Chap 2 : Từ hôn rồi?
Cứ tưởng vỡ kịch sẽ thật hoàn hảo, Shiho ngước mặt lên nhìn thẳng vào tên thái tử thì không khỏi bàng hoàng...
Khuôn mặt đó là...Ku...Kudo ...Shinichi sao ?
-Shinichi : ồ nhị tiểu thư, lâu rồi không gặp...quả nhiên là có sự thay đổi không nhỏ à nha. Ngay cả tên của bổn vương cũng dám gọi..a..._hắn cười cợt nhã nhìn Shiho
-Phụ thân của Shiho : Xin thái tử tha tội, Shiho con bé vừa trải qua một trận phong hàn nặng, e là thần trí chưa ổn định, xin ngài rộng lượng bỏ qua...
-Shinichi : ồ, bị phong hàn sao ? Nhưng hình như vẻ mặt của nhị tiểu thư đây... đâu giống người không làm chủ được lời nói của mình, nhỉ ?
-Phụ thân của Shiho : cái.. cái này... thì...
-Shiho : là thần nhất thời hồ đồ, xin thái tử rộng lượng bỏ qua_cô lên tiếng thay phụ thân đang bối rối của mình, cúi cầu nhận lỗi...
-Shinichi : được rồi, ta cũng không phải là kẻ nhỏ mọn...mau đứng lên hết đi.
-Shiho : Đa tạ thái tử...Nhưng mà không biết ngài...hôm nay đến đây là có ý gì? Là muốn từ hôn sao ?_cô nghi hoặc hỏi...
-Shinichi : hừm...Nàng nghĩ nhiều rồi...vốn dĩ là có chút việc muốn bàn với phụ thân của nàng... nhưng chắc là không cần nữa rồi.
-Hả? Không thể nào? _cả Akemi và phụ thân Shiho đều có chút bất ngờ nhìn nhau...
"Không phải là tên đó đến đây để từ hôn với mình à? Sao giờ lại thay đổi rồi ?"_cô nhíu mày nghĩ thầm. Gương mặt cô dường như đã có chút khó chịu hiện rõ.
Shinichi chăm chú quan sát từng biểu cảm thay đổi trên gương mặt thanh tú của cô mà không khỏi thích thú. Rồi hắn lên tiếng...
-Shinichi : có gì làm các vị bất ngờ đến vậy ? Chung quy lại thì hôm nay ta đến đây để thăm nàng phi tử tương lai của ta thôi mà...
Vừa nói hắn vừa nhanh nhẹn đi lại chỗ Shiho, cứ nhẹ nhàng mà vuốt lên mái tóc mềm mượt mang chút mùi quế hương của cô...
Shiho có chút bất ngờ với hành động vừa rồi của Shinichi nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thản. Cô nhìn tên thái tử kia mà trong lòng có chút bực bội...
Shinichi thích thú lại càng thêm thích thú với những biểu cảm của cô. Hắn nghĩ thầm : "sao trước đây ta không phát hiện nàng ta thú vị đến vậy chứ. Nếu mà bây giờ hủy hôn thì thật đáng tiếc a..."
- Shinchi : được rồi, ta đến thăm nàng cũng đã hơn một canh giờ, có lẽ đã đến lúc hồi phủ rồi.
-Shiho : Cung tiễn thái tử_cô nhanh chóng đáp lời
"Hử...không níu kéo gì sao ? Đây là chiến thuật lạc mềm buộc chặt sao?"_Hắn nhếch môi, nghĩ thầm...
-Shinichi : ta rất mong chờ biểu hiện của nàng ở buổi tiệc vào hoàng cung trong đêm yến nguyệt tịch (trung thu). Đừng khiến ta thất vọng đó thái tử phi à._ Hắn nói khẽ vào tai của cô rồi nhanh chóng bước đi...
"Tiệc ở hoàng cung sao? Hừ...chắc chắc không làm ngài thất vọng đâu, thái tử à..._cô cười nhếch môi.
---------------------------------
Đã hơn một tuần trăng trôi qua, mọi chuyện xảy ra đã khiến Shiho hiểu hơn về đất nước xa lạ này.
Nhưng đâu đó cô vẫn còn rất nhiều hoài nghi. Như việc tại sao cô lại bị hút vào thế giới này ? Liệu có manh mối hay cách thức nào đặc biệt để giúp cô quay trở lại Trái Đất không ?
Đó là những câu hỏi mà cô vẫn chưa tìm được lời giải đáp...Nhưng mà gác lại chuyện đó, chuyện quan trọng bây giờ là phải khiến thái tử có một đêm Trung thu khó quên...a...
Trăng đã lên cao, tròn trịa như một quả bóng to có thể phát ra ánh sáng. Trăng hôm nay thật đẹp nha. Cô có chút ngẩn người nhìn lên mặt trăng là lòng không khỏi nhớ về những người thân của cô ở trái đất...
Chiếc xe ngựa nhanh chóng đã lăn bánh tới hoàng cung. Nhìn cung điện huy nga tráng lệ như vậy không khỏi khiến Shiho thốt lên khen ngợi : Hoàng cung quả nhiên là uy nga lộng lẫy..a..Đáng tiếc bức tường thành cao vời vợi như đang giam cầm đời người_cô cảm thán...
---------------------
"Hoàng thượng giá đáo ! Nương nương giá đáo!"_Một vị thái giám kính cẩn nói to...
Nhà vua cùng hoàng hậu uy nghiêm mà tỏa ra khí tức của bậc cửu ngũ chí tôn, mẫu nghi thiên hạ cùng bước tới ngai vàng.
"Ngô hoàng vạn tuế...vạn tuế...vạn vạn tuế...
Hoàng hậu nương nương vạn tuế...vạn tuế... vạn vạn tuế..."_tất cả đồng thanh nói...
"_Trẫm miễn lễ...
_Các vị hãy bình thân..."_cả nhà vua và hoàng hậu nói...
"Tạ ơn hoàng thượng....
Tạ ơn hoàng hậu..."
Nói rồi tất cả ngồi xuống...
"Nguyệt tịch cung yến bắt đầu"_lại là giọng của vị thái giám ban nãy vừa nói...
Tiếp là vị hoàng hậu lên tiếng : bản cung hiếm lắm mới thấy các hậu bối tụ tập cùng một chỗ, rất là vui trong lòng. Ai có tài nghệ gì cứ việc thể hiện, ta và hoàng thượng còn đặc ý chọn ra một tiết mục đứng đầu để có thưởng đặc biệt.
Cả buổi tiệc lúc này dường như vang lên rất nhiều tiếng xì xào, bàn tán...
Rồi một cô gái dõng dạc bước lên diện kiến thánh thượng. Khuôn mặt không khỏi quen thuộc nha, chính xác thì đó là Ran Mouri chứ ai vào đây...
-Ran : Bẩm hoàng thượng, thần là Ran Mouri, có chút tài mọn xin đem ra biểu diễn.
-Hoàng thượng : Ồ, là đại tiểu thư của Tổng đốc Mouri sao. Không biết là muốn trổ tài nghệ gì ?
-Ran : Dạ bẩm, thân có sáng tác được vài bài thơ, xin hoàng thượng nghe qua.
-Hoàng thượng : Hay lắm, nói trẫm nghe thử xem.
-Ran : Nhưng mà một người đọc thơ thì không tránh được nhạt nhẽo, chi bằng so thơ đi ạ.
-Hoàng thượng : Cũng có lý, vậy ngươi là muốn so với ai?
-Ran : Thần nghe nói nhị tiểu thư của thừa tướng từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, 10 tuổi đã cùng phụ thân luyện tập khắc nghiệt, vậy có thể cùng ta so thơ được không?
-Hoàng thượng :ừm...nhị tiểu thư Miyano, ngươi thấy thế nào? Nếu không thể thì ta cũng không gượng ép...
"cái này gọi là nằm không cũng bị dính đạn à"_Shiho nghĩ thầm.
-Ran : trăng hôm nay rất đẹp, vậy ta lấy ánh sáng của trăng mà làm thơ nhé.
"Này này...ta còn chưa đồng ý mà"
-Ran : Bạch nguyệt huyền không chiếu, lạc ảnh tùy phong dao, trùng minh điểu thanh tịnh, cử bôi cộng tân trào.
Nghĩa : (vầng trăng soi tỏ trên cao, ánh bạc đung đưa theo gió, chim chóc côn trùng tĩnh lặng, nâng ly chúc tân triều)
Vừa đọc xong bài thơ là tiếng bàn tán, ngợi khen...
"Hay, thơ hay "
"Ý tứ rõ ràng, cuối thơ có gieo vần, đại tiểu thư Ran quả nhiên tài hoa xuất chúng !"
-Ran : Nhị tiểu thư, vừa nãy ta đã thể hiện tài năng kém cỏi của mình trước rồi, chắc cô cũng nghĩ ra vài câu thơ rồi nhỉ ? Mời !
"Haha, đại tiểu thư Ran đáng giá cao nàng ta quá rồi."
"Nàng ta chỉ là trở nên xinh đẹp hơn một chút, chớ có phải là biến thành người khác đâu mà đòi đối thơ..."
"Haha, sợ là con mèo của đại tiểu thư còn biết nhiều chữ hơn nàng ta..."
"Hừ...đúng là ta đã biến thành người khác, cứ cười nhạo đi rồi các người sẽ biết thế nào là nhục nhã...Có trách thì hãy trách thế giới mà tôi từng sống và nơi này không phải cùng một thế giới đi !"_cô cười nhếch.
-Shiho : Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương ! Cử đầu vọng nguyệt minh, đê đầu tư cố hương!
(Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương!
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương!)
"Cái gì...hay...hay quá..."
"Nhanh như vậy đã nghĩ ra một bài thơ hay đến như vậy? Không thể tin được... "
-Shiho : không biết đại tiểu thư Ran thấy thế nào. Nếu không đủ thì ta vẫn còn vài bài nữa a..
"Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tâm nhân..."
(Trăng ơi, trăng uống đi trăng với ta; ta, trăng, bóng, làm thành bộ ba )
"Ngã ký sầu tâm dữ minh nguyệt, tùy quân trực đáo dạ lang tê..."
(Tâm sầu tôi gửi trăng soi, theo chân ngài tới chân trời dạ lang)
-Hoàng thượng : thơ hay! thơ hay! Tiểu nữ của thừa tướng làm ta thật bất ngờ, con muốn trẫm ban phần thưởng như nào đây?
-Shiho : Xin hoàng thượng có thể cho thần một nguyện vọng nhỏ không ạ ?
-Hoàng đế : ồ, con muốn gì ? Nói trẫm nghe xem ?
-Shiho : Xin hoàng thượng cho phép thần...làm chủ cuộc đời mình...._cô nói khẽ nhẹ nhàng
Shinichi bàng hoàng nghe từng câu từng chữ Shiho nói, bàn tay run run làm vỡ cả ly rượu đang uống dỡ dang...
-Hoàng đế : ý con là sao, nói rõ xem?
-Shiho : Xin bệ hạ hủy bỏ hôn ước của con với thái tử ạ...
Hết chap 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro