Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vẫn Yêu Như Ngày Đầu - Chương 1

Tác giả : Mùa Hè Có Tuyết Rơi

Trong một quán cafe yên bình, mọi người đang thanh thản ngồi trò chuyện bình yên bình, thì tại một góc bàn nọ:.

"Ran, tôi biết làm vậy không tốt. Nhưng xin cô hãy rời xa Shinichi." – Cô gái có mái tóc nâu nói trong vô cảm.

"Tại sao?. Cô là ai mà có quyền yêu cầu tôi làm điều đó?." Ran bình tĩnh hỏi lại.

"Tôi là Miyano Shiho, cộng sự của anh ấy trong thời gian qua. Chắc cô chưa biết Conan Edogawa thật chất là Shinichi Kudo nhỉ?." – Shiho cười một cách mỉa mai. Nói rồi Shiho quăng một sắp hình lên bàn.

"Cô xem đi, tôi và anh ấy đang ở cùng nhau. Chính cô là kẻ hoại hạnh phúc của người khác" – Nói rồi Shiho đứng dậy "Chát" tát một cái đau điếng vào mặt cô. Khiến mọi người trong quán, tò mò quay lại nhìn hai người.

Thật nực cười chính cậu ta là người tỏ tình với cô trước, thế mà giờ đây nói cô là người thứ ba.

"Cô thử nghĩ mà xem nếu như Shinichi yêu cô thật lòng, thì sẽ giấu cô mọi thứ sao?. Cô biết sao mà ba cô bị bọn áo đen bắn không?. Bởi vì Shinichi vì muốn cứu tôi không tiếc đem tính mạng của cô và ba cô ra trao đổi."

"Chỉ có cô ngu ngốc cho rằng anh ấy yêu cô thật lòng, thật ngây thơ. Hay cô muốn nói Shinichi có lý do riêng nên mới giấu cô. Để tôi nói cho cô biết anh ấy làm vậy để bảo vệ an toàn cho tôi, thử nghĩ mà xem một người hay hẹn hò với Shinichi, và một người được anh ấy giấu trong bóng tối, che chở, yêu thương. Một khi bọn chúng biết anh ấy vẫn còn sống, tất nhiên muốn bắt cậu ấy thì phải bắt người quan trọng của cậu ấy trước đã, và người ấy chính là cô đấy Mouri Ran, cô chỉ là hình nhân thế mạng cho Miyano Shiho này mà thôi." – Từng câu mà Shiho nói như nhát dao mà đâm thẳng vào trái tim Ran, những lời nói châm chọc, đầy mỉa mai dành cô nó khiến cô mất đi toàn bộ lí trí.

Cô không thể tin được Shinichi lại là con người như vậy, cậu ấy không phải là Shinichi mà cô từng biết nữa rồi.

"Tôi không tin, Shinichi không phải người như vậy." – Ran bịt hai lỗ tai mình lại, không muốn nghe những điều Shiho đang nói nữa, mọi thứ điều là giả dối, tại sao Shinichi lại có thế đối xử với cô như vậy.

"Cô không tin cũng được, nhưng những tấm hình trên bàn là chứng mình cho những gì tôi nói là sự thật." Shiho dồn ép Ran vào đường cùng, bắt cô phải tin những gì mình nói.

"Thế tại sao Shinichi không tự mình nói với tôi, mà nhờ cô." Ran ngước mặt lên nhìn Shiho, cô đang cố níu kéo tia hi vọng cuối cùng.

"Bởi vì, anh ấy chán ghét nhìn thấy cô, một con đàn bà thích bám đuôi khóc nhè, luôn gây rắc rối, phiền phức cho anh ấy. Một con hồ ly tinh chen vào giữa tôi và anh ấy."

Ran buông hai tay xuống, lặng câm nhìn vào khoảng trống hư vô. Nhìn thấy Ran như vậy Shiho biết cô ấy đã tin những gì mình nói, cô cười một cách thỏa mãn.

"Mouri Ran, coi như tôi có lỗi với cô, chỉ cần cô không bao giờ quay về đất nước Nhật Bản này nữa, thì cuộc sống sau này của cô sẽ bình yên, nếu không đừng trách Miyano Shiho này độc ác. Shiho nắm chặt lòng bàn tay lại, ánh mắt căm hận thì nhìn Ran."

"Bây giờ tôi phải về nhàu nấu cơm cho anh ấy, cô cứ từ từ ở đây mà suy nghĩ đi." Shiho đứng dậy cầm lấy ly nước tát vào mặt Ran, rồi xoay người bỏ đi. Mọi người trong quán đều xoay lại chỉ trỏ xầm xì to nhỏ, mắng cô kẻ thứ ba, giựt chồng người khác.

Sau khi Shiho bỏ đi, Ran vẫn ngồi đó những giọt nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống. Cô tự nói với bản thân mình: "Ran Mouri mày không được khóc, cậu ta không đáng." Tại sao?. vậy hả Shinichi?. Chính cậu kêu mình chờ cậu, người tỏ tình trước cũng là cậu, nếu như ngay từ đầu cậu không cho tôi hy vọng thì tôi đâu có đau khổ như bây giờ. Tại sao vậy hả?. Cô không thể ngăn được những giọt nước mắt mình ngừng rơi.

Cô nhìn những tấm ảnh trên bàn, toàn là những nơi mà cô và Shinichi đã từng đi qua. Những kỉ niệm đẹp của hai người hóa ra tất cả thuộc về một cô gái khác.

Những lời mà Shiho nói cứ vang vọng về trong cô lúc này.

"Shinichi làm thế là để bảo vệ tôi."

"Shinichi chỉ đang lợi dụng ba cô mà thôi."

Tại sao.? tại sao lại đối xử với ba tôi như vậy, ông ấy có tội tình gì để mấy người làm như vậy. Tại sao vậy hả Shinichi?. Hóa ra ngay từ đầu tất cả đều là giả dối, chỉ có mình tôi cố gắng cho đoạn tình cảm này thôi sao, có lẽ do tôi quá ngu ngốc nên mới tin vào lời hứa hẹn của cậu dành cho tôi.

------------------------------------------------------------------------------------------------
"Shiho nè, có thật chúng ta đang yêu nhau không?." – Shinichi nằm trên giường bệnh vô cảm nhìn ra cửa sổ bệnh viện, ánh mắt cậu trầm lặng, yên tĩnh như mặt hồ, ngoài kia là những lá cây đang rơi nhẹ nhàng, mà thoang thoát nổi buồn. Tại sao khi tỉnh dậy được nhìn thấy người mình yêu mà cậu không thấy vui mừng chút nào, cảm giác của cậu lúc này cảm thấy thiếu mất thứ gì đó, mà cậu đã đánh mất.

Cốc nước trên tay Shiho ngưng đọng, cô cười một cách miễn cưỡng: "Em biết anh hiện giờ đã quên hết mọi thứ, cả những kỉ niệm đẹp của tụi mình." – Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, cô biết cô làm làm vậy là ích kỷ, lợi dụng anh mất trí, giành anh cho riêng mình. Nhưng chỉ cần Ran rời khỏi đất nước này, thì anh sẽ chẳng bao giờ nhớ lại, lúc đó anh chỉ là của riêng Miyano Shiho này thôi.

"Anh xin lỗi, em đừng khóc" – Shinichi đưa tay lau khô giọt nước mắt cho Shiho, mặc dù anh cảm thấy có gì đó không đúng. Linh cảm của một thám tử đang mách bảo anh, cô ấy nói dối.

"Anh à, bé Shin quên bé Ran rồi." – Yukiko đứng ngoài cửa nhìn vào, bà nhìn Ran từ nhỏ đến lớn, luôn xem cô như con gái của mình. Nhưng chính cô gái này phá đi hạnh phúc của con trai bà. Bà úp mặt vào chồng mình khóc nức nở. Yusaku ôm vợ mình cũng không đồng tình với cách làm của Shiho, mặc dù cô ta đã cứu con trai mình một mạng.

"Em yên tâm, hai đứa nó yêu nhau như vậy. Chắc chắn Shinichi nó sẽ nhớ ra bé Ran."

2 năm sau.

Tại sân bay quốc tế, dòng người qua lại đông đúc, lần này Shinichi phải đi công tác ở Mĩ 6 tháng. Shiho muốn theo anh, nhưng lại có dự án quan trọng khiến cô phải ở lại, từng cầu xin anh ở lại, nhưng Shinichi bảo cô ích kỷ, chỉ biết có riêng mình. Nếu anh yêu cô thì cô đâu cần phải như vậy, cứ phải sống trong sợ hãi ngày nào đó Mouri Ran sẽ quay về cướp anh đi.

"Shinichi, sau khi anh đi công tác về chúng ta làm đám cưới được không.?" – Shiho đứng ở sẫn bay tiễn anh đi, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy bất an, anh luôn có nhiều lý do để ngăn không cho đám cưới xảy ra trong hai năm qua. Cô không muốn tiếp tục lo sợ mất anh như vậy nữa, đã quá mệt mỏi rồi.

"Anh..." – Shinichi lưỡng lự, anh cũng không biết vì sao, mặc dù Shiho luôn ở cạnh anh hai năm qua, nhưng anh luôn xem cô là em gái mà chăm sóc, trong những giấc mơ của anh, người khiến con tim anh rung động không phải Shiho. Trong mơ anh thấy một cô gái có mái tóc đen dài mượt, đang xoay lưng về phía anh, có lúc thì mơ thấy hai người đang nô đùa bên nhau, nhưng mọi thứ quá mơ hồ khiến anh không biết đâu là thật, đâu là giả.

"Anh hứa với em đi được không." – Shiho níu lấy tay áo, không cho anh đi, một ngày anh còn chưa hứa thì cô không an lòng.

"Được." – Nếu đã như vậy thì cưới đi, dù sau Shiho cũng đã chờ anh quá lâu rồi.

Nhưng không một ai ngờ rằng, chuyến đi định mệnh này lại thay đổi tất cả. Nếu biết trước, thì có chết cô cũng sẽ không để anh đi.

Đã ba tháng qua, những tin nhắn, những cuộc điện thoại thưa dần, mỗi lần cô hỏi thì anh bảo anh bận, nhưng cô luôn cảm thấy bất an. Cô sợ sẽ mất anh, sợ anh sẽ rời xa minh, cô tự hỏi nếu mình chết rồi Shinichi có quay về bên cô không. Shiho khóc, những sai lầm của mình cô không hối hận, cô làm tất cả vì anh, tại sao Shinichi không hiểu cho cô chứ.

Nỗi sợ hãi của cô một ngày lớn dần khi mà ba mẹ, bạn bè của Shinichi đều căm ghét cô, nếu không phải cô lấy tính mạng của Shinichi ra uy hiếp họ không được nói sự thật cho cậu ấy nghe, thì chắc gì người ở bên cạnh cậu ấy bây giờ là cô được. Cô sợ một ngày nào đó, họ sẽ nói sự thật cho Shinichi nghe, và cậu ấy sẽ rời xa mình mất.

Mouri Ran tại sao chứ, tại sao không có cô trong cuộc đời cậu ấy, thì Shinichi vẫn không yêu tôi, mặc cho tôi cố gắng vẫn không có được trái tim của cậu ấy chứ.

Khi chúng ta xa nhau, tớ mới biết tình cảm ấy khắc cốt ghi tâm.

Tại sao tớ lại không nhận ra.

Gặp được cậu chính là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời tớ.

Cậu cùng tớ dầm mưa.

Mỗi một kỉ niệm đều là hình bóng của cậu.

Với trái tim thuần khiết.

Lưu ý: Những chữ in nghiên là dòng suy nghĩ của nhân vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro