Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I

Không lối thoát

Một con mèo nhanh nhẹn từ đâu chạy băng qua đường, may mắn làm sao chúng tôi không lấy làm sợ hãi vì chiếc xe đang bon bon chậm rì. Cái xe hơi cũ mèm tôi đang lái là một chiếc xe cổ nào đó được sản xuất từ hồi nào hơn ba thập kỷ trước, vừa hẹp vừa chật chội, chỗ ngồi đã không thoải mái mà còn không có máy điều hòa, nhưng đó đã là phương tiện di chuyển tốt nhất mà chúng tôi có thể lựa chọn. Tôi biết bây giờ đầu bạn đang chất đầy câu hỏi, câu chuyện kể ra thì rất dài dòng. Người đẹp tóc nâu đỏ thiếu kiên nhẫn ngồi ở ghế sau và tôi đang chạy trốn, ừ, chạy trốn chính phủ, ngầu chưa. Và sau cả tá khó khăn không đếm xuể để vượt biên giới, bây giờ chúng tôi đang trốn tới Argentina. Tại nơi đây chúng tôi đã may mắn gặp một bà lão, bả lừa ông chồng nông dân già để bán chiếc xe cũ này cho chúng tôi với giá rất rẻ, siêu cấp hời.

Rồi dù cho chuyện đã là của bốn ngày trước, nhưng cái cách nàng Miyano Shiho từ bỏ phong cách lạnh lùng thường ngày để cố gắng mặc cả cả buổi trời với một bà già vẫn còn in sâu trong ký ức của tôi. Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, con mèo kia đã lao vào vùng đất hoang bên cạnh, cỏ xanh xào xạc, bãi đất trống lộ ra theo con đường nó đi. Cái cửa xe này không có kính, hành trình của chúng tôi luôn đầy khói bụi, nhìn thoáng qua thôi là bạn không thể thấy được mẹ gì, phải gồng con mắt lên mà chạy. Không khí thì càng oi bức hơn với nhiệt độ như muốn diệt chủng loài người ở bên ngoài, khiến bên trong xe trở thành một thùng chứa khổng lồ của hương khói cháy quyện vào nhau tạo thành một mùi như thuốc súng.

Sự kiên nhẫn của Miyano Shiho đã đạt đến giới hạn. Cô ấy nói với một giọng dài:

"Kudo, anh lại đi nhầm đường à?"

Lý do mà nàng kia bực bội đến thế, là vì trước đó chúng tôi đã đi hơi nhiều tí đường vòng ở Argentina này. Đừng có khinh tôi, tôi rất chi tự tin về khả năng định hướng của mình tốt hàng đầu Nhật Bản, chỉ tại ở đây là nước ngoài, đối với tôi mọi thứ ở nơi này đều như một bí ẩn cần được khám phá, và bí ẩn này không thể giải quyết được bằng trí tuệ, Kudo Shinichi này chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm sống tích lũy xương máu và thứ linh tính đã khắc sâu trong người mình để sinh tồn. Tôi mở bản đồ Argentina lên lần nữa, tuy nhiên, những gì tôi nhìn thấy chỉ là những con đường đan xen phức tạp như cấu trúc mô mạch người. Tôi nhìn kỹ bản đồ vài lần trước khi dõng dạc nói với giọng hết sức tự tin hết sức kiêu hãnh rằng:

“Em đừng có lo, đường này chắc chắn trăm phần trăm là đến chỗ."

May quá tôi không mồm điêu, tạ ơn trời phật vì tôi không tự vả mặt mình vì hai mươi phút sau, biển chỉ đường xuất hiện ngay trước mặt. Miyano Shiho cuối cùng cũng nhếch mép cười, vươn nửa người lên ghế lái tới mặt tôi, giọng rõ mỉa:

"Chúc mừng, sau hai lần lạc đường thì cuối cùng vị thám tử đại tài đây đã tìm được hướng đi chính xác."

Không biết có nên nhận lời khen ác ý này hay không. Tôi giật mép môi cười gượng mấy cái.

"Xin lỗi à, nếu em còn có điện thoại thì đã điều hướng nhanh hơn. "

"Đó là để ngăn cảnh sát định vị vị trí của chúng ta"

Cô ấy nói.

"Tôi nói anh, Kudo. Anh có nghĩ là mình hơi xui xẻo không?"

Tôi liếc nhìn cô ấy.

“Tôi tự uống thứ thuốc độc chết người do chính mình tạo ra và biến thành một đứa trẻ, rồi sau cùng cũng trở lại thành người lớn. Rồi vẫn vì tôi mà anh bị vướng vào một cuộc đời đầy sóng gió, bây giờ anh ném tôi ra ngoài đường vẫn còn kịp đấy."

“Đừng có ngốc như thế. ” giọng tôi bỗng chốc lạnh tanh, “Em nghĩ tại sao tôi lại chọn con đường này?”

Có lẽ ông trời đang giở trò trêu người tôi vì tôi với ổng không hợp cạ nhau lắm. Không còn gì khác, chúng tôi đi được nửa đường khi nhìn thấy vành đai xanh. Tốc độ xe đột nhiên chậm lại, tôi nhìn vào đồng hồ nhiên liệu và thấy kim đã ở mức cạn kiệt.

"Chậc, xe hỏng thật." Miyano Shiho bực bội chửi rủa và dựa lưng vào ghế.

Việc đổ xăng dưới trời nắng gắt thực sự là một công việc vất vả. Hơi nóng bốc lên từ bàn chân lên tới tận đỉnh đầu, chỉ mới vài phút mà tôi đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, áo bết dính hết vào da. Miyano Shiho bước xuống xe, tôi bảo cô ấy quay lại, dù trong xe nóng như lò hấp nhưng vẫn đỡ hơn là phải phơi trực tiếp cái nắng thiêu đốt này. Cô ấy vẫn nghiêng người về phía tôi, xoay tay áo lau mồ hôi trên trán tôi. Hơi ấm của cô phả vào đôi má nóng bừng của tôi qua lớp vải mỏng, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang râm ran chảy trong cơ thể mình, không còn là máu nữa mà là lửa ngục hực sôi.

Tôi đưa tay lên mặt mình và nắm lấy bàn tay của Miyano Shiho, bàn tay mịn màng thanh tú nhưng lạnh lẽo như thể đóng băng. Ai mà có thể tưởng tượng rằng chính đôi bàn tay này đã lấy mạng một người đàn ông ba tuần trước một cách ngọt xớt. Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ như muốn chìm trong cô ấy đến tận cùng vô tận.

“Vào trong xe đi.” Tôi nhẹ nhàng lặp lại.

Cô im lặng vòng người quay lại xe. Một lúc sau tôi đã đổ đầy bình.

Miyano Shiho vẫn im lặng trong suốt chặng đường còn lại, nhưng tôi có thể cảm giác được một ánh mắt vừa ủy mị vừa nóng bỏng sau lưng mình, như thể có một mồi lửa đang đốt cháy thân thể. Tôi vô thức nhìn vào ngón áp út trên tay phải đã chẳng còn gì nữa, chỉ còn lại một dấu vết từng đeo nhẫn trắng phao nơi da thịt rám nắng.




































Màn đêm buông xuống khi chúng tôi đến với Rosario, thành phố gần nhất trong khu vực. Chúng tôi đậu tạm xe ở một sân vận động bóng đá bỏ hoang, sân này bị các nhà xây dựng bỏ lại nhưng lại trở thành thiên đường cho đám con nít nhà nghèo khu ổ chuột. Chúng luôn tụ tập thành nhóm để chơi bóng gần chỗ đó, người Argentina dù cho thế nào cũng không thể từ bỏ bóng đá. Tôi phải tấp vào lề đường để tránh bị dính chúng mấy quả banh làm từ quần áo dơ cũ cuộn lại.

Tôi đây đương nhiên cũng đam mê bóng đá không kém gì người Argentina. Khi mới bước ra khỏi xe, một quả bóng lăn tới chân tôi, tôi lập tức quên hết tất thảy cảm giác mệt mỏi khi phải chạy trốn. Tôi hào hứng nhặt quả bóng lên, dùng đầu gối tung hứng vài lần như bản năng, sau đó đá trái banh đi một vòng cung hoàn hảo vào khung thành. Cả đám đứa trẻ trong sân đều há mồm ngạc nhiên trước kỹ năng của tôi và ngay lập tức kéo tôi vào chơi cùng chúng. Niềm kiêu hãnh ngạo mạn của tôi lấn át mọi thứ khác, và tôi đã chơi với chúng nửa trận đấu, đánh bại tất cả mọi đứa trên sân.

Mãi đến khi nhìn thấy Miyano Shiho đang đứng khoanh tay dựa vào xe , tôi mới dứt ra khỏi niềm đam mê bóng đá, liền chạy đến bên cô ấy và nở một nụ cười toe toét mang chút hối lỗi. Lông mày cô giãn ra, không hề trách móc, khóe miệng hơi cong lên.

"Mấy đứa trẻ đó sắp khóc đến nơi rồi. Khi gặp thú vui thì anh còn trẻ con hơn cả chúng."

Tôi gãi đầu cười tự hào.

"Tôi không khen anh đâu." Cô nhẹ nhàng đá mũi giày vào cẳng chân tôi.

"Tối nay chúng ta sẽ ở đâu? Ngủ trên xe thêm một đêm nữa thì tôi đây sẽ suy sụp thần kinh."

Cô ấy nói vậy bởi vì chúng tôi đã qua rất nhiều đêm trên xe, và đó là trải nghiệm tồi tệ. Nói thật, nhìn chúng tôi cũng khá đáng ngờ đối với dân địa phương, khuôn mặt Châu Á khác lạ, vừa dơ dáy vừa bụi bặm với không hành lý trong tay. Và vì chúng tôi hoàn toàn không thể đến những khách sạn bình thường, thế nên chúng tôi phải chọn lựa trong một trong số nhà nghỉ B&B tồi tàn. Sau khi trằn trọc đến khuya, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một nhà nghỉ ở quận Flores, một trong những nơi ít ỏi sẵn sàng nhận chúng tôi vào. Flores đã có kha khá vụ phản ánh về những ngôi nhà gỗ thấp tầng ở đó, điều này càng có nhiều thêm theo một cách sống động cùng thời gian, khiến người dân lo lắng về mức độ an ninh công cộng, tuy nhiên, chúng tôi dù sao cũng không có nhiều sự lựa chọn. Khi tôi kéo Miyano Shiho đã kiệt sức vào phòng, cô ấy mệt đến mức ngủ quên bên cạnh tôi.

Miyano Shiho nằm trên ngực tôi, cô ấy lên xuống theo nhịp thở của tôi nên tôi không dám thở mạnh. Tôi lặng lẽ nhìn dáng vẻ say giấc của cô ấy, trông giống như một con bướm.

Miyano Shiho đột nhiên lên tiếng, mi vẫn nhắm chặt nhìn vào bóng đêm đen kịt trong hốc mắt, giọng nói nghèn nghẹt gõ vào ngực tôi:

“Lúc tôi khoảng tám chín tuổi, chị tôi đã gửi cho tôi một bức ảnh. Ushuaia, điểm Cực Nam của Trái Đất. Chị ấy đang đứng trước đỉnh ngọn hải đăng ở nơi tận cùng thế giới và mỉm cười với tôi. Tất nhiên là tôi không thể ở bên chị, chị chỉ mỉm cười trước ống kính, rồi truyền nó đến tôi qua bức ảnh."

Ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy. Căn phòng dần im lặng, như thể mọi âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cảm thấy buồn ngủ, tôi nhắm mắt lại và chìm vào một vầng sương mù. Không biết qua bao lâu, nhưng tôi nhạy cảm bắt được một âm thanh, ý thức của tôi lan ra và hồi phục trở lại. Tôi nhìn thấy ổ khóa của phòng quay kêu lạch cạch, đột nhiên tôi hết cả buồn ngủ, tóc dựng đứng cả lên. Tôi đánh thức Miyano Shiho và ấn ngón trỏ lên môi cô ấy, cô ấy lập tức hiểu ra và lặng lẽ đứng dậy.

Khoảnh khắc cánh cửa mở toang, chúng tôi nhìn thấy thứ đang di chuyển là một núi thịt khổng lồ, người đàn ông này chắc là một trong những người to lớn nhất mà tôi từng thấy. Lấy hết can đảm, tôi đá chiếc gạt tàn dưới chân mình lên đầu anh ta. Một cái "Kinh! ", một cột máu phun ra, người đàn ông ôm đầu đau đớn.

Khi chúng tôi chạy đến cầu thang, người chủ nhà nghỉ bất ngờ từ đâu bước tới chặn đường. Bọn chúng đi thành một nhóm, và trên tay thằng cằm đầu đang cầm một khẩu súng. Tôi điên tiết lên như bị cuồng phong nhập, lao thẳng từ trên lầu xuống, quăng toàn bộ sức nặng của mình vào hắn ta. Cùng lúc đó, tiếng súng nổ và đạn để lại những cái lỗ xấu xí trên trần nhà. Tôi chặn nòng súng của hắn và giật lấy, rồi hắn đạp tôi lăn sang một bên, khẩu súng ngay lập tức tuột khỏi tay tôi theo quán tính và trượt sang bên khác.

Miyano Shiho nhanh chóng nhặt nó lên.

"Haibara!"

Cô cau mày, ngón tay bóp cò trong một tiếng Đoàng xé toạc màng nhĩ.

Tôi thoáng chốc quên bén cả bọn cướp đang tấn công mình, trong ánh mắt chỉ có mình cô ả. Tôi lập tức đứng dậy và đưa cô trốn thoát khỏi cơn ác mộng mang tên B&B này.

Ngoài trời thiên đình kia đang khóc, mấy hạt mưa ngâu lộp độp đập vào người tôi, rơi xuống đất lỏn tỏn, chúng khiến tôi cảm thấy cái lạnh thấu tận xương. Tôi nhảy lên xe, đạp chân ga rời đi, bỏ lại cái nhà nghỉ chó má ở phía sau, không phanh lại cho đến khi hình bóng của nó biến mất, tan vào màn đêm.

Tiếng thở hồng hộc của chúng tôi vang vọng trong chiếc xe chật hẹp, đan xen với nhau thành một mớ hỗn độn hổ lốn mơ hồ. Tôi quay đầu lại nhìn Miyano Shiho, rồi cô ấy cũng nhìn tôi. Nước mưa trên mặt cô tựa như nước mắt, trên môi hiện lên nụ cười sầu đắng cay nghiệt.

“Kudo, anh nhìn xem. Tôi giết người không ghê tay nữa rồi.” cô nói, chua chát.

“Anh muốn bên tôi làm chi nữa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro