Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ShinRan] Say Rượu

CoraYin
https://www.quotev.com/story/12582110/%E9%86%89%E9%85%92

Chó sói nhỏ (xin đẹp) x Nữ tài xế say rượu (Chưa có bằng lái)

[Mino: Hello chuyên mục những chiếc Fic tà r.ăm đã trở lại đây 🥹🫣. Vẫn câu nói cũ cân nhắc trước khi đọc 🫣🫣🫣
Tiếp theo sẽ là một câu chuyện sau khi anh Kudo vừa uống thuốc giải ATPX-4869 và cô Mori say xỉn
Xin mời theo dõi 👏🏼👏🏼😁]

.

.

.

Đầu Mori Ran có chút mệt mỏi.

Rõ ràng cô ấy vẫn đang uống rượu mừng với các đồng nghiệp của mình tại Izakaya, vậy tại sao cô ấy lại ở đây khi tỉnh dậy?

A ... Hình như sau ba vòng rượu, trời bỗng đổ mưa trong đêm, mang theo chút dịu dàng và ấm áp của đầu mùa hạ, nó lan tràng trong lòng một cách tinh tế. Các đồng nghiệp lần lượt rời bàn, khi Mori Ran đang đứng dưới mái hiên để bắt một chiếc taxi, một chiếc ô gấp màu đen đột nhiên được đưa đến bên cạnh cô.

"Cô Mori có thể sử dụng của tôi ..." Giọng người đàn ông bình tĩnh và nở nụ cười ấm áp.

"Ồ, nhưng còn anh Shangshan thì sao?" Trong mắt cô có một sự kinh ngạc không thể che giấu.

"Tôi-tôi không sao! Căn hộ của tôi ở gần đây, vì vậy chiếc ô ..." Người đàn ông đỏ mặt lắp bắp, "Và hôm nay, tôi tình cờ mang thêm một chiếc ..."

Bằng cách nào đó, những ký ức lốm đốm những dấu ấn bị rút ra khỏi máu thịt, như đào lên va chạm trong tâm trí cô, một chút hơi ẩm mùa hè trào dâng trong mắt, làm cho bước chân cô ấy trở nên yếu ớt.

Chiếc áo sơ mi trắng bị mưa làm ướt đẫm, nét mặt non trẻ của cậu thiếu niên, nhiệt độ mềm mại của đầu ngón tay chạm vào nhau, và những lời dối trá vụng về đầy sơ hở.

Năm tháng trôi qua làm dịu đi đôi mày ánh mắt quen thuộc ẩn trong ký ức, làm mờ đi những điều nhỏ nhặt tinh tế từng rung động lòng người, nhưng vẫn vô tình xen lẫn với thực tại kéo cô vào trong sương khói lần nữa, như ở một thế giới khác.

Nhưng vẫn khiến trái tim loạn nhịp vì nó.

Khóe môi chợt tràn ra một chút dịu dàng, trong đáy mắt cũng hiện ra một chút mềm mại.

Cô vẫn là Mori Ran quên mang ô, nhưng cô ấy không thể gặp phải "Shinichi Kudo" mỗi lần đều mang thêm ô.

"Thực xin lỗi," cô mĩm cười, nhưng lời nói lại lộ ra vẻ xa cách người khác, "Bữa tối tôi ăn hơi nhiều, xem ra hôm nay tôi cần phải chạy về nhà ~ Cảm ơn lòng tốt của anh, hẹn tuần sau gặp lại anh Shangshan."

Rồi cô lao nhanh vào màn mưa mà không thèm ngoảnh lại.

Sau đó— cô ấy chạy đến nơi này trong vô thức.

"Chắc chắn rồi, mọi chuyện vẫn như vậy.." Giọng nói không thể che giấu sự thất vọng, nhưng nụ cười trong mắt cô hoàn toàn tươi sáng và bình thản.

Động tác mở cửa quen thuộc, hơi mát lạnh đôt nhiên tỏa ra trong phòng khiến Mori Ran sửng sốt một chút: "Ồ, lần trước đến quét dọn, chắc mình đã quên kéo cầu chì ..."

Không biết có phải do uống rượu say không, đầu óc Mori Ran hơi choáng váng, đôi cao gót đang mài vào chân đã bị bỏ lại, cũng không biết cô ấy đang lẩm bẩm cái gì, cô giữ lấy tay vịnh cầu thang trong suốt quá trình lên lầu. Sự tiếp xúc ẩm ướt kề sát da thịt khiến cô nóng lòng muốn xé toạc cổ áo sơ mi, động tác cởi đồ thiếu kiên nhẫn, sau đó cô đưa tay cởi khoá kéo trên eo váy chữ A và cúi người lôi chiếc váy ngắn cũn cỡn đang ôm lấy cơ thể xuống. Khi chiếc váy ngắn cũn cỡn bị cởi ra, bước chân cô hơi loạng choạng.

Cô ấy say khướt đôi mắt nhắm nghiền trong bóng tối, không khí mát mẻ làm cô không chịu nổi co rút, máu dồn lên cổ họng, cơn khát sau khi uống say càng lúc càng làm suy nghĩ của cô rối rắm , nhưng chân cô ấy có mục đích rõ ràng bước vào phòng của Kudo Shinichi.

Vai và cổ đột nhiên bị siết chặt bởi cánh tay dài chìa ra từ bóng tối. Gần như theo bản năng cô vô thức dùng cùi chỏ tấn công bóng đen phía sau, lợi dụng cơn đau cô ấy quay lại và tung một cú đấm.

Cú đấm yếu ớt do say rượu dễ dàng bị kẹp vào tay người đàn ông không hài lòng cô ấy lại tung cú đấm bằng tay còn lại, nhưng đối thủ đã khéo léo nghiêng đầu tránh, cô ấy chuẩn bị giơ chân lên đánh vào bụng dưới của đối phương. Trong cơn mê, cô dường như nghe thấy một giọng nói trầm thấp gọi mình:

"Ran."

Nó như hư ảo, nhưng cô đã bật khóc.

Cơ thể thả lỏng rơi thẳng về phía trước, xung quanh quay cuồng, hai người cùng ngã xuống đất. Kudo Shinichi nghiến răng hít vào, người phụ nữ nhỏ bé được bảo vệ cẩn thận chui đầu vào quần áo của anh tham lam hấp thụ hơi thở sảng khoái độc nhất vô nhị của đối phương, sau lưng tấm lụa xanh lam che khuất ánh đèn mờ ảo giữa các cửa sổ.

Đầu ngón tay cô nhẹ nhàn bấu chặt vào vạt áo sơ mi, hai má khẽ cọ vào ngực anh đầy vẻ thân mật. Anh chạm vào mái tóc mềm mại ướt át rơi trên cổ, cảm giác ngứa mát từ từ tràn ngập trong lòng khiến anh ấy không chịu nổi nhếch môi cười khúc khích.

"Ran không sao chứ?" Cảm giác được cái đầu nhỏ trên lồng ngực của mình khẽ nhúc nhích, "Vậy thì đứng dậy đi."

Mori Ran bất động, hai chân đặt ở bên hông càng siết chặt eo anh hơn, khiến anh thoát ra khỏi cổ họng một vài hơi thở đục ngầu. Hương thơm ấm áp của cô gái trong vòng tay khiến Kudo Shinichi khó cưỡng lại được, nơi nào đó trong cơ thể rục rịch, kèm theo nhiệt độ cơ thể đang tăng dần, trực giác nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ có chuyện gì xảy ra, anh vươn người ra để kéo cô đi ...

Lòng bàn tay ướt và trơn.

"!!! Ran! Quần áo ..... quần áo ... quần áo..." Yết hầu cuộn trào, giọng nói nuốt nước bọt rõ ràng có thể nghe thấy "không ... không, quần áo.... Quần áo..."

"Mau đứng dậy đi, đồ ngốc!" Hiếm khi lại thất thố, giữa các đốt ngón tay vẫn còn chút mưa lạnh buốt lúc anh chạm vào eo cô -

"Ran! Mau đứng dậy ... Ừ, em sẽ cảm lạnh , sẽ bị sốt, sẽ đau đầu, em sẽ ... Và em say, em không được ... Dù sao cũng sẽ có chuyện..."

"Chào mừng trở lại, Shinichi."

Cuộc trò chuyện phiếm hiếm hoi của Kudo Shinichi bị dừng lại, nhưng giọng cô ấy nhỏ đến mức gần như không nghe được.

Giống như những con chim di cư, sau khi băng qua tuyết trắng và sông băng, cuối cùng chúng cũng tìm được nơi trú ẩn, trái tim anh bỗng ngập tràn nắng ấm và gió nhẹ, khiến lông mày và mắt nhức nhối. Thân thể căng thẳng lúc trước dần thả lỏng ra, trong cổ họng có chút nghẹn ngào khó hiểu, ánh mắt ẩn trong bóng tối dịu dàng: "Anh đã trở lại, Ran."

Mori Ran chìm vào trong lồng ngực Kudo Shinichi, thở đều đặn. Ngay khi anh định bế cô ấy lên, anh chợt nhớ ra có lẽ cô không có quần áo đang nằm trong vòng tay anh không rời một tấc, vành tai đỏ bừng, anh do dự, cánh tay đông cứng trên không trung hơi đau nhứt. Thắt lưng đột nhiên bị siết chặt, sự mềm mại trên lồng ngực của cô gái càng thêm gần, bóng tối càng làm cho cơ thể nhạy cảm hơn, bất cứ động tác nhỏ nào cũng đều bị phóng đại theo cấp số nhân, để anh có thể cảm nhận rõ ràng thân thể từng chỗ lõm xuống mà phồng lên của cô.

"Này ~" Kudo Shinichi đang định đánh thức cô, bên tai lại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, "Em có mặc đồ lót," giọng nói hơi dừng lại, "nếu là Shinichi, em không bận tâm."

Khi anh nhận ra ý nghĩa sâu xa, một ít máu từ mũi anh đã chảy ra.

"Shinichi thì sao.. Được chứ?" Cô nhỏm dậy ngồi xuống eo anh, cố gắng nhận ra vẻ mặt của anh trong màn đêm. Sự im lặng kéo dài của phía bên kia khiến cô cau mày. Trước khi người bên kia kịp nói, Mori Ran đã ấn xuống, "Anh chỉ có thể nói "có", Shinichi ngốc. "

Nụ hôn mỹ lệ rơi xuống cổ anh, hôn lên làn da mát lạnh bị mái tóc dài làm ướt át, râu trắng nhợt nhạt trên cằm làm cô chút trầy xước, cô cắn răng liếm nhẹ, cuối cùng đáp xuống cánh môi bạc kia của anh gặm cắn một cách bừa bãi, đầu lưỡi luồn vào đường môi, tán tỉnh khiêu khích nhiệt độ hừng hực của đối phương.

Đầu ngón tay chạm vào trái tim người đàn ông rõ ràng cảm nhận được nhịp đập hỗn loạn dưới lồng ngực của người kia, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng nóng truyền đến đầu ngón tay khiến ý cười hiện lên giữa lông mày và mắt. Mông cô khẽ nhúc nhích, xuyên qua lớp quần áo mùa hè nhẹ nhàng, dễ dàng bắt gặp bộ phận cứng ngắt sưng tấy giữa hai chân đối phương, phảng phất nhiệt độ thiêu đốt khiến cô không khỏi thở gấm.

"Shinichi ... nóng .." Cô cắn môi anh, ngậm trái táo Adam của người đàn ông,thì thầm vào tai anh: "Anh có thể giúp em không ?"

Kudo Shinichi bị lời nói của Mori Ran khiêu khích, da đầu ngứa ran, dục vọng trỗi dậy vô cớ.

Cô liếm dái tai anh di chuyển đầu lưỡi chậm rãi cẩn thận chọc vào lỗ tai mẫn cảm của người kia, hơi thở từ mũi phun ra sau tại và cổ cô, phủi bớt chút nóng như thiêu đốt, nhưng lại càng khiến cô muốn ngoạm sâu thêm thứ gì đó tàn phá. . Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, ngón tay thon dài di chuyển dọc theo bắp chân mảnh mai, ngang qua vòng eo mềm mại, khoan vào lớp ren trắng tinh, áp vào lòng bàn tay cặp mông non nớt mập mạp, xoa nắn, vuốt ve bằng đôi tay gợi tình. Một vài tiếng thở dốc trầm thấp dồn dập dồn vào bên cạnh, khơi gợi dục hỏa ở bụng dưới, sự minh mẩn trong đầu óc lập tức biến mất.

Mori Ran áp vào trong ngực của anh, hai quả bóng mềm mại đổi hình dạng dưới sức ép của lồng ngực, chúng đầy đặng hơn trong trí nhớ, cặp mông mềm mại vẫn chậm rãi cọ xát dọc theo cự vật khổng lồ giữa đũng quần dưới lòng bàn tay to của anh chậm rãi đi chuyển táo bạo, nhiệt tình.

"Shinichi, em—" Mori Ran vẫn còn say, ánh mắt đầy dục vọng, cánh tay lười biếng ôm lấy cổ anh, "Em muốn cùng Shinichi..."

Sau khi nói xong, cô lại vùi đầu vào cổ và vai anh, đôi môi đỏ mọng mềm mại lướt qua khỏi cổ họng vài nụ hôn chặt chẽ, từ từ trượt vào phía trước chiếc áo đang hở của bên kia, dùng một tay chen vào giữa hai người, cởi cúc áo của anh một cách bừa bãi.

"Chờ đã — Ran không thể —" Anh căng cứng người phát ra âm thanh lo lắng, vội vã cố gắng ngăn đôi tay nhỏ bé của cô chạy loạn xung quanh.

"Tại sao ... rõ ràng là Shinichi đã...-" Mori Ran ngồi thẳng dậy, năm ngón tay giấu ở nơi hai người đang mài vào nhau, rồi từ từ che đi chỗ lồi lõm giữa đũng quần, lộ ra vài phần vui sướng không che giấu được. "Anh không thể chờ đợi nhiều như vậy được..."

Kudo Shinichi nhất thời ngẩn người không biết nên phản bác như thế nào. Bụng dưới của anh có chút khó chịu, chỉ cần đầu ngón tay cô xẹt qua nơi nhô lên đã khiến anh sốt ruột muốn giải phóng, nhưng bây giờ thật sự là thời điểm tốt nhất?

Liệu sau đó anh ấy có thực sự luôn là "Shinichi Kudo" không?

"Kẻ lừa dối."

Chiếc áo lót trắng tinh rơi xuống phát ra âm thanh, nhiệt độ và hương thơm cơ thể của cô gái rơi vào trên ngực, vải ren hơi thô ráp khi chạm vào, thân thể mỏng manh đung đưa cào vào làn da, cảm giác tê ngứa dày đặc nhanh chóng chảy ra từ ngực đến toàn bộ cơ thể, truyền đến tiếng ù ù nhẹ bên tai

Hô hấp trong miệng dần trở nên gấp gáp, xen lẫn tiếng mưa róc rách, có chút ẩm ướt nhớp nháp mơ hồ, khiến thân thể cô bất giác bốc lên một chút nhiệt độ hừng hực, cô đột nhiên không phân biệt được có phải là thật hay không. Chỉ có nhịp đập cháy bỏng của trái tim mới là tồn tại thực sự nhất.

Nhưng điều này vẫn chưa đủ.

Cô muốn anh là người thật. Không phải là mơ tưởng viển vông lố bịch của cô ấy, không phải là giất mơ mà cô ấy đã chắp vá lại với nhau.

Nỗi đau và niềm vui là bằng chứng khẳng định sự tồn tại của anh.

"Cục cưng, hôn... Em phải chủ động làm chuyện này sao?" Khi cô ấy mở miệng, giọng đã hơi khàn, giữ chặt môi anh giọng điệu lấp lửng, "Vậy thì em sẽ đến ~ "

Cơn say mù mịt khiến cô choáng váng, Chiếc lưỡi nhỏ bé của cô mân mê cái miệng của Kudo Shinichi, đầu nhũ mỏng manh của cô nhẹ nhàng cọ xát trên ngực anh và cứng lại.

Cơ thể nóng đến mức cô không thở nổi.

Cô nhướng người đón lấy không khí màn đêm mát mẻ, hai khối thịt mềm mại trên ngực cô vừa sưng vừa đau. Không còn có thể thỏa mãn với sự tiếp xúc đơn giản giữa hai thân thể, cơ thể cô khao khát được chạm vào cọ xát và kéo bởi lòng bàn tay to lớn có vết chai mỏng. Cô nắm lấy tay anh che đi bầu ngực đầy đặn của mình, sự nóng bỏng của lòng bàn tay làm phát ra tiếng rên rỉ nhỏ trong cổ họng, cô véo đầu ngón tay anh nhào nặn nhẹ nhàng, tay còn lại áp vào ngực anh, chống đỡ động tác đong đưa hạ thể.

Cô lẩm bẩm gọi tên anh, và sự trống trải tràn ngập, và ý nghĩ muốn được lấp đầy bởi sự xâm nhập tàn nhẫn của người kia quá hỗn loạn, khiến cô sợ hãi.

"Sợ à?" Giọng Kudo Shinichi khàn và trầm, với ham muốn trần trụi bị kìm nén trong mắt anh, hơi nóng thiêu đốt đọng lại trong quần anh đang đè lên chân Mori Ran căng phồng lên đến cực điểm khi cô cọ qua lại. Bầu ngực mềm mại nằm trọn trong bàn tay anh được ngón tay thon dài xoa nắng một cách bừa bãi, Sự đụng chạm dễ chịu khiến anh không thể không muốn khám phá thêm những bộ phận khác trên cơ thể cô. Dục vọng của anh đã bùng cháy khắp cơ thể, lúc này, sự rụt rè khiến anh có chút hối tiếc trong vô thức ...

Mori Ran im lặng, nhưng một lúc sau cô mới mới cắn môi lắc đầu: "Không.... Em không sợ."

Ngón tay út xâm nhập vào phía dưới lưu luyến dưới phần gốc thật lâu, cuối cùng quấn lấy vật cứng dày đặc có chút mát lạnh - cảm giác hoàn toàn khác với khi tay anh tự an ủi.

Các đốt ngón tay mềm mại quấn lấy anh, ngón tay hơi ẩm ướt cọ xát dọc theo đường gân xanh dưới vật cứng, không gian chật hẹp trong quần cho phép cô nắm giữ đồ vật của anh, buông lỏng hoặc siết chặt. Thỉnh thoảng khi đầu ngón cô ấy khẽ lướt qua lỗ sáo buộc anh phải nghiến răng và khịt mũi khe khẽ.

Cái gì "Edogawa Conan", cái gì "thời hạn", cái gì "thời điểm tốt nhất", xuống địa ngục đi.

Cô thả vật cứng ra khỏi quần, dùng tay ấn lên xuống vuốt ve nơi dày nóng rồi đưa tay kia vuốt ve hai quả bóng giữa đũng quần anh, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, tiếng rên rỉ khàn khàn trong cổ họng giống như một con thú bị thương. Tên cô tuôn ra giữa môi và răng, trộn lẫn với tiếng gầm thét của cao trào đang đến gần, và cuối cùng biến mất trong hơi thở bối rối loạng choạng bấy lâu nay của người đàn ông.

Tay cô ấy nhớp nháp và mặn chát, rất nhiều trong số đó đã phun lên bầu ngực của cô ấy, thậm chí còn có một chút ở trên môi và cằm, cô không nhịn được thè lưỡi ra liếm, sau đó cau mày trầm giọng lẩm bẩm: "...... Không ngon miệng."

Hô hấp của người đàn ông bên dưới đình trệ, nhiệt độ nơi chóp mũi lại nóng lên. Bộ phận sinh dục đã từng phân một nửa mềm mại trong đáy quần, hơi ngẩng đầu lên không chút dấu vết.

"Shinichi, anh có thoải mái không?" Mori Ran cúi người hôn anh, đưa mùi vị đàn ông giữa môi và răng vào chiếc lưỡi đỏ của anh, từng chút từng chút đưa vào miệng anh.

Mùi hương từ từ khuếch tán trong miệng, quyện với hương rượu ngọt ngào, bỏng rát cổ họng. Anh ấn phía sau đầu của Mori Ran buộc cô phải dán chặt vào mình hơn, tay còn lại từ từ luồn xuống dọc rãng sống lưng, ngang qua cặp mông đang hếch lên, chui vào lớp vải đã ẩm ướt giữa hai chân cô.

Ngón tay ướt át và nhờn dính khiến anh móm môi mình, dục vọng rõ ràng lan tràn từ đáy mắt đang im lìm trong bóng tối, chuẩn bị ra tay. Ngón tay sờ soạng qua lại dọc theo đường rãnh hoa dài hẹp khép chặt, dùng sức ấn nhẹ nhào nặn, theo hơi ẩm xâm nhập vào bộ phận non nớt của cô, mân mê cánh hoa qua lại lợi dụng điểm yếu của cô ấy để đưa ngón tay giữa vào một chút.

"Ran ướt rồi," anh mơ hồ hỏi cô trong hơi thở gấp gáp, "Thích sao?"

Đôi môi hoa đang quấn lấy đốt ngón tay rõ ràng co rút lại, càng siết chặt ngón tay thon dài hơn.

Kudo Shinichi đột nhiên buông cô ra, hơi thở nóng rực phả vào tai cô: "Ran.... Em có muốn làm điều đó?"

Cô không nói, nhưng đột nhiên hôn lên môi anh, khuỵu gối nâng cao hai chân, dẫn đầu ngón tay anh kéo nhẹ quần lót sang một bên.

"Làm tình nào, Shinichi."

Các đốt ngón tay mềm mại quấn lấy gốc vật cứng, cánh hoa căng ra do hai ngó đã chảy ra chất lỏng ẩm ướt, dính vào những sợi lông giữa hai chân của hai người.

Kudo Shinichi có thể cảm nhận được sự ấm áp và ẩm ướt từ từ quấn lấy mình khi Mori Ran chìm xuống. Tại thời điểm cây nấm ở phía trên chui vào lỗ hoa, nó bị xoắn lại bởi từng lớp vách bên trong. Dục vọng dâng lên dữ dội trong phút chốc, lòng bàn tay ôm lấy eo cô không kìm được ép chặt cơ thể cô xuống một chút.

"Đau—" Cô vội vàng đặt hai tay lên ngực ngăn động tác đột ngột của anh, "Chậm... chậm lại, của Shinichi ... lớn quá ... đau ..."

Phần lớn nơi nóng bỏng vẫn còn ở bên ngoài, gào thét ý định tiến vào âm hộ nóng ẩm đang mút lấy anh, cảm giác bị siết chặt khiến muốn đứng lên xâm nhập vào - anh thậm chí có thể cảm nhận được đỉnh của vật cứng đang chống vào lớp màng mỏng mạn vừa bị đào thải.

Chỉ với một động tác, anh đã có thể thực sự "kết dính" với Mori Ran . Giọng khóc nức nở của cô khiến anh không dám cử động nữa, anh chỉ biết vươn ngón tay véo da thịt mềm mại quanh eo, mơn trớn từng đường gân guốc trên vai và lưng cô, nâng người hôn lên làn da mỏng manh giữa hai bầu ngực.

Kết nối dưới thân cuối cùng cũng tràn ra một chút ẩm ướt, bất giác bắt đầu hút lấy nhiệt độ thiêu đốt.

Kudo Shinichi đột nhiên ngậm lấy ngực trái của cô trong miệng và gọi rõ tên cô. Ngay khi cô ấy chuẩn bị đáp trả, cơn đau rát do vết rách cắt ngang bụng dưới từ tim chân và chém thẳng vào tim cô.

Móng tay cắm chắc vào da thịt trước ngực anh, từ từ xuất hiện một vài cơn đau rát.

Anh ngẩng đầu hôn cô, liếm những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, thô bạo cắn và hôn lên đôi môi đỏ mọng. Hông hẹp đung đưa qua lại, véo lấy vòng eo thon thả phối hợp với động tác dưới thân. Chất lỏng trơn trượt vướng vào giữa hai chân hai người, cự vật khổng lồ đang chọc vào trong hoa huyệt mật dịch chảy vào bụng của anh, ấm áp một cách bất thường mang theo một mùi vị ngọt ngào và cả mùi máu.

Mùi vị hấp dẫn thú tính anh bắt đầu ra vào không chút do dự, từ từ mài xát vào sâu trong lỗ thịt.

Nhiều chất lỏng hơn bắt đầu được tiết ra, sự ra vào của anh ngày càng trở nên mượt mà, ngay cả tiếng rên rỉ nông cạn của Mori Ran bên tai anh cũng nhuốm màu vui vẻ.

Cô vòng tay qua cổ anh, đầu vú sưng tấy nhẹ cọ vào ngực anh, đầu lưỡi móc vào giữa môi và răng, cẩn thận đáp lại sự nhiệt tình của anh. Lỗ hoa dính chặt lấy nơi dày dài, dâm thủy tràn ra với sự đẩy ra đút vào của anh.

Hơi thở giữa mũi hai người càng ngày càng nặng nề, nhưng anh giống như một con báo núp trong bóng tối chờ con mồi của mình, anh đột nhiên dừng động tác hung hãn kịch liệt của mình lại mà nâng nhẹ mông cô ấy lên, để cho con côn thịch giật giật xoay tròn trong cơ thể cô.

Cảm giác trống rỗng nơi bụng dưới càng ngày càng dữ dội với sự cố ý trêu chọc của anh, cô không còn hài lòng với sự xâm nhập chậm rãi của bên kia nữa, Mori Ran đột nhiên nhấc người lên xuống, kéo theo dục vọng đen kịt nổi lên những đường gân trong cơ thể cô, hơi thở của họ quyện vào nhau trong làn nước trắng đục giữa hai chân, xen lẫn tiếng rên rỉ quyến rũ và tiếng gầm khàn khàn khiến người ta điên cuồng.



Extra# 1

"Thật là thoải mái ... Shinichi."

Trong lúc bối rối, cô mơ hồ nói ra một câu như vậy, rồi chìm vào giấc ngủ say, mặc kệ tiếng ọc ọc và nước đục trắng chảy ra từ chân.

Khi tỉnh dậy, Mori Ran sửng sốt, bộ ngực nổi đầy vết đỏ, giữa hai chân còn có những vết bầm lốm đốm, thậm chí còn có hai dấu răng để lại gần gốc chân—

"Không phải là mơ sao?"

"Ùm."

Mori Ran quay đầu và bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Kudo Shinichi. Trong chốc lác, đầu óc lại trở nên choáng váng, cô vội vàng nép mình trở lại nệm, siết chặt tấm chăn mỏng trên ngực, cứng người, giữ khoảng cách với người đàn ông có thân nhiệt nóng bỏng phía sau lưng.

"Chào buổi sáng, Ran ..." Giọng anh khàn khàn, xuyên qua ánh nắng ban mai tinh khiết, vô tư rơi vào lòng cô.

Cô ấy để cho anh dễ dàng ôm cô: "Anh đã trở lại."

Chắc chắn rồi - nó đã bị anh ấy ăn mất.

Extra# 2

Thật lâu sau, Kudo Shinichi vẫn không muốn buông cô ra. Cảm giác ấm áp nơi cơ thể chạm vào nhau dần dần xuất hiện làm cô đang nóng lên vì xấu hỗ.

"Shinichi... đó, quần áo chưa.." Cô khó chịu vặn vẹo trong vòng tay anh, nhưng trong lúc ma sát, cô cảm nhận được một vật cứng đang đè lên mông mình, cô hoảng sợ xuýt chút nữa cắn vào lưỡi một cái, "Anh....Nhanh lên, nhanh lên, đứng dậy.....!"

Cánh tay thon dài vẫn bám chặt eo và bụng của cô, áp vào côn thịt đã cương cứng từ bao giờ, tiếng trầm thấp bị đè nén trong cổ họng tuôn ra: "Na, làm lại được không?"

"Anh đang nói cái gì vậy, đồ ngốc !!!" Mori Ran đỏ mặt đến tận sau lỗ tai, từ khóe mắt lén lút liếc nhìn người đàn ông phía sau, "Không phải ngày hôm qua anh đã làm rồi sao..."

"Nhưng vài lần tối hôm qua, Ran hoàn toàn say rượu ..." Kudo Shinichi liếm liếm đôi môi khô khốc, "Khi tỉnh táo lại khác."

"... Này, Shinichi nói 'vài lần tối hôm qua' là sao? ... không.... không phải chỉ có một lần thôi sao? "Mori Ran nghiêm nghị nói.

"Em thực sự không nhớ..."

Kudo Shinichi rũ vai tỏ vẻ thất vọng.

Extra# 3

Kudo Shinichi và Mori Ran đã làm điều đó ba lần vào đêm qua.

Sau khi Mori Ran ngủ say, Kudo Shinichi bế cô vào phòng tắm rửa sạch dịch thể, nửa đường cô tỉnh lại mờ mịt với đôi mắt say xỉn, hét lên để cô đi tắm nước nóng, Kudo Shinichi không thể đánh cô nên anh chỉ có thể kéo cùng cô ấy xuống nước—

Hoá ra làm dưới nước dễ dàng hơn.

Sau đó, khi lên giường, anh không thể không đòi hỏi cô một lần nữa. Khi anh vùi đầu vào giữa hai chân cô vừa mút vừa cọ xát, cơ thể cô cuộn tròn giống như một con tôm nhỏ, được phủ đầy màu hồng xinh đẹp, các đốt ngón tay của cô ở trong tóc anh, thỉnh khoảnh kéo nhẹ mái tóc ngắn theo những động tác trong miệng anh.

"Nếu Ran không nhớ, chúng ta có thể cùng nhớ lại."

Extra# 4

Cái đêm mà Kudo Shinichi lấy được thuốc giải.

Trong một cơn sốt nhẹ đã ăn khô và hút sạch Mori Ran người vốn say rượu và đột nhập.

"Dù sao thể lực của tên này cũng quá tốt..."

"Shinichi đang nói gì vậy?"

"Không... không có gì cả."

"Nhân tiện, em nghe nói Shinichi đã trở lại câu lạc bộ bóng đá? Tại sao?"

".... đó, tập thể dục. Ha! Ha! Ha!"

Extra# 5

Kudo Shinichi, là Kudo Shinichi kể từ đó.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro