【ShinAi】Untitled 1
1.
Kudo Shinichi nhìn ra ngoài cửa sổ, đắm chìm trong bầu trời màu hồng tím, không để ý đến việc Haibara Ai đang tiến lại gần cửa xe từ phía bên kia. Khi cô mở cửa, anh mới hoàn hồn. Anh quay lại, cô ném chiếc túi vào trong, rồi vừa ngồi vào xe vừa hỏi:
"Đang nghĩ gì vậy? Sao lại mải mê thế?"
Anh nhận lấy chiếc cặp tài liệu của cô, đặt nó lên ghế sau, rồi trả lời: "Vụ án tớ đang giải quyết..."
Anh thấy trên mặt cô hiện lên nụ cười "chắc chắn rồi", nhưng cô không ngắt lời anh. Thay vào đó, cô đóng cửa xe rồi quay lại nhìn anh, tập trung lắng nghe. Rất ủng hộ.
Anh tiếp tục kể: Vụ án liên quan đến một kẻ giết người hàng loạt, chuyên săn lùng các cô gái trẻ. Những nạn nhân không có mối liên hệ nào, ngoại trừ điểm chung là đều là những cô gái trẻ đẹp, phần lớn là học sinh, chỉ có một người là luật sư thực tập mới vào nghề. Phương thức gây án giống nhau, tất cả đều bị siết cổ cho đến chết. Hiện trường không để lại dấu vết gì, có thể kẻ giết người đã sử dụng túi kín mang theo để siết chết các nạn nhân. Không có dấu hiệu tấn công tình dục, cũng không tìm thấy DNA hay dấu vân tay. Sau khi vụ án xảy ra, không có bất kỳ nhân chứng nào hay camera an ninh nào xung quanh.
"Vậy nên, không có bất kỳ manh mối nào." Anh nói.
Cô nhìn anh, thấy lông mày anh nhíu lại, và có một chút râu mới mọc ở thái dương, cô khẽ thở dài. Cô cảm thấy tiếc vì không thể giúp gì cho anh, chỉ có thể đưa tay nắm lấy tay anh, tay anh đang run rẩy nhẹ khi giữ chặt phanh tay.
Bàn tay của cô nhỏ hơn tay Kudo Shinichi, và mịn màng hơn nhiều so với những bàn tay ngày xưa khi cô còn là Miyano Shiho, mỗi ngày phải làm thí nghiệm. Khi cô lớn lên dưới hình dạng Haibara Ai, cô đã chỉ biết ánh sáng và hoa, rửa sạch những đau khổ trong quá khứ. Còn anh, anh là Kudo Shinichi 30 tuổi, một thám tử nổi tiếng, người đã trở lại với cơ thể tuổi trẻ và tiếp tục điều tra những vụ án khó khăn, những vụ án ghê rợn, và những vụ án mà ai cũng phải biết đến. Anh đã giải quyết rất nhiều vụ án, nhưng chính trong quá trình đó, anh đã dần trở thành một người khác.
Anh vẫn yêu thích những câu đố, vẫn sáng mắt vì tìm ra sự thật, nhưng anh cũng mệt mỏi. Không chỉ vì thời gian và công sức anh đã bỏ ra, mà còn vì những tội ác mà con người gây ra. Anh không nói ra, nhưng cô hiểu rõ điều đó. Cô hiểu rằng anh đau đớn vì những gì loài người đã gây ra.
Cô vuốt nhẹ tay anh, mong rằng hơi ấm từ lòng bàn tay cô có thể giúp anh vơi bớt nỗi đau.
Anh nắm chặt tay cô đáp lại, nhìn vào mắt cô và nở một nụ cười gượng gạo. "Cảm ơn cậu, Haibara." Cô tất nhiên nhận ra nụ cười đó rất khó khăn, nhưng cô không yêu cầu anh phải vui vẻ ngay lập tức. Cô, như một nữ sinh đại học, chỉ khẽ nhún vai, trả lời một cách đáng yêu:
"Đương nhiên, tớ hiểu mà, không có gì đâu, thám tử."
Cô nhìn ra cửa sổ xe, vỗ nhẹ tay anh và nói: "Đi thôi, đã đến lúc về nhà rồi."
2.
Haibara Ai chuyển vào nhà Kudo Shinichi vào mùa hè năm năm trước. Lúc đó cô vừa tốt nghiệp trung học cơ sở, và sau khi bác tiến sĩ và bà Fusae kết thúc chuyến du lịch vòng quanh thế giới trở về Nhật Bản, cả hai quyết định kết hôn. Bà Fusae cũng chuyển vào nhà bác Agasa. Haibara rất quý người phụ nữ xinh đẹp và có gu thẩm mỹ tuyệt vời này, nhưng cô cảm thấy mình không phù hợp sống trong gia đình cùng hai vợ chồng. Cô muốn dành thêm không gian riêng tư cho cặp đôi này, nên quyết định chuyển ra ngoài.
Cô đã tìm được một căn hộ nhỏ gần trường trung học, thậm chí đã liên hệ với chủ nhà và công ty chuyển nhà. Tuy nhiên, khi Kudo Shinichi từ Anh gọi về, anh mới biết tin này. Anh lo lắng gọi điện ngay lập tức:
"Haibara, sao cậu có thể tính toán một chuyện nguy hiểm như vậy? Cậu vẫn chỉ là một cô học sinh chưa đủ tuổi, sống một mình chẳng an toàn chút nào."
Cô nghe xong câu này mà bật cười. Cô hỏi lại anh:
"Thám tử, cậu nghĩ mình trở lại cơ thể cũ thì có thể trở thành người giám hộ cho tớ à?" Cô nói, "Cậu không quên là thực ra tớ còn lớn hơn cậu một tuổi chứ." Tuy nhiên, cô cũng cảm kích vì anh, dù ở xa hàng nghìn cây số, vẫn dành thời gian và sự quan tâm cho mình.
"Sẽ không có gì xảy ra đâu, đồ ngốc."
Đầu dây bên kia, Kudo Shinichi không vui chút nào, anh nghiêm túc nói: "Vậy cũng không được, dù sao đi nữa, cậu mới 15 tuổi."
Cô định giải thích rằng mọi thứ cô đã sắp xếp xong, nhưng anh đột nhiên đưa ra một đề nghị:
"Đến nhà tớ đi." Anh nói, "Tiến sĩ và cô Fusae thì ở ngay bên cạnh, họ sẽ chăm sóc cậu, cậu cũng sẽ không cô đơn. Khi tớ về, cậu ở nhà tớ cũng không sao, tớ sẽ không làm phiền cậu, cứ ở đó luôn cũng được."
Đề nghị này khiến cô hơi bất ngờ. Thực ra, đó là một ý tưởng khá hay, gần như là phương án hoàn hảo. Họ quen nhau bao nhiêu năm rồi, cô biết chắc rằng ở cùng anh sẽ rất an toàn. Nhưng... nhưng Kudo Shinichi ngốc nghếch, cô nhẹ thở dài, nghĩ thầm, chính vì tôi là cô "nữ sinh chưa đủ tuổi", còn anh lại là một người đàn ông độc thân gần ba mươi tuổi, chuyện chúng sống chung sẽ rất phức tạp, đúng là đồ chậm hiểu.
Cô từ chối. Dù sao anh cũng là một thám tử nổi tiếng, được nhiều phụ nữ yêu thích, cô không muốn chuyện cô sống chung với anh trở thành tiêu đề trên các mặt báo, cũng không muốn anh phải chịu chỉ trích, công kích hay bị đàm tiếu.
Nhưng cô không ngờ rằng anh lại đi trước một bước, tự mình nhờ công ty chuyển nhà hành động. Hôm đó, sau khi cô và Ayumi đi dạo ở Ginza đến tối, trở về nhà, tiến sĩ và bà Fusae đã trao cho cô chìa khóa nhà Kudo. Bà Fusae bảo cô rằng những đồ đạc đã được đóng gói sẵn và đặt trong phòng khách của nhà Shinichi, còn mọi thứ trong phòng cô vẫn không động đến. Cô có thể chọn ở lại nhà mình hoặc đến nhà Kudo, tùy ý.
Tiến sĩ thì lại ngạc nhiên hỏi cô: "Ai bảo cháu chuyển vào nhà Shinichi vậy? Không phải cháu đã tìm được một căn hộ gần trường sao?"
Cô mới nhận ra rằng tên ngốc tự tiện đó thậm chí khiến tiến sĩ nghĩ rằng chính cô là người đã gọi công ty chuyển nhà. Thật là tức giận.
Vậy là cô đã chuyển vào nhà Kudo.
3.
Khoảng nửa tháng sau, Kudo Shinichi trở về từ Anh. Họ chính thức bắt đầu sống cùng nhau, mỗi người ở một phòng.
Như cô đã dự đoán, chẳng lâu sau, có một phóng viên trẻ tuổi hỏi Kudo sau khi anh một lần nữa giải quyết vụ án một cách hoàn hảo, rằng cô nữ sinh xinh đẹp, cao ráo, sống cùng anh là ai?
Tại sao cô ấy lại sống chung với anh, một người đàn ông độc thân?
Tuy nhiên, câu trả lời của anh khiến cô bất ngờ. Ngày hôm sau, cô thấy anh cười rạng rỡ trước ống kính, trả lời rằng:
"Không liên quan đến anh. Có câu hỏi nào về vụ án không? Nếu không, mời người tiếp theo."
Lúc đó, một lát sau, chiếc bánh mì nướng trong máy nướng bật lên, cô mới hoàn hồn. Cô quay lại, giả vờ ngạc nhiên và nói: "Ngầu vậy sao? Từ lúc nào cậu nói được những câu như vậy?"
Cô cảm thấy vui cực kỳ, vừa phết bơ đậu phộng lên miếng bánh mì, vừa cho vào miệng, rồi nói:
"Chẳng phải thường sẽ nói đại là 'Con của người thân' hay gì đó sao? Tớ không sao, nhưng mà không biết vì lý do gì mà tớ lại sống ở nhà cậu, thật sự sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng đấy."
Anh đang lật miếng trứng chiên, rồi cũng quay lại nhìn cô.
"Ngược lại rồi, cô gái à, chuyện đời tư của tớ không ảnh hưởng đến công việc, nhưng chuyện này sẽ gây phiền phức cho phụ nữ. Nếu cậu bị đàm tiếu ở trường, thì tôi mới phải xin lỗi."
"Vậy sao cậu lại trả lời như vậy?" Cô cười nhẹ.
Anh lấy hai quả trứng chiên đã làm xong, đặt lên đĩa rồi đưa cho cô, tháo tạp dề và ngồi xuống:
"Không biết. Có lẽ vì tớ không thể định nghĩa được mối quan hệ của chúng ta."
Lúc này, cô thực sự cứng họng. Cô nhìn anh. Kudo Shinichi nói một cách bình thản, mặt không đỏ, tai cũng không ửng đỏ, anh lấy miếng bánh mì cô vừa bôi bơ và cắn một miếng. Thấy cô ngớ ra, anh lại hỏi:
"Cậu sao vậy?"
Cái tên ngốc đó, Haibara hít một hơi sâu rồi bắt đầu ăn trứng chiên, không thèm để ý đến vẻ mặt vô tội của anh.
4.
Hai người sống chung ở biệt thự nhà Kudo thực sự rất hợp nhau.
Trước khi chuyển đến, cô còn nghĩ anh vẫn là tên ngốc Edogawa không biết làm việc nhà, nghĩ rằng anh chỉ cần ra ngoài là sẽ không bao giờ quay về, nghĩ rằng anh sẽ để tài liệu vụ án rải rác khắp nơi, nghĩ rằng anh sẽ mời đủ loại người kỳ quặc về, vì nhà anh chính là văn phòng Kudo.
Nhưng không, mọi thứ không như cô tưởng. Trái lại, anh lại trở thành một người rất giỏi làm việc nhà. Theo lời anh, anh không có thời gian và sức lực để kiểm tra danh tính khách đến thăm, nên anh quyết định hẹn gặp tất cả khách hàng ở quán cà phê. Anh cũng không thuê dịch vụ giúp việc hàng tuần nữa, và việc dọn dẹp nhà cửa đều do anh tự làm.
Cô không nhịn được mà chê bai rằng thời gian và sức lực anh bỏ ra cho những việc này có phải quá phí phạm không? Tuy nhiên, khi cô sống ở nhà Agasa, cũng luôn là họ tự làm việc nhà.
Anh nghiêm túc trả lời rằng, những người làm giúp việc chính là những người dễ dàng nghe lén những bí mật của mình. Kudo không muốn những kẻ thù từ các vụ án mà anh xử lý có cơ hội lục lọi nhà.
Không chỉ dọn dẹp, anh cũng rất giỏi nấu ăn. Kỹ năng nấu ăn giờ đã xuất sắc đến mức cô cũng phải khen ngợi. Ban đầu, cô định mỗi ngày làm vài món ngon để đáp lại việc ở nhờ nhà, nhưng anh lại rất thích và có vẻ rất vui khi làm bếp. Mỗi lần vào bếp, anh luôn đeo tạp dề, làm cô vừa buồn cười vừa ngưỡng mộ.
Đây là hình ảnh của một người đàn ông độc thân sống một mình bao năm qua sao? Cô không nghĩ rằng mỗi người đàn ông đều có thể trở thành như vậy, nhưng có lẽ vì anh là anh – Kudo Shinichi, đúng như người ta nói, không hổ danh là Kudo Shinichi.
Quái lạ, buồn cười, đáng yêu.
Họ sẽ cùng nhau đi siêu thị mua sắm, mua rau củ, đồ dùng sinh hoạt, chọn các loại gia vị và lọ đựng gia vị, cà phê. Trước khi cô chuyển đến, trong tủ lạnh của anh không có nhiều loại trái cây và đồ uống như vậy. Giờ đây, tủ lạnh hai cánh của anh đầy ắp thức ăn đủ màu sắc.
Khi anh lái xe đưa cô ra ngoài, cô luôn chú ý không mặc đồng phục.
Dù là Haibara Ai thực tế đã 31 tuổi, cô rất thích cảm giác mới lạ này. Khi đi mua sắm với Ayumi, cô thường mặc váy kẻ và áo cardigan như trang phục thường ngày. Cô thích vẻ đẹp tươi sáng của tuổi trẻ mà trước đây cô không hề có. Tuy nhiên, khi đi cùng anh, cô cố tình ăn mặc trưởng thành hơn tuổi thật của mình. Dù anh nhìn trẻ trung, nhưng cô không muốn bị nhận ra là người chưa đủ tuổi đang đi bên cạnh anh.
Giờ đây, anh lái một chiếc Audi của Đức, nghe nói là sau khi được vợ chồng Kudo tài trợ một phần, anh phải trả góp mỗi tháng. Anh không còn dùng ván trượt làm phương tiện di chuyển nữa. Nhưng cô lại muốn trêu anh, đã mua hai chiếc ván trượt cho người lớn và giấu vào cốp xe. Sau khi mua đồ về, cô đề nghị đi công viên một chút. Anh đành lái xe vào bãi đỗ xe ngoài trời gần công viên.
Cô lấy ra hai chiếc ván trượt, mỉm cười hỏi anh: "Gần đây tớ muốn học cái này, Kudo-kun có hứng dạy học trò không?"
Anh cười bất đắc dĩ.
Sau đó, khi anh có thời gian rảnh, cô sẽ kéo anh đi công viên trượt ván. Từ người dễ ngã, cô nhanh chóng trở nên thành thạo, có thể xoay người giữa không trung gần một vòng mà không tốn nhiều thời gian. Cô chỉ coi đó là một thú vui, nhưng cô nhận ra anh rất vui khi trượt ván.
Có lẽ lúc này, anh lại trở lại thành một đứa trẻ.
Sau khi bắt đầu học kỳ, cô không có nhiều thời gian ở nhà, anh cũng tiếp nhận thêm nhiều vụ án. Cô thường về nhà thì anh đã không có ở đó. Thậm chí là khi cô đã ngủ, nửa đêm mới nghe thấy tiếng động nhẹ. Có thể là đã khuya, anh mới về. Sáng hôm sau, khi cô đi học, không muốn làm phiền anh, nhìn cánh cửa đóng chặt của anh, cô thường không thể biết anh mới ngủ hay lại đi ra ngoài.
Cô không cảm thấy cô đơn, chỉ cảm thấy anh thật vất vả. Nghĩ lại, trước kia mình còn vất vả hơn nhiều. Khi còn là Miyano Shiho, bữa ăn lúc nào cũng không đều đặn, thức ăn thường nguội mới nhớ ra ăn vội vàng, cà phê trở thành thứ quan trọng hơn cả nước trắng, thường xuyên mất ngủ, đau đầu, dễ mơ giấc mộng, tim hay đập nhanh và cảm thấy lo sợ. Miyano Shiho dường như là một ký ức từ kiếp trước, khi nhớ lại cô ấy, cảm giác vừa xa lạ vừa gần gũi. Nếu cô ấy thấy mình bây giờ, liệu có hiểu rằng mình đã có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, trải nghiệm một cuộc sống tuyệt vời đến mức khó tin? Có gia đình như tiến sĩ, bạn bè như Ayumi, và một " mối quan hệ với Kudo Shinichi không thể định nghĩa"?
Cuối tuần ấy, cô bắt gặp anh không đi làm, liền hỏi tại sao anh lại làm việc chăm chỉ như vậy. Mới trước đó, khi cô nghỉ học, anh có vẻ như chỉ ở nhà nghỉ ngơi.
Anh đáp rằng chính vì kỳ nghỉ đó, họ gần như ở bên nhau cả ngày, còn sau khi cô đi học, anh lại thấy quá buồn chán.
Thật ra, anh chỉ muốn nói là, anh cảm thấy rất cô đơn khi ở nhà một mình.
Nhưng anh không nói vậy. Dù cô hiểu nhưng không dám thừa nhận, chỉ gật đầu rồi nói: "Ừ, buồn thật. Đúng là buồn khi tối không có ai ăn cùng. Nhưng tớ không muốn làm phiền hai người bên cạnh."
Kể từ tuần đó, dù anh có bận rộn, anh vẫn về nhà ăn tối cùng cô.
5.
Haibara Ai cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc anh ta sao vậy? Anh ấy trở nên quá quan tâm, quá ngọt ngào. Mặc dù trước đây anh ấy cũng từng quan tâm cô, nhưng so với hiện tại, người thể hiện sự quan tâm một cách kín đáo và tinh tế như thế này hoàn toàn khác biệt.
Cô nhớ đến cô gái đó. Mori Ran. Họ đã chia tay rồi, có lẽ ngay sau khi anh trở lại là Kudo Shinichi không lâu. Lúc đó, Haibara Ai rất ít khi có cơ hội ở riêng với Kudo Shinichi, và cô cũng không có vị trí để hỏi về chuyện gì đã xảy ra giữa họ. Dù sao lúc đó cô chỉ là một học sinh tiểu học, ngay cả Conan, người gắn kết giữa cô và hai người họ, cũng "chuyển trường" rồi, cô càng không thể tiếp cận họ. Cô chỉ tình cờ nghe bác sĩ nói rằng hình như là Ran đề nghị chia tay.
Liệu Kudo Shinichi có trưởng thành như thế này là nhờ chuyện chia tay ấy không? Không, có lẽ không phải. Hơn nữa, có vẻ như từ sau đó, khi không còn ai luôn ở bên nâng đỡ hay chiều chuộng anh, Kudo Shinichi mới thay đổi.
Hơn tám năm trôi qua, Mori Ran đã trở thành vợ của người khác, nhưng cô ấy không thay họ, vẫn mang họ Mori. Thỉnh thoảng, Ayumi sẽ tổ chức cho Mitsuhiko, Genta, và cô đi thăm nhà mới của Ran. Cô đã đi vài lần, và Ran có hai cô con gái rất đáng yêu. Thật bất ngờ là Ran không từ bỏ công việc vì có gia đình, cô vẫn là một cảnh sát hình sự. Có lẽ vì lý do này mà cô ấy không đổi họ, cô là một nữ cảnh sát Mori xuất sắc. Haibara Ai thích hình ảnh đó của cô ấy, thậm chí cảm thấy đó mới chính là Ran, không nên chỉ vì ai đó mà hy sinh thời gian và cuộc sống của mình.
Đang nghĩ về những điều này, cô bất chợt nghĩ đến việc Kudo Shinichi có thể sẽ gặp Ran trong các vụ án, vậy là một bữa tối, cô đã hỏi về Ran.
Cô hỏi Kudo: "Gần đây có gặp Mori không?"
Anh có chút bất ngờ, liền hỏi lại: "Mori nào? Ran à?"
Câu hỏi này khiến cô nhận ra, anh vẫn chưa quên Ran. Rất tốt, cô đã từng lo lắng rằng người luôn chôn vùi mình trong công việc như Kudo Shinichi sẽ không thể vượt qua được cái bóng của tình yêu đã mất. Cô gật đầu, một miếng lớn cơm cà ri anh làm đã được cô đưa vào miệng.
Anh nhún vai: "Có gặp, nhưng vì cậu ấy thường xuyên đi công tác, tớ chủ yếu ở trụ sở giúp họ phân tích vụ án, thỉnh thoảng gặp nhau thôi."
Cô rất ngạc nhiên: "Cậu lại ở trong sở cảnh sát sao? Cứ tưởng cậu luôn đi tìm manh mối ngoài kia."
Anh nhướng mày, có vẻ như "không ngờ cậu lại ngốc đến vậy".
"Tất nhiên là không rồi, nhưng khi tớ đi tìm manh mối, đó là các vụ tư nhân, tớ làm một mình, không có trợ lý, càng không thể để các cảnh sát làm phụ tá cho mình. Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này vậy?"
Cô chỉ nhún vai, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là bất chợt muốn hỏi thôi, hai cậu chia tay nhau lúc trước vì lý do gì?"
Anh hơi ngập ngừng. Cô thấy sự dao động của anh, khẽ mỉm cười một cách ranh mãnh, rồi tiếp tục nói: "Nếu không tiện nói, hoặc đó là chuyện buồn của cậu thì không cần nói cũng được. Tớ chỉ nghĩ, bây giờ cậu có thể trở thành người chồng nội trợ như vậy, có lẽ một phần là nhờ Mori."
Anh lắc đầu, cũng đáp lại một cách thoải mái: "Có thể cho là vậy, nhưng chỉ là một phần thôi."
Cô kêu lên: "Ồ?" một tiếng, ra dấu để anh nói tiếp.
Anh uống một ngụm nước, rồi bắt đầu kể: "Ran nghĩ tớ còn quá trẻ con nên cả hai chia tay. Có thể là vì lúc đó tớ mới từ Conan trở lại thành cơ thể này, không quen với cả cơ thể lẫn tâm trí. Trở lại trường học cũng vậy, tớ không hiểu các bạn bây giờ thích gì, và những người bạn cũ cũng vì lâu không liên lạc mà trở nên khá xa lạ.
"Người duy nhất có thể trò chuyện là Ran và Sonoko. Nhưng Sonoko chỉ biết trêu chọc gán ghép hai đứa, thực sự rất chán. Ran thì khác, cậu ấy giúp tớ học bài, giúp tớ nhanh chóng theo kịp tiến độ, haha, tớ nhớ lần nào đi chơi cuối tuần cũng là để ôn bài.
"Rồi đến khi thi đại học, tụi tớ không thi chung một trường. Sau này mới biết cô ấy thi vào trường cảnh sát, tớ rất tức giận, một là vì cô ấy không thảo luận với mình, hai là cứ tưởng cả hai đều thi vào Đại học Đông Tokyo. Nghĩ lại, lúc đó tớ thật sự quá trẻ con, không nghĩ tới việc Ran thực sự muốn gì. Chính vì lần tớ tức giận mà Ran mới nói chia tay. Cô ấy nói có lẽ vì tớ vắng mặt lâu quá, không biết rằng mọi người đều đã thay đổi, đặc biệt là cô ấy. Trong suốt thời gian tớ không có ở bên, cô ấy dần không còn phụ thuộc vào Kudo Shinichi nữa, cũng không còn sống theo ai. Cô ấy có ước mơ riêng và một cuộc sống theo ước mơ đó. Trước đây, ước mơ của cô ấy có lẽ chỉ xoay quanh tớ, nhưng sau này cô ấy nhận ra đó không phải là lựa chọn duy nhất."
"Shinichi, cậu chưa bao giờ nghĩ đến tương lai của chúng ta, chỉ nghĩ đến của riêng cậu, đúng không? Mình không chỉ trích cậu, mình chỉ nghĩ, khi cả hai chúng ta đều sẵn sàng cho một tương lai chung, thì có thể thử lại không? Được không?" Ran lúc đó đã nói như vậy."
Haibara nhìn anh lộ vẻ mặt phức tạp, buồn bã? Nhớ nhung? Hối hận? Có vẻ như không phải. Anh thở dài rồi nói:
"Bây giờ tớ mới hiểu, mình thật sự quá ích kỷ. Mặc dù Ran không trách, nhưng từ trước đến giờ vẫn vậy, phải không? Tớ luôn làm những việc theo ý mình, chủ đề nói chuyện cũng chỉ xoay quanh vụ án, vụ án, vụ án và Sherlock Holmes. Thỉnh thoảng có nói về bóng đá, nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ cô ấy thật sự không muốn nghe những thứ đó. Tớ cũng chẳng bao giờ nghĩ đến tương lai của hai đứa, chỉ quen với việc Ran luôn ở bên cạnh mình, chỉ nghĩ mình sẽ mở một văn phòng thám tử tư nhân, giải quyết nhiều vụ án hơn, giúp đỡ nhiều người hơn. Cũng chưa bao giờ nghĩ đến hôn nhân, gia đình, hay thậm chí là cuộc sống của chính mình, càng không nghĩ đến cô ấy. Vì vậy, khi cô ấy đề nghị chia tay, tớ đã ngồi yên một mình suy nghĩ rất lâu, cảm thấy nếu không để cô ấy đi, mình đúng là một thằng tồi tệ thực sự."
Anh nhận thấy Haibara ngồi đối diện rất ngạc nhiên, vội vàng nói xin lỗi:
"Ngay cả khi là Edogawa Conan, tớ cũng vậy, luôn tự làm mọi việc và khiến cậu phải giúp đỡ tôi. Xin lỗi, Haibara."
Cô từ từ lắc đầu rồi bỗng dưng mỉm cười. Anh không hiểu tại sao cô lại cười, nhưng cô nói:
"Nhìn từ góc độ của tớ, Mori mới là người có công 100%."
Cô nói: "Cô ấy rời đi khiến cậu trưởng thành, cậu có thể hiểu được những điều này, Kudo Shinichi, thật là tuyệt vời. Và cũng chẳng có gì phải xin lỗi cả. Với Mori, với tớ, với tất cả chúng ta, có lẽ đều bị cậu thu hút, vì vậy mới chiều theo cậu, để cậu làm một gã ngốc ích kỷ như thế. Cậu không sai, có lẽ chỉ vì trước đây mọi người quá nuông chiều cậu rồi."
Khuôn mặt anh đỏ bừng, lẩm bẩm: "Nuông chiều thì cũng quá..."
Cô bật cười khúc khích: "Chỉ là sự thật thôi mà."
Họ ăn xong bữa tối. Khi anh đi rửa chén, cô đứng ở quầy bar, nghịch chiếc máy xay sinh tố. Một lúc sau, cô bưng hai ly sữa đậu phộng yến mạch ra, đặt lên bàn trà rồi vỗ vỗ ghế sofa, bảo anh ngồi xuống.
Anh ngồi xuống, hỏi: "Còn câu hỏi nào nữa không?"
Cô bưng cốc sữa đậu phộng ấm, tháo dép và ngồi khoanh chân trên sofa, hỏi: "Vậy tại sao sau đó cậu không đi tìm cô ấy? Rõ ràng cậu đã nghĩ rất kỹ rồi, và tớ nghĩ cậu cũng thay đổi nhiều trong những năm qua, sao không đi tìm cô ấy?"
Anh mím môi, cũng tháo dép, tựa lưng thoải mái vào ghế sofa và trả lời:
"Tớ cũng không biết nữa—
Tớ thật sự không biết. Có thể chỉ là cảm thấy mình không phải là người phù hợp với Ran, hoặc có thể là sau những lời cô ấy nói, tớ không nghĩ mình đã sẵn sàng cho hôn nhân, gia đình, kiểu sống như thế. Mặc dù lúc đầu cũng không quen khi cô ấy không còn ở bên cạnh, nhưng giống như khi rời bỏ cuộc sống Conan vậy, cũng không quen khi không có đội thám tử nhí. Thời gian trôi đi, tớ lại cảm thấy cuộc sống một mình mới là phù hợp. Có thể nói như vậy nghe hơi khó nghe, nhưng tớ thật sự rất thích những ngày tháng không bị ràng buộc với công việc phá án. Không có bất kỳ giới hạn nào, không có ai quấy rầy, có thể nghiên cứu những thứ đó suốt ngày đêm, thỉnh thoảng tôi sẽ nói chuyện với Hattori hoặc các đồng nghiệp cũ về vụ án, nhưng sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của nhau, và sau khi nói chuyện xong, mỗi người lại trở về với cuộc sống của riêng mình. Tớ vẫn là tớ, một mình."
Anh nói rất chân thành, và sự chân thành đó khiến cô cảm thấy hơi đau lòng. Nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ anh tiếp tục nói.
Anh ngây người nhìn vào ly sữa đậu phộng nóng mà cô chuẩn bị cho anh:
"Tớ nhớ là vào gần lúc tốt nghiệp, Ran gọi điện cho tớ nói rằng cô ấy đã kết thúc kỳ thực tập, và sẽ gia nhập ngay vào lực lượng cảnh sát hình sự. Tớ chúc mừng cô ấy, hỏi xem có muốn ra ngoài ăn mừng không. À đúng rồi, sau khi chia tay, hai đứa vẫn liên lạc nhưng chỉ như bạn bè thôi. Và hôm đó, cô ấy nói cô ấy đã có người yêu, là một bác sĩ pháp y quen trong kỳ thực tập, cùng xử lý một vụ án. Còn nhớ mình từng đùa với cô ấy, giờ cô ấy lúc nào cũng nói về án mạng, có vẻ không khác gì tớ mấy. Cuối cùng lại không đi ăn, sau khi tắt điện thoại, tớ biết mình không cảm thấy buồn hay thất vọng, mà thật sự rất vui cho cô ấy. Có lẽ đó chính là cuộc sống mà Ran muốn."
Anh mỉm cười với cô và nói:
"Và cuối cùng, tớ đã đúng. Họ luôn yêu nhau rất nhiệt thành, khi đính hôn và kết hôn cũng đều mời tớ. Cậu còn nhớ không? Ngày cưới, cậu cũng đến mà."
Cô gật đầu: "Nhớ. Cô ấy rất đẹp. Chiếc váy cưới Vera Wang thật ra là tớ đã bảo Ayumi giới thiệu cho cô ấy và Suzuki." Haibara cũng cười. "Cậu thật sự buông bỏ rồi sao? Tớ cứ tưởng anh chưa thể quên được."
Anh giơ tay vươn một cái căng người, cười nói: "Làm sao có thể, rõ ràng lúc nào cũng là cậu nói tớ là gã ngốc EQ thấp mà." Rồi anh tiếp lời: "Và tớ dần nhận ra, Ran với mình có lẽ giống như một người trong gia đình vậy. Tớ chỉ thấy hạnh phúc khi cô ấy hạnh phúc, chứ không phải ghen tị."
Cô cười và nâng cằm lên: "Sữa đậu phộng sẽ nguội mất. Nhanh uống đi."
"Vâng, thưa tiểu thư." Anh nghe theo và uống ngụm sữa đậu phộng, rồi bảo: "Ngon đấy."
"Có phải là hơi ngọt không?" Cô hỏi.
Anh mỉm cười: "Có lẽ đường hơi nhiều. Nhưng dạo này tớ lại thích đồ ngọt." Miệng anh còn dính chút bột đậu. Cô cười, nghĩ bụng lần sau sẽ hỏi anh một câu nữa mà cô rất quan tâm.
6.
Mùa đông năm đó, tuyết rơi ở Tokyo, họ không thể tiếp tục trượt ván trong công viên, vì vậy cô ấy đề nghị: "Hay chúng ta đi trượt tuyết đi?" Anh nhìn lịch trình và chọn một ngày thứ Bảy. Anh hỏi cô có muốn mang theo mấy đứa trẻ không, cô gọi điện thoại hỏi, Ayumi từ chối đầu tiên, trong điện thoại, Ayumi một cách bí ẩn nói cô có việc khác phải làm: "Cứ để bé Ai với anh Shinichi tận hưởng kỳ nghỉ đi!" Cô ấy nói vậy với nụ cười.
Ngay lập tức, Haibara ngầm hiểu mưu đồ của Ayumi. Khi nghe nói cô chuyển đến sống tại nhà Kudo, Ayumi đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó từ hoang mang đến tò mò, cuối cùng thậm chí trở thành đề tài tám chuyện. Hơn nữa, từ trước đến nay, cô ấy luôn cảm thấy anh Shinichi rất đẹp trai, đến mức mỗi lần đến nhà Haibara, gặp anh ấy, mặt cô ấy luôn đỏ lên, ngượng ngùng vô cùng. Mặc dù Ayumi là một cô gái rất quan tâm và tinh tế, nhưng tính tò mò không kìm nén được, vẫn không thể ngừng hỏi Haibara, sống cùng Kudo Shinichi như thế nào?
"Có ngại ngùng không? Có cảm thấy rung động không?"
Mỗi lần nghe câu hỏi này, Haibara cảm thấy thật phiền phức, vì vậy cô đã nói từ lâu rằng nếu cô chuyển đến sống ở căn hộ riêng, sẽ không gặp phải chuyện này. Tò mò của Ayumi còn khiến cô muốn trốn vào một cái lỗ dưới đất.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng, khi cô có hứng, Haibara cũng sẽ trêu lại Ayumi, hỏi cô: "Yoshida cậu rung động rồi à? Anh ấy là bạn trai cũ của chị Ran đó."
Ayumi sẽ trả lời: "Nhưng chia tay rồi thì cũng là chuyện thường tình mà. Chị Ran đã có gia đình và con rồi, anh Shinichi cũng có thể nhìn về phía trước. Nếu Ai cảm thấy khó chịu thì mình có thể hiểu, dù sao cậu cũng là người luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác."
Câu trả lời chân thành của Ayumi khiến Haibara không biết phải đáp lại như thế nào. Cô không ngờ bị Ayumi phản đòn một cách thuyết phục. Cô chỉ biết thở dài và trả lời qua loa: "Không có chuyện đó đâu."
Sau đó, Ayumithỉnh thoảng lại hỏi cô cảm nhận về Kudo, Haibara chỉ đơn giản trả lời: "Chỉ là bạn cùng nhà khá tốt." Ayumi lại nói: "Không phải đâu, anh Shinichi thỉnh thoảng đến trường đón cậu, lúc đó mặt cậu có biểu cảm rất khác." Cô hỏi lại: "Biểu cảm gì?" Ayumi đáp: "Không rõ, nhưng có vẻ như là một niềm vui hiếm có."
Câu nói này khiến Haibara khó quên. "Niềm vui hiếm có"? Đó là biểu cảm gì vậy?
Tóm lại, sau khi Ayumi từ chối, Mitsuhiko và Genta cũng lần lượt từ chối, lý do của Mitsuhiko là chị gái cậu ấy trúng thưởng vé triển lãm nghệ thuật, cậu ấy sẽ cùng chị gái đi xem triển lãm, Gent thì nói không có Ayumi và Mitsuhiko thì thấy buồn chán. (Mặc dù Kudo cằn nhằn rằng lý do chính là không có Ayumi). Họ cũng hỏi thăm vợ chồng bác tiến sĩ sống bên cạnh, hai người này cũng nói không phù hợp với môn thể thao quá nguy hiểm so với tuổi tác như vậy. Cuối cùng, họ lái xe hai giờ đến khu trượt tuyết ở Nasu.
Ngay từ đầu chuyến đi, họ hầu như không nói gì với nhau. Không phải không có gì để nói, mà ít nhất đối với cô, đó là vì cô muốn tận hưởng chuyến đi thoải mái và yên tĩnh này. Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi nhẹ, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn và đường xá. Đĩa nhạc trên xe là những đĩa họ cùng nhau đi mua ở cửa hàng đĩa nhạc. Khi mua đĩa, họ cũng thuê rất nhiều bộ phim, vào một số đêm, họ sẽ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách cùng xem phim. Vì vậy, anh ấy đã đặc biệt mua một chiếc máy chiếu.
Tiếng hát của Aimer nhẹ nhàng vang lên trong xe, Haibara thỉnh thoảng ngâm nga theo. Khi hết một đĩa, cô thay sang đĩa khác, Kudo vẫn im lặng nghe. Cô khẽ cười thầm, "À đúng rồi, cậu ta tuy có khả năng cảm âm tuyệt đối, nhưng lại là một người không hiểu gì về âm nhạc." Một sự kết hợp thú vị.
Nhạc từ Aimer chuyển sang Bieyō Kanako, rồi đến MINMI, CHANMINA, rồi Kudo đột ngột lên tiếng: "Nếu một ngày nào đó, cậu trở thành ca sĩ, cậu muốn hát thể loại nhạc gì?"
Haibara suy nghĩ một chút, hạ âm lượng xuống và hỏi lại: "Cậu nghĩ sao?"
Kudo trả lời: "Câu hỏi này cậu phải trả lời, tớ không đoán nổi đâu."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tớ không biết. Nhưng trở thành ca sĩ cũng là một giấc mơ khá hay nhỉ." Cô hỏi lại anh: "Ngoài làm thám tử, cậu có bao giờ nghĩ đến việc làm một công việc khác không?"
Anh chăm chú nhìn về phía trước, bật đèn tín hiệu rẽ, rồi nói: "Công việc mà, có thể làm một việc mình giỏi và thích, đó là điều rất hiếm. Dù không phải vì tiền, tớ vẫn sẽ làm thám tử."
Cô gật đầu hiểu: "Đúng vậy. Dù có nghèo đói cũng sẽ tiếp tục theo đuổi sự thật, tớ hiểu rồi."
Anh nghe vậy bật cười, nói: "Nhưng tớ cũng đã tưởng tượng nếu không làm thám tử thì sẽ làm gì."
Cô thử đoán: "Vận động viên bóng đá? Kế thừa nghề nghiệp làm nhà văn trinh thám?"
Anh gật đầu: "Ừ, có thể kế thừa nghề nghiệp mẹ làm diễn viên. Có khi còn vào Hollywood nữa."
Anh nói đùa. Cô tất nhiên biết thế, dù không phải là câu chuyện hài hước, nhưng giọng điệu bình thản của anh khiến cô bật cười. Cô hỏi: "Khi nào cậu trở thành một diễn viên hài lạnh lùng thế này?" Cô nói: "Nhưng cậu chắc chắn sẽ làm rất tốt, Kudo, vì dù sao cậu cũng đã đóng vai một tên lừa đảo."
Anh cũng cười, nói: "Thực ra, làm thám tử cũng cần phải có tài diễn xuất, đặc biệt khi đối mặt với kẻ phạm tội."
Cô nhìn anh, nhìn khuôn mặt giờ đây trông lạnh lùng và trưởng thành hơn rất nhiều so với khi 17 tuổi. Anh vẫn rất trẻ, nhưng không giống như trước kia, cô đột nhiên có cảm giác muốn chạm vào anh, nhưng tất nhiên cô không dám tiến lên. Cô dựa vào cửa sổ xe, quay mặt đi.
Anh vừa chú ý đến ánh mắt của cô, liền liếc nhìn cô một cái, hỏi: "Sao vậy?"
Cô lắc đầu: "Không có gì, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ. Có thể sống đến ngày hôm nay, sống đến giờ, tận hưởng cuộc sống học sinh bình dị như thế này, ngồi ở ghế phụ bên cạnh cậu, cùng nhau đi trượt tuyết, tuyết rơi ngoài cửa sổ đẹp đến lạ kỳ, lại có thể thong dong nói về ước mơ, thật không thể tin được. Có lẽ đây là một cuộc đời tốt nhất sau thời kì đen tối đó."
Anh không nói gì, khi đến đèn vàng, nhẹ nhàng đạp phanh, rồi hỏi: "Vậy cậu có ước mơ gì không?"
Cô giật mình, nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô, mỉm cười: "Lần này sẽ không muốn làm một nhà khoa học nữa chứ?" Cô nhìn nụ cười của anh, nhếch miệng, quay mặt đi, gạt tóc ra phía sau, trả lời: "Tất nhiên là không. Làm barista, thợ làm bánh, mở một cửa hàng hoa gì đó cũng hay." Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những bông tuyết đang phủ dày trên mặt đất, nói: "Hoặc, tớ có thể làm một bác sĩ pháp y, luật sư, thám tử gì đó. Cậu thấy sao?"
Anh đáp: "Ừ, tất cả đều tốt."
Cô bật cười lớn: "Cậu nghĩ tớ không thể làm được công việc thần thánh của cậu đúng không?"
Anh phủ nhận: "Không phải, đến cả bác Kogoro cũng làm được thám tử suốt bao nhiêu năm rồi."
Cô hơi ngẩn ra, rồi lại cười lớn, gần như không thể dừng lại. Cô đánh giá: "Kudo Shinichi, từ khi nào cậu trở nên cay độc rồi."
Anh thè lưỡi, không trả lời.
Cô cười một hồi lâu, sau khi bình tĩnh lại, cô điều chỉnh âm nhạc lớn lên, trong xe lại chỉ còn lại tiếng hát. Một lúc sau, cô lại lên tiếng: "Tớ biết rồi."
"Gì vậy?"
"Tớ có thể làm đạo diễn. Tớ sẽ giao cho cậu kịch bản phim đầu tay của mình."
"Được thôi. Vai nữ chính là ai?"
"Chưa biết, chắc là Ayumi, tớ có thể năn nỉ cậu ấy, nếu cậu ấy không đồng ý thì tớ cũng có thể nhận vai, vì trong số bạn bè, tớ chỉ quen có mỗi Ayumi. Phim đầu tay thì đừng chọn những diễn viên nổi tiếng hoặc người mình không quen, như vậy tớ sẽ dễ dàng thể hiện hơn."
"Cậu kiêm cả biên kịch, đạo diễn, diễn viên luôn sao?"
"Ừ. Tớ sẽ viết kịch bản, quay phim, diễn chung với cậu, còn cậu chỉ cần xuất hiện là được."
"Phim gì vậy?"
"Để nghĩ đã." Cô suy nghĩ một lát rồi nói, "Tớ biết rồi. Cậu còn nhớ phim Cult mà bọn mình xem tuần trước không?" Sau khi nghe anh ừ một tiếng, cô tiếp tục, "Tớ rất thích phim đó, tớ cũng muốn làm phim kiểu như vậy. Ừ, đầu tiên có thể lấy cảm hứng từ thực tế. Trong một thế giới đầy quái vật kỳ dị, nhân vật nam chính là thợ săn quái vật, còn nữ chính là người nghiên cứu quái vật. Trong vài ngày, họ uống thứ thuốc do nữ chính phát triển, nam chính bị người khác bỏ thuốc, còn nữ chính uống thuốc tự mình chế ra. Cô ấy uống vì muốn trốn tránh tội lỗi của mình. Cuối cùng, cơ thể của nam chính có thể tự chữa lành vết thương, còn nữ chính thì biến thành một con quái vật chỉ có thể sống bằng thịt người."
Anh vẫn im lặng, cô tiếp tục kể:
"Nam chính nổi tiếng trong ngành, còn nữ chính ban đầu đến tìm anh để nhờ giải quyết cái chết của mình, nhưng lại bị anh nhận nuôi. Không chỉ vậy, sau khi biết nữ chính không thể sống nếu không ăn thịt người, nam chính vẫn cứ cắt thịt mình cho cô ấy ăn để cô ấy sống sót. Cứ như thế, hai người sống cùng nhau, nữ chính thậm chí còn giúp nam chính săn quái vật, nhưng cô ấy không hiểu vì sao nam chính lại giúp mình như vậy, dù cô ấy giờ là một con quái vật, hơn nữa, anh ấy từ đầu đã biết cô ấy là người phát minh ra thuốc, là nguồn gốc của mọi tội ác, và việc cắt thịt đau đớn thế nào nhưng anh ấy vẫn làm vì cô ấy."
Anh vẫn im lặng, tiếp tục lái xe, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của cô.
Cô nói tiếp: "Vào một ngày khi nữ chính đã dần dần phụ thuộc vào nam chính, hội thợ săn quái vật đến gặp họ, chất vấn nam chính sao lại che giấu quái vật, —— Cảnh này phải quay như cuộc săn phù thủy vậy —— ánh lửa bập bùng, súng đạn, một đám đông giận dữ không thể nhận diện rõ cảm xúc, yêu cầu nam chính giao nữ chính ra để xử lý. Nhưng nam chính từ chối và nói với họ rằng anh cũng là một con quái vật, là một con quái vật bất tử, không già không chết, không sinh không diệt. Nói cách khác, anh cũng có thể trở thành một vị thần của thế giới."
Cô ngừng lại, nghe tiếng nhạc trong xe, đột nhiên nói: "Cần đổi đĩa rồi." Nói rồi, cô mở hộp đựng găng tay, lấy ra một đĩa CD, hỏi: "Ban nhạc Sacred Exile, cậu đã nghe chưa?" Thấy anh lắc đầu, cô nói: "Tớ cũng chưa nghe, nhưng bìa album này rất thú vị nên tớ mua về." Cô thay đĩa, trong xe vang lên âm thanh của các nhạc cụ kỳ dị và lạ lùng.
"Cảm giác như thế này rất phù hợp với phim đầu tay của chúng ta," cô nói, rồi bấm nút tạm dừng, "Nhưng có vẻ không phù hợp với lúc cậu đang lái xe."
Anh hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Gì sao nữa?"
"Phim đó."
"À, tớ vẫn chưa nghĩ xong. Em đang cân nhắc xem cuối cùng là mọi người giết nữ chính hay nam chính giết nữ chính, hoặc là cô ấy tự giết mình." Cô cười nói, "Tớ luôn cảm thấy cô ấy vẫn còn lưu luyến, nên không thể hạ quyết tâm giết mình." Cô hỏi anh: "Cậu nghĩ sao, Kudo?"
Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Cậu tự quyết định đi, cậu là đạo diễn và biên kịch mà."
Cô hỏi: "Vậy cậu nghĩ sao về câu chuyện này?"
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước kia cậu không phải thích phim B cấp sao? Tớ tưởng cậu sẽ nghĩ ra một câu chuyện kiểu phương Tây, cung đình châu Âu, hay phong cách Gothic gì đó. Nói đến Gothic, nữ chính có thể là một ma cà rồng, như thế có thể sẽ đẹp hơn."
Cô đáp: "Cái đó có thể rất thanh lịch, nhưng lại quá sáo rỗng. Ăn thịt người vẫn gây sốc hơn."
Anh lặp lại: "Ừ, dĩ nhiên, ăn thịt người vẫn gây sốc hơn."
Một lúc sau, cả hai đều im lặng. Âm nhạc vẫn bị tạm dừng.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ rền rĩ và tiếng gió từ điều hòa. Sau một lúc, cô hỏi: "Cậu có nhớ lần tớ hỏi về chuyện giữa cậu và Mori không?" Anh đáp: "Nhớ."
Cô hỏi: "Cậu nói là sau khi chia tay, cậu nhận ra mình rất thích cuộc sống hiện tại, cuộc sống một mình, không bị quấy rầy, thoải mái điều tra án. Cậu còn nhớ không?" Anh đáp: "Nhớ."
"Thật ra lúc đó tớ muốn hỏi cậu, tại sao vậy?" Anh hỏi lại: "Cái gì cơ?"
"Tại sao cậu lại để tớ chuyển vào sống chung? Như thế tớ sẽ làm phiền cậu, phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của cậu mà."
Anh im lặng một lát, rồi đột ngột hỏi: "Nếu nam chính uống thuốc và trở thành bất tử, vậy nữ chính thì sao? Cô ấy có thể sống mãi nếu cứ ăn thịt người không?"
Cô hơi ngẩn người, suy nghĩ rồi trả lời: "Ừ, có thể vậy. Nếu không có lửa hay thứ gì đó cắt đứt nguồn thức ăn của cô ấy, thì cơ thể cô ấy cũng có thể tự hồi phục mãi."
Anh gật đầu rồi nói: "Vậy thì sự thật rất đơn giản, dù nam chính nghĩ rằng cuộc sống một mình rất tốt, nhưng có ai đó bên cạnh cũng không tệ. Đặc biệt là khi sống mãi, cuộc sống sẽ rất buồn chán. Anh ấy sẽ rất biết ơn khi có một người có chung số phận bên cạnh. Họ có thể hiểu nhau, hỗ trợ nhau, ở bên nhau, đó là điều quan trọng nhất."
Cô bất ngờ, cô nghĩ rằng anh không nhận ra sự ám chỉ trong phim đầu tay của cô. Anh không hỏi cô có còn tự trách mình không, cũng không bảo cô đừng suy nghĩ linh tinh, nhưng câu trả lời của anh khiến cô cảm thấy được an ủi như chưa từng có.
Cô định hỏi, sao anh không để Mori ở bên cạnh anh, nhưng câu hỏi đó có vẻ hơi tội nghiệp và cũng không cần thiết, cô hiểu ý của anh. Từ khi uống APTX4869, họ đã không thể tạo ra mối quan hệ giống như trước nữa. "Hiểu nhau," cô lẩm bẩm với những từ này.
Anh đột nhiên thay đổi giọng, nói một cách nhẹ nhàng: "À, đến khu trượt tuyết rồi."
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía bảng chỉ dẫn.
Anh nói: "Chuẩn bị xuống xe thôi, nữ chính."
Hiccc fic này đọc lâu quá rui có lưu lại bản dịch mà giờ search lại để credit nguồn lại không biết của AU nào ạ 🥺🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro