Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15 :The cellar

Ngước nhìn Shinichi, Ran không còn khóc nữa, bởi lẽ nước mắt từ chiều tới giờ cũng đã cạn. Cô quá đau lòng vì những gì đã qua, và cũng nhận ra mình quá ích kỉ. Còn gì nữa đâu? Cầu xin anh thì được gì? Anh sẽ không tha thứ đâu.


Lặng lẽ bước tới cô gái mái tóc đen dài rối bời, bên cạnh chiếc bàn ăn dược dọn toàn là những món anh thích. Mái tóc đen dài, gương mặt phúc hậu, đôi mắt lúc nào cũng dành cho anh sự yêu thương. Cô là tất cả những điều ngày xưa anh ước ao có được trong đời. Những kỉ niệm, những tinh khôi của ngày còn bé đâu mất rồi? Tại sao anh lại nhẫn tâm bỏ rơi chúng như thế?

Trong tích tắc tim anh nhói lên, mình đã làm gì thế này? Người con gái mà mình đáng lẽ nên yêu thật nhiều đang ở đây cơ mà?

"Anh xin lỗi"... - Nước mắt khẽ rơi, không ngờ bây giờ anh mới cảm thấy hối hận, lời nói nặng nề ấy đã làm người vợ tội nghiệp của mình phải khóc sưng cả mắt! Ngu ngốc! Chỉ vì 1 người phụ nữ lẽ ra không bao giờ tồn tại trong đời mình!

- Anh xin lỗi... - Ôm lấy Ran, anh có thể cảm nhận bờ vai cô đang nấc lên theo nước mắt.

- Em xin lỗi... Em đã làm anh phải đau khổ...

- Không, em không có lỗi... - Xoay người Ran lại đối mặt với mình, anh triều mến bảo – Em hãy tha thứ cho anh... Anh đã không quan tâm tới cảm xúc của em.. Nhưng Ran à, em là những gì anh cần... Tin anh, anh sẽ cho em hạnh phúc!

"Đúng rồi, mình nhất định phải hạnh phúc!", anh nhấc bổng cô lên, trên môi nở một nụ cười đầy hi vọng với cô.

Ran thấy tim mình ấm lại, trong mắt cô dấy lên 1 tia sáng, hôm nay cô sẽ cho anh 1 gia đình.

***

Ngày hôm sau.

Trong khi chàng thám tử kiêm thanh tra bậc nhất Nhật Bản đang ân ái tìm lại cảm giác yêu với cô vợ của mình trong không khí lãng mạn thì người phụ nữ mang tên Shiho đang tất bật với công việc để tìm kiếm sự lãng quên.

Nhưng chưa kịp làm cái gì ra hồn thì cô lại bậc khóc. Từ một kẻ đầy kiêu hãnh bây giờ lại trắng tay trong nỗi đau. Cứ ngỡ vết thương lòng này sẽ chỉ còn là kí ức, ngờ đâu lại ứa máu và chảy cạn mòn.

Ôm mặt khóc trên chiếc laptop, nhìn cô đáng thương hơn là đáng trách. Bởi lẽ cô chưa bao giờ muốn yêu người đó, lại càng không nghĩ chính mình là kẻ đẩy anh ra xa đến 2 lần. Trong lúc mình còn yêu anh rất nhiều.

Nghe có tiếng nấc vọng từ phòng bên cạnh, Louis chau mày. Đêm qua, ngay sau khi Shinichi rời khỏi, Shiho đã đi vào bếp lấy chai rượu mạnh nhất trên kệ và ực liên tục, phất lờ mọi can ngăn từ anh khiến anh phải đập hết số ly và rượu trong nhà. Cuối cùng cực khổ lắm anh mới bưng được cô vào phòng, vẻ mặt cô lúc đó khiến anh càng lo lắng hơn, nó thất thần kiểu như vô hồn. Anh nghĩ mình phải giải tỏa cho cô nên nhẹ nhàng bảo cô kể hết những gì trong lòng ra nhưng ai ngờ cô không hé môi lời nào mà bậc khóc. Anh luống cuống, chưa bao giờ anh phải dỗ dành một người phụ nữ, nhất là người đang bị tổn thương quá nhiều. Và sau 15' nghe cô khóc khan cả cổ, anh không còn cách nào khác ngoài kê cây súng "huyền thoại" của mình vào má cô và bắn một phát.

Thuốc mê đã tan, tỉnh giấc và trong vòng 2h đồng hồ qua cô đã khóc lai rai gần 10 lần. Louis nghĩ phải ngăn chuyện này lại nhanh nếu không cô sẽ chết mất.

Anh bước vào phòng cô nhưng không thấy người đâu.

- Shiho! – Anh hoảng hốt – Shiho! Cô đâu rồi? Shiho!

Chạy vào phòng tắm.

- Shiho!

Chạy ra phòng khách.

- Shiho Miyano! – Anh hét thật to, tự dưng anh sợ cô sẽ làm điều gì đó thật bậy – Shiho!!!

- Tôi ở đây.. – Giọng khàn đặt phát ra từ giang bếp – Có chuyện gì?

Trơ ra nhìn người phụ nữ tỉnh nhất thế giới, mặt cô dường như không có vẻ gì là mới khóc cả, chắc có lẽ anh đã bị ảo tưởng bởi tiếng khóc sáng giờ của cô rồi, kéo ghế ngồi, anh nhếch mép –Không có gì...

- Anh rãnh không? – Đặt lên bàn đĩa táo xanh, cô từ tốn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lấy 1 trái.

- Để làm gì?

- Nghe tôi kể chuyện. – Shiho cắn 1 phát.

- ... Ok...

- Tôi và anh ta quen nhau cách đây 7 năm, chúng tôi từng là những đứa trẻ... - Cô cười trừ - Anh ta từng hứa sẽ bảo vệ tôi, chăm sóc tôi...

- Uhm...

- Nhưng anh ấy không hứa là sẽ yêu tôi... - Nghẹn ngào – Tôi không nên trách anh ta phải không?

- ... Tôi nghĩ thế này – Louis ngập ngừng – Tôi sẽ là Kaio.

- Anh định... bắt tôi trả công à? – Cô mỉa mai nhưng lại cười đắng.

- Không có, tôi muốn giúp cô thôi.

- Cũng phải... Tôi cũng lỡ nói anh là Kaio rồi. – Cô chua chát nhìn ra ban công.

- Vậy thì cô hãy làm cho tốt vào, tôi không muốn thất bại, cô hiểu chứ?

- Cảm ơn...

Shiho mệt mỏi quay về phòng, Louis nhìn cô lo lắng, tất cả là tại anh, đáng ra anh không nên mang cô về đây, để bây giờ thấy cô đau khổ thế này.

Dựa lưng vào vách tường, cô không còn cảm giác hụt hẫng như tối qua, khi mà anh ra đi thay cho lời chấm dứt tất cả, cũng như cô biết rằng anh sẽ nuốt cô vào cơn giận rồi ngày nào đó sẽ đưa nó bay theo gió. Xem như lần này là cơ hội cho cô khiến anh quên mình hoàn toàn, nhất định sẽ khiến Shinichi hận cô, mãi mãi. Dẫu cô có đau đến mức nấc nghẹn mỗi đêm.

Thế là ngày hôm nay trôi qua giữa 2 thứ cảm xúc của 2 con người đáng thương.

****

*** 4:21 AM ***

Qúa sớm để bắt đầu 1 cuộc đi săn. Bế người phụ nữ đang nằm ngủ bên cạnh bàn làm việc, nói là không sao nhưng mắt lại sưng húp lên nên Louis muốn để cô ngủ thêm chút nữa. Sẵn tiện khiến Shinichi tin rằng họ đang yêu nhau.

Ngoài trời trong veo, vài 3 tia nắng ló dạng chiếu thẳng vào gương mặt có phần tiều tụy của cô nhưng Shiho không tỉnh giấc, cô vẫn còn đang lạc trong cơn mơ ngon lành nhất cuộc đời, về một gia đình nhỏ với anh và đứa con bé bỏng. Những nỗi đau không hề tồn tại, nó khiến cô nở một nụ cười mà không bao giờ muốn tỉnh giấc.

Chiếc ô tô màu xám dừng tại một căn lều nhỏ nhưng đầy người và xe với ánh đèn đỏ trắng thay nhau quay mồng mồng. Vừa mới bước ra ngoài xe, Louis đã nghe thấy tiếng ồn ào như chợ, mọi người đều cuống lên đi tìm cho mình một chỗ để trấn an cái tinh thần đang bị làm bẩn của mình bởi sự kinh hoàng nơi hiện trường vụ án. Và điều đó đã làm cô tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trên tay Louis, nhưng cô lại quyết định yên vị trên đó vì loáng thoáng nghe được giọng nói quen thuộc ấy.

- Anh ta tới rồi à?

- Phải, là tôi đây.

Shinichi xoay đầu lại, bắt gặp hình ảnh mình không hề ưa vào đâu nổi, nhưng hơn hết là Shiho đang nằm bất động trên đôi tay Louis.

- Cô ấy bị làm sao vậy? – Cố gắng kiềm giọng mà vẫn không giấu được sự ngạc nhiên lẫn lo lắng.

- Shiho? – Ran từ đâu xuất hiện, dĩa trái tay cô đang cằm bỗng run run. Nghẹn ngào, hình như cô đã tìm được lời giải đáp thỏa đáng cho cách cư xử kì quặc của chồng mình mấy hôm nay. Cô quay sang nhìn Shinichi như muốn hỏi chuyện gì đang diễn ra.

- Cô ấy được mời sang đây để làm việc – Louis vội lên tiếng, cắt ngang cái không khí khó xử lúc này, rồi anh đưa mắt chạm Shinichi – Tôi không muốn cắt ngang giấc ngủ khó khăn của cô ấy.

- Anh là?... – Ran ấp úng, cô nhận thấy được cái gì đó không bình thường giữa anh chàng tóc vàng và Shiho.

- Anh ta là đồng nghiệp chỗ cô ấy làm. – Shinichi cướp lời, như không muốn chấp nhận sự thật.

- Tôi cũng là người yêu của cô ấy. – Câu nói này từ người đàn ông da trắng lạ mặt làm mắt Ran sáng lên, cô cảm thấy nhẹ lòng, một phần là mừng vì cuối cùng thì Shiho cũng tìm được tình yêu mới, còn phần kia thì chắc ai cũng biết rồi. Nhưng ánh mắt kinh khủng bên cạnh lại làm cô bất an, đồng ý là Shiho có thể không còn gì nhưng Shinichi thì sao? Anh ấy có nghĩ vậy không? Ấy thế ngày hôm qua và hôm nay cô đã rất vui, anh dành trọn khoảng thời gian để ở bên cô, dịu dàng và ngọt ngào với cô, cho nên cô không muốn phá hủy nó bằng sự ghen tuông, người chồng yêu quí đã trở về bên cô rồi mà phải không?

*Bộp* - Thân hình vạm vỡ của 1 tên cảnh sát cơ động va vào chân Shiho buộc cô phải tỉnh dậy. Mở mắt ra, ánh đèn vàng lập lòe như bắt đầu phải đối mặt với sự thật bằng những dối trá.

- Anh đặt em xuống đi – Cô đổi cách xưng hô, Shinichi bây giờ vẫn còn dáo dát nhìn họ.

- Anh có thể vui lòng tránh ra cho tôi đặt cô ấy ngồi xuống được không? – Louis vẫn bồng cô đi đến chỗ 2 con người có mái tóc đen, họ đang đứng chắn ngang cái bàn và 5 cái ghế tựa.

Shinichi không nói gì, chỉ nhích qua một chút.

- Sao các người lại có mặt ở đây? – Louis hỏi.

- Anh có thể nào hỏi 1 câu đỡ ngu ngốc hơn được không? – Shinichi cười khẩy.

- Tôi không hỏi anh, tôi hỏi các người.

- Tôi và Ran? Chúng tôi đi dã ngoại, kiểu như hâm nóng lại tình yêu ấy mà.. Rồi trên đường về hết xăng nên định vào đây xin vui vẻ à không, ở nhờ 1 đêm nhưng ai ngờ...

- Xui xẻo. – Shiho cười nửa miệng, cô cảm thấy khó chịu, dù mình cũng đang làm Shinichi như vậy.

- Sao cũng được. – Chàng thám tử bực dộc khi thấy "kẻ thù" của mình mỉa mai. Thật sự rất đáng tiếc, bởi nếu là ngày xưa thì có lẽ câu này sẽ dễ thương vô cùng... Và anh sẽ sẵn sàng cắn vào môi cô.

- Được rồi, bây giờ – Shinichi dõng dạc, lấy lại bình tĩnh, ngồi phía đối diện – Những cái xác được thẩm đoán sơ qua là mới chết cách đây 1 ngày.

- Sao anh biết là tên sát nhân bằng thuốc độc đó? – Shiho lấy làm lạ bởi đâu có chuyện trùng hợp dữ vậy.

- Tôi có nói là biết à? – Shinichi đáp nhanh.

- Thế sao anh bảo tôi đến đây? – Shiho lạnh lùng – Tôi chỉ nhận điều tra vụ đầu độc.

- Nhưng cô phải đi để biết có phải là vụ đầu độc đó không.

- Mình đi về đi. – Cô đưa ánh mắt sang Louis.
Thật ra bản thân anh thấy Shinichi nói cũng đúng nhưng anh không ngờ cô lại cư xử như vậy, trẻ con theo phong cách lạnh lùng nhất để khiến người ta tức điên lên. Nhưng anh biết nếu để cô ở đây thì thế nào anh chàng ấy cũng sẽ bị cô làm cho tức chết, nên anh liền đứng dậy nhẹ nhàng khoác chiếc áo ấm lên người cô.

Hành động này của kẻ mạo danh Kaio và sự lạnh lùng từ người phụ nữ ấy đã khiến Shinichi nghiến chặt răng rồi bậc lên một giọng trầm đến đáng sợ:

- Cô đứng lại đó cho tôi!

Khẽ lay đầu về phía sau, Shiho thấy Ran sững sờ. Và cô biết đây là cơ hội nên mình phải đi.

Phất lờ ánh mắt như muốn giết người của chàng thám tử kiêm thanh tra tài ba, Louis cùng Shiho đi ra khỏi lều.

****

- Em định đi thật à? - Louis đuổi theo trước sự nhanh nhẹn của đôi chân dài nõn nà.

- Chưa, em còn phải làm 1 số việc... - Shiho biết cô không phải là loại người vô trách nhiệm như vậy nên cô sẽ đi điều tra, dù chỉ là hi vọng cô mong mình mau chóng tìm ra được loại độc đó và đây là mấu chốt duy nhất dành cho cô. Mà cô cũng chẳng muốn ở đây nữa, bởi mình đã quá đau rồi.

Sau khi trình diện thông tin của mình, Thanh tra của tỉnh Yamanashi bảo họ đi theo ông, trước khi đến được căn hầm nằm cách biệt với ngôi nhà bằng một cái thang thì ông ta bắt phải mang mặt nạ khử độc được thiết kế gọn nhẹ như khẩu trang vào. Đúng thật vậy, vừa mới bước xuống, Louis và Shiho đều cảm thấy có một thứ mùi hôi tựa như trộn thịt ươn với cá muối.
Tiến tới gần, đập vào mắt là 1 cảnh tượng cực kì kinh dị với những bộ phận cơ thể nằm khắn khít nhau trên sàn nhà để tạo thành từ 'Tsumi' ( 罪 ), có nghĩa là "Tội lỗi". Ở phía trước nó có một cái lư hương cắm 3 cây nhan đã tàn. Và ở phía trước nữa có 3 cái đầu được dựng trên 3 cơ thể đã bị rạch bụng, chúng há hốc mồm, mắt trợn nửa đồng tử lên trần hầm.

Nhìn 12 cánh tay và cẳng chân còn rươm rướm máu, Louis có thể nghe thấy cơn cồn cào trong dạ dày của mình và cô đồng nghiệp bên cạnh.

- Nếu không chịu nổi thì quay về lều xem ảnh hiện trường đi!

- ... Tôi đâu thể để sếp mình thất vọng như vậy được? – Shiho liếc – Huống hồ chi mục đích anh bắt tôi đến đây là để làm việc này mà?

- Ừm hửm.. – Louis đưa cô balô đồ nghề - Nếu cần tôi giúp thì cứ lên tiếng.

Đón lấy balô từ anh, cô vừa đi vừa chậm rãi quan sát xung quanh. Thiết nghĩ chắc là cái từ "khám nghiệm tử thi" của tổ giám định ở đây chỉ có lấy máu sau đó đưa ra thời gian tử vong. Nhìn xem, cái hiện trường trông không hề có một dấu hiện nào gọi là đã được mổ xẻ cả. Kể cả tên thám tử đó cũng không làm gì, chỉ biết ngồi chễm chệ trong lều và ăn trái cây với cô vợ đáng yêu của mình. Nghĩ tới đây cô chột dạ, mà tại sao hắn lại giữ Ran lại hiện trường vụ án? Chẳng lẽ định dùng cô ấy để chọc tức? "Đểu cán!".

Thấy cô thẩn người, Louis di chuyển đến sau lưng và lên tiếng làm cô giật mình – Sao? Có phát hiện gì rồi?

- À không.. – Shiho hoàn hồn, vội đeo găng tay vào và gập người ngồi chỏm xuống xem xét cái đầu và bụng thứ nhất. Vết thịt cũng như da không đều ở rìa cổ cho thấy hung khí là rìu, nhưng cái bụng không nội tạng này phải giải thích làm sao đây? Nó không có máu. Chẳng lẽ đây là vụ án khác nữa? Mà không phải, nạn nhân đều là phụ nữ, và nếu là cùng hung thủ thì những cái bụng này chỉ khác với mấy cái chết vì thuốc độc ở chỗ "rỗng".

"Nghĩ thử xem, tên này là một kẻ biến thái tâm thần, tính đến thời điểm hiện tại hắn đã giết 18 người, thế nên không có lý do gì hắn lại đổi cách thức gây án. Nhưng theo hồ sơ ghi thì 15 nạn nhân trước khi chết vẫn sống bình thường, vậy tại sao lại trùng hợp 3 nạn nhân tiếp theo này lại chết ở đây? Và tại sao hắn lại biết họ sẽ có mặt để mà ra tay chặt họ ra chứ?"...

- Những kẻ tâm thần thường rất trung thành – Louis lên tiếng, anh cũng nhận thấy có điều bất thường – Kinh nghiệm thẩm vấn từ nghững tên hung thủ khó chịu anh rút ra được 1 điều: Bọn chúng suy nghĩ đơn giản nhưng lại hành động rất phức tạp.

"Đơn giản..." – Được rồi.. – Lóe lên 1 giả thiết, cô vội rút con dao trong balô ra, cắt 1 miếng thịt và da bỏ vào ống nghiệm rồi đậy nắp lại. Cô tiếp tục làm thế với 2 cái đầu và bụng bên kia.

Không quên ngó lên chiếc lư hương, cô cảm thấy nên lấy 1 ít mẫu cát trong đó.

- Em đang nghĩ gì vậy? – Anh nhướn mày, cô gái này khi đã làm việc thì không ai có thể đoán được. Thế nhưng vẫn muốn giục cô đứng dậy bởi anh thấy bóng ai đó đang thấp thoáng phía chân cầu thang.

- Em nghĩ hung thủ đã giết nạn nhân trước, sau đó rắc chất độc lên bụng họ cho giống với cách mình đã làm với những người khác... Nhưng em không chắc có phải là hung thủ thật sự hay - *Cạch*, cô khẽ giật mình, nhận ra sự xuất hiện của kẻ thứ 3, tim cô bắt đầu đập mạnh.

Cái bóng đó di chuyển dọc theo vách tường, ánh sáng le lói của duy nhất 1 chiếc bóng đèn nơi Louis và Shiho đang đứng không bao giờ là đủ cho cả căn tầng hầm này. Tiếng bước chân ngày càng đến gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro