Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14.

14.

Miyano Shiho 35 tuổi, Edogawa Conan 24 tuổi.

Sau khi bước vào giữa độ tuổi 30, nữ giáo sư trẻ trung xinh đẹp ngày càng trở nên chú trọng đến việc chăm sóc bản thân, bắt đầu thói quen đi ngủ sớm, dậy sớm và tập thể dục đều đặn, khiến cho cậu bạn trai 'nhỏ tuổi' lo lắng nhiều năm qua cảm thấy an tâm hơn.

Văn phòng thám tử DS không như Edogawa tưởng tượng, công việc chỉ vừa đủ để lãi ra một ít. Mỗi khi nghe thấy giọng cười châm chọc đầy ác ý từ đối thủ Hattori Heiji qua điện thoại, thám tử trẻ hơn đối thủ mười tuổi thường tức giận cúp máy, sau đó lại ấm ức phàn nàn với Miyano Shiho, người có đôi mắt tỏa sáng ý cười: "Đều là lỗi của cái bức tượng mèo thần tài đó." Miyano Shiho không bình luận gì, chỉ ân cần ở bên chăm sóc tâm trạng của bạn trai, không đề cập đến việc anh vẫn đang làm việc cho sở cảnh sát và thậm chí nhận lương còn thấp hơn cả lúc là Kudo Shinichi. Kế hoạch kết hôn mà Edogawa mong chờ lúc trước cũng tạm thời bị hoãn lại, khoản tiết kiệm nhiều năm đã được sử dụng để thuê văn phòng và sửa sang, việc học cao học cũng phải dời lại cho việc khởi nghiệp, anh thậm chí không có đủ tiền để mua nhẫn.

Miyano Shiho, người vốn yêu thích hàng hiệu xa xỉ, lại bất ngờ không bận tâm về điều này. Cô ân cần đề nghị rằng mình có thể trả trước tiền cho nhẫn cưới, nhưng bị cậu bạn trai nhỏ tuổi, với tư tưởng đàn ông truyền thống, giận dữ từ chối.

"Bản thân là đàn ông, sao có thể dùng tiền của vợ!"

Biểu cảm đầy nghiêm túc của anh ta khiến mọi người nhớ đến hình ảnh của người trước đây từng đầy vẻ nịnh nọt để xin được bao nuôi, và giờ đây lại không còn giống như vậy nữa.

Vào tháng Tư, một giáo viên nữ cùng trường đã mời Miyano Shiho tham gia cuộc thi marathon buổi tối tổ chức tại Vịnh Tokyo. Quá trình dài 7 km đối với Miyano Shiho, người chỉ từng chạy tối đa 4 km, là một thử thách không nhỏ. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ từ chối, chỉ cần nghĩ đến việc ra ngoài vào ban đêm và phải mồ hôi nhễ nhại đã cảm thấy khó chịu. Nhưng không biết vì lý do gì, cô lại vui vẻ đồng ý và cảm thấy hào hứng.

Thấy cô tập luyện chăm chỉ vào ban đêm, Edogawa Conan, người bị yêu cầu tạm ngừng các hoạt động thể chất mạnh trong ba năm, không khỏi há hốc miệng.

"Em có chắc không đấy? Đừng để bị chấn thương giữa chừng nhé."

"Em 30 tuổi chứ không phải 60. Hiện tại em cũng khỏe hơn anh rất nhiều."

Nói xong, cô vui vẻ xắn tay áo lên, khoe cơ bắp tay với anh. Edogawa không ngừng đưa tay lên sờ, vuốt ve một lúc thì trở nên hơi mờ ám.

"Quả thật, anh có thể cảm nhận được."

Anh trêu chọc, và ngay sau đó bị cô đá một cú đau điếng. Edogawa rụt tay lại, giả vờ tội nghiệp hỏi: "Thật sự anh không thể đi cùng em sao?"

Miyano Shiho liếc anh một cái, đáp lại không vui: "Nếu anh không muốn em phải quay lại cõng anh giữa chừng."

Người từng là vận động viên xuất sắc trên sân bóng chỉ biết thở dài bất lực. Anh ngồi trên ghế dài, chăm chú nhìn người phụ nữ chạy qua chạy lại quanh công viên, thỉnh thoảng phải chống lại sự tấn công của muỗi đêm. Một lát sau, anh không hài lòng, quyết định bám theo bước chân của Miyano Shiho, cố tình bỏ qua tiếng thở gấp gáp của cô.

"Anh không hiểu, sao em lại đồng ý tham gia chạy marathon? Điều này không giống như những gì giáo sư Miyano sẽ làm."

Cô kéo áo anh lại, buộc anh phải dừng lại. Dưới ánh đèn đường, gương mặt đỏ hồng vì vận động của cô trông thật đáng yêu. Anh không nhịn được, cúi xuống hôn cô một cái, trong lúc Miyano Shiho xấu hổ phản kháng với câu "dơ quá," anh không nỡ rời khỏi đôi môi cô.

"Em muốn thử những điều trước nay chưa từng làm, vì cuộc sống này rất ngắn đúng không?"

Trong khi lau mặt, cô trả lời. Một hơi thở dài thoát ra từ miệng cô, như thể không chỉ là carbon dioxide, nitơ và oxy mà còn là một điều gì đó phức tạp, bao trùm từng khoảnh khắc trong ba mươi năm qua của cô. Edogawa nhìn cô, ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên. Một lúc sau, anh bật cười, lộ ra hai hàng răng trắng muốt:

"Em sẽ sống thật lâu, và già đi cùng anh."

Nói xong, anh ôm lấy vai Miyano Shiho. Hai cơ thể sát lại gần nhau, ngay cả trong đêm xuân vẫn còn lạnh, nhưng lại cảm thấy ấm áp quá mức. Miyano Shiho ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng như ánh trăng chứa đầy sự thú vị.

"Nhóc, anh còn nhỏ hơn em đến mười tuổi, nên sống lâu hơn em là điều hiển nhiên."

"Nếu sống mà không có em ở cạnh, anh sẽ rất cô đơn."

"Em không biết thám tử đại tài cũng sợ cô đơn đấy."

Miyano Shiho bất lực cười, cảm nhận được lực tay của Edogawa trên vai cô đang dần gia tăng. Qua những ngày tháng bên nhau, cô đã dần nhận ra nhiều điều không hoàn hảo nhỏ nhặt của Edogawa Conan, giống như những vết sáng trên mặt trời hay vết rạn trên viên ngọc... đó là những điều mà Kudo Shinichi, người mà cô từng nhớ, sẽ không bao giờ có. Vì vậy, cô cũng sẽ không bao giờ có Kudo Shinichi.

Kudo Shinichi đại diện cho sự hoàn hảo, nhưng Chúa không cho phép một sinh mệnh hoàn hảo như vậy tồn tại trên thế gian, nên đã mang anh đi.

Miyano Shiho nghĩ như vậy, từ từ để trọng lượng cơ thể tựa vào người đàn ông đang giả vờ yếu đuối nhưng lại rất cần sự an toàn. Anh nhỏ hơn cô mười tuổi, dù trẻ hơn nhưng lại mong manh hơn, suýt chút nữa không thoát khỏi tay thần chết... chính cô đã kéo anh từ tay thần chết trở về.

"Còn nhiều điều em chưa biết lắm, anh sẽ từ từ dạy em sau." Edogawa Conan nói một cách tự tin, Miyano Shiho chỉ lườm anh. Đột nhiên, cô nhíu mày, như thể chợt nhớ ra điều gì.

"Ngày thi marathon của em là 3 tháng 5, đúng không? Ngày hôm sau là sinh nhật anh rồi. Anh muốn quà gì nào?"

"Bây giờ em mới nhớ ra à? Anh đã vài lần ám chỉ muốn đi cùng em. Chắc khi em chạy đến đích, cũng qua ngày hôm sau mất rồi." Edogawa thở dài, rồi cười tươi đề nghị: "Hay là em bỏ cuộc giữa chừng, ở lại cùng anh mừng sinh nhật nhé?"

"Đừng hòng! Ai là người bảo ghét nhất việc bỏ dở giữa chừng?"

Miyano Shiho không vui, thoát khỏi vòng tay của anh, quyết định tiếp tục luyện tập. Edogawa, vừa còn đang đùa giỡn, lập tức ngừng cười, khôn ngoan không làm phiền cô nữa.

"Ngày thi đấu anh sẽ đi xem, hãy chờ anh nhé."

Tối hôm đó, trước khi ngủ, Edogawa nhẹ nhàng hôn lên trán Miyano Shiho, nói với giọng êm ái. Trong giọng nói của anh có một cảm xúc nào đó lan tỏa, khiến cho Miyano Shiho, người đã mệt mỏi, phải đến tận nửa đêm mới ngủ say.





Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, từ đầu tháng Năm, Otaru Toshiro đã giao cho Edogawa một vụ án khó khăn, khiến cho thám tử vừa mới khởi nghiệp và gần như không có tiền phải vừa mắng chửi vừa miễn cưỡng lên đường đến Aomori. Miyano Shiho đưa anh ra ga, Edogawa ôm cô, liên tục xin lỗi vì việc phải hủy hẹn vào phút chót.

"Nhưng để sớm kết hôn với em, anh đành phải làm vậy."

Anh nói, ánh mắt kiên định nắm chặt tay. Miyano Shiho nhìn anh, nét mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự vui vẻ, cuối cùng cô vỗ nhẹ lên đầu cậu bạn trai nhỏ đang tự mãn.

"Nếu không được, thì em sẽ nuôi anh."

Edogawa phản đối bằng ánh mắt, mặt mày nhăn nhó bỏ đi. Nhìn theo hình bóng anh biến mất sau cánh cửa, Miyano Shiho bỗng nhận ra, có lẽ đây sẽ là lần cuối cô gặp Edogawa Conan 24 tuổi. Trong lòng cô bỗng dưng dâng lên cảm giác mơ hồ về thời gian, cùng với nỗi lo lắng và u sầu không thể diễn tả.

Cho đến tối hôm sau, trước khi đăng ký, Miyano Shiho nhận được tin nhắn chúc mừng thứ 100 trong ngày từ Edogawa Conan, cô mới từ từ bình tĩnh lại. Dưới sự thúc giục của đồng nghiệp, cô tìm thấy tên mình trên mẫu đăng ký. Chiếc điện thoại khóa màn hình nằm trên bàn, bất ngờ sáng lên khi có thông báo mới. Khi nhìn thấy hình ảnh Edogawa Conan mặc áo cầu thủ đá banh số 10 của trường Teitan, nghiêng đầu không biết đang nhìn về hướng nào, đồng nghiệp nữ bên cạnh không nhịn được cười.

"Chắc sẽ không tăng giá nữa đâu."

Cô đồng nghiệp trêu chọc, nhắc lại lời bình phẩm từ nhiều năm trước của Miyano Shiho. Cô ngẩn người một chút, rồi từ từ cong môi lên.

"Anh ấy trong lòng tôi luôn là vô giá."

Cựu fan của Edogawa không khỏi rùng mình khi biết đến mối quan hệ của hai người.







Đoạn đường chạy dài bảy kilomet, đi qua đoạn cảnh đẹp nhất của Vịnh Tokyo. Gió tháng Năm mát mẻ, thổi nhẹ làm nổi lên một lớp mồ hôi mỏng. Đồng nghiệp nữ có kinh nghiệm marathon nhanh chóng chạy lên phía trước, trước khi vượt qua Miyano Shiho, cô không quên khuyên nhủ: "Giữ vững nhịp chạy của mình nhé, đừng vội vàng, nếu không sẽ làm loạn nhịp và càng mệt hơn."

Miyano Shiho gật đầu, chú ý đến nhịp chạy và thở của mình. Chiếc điện thoại trong túi rung lên, có lẽ là người hay lo lắng đang hỏi xem cô đã bắt đầu chưa. Cô không để ý, sợ rằng nếu phân tâm sẽ trở thành người về đích cuối cùng. Dù chỉ là một cuộc thi nghiệp dư, nhưng lòng tự ái của cô lại trỗi dậy.

Quẹo qua vài khúc, cơ thể dần nóng lên, không xa là vòng đu quay lớn lấp lánh ánh sáng rực rỡ, những chiếc cabin nhỏ từ từ di chuyển. Cô lau mồ hôi, vừa định tăng tốc một chút thì bất ngờ nhìn thấy người đàn ông từ ánh đèn lấp lánh bước tới. Khác với lần trước, anh ấy đang đạp một chiếc xe đạp cũ kỹ, nhưng dáng vẻ lại tựa như đang cưỡi ngựa, đầy kiêu hãnh và quyết đoán.

Miyano Shiho bật cười, nên đã bị sặc. Edogawa lo lắng nhìn cô vừa chạy vừa ho, muốn ngay lập tức vượt qua hàng rào để giúp đỡ. Nhận ra ý định của anh, Miyano Shiho khẽ ho hai tiếng, giơ tay ra hiệu cho bạn trai kém hai mươi tuổi của mình đừng có hành động vội vàng.

Nhìn thấy cô không sao, Edogawa cũng thở phào nhẹ nhõm, nhặt chiếc xe đạp bị ngã bên cạnh lên và từ từ đạp theo con đường song song với đường marathon. Để tránh việc Miyano Shiho lại bị sặc, anh đồng điệu trả lời những thắc mắc của cô.

"Chiếc xe này anh mượn của chú cảnh sát ở đồn, lát sẽ mang trả lại. Ai, em không biết đâu, lần này gặp nhiều chuyện rắc rối lắm, chuyến bay cuối về nhà đã quá trễ, anh phải gọi taxi đến đây. Tốn kém quá, chắc chắn phải tìm ông Otaru để đòi lại tiền."

Anh ấm ức, đạp xe với sức mạnh ngày càng lớn hơn. Thấy anh vận động quá mức có thể ảnh hưởng đến tim, Miyano Shiho cuối cùng không nhịn được nữa.

"Đạp chậm lại một chút" cô nói, thở dốc và cũng giảm tốc độ, bất lực nhìn những người phía sau lần lượt vượt qua mình.

Có khả năng cô sẽ là người cuối cùng về đích, đều là lỗi của đồ ngốc này.

Miyano Shiho thở dài trong lòng, tuy có chút tiếc nuối, nhưng không thể tức giận với Edogawa, người đã vất vả đến tận đây để cổ vũ mình, khuôn mặt mệt mỏi nhưng lại toát lên vẻ kiên quyết. Cô thậm chí cảm thấy một chút ngọt ngào và nuông chiều.

"Thôi được rồi, không làm phiền em thi nữa. Cố lên, đợi anh ở vạch đích nhé, anh đi trả xe trước."

Edogawa nói xong, chưa kịp cho Miyano Shiho trả lời đã quay xe đạp đi xa. Anh vừa đạp vừa quay đầu vẫy tay chào tạm biệt, nụ cười rạng rỡ hiện ra, đúng lúc chuông tháp điểm mười hai tiếng. Miyano Shiho là người đầu tiên mà Edogawa Conan gặp ở tuổi 25. Trong cùng một câu chuyện, Kudo Shinichi chưa bao giờ sống đến tuổi này.

Miyano Shiho thở hổn hển, cố gắng lau mồ hôi chảy vào mắt. Cô thẳng lưng, bước đi vững vàng về phía trước. Đoạn cuối cùng là con đường rợp bóng cây, ánh trăng chiếu sáng tạo nên những bóng cây lấp lánh. Băng qua nơi đây, cô như đang chào đón đoàn kỵ binh của nhà vua, làn gió nhẹ nhàng làm tóc cô bay phất phới. Cô vượt qua từng đối thủ không rõ mặt, hoặc nói đúng hơn là các đồng nghiệp.

43 phút 23 giây, một thành tích khá tốt cho người mới. Đồng nghiệp nữ đã đến trước giúp đăng ký thông tin, nhìn Miyano Shiho, người vẫn còn thở hổn hển nhưng ánh mắt lại rạng rỡ.

"Dựa vào tốc độ của cậu trước đây, tôi tưởng cậu sẽ mất hơn 50 phút. Có chuyện gì xảy ra giữa đường không? Như được tiêm adrenaline vậy."

Đồng nghiệp cười hỏi, Miyano Shiho mắt sáng lên, nhẹ nhàng gật đầu.

"Cũng có thể, tôi phải nhanh chóng đến đây đợi một người."

Cô ngẩng đầu nhìn những ngôi sao điểm xuyết trên nền đêm, ánh đèn neon rực rỡ, thành phố như những đêm xưa đầy lửa. Trong rừng, dưới ánh lửa, bên tai như nghe thấy từng bước chân vững vàng.

Anh cũng đang chạy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười. Edogawa Conan 25 tuổi không thể ngăn bản thân cười tươi khi nghe Miyano Shiho hớn hở chúc mừng sinh nhật. Vòng tay ấm áp của anh, cao hơn cô nửa cái đầu, chắn đi ánh mắt trêu chọc của đồng nghiệp. Cô cũng không thể không nở nụ cười.

"Ôi, không biết cuộc sống sau 25 tuổi sẽ thế nào nhỉ. Anh hoàn toàn không có kinh nghiệm."

Edogawa nhõng nhẽo, ôm chặt cô hơn. Trong giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, Miyano Shiho thì thầm bên tai anh:

"Không sao, em có thể dạy anh."

Cô hơi đẩy ra một chút để có khoảng cách, Edogawa Conan ngơ ngác nhìn Miyano Shiho. Dường như đây là lần đầu tiên anh thấy cô vui vẻ như vậy, khuôn mặt hồng hào mang vẻ ngốc nghếch. Anh nhướng mày, hỏi lại:

"Vậy thưa quý cô Miyano, cô có chuyện vui gì hôm nay sao?"

Có phải vì đã hoàn thành 7 km không? Hay vì không phải là người cuối cùng về đích? Hay chỉ đơn giản là vì nhìn thấy anh?

Câu trả lời đang ở trước mặt, nhưng người phụ nữ lại cười một cách tinh nghịch.

"Không nói cho anh đâu."

Cô nói, nắm tay người bạn trai đang giả vờ bướng bỉnh, cùng nhau trở về nhà. Trên đường về, họ sẽ trò chuyện về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, và lại một lần nữa lôi ra tính toán những khoản chi tiêu đã được tính đi tính lại vô số lần, nghe người đàn ông nóng lòng than vãn bao giờ mới đủ tiền cưới vợ.

Miyano Shiho sẽ không trả lời, chỉ mím môi nắm chặt tay anh hơn. Cô dường như không bao giờ lo lắng về những câu hỏi đó, vì câu trả lời thật đơn giản và rõ ràng, ngay cả một đứa trẻ bảy tuổi cũng có thể trả lời. Chỉ là một ngày nào đó thôi, giống như vô số ngày họ đã cùng nhau trải qua.

Vì vậy, tâm trạng cô vui vẻ, lý do cũng giống như câu trả lời mà không thể nói với Edogawa Conan.

— Cô thích chờ đợi, vì biết rằng anh nhất định sẽ đến.

Như là người quen cũ, dù có lúc sẽ rời xa, nhưng ắt sẽ gặp lại.



fin.










Author @gravity200's note:

Cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Sau nửa năm viết ngắt quãng, cuối cùng mình cũng hoàn thành fic này. Dù chưa thật sự hài lòng, nhưng cũng cảm thấy như đã hoàn thành một việc gì đó quan trọng. Nguồn cảm hứng viết đến từ cuộc trò chuyện với bạn bè, về việc mối quan hệ giữa Conan và Ai nên được đánh giá như thế nào. Lúc đó, mình đã nói: Edogawa Conan và Haibara Ai chỉ là những người qua đường trong cuộc sống của người khác, nhưng với nhau, họ là những người quen cũ.

Với suy nghĩ này, mình bắt đầu viết câu chuyện này. Trái ngược với những gì nhiều người hình dung, lần này mình đã tàn nhẫn biến thám tử vĩ đại thành "một cậu bé". Có lẽ cũng vì lòng ích kỷ, mình rất muốn cậu ấy không giống như trong manga, quá trưởng thành và gánh vác trách nhiệm quá sớm, mà chỉ là một cậu thiếu niên bình thường, có thể sống vui vẻ và tự do một lần.

Liệu mình đã làm được điều đó không? Mong rằng các bạn sẽ đánh giá. Dù sao, cái kết này không phải là một kết thúc hoàn toàn; còn nhiều câu chuyện khác ở phía trước.



Cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ 💗 mình cũng sẽ cố gắng dịch để không phải drop một fic nào, để đi đến cuối fic như này cũng nhờ mng động viên và cmt rất nhiều, really appreciate. Đã đọc qua rất nhiều fic, nhưng đến giờ đây là fic duy nhất cảm giác rất touching, nội tâm nhân vật, không OOC, rất sát mạch manga. Ở cạnh nhau và yêu nhau chậm rãi, kể cả chi tiết Shiho bỏ thói quen uống cà phê và siêng tập hơn, mình thích cách tác giả không cần viết chi tiết quá nhiều, nhưng cũng đủ hiểu em Shiho vì lớn hơn bạn zai 10 tuổi, cũng đã biết chăm sóc sức khoẻ mình tốt hơn, hay ngta hay gọi là khủng hoảng U40 =))))))))))))))))

Không cần cái gì cũng phải nói rõ ràng, nhưng cũng rất dễ để nhìn ra. Cũng giống mối quan hệ của 2 em, bên nhau thầm lặng, chỉ cần một ánh mắt, một ngoái đầu, người kia sẽ tự khắc biết mình cần gì.

🥺 chủ nhật này tiếp tục longfic mới nhé ạ. 'Nghe trong gió' comin soon 🙂‍↔️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro