[ShinRan] Sườn xám ... hay màu môi?
Tác giả: Lattecoffee
https://www.quotev.com/story/12601201/工藤夫妇婚后の不纯洁日常
Một tin nhắn từ chồng cô, Kudo Shinichi: Em yêu, khi nào em về nhà! anh đói!
Ran Kudo: Xin lỗi, (. ・ _ ・.) ノ Sorry ~, Shinichi ... Có lẽ em không thể về nhà trước bữa tối.
Kudo Shinichi: [○ ・ ` Д' ・ ○]! ! Mấy giờ em về nhà? anh sẽ đón em.
Kudo Lan: o (╥﹏╥) o, em chưa biết ...
Kudo Shinichi: ......
'Shinichi ... Anh tức giận sao?'
Người chồng vừa đi công tác nửa tháng mới về, thế nhưng vợ anh lại ở trong đoàn làm phim quay cả một buổi chiều, cô còn không biết chính xác khi nào mới về được. Kudo Ran đem điện thoại đã im lặng đặt nó sang một bên, nghiêng người nhìn mình trong gương từ trên xuống dưới bên trong phòng thay đồ, cô mặc một chiếc sườn xám màu đỏ với những đường xẻ đến tận đùi, và chiếc cúc áo bên phải chỉ cài đến thắt lưng, bộ ngực vốn đầy đặn và đáng tự hào của cô bị chiếc áo lót thể thao vừa mặc vào ép lại để lộ ra một đường cong đáng yêu, nhưng những hằng ở trên người khiến cô cau mày khó chịu. Cô thở dài nhìn người phụ nữ trong gương, nhớ lại dáng vẻ lo lắng của gia đình ở nhà, cười nhẹ tự nói: "Cái tên đói khát ..."
Khi cài đến chiếc cúc áo cuối cùng, có một giọng nói thúc giục từ trợ lý đạo diễn: "Cô Kudo? Cô thấy bộ quần áo có vừa không ..."
"Có vừa không? Hình như có chút không vừa đi, cũng may là trợ lý đạo diễn đi cùng cô mua áo lót thể thao, ép một chút tạm thời vẫn ổn, cô cao giọng: "... Em chờ một chút, tôi sẽ xong ngay."
Sau khi sửa sang một hồi, cô mới mở cửa đi ra ngoài. Cùng trợ lý đạo diễn đi vài vòng mới tìm ra nơi đoàn phim lấy cảnh quay. Tất cả đều là lỗi tại trường đại học đã sửa chữa và tân trang lại trong những năm gần đây, tuyến đường mà cô nhớ trước đây đã bị thay đổi, làm cô phải xách váy chạy quanh khuôn viên trường nhưng cũng tốt, đã một thời gian dài không trở lại trong thăm chốn cũ nhưng thật đáng tiếc là Kudo Shinichi không có ở đây.
Vì đối tác không có kinh nghiệm về võ thuật, nên một cảnh mất quá nhiều thời gian để quay bù, lúc kết thúc công việc mặt trời đã sắp lặn. Kudo Ran rời khỏi trường quay lấy điện thoại ra xem, nhưng không có tin nhắn nào đến.
"Quả nhiên là giận rồi ..." Cô đành phải gửi cho anh một tin nhắn nói rằng ngay bây giờ đã có thể về nhà.
Ngay lập tức có tin nhắn đến, Kudo Shinichi: 'Cổng phía đông'
'Cổng phía đông?' Cổng phía đông ở đâu? Kudo Ran chưa kịp suy nghĩ thì đã có một tin nhắn khác: 'Đừng đến đây, anh sẽ tìm em.'
Khi Kudo Shinichi xuất hiện trước mặt cô trong bộ vest chỉnh tề, cô hơi ngạc nhiên.
"Anh và thanh tra Megure tới đây điều tra vụ án." Kudo Shinichi đem chiếc áo chiếc áo trên tay khoác lên người cô: "Ngay khi kết thúc anh chạy đến đón em. Em có thể đi chưa?"
Kudo Ran gật đầu: "Nhưng em phải đi thay quần áo." Cô lắc lắc góc áo trong tay, lúc này Kudo Shinichi mới nhận ra cô vẫn đang mặc phục trang của đoàn phim. Khoác lên mình bộ sườn xám xẻ tà, vẻ đẹp và đường cong của người phụ nữ phương Đông được bộc lộ một cách sinh động.
"Màu đỏ này, nhìn rất đẹp có thể đừng thay..." Anh thốt lên, làn da của cô trắng nõn mặc màu đỏ làm kiểm soát nó rất vừa vặn, thêm cả đôi môi đỏ mọng...: "Màu son này cũng đẹp, em có thể hôn không? "
Không chút do dự, Kudo Ran nhón chân hôn lên trên mặt anh một cái, một dấu môi xinh đẹp được in trên bên mặt Kudo Shinichi: "Thế nào? Đây là màu em chọn, lâu lắm mới chọn được một màu ưng ý như vậy! Bên Nhật hết hàng rồi, là của Sonoko .. "
"Sao hôm nay Ran chủ động thế?" Anh ôm mặt đột nhiên nở nụ cười.
Kudo Ran hừ một tiếng, sao? Anh không muốn để cho cô ấy hôn sao?
Anh vòng tay qua eo cô kéo cô đến trước mặt mình: "Anh thích sự chủ động của em." Nói xong, một đôi môi ấm áp của anh tiến lên, mút nhẹ cô rồi từ từ làm mờ đi phần son còn lại.
Cô lau môi, trên tay lập tức bị nhuộm đỏ, nhìn người bên cạnh như đang xem kịch hay, cô liếc mắt nhìn anh một cái rồi đẩy anh ra lải nhải bỏ đi: "Anh nói gì.... Ai muốn chủ động ... em mới không chủ động ... Rõ ràng là Shinichi ..."
Kudo Shinichi cúi đầu đi theo phía sau, đỏ mặt đắc ý.
"Lát nữa đi ăn cơm đi. Buổi sáng Sở cảnh sát thị có một vụ án, anh đã đưa Conan đến văn phòng thám tử rồi." Nếu như không đến văn phòng, anh cũng không biết là nhân lúc anh đi công tác đến New York cô ở nhà đã tự mình nhận một bộ phim nhỏ đóng một vai phụ: "Đúng rồi, giáo sư Watero thế nào, ông ấy có ổn không? anh đã không gặp ông ấy trong một thời gian dài." Kudo Shinichi đứng ở cửa phòng thay đồ đợi cô ấy, kiểm tra thời gian đã 6 giờ.
"Ông ấy ... ông ấy vẫn rất tốt," Ran Kudo đáp lại một cách ngắt quãng rồi mở nhẹ cửa, "Shinichi ... anh có thể đưa túi cho em được không, em quên lấy một thứ."
"Ồ" anh nói đầy ẩn ý, "là cái này à?" Anh ấy lôi một góc chiếc áo lót màu trắng sữa từ trong túi quần áo ra ...
Cô đưa tay ra xin anh, Kudo Shinichi nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn với lên hết cỡ, anh vươn tay nắm lấy rồi từng bước đi về phía cô, đóng sầm cửa phòng thay đồ lại, ánh mắt như vậy cô đã thấy rất nhiều lần, cô ấy đỏ mặt hét lên, "Shinichi Kudo!"
Đôi má ửng hồng thật xinh đẹp.
"Gọi lại đi, nếu gọi nữa, trợ lý đạo diễn sẽ tới đây." Kudo Shinichi vuốt ve bàn tay đang nắm trong tay, nhìn lỗ tai cô dần dần càng đỏ hơn, ôm sườn xám đã cởi một nửa, cảnh giác nhìn theo anh.
Anh vẫn đưa nó cho cô: "đồ ở đây, em có thể thay"
Anh đứng ở đây như một khúc gỗ, hỏi cô có thể thay như thế nào: "anh đi ra ngoài trước..."
"Không còn đủ thời gian, người bên ngoài vẫn đang đợi, em còn muốn ở lại sao?" Anh đặt áo vest sang một bên, làm bộ đứng dậy muốn giúp cô.
"Vậy thì anh xoay qua ..." Chút nữa cô sẽ phải cởi sạch quần áo, cho dù đã là vợ chồng bao năm, cô vẫn cảm thấy vô cùng ngại ngùng khi thay quần áo trước mặt anh ấy.
Anh ngoan ngoãn quay đi, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn cảm thấy toàn thân nóng lên máu cuộn trào khắp người, và cô có thể cảm nhận chân mình đang run lên khi cô cởi cúc áo trên thắt lưng ...
Sột soạt, âm thanh duy nhất trong phòng thay đồ nhỏ là tiếng cọ xát của vải phát ra.
Ran Kudo trong gương, không biết từ lúc nào người đàn ông đã cởi cúc áo vest màu xám đen và mở khuy măng sét của chiếc sơ mi trắng, nhưng mắt anh vẫn luôn dán chặt vào cô.
Cô cực kỳ xấu hổ nhưng vẫn phải đưa tay ra để tìm đồ lót của mình, nhưng anh đã đi trước cô một bước. Kudo Shinichi ôm cô từ phía sau và khóa cô vào giữa anh và chiếc gương để ngăn cô di chuyển. Anh ấy liên nhẫn cởi tất cả các nút thắt của bộ sườn xám dụ dỗ cô để lộ phần thân trên: "Tại sao anh không biết sườn xám của Trung Quốc được mặc bên trong là loại này?" Cô ấy cần phải ép ngực khi tập karate anh có thể hiểu, nhưng kiểu mặc với sườn xám thế này thật không đẹp. "Lần sau, hãy mua một bộ vừa vặn."
Búi tóc sau đầu cô bị kéo ra làm cô chú ý, cô nhìn mình trong gương, mái tóc đen như mực loang lổ , thân hình trắng như tuyết, bộ sườn xám đỏ và đôi mắt rực lửa của anh. Phòng thay đồ không lớn, kể từ khi anh bước vào, Kudo Ran đã đứng trước gương, lúc này khi anh đến gần, cô không cần nhìn cũng biết anh đang ở gần cô như thế nào.
Giọng cô run run: "Đó là do đoàn phim chuẩn bị ..." bởi vì kích thước quần áo của đoàn phim chuẩn bị quá nhỏ, nếu không ép ngực, cô sẽ không thể mặc nó vào được, tiếp theo... Cô chưa kịp mặc đồ lót vào thì anh đã đưa tay lên nắm chặt lấy xoa nắn rất đau: "Đau quá Shinichi"
"Anh cũng đau ..." Không khí nóng rực mà anh thở ra bao quanh cô, anh hôn lên cổ, lưng cô ... Hai bàn tay to xoa xoa hai bầu ngực, theo bụng nhỏ đi xuống phía dưới vén sườn xám lên chen vào: "Em bắt đầu quay khi nào vậy? Sao em không nói với anh? Hửm?"
Cô giật mình, anh không phải muốn làm ở đây chứ? Sao có thể như thế được? "Đừng ... ưm" đầu ngón tay cắm vào thăm dò khuấy động khiến cô bất giác rên rỉ: "Em ... không cố ý, là Sonoko..."
Chỉ bằng một cái búng tay, chiếc thắt lưng kim loại đã được dùng sức cởi ra, lớp vải duy nhất còn sót lại cũng bị anh kéo xuống, bề mặt kim loại trượt xuống theo làn da trần trụi khiến toàn thân nổi lên một tần da gà.
Kudo Ran đang nghĩ đến việc trốn tránh anh, nhưng không ngờ anh lại xông vào nhanh như vậy.
"Anh ..." Cơ thể căng đầy đến mức khiến cô cảm thấy vừa thoải mái vừa sợ hãi, cắn môi quay đầu thuyết phục anh, "Shinichi... về nhà ... về nhà được không?"
Kudo Shinichi lần này thành công được lấy lòng, nhưng không muốn buông ra chút nào, nắm lấy cái eo thon thả đâm tới cùng. Không mặt nhỏ bé của cô bị giữ chặt nâng lên "đã quá muộn...."
Đầu lưỡi cũng không chịu thua kém chen sâu vào, bên dưới cũng không chịu thua kém đâm vào vừa sâu vừa tàn nhẫn.
Tấm gương trước mặt nhẵn nhụi, sức lực Kudo Ran không có điểm nào tựa vào nó, nên chỉ có thể dùng tay trái nắm lấy anh cầu xin, "không cần ..."
"Tại sao không cần?" anh nắm lấy tay cô đưa đến chỗ giao hợp giữa hai người, ướt đẫm lầy lội không chịu nỗi? "Đã như thế này rồi mà em còn nói không cần sao?"
Trong gương, chiếc quần âu của người đàn ông đã trượt xuống đất, lẫn với chiếc sườn xám mà người phụ nữ đã cởi ra.
Mặc dù tay của cô chống ở trước gương, nhưng cô ấy chỉ có thể dựa vào cơ thể của người đàn ông.
Không biết từ khi nào, thân thể đã ngập nước như thế này ... Cô xấu hổ đến mức muốn khoan một cái lỗ để chui xuống, vật tráng kiện dày cứng trong cơ thể không ngừng va chạm, tình triều cuồn cuộn, càng ngày càng nhiều cuộn trào tuôn ra ngoài...
Với sự thỏa hiệp của cô, anh giống như một con sói đói đã lâu không được ăn thịt, nhanh chóng ăn tươi nuốt sống cô, từng cái từng cái đập vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô rồi nghiền nát cô, thịt mềm bị làm cho càng siết chặt hơn...
Hai chân cô run rẩy không thể đứng vững, quay đầu lại cầu xin anh thương xót: "Nhẹ.. Nhẹ một chút Shinichi".
Nhưng anh không có ý định thương xót chút nào, ngẩng đầu nhìn vào phía trong gương, một người cởi trần, một người mặc quần áo xộc xệch, vết đỏ trên vòng tròn trắng như tuyết tăng thêm một chút nhìn rất rõ ràng. Sự đối lập giữa thân thể trắng nõn và ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt của anh dừng lại ở khối vú rủ xuống theo trọng lực, đầu trướng đến phát đau, hạ thân cũng như thế.
"Ran ..." Anh gọi tên cô, khi cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt chưa thỏa mãn của anh, anh cũng nhìn thấu sự quyến rũ trong mắt cô, nhấc đôi chân mềm mại của cô lên rồi treo ở khuỷu tay. Hơi thở hổn hển anh nắm lấy bộ ngực vẫn còn đang lắc lư run rẩy của cô, phí dưới đập vào hàng chục lần, và sau đó đột ngột rút ra.
Khoảnh khắc hoàn toàn rút lui, Ran Kudo thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đang nheo lại vô tình quét vào trong gương, đôi chân mảnh khảnh của người phụ nữ bị kéo lên, lối vào loé lên ánh nước sáng rực, cũng bao phủ thứ màu xanh tím sưng tấy ướt át của người đàn ông, phần đỉnh hung tợn từng chút từng chút một chọc vào, mỗi một động tác đều có thể kéo ra thịt mềm bên trong, mật dịch bị kéo ra chảy xuống hai chân, dâm thủy ngập tràn ... Cô co rút không dám nhìn nữa.
Giống như cố ý, anh dùng hai bàn tay to ôm chặt lấy hai bầu ngực, đầu ngón tay chơi đùa kẹp chặt hai đầu vú đỏ ửng đang cương cứng chơi đùa, bên dưới lại ưỡn người một cái tiến vào thật sâu.
Trước khi cô định thần lại, bên dưới như bị đâm vào chỗ sâu nhất làm cô không kìm nén được mà hét lên.
Động tác của Kudo Shinichi lập tức dừng lại, tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, một lúc sau có tiếng gõ cửa, là giọng của trợ lý đạo diễn.
"Kudo-sensei? Cô lại gọi tôi à? Có chuyện gì sao?"
Kudo Ran lúc này thật sự khóc không ra nước mắt, nếu trả lời như vậy không phải sẽ bị người ta phát hiện sao? Nhưng nếu không trả lời, sợ rằng người bên ngoài sẽ đi vào.
Cô vội vàng cầu cứu anh, nhưng chỉ nghe anh nói: "Đây là trợ lý đạo diễn của em... Sao em không giải thích với cô ấy một chút đi?" Vừa dứt lời, anh đã ôm lấy eo thon của cô động đậy nông cạn rút ra chập rãi như gãi ngứa, nhột nhột đến mức cô không dám phát ra âm thanh trong cổ họng, cố hết sức xoắn người để giữ cho anh không động đậy, cố gắng khôi phục điệu: "Không ... không sao đâu. ... "
"Ồ, tôi thấy cô vào rất lâu rồi? Có vấn đề gì không? Có muốn tôi giúp không?" Trợ lý đạo diễn lại gõ cửa.
"Không, không cần ..." Cô oán hận liếc nhìn người đàn ông phía sau, tên này mới là vấn đề lớn: "Tôi tự làm được..."
Kudo Shinichi bị xoắn đến thoải mái, hiện tại nhìn cô trong lòng tiến thoái lưỡng nan, anh thương xót lật người cô lại, ghé vào tai kiến nghị : "Cứ nói không được cởi quần áo, để cho cô ấy về trước đi, ngày mai sẽ trả lại cho cô ấy." Vừa nói, anh vừa đâm vào mông nhỏ của cô, lực của vài cái vuốt ve đó truyền thẳng vào tim làm Ran Kudo mềm mại đến mức cô không thể kìm chế được những tiếng rên rỉ đầy quyến rũ đã dân đến miệng của mình, nhưng vẫn phải cố nghiến chặt răng.
"Chiếc váy này của trợ lý đạo diễn mượn hơi nhỏ. Vợ tôi có thể mặc vào, nhưng bây giờ rất khó cởi ra, nên mặc về nhà trước rồi hôm khác mang trả có được không?" Cuối cùng Kudo Shinichi vẫn lên tiếng.
Trợ lý đạo diễn bên ngoài sững sờ một lúc, chẳng trách người đàn ông đi cùng Kudo-sensei lúc nãy không thấy đâu, hóa ra là ở bên trong: "Không sao đâu, cảnh này đã quay xong, trang phục tạm thời cũng không cần dùng đến nữa Kudo-sensei chỉ cần bảo quản nó thật tốt, hôm khác có thể quay lại trả. "
"Có được không? Kudo-sensei ..." Kudo Shinichi cắn nhẹ vành tai cô khẽ mút , khiến cô lại run lên. Cô ấy đã bị bắt nạt đến nỗi không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, ấp úng và kìm nén lắc đầu và nói rằng cô ấy không thể.
"Tôi nghĩ Kudo-sensei vừa rồi cú xoay rất rất đặc sắc, tinh thần rất tốt. Chúng ta có thể thay đổi tư thế ..." Kudo Shinichi thả cô xuống lại ôm eo đỡ cô chống tay lại trước gương, chân cô mềm nhũn, vừa đặt xuống đã không chịu nỗi muốn ngã xuống đất, Kudo Shinichi ngậm lấy tai cô thì thầm: "Sensei cần phải đứng vững ... Nếu như em ngã sẽ rất đau đấy."
Nghe được tiếng ậm ừ của cô, Kudo Shinichi cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, vì phải quan tâm đến sự có mặt của người ngoài, lúc này, người đó đã bị đuổi đi, anh không còn kiên nhẫn nữa, muốn nhấn cả cơ thể mình đấm chìm vào trong tận cùng của cô đâm rút: "Kudo-Sensei quá tài năng rồi. Chồng cô đi công tác lâu như vậy không có ở nhà. Cô nói rằng cô trở lại trường để tìm giáo sư của mình, nhưng lại bị chồng bắt gặp lén quay?" Hửm? " động tác dưới thân của anh rất nặng nền, cái túi sưng tấy vỗ vào mông cô, thanh âm phát ra khiến Kudo Ran càng thêm đỏ mặt, cả người dần dần căng thẳng.
Không biết trợ lý đạo diễn đã rời đi chưa, nhưng Ran Kudo không còn thời gian suy nghĩ nữa, nén giọng cầu xin sự thương xót: "Em chịu không nổi ... dừng lại ... Shinichi ... em không cố ý ... không phải anh đang bận sao?.... Aha-ha...... nhẹ một chút....." trước đây Kudo Shinichi trở về sau chuyến công tác, việc ầm ĩ là điều không thể tránh khỏi, nhưng cô ấy không ngờ lần này anh ấy mang theo một tức giận không thể kiềm chế.
Nghe vậy, Kudo Shinichi liền nắm lấy eo cô kéo vật đó lui ra lối vào, sau đó hung hăng đâm mạnh nơi nóng rực, thứ vừa cứng vừa sưng đập vào làm cô không nói nên lời, đầu óc trống rỗng, dưới bụng co giật khiến Kudo Shinichi mút đến trẻ dại sống lưng. Bên trong cô càng siết chặt hơn, như sắp đến bờ vực, toàn thân hồng hồng, vành tai đỏ bừng như muốn rỉ máu, nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Kudo Shinichi không chịu cho cô vui vẻ, anh nặng nề đè cô ấy trước gương, nông sâu mài mạnh bên trong, chậm rãi hôn lên cổ cô: "Đến rồi sao? Anh còn chưa..."
"Ưm ..." Lại thêm một đợt hung hăng của anh, Kudo Ran nắm chặt tay rên rỉ, cơ thể vốn đã chịu đựng nhiều lần khoái cảm, lần này hoàn toàn đầu hàng, toàn thân run rẩy cao trào ...
Sau khi rời khỏi khuôn viên Teitan, màn đêm đã buông xuống từ lâu, hơn chục cuộc gọi nhỡ, không ngoại lệ, cô kiểm tra là anh chàng nhỏ bé ở nhà: "Khi nào Ran về nhà ... Bố nói sẽ đến đón con, nhưng gần nữa ngày rồi ... Ông Mori vẫn chưa nấu ăn cho con ... Conan bé nhỏ sắp chết vì đói rồi! "
Ran Kudo nói lời xin lỗi với khuôn mặt đỏ bừng, nhưng trong đầu lại hiện lên những hình ảnh lộn xộn kia.
Kudo Shinichi nhìn đôi môi đã được tô lại của cô ấy đang mím lại đỏ mọng, thật xinh.
PS:
Shinichi Kudo: Màu thì đẹp, nhưng có mùi ... mùi hóa chất. Vẫn là tự nhiên tốt hơn.
Kudo Ran: Tự nhiên? Còn có son môi tự nhiên?
...........Hôn cho đến khi em có màu môi yêu thích.
END-
Mino: Hello nhân một ngày không có gì đặc biệt thì mình cuối cùng cũng kết thúc được Series này, đây là phần cuối rồi mình cứ đắn đo mãi nhưng mình nghĩ là.... Ùm... 10 phần là được rồi nhỉ ;))), thật sự cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người 🙏🫶🏼
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro