Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2: Chapter One

Vài tuần trước đó ~

Khi Bakugou nhận được lời mời họp lớp tại một nhà hàng sang trọng nào đó từ Deku, cậu đã ném nó vào thùng rác vì cậu không có lý do gì để tham dự cả, và vì cậu phải quản lý quán cà phê của mình nữa. Hơn nữa, tại sao cậu lại muốn đến gặp những người mà chính cậu đã cố gắng không muốn dính líu trong toàn bộ sự nghiệp trung học của mình cơ chứ?

Tốt nghiệp thực sự là một sự may mắn vì mọi người đều đã đi theo con đường riêng của mình.

Nhưng có một người mà cậu không thể nào rời xa được.

"Cậu cũng nhận được lời mời nữa hả?! Không phải quá vui sao?!"

"Ai nói rằng mày có thể xông vào chỗ của tao như thế này hả?!" Bakugou hét vào mặt tóc đỏ, người đang thực sự lấp lánh vì quá hạnh phúc.

Nó khiến Bakugou phát ốm.

"Bởi vì cậu đã đưa tớ chìa khóa nhà?" Kirishima hơi nghiêng đầu thắc mắc.

"Tao hối hận về quyết định đó rồi."

"Khoan đã, cậu đã ném nó vào thùng rác!? Thôi nào anh bạn, cậu phải đi! Nó sẽ rất vui đấy!" Chàng trai tóc đỏ thò tay xuống thùng rác để lôi tấm thiệp mời ra và đặt nó lên quầy. "Bộ cậu không muốn gặp tất cả bạn bè của chúng ta sao?"

"Ý mày là đám bạn bè của mày ấy hử? Tao thậm chí còn không nhớ nổi tên của bọn họ." Bakugou chế giễu khi pha cho mình một ít cà phê. Cậu phải có mặt tại cửa hàng của mình sau 30 phút nữa và cơ thể đang rất cần cà phê, nếu không cậu sẽ không thể nào lết ra khỏi cửa được.

"Đi mà, bro? Đi vì tớ đi? Tớ không muốn xuất hiện một mình đâu." Kirishima bĩu môi trong khi mở to mắt hết mức có thể. Bakugou trừng mắt nhìn cậu ta trong khoảng ba phút cho đến khi cậu mủi lòng.

"Tốt con mẹ nó thôi."

"Yay!"

"Nhưng mày phải mua trang phục chết tiệt cho tao." Chàng trai tóc vàng ra lệnh trong khi đẩy Kirishima ra khỏi cửa để cậu có thể rời đi cho một ngày bận rộn.

"Aw."

Cuối ngày hôm đó, Bakugou đang thư giãn ở nhà mà không cần quan tâm gì tới thế giới bên ngoài. Cậu vừa mới quay về sau khi la hét với nhân viên của mình vì quá ngu ngốc và vì cậu có mùi không khác gì cà phê cả. Mùi hương thực sự là mùi yêu thích của cậu nhưng không gì có thể bằng việc một lần tắm lâu trong nước nóng và ăn thức ăn đóng gói sẵn trên chiếc ghế dài của mình. Sau khi đồng ý tham dự buổi họp mặt, Bakugou đã bị spam thư hàng loạt bởi Deku ngu ngốc nói rằng cậu ta hạnh phúc như thế nào khi người bạn tóc vàng của mình tham dự. Bakugou rõ ràng đã đặt thư của Deku vào trạng thái tắt thông báo sau đó.

"Phiền phức." Bakugou cáu kỉnh trong khi chuyển kênh sang tin tức. Cậu đã xem nó được một lúc nhưng cần phải đứng dậy để cất đồ ăn thừa vào tủ lạnh. Khi quay lại để tiếp tục xem chương trình, Bakugou đã được chào đón bởi một tên khốn khác.

"Xem hắn ta trở nên hoàn hảo một cách gớm ghiếc trước máy quay kìa." Bakugou rít vào màn hình. Cậu bắt đầu có cảm giác chua xót trong bụng khi vợ của tên khốn đó xuất hiện cùng hai đứa con của họ.

Một bé gái và một bé trai trông giống như bản sao hoàn toàn của mẹ chúng.

"Thật tốt là mấy đứa nhóc không có thứ phân nửa màu vớ vẩn đó trên tóc chúng. Điều đó sẽ khiến chúng chướng mắt mất." Bakugou cười khúc khích nhưng cảm giác chua xót trong bụng vẫn không thể biến mất. Mọi chuyện còn tồi tệ hơn khi tên hai màu khốn nạn đó hôn vợ trước bao con mắt khiến các tay săn ảnh chộp được hình ảnh của họ. Ngay lập tức, cậu lại chuyển kênh vì ai mà muốn xem người khác vui vẻ cơ chứ.

Đột nhiên, Bakugou cảm thấy một làn sóng lo âu ập đến với cậu như một đoàn tàu. Cậu chộp lấy điện thoại của mình và nhanh chóng nhắn tin cho Deku.

Thằng nửa vời kia có tới đó không? Gửi

Deku: Todoroki hả? Có đó! Cậu ấy thậm chí còn dùng RSVP* nữa! Dù vậy, cậu ấy không mang theo hai đứa con của mình. (T_T)

(*RSVP là một chủ nghĩa viết tắt bắt nguồn từ cụm từ tiếng Pháp Répondez s'il vous plaît, có nghĩa là "Vui lòng phản hồi" để yêu cầu xác nhận lời mời.)

Vailon thật vậy thì tao sẽ không đi đâu. Gửi

Deku: Kacchaaannnn, cậu phải đến! Nó sẽ không còn giống nữa nếu không có cậu!

Tốt cmnnnnnnn thôi. Gửi

"Cái họp lớp chắc chắn sẽ thật tệ hại cho mà xem."

Vài ngày sau, Kirishima xuất hiện sớm một giờ trước khi cả hai phải đi đến nhà hàng Deku đã đặt và Bakugou muốn tự đâm mình khi nhìn thấy bộ đồ trắng mà Kirishima mang tới cho mình. Đó là một bộ đồ khá đẹp, Bakugou phải thừa nhận nhưng tại sao nó lại có màu trắng! Tại sao không phải là màu đen?! Màu trắng khiến cậu trông quá... tốt đẹp.

Màu đen sẽ khiến cậu trông ngầu hơn.

"Cậu trông đẹp trai thật đó, anh bạn." Kirishima lau những giọt nước mắt giả tạo trên mắt khi Bakugou bước ra từ phòng tắm.

"Câm miệng. Tao không có thời gian cho những trò đùa của mày." Cậu giận dữ khoanh tay nhưng vết ửng hồng trên má lại nói khác đi. Sau đó Kirishima bước đến gần cậu và cau mày.

"Cậu không thể để tóc như vậy mà đi được. Chúng ta phải sửa nó."

"Tóc của tao bị quái gì chứ?! Đi mà thay của mày ấy!"

"Không, không, tóc tớ là thương hiệu rồi. Còn cậu chỉ là quá bồng bềnh nên trông nó thừa thãi. Nào." Kirishima lại kéo cậu vào phòng tắm, nơi cậu ta đặt Bakugou ngồi trên bồn cầu, sau đó lấy ra một chiếc lược nhỏ và gel vuốt tóc. Bakugou nghiến răng khi bắt đầu bị chải tóc và rẽ ngôi lệch trước khi sử dụng gel để giữ lại phần nào "độ bồng bềnh" của cậu.

"À, yeah, điều này tốt hơn nhiều. Cậu trông giống như một hoàng tử vậy!" Kirishima vừa nói vừa để một ít tóc mái sang phía bên kia của khuôn mặt cậu.

"Tao ghét nó. Trông tao như thằng ất ơ nào đó vậy." Bakugou thừa nhận.

"Thôi, sao cũng được, đi thôi! Tớ rất vui mừng khi được gặp mọi người!"

Sau đó, bộ đôi rời khỏi căn hộ của Bakugou.

"Tao muốn về nhà," Bakugou nói với bạn mình khi họ đi đến nhà hàng. Cả hai đã đến trễ vài phút do giao thông (và vì thực tế là do liên tục bị người lạ kéo lại do vẻ ngoài đẹp trai của họ) nhưng nhà hàng dường như đã hoạt động hết công suất khi mọi người đến ăn tối.

"Thư giãn đi. Cậu biết tất cả mọi người sẽ ở trong phòng đó mà. Họ sẽ không giết cậu hay gì đâu." Kirishima mỉm cười với cậu rồi nhìn sang người phục vụ, người sẽ dẫn họ đến một trong những phòng riêng rất lớn ở phía sau.

"Tao biết, chỉ là...." Cậu thực sự không có từ nào để diễn tả cảm giác của mình lúc này.

"Lo lắng khi thấy tất cả crush của cậu trong một căn phòng hả?" Kirishima nói đùa khi họ bước lên phòng.

Thằng bạn của cậu tốt hơn nên vui mừng vì họ có mặt trước hiện diện của mọi người vì nếu không Bakugou thực sự sẽ giết cậu ta.

"Kacchan, Kirishima! Tớ rất vui vì hai cậu đã đến!" Midoriya ngay lập tức chú ý đến họ khi họ bước vào phòng và chạy đến ôm cả hai. Bakugou cũng sẽ giết luôn thằng khỉ này nhưng vì do có quá nhiều nhân chứng trước mặt.

"Bọn tớ cũng rất vui vì đã đến nữa! Xin lỗi nhé, bọn tớ đến hơi muộn. Tại có tai nạn nên đường hơi kẹt." Kirishima nắm lấy cánh tay của Bakugou và kéo cậu đến chỗ mọi người đang tụ tập, Bakugou lê chân rì rì tới.

"Ừa, tớ nghe nói có một vụ va chạm khá nặng. Dù sao đi nữa, Kacchan, tối nay trông cậu thực sự xinh đẹp đó nha."

"Tao sẽ giết mày." Bakugou rít lên. Nó được cho là một lời đe dọa nhưng tên ngốc kia bắt đầu cười.

"Ôi, trời ạ, khiếu hài hước của cậu thật tuyệt." Midoriya thở dài như thể cậu ta đang hồi tưởng lại.

"Phải ha, hoàn toàn luôn." Kirishima cười khúc khích nhưng sau đó thở hổn hển. "Anh bạn!"

"Anh bạn!" Kaminari Denki đứng từ xa hét lên vang khắp phòng. Cứ như vậy Kirishima đã biến mất khỏi bên cạnh Bakugou.

"À, điều này làm tớ nhớ đến việc mình còn ở trong lớp. Hai người họ lúc nào cũng làm điều đó, nhỉ?" Midoriya mỉm cười thân thiện với cậu.

"Nó thật là khó chịu," Bakugou lẩm bẩm trong khi tránh giao tiếp bằng mắt. Midoriya chỉ cười rạng rỡ hơn nếu điều đó là có thể.

"Tớ thực sự vui vì cậu đã đến vào tối nay, Kacchan."

"Tớ cũng vậy."

Chà, cậu thực sự chết đi là vừa, Bakugou tự nghĩ khi cậu và Midoriya quay lại để thấy cả Todoroki đang đi tới chỗ họ.

"Ái chà, xin chào, ông bà Todoroki." Midoriya trêu chọc người bạn cũ của mình và Bakugou đảo mắt.

"Cậu không cần phải gọi bọn tớ như vậy đâu, Midoriya." Tên khốn đó nở một nụ cười nhưng vẫn ôm lấy Midoriya.

Sao hắn dám bước vào đây với vẻ ngoài như vậy cơ chứ? Ai bảo hắn để tóc rẽ ngôi như vậy rồi đứng trước mắt cậu? Thằng chó chết tiệt, mình ghét hắn, Bakugou nghĩ khi nhìn trừng trừng vào lưng Todoroki.

"Cậu vẫn có thể gọi tớ là Momo là được mà. Nó sẽ rất kì quặc khi lại gọi bọn tớ là Todoroki trong khi bọn tớ đang đứng cạnh nhau lúc này." Momo khẽ đỏ mặt vừa ôm lấy Midoriya rồi quay lại bên chồng mình. Ái chà, nhân hậu làm sao.

"Bọn tớ sao cũng được, ha, Kacchan?" Midoriya quay sang hỏi cậu. Bakugou suýt nữa chửi tục vì cả ba người đã bỏ quên mất cậu vẫn còn đang đứng ở đây nhưng bây giờ sự chú ý đang đổ dồn lại vào Bakugou.

"Chắc rồi."

"Trông cậu rất bảnh bao, Bakugou. Tớ rất vui vì cậu đã đến được đây." Momo khiến cậu bất ngờ với một cái ôm và Bakugou thề rằng cậu không biết mình phải đặt tay ở đâu nhưng sự việc xảy ra nhanh hơn cậu tưởng. "Midoriya cứ lo lắng không biết cậu ấy có đến không."

"K-không, tớ k-không có!" Chàng trai tóc xanh khẳng định nhưng Bakugou cũng không thể chú ý đến cậu ta được, vì tên khốn kia đang nhìn chằm chằm vào cậu với nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt hắn.

"Cái nhìn đó là ý gì, rác rưởi?" Bakugou hỏi hắn nhưng nụ cười nhếch mép mở rộng và điều tiếp theo là Bakugou biết mình đang được ôm bởi một cánh tay mạnh mẽ và kéo vào một lồng ngực rắn chắc kia.

Chết tiệt, hắn cũng tập gym nữa?

Cuộc sống đang thực sự thử thách lòng kiên nhẫn của cậu.

"Tớ rất vui vì cậu cũng đã đến, Katsuki. Cậu lúc này hoàn toàn đẹp mê hồn." Todoroki nói nhỏ trầm thấp bên tai cậu và Bakugou thề rằng cậu cảm thấy môi hắn chạm vào cổ mình. Cái vòng tay quanh eo cậu siết chặt như thể muốn kéo cậu lại gần hơn và nó khiến đôi chân của Bakugou trở nên yếu ớt trước những lời được nói ra kia.

"W-wah?" Bakugou nói lắp khi cậu lùi ra xa và quay lại bên Momo.

"Tớ đã nói rằng tớ rất vui vì cậu cũng đã đến, Bakugou." Todoroki mỉm cười hạnh phúc với cậu nhưng Bakugou biết rõ thế nào chỉ qua cách đôi mắt hắn ta lấp lánh tinh nghịch trong ánh đèn.

"Ồ, Shouto, chúng ta nên nói chuyện với Uraraka! Em đã không gặp cô ấy trong một thời gian rồi!" Momo vẫy tay chào tạm biệt họ và kéo chồng cô đi, nhưng Bakugou đã nhìn thấy ánh mắt mà tên khốn nửa màu kia dành cho cậu.

Nó hứa hẹn về một điều gì đó sẽ xảy ra sau này.

"Hắn ta có vấn đề mẹ gì à?" Bakugou cảm thấy mặt mình như bốc hỏa và cậu cần một cốc nước. Midoriya chỉ nhún vai.

"Tớ không thể nói cho cậu biết được, Kacchan."

Hừ, Bakugou có thể đoán mò khá tốt đấy.

Cũng do bộ đồ chết tiệt mà cậu đang mặc.

Đây là lý do tại sao mà cậu không mặc đồ trắng là vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro