For Those Kinds of Nights P3
Anh bắt đầu nhìn thấy những đốm sáng gần đây.
"Ne, ne? Anh thấy thế nào về một trận đấu ngay bây giờ?"
Shisui nghiêng đầu về phía cô và cười toe toét.
"Ngay bây giờ? Sakura?" Anh hỏi cô, từ nơi anh đang nằm trên bãi cỏ, "Em có chắc là muốn thách thức tôi không?"
Cô khịt mũi và anh cảm thấy cơ thể cô chuyển sang nhìn anh đầy thách thức, "Em khá được đấy anh biết không?"
Anh đã ngừng luyện tập gần đây.
Sự cứng rắn xung quanh những cây xà cừ, và sự cản trở khi chiến đấu với sự mù lòa thường khiến anh nhớ đến tình trạng khó khăn nhức nhối của mình. Anh không thể làm theo tiêu chuẩn của Uchiha nữa. Vì vậy, Shunshin no Shisui vĩ đại, với tất cả danh tiếng của mình trong ANBU bắt đầu sụp đổ sau nhiệm vụ định mệnh đó, khi anh lạm dụng đôi mắt của mình.
Đôi khi anh tưởng tượng ra những kẻ thù vào ban đêm, đá anh, cười nhạo cơ thể anh khi anh nằm lăn lộn trên sàn - những hình ảnh mờ ảo như những thứ anh đã thấy trước khi mất đi thị lực. Và không phải là anh không cố gắng, anh đã cố gắng rất nhiều, anh vẫn tập luyện. Anh có danh tiếng để giữ, nhưng gần đây có vẻ như danh tiếng đó thật vô lý đối với anh. Và có một cảm giác bất an trong anh. Chắc chắn anh có thể dựa vào đội của mình, nhưng anh cũng biết như họ biết, cho dù anh có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, anh vẫn sẽ là người phải chịu trách nhiệm.
Shisui không muốn như vậy nên anh thích ở một mình hơn.
Anh ngoảnh đầu lại khi né cú đá của cô, cười nhạo cô. Cô cũng không thể giữ những tiếng cười khúc khích. Họ trêu trọc nhau một cách tinh nghịch và anh đã không tận hưởng cảm giác hồi hộp của một trận chiến như lúc này.
"Anh gọi đó là một cú đá? Em cá rằng bà em có thể đá tốt hơn thế!" Cô gọi anh.
"Phải, tôi cá là bà ấy có thể." Anh thở dài và cô cười lớn hơn.
Họ gục xuống với chân tay cuốn vào nhau và cười khúc khích khi trận đấu kết thúc. Bởi vì anh đã cố gắng làm cô mất cảnh giác và làm cô khuất phục. Bởi vì đối với họ, tất cả mọi thứ trên thế giới này dường như vô lý và đúng đắn cùng một lúc. Chỉ còn lại duy nhất hai người họ.
Và bất kể chuyện xảy ra giữa họ là gì - từ những cuộc nói chuyện phiếm đến những cuộc tranh cãi nghiêm túc vào lúc nửa đêm về món ramen cho bữa sáng. Nó có ý nghĩa. Anh không thể giải thích chúng, và thật đáng buồn khi anh cảm thấy như có ai đó đã đưa anh trở lại tuổi dậy thì, cùng với những cảm giác bồn chồn và những khoảnh khắc khó xử. Và mẹ anh có lẽ đang ở đâu đó ngoài kia, cười khẩy khi thấy tình trạng khó khăn của anh.
Anh hít vào hương vani từ tóc cô.
"Em có mùi giống như một chú cún." Anh nói với cô một cách trêu chọc. Anh cảm thấy cô bật dậy ngay lập tức.
"Không thể nào! Em không có mùi giống như Pakkun!"
"Pakkun là ai?" Anh hỏi, một nụ cười đầy đe dọa tràn trên khuôn mặt, nhưng anh đã biết ai là ninken và cậu ta thuộc về ai.
"Không ai cả!" Cô hát và kéo anh đứng dậy, anh lại né được một cú đánh lén.
Anh không gặp bất kỳ vấn đề gì khi thích nghi với việc bị mù, anh đã xoay sở để dựa vào các giác quan khác của mình. Anh từ chối nghĩ mình khiếm khuyết.
Nhưng đôi khi trong những khoảnh khắc như thế này, anh ước mình có thể nhìn thấy cô, khuôn mặt của cô, sự bực tức của cô, khuôn mặt của cô khi cô cười, sự tức giận của cô - tất cả mọi thứ . Anh hầu như không nhớ cô trông như thế nào, tất cả những gì anh biết là cô có mái tóc màu hồng, một mái tóc màu hồng vô lý kỳ lạ. Nhưng anh đã nghe nói về cô quanh làng, một bác sĩ thiên tài trong đội của em họ anh. Mọi người đều biết rằng Sasuke và Naruto an tâm khi có cô ở bên.
Nhưng anh không thích cô vì cô là một bác sĩ, một thiên tài hoặc bất kỳ danh hiệu nào mà cô có thể đã đạt được dưới sự giám sát của Godaime. Anh thích cô vì trước hết cô là Sakura.
Và Sakura thật tốt bụng.
-------------------------------------------------------------------------------------------
"Thôi nào!" Cô cười khúc khích khi những giờ cuối cùng của buổi tối bắt đầu lắng xuống. Và cô kéo tay anh khi họ đi qua con đường hẻo lánh dẫn đến tháp Hokage.
"Chuyện này có vẻ sẽ không thành công."
"Hokage là giáo viên cũ của em! Thầy ấy sẽ đồng ý."
"Sakura," cô nghe thấy anh rên rỉ, và cô cười khẩy, "A cái quái gì vậy, dù sao thì mình cũng chẳng còn gì để mất."
Cô siết chặt tay anh và cô cảm thấy anh siết chặt lại khi họ đi lên cầu thang, phớt lờ những cái nhìn hài hước mà lính canh dành cho họ.
"Hokage-sama có bận không?" Cô thì thầm. Người bảo vệ nhìn giữa Shisui và cô.
Anh lắc đầu và để cô vào với một nụ cười thông cảm. Nếu cô cảm thấy bất cứ điều gì cay đắng bên trong mình, cô đã không để lộ ra.
"Sakura," Kakashi nhìn lên từ Thiên đường Icha Icha , và cô cướp cuốn sách từ tay ông, "Ta có thể giúp gì cho em?" Ông rên rỉ thê lương trước cuốn sách của mình. Một con mắt theo dõi cuốn sách khi nó lướt qua phòng và hạ cánh ở thùng rác.
Sau đó ông thấy cô đang ở cùng với ai và giáo viên cũ của cô nhìn hai người họ.
"Shisui-taichou," ông nói, đầy tò mò.
"Hatake-taichou!" Anh đáp lại và cúi đầu, "Ờm ... Hokage-sama. Xin lỗi." Anh sửa lại.
"Ta có thể giúp gì cho hai người?" Kakashi chống tay.
"Sakura muốn nói với ngài rằng cô ấy có mùi giống như ninken của ngài." Shisui lẩm bẩm.
"Baka!" Sakura đánh vào cổ anh, nhưng Kakashi không bỏ lỡ nụ cười bực tức trên khuôn mặt của cô, "Shisui và em đến để yêu cầu một nhiệm vụ, cùng nhau."
Nếu Kakashi ngạc nhiên, ông sẽ không nói gì, chỉ lịch sự tiếp tục, "Nhiệm vụ gì vậy, Sakura?"
"Một nhiệm vụ solo cho Sakura để tìm Tora-chan." Shisui nghiêm trang đáp lại.
Sakura rên rỉ và đấm vào tay anh, "Shisui để em nói chuyện!"
Kakashi theo dõi sự tương tác giữa hai người họ, gần như không dám nói với hai người rằng thực ra thú cưng của phu nhân Daimyo Hỏa quốc đã qua đời vì tuổi già.
Nhưng ông tò mò hơn về sự tương tác trước mặt. Bởi vì Sakura đã không mỉm cười, chứ đừng nói đến cười trong nhiều tháng kể từ khi họ, Đội Bảy, gọi cô là "sự suy sụp". Và ngay cả những tháng trước đó cũng rất khó để trò chuyện. Cô đã căng thẳng với những cuộc tranh luận. Vì vậy, trong khi họ không nói chuyện với cô, họ nói về cô. Sasuke đã từ bỏ cô, Naruto vẫn cố gắng và Kakashi thì bất lực bởi kinh nghiệm nhiều năm trong thế giới shinobi, ông đã từng chứng kiến một điều tương tự như thế này trước đây.
Nó chỉ đơn giản là xảy ra, và một trong những người mà nó đã xảy đến, đang đứng bên cạnh cô. Và cả hai đều trông hài lòng như nhau với sự có mặt của người kia.
"Màa... Hãy xem ta có gì ở đây," Ông nói, lôi ra một xấp giấy lộn xộn và quét qua nó. Lắng nghe họ nói đùa như ông đã từng làm.
"Em không có mùi giống như Pakkun!"
"Ah ah! Sakura, lúc này dầu gội dành cho chó rất tuyệt cho mái tóc của em. Đôi khi em nên nói chuyện với Inuzaka, rất hữu ích."
"Mồ! Anh sẽ không bao giờ để em sống như vậy phải không?"
Shisui chỉ cười toe toét hơn trong khi cô bĩu môi, và Kakashi đã không bỏ lỡ điều đó. Đôi môi dưới lớp mặt nạ của ông khẽ co giật.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Anh nhận thấy những đốm sáng ngày càng rõ hơn qua tầm nhìn của mình.
"Này này, anh nên nhìn thấy vẻ mặt của tên lính canh đó." Sakura thúc cùi chỏ vào người anh. Và anh cau mày nhìn xuống cô và chuyển túi quần áo qua vai, gãi đầu.
"Tất nhiên," anh nói, "Cậu ta ngưỡng mộ vẻ đẹp của em, Sakura."
Anh nghe thấy tiếng cười khụt khịt.
"Không, anh ta đang nhìn chằm chằm vào anh," Cô nhéo cánh tay anh.
Họ đều là những thiên thể thất vọng, những ngôi sao rơi, những vinh quang trước đây. Và cả hai đã sẵn sàng buông bỏ tất cả, cả hai đều có thể sử dụng khởi đầu mới này. Có vài sự đồng ý ngầm trong việc này.
Cô bằng lòng để anh suy nghĩ trong im lặng và anh khẽ thở dài khi hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài ngôi làng trước khi nôn khan.
"Nó có mùi như phân." Sakura rên rỉ, "Em biết chúng không nên đi con đường này."
"Đó là con đường ngắn nhất," anh nhăn mũi nói, "Tôi nhớ con đường này."
Đáng ngạc nhiên, nhiệm vụ của họ không quá khó, chỉ là rất nhiều chuyến đi lại giữa một trong những ngôi làng địa phương và Thiết quốc. Nhưng Shisui cũng thầm nghi ngờ rằng ninja sao chép có động cơ thầm kín nào đó.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Khách hàng của họ là một thương gia già kỳ quặc cùng với một gia đình bốn người, gồm một người mẹ và ba đứa trẻ. Họ đã đồng ý chia sẻ phí hộ tống. Đó là một chuyến đi dài, nhưng vẫn là một nhiệm vụ rất dễ dàng. Và Sakura không thể ngừng cười toe toét với Shisui, người hiện đang bị bao vây.
"Hể? Làm lại trò đó đi, onii-chan!"
"Trò nào?" Shisui hỏi cậu bé. Anh ném lên tất cả ba quả bóng đầy màu sắc và bắt chúng một cách khéo léo bằng một tay. "Là cái này? Hay là cái kia?"
Anh bắt đầu tung hứng các quả bóng. Và lũ trẻ ré lên thích thú.
Họ dừng lại trong đêm và dựng trại. Trong khi ngọn lửa bùng lên và món hầm sôi sùng sục ở một trong những dụng cụ nấu ăn, Sakura ngả người ra sau và thở dài hài lòng. Cô nhìn lên bầu trời trong vắt và những ngôi sao chói lọi lấp lánh, trước khi quay lại nhìn Shisui.
"Em muốn thử," cậu bé lớn nhất, Kou, khoảng bảy tuổi nói.
"Không phải anh!" Manami ngắt lời cậu.
"Không phải chị! Em!" Hana, người nhỏ tuổi nhất trong số họ hét lên và Shisui cười toe toét khi anh hất tóc cô bé, trong khi giữ ba quả bóng ngoài tầm với của hai người kia. Anh khéo léo xoay chúng quanh ngón tay. Sakura chú ý đến đôi mắt thủy tinh của anh chuyển đổi giữa từng đứa trẻ với một chút quan tâm về mặt lâm sàng.
Bướm lượn trong bụng cô, và đó không phải là vì món hầm ngon lành đang sôi sùng sục ở đằng kia.
"Giờ thì Hana-chan, em có thể bị thương!" Shisui nhắc nhở.
Và cô bé đã bị thương. Cô bị xây xát ở cằm khi cố gắng bắt những quả bóng một cách vụng về.
Sakura cười khúc khích khi đi đến chỗ cô bé đang khóc.
"Nào, Hana-chan," cô xoa dịu, "Đừng khóc." Cô vuốt cằm với một tia xanh và khuôn mặt cô gái rạng rỡ lên vì kinh ngạc, "Thấy chưa, hết đau rồi."
Sakura luôn yêu trẻ con nhất, chúng rất dễ nói chuyện.
"Onee-chan! Làm thế nào mà chị làm được điều đó?" Anh chị em của cô chạy đến chỗ Sakura và bắt đầu cho cô thấy những vết vảy và vết bầm tím mà chúng đã có từ bất cứ thứ gì tai quái mà chúng gây ra.
"Ta là công chúa," cô đáp lại với vẻ nghiêm túc, và nhìn những đứa trẻ nhìn cô với vẻ sợ hãi rõ rệt.
"Không đời nào!"
"Ta chữa bệnh cho lũ trẻ." Cô nghiêm nghị nói thêm, "Và cứu chúng khỏi các ninja độc ác."
"Maa ... Sakura, em đã cướp mất sự ngầu lòi của tôi." Shisui rên rỉ, nhưng cô nghĩ rằng cô đã nhìn thấy một tia ngưỡng mộ thích thú trên khuôn mặt anh.
"Nói đi, mấy đưa, mấy đứa nghĩ ai ngầu hơn, chị hay Shisui?" Cô thì thầm đầy âm mưu với bọn trẻ.
Những đứa trẻ nhìn nhau với vẻ nghiêm trang, trước khi Manami ríu rít.
"Hime-sama tuyệt hơn!"
"Hime-sama!"
"Onee-chan!"
"Điều này không công bằng," Shisui bĩu môi, "Các em làm tôi tổn thương."
---------------------------------------------------------------------------------------------
"Tuyết!"
Anh tưởng tượng cô đang xoay người xung quanh, bởi bước chân của cô và sau đó nghe thấy tiếng động nhẹ trên mặt đất.
"Chúng ta đang ở Thiết quốc!" Anh tưởng tượng những bông tuyết trên mái tóc hồng của cô, phủi nhẹ lên đôi má hồng của cô. Anh nghĩ nó trông rất đẹp.
Anh mỉm cười và đưa tay về phía cô. Anh cảm thấy cô nắm lấy nó, và kéo mình lên.
"Anh biết đấy," cô cười khúc khích, "Trông anh thật buồn cười."
"Tôi làm sao?"
Anh cảm thấy có một bàn tay đang phủi mũi.
"Hì hì! Ế!" Anh nghe thấy Kou hét lên, "Hai người thật thô thiển, tình tứ như một cặp tình nhân."
"Kou, im đi! Em nghĩ họ rất ngọt ngào!" Manami đánh anh trai mình. Shisui cảm thấy má mình nóng lên.
"Đúng vậy," Một giọng nói thứ ba vang lên. Anh cho rằng đó là mẹ của họ, "Hai người trông rất tuyệt khi ở bên nhau."
Anh nghĩ rằng anh đã nghe thấy tiếng Sakura nói.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Sakura lau vết máu trên miệng khi nhìn lên Kumo-nin đang cười toe toét với mình. Cô nheo mắt lại và né tránh cơn mưa shuriken. Chúng rất đông . Cô chỉ hy vọng Shisui và đoàn lữ hành đến được biên giới an toàn.
Cô nắm thanh kunai của mình chặt hơn.
"Thực sự, nếu đây là tất cả những gì chúng ta cần để giết lão già", một người trong số họ bắt đầu, "Có vẻ một mình cô ta không đủ. Hắn thật khốn nạn khi chỉ thuê hai ninja."
"Này, này," một người trong số họ tách chân ra khi anh cúi người về phía trước, vẻ mặt giễu cợt công nhận, "Các người không nhận ra cô ta sao?"
"Không, Miki, làm ơn kết liễu cô ta đi. Tôi muốn về nhà."
"Haruno Sakura." Hắn nói, như thể tác động của nhận thức ập đến với, hắn ta ngước nhìn cô với một nụ cười ác ý, "Thật thú vị ."
Sakura nheo mắt, và đấm xuống đất, làm cho những tảng đá vỡ bay xung quanh cô làm chúng mất thăng bằng. Cô lao vào tên ninja nói chuyện lúc đầu, hắn chặn lại.
"Cô biết không-."
Cô né được một chiếc senbon trong gang tấc, nó xuyên qua tóc khi cô đấm vào người đàn ông trước mặt mình, trước khi xoay người để chặn thanh kiếm của đối thủ bằng kunai của mình.
"Bạn đồng hành của cô, tên hắn ta là Shunshin no Shisui phải không?"
Có một tiếng thép va chạm khi cô cảm thấy cơ thể mình bị đâm xuyên qua bởi thanh kiếm khi nó lướt qua thanh kunai của cô.
"Bạn đồng hành của ta vừa nói với ta điều gì đó thú vị qua chiếc micrô này," cô đã quá điên cuồng để phân tích giọng điệu của hắn là thật hay giả, "Đồng đội của cô đã chết."
Và cùng với nó, cô nhìn thấy màu đỏ, và mất trí trong cơn thịnh nộ.
------------------------------------------------------------------------------------------
Anh lùng sục khắp nơi để tìm cô, cảm nhận chakra của cô. Anh hầu như không nhận thấy tầm nhìn của mình bị mờ đi và những đồ vật xung quanh anh từ từ có hình dạng lỏng như sữa. Anh có thể ngửi thấy mùi tanh của máu ở khắp mọi nơi.
Anh chỉ nhảy đến chỗ có dấu hiệu chakra của cô, cầu nguyện bất cứ vị thần nào lắng nghe. Cô phải được an toàn. Cô không thể- không. Sự hoảng sợ bao trùm anh khi anh nhảy từ cây này sang cây khác.
Đừng lo lắng, hãy đưa họ đến Thiết quốc một cách an toàn, Shisui. Có lẽ chỉ là vài kẻ thù.
Sakura, Anh rít lên trong nội tâm giữa cơn hoảng loạn, đó không chỉ là một vài. Và cô không thể chết vì anh. Anh lướt qua nhiệt độ băng giá khi chúng thổi qua tóc anh.
Và rồi anh bắt gặp một chút dấu vết về cô.
Chakra của cô mờ nhạt. Anh thì thầm câu thần chú 'cảm ơn' khi run rẩy bước đến gần cô, ôm lấy thân hình yếu ớt của cô vào lòng, cảm nhận cơ thể nhỏ nhắn của cô vì những vết thương và những vết cắt, vảy và vết bầm tím.
Cô đưa tay về phía anh.
"Shisui," cô nhàn nhạt thừa nhận.
"Sakura," anh thì thầm, " Chết tiệt, tôi không nên để em đi một mình."
Cô lướt những ngón tay của mình lên quai hàm và lên đến thái dương của anh, những ngón tay đẫm máu tạo thành những vệt dài. Anh nhận ra với sự thích thú tách rời khi tay cô từ từ vuốt lên quai hàm và hướng về mắt anh. Tầm nhìn của anh bắt đầu trở nên trắng xóa. Nhận ra điều đó khiến anh choáng váng.
Anh bắt lấy tay cô.
"Em đang làm gì vậy?"
Giật cánh tay mình ra khỏi tay anh, với chút chakra, bởi vì sức nắm của anh rất mạnh. Cô tiếp tục làm việc trái với ý muốn của anh.
"Sakura- em sẽ bị cạn kiệt chakra và chết , em đang làm cái quái gì vậy?" Anh cố gắng nắm lấy tay cô một lần nữa trước khi cô ho.
"Yên nào." Cô ra lệnh và anh cảm thấy tầm nhìn của mình bắt đầu rõ ràng lần đầu tiên sau nhiều năm. Anh nuốt nước bọt trong sự ngạc nhiên và linh tính.
Cô bắt đầu chậm rãi nói, "Anh biết đấy, anh có thể không nhận thấy điều đó, nhưng em đang từ từ khai mở các đường dẫn chakra của anh khi anh không nhìn. Bây giờ em chỉ đang đẩy nhanh quá trình đó."
Hai tháng trước đó lướt qua tâm trí anh khi anh lắng nghe cô nói, tim đập thình thịch.
"Đó chỉ là một giả thuyết mà em không bao giờ mong đợi sẽ hiệu quả, nhưng bây giờ, có gần ba mươi Kumo-nin đang đi theo hướng của chúng ta, nếu anh muốn biết. Hãy làm cho nó thành công." Cô cắn môi.
"Sakura!" Anh nói, những lời đầy giận dữ và lo lắng khi cô dùng thêm chakra làm mát.
Đối với hầu hết mọi người, điều này đáng ra phải là niềm vui, lẽ ra anh phải vồ vập và nhảy nhót xung quanh, bởi vì anh có thể nhìn thấy. Anh có thể nhìn thấy mọi thứ. Tuy nhiên, tất cả những gì anh cảm thấy là sự bực tức và tức giận đối với cô gái tốt bụng vị tha , người đã quyết định hy sinh bản thân vì anh. Trong một khoảnh khắc ngoạn mục, anh bắt gặp một đôi mắt xanh lục đầy sức sống , và sau đó nó dần dần rõ hơn, trước khi anh nhận ra rằng anh thực sự đang nhìn thấy toàn bộ cô.
"K-không," anh lắp bắp, cô trông thật xinh đẹp trong tuyết, chúng tinh tế rơi trên mũi và trên gò má bầm dập của cô, xuống mái tóc hồng bóng đẹp mà anh run rẩy nắm lấy trong tay. Anh lướt tay qua lại trên những sợi tóc như thể gần như không dám tin rằng đây là cô.
Anh có thể nhìn thấy một lần nữa.
"Chúng đang đến gần, Shisui," cô nói nhẹ nhàng. Anh bắt gặp những vì sao phản chiếu trong mắt cô, vầng trăng chiếu trên cơ thể thâm tím của cô khi anh cố ngăn cô lại. Anh cảm nhận được các dấu hiệu chakra đang đến gần. Cô tiếp tục nói.
"Em có bao giờ kể cho anh nghe về bệnh nhân đầu tiên của em không? Em nghĩ cuối cùng em cũng nhớ ra lý do tại sao em quyết định trở thành một bác sĩ."
Cô tiếp tục rót chakra vào mắt anh, xoa dịu thần kinh của anh. Hơi thở ấm nóng của cô phả vào da anh.
"Bởi vì nó có thể cho mọi người cơ hội thứ hai." Cô mỉm cười, và hơi thở của anh nghẹn lại trong cổ họng khi nhìn thấy. "Nhận lấy đi. Nó sẽ giúp anh sống sót thoát khỏi đây." Cô thì thầm khi gục vào vòng tay anh.
Và lần đầu tiên sau hai năm, mắt Shisui đỏ hoe và thế giới xung quanh trở nên sắc nét hơn. Ôm chặt cơ thể cô vào người anh khi anh nhìn ninja đang vây quanh anh, đứng trên cành cây với vẻ hung dữ .
------------------------------------------------------------------------------------------
Và một người đàn ông sống sót đã kể cho cả thế giới biết về Shunshin no Shisui, kẻ đã tàn phá các vùng đất một lần nữa. Tin tức ập đến với Konoha, từ thợ săn tiền thưởng đến shinobi trở về từ nhiệm vụ của họ với những chén rượu sake.
"Này, cậu có nghe nói về Konoha nin đó không?"
"- Ba mươi kumo-nin? Tên khốn đã phế và bị mù."
"Hắn có Sharingan. Tên tội nghiệp sống sót nói rằng hắn ta có nó, đỏ rực và đẫm máu và chết tiệt."
"Cái quái gì vậy? Konoha đã thực hiện loại phép thuật gì vậy?"
Và toàn bộ gia tộc Uchiha đều hứng thú với điều đó, và cả hai đều không thể làm rõ đầu hay đuôi của tin đồn. Itachi thấy mình đang bị đặt đầy những câu hỏi. Sự mù lòa của Shisui có phải là tạm thời không? Nhưng Itachi đã thề rằng tình trạng của anh được cho là không thể chữa được. Và nhiều người nghĩ rằng toàn bộ tình huống không có ý nghĩa gì cả. Bởi vì Shisui bị mù và là một nỗi thất vọng hoàn toàn đối với Uchiha. Nhưng đối với những người đã tìm hiểu về người đồng đội bí ẩn đã đi cùng anh, chỉ kết luận một điều.
"Thầy Kakashi?" Naruto xông qua cửa văn phòng, "Em đang nghe thấy cái quái gì thế này?"
Kakashi nhìn vào tờ giấy có chứa chi tiết nhiệm vụ của mình trước khi xoay nó lại cho hai người ở cùng anh.
"Đáng lẽ đây là một nhiệm vụ hạng C, chúng ta đã bị lừa." Anh rên rỉ, "Hắn ta là một chính trị gia ngầm. Thật là một kẻ keo kiệt."
"Ai đi cùng Shisui?" Sasuke hỏi dựa vào cánh cửa khi anh nhìn về phía Itachi, "Sakura không ở trong căn hộ của cô ấy ..."
Và vẻ mặt của ninja sao chép chỉ xác nhận sự nghi ngờ của họ.
Bởi vì chỉ có một bác sĩ có thể thực hiện một thủ thuật y tế ngoài trời với độ chính xác dựa trên một lý thuyết đơn thuần , như Tsunade đã nói. Và được xác nhận bởi Ino, người đã nhìn thấy các tập tài liệu về 'mắt' nằm rải rác trong căn hộ của cô.
Sakura Haruno thực sự là câu trả lời cho danh tính của vị bác sĩ bí ẩn mà mọi người bàn tán.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Điều đầu tiên cô thấy là tiếng bíp và đập vào mắt cô là những bức tường trắng của bệnh viện. Cô cảm thấy sức nặng đè lên vai mình, và luồn tay qua mái tóc mềm mượt của anh.
"Shisui," cô nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh.
Và anh cựa quậy, dụi mắt. Sau đó anh bắt gặp cô gái trước mặt đang nhìn anh, nước mắt chảy dài trên đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp.
"Chào mừng trở lại, Sakura." Anh thì thầm khi nắm lấy tay cô, đan những ngón tay vào tay cô.
Cô dở khóc dở cười khi đưa ngón tay cái lướt qua xương gò má ướt át của anh. Một loạt cảm xúc tràn ngập trong cô, từ nhẹ nhõm, nhẹ nhõm rằng cả hai đều an toàn cho đến sự biết ơn tuyệt đối dành cho người đàn ông trước mặt. Và cô đã sống - khi cô chắc chắn rằng cô sẽ không vượt qua được trong điều kiện lạnh giá.
Anh chồm tới hôn cô.
Và cô cảm thấy nhiều tiếng cười khúc khích trong cổ họng sau nụ hôn và anh nhẹ nhàng rúc mũi mình vào mũi cô. Anh có mùi trà thảo mộc. Cả hai nhìn nhau đầy phấn khích, dưới màn đêm u ám, với những vì sao lấp lánh đang ló dạng qua cửa sổ.
Đây sẽ là sự khởi đầu của một cái gì đó mới.
Mọi người thấy hai người họ thật vô lý. Họ thích đi dạo vào ban đêm và chơi xích đu trong những công viên vắng người. Nhưng một lần nữa, Shisui và Sakura luôn là những đồng minh của riêng họ. Và, kết quả sau nhiều tháng đau đớn và nhiều năm tổn thương, không còn quan trọng nữa.
Miễn là họ còn có nhau.
Và anh thích mái tóc của cô, anh thực sự thích.
"Em biết không Sakura, Pakkun rất thích dầu gội đầu."
"Ồ, im đi, Shisui."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro