Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ShinRan] Cà vạt


Tác giả: 啊是九十

走wland Wid:229314

Vào buổi tối, khi Mori Ran đang sắp xếp tủ quần áo, cô tìm thấy chiếc cà vạt trên đồng phục học sinh của Kudo Shinichi thời trung học.

Cô hơi kinh ngạc quay lại cầm lấy chiếc cà vạt màu xanh đậm, vòng qua cổ Kudo Shinichi "Shinichi, không ngờ anh vẫn còn giữ chiếc cà vạt này."

Kudo Shinichi vừa từ phòng tắm đi ra, trên người vẫn còn hơi nước mờ mịt, đang đứng dựa vào thành giường  bị hành động của Mori Ran ép phải ngồi xuống giường.

Sau đó anh ngẩn đầu nhìn cô thấy cô ấy vẫn hào hứng đưa tay kéo cà vạt một cách thích thú, những kỉ niệm thời trung học bất giác ùa về trong anh.

Mori Ran ở trường trung học?

Anh nheo mắt tìm kiếm trong đầu mình xem cô từng trông như thế nào.

Sự tươi trẻ ẩn chứa trong vẻ đẹp tựa như một quả bí ngô sắp chín, và bản năng không thể nói nên lời đã đánh gục Kudo Shinichi người lúc bấy giờ vốn đã không thuần khiết.

Mori Ran không biết rằng cô chính là đối tượng an ủi trong giấc mơ của anh từ rất lâu trước đây, khi họ vừa cùng nhau bước vào tuổi dậy thì - đối tượng duy nhất cho đến nay.

Nhưng mà ... Hiện tại khóe miệng nở nụ cười, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm, Kudo Shinichi là chồng hợp pháp của Mori Ran, cho nên chuyện từng an ủi một mình trong đêm khuya ngày xưa không còn nữa, mà là chuyện đương nhiên của hai vợ chồng.

"Nhưng bây giờ chiếc cà vạt này không phù hợp nữa, nhưng vứt đi cũng có chút đáng tiếc." Mori Ran nhìn chiếc cà vạt trên tay có chút phiền não.

Kudo Shinichi với biểu hiện sắp thành công, chậm rãi dụ dỗ, "Này Ran có muốn nó phát huy chút giá trị cuối cùng không?"

"Hả?" Mori Ran nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt ý tứ không rõ ràng mới nhận ra mình bị lừa.

Nhưng đã quá muộn, khi cô định quay lại, Kudo Shinichi đã nắm lấy eo cô một rồi kéo cô về phía trước, dục vọng dần khàn khàn kèm theo hơi thở nóng rực, phun nhẹ lên chiếc áo sơ mi trên ngực cô, như thể anh muốn làm tan chiếc nút trong suốt trên áo, "Ran muốn chạy trốn?"

Mori Ran khóc không ra nước mắt, nỗi đau hôm trước còn chưa tan hết, sợ đêm nay lại thêm đau.

Đặt hai tay lên vai anh, Mori Ran cố gắng kéo xa khoảng cách, cầu xin lòng thương xót, "Shinichi, tối nay chúng ta hãy nghỉ ngơi sớm, có được không?"

Kudo Shinichi nhìn thấy đôi mắt ướt át lấy lòng của cô dưới ánh đèn, bóng tối trong mắt càng ngày càng không kiểm soát được, anh cười nhẹ rồi chậm rãi đứng dậy, sau đó thong dong ép cô tới trước tủ quần áo, cuối đầu di chuyển về phía cô đồng thời còn cố ý phun hơi thở nhuốm chút tình dục, "Ran không biết thời điểm này tốt nhất không nên nói với anh bằng giọng điệu như vậy ... nếu không..."

Anh ngẩng đầu lên khỏi cổ cô, bắt gặp ánh mắt có chút thất thần của Mori Ran, trước khi hôn cô anh nói "...sẽ rất dễ xúc động"

Hơi thở mang theo khí tức công kích lập tức xâm chiếm khoang miệng Mori Ran, đầu lưỡi thô ráp không hề bỏ qua cạy mở hàm răng của cô, sau vài lần càn quét Mori Ran dần dần lộ ra vẻ yếu thế đầu lưỡi từ chối cũng trở nên nhẹ nhàng.

Thủ phạm nghiêng người hiển nhiên đã phát hiện, sức lực của đầu lưỡi cũng theo cô mà mềm mại, cuối cùng kiêu khích cùng đầu lưỡi cô cùng nhau nhảy múa.

Một nụ hôn dài đã khiến Mori Ran không thể tự chăm sóc được bản thân, đợi đến khi cô tỉnh táo lại, hai tay đã bị Kudo Shinichi đưa lên trên đầu giam cầm trên tủ quần áo.

Kudo Shinichi nhìn Mori Ran đôi mắt long lanh vì nụ hôn, cái van trong tim cố gắng kiểm soát thứ gọi là "lý trí" cuối cùng cũng bị mở ra, anh hôn lên dái tai của cô, và quả táo Adam khẽ nhúc nhích, "Bây giờ, để chúng ta hãy sử dụng nó làm mọi thứ."

Mori Ran chưa kịp hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh thì một cơn gió lốc ập đến ngay lập tức, cô bị Kudo Shinichi xoay người ôm lấy ngã xuống giường, nệm mềm mại đàn hồi làm cho hai người lúc rơi xuống bị bật lên một cái.

Sau đó, hai tay của cô lại bị giam cầm trên đỉnh đầu, cứ như thế bị đè trên giường, tư thế này buộc cô phải nhìn thẳng vào người đang nghiêng người bên trên, đồng thời ánh đèn sợi đốt trong mắt khiến Mori Ran không thể mở mắt được.

"Lách cách--" Phòng ngủ đột nhiên chìm vào bóng tối, ngay sau đó ngọn đèn đầu giường mờ nhạt bật sáng. Kudo Shinichi luôn có thể nhận ra bất kỳ nhu cầu tinh tế nào của Mori Ran ngay lập tức.

Nghĩ đến đây trong lòng Mori Ran bất giác mềm mại, ngay cả giọng nói cũng giống như làm nũng, "Shinichi..."

Ánh đèn mờ ảo khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm hiện tại của Kudo Shinichi, anh cúi người, một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng rơi xuống má Mori Ran, thanh âm cũng nhiễm chút say mê, "Ùm ... anh đây."

Mori Ran lần này nhìn thẳng vào Kudo Shinichi, chỉ thấy con ngươi trong ánh sáng mơ ẩn hiện một tia gian xảo không thể giải thích được.

"Ran đã sẵn sàng chưa? Đã đến lúc bắt đầu....."

....

Xúc cảm quấn quít đột ngột giữa hai cổ tay khiến Mori Ran vô thức ngước mắt lên, nhưng Kudo Shinichi không cho cô cơ hội khí thế hung hãn lại quét qua miệng cô, công kích kịch liệt khiến cô có chút vô lực, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu miễn cưỡng. Mori Ran đành phải phát ra một số âm thanh đơn "uh" để nhắc nhở người bên trên rằng anh nên dừng lại có chừng mực.

Cuối cùng, Kudo Shinichi cũng buông cô ra, tình trạng thiếu dưỡng khí lâu ngày khiến má Mori Ran ửng đỏ lên, cô thở gấp khẩn cấp cần một chút không khí trong lành trong phổi.

Nước bọt ẩm ướt, bóng loáng vẫn còn lưu lại trên đôi môi sưng đỏ của Mori Ran, sau khi dừng lại vài giây, Kudo Shinichi vẫn cúi xuống lần này anh dịu dàng hơn rất nhiều, anh ngậm lấy đôi môi hơi sưng của Mori Ran, đầu lưỡi khẽ khàng chuyển động.

Mori Ran choáng váng trước sự ôn nhu cuả anh, muốn đưa tay lên chạm vào để đáp lại.

Sau đó, cô mới nhận ra rằng đôi tay của mình đã bị trói bởi chiếc cà vạt màu xanh đậm không thể cử động được.

Kudo Shinichi nhìn bộ dạng có chút ngốc nghếch của cô cười khẽ một tiếng, ánh mắt chậm rãi dời lên cổ tay mảnh khảnh bị chiếc cà vạt màu xanh đậm quấn hai vòng, còn sót lại một đoạn dài thắt thành một chiếc nơ nhỏ xíu.

"Shinichi?" Cô không nhìn thấy cảnh bên trên, có chút bất an vặn vẹo thân thể.

Kudo Shinichi nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của cô mang theo ý tứ xoa dịu, khéo léo ấn xuống từng điểm mẫn cảm mà anh biết rõ, thân thể dưới lòng bàn tay đúng như anh mong đợi, thở hổn hển vô lực khẽ run lên.

Những suy nghĩ trong sáng của Mori Ran đều bị bàn tay bỏng rát khắp người cuốn đi, cô muốn nắm lấy thứ gì đó để xoa dịu nỗi bất an đang nổi lên, nhưng hai tay bị dây trói chặt, cô cố gắng giãy dụa thoát ra.

Người bên trên lập tức cảm nhận ra ý đồ của cô, một bàn tay thon dài dễ dàng khống chế cổ tay đang muốn vùng vẫy ra, tay còn lại trượt về phía vạt áo của cô.

Đầu ngón tay nhỏ bé của Mori Ran cuối cùng chỉ có thể nắm chặt một chỗ trống rỗng, yếu ớt tựa vào trên gối có chút mát lạnh.

Tiếng sột soạt vang lên trong căn phòng im ắng, quần pyjama lặng lẽ được cởi ra, áo sơ mi của cô lần lượt được cởi từng cúc từ dưới lên trên cho đến khi chiếc áo ngực trắng tinh kem lộ ra. Ánh mắt Kudo Shinichi ngày thâm trầm, khát vọng trong tim như một con thú đang kêu gào.

Anh đưa tay ra và luồn vào lưng Mori Ran, cởi bỏ chiếc khóa giấu một cách quen thuộc, sự mềm mại mất đi kiềm chế nhảy vào trong mắt anh.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Mori Ran cảm thấy hơi thở phun vào người đột nhiên nóng hơn một chút.

Kudo Shinichi nhất góc áo sơ mi lên, dùng giọng điệu dỗ dành, "Ran ngoan, cắn đi."

Mori Ran cử động bị hạn chế, hai mắt đỏ bừng có chút ủy khuất, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mà ngậm góc áo.

Chiếc áo sơ mi được cởi gần hết cúc lộ ra làn da trắng nõn hơi ửng hồng dưới ánh đèn vàng mờ ảo. Chiếc áo nịt ngực màu trắng tinh được che phủ sự mềm mại. Hình dáng xinh đẹp dưới lớp vải đơn giản hiện lên rõ ràng, hai tay cô bị trói chặt bởi cà vạt trên đỉnh đầu, bởi vì duỗi thân mà sự mềm mại trước mắt càng thêm tròn trịa.

Mori Ran đang cắn góc quần áo, không thể nói rõ ràng, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng nứt nở.

Dưới chiếc nơ thú vị đó, cô ấy trông giống như một món quà được mở ra - một món quà chỉ thuộc về Kudo Shinichi.

...

Cảm nhận được ma sát giữa sa tanh và da thịt, Mori Ran khẽ run lên, áo lót bị đẩy lên cổ phần nào cản trở tầm nhìn xuống dưới của cô.

Đột nhiên ngón tay nắm chặt lấy gối đầu, vạt áo tuột khỏi miệng, giọng nói tràn ra cổ họng có chút khó nhịn, " Shinichi..."

Một đầu quả đỏ mềm bị Kudo Shinichi ngậm lại, anh chậm rãi cọ xát liếm láp giữa môi và răng, bên còn lại dùng ngón trỏ ấn nhẹ.

"Ngốc ... Đồ ngốc, anh không thể cắn ..." Mori Ran vặn vẹo thân thể, cố gắng thoát khỏi sự vướng víu của hàm răng.

Kudo Shinichi như chưa từng nghe thấy, chỉ một lòng chuyên chú vào sự nghiệp trước mặt.

Cũng không biết qua bao lâu, anh rốt cục miễn cưỡng buông quả đỏ trong miệng ra, dưới sự cẩn thận chăm sóc của anh, quả đỏ trên đỉnh tuyết trắng mang theo với những vết tích ướt át đứng kiêu hãnh và sáng bóng, bên kia cũng lặng lẽ ngẩng đầu lên dưới sự tàn phá của ngón trỏ và ngón giữa.

"Đã đến lúc đến bên này rồi." Giọng Kudo Shinichi nghiêm nghị, và anh ấy tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bao giờ thiên vị.

Cảm giác mút liếm quen thuộc lần thứ hai đánh úp, Mori Ran chỉ có thể quay đầu vùi vào chăn bông, cơn khát dần dần lan tỏa từ sâu trong cơ thể dường như hội tụ ở hai điểm mà Kudo Shinichi chạm vào, khiến cô muốn có được càng nhiều.

Kudo Shinichi tự nhiên cảm nhận được sự thay đổi tinh tế của người bên dưới, tay anh vuốt ve eo và bụng dưới của cô, lơ đãng xẹt qua giữa hai chân cô khiến Mori Ran khẽ rên lên.

Cuối cùng, anh từ từ dọc theo đầu gối quay trở lại giữa hai chân, tìm thấy hoa huyệt ẩn giấu trong buij u đường, năm ngón tay phủ lên cảm thấy hoa huyệt hơi ẩm ướt, ngón giữa dò vào mật đạo. Đầu ngón tay cảm nhận được cảm giác trơn nhẵn bao bọc khiến anh gần như ngừng thở, trong đầu chỉ muốn trong chốc lác tiến vào, sẽ ấm áp mềm mại thế nào.

"Ừm ... ưm ..." Mori Ran ở dưới thân vặn vẹo càng nhiều, hai tay vẫn bị trói chặt, bên trên cùng dưới thân cùng chịu công kích làm cho cô có chút không chịu nổi, nhất thời khẩn trương biểu tình.

Shinichi Kudo nâng người cô lên một tay lật cổ tay cô kéo nơ ra, tay kia vẫn đang khám phá lối đi bí mật.

Sự trói buộc trong thời gian dài khiến tay Mori Ran khi cởi nó ra cảm thấy hơi đau và tê dại, chưa kịp oán hận vài câu, cô gần như hét lên trong giây tiếp theo.

"Ở đó ... không ... không được ..." Cánh tay đau đớn của cô leo lên bờ vai rộng lớn của anh, đè nén tiếng rên rỉ xấu hổ sắp trào ra.

Kudo Shinichi nhếch mép, "Không được ở đâu?" Ngón giữa trở lại hành lang nhẹ nhàng vòng qua một vòng.

"Ở đây?" Anh đột nhiên lướt qua khu vực cực kỳ nhạy cảm, không ngoài dự đoán cả hành lang co rút một trận.

Mori Ran cắn chặt môi dưới, vẫn không muốn dễ dàng buông lõng, thấy cô không chịu thừa nhận thất bại, sự ác độc trong lòng Kudo Shinichi hoàn toàn bùng cháy.

"Ừm... hay ở đây?" Ngón giữa của anh ác ý nghịch ngợm trong khu vực đó.

"Umm ... Shin ... Shinichi ..." Mori Ran gần như mất kiểm soát.

Cô cảm nhận được ngón tay anh tự do di chuyển trên hành lang, đầu ngón tay phẳng lặng lướt qua từng nếp gấp, tàn nhẫn đùa giỡn ở nơi mẫn cảm nhất của cô.

Khoái cảm dữ dội như thủy triều lao về phía cô, Mori Ran không thể khống chế được ưỡn thắt lưng đến gần.

Lỗ hoa bắt đầu kịch liệt run rẩy, chất lỏng tình yêu trong hành lang tràn ra từng đợt, cuối cùng ngón giữa bất ngờ lăn lộn khiến Mori Ran đột nhiên căng thẳng.

Kudo Shinichi chậm rãi rút ra ngón tay bị hành lang hút chặt, cúi người hôn lên đôi mắt có chút mơ hồ của cô, cười nói: "Ran cao trào rồi."

Mori Ran nhất thời xấu hổ vì lời nói, vùi đầu vào giữa bả vai của anh. Kudo Shinichi vuốt ve mái đầu xù của cô, đưa tay nhặt chiếc cà vạt rơi trên gối.

Trước khi Mori Ran kịp bình phục sau ánh sáng rực rỡ vừa rồi, đôi mắt của cô ấy đột nhiên bị che khuất,  từ kết cấu của lớp vải che mắt có thể nhận ra đó là chiếc cà vạt vừa rồi.

Bóng tối và những điều chưa biết ập đến đột ngột, cô chỉ có thể mơ hồ cảm thấy ánh sáng lờ mờ ở đầu giường từ những khe hở nhỏ trên lớp vải.

"Shinichi, tại sao lại che mắt?" Mori Ran mất đi thị giác có chút bất an, nắm lấy cánh tay Kudo Shinichi không muốn buông ra.

Kudo Shinichi không trả lời một lần nữa nhẹ nhàng để cô ngã xuống gối, nụ hôn tinh tế rơi lên khuôn mặt cô như mưa xuân không ngớt.

Anh hôn lên chân tóc, trán, má cô rồi dừng lại trên môi, chỉ hôn thật nhẹ chứ không hôn sâu.

Mori Ran hơi nhột nhột vì nụ hôn của anh, cũng không nhịn được cười một chút, cảm giác bất an do bóng tối gây ra cũng tan biến đi rất nhiều.

Kudo Shinichi một lần nữa trở lại đôi mắt của cô, nụ hôn xuyên qua lớp vải có chút ma mị, giống như cảm giác lông vũ lướt trên da thịt.

Anh phát hiện người dưới thân dần dần thả lỏng, nụ hôn cũng bắt đầu kiêu ngạo, dần dần mang theo chút ma sát giữa lưỡi và răng.

Cô cảm nhận được nụ hôn ướt át của anh quấn lấy đầu lưỡi rồi từ từ đi xuống, lướt qua cổ, vai rồi dừng lại nơi mềm mại của cô, đầu lưỡi trêu chọc mút lấy quả đỏ chót trên đỉnh.

Cô thở dốc một cách yếu ớt, đưa tay lên bấu chặt vào vai anh, như thể cố bắt lấy một thứ gì đó.

Lòng bàn tay của Kudo Shinichi cũng leo lên, tùy ý đem sự mềm mại bên kia ở trong lòng bàn tay tùy ý xoa nắn thành hình dạng mình muốn, tiếng rên rỉ nhỏ cuối cùng cũng tuôn ra trong căn phòng im lặng này.

Mori Ran khẽ cắn môi dưới, giọng nói có vẻ mờ ảo, nhẹ nhàng gọi tên anh.

Nụ hôn mỏng manh lại di chuyển xuống vùng bụng phẳng lì của cô, và chiếc lưỡi giảo hoạt để lại những dấu vết ẩm ướt dọc đường đi.

Do bị cản trở tầm nhìn, các giác quan khác của Mori Ran cực kỳ nhạy cảm, thậm chí cô có thể cảm nhận được những sợi lông tơ nhỏ bé trên người mình đung đưa theo hơi thở thiêu đốt của Kudo Shinichi, khiến làn da trắng như tuyết của cô nổi lên từng đợt tê dại.

Đầu lưỡi một đường lướt xuống mép bụng dưới, tựa hồ biết được động tác tiếp theo của Kudo Shinichi, cô vô thức khép lại hai chân đang mở rộng của mình, nhưng đã chậm một bước.

Shinichi Kudo ép chặt hai chân cô vào bên hông anh, không thể cử động.

Hoa huyệt buộc phải mở ra, vẻ ngoài mềm mại màu hồng co rút lại ẩn chứa một tia dâm mỹ.

"A ..." Khoái cảm sắc bén gần như tràn qua, không còn chỗ cho cô thở.

Nhất thời tất cả cảm giác đều tập trung tại một điểm dưới thân, đầu lưỡi thô ráp quấn lấy hoa hạch ẩn trong hắc đạo hết mút rồi lại hút đồng thời hai ngón tay xâm nhập vào trong hành lang dò xét nông sâu.

"Shin ... Shinichi ... đừng." Mori Ran dường như bị cơn khoái cảm dâng trào nuốt chửng, cô giơ tay đẩy người đang vùi đầu vào giữa hai chân mình, nhưng người dưới thân cô không nhúc nhích, thậm chí đầu lưỡi bắt đầu miêu tả hình dạng mê người của lỗ hoa.

Không lâu sau những cách hoa bắt đầu co rút theo biên độ nhỏ, nhưng Kudo Shinichi lại đứng dậy rời đi, ngay cả hai ngón tay tong hành lang cũng rút lui.

Khi sắp leo đến mây thì bị kéo xuống, giọng Mori Ran gần như nức nở, có chút quẩn bách, " Shinichi..."

"Không phải Ran đã nói đừng sao?"

Cô nghe thấy tiếng nói trêu ghẹo khàn khàn của anh.

Trước khi Mori Ran có thể đáp lại, bàn tay của cô đã bị Kudo Shinichi đưa đến đũng quần của anh.

Dưới lớp lông hơi đâm vào tay ẩn dấu một dục vọng gần như xé rách, dù không nhìn thấy cũng biết bộ dạng cứng rắn của cấp dưới trông dữ tợn như thế nào.

Shinichi Kudo khẽ thở dài khi những ngón tay thon thả mát lạnh che đi cái nóng như thiêu như đốt.

"Ran, giúp anh."

Giọng nói khàn khàn cùng dục vọng dường như muốn thiêu đốt cả trái tim Mori Ran, bàn tay đang che đậy sự cứng rắn vô tình nắm chặt.

"Ừm ... Ran ... Thả lỏng đi ..." Kudo Shinichi nhẹ nhàng thở hổn hển, bên tai Mori Ran dường như ươn ướt.

Có tiếng ngăn kéo trong phòng, và sau đó là tiếng tách nhựa mở ra cho cô.

Chiếc cà vạt buộc quanh mắt cũng được nhẹ nhàn cởi ra cùng lúc, bóng tối hồi lâu ngay cả ánh đèn mờ trên đầu giường cũng khiến Mori Ran cảm thấy hơi chói mắt, cô khẽ mở mắt.

Trong mơ hồ, Mori Ran nhìn thấy Kudo Shinichi đã khéo léo khoác lên mình bao cao su trong suốt.

"Ran muốn giúp anh đeo sao?" Anh bật cười một tiếng khi thấy cô đang nhìn chằm chằm vào đũng quần của mình một cách nghiêm túc.

Mori Ran xấu hổ vì lời nói của anh ta, vùi mình trong chăn không chịu nhìn lên lần nữa.

Nụ cười của Kudo Shinichi càng thêm tự phụ, anh áp nhẹ lên người cô, ghé vào tai cô hôn lên vành tai, "Cô Kudo sao vẫn còn thẹn thùng như vậy?"

Mori Ran chôn càng sâu hơn.

"Anh phải tận dụng nó một cách tốt nhất." cách chăn, cô nghe thấy anh lẩm bẩm một mình.

Mori Ran yên lặng nhướng mi, đối diện với ánh mắt của Kudo Shinichi, lại thấy anh cầm cà vạt trong tay, có chút mơ hồ.

...

Kudo Shinichi đã đạt đến giới hạn chịu đựng của mình, dứt khoác nắm lấy bắp chân của cô và kéo lên, xoay Mori Ran sang một bên, nâng cao chân dài của cô bằng lòng bàn tay to của mình, cứ thế thả mình vào động hoa.

Dị vật to lớn đột nhiên xâm nhập khiến thân thể Mori Ran cứng ngắc, lỗ huyệt tuyệt vọng phun ra dâm thủy ép lấy dương vật nóng hổi.

Anh cố kìm nén dục vọng muốn nhanh chóng co giật của mình, cúi đầu an ủi Mori Ran, anh hôn nhẹ lên má cô, "Ran ngoan, thả lỏng... Thả lỏng..."

Cảm giác được người dưới thân đang dần thích ứng với kích thước thân thể, Kudo Shinichi hẹp eo di chuyển đem bộ phận còn lại từ từ đưa vào trong lỗ hoa chặt chẽ.

Hoa huyệt đã chứa được anh trọn vẹn, dừng một lúc anh bắt đầu nhấc nó lên mang một chút sức lực tàn nhẫn xâm nhập nông sâu.

Côn thịt đâm điên cuồng trong vách hoa, khoái cảm như điện giật khiến hô hấp của cô đều vỡ vụn.

"Ưmm... Shinichi ... Shinichi, chậm lại"

Da thịt mềm mại trong hành lang gắt gao bao chặt lấy độ cứng của anh, vừa vặn hoàn toàn, anh nghe lời cô đứt quãng, giơ tay đặt một bên chân của cô xuống, nhưng tần đâm rút không giảm chút nào.

Mori Ran mơ hồ cảm thấy đầu gối mình dường như lại bị thứ gì đó trói chặt, khẽ ngước mắt lên thì thấy tay Kudo Shinichi đang bận rộn làm cái gì đó.

Đột nhiên toàn bộ dương vật rút ra, Mori Ran thở hổn hển. Trước khi cô có thể hồi phục sau cuộc tấn công vừa rồi, cô lại bị Kudo Shin quay sang bên cạnh. Nhìn thấy đầu gối bị trói chặt phía cuối còn thắt một chiếc nơ xấu xa, cô không khỏi dở khóc dở cười.

Anh lại tiến vào trong cô, bởi vì cà vạt hai chân Mori Ran bị kẹp, bên trong hành lang chặt chẽ vô cùng chặt chẽ.

"Hừm... Ran rất thích hợp để thắt nơ." Kudo Shinichi vừa thở nhẹ bên tai cô vừa tiễn đưa nó.

Nằm nghiêng, Mori Ran bị động tác của anh đánh tan, giống như một chiếc thuyền nhỏ trên đại dương rộng lớn, chỉ có thể lênh đênh theo sóng biển.

...

Đêm vẫn còn dài, nhưng Mori Ran không bao giờ muốn thấy cà vạt hay thứ đại loại như thế nữa!

——END——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro