11.
11
Miyano Shiho 30 tuổi, Edogawa Conan 19 tuổi.
Cuộc hội ngộ của nhóm thám tử trẻ sau tám tháng xa cách diễn ra tại đám cưới của Mori Ran. Những người bạn đã chia xa bốn phương sau khi tốt nghiệp trung học hôm nay tụ tập cùng nhau trong lễ cưới tượng trưng cho niềm vui và hạnh phúc, đến nỗi ngay cả Edogawa vốn lạnh lùng cũng muốn nói lời cảm ơn với Ran.
Yoshida Ayumi, giờ đã trưởng thành và xinh đẹp hơn sau khi vào đại học, khi nhìn thấy Edogawa Conan lập tức sáng mắt lên, tim đập nhanh vì bộ vest bảnh bao của anh. Ngay sau đó, cô tự trách bản thân, khẽ mỉm cười gượng gạo và chào hỏi Edogawa, người đến một mình.
Dù cả hai đều học đại học ở Tokyo, nhưng thành phố lớn như Tokyo khiến họ dễ dàng lạc mất nhau giữa dòng người nếu không có cuộc hẹn cụ thể.
"Cậu có đi xem cô dâu không?" Ayumi hỏi, gần 20 tuổi nhưng vẫn ngây thơ và đầy tò mò, có lẽ đây cũng là một phần sức hấp dẫn của cô. Edogawa ngẩn người, nhìn quanh hội trường rồi nhíu mày hỏi: "Mitsuhiko và Genta đâu?"
"Chắc họ sẽ đến sớm thôi, Genta vừa nhắn trong nhóm là sẽ đến muộn một chút."
Ayumi lướt qua điện thoại, trả lời với chút ngại ngùng. Cô cảm thấy căng thẳng khi ở một mình với Edogawa hơn một phút, không biết nên để tay ở đâu. Trong đầu cô vang lên âm thanh của ngày lễ tốt nghiệp trong phòng câu lạc bộ ngày mưa, không khí ngột ngạt, lời tỏ tình gần như đã bị từ chối vì những câu nói ám chỉ khó hiểu từ người mình thích. Thời gian trôi qua, cô dần cảm thấy thoải mái hơn, nhưng trải nghiệm đó vẫn như một ký ức khó quên, mỗi khi nghĩ lại lại thấy xấu hổ.
Có lẽ nhận ra sự ngượng ngùng của cô, Edogawa vô thức lùi lại một bước, tạo khoảng cách vừa đủ. Anh đút tay vào túi, không mấy kiên nhẫn thở dài, gương mặt phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ những trang trí lộng lẫy của bữa tiệc. Một lúc sau, Ayumi nghe thấy anh lẩm bẩm: "Hoành tráng thật."
"Đương nhiên rồi, đây là đám cưới mà chú rể đã cất công chuẩn bị, đúng là một đám cưới trong mơ của mọi cô gái."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, Ayumi quay lại và thấy Miyano Shiho trong bộ váy phù dâu, đang quan sát cô với nụ cười khó hiểu.
"Váy của em rất đẹp."
Người phụ nữ nói, thân mật giúp Ayumi gạt những sợi lông vũ dính trên tóc, có lẽ từ những quả bóng lông vũ ở cửa ra vào. Ayumi ngẩn ra, khi phản ứng lại thì mặt đã đỏ bừng và nói cảm ơn. Cô nhìn thân hình hoàn hảo của Miyano Shiho, không khỏi cảm thấy tự ti. Cô đỏ mặt hỏi: "Chị Miyano là phù dâu của chị Ran à?"
"Không còn ai khác thôi, vì những người cùng tuổi đều đã kết hôn rồi."
Chưa kịp trả lời, Edogawa đã chen vào với giọng điệu đáng ghét. Không bất ngờ khi nhận lại ánh nhìn lạnh lùng, gã "học trò" này cũng không sợ hãi mà lè lưỡi ra.
"A, vậy có nghĩa là rất mong chờ tôi kết hôn nhỉ."
Miyano Shiho trả lời, thú vị ôm lấy ngực. Edogawa nghe vậy liền ngưng cười, nhíu mày nói nghiêm túc:
"Nếu cứ ở vậy thì cứ làm phiền bác Tiến sĩ quá, cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình yêu tuổi già của bác ấy đấy."
"Yên tâm đi, bác Tiến sĩ không giống như cậu, còn hoạt bát hơn cả mấy bà cô bán hàng ở chợ."
"Nhưng nếu cuối cùng lấy chồng còn chậm trễ hơn cả mấy bà ở chợ thì thật là mất mặt đó."
Họ tranh cãi qua lại mà không ai chịu nhường, chẳng quan tâm đến người khác, khiến Ayumi ở giữa cảm thấy chạnh lòng. Cô không phải là một cô gái nhạy cảm, nhưng cũng dễ dàng nhận ra những điều không thật lòng trong lời nói của Edogawa. Dù miệng anh nói ra toàn lời trêu chọc, ánh mắt lại thể hiện sự dịu dàng khó tả, thậm chí là hưởng thụ.
— Anh ấy đang tận hưởng cuộc tranh luận vô vị với Miyano Shiho mà không có hồi kết.
Cuộc đấu khẩu còn chưa tới hồi kết thì bị Genta và Mitsuhiko đến muộn cắt đứt. Mitsuhiko, vừa chạy từ Sapporo về, thở hổn hển, một cánh tay vắt vẻo trên vai Genta. Họ đã chạy thẳng từ ga Tokyo, trên đường vì tàu điện ngừng hoạt động mà đã phải chạy bộ tới đây. Hai sinh viên đại học trông có vẻ trưởng thành hơn nhưng lại mặc những bộ vest không vừa vặn; Genta thì quá chật, còn Mitsuhiko thì lại rộng thùng thình, khuôn mặt vẫn mang dáng dấp của những học sinh trung học.
"Xin lỗi, tụi mình đến muộn."
Mitsuhiko thở phào, khi nhìn lên thì đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Miyano Shiho, bất ngờ đỏ mặt.
"Không sao, vẫn chưa bắt đầu đâu."
Ayumi an ủi, mỉm cười với Genta đang lúng túng. Kể từ khi cô từ chối lời tỏ tình của cậu, chàng trai mập mạp tự ti này mỗi khi thấy cô đều cảm thấy bối rối, giống như cảm giác của cô khi gặp Edogawa. Cô thường tự hào vì đã không nói ra lời tỏ tình mà mình biết chắc chắn sẽ không có kết quả.
"Nhân tiện, chị Miyano, chị ở đây làm gì vậy? Không phải phù dâu thường rất bận rộn trước khi đám cưới bắt đầu sao?"
Mitsuhiko hỏi, mặt vẫn đỏ bừng, không biết là vì chạy hay lý do nào khác. Miyano Shiho liếc nhìn cậu, nhẹ nhàng nói rằng Ran đã bảo cô đến tìm họ.
"Cô ấy nói sau khi đám cưới bắt đầu sẽ rất bận rộn, có thể không có thời gian chào hỏi các cậu, nên muốn gặp các cậu trước. Cũng rất muốn xem cô dâu, đúng không, mấy cậu nhóc?"
Cô mỉm cười, trong đầu hiện lên hình ảnh Ran bối rối, liên tục soi gương để chỉnh sửa khăn voan, sợ rằng những thám tử nhỏ sẽ nhận ra sự lo lắng của mình.
Dù giờ đây họ đã không còn là "những thám tử nhỏ" nữa.
"Vậy thì đi thôi, mình cũng rất muốn xem chị Ran mặc váy cưới như thế nào."
Ayumi vui vẻ nói. Họ năm người, gồm đội thám tử trẻ và một "thành viên ngoài lãnh địa", cùng nhau bước đi về phía hậu trường.
Phòng trang điểm sáng rực rỡ, ánh đèn phản chiếu ra những chấm sáng như cầu vồng trên gương. Qua gương, Ran thấy nhóm người đến thăm, cô thì thầm với thợ trang điểm, yêu cầu những người có mặt tạm thời rời khỏi. Chỉ trong chốc lát, trong căn phòng lớn chỉ còn lại bọn họ.
Ran Mori quay đầu mỉm cười với các thành viên của đội thám tử trẻ.
"Wow, chị Ran hôm nay thật đẹp!"
Ayumi thốt lên một cách chân thành. Nếu không lo lắng sợ sẽ làm hỏng mọi thứ, cô chắc chắn đã muốn lao tới ôm chầm lấy cô dâu xinh đẹp. Mitsuhiko và Genta đứng bên cạnh cũng không kìm được, mặt đỏ bừng và gật gù đồng ý.
Ánh mắt của Ran chuyển sang Edogawa, người vẫn im lặng. Chiếc váy cưới trắng tinh khiết như những bông hoa hồng nở rộ, lớp lớp và tinh tế, phản chiếu ánh sáng chói chang, gần như làm tổn thương võng mạc của cậu. Đó là vẻ đẹp mà ai cũng phải khen ngợi, nhưng Edogawa vẫn không biểu lộ cảm xúc.
"Nhìn chị có đẹp không, Conan?"
Ran hỏi với nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng nhưng cũng buồn bã. Edogawa khẽ mỉm cười, ánh mắt đen láy không thể hiện gì, cậu chân thành trả lời:
"Rất đẹp, chị Ran."
Đó là vẻ đẹp của một cô dâu sắp trở thành vợ của người khác. Dù hiện tại cậu và Kudo Shinichi, người đã qua đời ở tuổi 24, trông thật giống nhau — như thể là một người.
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến lễ cưới, cô dâu đáng lẽ phải hồi hộp chờ vào lễ đường giờ đang ngồi trên ghế, tươi cười trò chuyện với những đứa trẻ mà lâu lắm không gặp. Sonoko đã vào xem một lần, lo lắng đuổi những người không liên quan ra ngoài, nhưng bị Ran kiên quyết từ chối.
"Bọn em sẽ không hồi hộp đâu,"
Ran nói, biết rằng Sonoko không thể thuyết phục được cô, chỉ có thể thở dài giúp cô chỉnh lại bó hoa.
Sau khi sinh, Sonoko đã nhanh chóng trở lại công việc và trở thành một nghệ nhân hoa. Bó hoa của Ran trong lễ cưới được cô thiết kế, trong đó có những bông hoa nhiều màu sắc và đặc biệt có hoa cẩm tú cầu trắng, biểu trưng cho hy vọng về một khởi đầu mới và hạnh phúc cho người bạn thân.
Thực ra, cô có chút ghen tị với Shiho, người làm phù dâu. Khi nhìn về phía người phụ nữ bình thản, ánh mắt và miệng cô không khỏi chua xót. Rất nhiều năm trước, khi cô và Ran cùng Shinichi còn là những học sinh tiểu học ngây ngô, cô đã kiên quyết đặt trước vị trí phù dâu cho Ran, lúc đó cô rất chắc chắn rằng Ran và Shinichi sẽ kết hôn trước bất kỳ ai khác.
Nhưng cuối cùng, Ran đã trở thành phù dâu của cô, còn cô trở thành mẹ. Khi Kyogoku Kazu, con trai cô, làm rộn cuộc sống của cô trong khi cô chuẩn bị bó hoa, cô thường chu môi véo véo má cậu, giả vờ tức giận nói: "Đều tại con và ba con, mà vị trí quan trọng nhất trong đám cưới lại bị người khác chiếm mất." Nói xong, cô thở dài đầy tiếc nuối, rồi giúp con trai lau đi nước miếng chảy ra từ khóe miệng.
"Thầy Araide đã cầu hôn chị Ran như thế nào vậy ạ?"
Ayumi hỏi, háo hức chờ đợi một câu chuyện tình lãng mạn. Cô dâu ngượng ngùng đỏ mặt, nhẹ nhàng trả lời: "Vào ngày cuối cùng của tháng Hai, tụi chị đã cùng nhau ngồi trên vòng đu quay."
Ngày cuối cùng của tháng Hai, do năm nhuận nên là ngày 29, bốn năm mới có một lần, Araide hiếm hoi hẹn cô đi công viên giải trí. Họ đã quá tuổi đi hẹn hò ở công viên giải trí, chen chúc giữa đám trẻ con cảm thấy thật lạc lõng, trong tiếng cười đùa cũng khó mà nói chuyện tình cảm. Khi đêm dần buông, không hiểu sao Araide lại căng thẳng, ấp úng mời cô kết thúc ngày hôm đó bằng một chuyến đi trên bánh xe đu quay. Cô đồng ý, mặc dù cô rất ghét đu quay.
— Cuộc hẹn hò ở công viên giải trí năm 17 tuổi, cuối cùng cô không cùng Shinichi ngồi trên đu quay lấp lánh ánh đèn đó. Cậu thiếu niên 17 tuổi một cách vô lý đã chào tạm biệt cô, từ đó cuộc đời họ dần xa cách. Rồi mọi thứ dừng lại vào mùa xuân năm 24 tuổi, cũng là một năm nhuận.
Sau đó, cô luôn cảm thấy đó là lỗi của vòng đu quay, là lỗi của chính mình vì không ngồi lên đó cùng Shinichi. Có lẽ nếu thật sự ngồi lên, mọi chuyện cũng sẽ khác, nhưng cô vẫn cố chấp đổ lỗi cho trò chơi vô tội, như thể làm vậy sẽ giúp lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Khoảnh khắc Araide cầu hôn cô, bốn năm giận dữ và bi thương bỗng dưng tan biến, nhìn người đàn ông trước mắt, khác hẳn Shinichi, dịu dàng và khiêm nhường, cô không kìm được mà thốt lên một tiếng "Thật là tốt".
"Khi buồng quay đến điểm cao nhất, anh ấy đột nhiên quỳ gối và lấy ra chiếc nhẫn. Chị nghĩ, đây thật sự là thời điểm thích hợp rồi."
Ran mỉm cười, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc. Edogawa nhìn cô một cách mãn nguyện, khóe miệng khẽ nhếch lên. Bên cạnh, Shiho liếc nhìn anh, mặt không biểu cảm cúi đầu. Bị cảnh tượng lãng mạn tự mình tưởng tượng làm cho tim đập nhanh, Ayumi không khỏi ánh mắt sáng lên.
"Rồi sau đó thì sao, thầy Araide có nói gì cảm động không? Các nhân vật nam trong phim cầu hôn thường nói những lời ngọt ngào mà?"
Ran bất đắc dĩ chạm nhẹ lên trán cô.
"Ngốc à, trong đời thực có bao nhiêu tình tiết kịch tính như vậy. Anh ấy chỉ nói đây là một ngày đặc biệt bốn năm mới có một lần, nên muốn xin chị một món quà đặc biệt. Anh ấy hy vọng chị sẽ lấy anh ấy, để anh ấy trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới... Rồi chị đồng ý, như các em thấy bây giờ, chị cũng đang trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới."
Cô nhẹ nhàng chỉnh sửa chiếc voan, ánh mắt lấp lánh vô thức nhìn về phía xa. Đó là cánh cửa mà cô sắp bước ra, bên kia cánh cửa là lễ đường rực rỡ hoa tươi, nơi cô sẽ bắt đầu một hành trình mới đầy bất ngờ dưới ánh mắt của mọi người.
Cô tin rằng phía sau cánh cửa là hạnh phúc và viên mãn.
Trong phòng bỗng dưng im lặng, mọi người đều chìm đắm trong tâm trạng mong chờ của Ran, cho đến khi Kogoro Mori và Eri Kisaki bất ngờ xuất hiện, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Ran, đã chuẩn bị xong chưa?" Eri mỉm cười hỏi, bên cạnh Kogoro hít hít mũi, đôi mắt đỏ hoe. Ở góc phòng, Edogawa nhìn người cha đang tiếc nuối khi sắp gả con gái, buồn bã nhưng cũng thật thú vị, anh đùa giỡn vỗ vai Shiho, cúi đầu nói bên tai cô: "Hú hồn, suýt chút nữa tớ đã trở thành con rể xui xẻo bị ông ấy gi:ết rồi."
Anh lén lút làm động tác như thể cắt cổ, và người phụ nữ lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, không mấy quan tâm.
"Chú ấy sẽ không làm gì với Araide-san vì anh ấy không phải là cậu."
Người phụ nữ nói một cách nhạt nhẽo, rồi không thèm quay lại đã đóng cửa tiễn khách.
Trước khi cửa phòng trang điểm sắp đóng lại, các thành viên của đội thám tử nhí với sắc mặt khác nhau đã chúc phúc cho cô dâu lần cuối. Mitsuhiko nói một cách nghiêm túc và chân thành rằng anh hy vọng mong Mori-sensei sẽ có thật hạnh phúc. Genta đỏ mặt nói lắp bắp chúc cô khỏe mạnh và vui vẻ, ăn uống đầy đủ. Và bác Kogoro, bước chân nặng nề khiến Ayumi chợt thấy nghẹn ngào.
Cuối cùng là Edogawa, người bạn từ thuở nhỏ từng bị chê là thằng nhóc khó đoán, lúc thì biến mất, lúc thì lại xuất hiện, giờ đây mỉm cười gửi tới người phụ nữ sắp cưới một lời chúc chân thành, với gương mặt và giọng nói giống hệt Shinichi mà họ từng biết.
"Chúc chị hạnh phúc, chị Ran."
Anh nói, nhưng anh không còn là Shinichi nữa.
"Cảm ơn em, Conan. Chị nhất định sẽ hạnh phúc."
Mori Ran đáp lại, trong đôi mắt lấp lánh của cô tràn đầy sự kiên định.
Kogoro đặt tay con gái vào tay Araide, người đang lo lắng. Khi trao nhẫn, chú rể toát mồ hôi hột suýt nữa đã lấy nhầm tay cô dâu. Kogoro tức giận đến nỗi nghiến răng, suýt nữa đã kéo cả cúc áo của mình xuống. Nhưng cuối cùng, khi phát biểu với tư cách là cha cô dâu, ông chỉ vỗ vai Araide và nói bằng giọng khàn khàn: "Ran bây giờ giao cho con."
Kazuha, hiện giờ đang mang thai, đã khóc trước Mori Ran, còn chồng cô, Hattori Heiji, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, an ủi. So với đám cưới của họ cách đây hơn nửa năm, đám cưới này rõ ràng ngột ngạt và yên tĩnh hơn, dường như chứa đựng nhiều cảm xúc hơn cả niềm vui tân hôn, ngay cả Genta vốn hài hước cũng ít nói hơn bình thường.
Edogawa Conan, người có liên quan đến tất cả nhưng cũng dường như không liên quan, đã nhẹ nhàng tháo kính ra dưới ánh nhìn phức tạp của Hattori, ánh mắt sáng lên nhìn về phía sân khấu rực rỡ ánh sáng, môi mấp máy một câu "Cảm ơn cậu" không thành lời. Hattori nhìn người bạn khó nắm bắt của mình, cuối cùng thở dài.
"Chúng ta... đi ra ngoài hít thở chút không khí nhé, nhóc."
Sau buổi lễ, Hattori đề nghị với Conan với nụ cười. Trong lúc vợ anh và cặp tân hôn đang trò chuyện, anh muốn chú ý đến tâm trạng của người bạn cũ hơn. Conan nhấp một ngụm nước trái cây ngọt ngào, gật đầu. Anh thực sự thấy nơi này quá ồn ào.
Tại Tokyo, giữa rừng bê tông, tầng thượng của khách sạn nhà Suzuki xây dựng một khu vườn ngoài trời sang trọng. Dù đã vào đông, nhưng trong nhà kính vẫn ấm áp như mùa xuân, những loài hoa nhiệt đới nở rộ rực rỡ. Nhìn cảnh tượng không hợp mùa như thế, ngay cả Hattori cũng không khỏi trầm trồ.
"Quả thực người giàu thật biết cách phô trương."
Người đã trở thành thám tử tư kiếm tiền giỏi nhất Nhật Bản chỉ thở dài, ánh mắt đầy ghen tị. Conan lặng lẽ nhìn anh, không khỏi mỉm cười.
"Cô dâu là bạn thân của một tiểu thư triệu phú đấy."
"À, mà cậu suýt nữa đã trở thành chồng của bạn thân triệu phú đó."
Conan liếc Hattori với vẻ châm chọc, nói: "Nghe cậu nói như thể tôi ăn bám vậy."
Nói xong, anh quay đầu nhìn những cây nhiệt đới trong nhà kính, hoa cỏ mềm mại dưới ánh đèn đêm. Một lúc lâu sau, anh không hề lạnh nhạt, lầm bầm: "Nhưng cũng có tâm ý đấy, chú rể."
Hattori nhìn anh một cách kỳ lạ.
"Cậu hối hận rồi à?"
Thám tử tinh ý hỏi, người bị thẩm vấn lạnh lùng lắc đầu.
"Tôi sẽ không hối hận về những gì đã làm," anh ta trả lời, trong tâm trí bất chợt hiện lên hình ảnh người phụ nữ đam mê làm vườn đang giới thiệu về hoa cỏ cho anh, vô tình nói rằng hoa cỏ mực có ý nghĩa là sự thanh khiết và chữa lành, truyền thuyết kể rằng hoa này được phát hiện dưới cây thập giá nơi Chúa Jesus chịu nạn, và sau đó được dùng để thoa lên vết thương chảy máu của Ngài, giúp Ngài hồi phục. Trong một phiên bản khác, nữ thần Isis trong thần thoại Ai Cập đã khóc thành những bông hoa mềm mại sau cái chết của chồng mình, từ đó hoa này còn được gọi là "Nước mắt của Isis".
Nhìn những bông hoa tím nhỏ xung quanh chân, Edogawa không kìm được nụ cười. Nỗi đau âm thầm chôn sâu trong lòng suốt bốn năm qua bỗng chốc như tan biến. Khi nhìn thấy Mori Ran và Shinichi tươi cười bên nhau, những lo lắng và áy náy cuối cùng cũng vơi đi, không còn dấu vết. Nhưng đồng thời, sự tiếc nuối trào dâng trong lòng, anh vẫn thiếu một lời cảm ơn chân thành dành cho người bạn thuở nhỏ tâm lý, chu đáo và thấu hiểu.
"Tôi rất muốn nói lời cảm ơn với cô ấy, nếu có thể" Edogawa nói, nhớ lại vẻ mặt kiên định và dũng cảm của Ran khi cô đáp lại anh.
"Cậu nên nói 'xin lỗi' hơn" Hattori Heiji lườm anh, vẫn còn chút bực bội sau nhiều năm. Edogawa chỉ im lặng ừ một tiếng, nhìn những bông tuyết mỏng manh rơi từng chiếc xuống mái kính trong suốt, rồi nhanh chóng tan chảy.
"Chính Ran đã cho tôi quyền được hạnh phúc một lần nữa, sau khi tôi nói với cô ấy 'hãy hạnh phúc nhé'."
Dù Ran không biết, những gì anh nói thực ra chứa đựng câu hỏi mà anh đã ấp ủ suốt bốn năm qua—"Mình có thể có lại hạnh phúc không?"
—Chắc chắn sẽ có.
Đó là câu trả lời mà Mori Ran dành cho anh.
Hattori không hiểu, nên nhíu mày bỏ đi với câu "Tôi đi trước đây" cảm thấy bồn chồn vì tin nhắn lo lắng từ vợ trong điện thoại.
Anh sẽ trở thành một người cha tốt, Edogawa nghĩ. Giống như Ran sẽ là một người vợ tốt, còn Araide chắc chắn sẽ là một người chồng tốt. Anh vô thức làm động tác nâng ly, lắc lắc cái ly không tồn tại và nhẹ nhàng chạm vào những bông hoa đang nở rộ.
"Mừng cho hạnh phúc của mọi người."
Anh nói, nụ cười từ tận đáy lòng nở rộ.
Nước mắt của Isis lặng lẽ nở rộ, tuyết nhẹ nhàng bay lượn trong không trung, đó là một đêm lạnh giá của mùa đông. Khi Edogawa Conan thở ra hơi ấm và bước vào hội trường, anh mỉm cười với người phụ nữ xinh đẹp đang tìm kiếm mình, rồi đưa tay cài những bông hoa tím mà mình đã hái trong nhà kính vào tai cô.
"Cậu đi đâu vậy? Ayumi và mọi người đều tìm cậu... Đây là gì, cậu trẻ con quá đi!" Miyano Shiho trách móc, nhưng cuối cùng vẫn cẩn thận cho bó hoa nhỏ vào túi áo. Cô ngẩng lên, thấy ánh mắt xanh sáng chói của Edogawa, như chứa đựng ánh nắng của cả mùa hè, rực rỡ và nóng bỏng.
"Thỉnh thoảng cùng tớ uống một ly nhé, hôm nay là một ngày tuyệt vời cần phải ăn mừng," Edogawa nói, với giọng không thể từ chối. Người phụ nữ là giảng viên đại học liếc anh một cái, bình thản nói rằng anh vẫn chưa đến tuổi uống rượu.
"Và cậu có gì đáng ăn mừng? Không phải cậu nên khóc sao?" Cô khôi phục lại vẻ tinh nghịch, lời lẽ sắc bén châm chọc. Edogawa sững sờ, rồi khẽ nở nụ cười. Giữa bầu không khí ồn ào của buổi tiệc, đôi mắt anh chỉ chú tâm vào hình ảnh của Miyano Shiho, khiến trái tim anh lắng lại trong bình yên.
"Vậy cậu sẽ an ủi tớ sao?" Anh hỏi, với giọng điệu nũng nịu.
"Có thể, nếu cậu cầu xin tớ" Miyano Shiho đáp, nụ cười tươi tắn nhưng cũng đầy kiêu ngạo. Trong thoáng chốc, cô lùi lại nửa bước.
Edogawa Conan không biết, và Miyano Shiho cũng không nói. Hoa cỏ mực màu xanh tím, có một ý nghĩa khác, sau sự thanh khiết và chữa lành, đó là hy vọng, tìm lại tình yêu đã mất.
Mỗi người đều có một định nghĩa khác nhau về nó.
Lễ cưới vẫn chưa kết thúc, Hattori Heiji đã đưa vợ ra về trước. Kazuha, đang mang thai năm tháng, cảm thấy không được khỏe, nắm tay Ran ở cửa, mắt đỏ hoe nói lời giữ gìn sức khỏe. Ayumi cùng đi với họ, đúng dịp nghỉ lễ, cô sẽ bay đến Okinawa để gặp bố mẹ.
Cô dâu trong bộ váy mới ôm chầm lấy người bạn thân đang nấc nghẹn, dịu dàng hứa sẽ tận hưởng kỳ trăng mật. Genta thường xuyên liếc nhìn Ayumi, ánh mắt tràn đầy lưu luyến. Mitsuhiko thì im lặng, thanh thanh cổ họng, từ phía sau đẩy mạnh vào lưng người bạn của mình. Genta giật mình, bật dậy, mặt đỏ bừng cười ngây ngô với Ayumi.
"Ngày nghỉ có thể ra ngoài chơi không? Mọi người cũng cùng đi nhé." Anh hỏi, trong khi áo sơ mi mùa đông đã bị mồ hôi làm ướt, dính chặt vào lưng. Buông Bê cười khúc khích, nụ cười rạng rỡ gật đầu.
"Mình sẽ trở lại sau ngày đầu năm, đến lúc đó lại gặp nhé."
Phía sau, Mitsuhiko và Edogawa không kìm được mà nhìn nhau cười.
Bác Tiến sĩ, Edogawa và Miyano Shiho là những khách cuối cùng rời đi, với tư cách là phù dâu, Miyano Shiho vẫn phải xử lý những công việc hậu cần phức tạp, mặc dù khách sạn đã có thông báo từ trước từ tiểu thư Suzuki. Nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Miyano Shiho, Ran không khỏi cảm thấy áy náy. Cô biết người giáo sư bận rộn đã phải làm việc liên tục suốt nửa tháng cho đám cưới của mình, gần như không có giấc ngủ ngon nào.
Cô dâu, với tính cách chu đáo, thấy vậy liền đề nghị để cặp đôi mới cưới tiếp nhận các công việc còn lại, vì họ vẫn sẽ ở lại khách sạn một đêm.
"Bác Tiến sĩ và Conan còn đang chờ cậu về nhà cùng đấy." Ran nói, chỉ về hai người đã lái xe đến cửa khách sạn. Miyano Shiho đưa tay ôm trán, vẻ mặt không đồng tình:
"Đây là đêm tân hôn của cậu và Araide-san, thật không hợp lý khi còn phải xử lý những chuyện nhỏ nhặt này."
"Cậu đã giúp mình rất nhiều rồi, Shiho, hãy về nhà nghỉ ngơi đi. Yên tâm nhé."
Ran nhẹ nhàng đưa tay giúp Miyano Shiho gạt những sợi tóc rơi xuống tai. Câu nói cuối cùng của cô giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, khiến Miyano Shiho không kìm được, nước mắt chực trào. Trong ánh đèn mờ ảo, hình ảnh của Miyano Akemi như hiện lên trước mắt, với nụ cười không khác gì trước đây, nói với cô: "Mình sẽ hạnh phúc, cậu cứ yên tâm."
Người phụ nữ 30 tuổi quay đầu lại, nhìn vào gương mặt bình tĩnh của Edogawa Conan, người đàn ông dựa vào chiếc xe vàng nhạt, thần sắc thoải mái vẫy tay chào cô. Trong những năm tháng chỉ còn tồn tại trong ký ức, cô và cậu bé với dáng vẻ học sinh ấy từng nói lời chia tay dưới tòa nhà với những bức tường cũ kỹ của văn phòng thám tử Mori. Edogawa đã nắm tay Ran ấm áp, hai người cùng nhau bước lên cầu thang. Nhìn lại, trong lòng cô không hiểu sao lại dâng lên nỗi buồn man mác, có lẽ trong bức tranh hài hòa ấy chỉ có mình cô là người nói lời tạm biệt.
Năm tháng trôi qua, giờ đây chính cô mở miệng nói lời chia tay với Ran. Khi bị cô dâu đẩy nhẹ không thể từ chối, cô bước xuống cầu thang và ngay lúc đó, bàn tay của người đàn ông trẻ tuổi lịch thiệp nắm lấy tay cô. Edogawa đỡ lấy cô, nụ cười trên gương mặt điển trai rất nhẹ nhàng. Cô lên xe, hạ cửa kính và chào tạm biệt Ran cùng Araide, trước khi chiếc xe rời đi, Miyano Shiho nghe thấy những lời chân thành như pha lê của Ran.
"Cảm ơn cậu, Shiho."
"Mình mới là người cảm ơn cậu, đây là lần đầu tiên mình làm phù dâu, hy vọng mình đã làm tốt."
Miyano Shiho đáp, và sau khi nhận được sự khẳng định, khóe môi cô khẽ nhếch lên. Tuyết lại rơi xuống, chiếc xe hướng về nhà mà đi.
Qua gương chiếu hậu, Edogawa chăm chú quan sát biểu cảm của Miyano Shiho. Một lúc lâu, anh không kìm được phải ho khẽ hai tiếng.
"Cảm thấy cô đơn rồi à? Phù dâu?"
Miyano Shiho không trả lời, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Tokyo đang phủ trên mình một lớp tuyết. Tiến sĩ Agasa cười hề hề, đã quen với việc đàn ông thường gặp rắc rối với phụ nữ. Chuyến đi còn khoảng một giờ nữa, ông lão thích nói chuyện bắt đầu trò chuyện với Edogawa.
"Shinichi, bố mẹ cháu có nói bao giờ trở về không?"
"Cháu cũng không biết, có lẽ phải sau tháng Giêng. Họ đang ở châu Âu quảng bá cuốn sách mới của bố mình."
"Bác cứ tưởng họ sẽ đến dự đám cưới của Ran."
"Nhưng nếu đến thì sẽ rất kỳ cục. Làm sao giới thiệu với mọi người đây? Bố mẹ của hôn phu đã khuất? Không ai muốn mời bố mẹ của người yêu cũ trong ngày cưới cả."
Edogawa tự giễu mà cười, vô thức gõ ngón tay lên đùi. Tiến sĩ Agasa nghe vậy cũng cảm thấy ngượng ngùng, gật đầu đồng ý. Nhưng Miyano Shiho đột nhiên hừ một tiếng, lời nói châm chích như đánh vào màng nhĩ của hai người.
"Nhưng Ran cũng là đứa trẻ đã lớn lên cùng con trai họ, nhìn con cái trưởng thành và kết hôn, đến chúc phúc cũng không được sao?"
Cô tỏ vẻ như đang chất vấn, đầy tính công kích. Edogawa ngạc nhiên nhíu mày, vừa định phản bác thì bị những câu hỏi như pháo bắn liên tiếp của cô khiến anh im bặt.
"Và cậu có quyền gì để quyết định thay cho Ran? Cậu làm sao biết cô ấy không muốn gặp vợ chồng Kudo? Cậu có hỏi ý kiến họ không? Biết đâu họ lại muốn đến cơ?"
Những người không hay nổi giận khi tức giận thường đáng sợ hơn, Tiến sĩ Agasa vốn đang vui vẻ giờ đây co rúm lại, ngoan ngoãn làm tài xế im lặng. Là mục tiêu bị công kích, Edogawa chớp chớp mắt, đợi cho Miyano Shiho giảm bớt lửa giận mới lúng túng lên tiếng:
"Là bố mẹ... Họ tự quyết định không đến. Không phải tớ yêu cầu đâu."
Edogawa hơi ấm ức, mím môi, quay lại làm động tác xin tha thứ với người phụ nữ đang tức giận. Miyano Shiho vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, dựa lưng vào ghế, tức tối thở ra một hơi. Một lúc sau, Edogawa nghe thấy giọng cô không tình nguyện.
"Xin lỗi." Cô nói, sau khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của Edogawa, lại lo lắng cắn môi, với âm lượng nhỏ như muỗi vo ve tiếp tục: "Có lẽ vì tớ cảm thấy cô đơn thật."
"Không sao." Sau vài phút, Edogawa trả lời với thái độ rộng lượng.
Nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông phản chiếu trên kính cửa sổ, Miyano Shiho không thể không nhớ lại một buổi tiệc cưới khác cách đây tám tháng, trong đêm tối mờ mịt. Mori Ran, người đeo nhẫn đính hôn, đã cười với cô, vừa vui vẻ vừa hồi hộp khi thông báo tin tức về lời cầu hôn của Shinichi.
"Mình muốn cưới anh ấy, mình có thể cưới anh ấy không, Shiho?"
Mori Ran hỏi, tay nắm chặt tay cô, không thể kiểm soát được sự run rẩy. Miyano Shiho ngẩn người, trái tim như bị một sức mạnh vô hình siết chặt, đến cả hơi thở cũng trở nên khó khăn. Cô không thể diễn tả cảm xúc của mình, là vui mừng hay phẫn nộ, hay chỉ là sự áy náy gần như nghẹt thở, kể từ ngày bốn năm trước, cô đã mắc kẹt trong một cơn ác mộng không tỉnh dậy được. Trong giấc mơ ấy, mọi thứ từng đẹp đẽ và rực rỡ, tất cả những người tốt bụng và dịu dàng đều sống hạnh phúc, mọi ngày mai đều tràn đầy hy vọng. Cho đến khi cô xuất hiện, một mụ phù thủy tàn nhẫn đã phá hủy sự bình yên ấy, thiêu rụi mọi thứ, gây ra nỗi khổ cho chúng sinh... Cô không xứng đáng có được hạnh phúc, thậm chí không xứng đáng ở lại nơi mà mình đã phá hoại, giả vờ không có chuyện gì và sống cùng những người bị ảnh hưởng, dù họ đều là những người tốt bụng và mạnh mẽ. Cô quá tham lam, không thực tế khi nghĩ rằng có thể được tha thứ.
"Cậu không nên hỏi mình..."
Cô run rẩy nói, biểu cảm của cô trong đêm tối trở nên mờ ảo. Mori Ran ngập ngừng, từ từ buông tay cô ra, cơn gió lạnh thổi qua, làm rối tung tóc cô. Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Mori Ran vang lên, như thể cuối cùng cô đã lấy đủ can đảm.
"Nhưng mình luôn cảm thấy, nếu cậu nói được thì có nghĩa là Shinichi cũng đồng ý."
Cô cười, đôi mắt xinh đẹp ngập nước. Tay nắm chặt lan can bằng sắt, lời nói của cô chứa đựng sự quyết tâm không thể thay đổi. Cô không biết, những lời của mình lại khiến trái tim Miyano Shiho rơi vào một vực sâu không thấy đáy. Cảm giác như ngực bị xé toạc, Miyano Shiho miễn cưỡng nở một nụ cười.
"Thật ngốc, mình đâu phải là Shinichi Kudo."
"Nhưng cậu là người mà anh ấy tin tưởng nhất, vì vậy mình cũng tin cậu."
"... Mình sao?"
Miyano Shiho hỏi, ánh mắt đầy bối rối. Mori Ran gật đầu một cách vô cùng chắc chắn.
"Shinichi đã nói vậy, chắc chắn sẽ không sai."
Ran nói với cô, không biết liệu đó có phải là lời nói dối mang thiện ý không. Nhưng vào cuối đêm ấy, cô đã khó khăn và nghiêm túc đưa ra một câu trả lời khẳng định.
"Cậu nhất định phải cưới anh ấy, và sống hạnh phúc hơn bất cứ ai."
Người phụ nữ nhận được lời chúc liền mỉm cười, vòng tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cô. Ghé sát tai cô, cô ấy chân thành đáp: "Cậu cũng vậy nhé."
Cô không nhìn thấy nụ cười khổ sở của Miyano Shiho, cũng như Edogawa không bắt kịp ánh nước mắt lướt qua của cô. Họ đều là những người tốt bụng và dịu dàng, nhưng quá bất cẩn, để lại nỗi đau cho người mà họ không muốn làm tổn thương nhất.
"Mình không có quyền quyết định thay cậu ấy, Ran."
Người đàn ông không còn là Kudo Shinichi quay lại, nghi ngờ hỏi người phụ nữ đang mất hồn nói gì. Miyano Shiho im lặng, cuối cùng bất lực thở dài, lắc đầu nói rằng đây chắc chắn sẽ là lần cuối cùng cô làm phù dâu trong đời.
"Vậy thì cậu phải nhanh chóng kết hôn thôi."
Edogawa nói, nhướng mày một cách nghịch ngợm.
🎀 Tuần này sốp bận quó nên có thể chỉ dịch được 1 chap thui ạ 🥺🥺🥺 xin lỗi mng, nhưng sốp có tin zui kaka
Đây là list các fic mình đã dịch bản thô xong 🤣 cả long cả short, có ShinShi và ShinAi, sau khi done fic này chắc mình sẽ dịch một short để nghỉ ngơi, còn 3 chap cuối nữa thui là hoàn òi. Trong list hiện tại mình đang thích 'Nghe trong gió' nhất. Cả nhà mình hãy chờ đi 🥺 follow sốp để sốp chuẩn bị dịch thêm nhoa
🎀 Update 2: Kiểm tra lại phát hiện dịch bị thiếu một đoạn các môm ạ, hic. Ý là lúc chỉnh sửa lại cũng tổng là 6k chữ rồi, tưởng chap này ngắn hơn mà cũng dài kinh khủm, sẽ bổ sung cho các bác iêu chap 11.5.
TẤT CẢ MỌI NGƯỜI HÃY CHỜ ĐỌC CHAP 12 GIÚP TÔI 😭😭😭😭😭😭 CHẤN ĐỘNG ĐỈNH NÓC KỊCH TRẦN BAY PHẤP PHỚI
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro