Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20: Can I have this dance?

Ran tiến vào, với đôi mắt mở to và chất giọng không khỏi ngạc nhiên – Tớ... Tớ là Ran Kudou...


Shiho giật mình nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh. Rồi cô lo lắng nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt như mấy năm trước đây khi cô ấy bắt gặp cô đang ôm chầm lấy Shinichi trong hầm rượu. Cô nghĩ lẽ nào Ran đã biết được chuyện Kaio? Và lẽ nào...

- Tớ... Có chuyện muốn nói với cậu! – Cô không biết Shiho đang nghĩ gì, nhưng thế này là quá đủ, những nghi ngờ của cô đã có lời giải rằng họ vẫn còn liên lạc với nhau và nếu cô đoán không lầm thì chồng mình đã làm gì đó khiến cô ấy giận. Thật là ngọt ngào nhỉ? Nhưng sao Ran thấy nhói ghê gớm. Cô phải làm sao đây? 7 năm rồi, cô đã yêu Shinichi đến cùng cực, chăm sóc, lo lắng và đợi cơm mỗi khi anh có vụ án đột xuất nào đó... Vậy mà!

- ... Cậu nói đi...

Lặng thinh một chút, hai người đàn bà đang yêu cùng một người đàn ông đáng lẽ phải chua ngoa và xoảng nhau chan chát nhưng đằng này họ cảm thấy khó mở lời, bởi trong thâm tâm, họ biết đối phương không xấu. Vấn đề chỉ nằm ở kẻ mà họ yêu, ấy vậy, người biết rõ anh ta yêu mình lại chọn đẩy anh ta ra xa, còn người đang mang nỗi nghi ngờ lại yêu anh ta rất rất nhiều mà không biết phải làm sao để kéo anh về bên mình.

- Cậu và Shinichi... - Ran ấp úng – Tớ nghĩ anh ấy vẫn còn nhớ cậu...

- ... Phải... Anh ta còn nhớ tôi.. - Shiho cười trừ, rồi thở dài.

Cô gái đối diện bỗng khựng người – Shiho... - "Mở lời đi Ran! Mày mà không nói thì mày sẽ mất anh ấy mãi mãi.."

- Nhưng không có nghĩa là tôi còn...nghĩ về Kudou. - Đoán được ánh mắt đang động đậy những giọt nước trong veo, cô biết đã làm đau lòng người mà mình xem như chị ruột từ lúc còn là Haibara Ai. Và cô thấy mình thật đáng trách.

- Không, ý tớ là... Nếu cậu với Shinichi... Cậu có thể, tớ mong muốn cậu có thể chăm sóc Shinichi thật tốt... - Từng lời thoát ra từ bờ môi Ran không hề khớp với trái tim đang rỉ máu của mình. Thật bất ngờ, nhưng rồi cô nhận ra, và mỉm cười đăng đắng, nhớ rằng tình yêu không có nghĩa là giữ cho riêng mình.

"Tình yêu, không là điều dành cho những kẻ không yêu nhau" – Đó là những gì Ran nghĩ ngay lúc này.

Cô yêu Shinichi, cô biết rất rõ, nhưng những năm qua cô đổi lại được gì? Chỉ toàn là sự nhạt nhẽo. Cô không muốn như thế, liệu đã quá trễ để nhận ra mình cũng gần như ngán ngẫm cái cảnh đó rồi, khi mà anh về chỉ toàn là mấy câu chuyện không có câu trả lời, hoặc khó để hiểu. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là anh không còn yêu cô.

Tuy nhiên – "Tình yêu. không còn dành cho những kẻ đã từng bước qua nhau" – Lại là dòng tâm thoại của Shiho.

- Không đâu Ran à... Tôi nghĩ cô mới là điều tuyệt vời nhất mà Shinichi cần. - Cô ấy là một thiên thần, và Shiho biết mình không thể nào làm con người đó tổn thương thêm nữa. Sẽ không có lần nào cô quay về sau khi vụ án này kết thúc. Ran xứng đáng có được hạnh phúc, và không có điều gì tuyệt vời hơn được ở bên người mình yêu từ bé, thân thiết từng hơi thở và cười đùa với những kỉ niệm tinh khiết nhất. Rồi cô nhận ra... Mình chỉ là cơn gió thoáng qua trong cuộc đời Shinichi, mình lạnh lẽo và lãnh cảm, còn Ran thì quá ấm áp, cô ấy là đóm lửa duy nhất có thể sưởi ấm gia đình anh đến cuối đời.

- Nhưng Shinichi yêu cậu!!... - Ran nấc lên, bỗng cô sợ hãi lắm. Cô sợ đây cũng chỉ là lời nói dối, bởi vì từ nhỏ cô luôn nghĩ mình chính là điều tuyệt vời và duy nhất mà anh cần, nhưng bây giờ thì sao? Nếu cô là hạnh phúc thì tại sao đêm qua anh lại buồn bã mà nốc cạn chai Sherry kia?

- Anh ấy yêu cậu! – Shiho hét lên, giọt lệ cũng bắt đầu túa ra ướt cả mi dày cùng với chút quần thâm nhạt dưới bọng mắt – Sự xuất hiện của tôi chỉ bao nhiêu đó năm, cô nghĩ nó có thể dễ dàng lấy đi hết những kỉ niệm của hai người sao?

"Phải, chỉ có ngần ấy năm mà thôi..."

- Shiho... - Lòng cô lung lay, Ran nghĩ đúng thật là vậy. Những năm tháng ấy cô chưa bao giờ mất đi người mình gọi là "Shinichi", chưa bao giờ cô xa anh một ngày dẫu thực ra bên cạnh cô là cậu bé đeo kính ấy. Những kỉ niệm đó biết bao nhiêu là nước mắt, cả lãng mạn nữa. "Sẽ khó để phai mờ phải không? Tình yêu của chúng ta?"...

Tim Shiho quặng đau, cô thấy trong đáy mắt nâu lấp lánh những tia hi vọng mà ở những kẻ yêu tha thiết mới có. Đó còn là niềm tin. Và đến lúc phải trả cho khổ chủ của nó rồi.

- Tôi xin lỗi vì những gì đã qua... Kudou – Cô tiến đến bên cô gái đối diện mình, rồi tóm lấy đôi bờ vai đang run lên ấy – Nhưng... Cô nên tin vào tình yêu của mình đúng không?

- Tớ không sao... - Ran quệt từng giọt nước còn sót lại trên mi và má, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh mà không một chút nghi ngờ - Tớ cảm ơn cậu..!

**** Ngày hôm sau ****

Trưa.

Chiếc xe bóng loáng đậu trước cửa phố Keiyani, có người đàn bà trạc 45 bước vào sảnh.

- Anh chờ em ở đây, nếu em gọi thì anh phải chạy lên đón em liền nhé! – Yukiko kê mặt qua cánh cửa kính bên trái nói vọng vào.

- Chẳng phải em nói để em lo thôi à? – Chồng của bà tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Để phòng hờ nếu em muốn bắt con bé về nhà – Bà cười ranh mãnh – Em có cả bao trùm luôn này!!

- Haha – Ông cười ngắc nghẻo, nhìn theo bóng dáng người vợ khá giống với tính cách của cô con dâu hiện tại.
Bỗng ông thoáng nhớ về cô gái mà con trai mình say đắm, và điều ông ấn tượng nhất chính là mái tóc màu nâu đỏ phấp phới trong buổi chiều nọ cô ta đế để tìm cậu trai nhà Kudou. Nếu được ông cũng muốn hiểu thêm về cô gái ấy, nhất là khi ông biết rằng quá khứ của cô ta không hề sáng sủa. Rồi ông thầm cảm ơn con trai mình, vì đã bảo vệ Shiho như điều quý giá nhất. Bởi nhờ có cô ta, Shinichi mới biết thế nào là phải giấu đi sự trịch thượng của mình vì hầu như chẳng có ai thèm lắng nghe lời của một thằng nhóc 8 tuổi, nhờ cô ta, chàng thám tử ngốc ấy mới biết tiết chế cảm xúc của mình. Và cũng nhờ cô gái có mái tóc nhuốm màu nâu đỏ buồn thương đó, Shinichi mới biết tình yêu ra sao và biết rằng không phải tình yêu nào cũng được vun đắp từ những bình yên của kí ức.

Đang bâng quơ ngắm nhìn ánh nắng trưa gay gắt, ông bắt gặp bóng dáng của một ông lão già mập mạp, tự dưng ông thấy người này rất quen, nên đã phóng ngay ra ngoài xe và chạy thật nhanh theo. Dường như người đó cũng biết sự xuất hiện của Yusaku nên ông cũng lên cót mà chạy. Nhưng quá muộn, khi đến được tầng có căn hộ số 1199 thì lượng mỡ dư thừa đã chì đôi chân ấy và để đôi bờ vai bị tóm chặt.

- Bác Agasa!

Ngay khi Yusaku vừa cất lời thì có một giọng nói chen ngang.

- Anh!

- Thả cháu ra!!! – Giọng thằng bé quen thuộc vang lên thất thanh khi cả người nó đang bị nhấc bổng lên trong vòng tay của Yukiko, nhưng chẳng ai nghe và cũng chẳng ai thấy vì người đàn bà "nguy hiểm" ấy đã đánh lừa hệ thống camera bằng cách quay một đoạn clip theo hướng máy và gắn nó trước tầm quan sát của ống kính.

- Kaio?! – Ông Agasa giật mình, rồi nhìn lên Yukiko cũng đang mở to mắt nhìn một cách hoảng hốt.

- Ông ngoại!!! – Nó xoay người nhìn ông bác già mập mạp đang bị tóm bởi bàn tay rắn chắc của người đàn ông phía sau lưng – Mấy người định làm gì ông của tôi??!!

****

Hoàng hôn xụp xuống bao trùm cả một tầng thượng Nhà hàng Tom's Choice gần trung tâm thành phố Yokohama.
Từng con nắng cuối ngày ướm trên mái tóc nâu đỏ được tết vén lên bên trái trở nên rực rỡ một màu buồn. Nghĩ về khoảng trời xưa xửa ấy, cô thấy mình muốn khóc lên. Từ khi nào trái tim mong ngóng sự xuất hiện của người đàn ông ấy đã trở lại trong lồng ngực đang rỉ máu của cô, mà sao ngày hôm qua khi chẳng thấy anh đâu cô đã nhớ rất nhớ.

Tuy vậy cô vẫn phải chấp nhận mình đã bỏ đi, và anh ta không giữ mình lại.

Khẽ rơi giọt nước mắt xuống thành ban công, rồi vội chậm giấy lên để giữ cho mascara không bị lem. Chấn tỉnh mình lại, cô nhắc rằng mình vẫn trông khá ổn bởi rời xa anh không là gì cả, cô đã quen rồi, và hôm nay cô sẽ để mình thật lung linh trong buổi tiệc mừng thọ của viện trưởng.

Thật ra ban đầu cô không định đi, nhưng nghĩ lại mình nên giải trí một chút, chiếc váy xòe nhẹ dài chạm đất màu trắng hồng lệch vai có vòng nơ đen ngang ngực của nhà thiết kế Giambattista Valli cũng chưa có dịp được vận. Và khi sáng nay cô vừa tìm ra được một thành phần hóa học kì lạ dính trên các mảnh giấy của hung thủ chính là hợp chất dung dịch dùng trong y học để duy trì sự tươi sống những bộ phận cấy ghép thì cô quyết định chắc chắn mình phải đi. Cô nghĩ tối nay biết đâu cô sẽ có dịp diện kiến kẻ sát nhân ấy thì sao?

Và nếu như hắn ra tay đêm nay thì Shinichi sẽ xuất hiện thì sao?

Ừ, nếu cô nhớ muốn gặp anh vô cùng... Thế đấy... Thì sao?

- Hôm nay... Em đẹp lắm... – Giọng nói sau lưng kê sát tai mình.

Cô thoáng bất ngờ nhưng rồi buông lời mỉa mai – Tôi biết mà!

- Sắp tới giờ rồi, xuống dưới thôi..! - Louis ngập ngừng.

Shiho khẽ nhìn anh từ trên xuống, hình như trông anh có gì đó khác với mọi ngày. Nhưng thôi, cô không muốn bận tâm, vì bây giờ cô chẳng còn đầu óc nào để nghĩ về ai khác ngoài người đàn ông đã có vợ ấy.

Họ cùng nhau đi xuống tầng hai bằng thang máy. Và ngay khi cánh cửa vừa hé mở thì hầu như mọi ánh mắt đều hướng về phía họ.

"Wao! Đẹp thật!"

"Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ không đi chứ?!"

"Họ thật xứng đôi!"

Từng câu nói trầm trồ đổ dồn vào hai con người chân ướt chân ráo bước ra mà không biết phải phản ứng như thế nào. Những ánh mắt đó đều chứa chan sự ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ, kể cả Sonoko Suzuki và cô bạn thân nhất của mình.

- Ran? – Shiho tiến đến cô gái mái tóc đen dài óng ả đang diện một bộ váy xòe ngắn đến đầu gối màu xanh biển có cái bông hồng to giữa ngực.

- Chào cậu! – Ran cười thân thiện – Bọn tớ đến đây vì viện trưởng là bạn thân của ngài Suzuki!

- Ồ, vậy à.. – Cô đáp nhẹ nhàng, nhưng mấy ai thấy được sự buồn bã trong giọng nói ấy khi cô nhận ra có lẽ Shinichi không đi cùng Ran vì muốn tránh mặt mình.

Ánh đèn bỗng tắt, viện trưởng xuất hiện với chiếc bánh to đùng nhưng trái với thân hình nhỏ nhắn của ông ta, và trên nó có chính xác 69 cây đèn cầy.

Rồi, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

Và bây giờ là đến phần khiêu vũ.

Mọi người đều ra sàn nhảy. Duy chỉ có hai con người lãnh cảm ngồi lầm bầm.

- Em thấy sao? – Louis nhướn nhướn đôi mày sau cặp kính vuông vức.

- Thứ nhất, đừng có gọi tôi là em nữa – Cô thở dài, xoay xoay ly rượu màu trắng mà cô nghĩ tới gương mặt của Shinichi hiện lên trên quả cherry đỏ gượm, cô sợ những tiếng gọi nhau thân mật như thế này bởi nó gợi cô nhớ người duy nhất mình cho phép gọi là "em". – Thứ hai, tại sao anh lại muốn nhảy? Tôi nhớ anh rất tệ ở khoảng này mà?

- Không... Tôi nghĩ ra đó sẽ dễ tiếp xúc và biết đâu sẽ tìm thấy hung thủ? – Lấy lại phong độ nhưng không lạnh lùng như thường ngày, anh đứng dậy, đưa bàn tay ra, mỉm cười – Hãy nhảy với tôi, Shiho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro