9.
9.
Ngồi trong phòng riêng đã đặt trước ở Ningyocho, Kudo Shinichi và cô phục vụ mặc kimono xác nhận thực đơn, xử lý vài tin nhắn công việc trên điện thoại, sau đó bức màn của phòng riêng được vén lên. Mori Ran cởi áo khoác đưa cho cô phục vụ, chờ cô ấy kéo chiếc ghế đối diện Kudo cho mình.Cô mang một chiếc túi tote kiểu cũ, mà Kudo nhận ra đó là món quà trước đây khi cô đến New York để tìm anh. Chắc là vì đựng máy tính nên chiếc túi trông khá nặng, Mori Ran tùy tiện vuốt tóc, ném chiếc túi lên chiếc ghế ở phía sau, âm thanh nặng nề khiến ba người trong phòng riêng sợ hãi nhảy dựng lên. Kudo muốn đưa tay giúp, nhưng cô giơ tay từ chối.
"Tàu điện ngầm bị kẹt nên em phải đi bộ đến đây." Cô giải thích. Cầm ly nước lạnh đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, cô nhấp một ngụm, "Em theo sếp đến công ty của khách hàng cả ngày, kiệt sức chết em."
"Vì em đã làm việc chăm chỉ, vậy nên tối nay chúng ta hãy ăn gì đó thật ngon nhé. Thịt bò wagyu ở cửa hàng này rất ngon." Kudo cố gắng hết sức để làm cho giọng điệu của mình nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn không thể làm dịu đi bầu không khí kỳ lạ trong phòng.
Mori Ran vô tư gật đầu, uống thêm một ngụm nước rồi ra hiệu rằng cô đã nghe thấy, nhưng không trả lời anh. Kudo Shinichi quan sát vẻ mặt của cô, cảm thấy hơi bất lực. Buổi tối thứ sáu hai tuần trước, cuộc hẹn hò giữa anh và Ran đã tan vỡ trong không vui, nếu theo cách mà Kudo vẫn làm khi còn đi du học, thì có lẽ ngày hôm sau Kudo sẽ hoa tươi gõ cửa nhà Mori, nhận lỗi và xin lỗi cô. Nhưng hiện tại đang là cuối năm, Sở cảnh sát có rất nhiều công việc phải giải quyết, cả Giáng sinh và những ngày sau đó cũng là một bài kiểm tra về luật pháp và trật tự, Đội điều tra số 1 tất nhiên sẽ ưu tiên thời gian quý giá của họ vào công việc, không còn quan tâm đến việc khác. Khi anh sắp xếp xong công việc của mình, đã hai tuần trôi qua. Khi anh đang dựa vào chiếc ghế sofa ở nhà bác tiến sĩ và lướt điện thoại, thấy Ran vẫn chưa trả lời lời chúc năm mới mà anh gửi cách đây một tuần, Kudo bắt đầu cảm thấy hơi phiền muộn.
"Shinichi." Giọng nói của Ran làm gián đoạn suy nghĩ của Kudo, anh ngẩng đầu lên. Phong cách ăn mặc của Ran hôm nay cũng là "bestwife tyle" gần đây đang thịnh hành ở Tokyo, chiếc áo len cổ tròn làm nổi bật chiếc cổ mảnh khảnh, viền tay áo trang trí hình nấm. Kể từ khi cô ấy bắt đầu đi làm, sự chú trọng đến cách ăn mặc của cô đã tăng lên đáng kể, trong cô xinh đẹp hơn thời đại học. Trang phục hôm nay của cô hầu như không chê vào đâu được, duy chỉ có một khuyết điểm: trên dái tai phải đeo một chiếc khuyên tai bằng ngọc trai, nhưng tai trái lại trống rỗng. Nhớ lại những gì Ran vừa nói về công việc hôm nay, Kudo ngay lập tức nhận ra rằng có lẽ cô đã bị mất trên đường. Ran đã không nhận ra điều này. Nhận thấy Kudo đang nhìn mình, Mori Ran quay mặt đi như nổi cơn thịnh nộ: "Thế nào, ngày thường như hôm nay mà anh vẫn muốn tìm em, có chuyện gì vậy?"
Mặc dù tỷ lệ có việc làm sau tốt nghiệp của trường Ran theo học vẫn cao và cô đã tìm được việc, nhưng Ran vẫn là một sinh viên tốt nghiệp đại học mới bắt đầu đi làm, vẫn cảm thấy một chút bế tắc và thất vọng khi phải đối mặt với những yêu cầu của sếp và quy định của công ty. Hầu hết các đồng nghiệp gia nhập công ty cùng thời điểm đều được phân công vào các vị trí bình thường như thư ký, và cô là người duy nhất được phân công vào văn phòng tổng giám đốc. Làm việc dưới quyền tổng giám đốc rất nhiều áp lực, mỗi khi mắc sai sót trong công việc Ran đều phải xin lỗi liên tục. May mắn thay, sếp của cô là một người tốt, ngay cả khi sai lầm của Ran thực sự ảnh hưởng, nhưng sếp cũng không dọa trừ lương mà chỉ thỉnh thoảng bắt cô tăng ca. Ban ngày cô làm việc ở công ty, buổi tối về nhà lo cơm nước, sinh hoạt cho cha, chỉ trước khi đi ngủ, cô mới có thời gian của riêng mình. Vì vậy, dù mới bước chân vào công sở nhưng Ran đã bắt đầu trân trọng khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi của mình. Cô vẫn giữ liên lạc với Sonoko mọi lúc, nhưng không dám nói với người sau về việc làm thêm giờ của mình. Bởi vì lần đầu tiên Sonoko biết Ran phải tăng ca, cô ấy đã gọi điện nói mình sẽ đến gặp ông chủ của Ran và yêu cầu cho người bạn thân nhất của mình một kỳ nghỉ bình thường.
Ran rất biết ơn lòng tốt đó, nhưng cũng biết đặc ân như vậy là không phù hợp nên cô không nhắc đến nữa, chỉ rủ Sonoko đi chơi khi cô mệt, sau đó hai người cùng ăn tráng miệng và uống một tách cà phê. Đôi khi Sonoko hỏi về Kudo, Ran sẽ lảng tránh, không biết là vì tức giận hay xấu hổ. Kể từ khi rời khỏi nơi hẹn hò một cách giận dữ vào ngày hôm đó, Ran đã dằn vặt trong lòng, đặc biệt là khi cô thấy tình yêu thực sự giữa Suzuki Sonoko và Kyogoku trước khi đi ngủ mỗi ngày. Bạn trai của người khác ủng hộ và đồng hành, nhưng bạn trai cô lại bỏ mặc cô sau khi cãi nhau, ngày đầu năm mới, anh chỉ gửi một lời chúc vội vàng, khiến cô khó có thể không tức giận. Khi chán nản, Ran đã nghĩ đến chuyện chia tay, nhưng nhớ lại những năm tháng cống hiến của mình, cô cảm thấy không đáng.
Lúc này bọn họ đã hai tuần không liên lạc, nếu một cô gái chủ động vươn cành ô liu hòa bình, nhìn thế nào cũng là một hành vi rất rẻ tiền. Cũng may tối hôm qua Shinichi bất ngờ liên lạc với cô, tuy anh không trực tiếp nhận lỗi nhưng cũng may lời anh nói đều là thật lòng.
Nồi sukiyaki đã sẵn sàng, đĩa wagyu và rau lần lượt được đặt giữa hai người, người phục vụ đứng cạnh bàn bắt đầu phục vụ cho khách...
Những miếng thịt bò có hoa văn rõ nét được nhúng đều vào nước lẩu, chín vừa phải rồi được chia vào đĩa của hai người. Thao tác trôi chảy và tỉ mỉ khiến người ta cảm thấy xem họ phục vụ cũng là một loại hưởng thụ. Không biết có phải bị môi trường tinh tế này lây nhiễm hay không, hai người đều cúi đầu tập trung ăn, nhất thời không ai lên tiếng.
Khi bữa ăn kết thúc, Kudo bảo cô phục vụ đi, Ran lấy khăn lau miệng rồi hỏi câu hỏi đã khiến cô băn khoăn bấy lâu nay: "Shinichi... sao hôm nay anh hẹn em ăn tối?"
Sau khi ở trong căn phòng ấm áp một lúc, sắc mặt cô trở nên hồng hào hơn, hai tay vô thức chắp trước ngực, tạo thành động tác cầu nguyện, tâm trạng cũng dịu đi. Kudo Shinichi cười dịu dàng, lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn đẩy về phía cô. "Có một thứ muốn đưa cho em."
Ran khẽ mở mắt, đưa tay đón lấy. Chiếc hộp nhỏ, trên lớp nhung màu tím đậm có khắc một dòng chữ "Agate", cô biết đó là một nhãn hiệu trang sức thiết kế riêng. Bạn học của cô từng được tặng một chiếc nhẫn đính hôn của thương hiệu này, nhưng chiếc hộp này lại không vừa với nhẫn kim cương. Một chút thất vọng, nhưng cô che giấu nó rất tốt bằng cách cụp mắt xuống. Bên trong hộp là một đôi hoa tai màu hồng nhạt, hình giọt nước, xung quanh là một vòng tròn bằng những hạt đá nhỏ màu vàng, tỏa sáng ấm áp dưới ánh đèn.
Ran khẽ "wow" một tiếng, cô cầm lấy, đeo lên tai so sánh rồi quay đầu lại cho Kudo xem. "Có hợp không?"
Thanh niên tuấn mỹ cười gật đầu: "Rất đẹp."
"Tặng em?" Cô cố ý hỏi.
"Dĩ nhiên rồi."
"Vì cái gì?"
"Một món quà hòa bình." Anh chu miệng, làm ra vẻ bất đắc dĩ, lại nhướng mày, ra vẻ theo ý cô. Ran cuối cùng không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, cất đôi bông tai trở lại hộp."Được thôi." Cô mím môi, nhưng khóe miệng lại lộ ra một tia ngọt ngào, "Vậy thì em tha thứ cho anh." Cô muốn cất bông tai đi, lại bị Kudo ngăn lại: "Em đeo xem? Anh nghĩ Ran hôm nay hình như đã làm mất một bên bông tai."
Cô đưa tay lên chạm vào dái tai, vô thức kêu lên một tiếng "A" và cau mày. May mắn thay, bạn trai của cô đã đưa kịp tặng đôi bông tai đá san hô mới, giúp cô ấy cầm điện thoại lên để làm gương.
Màu hồng nhạt làm cho đôi má của người phụ nữ mềm mại, cô đã vui vẻ trở lại. Kudo vẫn nhìn cô bằng một nụ cười lặng lẽ, giống như sự bình yên sau khi họ cãi nhau nhiều năm trước, Ran không có bất kỳ suy nghĩ nào khác. Nhân viên phục vụ mang kem matcha đến, cô ăn một muỗng rồi ngẩng đầu lên như đang suy nghĩ gì đó: "Shinichi?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Không hẳn," cô lắc đầu, vẻ mặt quyến rũ, "Chỉ là... sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc tặng trang sức cho em?"
Người thanh niên cười: "Không thích sao?"
"Thích."
"Vậy là được," anh nói, cầm ly nước lên hớp một ngụm, "Ran thích là được."
--------------
Trưa thứ bảy, Kudo đến nhà Agasa ăn trưa - từ khi tình cờ gặp Haibara Ai ở Ginza, sau đó liên lạc lại với bác tiến sĩ, Kudo đã hình thành thói quen thường xuyên đến nhà đây. Học viện Akiyama nơi Haibara Ai theo học là một trường nội trú, cô thường về nhà vào mỗi tối thứ sáu và ở lại cho đến tối chủ nhật.
Trong nhà càng nhiều người sẽ càng náo nhiệt hơn, Kudo thường đến vào buổi trưa thứ bảy và chủ nhật để mang đồ ăn nhẹ hoặc nguyên liệu, mọi người đều thích anh đến, anh cũng rất vui khi biết điều đó.
Sau khi ăn xong món bánh táo Đức của bác sĩ và xúc xích salad khoai tây của Haibara, Kudo có ý liền cầm đĩa của ba người họ lên và đi vào bếp. Nhiều năm sống tự lập đã giúp anh hình thành thói quen chủ động dọn dẹp sau bữa ăn, chưa kể việc đến giờ ăn đã gây ra không ít rắc rối cho 2 người kia.
Chiều thứ bảy có một chương trình tạp kỹ nổi tiếng, bác tiến sĩ ngồi trước TV đợi chương trình bắt đầu từ sớm, tiếng quảng cáo tràn ngập phòng khách. Kudo mở một đoạn sách nói về Sherlock Homles, ròi đặt điện thoại lên trên lò vi sóng để tránh bị ướt. Anh xắn tay áo, vặn vòi nước, liền nghe thấy Haibara đi dép lê đi tới.
"Vào xem TV với bác tiến sĩ đi, anh dọn bếp cho." Anh nói. Không nghe trả lời, anh nhìn lên.
Cô gái đang dựa vào cửa bếp, mái tóc màu nâu đỏ buông xõa mềm mại bên tai, vẻ mặt cô trầm tư.
"Sao thế?" Đĩa cần ngâm một lúc, anh tắt nước, thẳng lưng, "Có chuyện gì sao?"
Haibara lắc đầu: "Không phải là tôi."
"Hả?."
Cô gái chớp chớp mắt: "Trong bữa ăn có người thở dài suốt." Cô bĩu môi nhìn chiếc điện thoại anh để trên lò vi sóng, "Nhìn điện thoại thở dài..."
Cô và Kudo nhìn nhau không nói tiếp nhưng cả hai đều không nhịn được cười. Ngay sau đó, Kudo lắc đầu, và Haibara cũng cố kìm lại biểu cảm của mình. Kudo nghĩ một lúc, không biết kỹ năng quan sát nhạy bén của cô là tốt hay xấu. Trong lúc chờ nướng bánh, anh ngồi trên sô pha một lúc, nhìn điện thoại rõ ràng là chán nản, lại phát hiện tin nhắn chúc mừng năm mới mà anh gửi cho bạn gái mấy ngày trước vẫn chưa nhận được hồi âm.
Trên thực tế, kể từ một cuộc cãi vã khi họ còn hẹn hò vào cuối năm ngoái, anh và Ran đã lạnh nhạt với nhau cho đến tận bây giờ. Hai tuần là khoảng thời gian nguy hiểm, không dài cũng không ngắn, đủ để một người bắt đầu một cuộc gặp gỡ, và đủ để một mối quan hệ thân mật kết thúc.Nhưng anh thật sự không muốn chủ động cầu hòa, nhất là khi trong lòng anh biết mình không làm gì sai. Từ nhỏ anh đã quen giúp người khác giải quyết vấn đề, quen đáp ứng nhu cầu của người khác bất cứ lúc nào, đương nhiên anh không thể từ chối lời đề nghị "đi cùng anh mọi lúc" của Ran.
Tuy nhiên, con người ngoài cuộc sống còn phải gánh gồng những trách nhiệm xã hội, Shiratori đặt gánh nặng đội điều tra lên anh, đó không chỉ là sự tin tưởng mà còn là một phép thử. Không chỉ với tư cách là "Sherlock Holmes thời Reiwa", mà còn với tư cách là cảnh sát Kudo Shinichi, anh phải làm thật tốt và phải gánh vác kỳ vọng này.
Nghĩ đến đây, Kudo lại thở dài. Sau khi hẹn hò được bảy năm, câu buộc tội ưa thích Ran dành cho anh là: "Anh tưởng ai cũng thích lý luận như anh sao?" Dù rõ ràng cô là người mình thích nhất trên đời, nhưng mỗi lần nghe câu này, Kudo vẫn cảm thấy khó chịu khắp người.
Haibara có lẽ đã nhìn thấy sự khác thường, nên tiến lại gần anh: "Kudo, Kudo? Anh không sao chứ?"
"Haibara, anh muốn hỏi em một câu." Anh chán nản ngẩng đầu lên, "Con gái thực sự không thích lý luận sao?"
Haibara nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Hả? Tại sao lại hỏi như vậy?" Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Kudo, cô đặt ly nước sang một bên, kiên quyết lắc đầu."Không," cô nói, sau đó ngẩng đầu lên và hỏi anh, "Kudo, anh nghĩ tại sao con gái không thích lý luận?"
"Có lẽ... cảm thấy nhàm chán." Kudo Shinichi thở dài, quay người vớt đống bát đĩa chìm dưới đáy bồn rửa, "Có lẽ họ thấy quá trình suy luận rườm rà, phân tích tâm lý tội phạm và tội ác thật nhàm chán...." Anh nhớ Ran đã hét lên như thế nào mỗi khi nhìn thấy máu, anh nhún vai, "... đại loại thế."
"Nhưng theo tôi, những điểm anh nói chỉ là bằng chứng cho việc 'suy luận rất thú vị'." Haibara nhẹ nhàng nói.
Kudo không khỏi thả lỏng động tác, nín thở. Tiếng sách nói nguyên tác của Conan Doyle làm âm thanh nền cho cuộc trò chuyện của họ, giọng nói trong trẻo của cô gái giống như bầu trời xanh ở bến cảng sau cơn mưa, bình tĩnh và mạnh mẽ."Muốn hoàn thành một suy luận hoàn chỉnh thì logic là yêu cầu đầu tiên, ngoài ra không thể thiếu trực giác của thám tử. Còn cái 'phức hợp' mà anh đề cập, theo tôi, nó chỉ là một từ đồng nghĩa với 'chính xác', cũng giống như tính khoa học, thí nghiệm và bác sĩ. Giống như các ca phẫu thuật khác, nếu mọi bước không được thực hiện hoàn hảo, kết quả không thể đảm bảo độ tin cậy 100%. Mục tiêu của bác sĩ là chữa bệnh, và mục tiêu của thám tử là sự thật. Mặc dù phương hướng là khác nhau, quá trình rất giống nhau."
Cô khẽ mỉm cười, Kudo mở to mắt: "...và phân tích tâm lý tội phạm, theo tôi, là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất để nắm bắt động cơ phạm tội. Giáo viên tâm lý của tôi ở trường nói, 'Nếu thực sự muốn hiểu một người, phải xỏ giày vào và bước đi trên con đường của người đó'. Sở dĩ các thám tử cần phải phân tích tội phạm thì mới có thể phá án nhanh chóng. Dù họ biệt việc tiếp cận kẻ sát nhân sẽ mang đến nguy hiểm nhưng vẫn kiên quyết làm. Chính họ là phần đáng ngưỡng mộ của câu chuyện - thám tử Sherlock Holmes là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Mặc dù chỉ là một nhân vật hư cấu, Kudo, nhưng anh cũng nên biết "phương pháp suy luận cơ bản" mà ông ủng hộ? Nó rất hiệu quả "Cô lại bĩu môi," Quả thật có những cô gái rất sợ máu, nhưng chỉ bằng cách quan sát hiện trường vụ án, người ta mới có thể hiểu được thủ đoạn phạm tội của kẻ giết người, tìm ra manh mối và từ đó phá án, vì vậy ..." Haibara nhún vai, "Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự không thể hiểu điểm cuối cùng ..."
Cô muốn tiếp tục nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Kudo Shinichi, cô dừng lại, lộ ra vẻ khó hiểu."... Kudo?"
Lời còn chưa dứt, người thanh niên vốn đang đứng bên bồn rửa tay đã sải bước lớn đi tới. Haibara chưa kịp kinh ngạc, anh đã đưa tay ôm cô vào ngực, hung hăng vò tóc cô. Khuôn mặt thanh tú của cô gái buộc phải vùi vào vai Kudo, đột nhiên được bao quanh bởi luồng khí nam tính với hương thơm của cỏ xanh. Cô vô thức mở to mắt. May mắn thay, trước khi cô tự đẩy anh ra, Kudo đã nhanh chóng buông tay ra, lùi lại hai bước và trở về một khoảng cách an toàn. "Xin lỗi, Haibara," chàng thám tử nói với đôi mắt xanh và nụ cười dịu dàng trên môi, "Anh có làm em sợ không? Nhưng thực sự..." Dù biết rằng Haibara chỉ đang phân tích lời nói của mình trong từng trường hợp cụ thể, nhưng Kudo vẫn không thể kiểm soát được sự biết ơn dâng trào trong lòng. Đặc biệt là khi cô ấy nói về việc thám tử theo đuổi sự thật và bảo vệ người khác, anh đột nhiên cảm thấy rằng vai trò của anh với tư cách là một cảnh sát đã được nhìn thấy và công nhận.
Nó không liên quan gì đến việc định hình danh tính của anh, nhưng nó khiến anh tự tin hơn bao giờ hết, khi biết rằng con đường mình đã chọn là đúng đắn.
Sau khi tốt nghiệp, anh chọn trở thành cảnh sát và chọn bảo vệ nhân dân. Đúng. Kudo Shinichi tồn tại để bảo vệ những người như Haibara Ai.
Vì điều này, Kudo kìm nén tâm trạng của mình và lắng nghe những lời cuối cùng của Haibara Ai. Dù mới gặp hai tuần nhưng anh đã bỏ xuống lớp cảnh giác với cô gái tóc nâu đỏ thông minh băng tuyết trước mặt. Giao tiếp với cô mượt mà và dễ dàng hơn so với hầu hết người lớn - tại sao? Bởi vì thám tử yêu thích của họ đều là Sherlock Holmes? Nhưng nghĩ lại, hành động vừa rồi của anh có làm cô sợ không? Rốt cuộc, cô chỉ là một học sinh trung học 15 tuổi.
Haibara luôn cúi đầu, tóc mái che mất khuôn mặt nên không thể nhìn rõ biểu cảm của cô. Kudo biết mình sai, mặc dù lo lắng nhưng cũng không dám lại gần nàng, chỉ dám từ xa thấp giọng hỏi nàng."Haibara..."
"A, Kudo!" Cô gái ngẩng đầu, hai má phồng lên, giống như con sư tử nhỏ, thanh âm cơ hồ là gào thét, "Sau khi rửa chén, anh đã rửa tay sao? Anh bôi dầu mỡ lên tóc của tôi! Tôi mới vừa gọi đầu sáng nay!"
"..."Sherlock Holmes thời Reiwa không ngờ diễn biến như vậy. Kudo lặng lẽ nhìn vào tay mình, sau đó nhìn Haibara đang che tóc, chân thành nói: "Thật xin lỗi."
Haibara buồn bực nhìn anh: "Không chấp nhận."
Vị thám tử nghẹn ngào một lúc: "Vậy... vậy thì, giúp anh một việc nữa được không?"
"Anh nói đi."
Anh cúi đầu tiếp tục rửa chén: "Haibara, em đã bao giờ có bạn trai chưa?"Anh nhận được một cái lườm.
"Kudo Shinichi," cô cảnh báo, "nếu anh còn tái phạm, tôi sẽ rời đi."
"Được rồi, được rồi," Kudo vội vàng cầu xin sự tha thứ, rồi giơ tay ra vẻ vô tội, "Anh đang nói về việc làm anh cứ thở dài trong suốt bữa ăn, Haibara."
Cô gái lúc này mới cầm lấy cốc Coca ở bên cạnh, nhìn Kudo từ trên xuống dưới rồi đánh một cái vào đầu: "Để tôi đoán xem, có phải bởi vì đại thám tử cãi nhau với bạn gái không?"
"Quả nhiên là Haibara," Kudo nói với nụ cười gượng gạo, "Cãi nhau...không phải, giống chiến tranh lạnh hơn."
Anh ngắn gọn kể cho Haibara về chuyện tình của anh và Ran, kể cho cô nghe về cuộc chia ly không vui một giờ trước vụ đầu độc ở tiệm bánh ngọt ở Ginza vào tháng trước.
Haibara lắng nghe rất cẩn thận. Cô cầm chiếc khăn lau bát đĩa trên tay, Kudo đưa đĩa rửa xong cho cô, cô lau khô trước khi đặt nó trở lại giá đựng bát đĩa. Cả hai vừa nói chuyện vừa rửa bát mà không trì hoãn bất cứ hành động nào.
"Anh nói... anh và bạn gái yêu nhau bảy năm?"
"Cô ấy tên là Mori Ran, anh thường gọi cô ấy là Ran, còn Haibara, em có thể gọi cô ấy là onee - chan."
Việc Haibara nói từ "bạn gái" khiến Kudo cảm thấy hơi đau đầu, vì vậy anh trực tiếp gọi tên Ran, "Cô ấy và anh bằng tuổi nhau, là bạn học hồi trung học."
"Wow, từ thời trung học, cặp đôi thần tiên." Cô cười.
Anh lắc đầu: "Đừng trêu anh nữa."
"Được thôi." Haibara gật đầu, cô ghé sát vòi nước trước mặt Kudo, mở nước rửa tay, lấy ra một chiếc khăn giấy khác, chậm rãi lau, "Kudo, anh có muốn nối lại quan hệ với cô ấy không?"
"Trước đây luôn là anh nhận lỗi." Anh buông ống tay áo, vươn eo, "Nhưng không biết vì sao gần đây, anh luôn cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa..." Anh cười xót xa: "Thấy cô ấy bỏ đi, anh luôn cảm thấy dù có xin lỗi thì Ran cũng không chấp nhận".
Haibara không trả lời.
"Ngược lại, tôi không nghĩ vậy," cô chậm rãi nói, trong khi suy nghĩ, cô lướt qua Kudo, nhìn ra ca sổ nhà bếp sang khu vườn bên cạnh, "Chị Ran ấy à, chị ấy hẳn đang rất mong chờ anh."
Ánh nắng mùa đông xuyên qua tầng mây đen dày đặc, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào mặt Haibara. Cô đột ngột quay lại, mỉm cười với Kudo đang đứng trong phòng, anh sững sờ trong giây lát."Bởi vì Mori Ran là người bạn gái mà anh đã chọn, Kudo."
Giọng nói của Haibara mềm mại và thậm chí mơ màng, ánh mặt trời rơi trên vai cô, dịu dàng và tươi sáng. Kudo thậm chí không dám thở mạnh, như thể anh sợ thổi bay cô.
"Mặc dù tôi chưa gặp chị ấy, nhưng tôi nghĩ chị ấy phải là một người rất dịu dàng, phải không? Bởi vì là người có thể trở thành bạn gái của Kudo. Nếu anh thích chị ấy nhiều thế, Kudo, chị ấy xứng đáng được yêu thương, và vì điều này, chị ấy cũng phải yêu anh rất nhiều."
Mặt trời lại khuất sau những đám mây đen, cô như bước vào bóng tối, đứng đối diện với Kudo Shinichi.
"Cho nên, Shinichi - onii," Haibara đột nhiên thay đổi cách xưng hô, nháy mắt với anh, "Chỉ cần mời chị ấy ra ngoài ăn cơm, chị ấy nhất định sẽ tới."
"Đúng, đúng." Kudo Shinichi sửng sốt nói, theo bản năng gật đầu, "Nhưng nếu cô ấy không đồng ý..." Haibara... Cô ấy vừa gọi mình là "Shinichi - onii"?
Cô gái trợn tròn mắt: "Vậy chuẩn bị quà đi." Cô giơ tay đếm cho anh, "Con gái thích những thứ sáng bóng, ví dụ như hoa tai, dây chuyền, vòng tay..."
"Vậy thì khuyên tai đi." Anh như vớ được sợi rơm cứu mạng, "Haibara, em có gợi ý cửa hàng trang sức nào không? Hay là... chiều nay em có thời gian không? Đi cùng anh đến Ginza đi, chọn giúp anh một cái?"
Cô gái khẽ nghiêng đầu, cô không đồng ý ngay nhưng cũng không từ chối."Tôi muốn hỏi bác tiến sĩ xem có vấn đề gì không," cô nói, "Nếu không có vấn đề gì, tôi có thể giúp anh."
Kudo thở phào nhẹ nhõm.
"Còn cửa hàng trang sức thì... Dù sao cũng là một món quà nhỏ, không cần đắt quá đâu. Tôi nghĩ anh có thể chọn giữa Agate và Swarovski, Kudo, anh nghĩ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro