tôi tìm cách chuồn ra khỏi trường.
“ Tối mai phải …. không thể tha cho tụi nó được “
Tôi dừng bước lại khi nghe thấy tiếng người nói ở chỗ nhà xe. Khá ngạc nhiên vì có đứa lại đến được nơi này. Ngoài con đường đi bằng cửa sổ lớp tôi ra, muốn đến chỗ này thì mọi người đều phải đi qua căn hộ nhỏ của bác lao công trường. Mà để qua mặt bác ấy thì còn khó hơn lên trời, thế nên tôi tự hỏi làm sao tụi này lại ở đây đựơc.
Ngó xuống dưới, tôi nhận ra ngay một vài gương mặt quen thuộc. Mấy thằng trong lớp của Bách Đa. Chính xác hơn là mấy thằng đã đối nhãn đến tóe lửa với nó.
“ Lần này không để cho thằng Bách Đa thoát được… Tao tởm lợm cái vẻ hào nhoáng của nó ở trên trường quá rồi…”
Tôi cau mày lại, có vẻ như tôi đang nghe trộm được một chuyện bất chính.
“ Băng của nó hôm trước đánh bọn … Lần này xử luôn một thể đi… “
Ra vậy, đó là lý do tại sao mà thằng vĩ cuồng và đám này ghét nhau như vậy, băng nhóm đối địch mà, bảo sao. Tôi thờ dài một cái, quả nhiên con người thực của Bách Đa không phải là người mà mọi người biết, cũng không phải là con người ngồi vừa ăn, vừa tám chuyện với tôi lúc trước.
Bây giờ, thay vì bảo ghét nó, tôi lại cảm thấy buồn nhiều hơn. Ngồi đợi cho đến khi đám bọn kia rã ra và rời đi, tôi mới nhảy xuống trèo ra khỏi trường. Không hiểu sao, tôi lại cố ý ghi nhớ tất cả những gì về cái kế hoạch tấn công bất ngờ mà tụi nó nói với nhau.
Tôi vươn vai và ngáp một cái rõ to. Gió biển bây giờ đang quất ào ào vào mặt mà sao tôi vẫn cứ buồn ngủ. Mấy ngày nay tôi không về nhà, ăn đường ở chợ không khác gì thằng vô gia cư. Đến tối lại trọ trong cái nhà nghỉ lụp xụp rẻ tiền toàn muỗi không khiến chẳng lúc nào tôi yên giấc được. Thật là thê thảm quá.
“ Mày tính về nhà chưa vậy?”
Giọng Ác Nhơn vang lên khiến tôi giật mình. Nhìn nhỏ ngạc nhiên, tôi hỏi.
“ Sao mày ở đây?”
“ Bí mật” Nhỏ mỉm cười đầy ẩn ý đồng thời ngồi xuống cạnh tôi “ Mày đi về đi. Mẹ mày đang chửi quá trời kìa”
“ Ba tao lại đi rồi huh?” Tôi gãi gãi đầu “ Mỗi lần ổng về thì hắt hủi tao như gì, rồi lúc ổng đi lại bắt đầu la lối rằng tao bỏ rơi bả, rằng tao là con trai hư đốn. Thật là quái dị hết sức”
“ Vì mẹ mày là người sợ cô đơn” Nhỏ mỉm cười đáp lại.
“ Hờ, ai mà chẳng sợ”
“ …Bách Đa cũng sợ”
Tôi đưa mắt nhìn nhỏ, mày cau lại. Không nói không rằng, tôi đứng dậy bỏ đi.
“ Ê! Mày đừng có bỏ đi như vậy chứ?”
Tôi thở dài, quay lại nhìn nhỏ hỏi
“ Mày… sao lúc nào cũng nhắc đến thằng đó trước mặt tao vậy?”
Nhỏ cũng thở dài, đáp lại tôi bằng một câu hỏi.
“ Thế mày đã nghe được những gì bọn thằng Lân nói hồi ra chơi chưa?”
“ Hóa ra mày cũng ở đó” Tôi nhướng mày hơn ngạc nhiên “ Nghe. Rồi sao?”
“ Mày không băn khoăn gì sao?” Nhỏ nghiêng đầu hỏi đầy ngụ ý. Tôi không rõ mục đích của con này, nhưng có thể hiểu về mặt nghĩa đen.
“ Ý mày bảo chuyện thằng Bách Đa có liên quan đến băng đảng của bọn thanh niên trong thành phố huh? Hay là chuyện nó là thủ lĩnh của bọn thằng Đầu Gấu?”
“ Ế?! Mày biết sao?”
“ Lờ mờ” Tôi nhún vai “ Nhưng chuyện đó đâu liên quan gì đến tao đâu?”
“ Có chứ. Rất nhiều” Nhỏ nói thêm “Vì mày là đứa Bách Đa coi trọng nhất”
“ Nghe mày nói như mày biết rõ thằng vĩ cuồng đó lắm?!”
Tôi nói với vẻ móc mỉa, nhưng phản ứng của nhỏ tôi không ngờ tới được. Nhỏ gật đầu bình thản.
“ Phải. Nó là thủ lĩnh của tao mà”
“ Cái gì?!” Tôi trố mắt ra nhìn nhỏ “ Nó là thủ lĩnh của mày?! Nói vậy, mày … tham gia mấy cái băng nhóm đó hả?! Mày điên sao?”
“ Có gì đâu.Tao là nhị đẳng karate lận mà.”
“ Nhị đẳng hay tam đẳng không phải vấn đề ở đây! Mày là con gái mà! Đó là vấn đề đó!”
Nhỏ nghe vậy, bật cười.
“ Mày có biết tại sao tao thích Bách Đa không?” Nhỏ không đợi tôi trả lời liền nói luôn “ Là do tao vô tình thấy nó đánh nhau với một đám trường Z trên đường đi học về. Trời ơi, tao nhìn một lần mà không thể nào quên được. Vẻ mặt lạnh tanh ấy, nụ cười nhảy ấy, đôi mắt phát ra hàn quang đứng giữa mấy vũng máu cùng với một đám đang quằn quại dưới chân bạn ấy… Tất cả tạo cho bạn một vẻ đẹp hoàn hảo!!!”
Miệng tôi giật giật, miễn cưỡng thì cũng có thể coi đó là một nụ cười.
“ Mày đừng nói vì vậy nên mày tham gia vào băng của nó nhé?”
“ Đúng là vậy đấy!” Nhỏ mỉm cười đáp lại “ Vì thế nên sau khi tao knock out ba thằng của băng, tao đã được Bách Đa cho gia nhập. Có điều, nó không để tao làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm hay phiền phức cả. Chỉ khi nào ăn chơi mới gọi tao đến thôi”
Tôi ngồi trở lại băng ghế đá, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Xoa xoa huyệt thái dương hai bên trán, tôi nhìn nó cười gượng.
“ Vậy chuyện mày bảo tao viết thư cho thằng vĩ cuồng ấy để chi vậy? Cả chuyện giận tao nữa?”
“ Thì tỏ tình chứ làm gì? Mày tự nhiên phá chuyện đại sự của tao đương nhiên tao giận?” Nhỏ trả lời lại tỉnh bơ, nhưng chợt hiểu ra câu hỏi của tôi còn có ý khác, nhỏ nói luôn “ Tao quên nói, lúc tao bảo tao gia nhập, tao đâu có nói tao thích Bách Đa nên tham gia đâu. Chỉ là do có hứng thú thôi! Bách Đa nó cũng không biết tao là bạn mày cho đến khi nó kể với tao về vụ mày là dân chuyên văn mà viết thư tình tệ thế nào”
Tôi cười nhăn nhó trong khi con nhỏ trước mặt thì đang tỏ vẻ rất hứng thú về cái việc viết thư tình tệ hại của tôi. Nhưng không biết phải nói gì để nhỏ ngậm cái giọng cười dã man của mình lại, tôi đành mặc kệ, để nhỏ cười cho đã rồi thôi.
“ Nhưng tao nói thật đấy, mày đối với thằng Bách Đa rất quan trọng. Tao mất ba tháng rưỡi mới có thể gần gũi với Bách Đa, và đến cả mấy tuần sau nó mới cười trước mặt tao một lần. Vậy mà lúc tao thấy nó bên mày, nó cười như thể sinh ra nụ cười luôn gắn trên môi nó vậy. Ngay cả nói chuyện với mày nó cũng rất thoải mái.”
Tôi ngớ người.
“ Mày nói có quá không vậy? Thằng đó lúc nào chả cười và ngoài mấy chuyện điên khùng ra nó có nói cái chuyện gì bình thường được đâu mà không thoải mái?”
“ Là nó đối xử với mình mày vậy thôi! Chứ đối với đứa khác, tuy nó không lạnh lùng lắm nhưng rất bạc bẽo, cái mặt lúc nào cũng tỉnh bơ, rất ít biểu lộ cảm xúc. Thêm nữa, nó thường xuyên tuyên bố rằng ngoài bản thân ra nó chẳng yêu ai hết, cũng không thích thân với ai cả. Vậy mà đùng một cái, mày xuất hiện cùng với nó giữa trường. Thành ra cái tin đồn là mày với nó mới bị nghi ngờ, sau đó lại có đứa nào đó lan tin ra là mày bị Bách Đa đá. Các em xinh tươi trong trường mới lồng lộn lên khi nghĩ mình đi thua một thằng con trai. Nên dù tin đồn là mày bị đá, nhưng bọn nó vẫn đâm đầu tìm mày để xử cho bõ tức. Chớ đương không Mr Perfect trường mình lại bị ghép cặp với một thằng như mày?”
Tôi nghe nhỏ nói xong mà cười không nổi luôn. Có điều, cái cảm giác khó chịu trong lòng khi nghĩ đến Bách Đa đã vơi đi chút ít.
“…Vậy vì sao nó lại không chơi với tao nữa?”
“ Tao không biết” Vẻ mặt của nhỏ xịu xuống “ Vì vậy nên tao mới muốn mày đi đến gặp riêng nó. Dạo này tính của thằng này cộc hẳn, dễ cáu hẳn mà nó lại không nói cho ai biết cả.”
“ Nhưng chắc gì đã liên quan đến tao?”
“ Vì nó bắt đầu bẳn tính từ hôm thứ tư tuần trước, khi đi ăn với mày về là cái thứ nhất. Cái thứ hai là bất cứ chữ gì mở miệng liên quan đến từ ‘ Khang’ hoặc ‘văn’ là nó quạu. Đủ kết luận rồi mà?” Nhỏ cười cười giải thích “ Vậy đến gặp nó ha?”
Đôi mắt màu nâu trong của nhỏ nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời. Điều đó không giống nhỏ lúc bình thường tý nào, trước giờ nó chỉ toàn dùng bạo lực với đe dọa để ‘nhờ vả’ tôi không thôi. Chỉ như thế thôi cũng đủ biết nhỏ thích Bách Đa đến cỡ nào.
Hơn nữa, nếu đúng như nhỏ nói thì không chừng chính tôi là đứa đã vô tình làm gì đó khiến cho Bách Đa bực mình nhỉ?
“ Cũng được…” Tôi ngừng một chút rồi nói tiếp “ Nhưng tao còn một thắc mắc, tại sao Bách Đa lại trở thành như vầy? Nó làm tao thấy quen quen, giống như trong manga ấy? Một thằng thiệt giàu, thiệt đẹp trai, học thiệt giỏi nhưng đằng sau lại là một mặt trái hoàn toàn. Và nguyên nhân dẫn đến cái mặt trái xấu xa của thằng ấy là do bị vết thương tâm hồn mà đa phần là do gia đình giàu có mà lạnh nhạt tạo ra…”
Nhỏ trợn mắt nhìn tôi một chốc rồi vỗ tay bôm bốp.
“ Bingo! Mày đoán đúng rồi đó! Giỏi ghê!!!” Nhỏ hí hửng nói “ Đỡ ghê, mày hiểu vậy thì tao khỏi phải giải thích rồi “
“ Có thật sao???”
Tôi cũng trợn mắt nhìn lại nó. Không thể tin được những chuyện như thế trong đời thực cũng có.
“ Muốn hiểu thêm chi tiết, mày cứ gặp Bách Đa mà hỏi. Giờ tao đi đây, mày về nhà đi. Rồi có gì tý tối tao phone cho há!?”
“ Ok! Bye”
“ Bye”
Tôi đứng nhìn bóng của nhỏ bạn mình khuất khỏi mắt. Trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn có thực sự là tôi ‘đặc biệt’ với Bách Đa như nhỏ nói không? Hay thực sự rằng nó ghét tôi trong khi tất cả mọi người lại hiểu lầm?
Mà, tại sao tôi laị phải quan tâm đến thằng vĩ cuồng ấy như vậy cơ chứ???
“ Tao phải vào thật à?”
Tôi nhìn cái công trường bỏ hoang trước mặt, chần chừ nhìn nhỏ bạn. Thấp thoáng không xa lắm, bên cạnh đống tường đổ nát có một đám người tụ tập ở đó với ánh sáng đèn pha của những chiếc xe máy dựng sẵn.
“ Chứ chẳng lẽ không? Mày hỏi hay quá vậy?” Nhỏ nhìn tôi nhăn nhó nói, đồng thời kéo tay tôi lôi đi “ Đi với tao! Nào”
Tôi cũng để mặc cho nó kéo đi. Dù sao thì nó không kéo tôi cũng sẽ đi, đằng nào cũng đã đến đây rồi.
“ Bách Đa! Coi bạn mang ai đến này!”
Nhỏ lên tiếng nói, lập tức thu hút sự chú ý của đám người đang hăng say nói chuyện gì đó. Ở giữa đám người đó thì chẳng ai xa lạ gì, Bách Đa. Nó đưa mắt nhìn nhỏ rồi nhìn tôi, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.
“ Sao mày lại đến đây?” Nó hất hàm nhìn tôi hỏi bằng ánh mắt lạnh lùng. “ Không phải lại do người ta nhờ vả đấy chứ?”
Tôi cau mày. Nếu tôi không nhầm thì giọng điệu của nó mang tính mỉa mai thì phải.
“ Không phải!” Tôi nhún vai trả lời “ Đến để coi sự thật về Mr. Prefect của trường thôi”
Dường như câu nói của tôi đã đánh động đến mấy thằng đang lặng thinh ngồi kia. Cả bọn đứng dậy nhìn tôi hằm hằm, ngay cả nhỏ cũng đưa mắt nhìn tôi kinh ngạc. Có lẽ nhỏ không ngờ tôi sẽ nói khích thế.
“ Vậy là mày đến gây sự hả?” Bách Đa nheo mắt nhìn tôi nói.
“ Tao đâu có ngu.”
Đôi mắt đen của nó xoáy vào tôi như muốn nhìn thấu những suy nghĩ của người khác. Tôi cũng không nói gì vì bản thân đang đợi nó mở miệng. Tôi chắc rằng nó là người nên nói đầu tiên, chứ không phải là tôi. Vậy nên tôi cũng nhìn nó, im lặng chờ đợi.
“ Bọn mày đi ra chỗ khác đi.” Nó chợt lên tiếng với đám xung quanh “ Kể cả cô bạn nữa”
Nhỏ đưa mắt nhìn nó rồi lại nhìn tôi, có vẻ không muốn rời đi chút nào. Nhưng khi tất cả mọi người đang dần đi ra khỏi, nhỏ bắt buộc phải chuyển bước. Trước khi rời đi, không hiểu sao nhỏ lại đưa mắt nhìn tôi với ánh mắt ‘hãy cẩn trọng’. Điều đó khiến tôi cảm thấy có chút không ổn rồi đa.
Xung quanh tôi và Bách Đa nhanh chóng trở nên im lặng. Nó không nhìn tôi nữa mà quay đi chỗ khác, có vẻ như không để tâm đến sự xuất hiện của tôi.
Không lẽ tôi phải là người mở miệng trước?! Trong khi người cần sự giải thích là tôi sao?
Thao_Thanh
20-06-2009, 09:31 PM
Khẽ thở dài, tôi tiến đến gần nó hơn.
“ Có lẽ mày không thích tao xuất hiện ở đây. Nhưng tao đến chỉ muốn hỏi một chuyện, tao đã làm gì để mày ghét hả?”
Bách Đa lúc này mới chầm chậm nhìn lại tôi, nhưng phải sau một lúc, nó mới mở miệng
“ Tại sao mày luôn giúp người ta dù cho mày không muốn?”
Tôi chớp mắt nhìn nó. Một câu trả lời chẳng trúng trật vào đâu cả. Tôi đang là người hỏi bây giờ lại trở thành người phải trả lời là sao? Hơn nữa, lại phải trả lời một câu hỏi rất kỳ quái.
“ Tao đâu giúp người chuyện gì mà tao không muốn đâu?”
“ Dối trá!” Nó cười khảy phản bác lại câu nói của tôi “ Mỗi khi mày bị người ta nhờ vả, không phải mày lúc nào cũng cằn nhằn đấy sao? Lúc nào cũng làm ra vẻ thống khổ lắm mà?--”
Tôi hình như đã hiểu được ý trong câu hỏi của thằng này. Tôi cười cười tính đáp lại.
“ À… Cái này thì ---“
“ Cái thái độ đó của mày làm tao kinh tởm!”
Lời nói của nó không khác gì một cái tát vào mặt tôi. Tôi nhìn nó sững sờ.
“ Tao cứ tưởng mày sẽ khác… Không ngờ, mày cũng vậy! Giả tạo đến buồn nôn”
Tay tôi nắm chặt lại đến mức run rẩy. Hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh, tôi gằn giọng hỏi con người đang đứng đối diện mình.
“ Mày-nói-cái-gì-vậy?”
“ Tai mày điếc sao?! Hay thiểu năng trí tuệ? Tao đang trả lời câu hỏi của mày đấy thôi” Nó trả lời với cái mặt khinh khỉnh.
Bốp!
Tôi giận đến run người, hoàn toàn không thể kiểm sóat bản thân mà đấm nó một phát. Bách Đa loạng choạng về sau mấy bước.
Dù tôi có là người tốt đến đâu cũng thể chịu đựng cái lời nói đầy xúc phạm ấy của nó. Tôi đã đấm nó, mạnh đến nỗi tay tôi đau buốt.
“ Mày vừa phải thôi! Mày quăng tao như quăng rác rồi bảo mày muốn ói vì lòng tốt của tao! Bảo nó giả tạo?! Tao đối xử với mày như bạn bè mà mày coi tao là cái gì hả??”
“ Mày…” Nó ôm mặt, ngước mắt lên nhìn tôi toé lửa “… Mày dám đánh vào mặt tao?! Thằng chó chết!” Nó lao vào tôi, thụi cho tôi một quả vào bụng.
Đau đến mức mắt nổ đom đóm. Tôi cúi gập người xuống, không thể nào đứng được. Lần đầu tiên tôi đánh người và cũng là đầu tiên tôi bị người đánh. Cái thằng vĩ cuồng ấy, người nhìn như vậy mà chẳng thể nào coi thường được, cú đấm của nó thật sự khiến cả đầu óc tôi nhức nhối.
“ Tao nói cho mày biết! Trên đời này không có thứ gì tốt đẹp hết! Không có gì là không giả tạo hết! Cả cái tốt của mày cũng chỉ là một thứ giả tạo của ngụy quân tử!”
Nó tiến đến bồi thêm cho tôi một cú khiến cả người tôi va mạnh vào bức tường sau đó, sức lực của tôi vì cú va đập ấy mà tản mác đi đâu hết. Tôi nằm sõng soài trên mặt đất, không ngẩng đầu lên được. Mắt kính cũng đã bị rớt ở chỗ nào rồi, giờ tôi chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng cái thằng khốn khiếp ấy đang đứng trước mặt mình.
“ Mày không thích làm thì sao cứ phải làm hả?! Mày từ chối cũng được cơ mà?! Sao mỗi lần bị nhờ vả đều nhận làm hết thế?!? Làm với cái khó chịu trong người có hay ho gì đâu chứ?! Mày ngu lắm biết không?”
Những lời nói của Bách Đa đầy móc mỉa, nhưng trong đó lại có chút gì ấy chua chát.
Nó nâng mặt tôi lên rồi tát thêm một cái.
“ Và mày còn ngu hơn khi dám đấm tao. Mày thừa biết khuôn mặt này quan trọng với tao như thế nào mà huh?” Nó dộng đầu tôi xuống đất rồi nói tiếp “ Tao nói với mày lần cuối cùng, đừng bao giờ để tao nhìn thấy bản mặt giả tạo của mày một lần nữa. Nhìn thấy chỉ làm tao gai con mắt!”
Cái thằng vĩ cuồng này quả thật đã lên cơn điên rồi. Một lần nói là một lần nó đánh tôi. Nhưng cũng mỗi lần nó đánh tôi lại nhận ra một điều. Nó cứ lặp đi lặp lại cái sự tốt của tôi hoài…
“ Ra vậy…” Tôi phì cười khiến cho vết thương ở bụng nhức nối, đến mức tôi cảm giác mắt mình ươn ướt “ … Mày thật là nhát chết!”
“ … Mày ăn đòn vẫn chưa đủ sao?”
Quá đủ rồi, Tôi tính nói như vậy nhưng lại thôi. Mình mẩy tôi lúc này đang đau kinh khủng, đến mức ý thức như bị một làn sương dày bao trùm vậy, kể cả thị giác cũng muốn mất màu dần. Nên tôi tốt nhất nên nói những gì muốn nói với thằng điên kia trước khi bản thân trở nên tệ hơn.
“ Mày sợ cái xã hội này… nên mới tự bao bọc bản thân mình lại… Mày sợ cái xã hội này… nên mới cho tao là giả tạo.. nên mới sợ cái tốt của tao … Tao không biết tại sao mày lại như thế… nhưng” Cổ họng tôi khô khốc, giọng nói phát ra hình như cũng nhỏ dần “ … nhưng mà… tao không ghét khi bị nhờ vả đâu… cũng không ghét khi ở cạnh mày… con người mà, có người nhờ vả mình, có người để mình la lối mới sống vui được chứ… Nếu tao giả dối như mày nói, … tao không quan tâm đến mày thì tao đến đây làm gì … huh? ”
Tôi còn muốn nói nữa. Muốn nói rõ rằng tôi biết nó là đứa sợ cô đơn, là một đứa giống như tôi vậy, không muốn người khác bỏ quên mình. Nhưng thằng điên ấy lại nhát quá, nên đã tự giam mình vào bốn tấm gương phản chiếu chỉ hình ảnh của nó để tưởng nhầm rằng chỉ cần yêu một mình bản thân thôi cũng sống được, tự mình an ủi và tin tưởng mình là cách bảo vệ tốt nhất để khỏi cô đơn hay tổn thương. Chứ không phải như tôi, chấp nhận hòa đồng với người khác, nhận lấy những lời nhờ vả, cưỡng ép, đe dọa, của người khác để làm vui, để lấp đầy nỗi sợ cô đơn của mình. Có lẽ đó là lý do tại sao, dù tôi không ưa nổi cái tính vĩ cuồng của Bách Đa nhưng vẫn ở bên cạnh nó chăng?
Tôi thật sự muốn nói tất cả với nó. Ráng ngước lên nhìn thằng vĩ cuồng ấy, tôi khẽ mỉm cười. Mặc dù kính đã mất, thứ ánh sáng màu vàng phát ra từ đèn xe chẳng rõ lắm, nhưng tôi chẳng thể nào nhìn nhầm được khi nó đang ở gần sát tôi thế này.
“ Cái thằng điên…”
Tôi công nhận vậy. Thằng này đẹp thật, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má khiến nó dễ thương không thể tả. Nhưng đó là hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy được, rồi tất cả xung quanh tôi nhanh chóng bị một màu đen bao phủ.
Tôi bắt đầu quên mất mọi thứ, chìm vào vô thức.
“ Khang! Khang!” Khuôn mặt đầy nước mắt của nhỏ in vào mắt tôi” Mày tỉnh rồi! Xin lỗi… Xin lỗi…. Tao xin lỗi nhiều lắm”
“ Mày… Tao đang ở đâu vậy?”
Tôi gượng dậy khiến cho vết thương ở bụng nói đau, đưa mắt nhìn nhỏ và bao quát một lượt, tôi nhận ra khung cảnh lạ lẫm xung quanh. Nơi tôi đang ở là một căn phòng nhỏ màu trắng đơn điệu, ngoài một chiếc tivi nhỏ, chiếc giường tôi nằm và một ngăn tủ bên cạnh thì chẳng có gì nữa.
“ Mày không sao chứ? Có đau chỗ nào không?” Nhỏ lo lắng hỏi “ Đây là phòng bệnh tư nhà bạn của tao. Tao không dám đưa mày vào bệnh viện hay mang về nhà sợ mọi người lo lắng.”
“ Hơi đau thôi…” Tôi nhăn mặt đáp lại khi cử động cánh tay. Hình như từ đầu đến cuối, không chỗ nào tôi lành lặn được cả.
“ Xin lỗi, Bách Đa nó hơi bị kích động quá… Nhưng may mà nó nương tay, nếu không giờ mày phải cấp cứu trong bệnh viện rồi”
Tôi cười khổ. Tự hỏi nương tay của thằng đó đã như vậy thì thẳng tay của nó sẽ ra sao? Không hiểu cái thân gầy còm đó lấy đâu ra lắm sức mạnh như vậy. Không lẽ sức mạnh bù trừ đầu óc sao?
“ Cái thằng đó..” Tôi thở dài “… Nó đâu rồi?”
“ Nó đánh mày xong thì phóng xe đi mất. Liên lạc thế nào cũng không được” Nhỏ nói với vẻ buồn rười rượi “ Mày đừng ghét nó nhé. Cũng tại hoàn cảnh của nó cả… Tao chỉ không ngờ, nó lại…”
“ Ghét thì không ghét đâu. Nhưng cái vụ này tao không bỏ qua được. “ Tôi rên hừ hừ vì mấy vết thương “ Tao tốt với nó như vậy mà nó dám …”
“ Tính của thằng đó là vậy đấy. Nó càng tin tưởng ai thì lại càng lo sợ người đó giả dối với mình. ” Một tiếng nói lạ vang lên làm tôi giật mình. Nhìn ra cửa tôi khá ngạc nhiên, là thằng Đầu Gấu.
“ Gấu?! Tìm được Bách Đa chưa?” Nhỏ lên tiếng, lo lắng hỏi.
“ Không thấy! Mất tăm nguyên một ngày rồi “ Thằng này lắc đầu, nói vẻ chán nản. Rồi nó đưa mắt nhìn tôi, nói tiếp “ Có điều, mày là đứa bị nó dần tơi tả nhất trong list những người nó thân thiết. Coi nè, vết sẹo trên tay này là nó rạch tao đấy, may 15 mũi.”
Nó cười cười chỉ lên vệt sẹo lồi chạy dài trên cánh tay phải. Tôi thì cười không nổi.
“ Thằng này điên có hạng rồi “
“ Quá điên ấy chứ?! Nhưng mà không thể ghét nó được, vừa điên vừa ngốc đến đáng thương. Phải không?! “
Đầu Gấu cười khoái trá nói. Cả tôi lẫn nhỏ bạn đều đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười.
“ Cũng phải, một ai đã rơi vào vòng lẩn thẩn của Vĩ Cuồng Công Tử thì không thể nào không có cảm tình với cậu ta được!”
“ Nhưng, tao đã ngất bao lâu rồi?! “ Tôi chợt nhớ đến một chuyện “ Còn cái băng bọn thằng Lân trong trường, đã đối phó chưa vậy?”
Tôi nhìn nhỏ bạn. Nó đưa mắt nhìn tôi, nụ cười trên môi tái hẳn.
“ Chết cha! Hỏng rồi!” Nhỏ lo lắng nói với Đầu Gấu “ Vì lo cho thằng Khang tao quên mất! Làm sao đây mày, bọn thằng Lân tính huy động bọn thanh niên vùng Tây và Nam phục kích Bách Đa đấy!”
“ Mẹ! Sao mày quên được chuyện này chứ?!??” Mặt thằng Đầu Gấu cũng tối sầm lại “ Mau đi huy động bọn kia tìm Bách Đa mau!”
“ Mày ở đây nghỉ nhé. Vết thương trên bụng mày là nặng nhất, đừng cử động nhiều. Bọn tao giờ phải đi đây” Nhỏ quay sang tôi nói vội rồi cùng với thằng Đầu Gấu rời đi.
Tiếng của hai đứa nói với nhau vẫn vọng lại vào trong phòng. Tôi không muốn nằm đây một chút nào. Vớ lấy chiếc di động của mình đang đặt trên bàn, tôi gọi điện thử cho Bách Đa mặc dù khả năng nhấc máy của nó dám xuống dưới âm phần trăm luôn.
“ … Xin lỗi”
Cụp.
Tôi ngó sững vô cái di động. Nó vừa nhấc máy. Và còn xin lỗi nữa. Cái thằng điên này…
Tôi vội gọi lại cho nó.
10s
20s
40s
“… Alô”
“ Cái thằng điên kia! Mày ăn của tao bao nhiêu tiền mà nghe điên thoại chưa đầy 5s mà cũng sợ tốn nữa sao???” Tôi gào lên trong điện thoại, báo hại cái bụng đau buốt đến óc.
“ … Xin lối. Là tại tao tệ quá… Xin lỗi…xin lỗi ”
Nó lẩm bẩm không dứt hai chữ ‘xin lỗi’, giọng khàn khàn như muốn khóc đến nơi. Tôi khẽ lắc đầu ngán ngẩm, may mà nó không xin lỗi trước mặt tôi, chứ nếu nhìn cái mặt nó bây giờ thì bao nhiêu mưu kế tính toán trả thù của tôi dám tiêu hết.
“ Cái đó tính sau!” Tôi cắt ngang bài niệm chú của nó, lúc này không phải là thời điểm để ngồi cười sung sướng “Bây giờ mày đang ở đâu?!”
“ …Chỗ tao với mày hay ăn…”
“ Ở đó! Cẩn thận bọn thằng Lân, tao đến đó liền” Tôi vội vã ra khỏi giường. Khẽ nguyền rủa mấy vết thương của mình làm cho tôi không thể chạy được. Cố gắng đi nhanh hết mức có thể, tôi rời khỏi bệnh viện tư nhân ấy, đồng thời gọi điện báo cho nhỏ Ác Nhơn với thằng Đầu Gấu biết.
Trong lòng thầm cầu trời là thằng vĩ cuồng ấy không sao.
Nhưng… Tôi nghĩ đáng lý ra mình nên cầu trời rằng mấy thằng kia không sao thì đỡ dư thừa hơn.
“ Tụi mày gan cùng mình mới dám làm xước làn da mịn màng trắng ngần của tao thế này” Bách Đa nhìn một lũ đang nằm quằn quại dưới đất, sát khí vẫn tuôn trào không ngớt “ Muốn đánh nhau ngang cơ với tao hả? 100 năm nữa nghe con!”
Nó đá thằng cầm đầu thêm một phát nữa rồi mới quay lưng bỏ đi. Vừa đi nó vừa xăm xoi, vừa rên rỉ cho cái vết thương chưa kịp chảy máu trên tay của mình. Nhìn đám sống dở chết dở bên kia, tôi cũng cảm thấy may mắn là thằng này nó đã nhẹ tay khi đánh tôi chứ nếu không, dám giờ tôi đang nằm ở phòng cấp cứu trong bệnh viện lắm.
“ Mày không sao chứ? Trốn viện hả?”
Nó đưa mắt nhìn tôi hỏi, nhờ nó nhắc tôi mới nhớ ra bộ đồ mình đang mặc không giống như bình thường.
“ Lúc đó vội quá thôi, mà mày cũng không sao chứ?” Tôi sờ lên miếng băng trắng trên mặt nó, một tác phẩm đáng để đời của tôi đây.
“ Không sao…$%^$**(%%$@# Mày làm cái trò gì vậy hả???” Nó nắm cổ áo tôi ngay sau khi tôi nhéo má nó xong, nói cho đúng là nhéo vào vết thương của nó.
Nhìn vào mắt nó, tôi đáp lại bằng một nụ cười.
“ Mày đánh tao tơi tả vầy, hai ba câu xin lỗi là xong àh? Sỉ nhục tao như thế, để tao đấm một cú thôi sao? Xin lỗi, tao không tốt đến thế đâu.“ Giơ cái ví mà lúc nãy nhanh tay tôi móc được của một thằng vĩ cuồng nào ấy ra “ Đi ăn với tao. Tao bao mày trả tiền. Hén?”
“ Không có vụ đó đâu!” Mặt nó đanh lại “ Trả tiền tao đây!”
Phản kháng, tôi tất nhiên đã nghĩ đến việc này rồi. Dù sao kinh nghiệm thương đau của mấy năm làm sai vặt của tôi cũng đâu có bỏ đi vô ích được. Thành ra, lấy trong túi cái hộp quẹt vừa lượm được lúc nãy, tôi nhìn nó, dơ cái ví trên chiếc hộp quẹt.
“ Mày chọn cái nào? Bao tao ăn là còn, không bao là hết”
Bách Đa đưa mắt nhìn tôi chằm chằm.
“ Không lẽ tao đánh mày đến nỗi mày biến tính rồi hả? “
“ Không có, tao chỉ đang trả thù thôi. Chứ trả thù xong tao sẽ trở lại thành người tốt. Mày yên tâm đi”
“ Quả là tao nhìn không sai mà! Mày tốt cái khỉ gì! Giả tạo! Ngụy quân tử!” Nó la lên thảng thốt
“ Nhưng tao vẫn đối xử tốt với mày mà. Mày là người tao quan tâm, đó là sự thật. Chứ sống trên đời không giả dối thì làm sao mà sống?!”
“ Có điều mày không thể đối xử tàn nhẫn với một người đẹp trai, tài giỏi, hoàn mĩ như tao thế được?”
Lại là những câu tự khen mình không biết xấu hổ, sức chịu đựng của tôi lúc đang bị thương coi bộ hơi bị kém.
“ Có hay không?” Tôi nhìn nó hỏi lần cuối cùng, tay phải đã bật lửa lên rồi.
Bách Đa nhìn tôi chằm chằm rồi bật cười khanh khách.
“ Mày quả thật thú vị! Thà còn còn hơn mất, bao thì bao vậy”
Nó choàng vai tôi một cái khiến tôi giật mình vì đau. Nhìn cái nụ cười mỉm trên mặt thằng vĩ cuồng này, tôi biết rõ là nó cố ý mà không làm gì được. Quát tháo bây giờ chỉ tổ đau bụng, chỉ có nước vét cạn tiền của thằng này thôi.
“ Ê Khang!”
“ Huh?”
“ Tao chỉ yêu bản thân tao thôi!”
“ Cái đó không nói thì tao cũng biết”
“ Nhưng giờ có lẽ tao yêu thêm mày nữa”
“!!!!”
Chưa hết đâu nhe. Còn nữa ^_^
i_can_do_it
20-06-2009, 10:24 PM
hjhj....thanks nhoa......truyện hay quá à............mới nói có xí vào đã có truyện đọc rùi......
babysun_boy
21-06-2009, 07:19 PM
yêu nhau kiểu này thì hơi bạo lực nhỉ, luc cưới nhau hơi tốn đấy, hehehe
anitadesuka_000
21-06-2009, 08:30 PM
thảo thanh ơi chữ ký của thanh đề là >> ĐẸP TRAI CÓ ZI' SAI << cái sai lớn nhất đó chính là đẹp trai đó , hỏk bix mấy ông sao chứ đy đâu thấy trai đẹp là nhìn ko thể nào cưỡn nổi mặc dù ko có mác bịn hám trai .. hí hí....( công nhận mê trai thấy ớn lun hà .. hu hu hu ...) ...................
Libra1747
21-06-2009, 08:52 PM
thảo thanh ơi chữ ký của thanh đề là >> ĐẸP TRAI CÓ ZI' SAI << cái sai lớn nhất đó chính là đẹp trai đó , hỏk bix mấy ông sao chứ đy đâu thấy trai đẹp là nhìn ko thể nào cưỡn nổi mặc dù ko có mác bịn hám trai .. hí hí....( công nhận mê trai thấy ớn lun hà .. hu hu hu ...) ...................
hơ hơ..cái comm này hay nhờ...có pạn trả lời thay cho Lib , đẹp là 1 cái tội rất chi là lớn nhé , khi ra đườg làm cho nhìu pạn fải lác mắt , gãy cổ , thậm chí có nguy cơ là lên nóc tủ ăn hoa quả do mải ngắm trai mà đâm vô cột điện ..keke....( trai đẹp tội j hok ngắm , hok ngắm là có vấn đề ^.^ ) Nên các pạn nào tự nhận thức rằng mìh đẹp thì đề nghị ra đường fải đeo khăn bịt mỏ...à nhầm..bịt mẹt...hehe....Nếu mún trách thì fải trách pama sao synh ra mìh đẹp làm chi để thiên hạ
khổ ...kakakaka....
su ơi ! vô post extra đi , cái đó đc coi là hay nhất cái fic đó :m059:
Thao_Thanh
22-06-2009, 10:09 AM
Extra hả, có ngay ^_^
Extra mua vui!
Question 0: Tại sao một người như bạn Bách Đa lại đi thích bạn Khang?
Nguyên nhân:
1. Lần đầu tiên gặp bạn Khang, bạn ấy biểu hiện vẻ mặt sầu thảm rất là ngu
2. Bạn ấy biết rất nhiều chỗ ăn ngon
3. Bạn ấy rất khó từ chối một lời nài nỉ của bất cứ ai, để rồi sau đó uất ức làm và lẩm bẩm ( Cái này vừa ghét vừa thích, nhưng quan trọng là khuôn mặt những lúc ấy của bạn Khang rất biểu cảm, rất mắc cười)
4. Bo đì bạn ấy rất đẹp và người có mùi thơm của đồ ăn
5. Nhưng chung qui những thứ kia chỉ là phụ tố, còn căn bản thì không biết. Fall in love at first sight?
Khang *cầm tờ giấy xé xé*: Sao mày có thể đi nói ba cái thứ này trước mặt người ngoài được chứ hả???
----
Question 1: Định nghĩa lover của bạn Bách Đa?
Bạn Bách Đa như mọi người đã biết là một người yêu bản thân bạn ấy điên cuồng. Nói cho chính xác thì bạn ấy yêu cái sắc đẹp của mình. Nên từ trước đến giờ, bạn hoàn toàn không có khái niệm về lover.
Thế nên, lúc bạn Khang hỏi bạn rằng
“… Đối với mày lover là gì?”
Bạn đã phải suy nghĩ rất nhiều và lọc ra được ba khái niệm tiêu biểu nhất:
1. Để tán phét với bạn ấy. Lý giải: vì nếu không nói chuyện được với nhau thì đâu được coi là thân thiết. Mà đã thân thiết rồi thì cần phải tán phét.
2. Để bao bạn ấy ăn. Lý giải: bạn thích ăn hàng. Tuy nhiên, phải ăn những hàng cao cấp để đảm bảo sức khỏe quý báu của bạn. Vậy nên, bạn nào chịu bao bạn ăn đã chiếm tình cảm lớn với bạn rồi. Và cũng có nghĩa là bạn đã giao sức khỏe của bạn cho bạn ấy.
3. Để làm phông nên cho bạn ấy. Lý giải: không phải ai cũng có thể đi bên cạnh bạn. Mà đi bên cạnh được rồi thì không có quyền cũng như không thể nổi trội hơn bạn. Vậy không phải phông nên là cái gì?
Khang: Có đứa nào tống thằng vĩ cuồng này vào trại tâm thần hộ tôi không???
-----
Question 2: Tại sao bạn Bách Đa đột ngột không muốn chơi với bạn Khang nữa?
Rất đơn giản, bạn Bách Đa bị bạn Khang đá. Mặc dù bạn Khang không cố ý cũng như không biết bạn Bách Đa có ý với mình, nhưng rõ ràng là bạn đã từ chối lời đề nghị làm ‘lover’ của bạn Bách Đa.
Vậy nên,
Lòng tự trọng (tự kiêu) của bạn Bách Đa bị tổn thương nghiêm trọng.
Lại thêm,
Sau khi bạn Khang bỏ ra khỏi quán, thật sự thì bạn Bách Đa cũng chạy ra đuổi theo. Nhưng đuổi gần đến nơi thì nghe được cái câu “ Không thể chịu nổi” của bạn Khang.
Nhưng sự thật là,
Bạn Khang nói câu “ Không thể hiểu nổi” cơ. Có điều lúc đó bạn đang lầm bầm nên có nghe nhầm âu cũng là lẽ tự nhiên.
Thành ra,
Tính lo sợ, nhát chết cộng uất ức trong lòng bạn Bách Đa nó nổi lên. Cao hơn hết là máu điên của bạn bị kích động.
Và cuối cùng thì,
Chuyện gì đến thì nó đã đến như trong fic rồi đấy.
Khang *quay lại nhìn Bách Đa*: Thằng điên! Chỉ có vậy thôi mà mày nổi cơn lên với tao hả????
Bách Đa: *cười cười*
-----
Question 3: Sự thật về màn bao ăn của bạn Bách Đa.
Đoạn cuối, lúc bạn Khang hí hửng bắt bạn Bách Đa bao ăn, cả hai đã đi vào cái quán quen thuộc của hai bạn.
Bạn Khang gọi bao nhiêu ra, đa phần bạn Bách Đa là người ăn hết.
Nguyên do:
1. Bạn ấy ăn nhanh
2. Bạn Khang đang bị thương, trong những chỗ bị thương ấy có môi. Môi bạn rách, bạn gần như không thể ăn mà chỉ toàn gọi nước uống thôi.
Và cuối cùng, mặc dù cả hai đã ăn uống rất nhiều, nhưng bạn Bách Đa chả tốn một đồng nào cả. Tất cả nhờ vào nhan sắc trời cho của bạn. Một nụ cười của bạn đã khiến các nàng trong quán tranh nhau trả tiền hộ.
Sau đợt này, bạn Khang tuy không trả thù được nhưng hí hửng ra mặt vì bạn đã biết cách ăn chùa. Nên sau đó, chỉ toàn bạn Khang rủ bạn Bách Đa đi ăn, mặc dù bạn không vừa ý lắm nhưng đi với Khang thôi bạn cũng vui rồi nên mặc kệ.
-----
Question 4: Kết thúc chỉ có một bạn Bách Đa tỏ tình, còn bạn Khang có vẻ còn ngu quá. Khi nào thì hai người này là một đôi?
Err… Thật ra cái này bạn Gray cũng không biết. Có lẽ là không lâu đâu, vì bạn Khang là một người rất dễ chịu, mà đã là người dễ chịu rồi thì sẽ không có thành kiến về việc giới tính. Hơn nữa, người như bạn Bách Đa ai lại có thể từ chối chứ, phải không?
Khang * đạp đầu Gray*: Làm sao tôi có thể chịu đựng thằng điên này chứ??? Cô muốn tôi vào Biên Hòa sớm à?
Bách Đa *dựng Gray dậy, xoa xoa đầu*: Có sao không? *cười*
Gray *xịt máu*: Đa Đa yêu của Gray!!! Yên tâm đi, Khang sẽ sớm là của Bách Đa thôi… *kéo xuống thì thầm*
Khang *tự nhiên ớn lạnh*: Hai người ở trước bàn dân thiên hạ mà thì thì thầm thầm cái gì vậy hả?
Bách Đa *cười cười*: Có làm gì đâu?! Gray chỉ tiết lộ cho tao một số chuyện mày không nên biết thôi
Gray: Yeh! Bí mật không thể bật mí
Khang *gân xanh nổi lên*: Cô đi chết đi!
Gray *nước mắt lưng tròng nhìn Bách Đa*: Khang nó rẻ rúng Gray kìa Bách Đa ơi~
Bách Đa *vỗ vỗ Gray*: Không sao đâu, để khi Gray giúp Bách Đa chuốc thuốc Khang rồi thì Bách Đa sẽ trừng phạt Khang hộ cho ha!
Gray: Ok! Nhớ nhé! Làm mạnh vô nhé!
Bách Đa: Uh! Không phụ lòng Gray đâu! *đưa mắt nhìn qua Khang cười đầy ngụ ý*
Khang *đỏ mặt tía tai*: Sao hai người có thể nói chuyện thô bỉ giữa ban ngày ban mặt như thế?
Bách Đa *mắt lóe sáng*: Tức là vào ban đêm là được phải không?
Gray *cười gian*: Ban đêm thì thực hành luôn đi Bách Đa!
Khang *ném đá vào đầu Gray, lườm Bách Đa, quay lưng bỏ đi*: Tôi không liên quan gì đến các người hết!!!
Err… Mọi chuyện truyền hình trực tiếp đến đây thôi. Còn về sau mọi người tự nghĩ nhé *lol*.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro