Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Shinichi nhìn quanh, cậu đang đứng giữa hành lang bệnh viện. Cậu bối rối không hiểu sao đột nhiên mình lại ở bệnh viện, nhớ mang máng là mình đã ngất đi khi cứu Shiho. Sau đó, cậu nhìn thấy những người thân yêu đang tụ tập ở hành lang trước phòng của mình.

"Cậu ấy đang trong tình trạng hôn mê," Araide Sensei nói.

Mọi người đều khóc. Shinichi càng thêm bối rối. Hôn mê cái gì chứ? Cậu vẫn ở đây mà!

"Bố! Mẹ! Ran! Con ở đây mà!" Shinichi gọi, nhưng dường như không ai nghe thấy giọng của cậu.

Rồi cậu thấy sự náo loạn khi Sonoko muốn đánh Shiho.

"Cái quái gì thế Sonoko! Sao lại thô lỗ với Shiho như vậy!" Shinichi trách móc nhưng một lần nữa, Sonoko và mọi người không nghe thấy.

Shinichi vẫy tay trước mặt họ, từng người một. Nhưng không ai nhận ra sự hiện diện của cậu. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Sau đó, khi Shiho đã rời đi, Ran và Yukiko được phép vào phòng, Shinichi sững sờ trước cảnh tượng đó. Cậu nhìn thấy chính mình nằm trên giường trong phòng cấp cứu. Gương mặt nhợt nhạt, bất lực. Tất cả các thiết bị y tế đều được gắn lên cơ thể của cậu. Đây là cảnh tượng và trải nghiệm kỳ lạ nhất mà Shinichi từng trải qua. Cậu tự véo má mình, mong đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng ngay cả khi đang ở trạng thái linh hồn, cái véo đó vẫn đau. Điều này là thật.

Ran và Yukiko khóc bên cạnh giường của cậu. Shinichi càng buồn hơn.

"Ran... Mẹ... Con ở đây..."

Shinichi cố gắng chạm vào họ, nhưng cậu không thể. Cậu không thể chạm vào bất cứ thứ gì, chỉ như một cái bóng.

"Mình phải trở lại cơ thể..." Shinichi lẩm bẩm.

Cậu leo lên giường và nằm xuống người mình. Nhưng không có gì xảy ra. Cậu và cơ thể mình không hợp nhất. Cậu chỉ là một linh hồn bây giờ.

"Tại sao lại thế này? Sao mình lại trở thành thế này?" Shinichi cúi đầu buồn bã. Liệu có cách nào để cậu có thể trở lại với cơ thể không?

"Vô ích thôi," một giọng nói vang lên.

Shinichi quay lại và thấy một người phụ nữ da đen với vẻ ngoài đầy quyến rũ đang dựa vào khung cửa phòng cấp cứu.

"Hả? Cô có thể nhìn thấy tôi sao?" Shinichi hỏi.

"Tất nhiên, tôi gần giống như cậu," người phụ nữ trả lời.

"Cô hôn mê à?"

Người phụ nữ bật cười, "tôi đã chết rồi."

"Hả?" Shinichi nhìn qua lại giữa cô ấy và cơ thể của mình.

"Nhưng cậu thì chưa."

Shinichi tiến đến gần cô ấy, "Vậy cô có biết cách nào để tôi quay lại cơ thể mình không?"

Người phụ nữ thở dài, "Theo kinh nghiệm của tôi, cậu phải hoàn thành một điều gì đó. Một việc mà cậu phải làm. Nếu cậu làm được điều đó, cậu sẽ hợp nhất lại với cơ thể."

Shinichi nhíu mày, "Điều gì chẳng hạn?"

Người phụ nữ da đen nhún vai, "Tôi không biết, có thể là bất cứ thứ gì."

"Nhỡ đâu tôi không bao giờ tìm ra thì sao?"

"Luôn có một khoảng thời gian nhất định. Cậu sẽ hôn mê trong khoảng thời gian đó, nhưng nếu qua thời gian mà cậu vẫn chưa tìm ra, thì cậu sẽ chết."

"Khoảng thời gian đó là bao lâu?"

"Không bao giờ chắc chắn, mỗi linh hồn một khác."

"Vậy là tôi phải tìm ra điều đó, mặc dù tôi không biết nó là gì..." Shinichi bối rối lẩm bẩm, chống cằm suy nghĩ.

"Nghe này, cậu nhóc. Có người nói rằng, con người mắc bệnh vì linh hồn của họ đang phải chịu một hình phạt mà họ không biết. Cũng như tình trạng hôn mê, có một hiện tượng nào đó mà cậu phải trải qua. Hãy mở mắt, mở tai và mở lòng ra để hiểu tất cả."

"Nhưng nếu tôi chỉ là một linh hồn và không ai nhìn thấy tôi, làm sao tôi có thể tìm ra điều đó?" Shinichi nói trong tuyệt vọng.

"À... thì đi tìm một đứa trẻ có khả năng ngoại cảm nào đó mà nhờ..." người phụ nữ đứng thẳng dậy, định rời đi.

"Cô định đi đâu?"

"À... tôi chỉ là một linh hồn lang thang, có thể làm gì khác ngoài việc đi loanh quanh?"

"Tên cô là gì?"

"Cứ gọi tôi là Angie."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro