Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.


1.

Kudo Shinichi 18 tuổi, Miyano Shiho 19 tuổi.

Vào ngày Ayumi giành được giải nhất cuộc thi piano, Tiến sĩ Agasa đặc biệt tổ chức một bữa tiệc tại nhà, với ba thành viên Đội Thám Tử Nhí, Ran và Sonoko.

Ngoại trừ Edogawa Conan và Haibara Ai, tất cả mọi người đều có mặt.

Trước khi cắt bánh, Ran nhận được cuộc gọi từ Shinichi, người đang ở tỉnh Gunma giúp cảnh sát địa phương xử lý một vụ án giết người hóc búa.

"Cậu trông chừng cho thằng nhóc Genta ăn ít thôi, nếu không tối nay nó sẽ ôm nhà vệ sinh của bác Agasa cả đêm cho xem." Cậu nói, vừa đảo mắt một cách quen thuộc. Ran cười, bàn tay đang cầm ống nghe vô thức xoa xoa, tạo ra những âm thanh xào xạc. Cô nói: "Shinichi, tớ cứ cảm thấy cậu rất quen thuộc với Genta và mấy đứa nhỏ. Rõ ràng là cậu chưa gặp chúng nhiều lần mà."

Thám tử lừng danh ở đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát. Rồi nhẹ nhàng thở dài, như tự nói với chính mình: "Có lẽ vì tất cả những đứa trẻ trên đời này đều giống nhau thôi."

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Sonoko đề nghị chụp một bức ảnh nhóm. Nhân vật chính tối nay, Yoshida Ayumi, cầm giấy chứng nhận đứng giữa ống kính, hai bên là Tsuburaya Mitsuhiko và Kojima Genta, cả hai đều có vẻ hơi căng thẳng. Cả hai cậu bé đều để lại một khoảng trống nửa người giữa mình và Ayumi, khiến tiểu thư nhà Suzuki nhăn mặt khó hiểu.

"Genta và Mitsuhiko, lại gần Ayumi một chút nào, đứng xa như vậy là do ngại ngùng à?"

Cô cười tinh quái, khiến hai cậu bé lập tức đỏ mặt. Mitsuhiko vội vàng lắc đầu, giải thích rằng họ đang để lại chỗ trống cho Conan và Ai. Ayumi gật đầu đồng tình, giọng điệu vui vẻ của một cô bé vang lên: "Chỉ khi có Conan và Ai, Đội Thám Tử Nhí mới hoàn chỉnh!"

Sonoko định chế giễu vài câu, nhưng nhìn ánh mắt Ran khẽ ngăn cản, cô miễn cưỡng ngừng lại. Đứng phía sau họ, Tiến sĩ Agasa mỉm cười đẩy kính, im lặng nhìn bọn trẻ đang nô đùa. Chúng bắt đầu luyên thuyên về kiến thức địa lý chưa học ở lớp, về việc múi giờ ở bờ Tây nước Mỹ, nơi Ai đang ở, là mấy giờ, cô ấy đang ăn trưa hay đang ngủ... Kết luận là giờ ở Mỹ chậm hơn Nhật Bản 13 tiếng. Chiếc đồng hồ của Mitsuhiko là loại hiếm hoi coi được hai múi giờ, cậu bé cẩn thận điều chỉnh một múi giờ sang giờ Washington.

Khi nhìn đồng hồ của Mitsuhiko, Ayumi không kiềm được mà hít một hơi qua mũi, tay bóp chặt tấm giấy khen, tạo ra những nếp nhăn. Đôi mắt to tròn như ngọc trai đen lấp lánh nước. Sự buồn bã của cô khiến Mitsuhiko cũng cảm thấy mũi mình cay cay. So với lời an ủi vụng về của Genta, giờ đây cậu dường như đã trở thành chỗ dựa chính của nhóm. Cậu đề nghị: "Chúng ta có thể gọi điện cho Haibara, giờ bên đó vẫn là buổi sáng mà."

Ayumi nghe xong, mắt chớp chớp và gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng. Sonoko, người đã kìm nén nãy giờ, cuối cùng cũng không thể ngăn mình buông lời châm chọc, vừa chỉnh máy ảnh vừa tỏ vẻ chán ghét: "Cái tên nhóc già đời đó, kể từ lúc đi cũng chẳng thèm gọi lấy một cuộc điện thoại, làm Ran khóc suốt đêm. Đúng là đồ vô tâm, tụi em nên đuổi thằng nhóc đó ra khỏi Đội Thám Tử luôn đi."

Ran vừa định phản bác, Ayumi đã nhanh chóng ngắt lời Sonoko. Cô bé có vẻ tức giận, gương mặt dễ thương vì bực mình mà ửng hồng. Cô bé 8 tuổi vốn hiền lành nay lại lớn tiếng:

"Conan-kun không phải như chị nói đâu! Cậu ấy đang đi du lịch thế giới với ba mẹ, nên không thể liên lạc với chúng ta được!"

Đây là câu trả lời mà Shinichi, người giờ đây đã khôi phục cơ thể người lớn, nghĩ ngợi suốt một ngày mới nghĩ ra. Lúc đó, anh tự tin khoe với Haibara rằng mình đã thừa hưởng trí tưởng tượng từ cha, một tiểu thuyết gia, nhưng lại bị cô phản bác đến cứng họng.

Haibara Ai, người đã ra nước ngoài cùng gia đình, nay là Miyano Shiho, uống một ngụm cà phê và lạnh lùng đáp lại: "Theo như lời nói dối ban đầu của Edogawa, ba mẹ cậu ta vốn không phải 2 nhà thám hiểm."

Cô tiếp tục nói, "Cậu thà nói mình đến Hawaii để luyện tập làm ninja còn hơn," khiến Kudo Shinichi, người đã bị phản bác nãy giờ, không khỏi thở dài, day trán. Cậu, người đã bị vắt kiệt sức sáng tạo, đập mạnh xuống bàn và nói một cách quyết đoán: "Không cần quan tâm nhiều thế, dù sao trẻ con cũng rất dễ lừa."

Hơn nữa, trẻ con rất dễ quên, chẳng bao lâu nữa Ayumi, Genta, Mitsuhiko sẽ kết bạn mới và lập nên một Đội Thám Tử Nhí mới, hai người bạn cũ thuở nhỏ, chắc chắn sẽ chỉ trở thành một mảnh ký ức, một câu chuyện phiếm được nhắc lại nhiều năm sau... Với sự đồng thuận ngầm này, Kudo Shinichi và Miyano Shiho lặng lẽ nhìn ra khung cảnh phố xá nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ, kết thúc cuộc trò chuyện.

Một lúc lâu sau, Kudo Shinichi mới nghe thấy lời đáp không rõ cảm xúc của Miyano Shiho.

Cô nói: "Tùy cậu."










Miyano Shiho ngái ngủ nhận được cuộc gọi từ Tiến sĩ Agasa khi đang ngồi trước bàn ăn sáng. Nửa bộ não của cô vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, suýt chút nữa cô đã nhấn nút nghe máy trong cơn mơ màng. Ba giây sau, khi tỉnh táo lại, liền vội vàng tìm chiếc nơ thay đổi giọng nói trong ngăn kéo. Sau khi xác nhận mọi thứ đã ổn thỏa, cô hắng giọng, rồi ấn nhẹ ngón tay thon dài lên màn hình.

"Bé Ai! Mình là Ayumi đây! Cậu có khỏe không?"

Giọng nói của cô bé vẫn tràn đầy năng lượng như vậy, khiến Miyano Shiho bất giác mỉm cười. Cô cười nhẹ, rồi chậm rãi mở lời bằng giọng điệu quen thuộc đầy thoải mái:

"Ôi chao, có phải cậu lo mình bị bạn học nước ngoài bắt nạt không?"

Cô bé ở đầu dây bên kia cười ngượng ngùng, còn Genta bên cạnh thì không chờ đợi được mà giật lấy ống nghe. Cậu hỏi một câu rất đặc trưng của Genta:

"Haibara, đồ ăn ở Mỹ có ngon không? Ở Mỹ có cơm lươn không?"

Cậu gần như lúc nào cũng hỏi những câu tương tự mỗi khi có cơ hội gọi điện, không chán chút nào, trong khi người bị hỏi thì rất mệt mỏi. Có lần Ayumi thậm chí cảnh báo sẽ tước quyền gọi điện của Genta nếu cậu tiếp tục hỏi những câu vô nghĩa như vậy. Nhưng lần này, tâm trạng của Haibara rõ ràng rất tốt, cô bật cười nhẹ trong ống nghe, rồi sau một lúc mới trả lời một cách nhẹ nhàng:

"Rất tiếc là không có cơm lươn đâu."

Genta thất vọng cúi đầu, suýt chút nữa cậu đã thốt lên "Nơi nào không có cơm lươn là địa ngục," nhưng việc lớn thêm một tuổi đã ngăn cậu nói ra lời lầm bầm đó. Cậu đã trưởng thành hơn một chút, sau khi hỏi xong, cậu ngoan ngoãn nhường chỗ cho Mitsuhiko, người đang háo hức chờ đến lượt. Người bạn luôn tỏ ra điềm tĩnh nay đỏ bừng cả khuôn mặt, mồ hôi như thể sắp nhỏ giọt trên trán.

"H-Haibara, chào, chào cậu. Mình là Mitsuhiko. Bây giờ ở chỗ cậu là.. buổi sáng phải không?"

Cậu nói lắp bắp, suýt cắn cả vào lưỡi. Quan sát từ bên ngoài, Sonoko không thể nhịn được mà huých khuỷu tay Ran, cả hai quay sang cười khúc khích. Khuôn mặt của Mitsuhiko càng đỏ hơn, thậm chí đỏ đến tận mang tai, nhưng may mắn là người gây ra tình huống này là Haibara không thể nhìn thấy vì cách xa hàng ngàn dặm.

"Ồ, chào buổi tối, Tsuburaya-kun. Rất vui được nghe giọng của cậu."

Khóe miệng của cậu bé như muốn chạm tới tận trời, tay cầm ống nghe cứng đờ giữa không trung. Sốt ruột vì cậu bé đứng ngẩn ngơ, Ayumi giật lấy ống nghe, hân hoan báo tin mình đã giành được giải thưởng.

Họ cứ thế kể lại từng câu chuyện, từ việc con mèo hoang ở trường đã sinh ra những chú mèo con, cho đến giáo viên nào đó đã kết hôn với mối tình đầu từ thuở nhỏ... Không bỏ sót điều gì, ti tỉ câu chuyện trên trời dưới đất, khiến Sonoko không khỏi ngáp dài.

"Tình bạn của trẻ con thật tuyệt vời."

Tiểu thư nhà Suzuki cảm thán, rồi tựa đầu lên vai Ran làm nũng. Cảm giác đè nặng trên vai, nhưng Ran không đẩy ra, cô mỉm cười vuốt tóc Sonoko:

"Có bạn bè và có người quan tâm thật là tốt."

Sáng hôm đó, họ đã biết rằng cả hai sẽ vào học tại các trường đại học ở các thành phố khác nhau.










Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó tại tỉnh Gunma, Kudo Shinichi đang nhìn chằm chằm vào huy hiệu Đội Thám Tử Nhí trong tay mình. Tiếng mở cửa xe kéo anh khỏi dòng suy nghĩ. Thanh tra Yamamura, người bị ướt sũng trong cơn mưa, hắt hơi rồi phàn nàn về tình trạng xe cộ, vì lở đất do mưa lớn đã khiến họ mắc kẹt giữa khu rừng vào đêm khuya.

Bên ngoài cửa sổ xe, khu rừng rậm dưới làn mưa dày đặc trông giống như một vương quốc của quái vật, đen tối đến mức không một tia sáng nào có thể lọt qua. Yamamura đột nhiên rùng mình, quay sang hỏi Shinichi đang mơ màng vừa nghĩ gì.

Thám tử lặng lẽ nhét huy hiệu đã không còn nhận được tín hiệu vào túi, rồi nửa cười nửa đùa như trút bỏ gánh nặng:

"Em đang nghĩ đến lúc trước đi cắm trại với các bạn, họ nói trong núi có bà yêu tinh."

Nói xong, Shinichi vui vẻ nhìn Thanh tra Yammamura dựng tóc gáy.

Cậu bất chợt nảy ra ý định muốn đi cắm trại một lần nữa, trong một ngày mưa không mấy dễ chịu như hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro