Hình Phạt
Tác giả: CoraYin
R18 Shinichi Kudo x Mori Ran
"Vậy--"
Kudo Shinichi ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp đôi mắt hơi híp lại của Mori Ran. "Hình phạt là gì?"
Anh vô thức sờ mũi, né tránh mắt không nhìn cô: "Không, tớ không nghĩ tới"
Cô nhìn Kudo Shinichi trước mắt với cái nhìn kỳ quái, ánh mắt hướng về phía bàn ngắn, ánh mắt di chuyển nhanh chóng sau khi nhìn anh, ánh mắt nhìn đi nhìn lại trên khuôn mặt cậu thám tử thiếu niên, cho đến khi nhìn thấy sau tai mờ mịt hiện lên vết đỏ và đột nhiên cô cảm thấy nhẹ nhõm rồi thở dài: "Tớ đã nhìn thấy nó."
Liếc đi chỗ khác, anh lắp bắp nói điều gì đó trong miệng, cố gắng thoát khỏi chủ đề. Mori Ran đột nhiên nghiêng người hơi thở ấm áp phả ra quanh cổ anh, còn có mùi thơm đặc trưng của cô gái nhỏ , khiến Kudo Shinichi đột ngột dừng lại cảm thấy hô hấp có chút không ổn, thân thể không chút dấu vết hơi ngả về phía sau: "Ran, cậu đã thấy gì ... "
"Khi chuông tan học reo, Shinichi đang lén lút nói chuyện gì đó với Sonoko. Và, sau đó..."Cô chống khuỷu tay lên bàn cô duỗi đầu ngón tay kéo ra chiếc cà vạt đồng phục lõng lẽo trước ngực đồng thời tiến về phía anh với đôi môi đỏ mọng," Sau đó Shinichi đi mua cái này sau khi tan học."
Kudo Shinichi nhìn theo ánh mắt của cô liền thấy đó là trà sữa anh vừa mua, mặc dù trong phòng lắp điều hòa, nhưng một lớp hơi nước mỏng đã bay hơi tụ lại trên chiếc ly nhựa trong suốt, cô đọng và lăn xuống chạm vào tấm thảm thành một vòng tròn đen nhỏ.
"Vì nghe nói uống rất ngon nên ... thế ..." Anh giả vờ như vô ý.
"À! Nếu Ran muốn uống thì tớ đưa cho."
" Ơ, vậy sao ~ Shinichi? Cậu bắt đầu quan tâm đến những thứ ngọt ngào từ khi nào? Và nếu cậu định tặng nó cho tớ, tại sao lúc đầu cậu không nói?" ánh mắt cô trở nên sắc bén "Nó thực sự rất kỳ lạ."
Anh không biết phải làm gì, anh đang suy nghĩ xem có nên nói lời đề nghị của Suzuki Sonoko cho cô ấy hay không, nhưng điện thoại trên máy tính để bàn run lên trước.
Ánh mắt của hai người trong tiềm thức dõi theo âm thanh run động.
Người gửi là bạn thời thơ ấu của Kudo Shinichi và Mori Ran.
"Như thế nào, thử thách trà sữa có thành công không?"
"Trà sữa... thử thách?" Cô cau mày khó hiểu nhìn Kudo Shinichi, nhưng người bên cạnh lại lộ ra vẻ ngây thơ "tớ không biết gì cả", dùng cánh tay dài cố gắng lấy chiếc điện thoại di động. Nhưng anh bị chặn lại bởi cái nhìn sắc bén của cô. Chỉ khi điện thoại di động run lên ngày càng thường xuyên, ánh mắt dần dần đỏ bừng đầu ngón tay nắm chặt tấm thảm nhung mỏng dưới người, khóe mắt thỉnh thoảng nhìn trộm phản ứng của Mori Ran trước mặt.
"Này, Ran đã xảy ra chuyện gì lâu như vậy mà không trở lại?..."
"Chờ đã! Chuyện này"
"Cậu thật sự không nên nhân cơ hội này làm chuyện đó sao?!"
"... Quên đi, dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian."
"Rốt cuộc thì Shinichi-kun đã chịu đựng quá lâu rồi nhỉ~~"
"Nhưng! Là lần đầu tiên con gái rất đau, nên nhớ nhẹ nhàng với Ran đó !!"
"À, quả nhiên tại cậu đang bận nên không thấy? ~~"
Màn hình điện thoại di động dần dần tối đi, Kudo Shinichi nuốt nước bọt, nhìn Mori Ran im lặng cúi đầu bình tĩnh trước mặt, cảm thấy có chút không đành lòng: "Ran..."
"Bà cô Sonoko kia chỉ đoán bừa thôi, tớ không ..." anh vội vàng giải thích.
"Tớ không có, không muốn làm như vậy với Ran... làm cái chuyện như vậy ..." Tim anh đập loạn nhịp lời nói ra không mạch lạc.
"Không, không phải ... Dù sao, tớ! Tớ có thể giải thích!" Anh nhìn không rõ biểu hiện của Mori Ran chỉ cảm thấy cô gái trước mặt mình quá yên lặng.
"Này Shinichi."
Kudo Shinichi nhất thời hoảng sợ, bỗng nhiên nghe thấy Mori Ran thấp giọng gọi mình anh vội vàng đáp, nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
"Tay tớ có vẻ tê ..."
Giọng cô ấy mềm mại và nhẹ nhàng, thậm chí có một chút gì đó quyến rũ.
Kudo Shinichi trong đáy mắt xẹt qua sự kinh ngạc, dưới lông mày đôi mắt xinh đẹp đang chớp mở, anh có thể nhìn thấy tia sáng rực rỡ trong mắt cô. Anh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ngồi xuống bên Mori Ran xoa bóp cánh tay tê dại của cô ấy, đang định thả lỏng thì nghe Mori Ran nói:
"Thử thách trà sữa đó, là gì?"
Kudo Shinichi như bị một cái tát vào mặt, hơi thở run rẩy nhẹ nhàng nói: "Đó chỉ là một thử thách nhỏ rất được yêu thích trên Twitter gần đây."
"Vậy đây là hình phạt trò chơi mà cậu chơi trong giờ nghỉ trưa sao?" Nhìn đối phương hơi xấu hổ gật đầu, Mori Ran cụp mắt xuống, im lặng một lúc, khi lại ngước mắt lên, khóe mắt đôi môi mơ hồ câu lên ý cười không rõ, "Vậy thì tớ sẵn sàng thừa nhận thất bại, Shinichi ~"
Kudo Shinichi cảm thấy lúc đó linh hồn mình bị nụ cười của Mori Ran mang đi mất.
"Bây giờ..... được không?" Giọng cô gái mơ hồ không ổn định, những ngón tay nắm vạt áo ở eo nhẹ nhàng kéo kéo.
Ngay khi Kudo Shinichi cúi đầu xuống, anh có thể nhìn thấy hai má Mori Ran hiện lên rặng mây đỏ rực, ánh mắt anh nhìn dọc theo đường viền cổ xinh đẹp của cô, mơ hồ có thể thấy đường nét thanh tú nơi xương quai xanh tinh xảo. Trà sữa mát lạnh áp vào hai người rồi đáp xuống bầu ngực đầy đặn của cô, anh vừa che mắt vừa cố gắng cúi người xuống phía dưới. Thân thể Mori Ran áp sát vào người anh, bộ phận mềm mại đầy đặn bị anh ép vào trong ngực, nhẹ nhàng cọ xát vào người kiến cho nhịp thở có chút rối loạn, làm cho người ta cảm thấy mẫn cảm nóng bỏng, nơi đó càng ngày càng sưng lên, anh cố đứng thẳng người, và vô thức tách mình khỏi cô.
"Shinichi, đừng nhúc nhích! Giống như vừa rồi sẽ bị rơi xuống ..." Vòng tay ôm eo anh đột nhiên siết chặt, hai người càng lúc càng quấn chặt vào nhau, một lúc sau, ánh mắt thiếu niên rực lên một chút ánh lửa. khiến cô không dám ngước mắt lên nhìn anh, "Nhanh lên, nhanh lên thử xem cậu có uống được không..."
"Ừ." Giọng Kudo Shinichi cổ họng khô khốc giọng khàn khàn trầm thấp, như thể đang cố kìm nén điều gì đó, "Vậy thì, tớ làm đây."
Kudo Shinichi bí mật điều chỉnh nhịp thở của mình, và lòng bàn tay to lớn không biết từ bao giờ đã đặt lên vòng eo mảnh khảnh , vuốt ve phía sau lưng Mori Ran. Cậu từ từ cúi đầu xuống và há miệng cố ngậm ống hút trong suốt tuy nhiên với động tác của hai người, trà sữa dần dần có xu hướng bị lệch trên ngực cô. Anh cau mày mười ngón tay đột nhiên dùng một lực nhẹ, lòng bàn tay phía sau thắt lưng cô vươn lên một chút dọc theo đường uốn cong của xương sống rơi xuống xương bướm mỏng của Mori Ran, tay còn lại vẫn vòng quanh eo của cô siết chặt. Anh ôm chặt cô vào người một cách mạnh mẽ cố gắng để tiến tới gần hơn ống hút.
"Chết tiệt." Kudo Shinichi cảm thấy sắp nghẹt thở, thân thể căng thẳng đến cực hạn nhưng vẫn không chạm tới được cái ống hút chết tiệt kia, thay vào đó, anh lại cảm nhận được vòng cung nhẹ nhàng trước mặt càng ngày càng rõ ràng, cũng như vô tình cọ phần thân dưới mẫn cảm vào eo của cô, "Ran, nếu không..."
"Hay là tớ..." Mori Ran nhìn anh, "khiển chân thử xem?"
Nếu cô kiển chân--
Trong cơn mê mang, anh nhớ lại cảm giác tê dại khi cô ấy xoa nhẹ vào cơ thể mình, điều này khiến da đầu anh ngứa ran, và thứ ở đáy quần anh hơi sưng lên khó chịu, vì vậy anh theo bản năng muốn nói không- -
"Ran, chờ một chút ... A."
Khoái cảm giống như có dòng điện, từ đầu ngón chân bay đến tứ chi, cuối cùng hội tụ đến nơi nóng bỏng nhất, khiến thân anh có chút yếu ớt, chỉ có thể siết chặt thân thể trước mặt, cổ họng thoát ra vài tiếng vo ve bị kìm nén.
"Shinichi, sao vậy?"
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Mori Ran truyền đến trước mặt anh, Kudo Shinichi cúi đầu, bắt gặp đôi mắt ngấn nước của cô, sự ranh mãnh lóe lên trong mắt cô gái không thoát khỏi mắt anh. Trong phút chốc, cổ họng giống như một miếng bông gòn làm cháy bỏng, khô nóng tro tàn bốc lên ngùn ngụt theo nhịp thở, ngay cả đốt ngón tay cũng nhàn nhạt dính chút nhiệt độ thiêu đốt điểm xuyết trên eo cô, anh khẽ chậm rãi siết chặt khớp ngón tay, ánh mắt tối sầm lại.
"Em là đồ ngốc à? Hay là-" Anh thở gấp gáp, ánh mắt khóa chặt đôi môi đỏ mọng hơi hé mở trước mặt, anh từ từ hạ thấp người xuống, "Cố ý ... Ran...?"
Anh trầm giọng lẩm bẩm tên cô, vừa định giơ tay lấy cốc trà sữa cản đường của hai người xuống, nhưng đã bị Mori Ran đi trước một bước. Cô gái trong tay không trả lời anh mà đặt nhẹ tay lên ngực Kudo Shinichi khéo ra khoảng cách giữa hai người: "Em không hiểu Shinichi đang nói gì."
"Đồ tồi-"
"Nhưng!" Cô đột ngột ngắt lời anh, "quả nhiên nguyên nhân là vì quần áo."
Ngay khi Kudo Shinichi nhướng mày, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia mong đợi, thậm chí còn làm rối tung cả suy nghĩ ban đầu.
"Shinichi có cảm thấy tốt hơn nếu em cởi áo sơ mi của mình không?" Mori Ran nghiêng đầu nhìn vào mắt anh với vẻ ngây thơ. Cô bấm đầu ngón tay vào cổ áo sơ mi, cởi cúc áo trên cùng chậm rãi nhất có thể, sau đó trượt trà sữa xuống từ từ luồn vào trong cổ áo hơi mở, "Nếu trực tiếp đặt nó ở đây, sẽ không dễ dàng rơi xuống như vậy nữa?"
Mori Ran chắc chắn đã làm điều đó có chủ đích.
Đôi mắt anh dõi theo những đốt ngón tay mảnh khảnh của cô gái xuống chiếc cổ trắng ngần và trơn bóng của cô, và khi những đầu ngón tay cô di chuyển trên da, tim anh bỗng như bốc hỏa nóng đến mức đầu óc anh bắt đầu choáng váng, và quả táo Adam của anh cuộn lên lăn xuống. Giọng nói trầm thấp đến mức anh không nghĩ tới "Ran nói đúng, nhưng ... "
Anh bất ngờ nắm lấy bàn tay đang cầm trà sữa của cô, dưới ánh nhìn của cô cắn ống hút và và nhấp một ngụm dài, Mori Ran đang định nhắc nhở anh rằng 'Shinichi đã phạm quy', nhưng đôi môi mềm mại của anh đã chặn lại cổ họng cô.
Đôi môi mỏng áp vào cô thật ấm áp, thứ chất lỏng từ từ chui vào kẽ răng mát lạnh, mùi thơm béo ngậy của trà sữa quyện với hơi thở thiêu đốt trong miệng chàng trai, từ từ thoát ra giữa cánh mũi. Lúc cô định rời đi, anh đột nhiên đưa tay lên nắm lấy cằm cô, trong lúc cô đang mở miệng, anh đưa chiếc lưỡi dài của mình quấn vào miệng cô. Chất lỏng màu caramel không ngừng tràn vào cổ họng, Mori Ran dần dần không kịp nuốt xuống, xúc cảm lạnh lẽo tràn ra khóe môi đỏ mọng, lướt trên da thịt dọc theo ngón tay thiếu niên, từ từ chảy vào cổ áo sơ mi đang hở ra của cô ấy.
Như thể đầu ngón tay của anh đang bò chầm chậm trên da thịt, có chút động chạm sảng khoái đến rùng mình.
"Chỉ cởi một nút", buôn môi đỏ mọng ra, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, đầu ngón tay lướt xuống chiếc cằm nhỏ nhắn, lần theo chiếc cổ thon thả cuối cùng dừng lại ở cổ áo cúi xuống nói nhỏ vào tai cô: "Chưa đủ đâu Ran."
"Còn Shinichi thì sao... hả?" Cô không muốn chịu thua kém, giọng nói cuối cùng của cô hơi cao lên, mang chút cám dỗ, cánh tay vòng ra sau cổ anh, và hơi thở thơm tho lướt qua đôi tai nhạy cảm của chàng trai "Thực, trống, rỗng - có phải không?"
Kudo Shinichi cảm thấy hơi khó thở.
"Này," cô càng lúc càng nhón chân lên, môi cô kề sát vào tai anh, "Shinichi... anh có muốn làm không?"
Ánh mắt chàng trai tối sầm lại một chút, chỉ có thể ôm chặt lấy cô, đột nhiên cúi người đè Mori Ran xuống tấm thảm mềm mại, giọng khàn khàn: "Em có biết mình đang nói cái gì không?"
Trà sữa trong tay Mori Ran đập mạnh vào thành cốc, sắp tràn ra.
"Em biết ~" Cô ấy không đồng ý, "Shinichi chỉ đang cố làm em sợ thôi."
Kudo Shinichi hơi hơi đứng thẳng người, đem trọng lượng thân dưới đè lên Mori Ran bộ phận phồng lên áp vào vùng bụng mềm mại của cô, bảo : "Ran nghĩ như vậy sao?"
Mori Ran không chủ động mà nâng người lên hôn anh, mái tóc đen dài lướt qua năm ngón tay anh, ngón tay trên eo anh càng quấn chặt: "Rốt cuộc là Shinichi nói không muốn làm chuyện này với em ~ "
Kudo Shinichi sững sờ một lúc, cuối cùng cũng phát hiện ra điều đó trong bộ não đầy dục vọng của mình một số manh mối.
"Nhưng cơ thể của Shinichi không nói dối chút nào."
Vành tai đỏ bừng, cô híp mắt mổ nhẹ môi anh, làm chúng ướt át mềm mại, như bớt căng thẳng lại thêm một chút quyến rũ nóng bỏng khiến Kudo Shinichi chìm đắm.
Anh mơ hồ nhớ lại nụ hôn đầu của họ.
Cô gái của anh dường như đã trưởng thành quá mức.
Kudo Shinichi định cúi xuống và hôn lại, nhưng anh ấy bị sơ hở và Mori Ran lật người - đè xuống dưới cô.
"Thực ra, chuyện đã xảy ra mấy lần rồi," cô cắn môi anh vài lần, miệng cô nghẹn lại, "Cảm giác rằng Shinichi ... cứng rắn"
Anh mở to mắt với vẻ ngạc nhiên không che giấu được.
"Tất cả đều vào vệ sinh giải quyết sao, đại thám tử?"
Kudo Shinichi mơ hồ có thể nghe thấy nụ cười kìm nén trong cổ họng cô, nhưng không thể phản bác lại, chỉ có thể đỏ mặt quay đi chỗ khác.
"Nhưng mà Shinichi đã quên rồi sao?" Cô xoay đầu anh lại, trong mắt đột nhiên mang theo ý cười không dứt, lúc anh mơ hồ nhìn cô, khóe môi hiện lên một nụ cười, "Chúng ta đã là bạn trai và bạn gái rồi."
Kudo Shinichi mơ hồ cảm nhận được ngọn lửa tà ác trong bụng lần nữa bùng lên.
"Vậy nên Shinichi không cần lấy những thứ này làm cớ." Cô vẫy ly trà sữa trong tay về phía anh, chờ ánh mắt anh gặp cô trên không trung, cô nói "... hoặc chuyện tương tự"
Cúi người hôn anh một cách mạnh mẽ, "Bởi vì em cũng giống như Shinichi ... mong đợi."
"Thích nó."
Cô nói rất nhẹ, từng chữ cùng với hơi thở hỗn loạn của cô gái đều bị anh nuốt xuống khiến nước bọt giữa miệng cô càng lúc càng trở nên rối rắm.
"Vậy cái này," cô mở miệng mút đôi môi mỏng của anh.
"Và cái này," hướng lòng bàn tay to của anh để xoa nắn bộ ngực mềm mại.
"Và cái này-" Mori Ran lắc lư eo, cọ nhẹ đũng quần nhạy cảm của anh.
"Không sao đâu." Cô đột nhiên buông anh ra, hít không khí trong lành, cánh tay khẽ đặt trên ngực Kudo Shinichi, trầm mặc nhìn anh, "Hãy thành thật, anh Kudo."
Mái tóc dài từ hai bên vai trượt xuống, trên mặt cô vài vệt sáng ánh lên, đuôi tóc hơi xoăn cào nhẹ một bên mặt anh, cảm giác nhột nhạt không hề biến mất trong thời gian dài. Hơi thở của anh dần dần khuếch tán về phía sâu kín hơn, và cuối cùng vào tận vị trí của trái tim.
Đôi mắt anh dần dần nhìn xuống nơi không cài khuy ở phía trước áo của cô, và lướt qua sự mềm mại mà anh nhào nặn, rơi xuống nơi hai cơ thể chồng lên nhau.
Mori Ran Ngồi trên người anh, chiếc váy đồng phục học sinh màu xanh lam che khuất tầm nhìn của anh.
Màu quần đồng phục của hai người hòa vào nhau, vị trí thân mật của cả hai đang cọ xát, làn váy bị nhất lên cao để lộ đôi chân thon thả và trắng nõn của cô gái. Gã khổng lồ đang ngẩng đầu một cách liều lĩnh trong sự vướng víu của quần tây. Và bây giờ nó đang tiến gần đến đôi mông mềm mại của cô, cảm nhận được một luồng hơi nóng và nhịp đập nhàn nhạt.
Kudo Shinichi đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của cô, đầu ngón tay theo vòng cung trên bắp chân cô gái, chậm rãi tiến về phía sâu trong váy. Cảm giác mười ngón tay vốn dĩ đang chống đỡ trên lồng ngực dần dần siết chặt, bên tai có tiếng rên rỉ yếu ớt, Kudo Shinichi không ngừng đứng dậy hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, thắt lưng hơi di chuyển, lòng bàn tay càng ngày càng siết chặt hai cánh mông, đồng thời ấn xuống nơi sưng tấy bằng động tác dưới cơ thể
"Anh lo việc quá thẳng thắn sẽ khiến Ran sợ hãi."
Giọng nói của Kudo Shinichi mơn trớn làn da của cô, cái chạm môi tê dại của anh biến mất trong cổ áo khiến cô cong người cuộn đầu ngón chân lại, ưỡn người ra đưa đẩy yếu ớt chỉ mong mỏi được thêm cái vuốt ve của anh.
"Cơ thể của Ran thực sự rất dễ thương."
Nhiệt độ giữa các đốt ngón tay của Kudo Shinichi hơi nóng, cho dù anh cách một lớp vải vuốt ve eo cũng khiến cô bỏng rát. Ngón tay thon dài theo khoảng trống giữ hai cúc áo gõ nhẹ vào sự mềm mại của cô, rồi kéo mạnh. Chiếc cúc áo màu trắng sữa được ném lên không trung một hình vòng cung đẹp đẽ, đáp xuống góc bàn thấp nơi vẫn trải sách giáo khoa, phát ra những âm thanh giòn giã.
Hơi lạnh từ bầu ngực khiến Mori Ran run lên, nhưng ngay sau đó, liền bị đôi môi nóng bỏng của anh quấn vào trong miệng, lòng bàn tay to cũng không nhàn rỗi mà trượt vào lớp ren quấn quanh hai bầu ngực, xoa nắn đào nhẹ. Cơn đau khiến cô nhăn mặt, nhưng nó cũng khơi dậy một làn sóng nhiệt trong cơ thể cô.
"Shin ... ưm, Shinichi..."
Ngay khi Kudo Shinichi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của Mori Ran. Ý nghĩ muốn chiếm lấy cô một cách thô bạo vụt qua biến mất.
Rướn người và đè cô xuống dưới anh, anh nới lỏng thắt lưng và chiếc quần âu treo giữa đũng quần để lộ ra thứ căng phồng bên trong. Kudo Shinichi nắm lấy tay cô, để cô đưa ngón tay mềm mại của mình vào mép quần lót, với một cái giật từ đầu ngón tay vật thể khổng lồ bật ra khỏi quần lót đánh một cái vào đùi trong nhạy cảm của cô gái, nóng bỏng đến mức khiến cô sợ hãi. Ngay khi Mori Ran cúi đầu xuống, cô có thể thoáng thấy vậy cứng màu đỏ sẫm đang chọc vào bụng dưới của mình từ khe hở giữa hai thân ảnh chồng lên nhau.
Kudo Shinichi cảm thấy cổ họng mình hơi khó thở, vật dưới quần lớn thêm vài phân trước cái nhìn của cô.
"Thế nào rồi?" Kudo Shinichi cuộn các ngón tay quanh thanh thịt véo đầu ngón tay mềm mại rồi từ từ vuốt ve ấn xuống, anh thổi nhẹ vào tai cô, "Ran có hài lòng với kích thước không?"
Không đợi Mori Ran trả lời, Kudo Shinichi đã há miệng ngậm lấy dái tai cô, hơi thở nóng ẩm dần trở nên nặng nề xâm nhập vào lỗ tai, tạo thành một chút ẩm ướt mơ hồ trong lòng cô. Cảm giác ngứa ngáy từ đầu ngón tay dâng trào xa lạ, cô hơi choáng ngợp nên chỉ có thể vô thức cọ vào vòng eo nhạy cảm của anh, và vài tiếng thút thít thoát ra từ miệng cô, khi cô gọi tên anh giọng mềm mại như sữa.
Phía dưới hai người cách một lớp vải mỏng, Kudo Shinichi di chuyển eo của mình qua lại đều đặn đẩy vào vùng mềm mại ẩm ướt của cô, hai tay đan lấy tay cô bắt chéo lên trên đầu. Anh đẩy chiếc áo ngực không hợp mắt lên phía trước, động tác lòng bàn nhào nặng có chút thô lỗ hết lần này đến lần khác đẩy hạt sữa phía trên lên, há mồm vừa kéo vừa gặm khiến cô gái bên dưới cau mày vì đau bật ra giọng mũi quyến rũ.
Chiếc lưỡi ấm áp dần dần di chuyển xuống dưới, khi liếm rốn cô, anh có thể mơ hồ cảm nhận được sự rùng mình mà Mori Ran đang cố gắng kìm nén. Kudo Shinichi nâng khóe môi, phóng tầm mắt đã có thể thấy được sự ẩm ướt tràn ra giữa hai chân cô, trên quần lót màu trắng một vết tích mờ mịt hiện lên.
Cứ như vậy, những ngón tay từ từ cọ xát vào giữa hai chân cô.
"Ừm... Không, đừng-" Cô đột nhiên căng thẳng, vặn người, không biết nên để mặc anh hay là chạy trốn.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đi dọc theo mép dưới quần lót, một ngón tay dễ dàng cảm nhận được độ ẩm ướt dính nhớp, còn nhuộm một chút hương thơm nữ tính, nhìn mê đắm. Anh càng dùng sức tách hai chân cô ra quần lót cũng bị kéo sang một bên, lỗ huyệt ướt đẫm mật dịch lộ ra trước ánh mắt rực lửa của thiếu niên, co rút lại theo nhịp thở của cô.
Đầu ngón tay của anh chậm rãi di chuyển đến nơi miệng huyệt, bên trong nhàng nhạt hiện ra màu hồng phấn, khiến cho sự nóng bỏng trong mắt càng thêm chói mắt, nhẫn nhịn lâu ngày khiến anh dần dần mất kiên nhẫn, Kudo Shinichi đột nhiên cúi đầu hôn vào nơi hồng tươi ấy.
Đầu lưỡi liếm láp cái khe hẹp dài, vách trong khít khao nhanh chóng quấn lấy hết lớp này đến lớp khác anh thò ra đầu lưỡi dài càng lúc càng đâm sâu vào nơi chật hẹp trơn trượt. Đầu óc bị dục vọng lấn át, vật cứng dưới thân lâu ngày không khỏi, sưng tấy và đau nhứt. Lòng bàn tay vốn dĩ đang đặt trên đầu gối của cô bị cơn đau dày vò khiến anh phải đưa tay đến bên dưới cậu bé nắm lấy vật thể dày và dài cọ nhẹ vào tấm thảm để xoa dịu dục vọng. Ngón tay đè lên hạt đậu nhỏ đứng giữa cánh hoa của cô, đầu lưỡi khuấy đảo trong lỗ hoa, tay còn lại phối hợp làm động tác ra vào, xoa dịu cơn đau từng chút một.
Anh cắn chặt cánh hoa giữa hai hàm răng và liếm dịch thể ẩm ướt giữa hai chân cô.
Cô luồn đầu ngón tay vào tóc anh, vô thức lẩm bẩm tên anh.
Anh trêu chọc nó mạnh hơn nữa làm bật ra giọng nói tuyệt vời nhất từ cổ họng cô gái.
Cô càng nâng người lên để đón nhận cử động của anh, cảm nhận được hơi thở nặng nề giữa mũi của người con trai.
Khi đến cao trào, Mori Ran đã phóng ra mất kiểm soát, một lượng chất lỏng ướt át nhỏ giọt trên diện rộng, thấm ướt cả tấm thảm sáng màu bên dưới hai người họ.
Giống như ý thức thoát ra khỏi cơ thể, chỉ còn lại nhịp thở và nhịp tim theo bản năng cũng như những cơn co giật không thể kiểm soát vì khoái cảm.
Ánh mắt cô đột nhiên rơi vào góc bàn, cái nút trắng vẫn nằm yên ở đó, trong nháy mắt cô nhìn thấy Kudo Shinichi.
Anh dường như đang lục tung cặp sách của mình.
"Shinichi?" Giọng nói khàn khàn hơn bao giờ hết, cổ họng khô khốc khiến cô liếm môi, "Anh đang tìm cái gì vậy?"
Người thanh niên quaylại với thứ vẫn còn kiêu ngạo đầy giận dữ bên dưới cơ thể, cùng những bước chân đang đến gần nó rung lên giữ chân anh, anh đưa tay về phía cô cái bao giữa hai ngón tay anh sáng lên dưới ánh đèn có chút chói mắt: "Vẫn chưa kết thúc đâu, Ran."
Kudo Shinichi kéo cơ thể yếu ớt của Mori Ran và siết chặt vào cô vào giữa hai chân,
anh mở miệng cắn góc túi: "Mới bắt đầu thôi."
Mori Ran tầm mắt rơi vào anh cùng vật thể màu trắng sữa trong tay, vừa nhìn thấy rõ ràng, hai má đột nhiên đỏ lên: "Đồ ngốc, ngốc! Loại đó thật sự là để trong cặp sách..."
[Mino: Rămmmmm. =))))]
Kudo Shinichi không có thời gian trả lời cô, động tác hạ thân hơi giật nảy thậm chí còn có chút run lên vì kích động.
Côn thịt được bao bọc bởi cao su trong suốt nhìn hơi dữ tợn, phần đầu nhọn hình nấm áp sát vào cái lỗ ẩm ướt của cô, chỉ cần một cái đẩy là có thể chìm vào nơi cực lạc mềm mại chặt chẽ.
"Sẽ hơi đau đấy, Ran cố chịu nhé."
Kudo Shinichi cúi xuống, khẽ hôn lên khóe môi cô.
"Shinichi ở đây, em không sợ."
Cô vòng tay qua gáy anh chạm đến bờ môi ngỗ ngược của anh.
Hơi thở dồn dập.
Nước chảy ầm ầm.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro