Chap 24: Mao
Mao là một trong những Otoko, nhưng hắn không giống như chúng. Người ta nói trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất thì bản chất con người mãnh liệt nhất. Hắn yêu phụ nữ, hắn vô cùng yêu. Hắn yêu từ cái thuở hắn trộm nhìn mẹ hắn làm tình với nhiều người đàn ông khác, và thay vì hứng thú với những thứ trên người bọn râu ria rậm rạp kia như đã được dạy thì hắn lại yêu mẹ hắn. Khi bà ta chết hắn đã đau khổ cũng như biết rằng mình không phải một kẻ đồng tính. Nhưng để tồn tại, hắn đã phải giữ bí mật đó suốt một khoảng thời gian dài đăng đẳng, đến năm 18 tuổi hắn có chồng nhưng hắn không biết gì về người đàn ông đó. Không biết tên, cũng chẳng biết mình phải làm gì với cái thứ khủng khiếp mà đến đêm là chồng hắn cứ đưa cho cầm ngoài việc phải tỏ ra thỏa mãn để khỏi bị đánh đập.
Nhưng mọi chuyện đã rõ rệt hơn ngay khi hắn tới tuổi sinh con. Hắn buộc phải làm tình với một cô gái mà hắn không nghĩ mình sẽ si mê như thế này vào hiện tại. Hắn gặp Alice vào một buổi tối, trăng rất tròn và lòng rất ấm, với gương mặt như thiên thần nhem nhuốc. Hắn rụt rè, cảm giác vô cùng thích thú và hắn nghĩ mình đã yêu. Hắn cố gắng không làm cho cô ta có thai, việc đồng nghĩa với chuyện cô sẽ bị thủ tiêu. Thế là ngày qua ngày họ cứ chìm đắm vào thứ tình yêu không bao giờ có một tiếng nói, chỉ là những tiếng rên rỉ khoái lạc... Cho tới một ngày, hắn bị chồng mình nghi ngờ. Hắn quyết định lên tiếng rằng hắn yêu cô ta. Rồi cả hai lên kế hoạch bỏ trốn nhưng vô tình bị bắt ngay trong đêm.
- Alice đã cắn sứt miếng thịt trên cánh tay tên mập đang ôm lấy cổ cô ấy, một mình cô ấy đã giết hết bọn bắt chúng tôi. Rồi cô ấy di chuyển về phía trưởng tộc. Giết luôn cả hắn và tôi chỉ biết đứng nhìn... - Mao ngậm ngùi nhìn xuống những chiếc lá xào xạc trong khi tay đang nắm chặt chân của Ran và vác cô trên vai mình.
Hắn cứ nghĩ cô vẫn còn ngất nhưng không, Ran đã tỉnh và chẳng thể nào nhất nổi đôi chân của mình, bàn tay thì bị trói cực chặt. Nước mắt cô rơi, thầm gọi tên Shinichi, người mà lúc nào cũng sẽ có mặt để giải cứu cho cô. Tuy nhiên cô vẫn nghe thấy từng lời tên sát nhân nói, cô tự hỏi tại sao một kẻ nhu nhược như hắn kể lại có thể nắm đôi chân karate của mình vững như vậy.
- Nhưng cũng chính nơi này – Hắn dừng lại, trước một căn nhà gỗ vẫn còn hanh mùi máu tanh. – Alice của tôi đã bị bắn chết.
Nhẹ nhàng tiến tới, mở của bước vào, đặt Ran xuống, mở bịt mắt cho cô, hắn kê mặt gần tai cô và thì thầm – Bởi thằng chồng của cô.
Những chuyện Shinichi làm cô không hề biết, nói chính xác cô không hiểu cũng như cảm thấy chuyện điều tra phá án không mấy hấp dẫn để bây giờ cô không hiểu lấy một chi tiết nào về chuyện này. Alice, Otoko, tên sát nhân, cô không hề biết. Ran hoang mang nhìn quay, cô muốn thổ sốc ra ngoài bởi cảnh tượng gớm ghiếc của nơi này như chính cái mùi không thể nào chấp nhận được cho chiếc mũi của mình.
- Sau lần đó tôi đã tự nhủ mình phải làm gì đó cho Alice, tôi sẽ bảo vệ cô ấy và cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất.
Một cơ thể được chấp vá hiện lên trên trần nhà, tay chân được nối lại bằng những đường khâu như người ta diễn tả về Frankenstein, duy chỉ còn thiếu một cái đầu.
Nhìn theo hướng đôi mắt đang mở toan quát ra của cô, hắn mỉm cười tự tin – Đẹp đúng không? – Rồi tiến đến bên cái cơ thể rướm máu khô. – Alice của tôi đấy!
Cảm thấy bất an, Ran định thét lên nhưng để tránh phiền phức cô mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh, và thay vì niệm Phật, cô thầm gọi tên Shinichi lần nữa.
***
- Anh biết em đang nghĩ gì không? – Shiho thở dài – Tên Shinichi đó đúng là ngốc thật mà.
- Sao... - Định phản bác nhưng anh nhận ra trước mặt cô bây giờ mình không phải là tên ngốc mà cô ấy nói nên đành nín bặt. – Lại nói anh ta như thế?
- Nếu không ngốc thì hẳn sẽ nhìn ra vấn để ngay từ đầu rồi, anh ta là một tên ngốc cứng đầu.
- ... - Anh mím môi, không phải vì giận mà là vì cô nói đúng. Bây giờ anh cảm thấy bế tắc khủng khiếp.
- Với lại nếu không ngốc thì sao anh ta lại nghĩ em sẽ không nhận ra người ngồi trước mặt mình là Shinichi chứ?
Cô mỉm cười, một nụ cười như rột rửa hết sự cố gắng của anh dưới lớp vỏ Louis. Nó khiến anh cảm thấy ngu ngơ vô tội vạ, kiểu như chơi trò con nít và bị lật tẩy quá sớm. Rồi bất giác anh cũng cười theo – Thì sao chứ?
- Không sao... - Cô nhếch mép – Nhưng đừng làm như thế nữa nhé, anh biết anh đối với em là như thế nào mà..
Shinichi tròn mắt, anh không biết phải nói gì, bởi sau khi nếm cả tá vị đắng cay sợ hãi từ tối qua đến giờ anh mới cảm nhận được hương vị ngọt ngào như thế. Dường như nó quá rực rỡ khiến anh say đi một chút và chẳng biết mình đang nhe răng cười như một tên cù lần.
Khẽ đỏ mặt, cô nhón mình đừng dậy. Bỏ qua gương mặt đang muốn hét lên rằng anh yêu em, cố gắng tiết chế cảm xúc, cô trở về với giọng lạnh tanh – Qua cuốn nhật kí đó em có thể thấy hắn mắc chứng tâm thần phân liệt. Hắn không chấp nhận được cái chết của cô ta nên tự tạo ra một ảo ảnh Alice xung quanh mình.
- Anh cũng nghĩ vậy. – Đầu óc anh bắt đầu tập trung trở lại. – Hồi đó anh có đọc một cuốn sách, người ta nói những người tâm thần phân liệt thường không phân biệt được, đặc biệt dễ bị rối loạn nếu đối mặt với nhiều ảo ảnh mà mình ấn tượng cùng lúc.
- Đúng vậy, chúng ta sẽ lợi dụng điều này để khiến hắn mất tập trung.. – Shiho đảo mắt – Mong là Louis sẽ đến sớm.
- Sao... Em biết Louis hóa trang thành anh?
- Đâu có, đoán bừa thôi... - Rồi cô chùn giọng – Nhưng mà còn Kaio thì...
- Kaio sẽ không sao..! – Shinichi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
- Sao anh biết?
- Anh đoán bừa thôi – Anh mỉm cười – Nhưng anh chắc chắn Kaio sẽ không sao, anh sẽ bảo vệ Kaio và em.
"Hãy tin anh."
Nói rồi anh gỡ chiếc mặt nạ đang bó huốm vào đầu mình.
Shiho ngơ ngác nhưng khuôn miệng lại nở cong lên – "Mừng anh trở về..."
****
Một chú chim hoàng yến len qua khe cửa sổ trên trần nhà, đáp xuống vai Mao, hắn khẽ nhếch mép – Shinichi của cô đang đến đây, chỉ còn cách mày vài trăm mét nữa thôi đấy.
- Shinichi... - Cô lẩm nhẩm, nhưng chưa kịp bình tĩnh lại thì đã phải nghe một tiếng "cheng" chói tai.
Một chiếc lưỡi cưa rơi xuống nền - Ấy chết, bị cô phát hiện rồi! – Hắn lòm còm bò dậy – Tôi định tới lúc đó mới cho cô biết một cách bất ngờ ấy mà...
- Anh... – Ran giật thót mình, hình như cô mơ hồ nhận ra việc hắn ta sắp làm.
- Qủa là gương mặt của một thiên thần sống – Hắn nâng cằm của cô lên, mặc cho đôi chân cô đang co đạp thùm thụp vào người mình. – Alice của tôi cũng là một thiên thần nhưng đáng lẽ gương mặt này phải thuộc về cô ấy chứ?
Mất bình tĩnh, cô hét toán lên, trong tuyệt vọng – Buông tôi ra!
- Cứ hét đi, hét cho tên Shinichi thấy cô đang đau khổ đến chừng nào, sau mọi chuyện hắn làm với cô – Hắn cười khẩy – Ngoại tình, có con rơi, lừa dối... Hắn có còn yêu cô hay không hay chọn con đàn bà đó, tôi rất muốn biết đấy!
Nói rồi hắn cười, cười thỏa thú trên dòng nước mắt đang túa ra dưới cằm hắn.
"Ngoại tình... Con rơi..." – Đầu óc cô quay cuồng, không chỉ vì sốc mà còn vì quá đau đớn. Cô không nghĩ mối lo lắng bấy lâu của cô lại là sự thật, kể cả đứa bé cô vô tình bắt gặp trên đường ra sân bay để đón Sonoko về nước cũng là con rơi của Shinichi thật. Cô còn đùa với người bạn thân của mình rằng "Tớ sẽ tung một cú đá vào mông của tên ngốc đó nếu hắn có con rơi! Ha ha ha!!!" kia mà? Bây giờ cái gì cũng đã thành hiện thực, nhưng cô không thể làm gì hơn là cầu khẩn kẻ đã khiến mình tổn thương đến cứu. Đây là Ran Mouri mạnh mẽ của năm năm về trước hay sao?
Cô nhất định sẽ thoát ra khỏi nơi này và cùng bọn họ làm rõ mọi việc. Không chần chừ, cô hét lên một tiếng và lấy hết sức bình sình thục vào hông tên sát nhân ấy khi hắn vẫn còn cười man dại lên.
- Mày! – Hắn bị đẩy ra khá xa chiếc bàn, mắt trợn tráo. Với tốc độ nhanh khủng khiếp mà mình đã rèn luyện gần một năm mấy trời, hắn lao bổ đến cô khi cô đang loay hoay và gần như là trượt xuống sàn.
- Bỏ tôi ra! – Với đôi tay đang bị trói chặt, cô không còn biết làm gì hơn bởi hắn quá mạnh, quá nhanh, quá khủng khiếp và cũng bởi cô không còn chút sức lực nào, ngoài những nghi hoặc, đau đớn, ghen tuông.
Nhớ đến lời Mao nói, cô thật sự muốn biết, anh chọn ai.
"Anh nói đi..."
- Shinichi!!!!
***
- Hình như có tiếng người! – Louis bước ngày càng nhanh hơn về phía tiếng vọng.
Bà Yukiko, với kinh nghiệm là một diễn viên và hay quên thoại, tai bà rất thính, bà biết ngay đó là giọng của con trai mình. Bà giục – Đó là Shinichi! Hướng 10h, chạy nhanh lên!
- Có ai không? – Shinichi hét to đến mức tới cả mình còn chói tai. Anh không thể bình tĩnh hơn khi nhận ra giọng la thảm thiết gần đó là của Ran, người bây giờ anh chỉ còn xem là bạn thân thuở nhỏ.
Tuy vậy Shiho không hề nghĩ như thế. Cô bắt đầu thấy chạnh lòng, nói đúng hơn cô cảm thấy mình thật không thể tha thứ, trong khi họ rõ ràng còn quan tâm rất nhiều đến nhau thì cô lại xuất hiện. Cô phá tan hạnh phúc gia đình họ một lần nữa, và có lẽ cô không nên về đây! Năm năm trước cô trở về cũng kéo anh vào nguy hiểm, bây giờ chỉ là vô tình gặp lại cô cũng kéo anh vào mớ chết người này. Chính xác cô là sao chổi, cô không nên hiện diện trong cuộc đời của anh và cô ấy. Không nên.
- Có ai ở ngoài đó không? – Cô thét như cầu xin. – Làm ơn đi!!!
Nước mắt cô khẽ lạc mất một giọt. Cô nhất định phải đưa anh ra khỏi nơi này, cả Ran nữa.
- Shinichi! – Tiếng đứa trẻ quen thuộc cất lên, Shiho nhận ra ngay đó là Kaio, và cô cũng nhận ra việc này đồng nghĩa với con mình sẽ gặp nguy hiểm. Bỗng cô thấy bất lực, dù chiếc cửa đã mở toan ra nhờ nổ phá khóa từ bên ngoài.
- Kaio!!! – Cô bắt lấy ngay Kaio, ôm nó vào lòng, âu yếm, cô cần phải kiểm tra xem nó có mất thứ gì trên người hay không bởi nó là điều quý giá nhất cô có, là điều duy nhất anh dành cho cô.
- Cô là mẹ của Shinichi... - Kaio, hay nói đúng hơn là Yukiko ngoi đầu lên từ bờ vai Shiho, bà có thể cảm nhận được hơi ấm và tình yêu của cô dành cho cháu mình. Bà cũng đã tự nhủ rằng nếu hai đứa không thể trở về bên nhau thì bà cũng an tâm khi giao phó nó cho cô gái này. Nhưng bây giờ việc quan trọng vẫn là cứu Ran.
Shiho giật mình, hình như cô nghe thoáng đâu giọng cười lí nhí của hai chàng trai bên cạnh. Khẽ đỏ mặt, thả Yukiko trong hình hài nhỏ bé của con mình ra, cô ho một tiếng, cuối nhẹ đầu tỏ ý xin lỗi rồi nói – Chúng ta có một kế hoạch mới.
Mọi người bắt đầu trở về gương mặt căng thẳng, họ trao đổi với nhau trong khi Kaio giả đứng quan sát. Nhưng rồi cả bọn có phen thót mình khi từ đâu phóng xuống là một dáng người vạm vỡ. Đó là Mao và vác theo một chiếc bao dài sau lưng mà ai cũng có thể đoán ra điều được chứ trong đó.
- Xin chào... Có vẻ đã làm phiền mọi người nhỉ? – Hắn nhếch mép – Đợi lâu quá.
Ngước lên, nhìn lần lượt từng gương mặt, Kaio, Shiho, Shinichi và Shinichi...!!! Đầu hắn bắt đầu bắt một thứ tia khiến nó nhói lên. Hắn bị ám ảnh bởi Shinichi, bởi cái chết của Alice. Nỗi đau cũng như căm thù dường như tăng lên gấp bội, nhưng thế này là sao chứ? Những hai Shinichi, bốn Shinichi, tám, mười sáu...
Mao ôm lấy đầu mình, quần quại, trừng mắt nhìn hàng đống Shinichi mơ hồ bủa vây lấy mình, cùng với những sự thật mà chưa bao giờ hắn dám công nhận. Rằng...
- Alice của mày đã chết rồi!
- Mày sẽ chẳng thể thấy lại cô ấy nữa đâu.
- Đừng cố gắng nữa, mày giết nhiều người chỉ là để thỏa mãn thú tính của mày thôi.
- Mày có làm gì đi nữa Alice cũng chết rồi!
Những Shinichi, những ảo ảnh ấy dao động xung quanh hắn, khiến hắn hoang mang. Chúng ngày một tiếng gần.
....
-AAAAAA!!! – Mao hét lên, trong tuyệt vọng.
Shinichi và Louis biết hắn đã bị thu phục, ngay khi hắn chuẩn bị quỵ gục xuống, chiếc giỏ sau lưng bắt đầu cựa quậy, và nó như đánh thức hắn, bởi vẫn còn một cách mà mình được Alice mách bảo trong mơ rằng chỉ cần tìm đủ mọi thứ tốt đẹp trên đời là có thể hồi sinh cho cô.
- Không được! Anh sẽ cứu em!
Hắn choàng người dậy, thoắt đã chạy xa ra khỏi cái nơi như đang bày trận cầu hồn.
Những Shinichi, đứng nghệch người, cả hai hơi chóng mặt vì phải đi gần cả trăm vòng nãy giờ để khiến Mao bị u muội, đến nỗi hồn vẫn chưa về khi hắn tẩu thoát. Duy chỉ đến lúc Shinichi gốc bắt được dáng người quen thuộc xé toạt chân váy đến đầu gối và vội vã để lại từng miếng lả lơi trên bước chân mình thì anh mới hay Shiho đang đuổi theo hắn ta.
- Shiho!!! – Anh hét lên, nhanh nhảu quay đầu về phía Louis và mẹ mình – Gọi cho cảnh sát mai phục chỗ này, hãy đi theo vết vải, tôi sẽ đến đó trước và ngăn Shiho lại... Nhanh lên!
Nói rồi anh vội vã phóng đi.
****
Buồn bực nhìn vào gương mặt rươm rướm nước mắt, hắn nhen nhóm một chút tia hi vọng vì Alice chưa bao giờ lừa gạt hắn, nếu cắt chiếc đầu này và ráp vào cơ thể đó, Alice sẽ sống lại!
Ran, nín bặt, cô không nói gì, chỉ lả không còn đủ sức, cả thể chất lẫn tinh thần, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, duy chỉ có nỗi đau mà Shinichi và Shiho mang đến cho mình là rõ nhất.
Mao cầm chiếc cưa lên, hắn nhận thức được tiếng lá loạt xoạt vang lên gần đó, điều đó nhắc mình phải nhanh lên, thế là không chần chừ gì dẫu việc hắn rất muốn làm trước đó là khứa cổ Ran ngay trước mắt kẻ đã giết Alice.
- Mày... nghĩ mình giết Ran thì sẽ được cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro