Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

For Those Kinds of Nights P2

Đôi khi cô không ngủ đủ vào ban đêm. Có vẻ mọi người đang ngủ. Nhưng cô không thể ngủ được. Cô sẽ xoay người, vặn vẹo và nhìn chằm chằm vào trần nhà màu xám treo nặng trên mình. Khi nó không hiệu quả, cô thức dậy.

Đường phố cô đơn và vắng lặng. Nhưng Sakura thích sự cô độc và bóng đêm luôn có vẻ đẹp riêng của nó. Cô sẽ đi dạo vào đêm khuya, khi những vì sao lấp lánh bảo vệ ngôi làng. Cô sẽ nhớ những khoảng thời gian vui vẻ, những khoảng thời gian tuyệt vời hơn với Đội Bảy khi cô đi ngang qua sân tập. Cô đi qua cửa hàng hoa của Ino, với những bụi hoa được chăm sóc tốt bên ngoài. Đôi chân của cô đưa cô đến công viên, nơi cô gặp chàng trai tóc vàng lần đầu tiên. Ký ức về những ngày xuân ấm áp và tiếng cười khúc khích của chàng trai sẽ tràn ngập trong tâm trí cô. Hồi đó mọi thứ có vẻ đơn giản và dễ dàng hơn rất nhiều .

"Em đã nở thành một bông hoa xinh đẹp, Sakura!"

Có lẽ chỉ là cô héo tàn quá sớm.

Cô không mong có ai ở đây, càng không phải là người đàn ông Uchiha mà cô đã gặp trước đó. Sakura siết chặt áo khoác và ngước nhìn anh. Anh ngồi trên băng ghế nhìn ra sân chơi. Trước khi cô có thể đáp lại, anh cũng nhìn lên và mỉm cười với cô. Anh nở một nụ cười rạng rỡ. Và trông anh thật đẹp dưới ánh trăng.

"Chào mừng trở lại, bác sĩ-san."

Cô cảm thấy ấm áp trong lòng khi nhìn anh.

"Anh thế nào, Uchiha-san?" Cô ngồi xuống bên cạnh anh, và khẽ rùng mình. Cô để ý rằng anh rất tinh ý, mặc dù anh bị mù. Anh nhìn cô đầy cảnh giác.

"Cô không mặc đủ ấm."

"Tôi sẽ ổn thôi," cô đáp và ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô xoa xoa cánh tay, để tâm đến việc riêng, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. Và anh đột nhiên hỏi cô.

"Bác sĩ-san, cô có thể cho tôi biết tên của cô được không?"

"Sẽ không nếu anh không nói cho tôi biết tên của anh trước." Cô trêu chọc và anh nhún vai.

"Uchiha Shisui," anh nói. Cơn gió nhẹ mang theo tên anh nhưng cô cảm thấy nhói đau khi nghe nó. Tất nhiên, cô biết điều đó trước khi anh có thể nói với cô. Anh là anh họ của Sasuke, Shunshin no Shisui khét tiếng.

Nhưng sự thương hại của cô dành cho anh kéo dài trong một chốc.

"Haruno Sakura." Cô nói, hơi nhăn mặt, bởi vì tên của cô kéo theo một lượng xấu hổ tương đương với nó.

Có lẽ hình như anh cảm thấy nao núng vì khoảng cách quá gần. Cô nhận ra mình đã vô thức tiến lại gần anh hơn.

Hoặc có thể anh nghe thấy nó trong giọng nói của cô, bởi vì nó đang kêu răng rắc đau đớn.

Hoặc có thể, anh biết cô. Hầu hết mọi người biết cô, và những gì cô đã trở thành.

Nhưng anh không ép cô, hay nhìn cô một cách thương hại.

"Sakura," anh lẩm bẩm một cách tế nhị, "Đó là một cái tên đẹp."

Cô khẽ chế giễu, "Khá bình thường, nếu anh hỏi tôi. Bố tôi không sáng tạo lắm, nhưng ông muốn đặt tên tôi theo màu tóc của tôi."

"Tóc của cô màu hồng?" Anh nhướng mày hỏi, "Chà, thật tuyệt!"

"Đôi khi nó cản đường," cô phản đối, vô thức chạm vào nó. "Nó giống như tiêu điểm trên sân và nó nói rằng hãy chọn tôi đi, chọn tôi!"

Anh khẽ cười khúc khích.

Sakura cảm thấy thật vô lý, hai người gặp nhau trong đêm khuya đang cười vì màu tóc vô lý của cô. Cô mỉm cười với ý nghĩ đó.

"Cô biết đấy, tất cả các Uchiha đều có màu tóc giống nhau, đen và nhàm chán." Shisui bắt đầu, Anh cười toe toét, đưa tay lên vuốt mái tóc đen mượt của mình. Cô theo dõi hành động với một chút quan tâm. "Tôi đã nghĩ đến việc cạo trọc đầu." Anh cười toe toét.

Và cô khịt mũi, hầu như không nhận ra cách mặt anh dịu lại khi nghe âm thanh đó.

"Xin đừng," cô nhìn anh với một tiếng cười khúc khích yếu ớt.

"Mẹ tôi từng để tóc dài," anh tiếp tục, "Bà đã từng chăm sóc nó rất kỹ. Nhưng sau đó tôi đã tìm thấy chúng trong thức ăn của mình." Cô chớp mắt trước khi phá lên cười một lần nữa, và anh cười cùng cô.

Cô đã biết nhiều Uchiha, Sasuke, anh trai của cậu ấy, vài người đã đến bệnh viện. Nhưng tất cả đều không giống  anh. Anh dường như đánh giá cao vẻ đẹp của cuộc sống, và cùng lúc đó chế nhạo chúng. Cô thấy nó hơi an ủi.

"Chà nếu anh sống với một người phụ nữ, đó là những gì anh sẽ thấy. Tóc ở khắp mọi nơi . Bố tôi thường phàn nàn về điều đó." Cô nói nhẹ.

Họ trò chuyện như thế này, thật hòa nhã. Họ nói về những thứ như thức ăn họ thích hoặc liệu người kia có thích mèo hay không. Cô không chắc khi việc nói chuyện với ai đó đã trở nên dễ dàng hơn nhiều . Có thể anh chỉ là một người giỏi trò chuyện.

Hoặc có thể, chỉ có thể, anh đang nói chuyện với cô vì con người thực sự của cô ngay bây giờ  chứ không phải con người mà cô được cho là đã trở thành.

"Tôi không thực sự thích mèo, Shisui-san." Cô cau mày, "Chăm sóc chúng quá phiền. Và đôi mắt rực rỡ của chúng làm tôi sợ hãi."

"Tôi từng nuôi một con mèo khi còn nhỏ, chúng tôi đặt tên nó là Momo-kun." Anh bắt đầu, giọng điệu gợi nhớ, "Nó đã từng cào tôi rất nhiều."

Khuôn mặt của Sakura lộ ra một nụ cười toe toét, "Tôi không nghĩ Momo-kun thích anh cho lắm, phải không?"

Và anh thở dài với vẻ bực tức đầy giễu cợt, đặt tay lên trái tim mình, "Nó chỉ thích mẹ tôi. Bà sẽ mua chuộc nó bằng mấy món quà."

Cuối cùng, cô sẽ cắt ngang cuộc trò chuyện, "Tôi phải đi đây, Shisui-san."

Anh ậm ừ xác nhận, "Cẩn thận, Sakura-san."

Và cô sẽ dịch chuyển tức thời, ngay sau khi bình minh ló dạng.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Vào đêm thứ năm của họ, anh lại thấy cô ngồi trên băng ghế. Anh không còn thắc mắc về điều đó, không giống như ba lần đầu tiên, bởi vì điều gì đó trong anh nói với anh, rằng cô ở đây vì lý do riêng của cô. Giống như việc anh đi dạo hàng đêm vì những lý do riêng của mình. Có thể cô ở đây vì sân chơi gợi lên những kỷ niệm, hoặc có thể chỉ vì nó là một nơi xa làng, và xa tất cả những nghĩa vụ mà cô cảm thấy đối với nó.

Anh có thể suy ra nhiều giả thuyết.

Vậy nên, anh không bao giờ thắc mắc điều đó khi ngồi xuống bên cạnh cô.

"Tôi đã thử công thức mà anh đã nói với tôi," cô nói, "Nó thực sự kinh khủng."

"Có thật không?" Anh hỏi, hơi cau mày nhìn cô, "Cô đã thêm đủ muối chưa?"

"Tất nhiên!" Cô nói với một chút tức giận, và anh cười toe toét với cô.

Và anh thấy những cuộc trò chuyện với cô rất thoải mái, có rất nhiều thứ đáng ngạc nhiên để nói. Chủ yếu là những điều bình thường.

"Như vậy không tốt!" Anh lắc đầu. "Cô ăn quá nhiều đồ ngọt."

"Vậy anh không thích đồ ngọt?"

Anh nói đùa và cô lại cười khúc khích.

Và đôi khi anh nói về Itachi khi cô nói về người bạn của mình. Anh nhận thấy cô hầu như không nói về đội của mình. Shisui đã nghe nói về đội của em họ mình.

Và có vẻ như cô là thành viên duy nhất cuối cùng cũng sụp đổ trước áp lực bắt kịp Jinchuuriki, anh hùng của Konoha, và sự nổi tiếng của em họ anh với tư cách là một Uchiha. Và anh có thể nghe thấy điều đó trong các câu chuyện của cô, ngay cả khi cô nói về những thứ khác.

"Anh biết đấy, Ino-chan và tôi đã từng chơi đùa xa chỗ này một chút, trong một cánh đồng hoa lớn," cô nói, "Chúng tôi đã tạo ra mật mã con gái ngớ ngẩn của riêng mình với tên hoa cho từng người trong lớp. Hồi đó cả hai chúng tôi đều thích Sasuke nhưng chúng tôi không thể sử dụng phòng tắm để kiểm tra vẻ ngoài của mình thường xuyên. Vậy nên, chúng tôi bắt đầu sử dụng ngôn ngữ của hoa và tạo thành mã bí mật này để cho nhau biết nếu có rau bina trong răng. "

Anh nghe thấy sự thích thú trong sắc thái của cô khi cô nói về Yamanaka.

"Ước gì tôi đã đến lớp học của Kunoichi," anh trầm tư. Anh cảm thấy cô thay đổi một cách đáng kinh ngạc so với nơi cô đang co ro dựa vào cánh tay anh. "Gì cơ? Làm hoa và các mật mã bí mật, nghe có vẻ thú vị hơn rất nhiều so với những gì mà chú tôi đã từng bắt tôi phải trải qua."

Cô quay đầu lại và cười. Anh rất  thích tiếng cười của cô.

"Vậy ... Sakura có nghĩa là gì?" Anh hỏi cô. Anh chưa bao giờ quan tâm nhiều đến ý nghĩa của loài hoa... hoặc các kunoichi.

"Nó có nghĩa là tử tế và nhẹ nhàng," cô trả lời. Anh chìm vào suy nghĩ.

"Nó hợp với cô."

Từ sự chuyển vai của cô, anh cho rằng cô đang nhìn anh.

"Còn tôi thì sao?" Anh hỏi đột ngột.

Cô trầm ngâm ngâm nga và trong im lặng, anh nghe thấy tiếng chim sẻ hót ríu rít, báo hiệu buổi sớm mai, và họ phải chia tay nhau. Anh cảm thấy trọng lượng của cô thay đổi so với anh.

"Tôi nghĩ anh sẽ là một đóa hoa hồng," cô gọi, sau khi nói với anh rằng cô cần phải rời đi.

"Nó có nghĩa là gì?" Anh cau mày nhìn theo cô,

Nhưng cô lại ra đi, trước khi anh có thể hỏi cô nhiều hơn.

----------------------------------------------------------------------------------------------- 

"Gần đây anh có vẻ vui hơn, Shisui."

"Có thật không?"

Itachi chỉ ậm ừ tán thành đáp lại người anh họ của mình, người hiện đang lấy một hộp đầy sách từ một trong những căn phòng không sử dụng đầy bụi của nhà anh xuống. Chàng trai đang cười toe toét với chính mình với vài trò đùa không rõ là gì khi anh chọc vào những chiếc hộp.

"Sách cho ai?"

"Không ai cả," Shisui đáp, sột soạt qua những chiếc hộp.

Itachi không đợi thêm một phút nào nữa, anh nhận thấy rằng người anh họ của mình dường như ngủ nhiều hơn vào ban ngày, đánh giá qua cái đầu giường vẫn còn gọn gàng.

"Shisui, anh bị mù, anh thậm chí còn không thể đọc bìa."

Anh họ anh sững sờ nhìn anh trong giây lát, rồi rên rỉ.

"Ô đúng rồi."

Itachi cười khúc khích và thu mình lại bên cạnh những chiếc hộp.

"Anh cần gì?"

Shisui chỉ ra một vài cuốn sách mà anh quan tâm.

"Hanakotoba*?" Người em họ tò mò hỏi anh.

"Chỉ cần tìm hoa hồng, cho anh biết nó có nghĩa là gì," người anh họ của anh vội vàng thúc giục.

Itachi chớp mắt và lật chậm rãi cuốn sách cũ nát. Nó thuộc về mẹ của Shisui. Anh quét các phần của hoa và ảnh, bỏ qua những đoạn mà anh cho là không cần thiết trước khi anh tìm thấy nó.

Shisui đang quan sát anh và chờ đợi một cách sốt ruột.

"Nó có nghĩa là ... sự tin tưởng hoặc tự tin."

Khuôn mặt của anh họ anh sáng lên. Itachi tò mò quan sát.

"Shisui, tại sao anh lại thích Hanakotoba?"

"Không vì gì cả!" Anh họ của anh gạt anh ra. Itachi nhướng mày.

*Hanakotoba (花言葉):Ngôn ngữ của loài hoa

-------------------------------------------------------------------------------------------- 

"Anh biết đấy, chúng ta nên thử xích đu", cô nói.

Anh nghiêm túc nhìn cô, "Chúng có thể bị hỏng, Sakura."

Anh cảm thấy cô đang nhìn anh chằm chằm.

"Anh nói em béo à?"

"Chưa bao giờ."

Anh cảm thấy ngón tay cô đang kéo tay anh, "Nào!"

"Em biết đấy, nghiêm túc mà nói," anh cười toe toét với cô, "Chúng ta sẽ giống như những kẻ ngốc."

"Ừm," Anh nghe thấy tiếng cười khúc khích tinh nghịch của cô trước mặt anh, những ngón tay mảnh mai của cô ấm áp quấn lấy anh, "Ai quan tâm?"

Thực sự thì ai quan tâm? Anh nghĩ khi chân vừa né một cái thùng đồ chơi bỏ đi. Anh lại cảm thấy mình như một đứa trẻ, một người không còn nghĩa vụ gì nữa. Không có cuộc họp gia tộc nào để tham dự. Không có trưởng lão nào ẩn ý về sự thất vọng. Không có ai ở đây nhắc nhở anh về tài năng đã mất của anh. Không ai theo dõi và rao giảng cho anh về tương lai vĩ đại và huy hoàng của tộc Uchiha. Shisui không cảm thấy mình là một Uchiha, với tất cả sự thất vọng kéo theo từng âm tiết lúc này. Anh không cảm thấy mình giống như đội trưởng ANBU khét tiếng từng khiến người ta phải bỏ chạy ngay lập tức. Dù sao thì, không phải với Sakura.

Chỉ là hai người họ đang cười trong sân chơi trống trải. Và tất cả những gì anh nghe thấy là tiếng cọt kẹt của những chiếc móc và dây xích khi cô nắm chặt nó với sự phấn khích.

Anh cảm thấy như mình như lên năm lần nữa. Và khi anh về nhà, mẹ anh vẫn còn sống. Và bà sẽ đẩy anh lên giường với nhiều câu chuyện hơn về việc trở thành một shinobi. Và hồi đó mọi thứ thật vui vẻ.

"Tôi đã không làm điều này trong một thời gian dài."

"Tôi đã bao giờ nói với em chưa," anh bắt đầu, "Rằng tôi được biết đến là vua của những chiếc xích đu?" Cảm thấy luồng không khí phả vào da mình, và cười toe toét bất chấp sự miễn cưỡng của bản thân.

"Không đời nào." Anh nghe thấy tiếng cô cười khúc khích và anh tiến về phía trước. "Thật đấy, tôi đã từng đu cao hơn Itachi rất nhiều và cậu ấy đã từng nổi điên lên. Em nên thấy cậu ấy lúc đó, con trai của trưởng tộc bị anh họ của mình đánh bại trong cuộc thi đua xích đu."

----------------------------------------------------------------------------------------- 

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, đặc biệt là cuộc sống của shinobi. Nó trôi qua nhanh chóng. Và được sinh ra trong một gia đình shinobi, Ino cảm thấy tức giận. Cô cảm thấy tức giận với Sakura vì đã dừng lại, vì đã từ bỏ tất cả danh hiệu của mình và mang trong mình sự bất an mà cô đã cố gắng chiến đấu bấy lâu nay.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ ngừng cố gắng sửa chữa Sakura.

Ino gõ cửa căn hộ của người bạn thân nhất của mình vào buổi trưa khi cô nhìn qua vai về ngôi làng của mình. Mặt trời chiếu rọi trên các mái nhà và có hơi nước bốc lên từ các ống khói. Mọi người nhộn nhịp trên các con phố bên dưới. Đôi mắt xanh biếc của cô nhìn thấy tất cả nỗi buồn khi cô quay lưng ra đường và đến cánh cửa màu đỏ.

Sau vài phút kiên nhẫn chờ đợi, những đốt ngón tay mảnh mai đập mạnh hơn vào cửa.

"Tới đây, geez." Cô nghe thấy một tiếng động bên trong và có thể là tiếng vấp ngã.

"Trán dồ! Cậu đây rồi!" Ino hét lên. Cánh cửa hé mở, cô bắt gặp khuôn mặt bất mãn với mái tóc hồng rực rỡ trên đôi mắt ngọc lục bảo ngái ngủ. Ino, buộc chân mình bước vào.

"Gì?" Sakura ngáp, gãi má khi nhìn vào người bạn thân nhất của mình.

Ino nhìn vào căn hộ lộn xộn của Sakura với một chút chán ghét. Đó là một căn hộ nhỏ, tuy nhiên nó đã từng gọn gàng hơn. Đôi mắt sắc lạnh của cô rơi vào một vài tập tài liệu cũ của Sakura trên bàn cà phê. Nhưng cô không để tâm đến nó quá lâu. Cô quay sang người bạn thân nhất của mình với một nụ cười rộng.

"Đừng ngủ nữa, chúng ta đi mua sắm!"

"Mệt lắm." Sakura lẩm bẩm và cố gắng tìm chiếc ghế dài của mình, trước khi thả mình xuống nó. Ino nhìn chằm chằm vào cái đầu hồng, rồi thở dài khi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh bạn mình.

"Trán dồ, cậu đã nghỉ việc ở bệnh viện sáu tháng trước," cô thở dài, chú ý phòng của Sakura, "Cậu cần ổn định lại cuộc sống của mình."

"Heo, cậu có thể-," Sakura hé một đôi mắt lờ mờ nhìn chiếc đồng hồ treo cách xa cô một chút, "đi đi, tớ không muốn nói về chuyện này."

"Tớ chỉ lo lắng cho cậu!" Ino rên rỉ, "Đội của cậu đang lo lắng cho cậu. Cậu đã tránh xa mọi thứ! Cậu không thể tiếp tục như thế này!"

Sakura lật người để nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cô đã nói chuyện này với Ino rất nhiều lần. Và nó là những giai điệu mệt mỏi cũ kỹ, những cuộc tranh luận có thể đoán trước được. Cô có thể nghe thấy những từ đó trước khi chúng được nói ra và ngay cả khi chúng không được nói.

Tại sao cậu không thể bình thường trở lại?

--------------------------------------------------------------------------------------------- 

"Mồ... anh sẽ bị cảm mất," cô thở dài, ném khăn về phía Shisui sau khi lục tung ngăn kéo lộn xộn. Anh đang ướt sũng từ đầu đến chân vì lê bước trong mưa đến căn hộ của cô. Vào những đêm như thế, họ đã đồng ý gặp nhau ở đây, bởi vì khu Uchiha có vẻ không quá thuận tiện nếu cô bị hàng tá người dùng Sharingan sắc bén bắt gặp . Vì vậy, căn hộ của Sakura là một lựa chọn tốt hơn.

"Hắ-Hắt xìi!"

Cả hai đều sững người và Shisui bẽn lẽn cười với cô.

"Anh trêu em!"

Sakura thở dài trước khi nhìn anh âu yếm, "Đây, để em kiểm tra."

Bàn tay cô thấm chakra mát lạnh trên da anh. Nếu anh là Sasuke, cô sẽ bị đẩy ra xa và nói rằng anh không cần cô giúp đỡ chỉ vì cảm lạnh. Nhưng anh không bao giờ đẩy cô ra. Đó là một trong những điều cô thấy an ủi một cách kỳ lạ.

Nhưng Shisui không bao giờ phù hợp với kỳ vọng trở thành một Uchiha. Anh chưa bao giờ phù hợp với kỳ vọng của cô về những người đàn ông khác cũng phải như thế nào. Nếu từ những cuốn sách hay ho mà cô được cho mượn hoặc những trải nghiệm của chính cô, thì anh là một kẻ lập dị tò mò. Anh là một cái gì đó hoàn toàn khác. Cô thích khía cạnh không phải Uchiha này của anh, một bí mật nhỏ mà cả hai cùng chia sẻ. Cô cảm thấy ấm áp và hơi nhột khi lướt những ngón tay trên quai hàm mạnh mẽ của anh về phía thái dương. Và anh trêu chọc cô, hỏi cô có muốn hôn anh không khi cô kiểm tra các chỉ số của anh. Anh có mùi trà thảo mộc.

Nhưng cô không bao giờ tức giận, chỉ cảm thấy thích thú và có phần bồn chồn.

"Sakura," anh nói sau một lúc. Cô thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình và nhìn lên anh.

"Tại sao em lại từ bỏ?"

Khi cô không trả lời, anh đưa tay vuốt mái tóc rối bù của mình. Cô nhận ra rằng cử chỉ đó có nghĩa là anh đang thận trọng. Miệng anh đe dọa sẽ nói ra những từ mà anh định nói, nhưng anh đang chiến đấu với chúng vì cô, cố gắng đưa ra một điều gì đó đủ tế nhị để giải quyết chủ đề này, anh biết cô rất coi trọng vấn đề này. Có những lời chưa được nói trên lưỡi anh, những từ mà anh đang lựa chọn cẩn thận.

Tò mò không bao giờ là một tội lỗi, nhưng nó có thể nghiền nát mọi thứ và phá hủy một ai đó. Anh dường như biết điều đó.

Điều gì đó mà Đội Bảy và Ino không bao giờ hiểu được.

"Tôi đoán em có lý do của riêng mình." Anh kết thúc.

Cô không biết phải đáp lại thế nào, ít nhất thì anh chưa bao giờ nhắc đến thành tích của cô, tất cả những thành tích nhạt nhòa của cô đổ rầm rầm xuống sàn nhà. Ít ra thì anh cũng không nhắc nhở với cô rằng cô đã từng là ai.

Và anh có lẽ đã cảm nhận được sự cay đắng đang trào dâng trong cô qua sự im lặng nặng nề.

"Tôi hiểu rồi," anh nói nhẹ nhàng, "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Anh chỉ vào đôi mắt đen như thủy tinh của mình, "Tôi thường sử dụng chúng rất nhiều, Sharingan của tôi ... ờ ..."

"Em biết," cô nói với anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vòng tròn vào thái dương của anh, cảm nhận các đường dẫn Chakra bị tắc nghẽn, "Em có thể biết bằng cách nhìn vào dây thần kinh nối với mắt của anh."

"Họ nói với tôi rằng chúng không thể được chữa lành." Anh nói, giọng điệu chua chát, "Và uh, tôi hơi ... chết tiệt." Anh cố gắng để cười một cách ngượng ngùng, nhưng nó trở nên gay gắt và tức giận.

Liệu cô có thể không? Cô nhắm mắt lại, cảm nhận những đường dẫn. Một điều gì đó đã mất từ ​​lâu khuấy động trong cô khi cô làm việc. Luồng chakra của cô nhẹ nhàng đến nỗi hệ thống của anh gần như không coi nó là một mối đe dọa.

Có một khoảng dừng nhưng Sakura chắc chắn đã cảm thấy anh đang nhìn về hướng mình với một sự tin chắc nào đó.

"Em hiểu."

"Làm việc ở bệnh viện đã từng rất vui, căng thẳng và mệt mỏi", cô bắt đầu chậm rãi, "Em hầu như không thể di chuyển, và trước đây có rất nhiều việc. Nhưng em yêu nó."

Anh kiên nhẫn lắng nghe cô nói.

"Nhưng vâng, em bằng lòng, em làm mọi thứ. Đi nhiều nơi," giọng cô cao lên, "Nhưng rồi tất cả dừng lại."

Cổ họng cô đau rát khi giọng cô hạ xuống.

"Em không thể suy nghĩ đúng đắn, em không thể làm việc đúng đắn. Em đã thử mọi cách. Anh có biết cảm giác như thế nào khi đôi lúc anh thậm chí không thể tin tưởng vào chính mình, tin tưởng vào những quyết định mà anh đưa ra để cứu sống mọi người không?"

Cô vẫn đi làm nhiệm vụ vì tiền, sau cùng thì cô vẫn cần trả tiền thuê nhà. Nhưng cô hầu như luôn yêu cầu nhiệm vụ solo và Hokage sẽ lo lắng dõi theo. Kakashi-sensei không bao giờ chất vấn cô, vì Sakura luôn biết điều gì là phù hợp với bản thân. Nhưng gần đây, ông dường như không còn bị thuyết phục nữa.

"Em không muốn thấy bất cứ ai chết vì mình nữa. Em chỉ ... Em không phải là Haruno Sakura mà mọi người có thể tin tưởng nữa."

Cô dừng lại, buông tay khỏi hai bên đầu anh.

"Tôi hiểu rồi," anh nói lần nữa, giọng nghẹn lại.

Nhưng khi cô nhìn vào mắt anh dưới ánh đèn căn hộ mờ ảo, cô cảm thấy một loại hy vọng kỳ lạ đang trỗi dậy trong mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro