Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

GHEN



Tác giả: lattecoffee

https://www.quotev.com/story/12601201

Cuộc sống hàng ngày của vợ chồng Kudo sau khi kết hôn.

ps: Tất cả các tác giả, cảnh báo ooc

***

"Cốc cốc .."

Tiếng gõ cửa vang lên giữa lúc Kudo Shinichi và các thám tử trong văn phòng đang thảo luận sôi nổi, Kudo Shinichi thấy cô đi tới liền giơ tay liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ bốn mươi rồi, anh xoa xoa mi tâm nói hôm nay cứ như vậy, ngày mai lại thảo luận.

Mọi người đều nhìn cô ấy một cách biết ơn, họ liền thu dọn đồ đạc dưới chân như có bôi dầu lướt đi thật nhanh.

Anh nới lỏng cà vạt, đẩy chiếc ghế xoay sang một bên, đứng dậy đi ra cửa đón cô, cầm lấy chiếc áo khoác cashmere cô vừa cởi ra, phủi lớp tuyết mỏng trên đó rồi treo lên mắc áo: "Đã trễ như vậy tuyết còn rơi dày? Không phải anh đã bảo em đừng đến sao? "

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng ọc ọc cô trộm cười ưa cô hộp cơm cho anh, "Em biết anh quan tâm vụ án, nhưng lại không biết ăn cơm ,Hôm nay Conan muốn ăn cơm cà ri, nên em nấu thêm một phần mang đến cho anh, cơm vẫn còn nóng nhanh ăn đi. "

Kudo Shinichi nắm tay cô, nhíu mày: "Chờ anh về hâm lại không phải được rồi sao."

Anh thậm chí còn không nghĩ đến việc anh ấy không về nhà đã bao nhiêu ngày rồi, đêm nay anh có về hay không vẫn chưa biết, nếu anh ấy không về thì cô sẽ tự đi qua Kudo Ran nghĩ bụng.

Những ngày tuyết rơi ở Tokyo thực sự rất lạnh, cô không so đo lắm đến việc anh không thể trở về nhà, liếc nhìn chiếc áo sơ mi và quần tây sạch sẽ trên người anh: "Shinichi mặc chiếc áo này mấy ngày rồi? Em đã nói mấy lần rồi, mặc dù bây giờ là mùa đông không vận động nhiều cơ thể không đổ mồ hôi nhưng vẫn phải thay quần áo thường xuyên .... Còn nữa, quần áo bẩn chắc vẫn ở trong phòng tắm ... "Cô nhấc chân và đi về phía phòng tắm.

Kudo Shinichi tựa vào cánh cửa nghe cô luyên thuyên, cảm thán ông trời thật tốt với anh, đến nỗi mọi chuyện vẫn như vậy chưa hề có gì thay đổi ...

Kudo Shinichi ăn no nấc lên cực kỳ thỏa mãn, vươn eo ngẩng đầu tìm người gọi mấy lần cũng không có ai trả lời anh, lúc này mới nhớ ra hình như Ran đã nói giúp anh giặt quần áo bẩn. Tiện tay tắm rửa anh cũng lười cử động nữa, thoải mái nằm trên bàn sưởi ấm, bật TV vừa xem vừa chờ cô.

Không biết qua bao lâu, Ran Kudo từ phòng tắm mang dép lê bước ra.

Tin tức hôm nay được phát lại trên TV, người đàn ông này ngủ gật khi ngồi ở bàn sưởi ấm, những sợi tóc trên trán rơi xuống khi anh cúi đầu, anh ấy đang ngủ say sưa, chẳng trách cô hét lên trong phòng tắm nữa ngày cũng không ai trả lời cô.

Cô bước chân trần lên tấm thảm lông, thấy anh đang ngủ rất say cũng không định đánh thức anh nên chỉ đắp chiếc chăn nhỏ trên ghế sô pha cho anh.

Lúc định đứng dậy rời đi thì bị người đàn ông kéo ngã vào lòng, cô vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy anh nằm trên tỉnh dậy: "Muốn chạy sao?"

"Anh đang giả vờ ngủ à?" Kudo Ran cau mày, giơ tay đấm anh một cái.

Kudo Shinichi nhanh chóng chặn được, bàn tay to ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô kéo lên môi hôn nhẹ: "Không... làm sao có thể giả vờ mệt mỏi như vậy được?"

Lòng bàn tay ấm áp xoa nhẹ qua lớp vải, anh híp mắt nhìn người trong tay nói: "Ran muốn dụ dỗ?"

Kudo Ran nhìn chính mình quả nhiên là một bức tranh quyến rũ, cô nửa ướt nửa khô bị anh ôm vào trong ngực, khăn tắm trắng tinh khó khăn chỉ che được đến đùi, khiến cô muốn che lại, nhưng anh ta lại mặc áo sơ mi trắng và quần âu chỉnh tề: "Không, vừa rồi em quên lấy bộ đồ ngủ ... Cái đó ... Nước tắm vẫn còn nóng, Shinichi anh đi tắm đi ..."

Cô đỏ mặt sửa sang lại, kéo khăn lên xuống. Tất cả đều là lỗi của cô sau khi giặt quần áo bẩn mới nhớ ra quên không lấy quần áo thay vào nhà tắm, lúc đó gọi cho anh cũng không trả lời nên cô không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài vơi một chiếc khăn tắm. Làm sao cô có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra trường hợp thế này: "Buông ra, em đi thay quần áo ..."

"Đừng ..." Kudo Shinichi giữ chặt, ôm lấy cọ cọ: "Nằm xuống với anh một lát ... Anh hơi mệt nên sẽ không gây chuyện với em ... Thật mà, nếu bây giờ làm thêm vài chuyện kích thích anh e rằng sẽ rất khó để giải quyết ... "

Kudo Ran nghe anh nói đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, trước khi bố đi du lịch, ông đã ném tất cả những vụ án chưa được giải quyết từ mười lăm năm trước cho anh, khiến anh bận đến mức không còn thời gian để ngủ: "Vậy thì về giường ngủ đi, ngủ đây anh sẽ cảm lạnh đấy. "Cô đưa tay tắt máy sưởi, tiếng máy ù ù nhỏ dần rồi dừng lại.

"Không cần, nhắm mắt một lúc rồi lại xem hồ sơ, em ở cùng anh nhé?"

Ran Kudo nhìn anh một hồi rồi gật đầu đồng ý, vừa định đứng dậy đi thay quần áo thì có tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?" Kudo Shinichi nói về phía cửa trong khi vòng tay ôm cô.

"Kudou-kun, là Yoshida," người đàn ông nói, xoay nắm cửa mở ra: "Tôi để quên một tài liệu ở chỗ anh, xuýt nữa là tôi lên tàu rồi nên vội vàng quay lại lấy nó. Muốn mang về nhà nhìn lại suy nghĩ một chút.

Kudo Shinichi ngây ngốc khịt mũi, nhìn hắn cầm tài liệu ngồi xuống sô pha: "Lấy xong sao không về nhà? Đã rất muộn ... "Ý của anh là ông lấy xong rồi còn không mau đi.

Kudo Ran đang núp dưới gầm bàn sưởi, không ngờ lúc này còn có người xông vào, cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm không nghĩ nhiều liền lao vào bàn sưởi, may mà người đó đã không nhìn thấy cô, nếu không cô ấy sẽ xấu hổ chết mất.

Yoshida dường như nghe không hiểu, khoanh chân ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện: "Kudou-kun, làm ơn đừng đuổi tôi đi, ngoài trời tuyết đang rơi, tàu điện bỏ lỡ một chuyến phải chờ nửa tiếng..."

Ống quần Tây Khê bị kéo, Kudo Shinichi lại nói: "Hôm khác lấy tài liệu cũng được. Theo dự báo thời tiết, buổi tối sẽ có tuyết rơi dày đặc, nếu không về nhà, đường có thể bị lấp .. "

"Không sao đâu, nhà tôi chỉ cách ba dãy nhà, lúc đi bộ về cũng vậy. Nhân tiện, Kudo-kun, tôi vừa gặp một vụ án trên đường đến đây muốn thảo luận với cậu." Yoshida hào hứng ngắt lời anh.

Kudo Ran vừa nghe người nọ nói chuyện phá án, liền có thể tưởng tượng đại thám tử sắp cao hứng trở lại, lò sưởi sau lưng vừa mới tắt, nhưng nhiệt độ còn chưa kịp tản ra vẫn còn nóng, cô cúi người trốn cũng rất khó chịu, bàn tay nhỏ bé kéo quần áo Kudo Shinichi thúc giục anh nhanh kết thúc cuộc trò chuyện.

Bàn tay nhỏ bé của cô vươn ra khỏi chăn bông, Kudo Shinichi sợ bị nhìn thấy nên đè cô lại, vội vàng đặt chặt chăn thắt lưng ngồi dậy thảo luận với Yoshida như thường lệ, may mắn thay Yoshida ngồi phía đối diện xa hơn một chút, nếu không nhìn kỹ sẽ không biết bên dưới có chuyện gì.

Bàn lò sưởi hơi thấp Ran Kudo bị ấn trở về chỉ có thể bám vào thắt lưng của anh. Đồ cuồng suy luận này, vừa nghe đến vụ án đã quên mất cô. Kudo Ran lập tức tức giận, nhưng cũng không thể đánh anh quá lớn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra làm sao đối phó anh, ánh mắt liền trầm xuống.

"Nếu đúng như vậy, nhiệt độ gan của thi thể khác với thời gian chết trên thực tế, theo lời khai của nhân chứng thứ nhất..." Động tĩnh bên thắt lưng của Kudo Shinichi khiến anh ta đột nhiên dừng lại. "Nên là thủ đoạn về thời gian "

Yoshida không nhìn ra điều gì khác thường, lật lại lời khai, "Đúng vậy, nhân chứng nói rằng hiện trường vụ án đầu tiên có rất nhiều vết nước, nếu hung thủ không phải dùng đá để làm vũ khí giết người, thì chính là dùng để che giấu thời gian tử vong. Nhưng hung thủ đã thực hiện như thế nào? "

Bàn tay nhỏ bé ở dưới thân bơi dọc theo đùi trong hướng về phía đường viền hơi nhếch lên, Kudo Shinichi hít một hơi, Ran từ khi nào mà dám như vậy anh nhanh chóng nắm chặt lấy cô.

Kudo Ran cười khúc khích, siết chặt bàn tay to lớn của anh, không cần nhìn cũng biết bây giờ anh ấy trông như thế nào, bàn tay nhỏ kia lại kéo ra âm thanh kim loại chói tai, như đang trêu chọc trái tim Kudo Shinichi, rồi chui vào.

Bộ ngực mềm mại dán sát vào đùi, bàn tay mềm mại không xương khiêu khích toàn thân anh, qua lớp vải anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào cấu lên xuống, đại não tê dại như muốn bốc cháy, cũng không còn cách nào có thể lắng nghe những gì Yoshida nói về vụ án.

"Yoshida-kun ..." Kudo Shinichi kêu lên ngăn cản Yoshida hít sâu một hơi, "Thật sự là đã muộn, hôm nay không nghĩ ra gì có lẽ về ngủ tiếp sẽ có thể nghĩ ra được."

Yoshida suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý ngày mai lại thảo luận, trước khi đi còn quan tâm anh, "Kudo-kun có sao không, có chỗ nào không khỏe? Mặt cậu đỏ quá?"

Kudo Shinichi nghe rõ ràng tiếng cười chế nhạo phát ra từ bàn sưởi, ho khan một tiếng, "Chỉ là cà ri hơi nóng, ngồi lâu chân của tôi cũng tê rần, cho nên không có gì đâu."

Lệnh trục xuất đã được ban hành, Yoshida cũng không có ý định ở lại lâu hơn, vì vậy ông ấy nói chúc ngủ ngon và đi xuống lầu.

Kudo Shinichi thở phào nhẹ nhõm, một tay kéo tên tội phạm đang làm ác dưới mình lên, lăn qua lăn lại đè cô lên trên chăn, đôi mắt ngấn nước khiến trái tim anh ngứa ngáy, khi bốn mảnh môi mỏng chạm nhau là, như trời đất điên đảo, bàn tay nắm chặt eo cô hướng lên trên vuốt ve cái lưng bóng loáng kiến cô hừ hừ vài tiếng, anh cười nói. "Ran định dùng sắc dụ sao? Hửm?"

Âm kết của Kudo Shinichi nghe có chút ngọt ngào và tán tỉnh, Kudo Ran cũng không chịu thua kém, "Gì cơ? Shinichi không thể nhịn được nữa sao?"

Anh ậm ừ, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đặt ở bên cổ anh, "Ừ, anh không nhịn được nữa ..." Anh không nhịn được mà muốn ăn tươi nuốt sống như một con sói đói, nhưng nghĩ lại anh muốn trừng phạt cô vì dám to gan làm vậy như vậy... "Nhưng anh hơi mệt, Ran bên trên nhé?

Cà vạt của anh đã sớm bị kéo ra gần hết, cúc áo trên ngực đã bị nới ra vài cúc, cô lại ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt đầy dục vọng và cực kỳ gợi cảm của anh, Ran Kudo im lặng nuốt nước bọt, tiếp tục nhìn như thế này thì không biết ai mới là người không nhịn được?

"Không dám ở phía trên sao?" Anh thấp giọng dụ dỗ cô, "Vậy thì thử bên dưới thử xem. "

Trong nháy mắt, tay Ran Kudo đã bị đưa tới khóa thắt lưng da bằng kim loại, khóa kéo lúc trước đã bị cô kéo đến cuối cùng, mơ hồ có thể nhìn thấy mảnh vải từ bên trong chui ra, cô chợt run lên một chút.

"Vừa rồi không phải chơi rất vui vẻ sao?" Anh cười trầm thấp, "Sao bây giờ không dám"? Có trời mới biết anh đã chịu đựng vất vã thế nào, cứ để cô cứ màu như thế nhất định sẽ có chuyện "Nếu Ran không ra tay thì đừng trách anh ..."

"Ai nói em không dám?" Ran Kudo bị anh ta kích động đến mức giật tung chiếc khóa kim loại, hành động nhanh chóng khiến cô kinh hãi.

"Tiếp tục đi," Kudo Shinichi thúc giục, "hiện tại còn chưa đủ trình độ để biểu diễn đâu."Khóa thắt lưng đã được mở ra, nhưng vật to lớn kia lại bị vải quấn chặt lấy, Kudo Ran nhất thời không biết phải làm sao nhìn lên, làm sao để xuống tay..

Anh hiểu rõ liền lấy thứ đồ kia từ trong vải ra, thứ căng phồng hoàn toàn lọt vào mắt Kudo Ran, cô lập tức xấu hổ quay mặt đi, trong lòng mắng anh không biết xấu hổ.

"Được rồi, em cứ tiếp tục ..." Anh nói, liếm vành tai nhỏ đỏ ửng của cô. Eo Kudo Ran mềm nhũn, nhưng cô vẫn đưa tay ra cầm lấy.

Vật dày cứng được vuốt ve trong bàn tay mềm mại của cô, gân xanh trên gậy đập thình thịch, cô nhích từng chút, từng chút vuốt ve, sức lực nhẹ nhàng như sợ làm anh đau.

"Tập trung ... Ran" Chút sức lực này giống như gãi ngứa, Kudo Shinichi ngậm lấy bên tai cô mút lấy làm nó đỏ bừng, lòng bàn tay đột nhiên tăng thêm sức lực làm thoải mái thở dài một hơi.

Bàn tay theo mép khăn tắm dò xét, đầu ngón tay chạm tới ướt át làm cho Kudo Shinichi cực kỳ hài lòng với sự ướt át trên đầu ngón tay, rút tay ra đồng thời vứt chiếc khăn tắm đã cởi một nửa của cô,anh nhìn người đang quỳ gối trước mặt mình, mái tóc buông xõa tùy ý vén ra sau tai bộ ngực trắng ngần và hếch lên lộ ra trước mắt anh, theo cơ thể lắc lư cuả cô chúng cũng đung đưa theo, anh đưa tay nắm lấy nhẹ nhàng xoa nắn, nhào nặn chúng thành những hình dạng mà anh thích: "Ran có thích không? Em có muốn không? "

Kudo Ran cũng bị tiếng thở dài như vậy làm cho bối rối, cơ thể ... cổ họng cảm thấy khát đến khó chịu, cô chủ động tìm kiếm môi anh, chiếc lưỡi mềm mại chen vào hút lấy anh, cố gắng tận dụng chút nước bọt để dập tắt cơn khát ..Nhưng ngọn lửa trong người cô nóng đến mức cô không thể chịu đựng được mà muốn nhiều hơn nữa ...

Anh cắn nhẹ môi cô, hướng cô nhìn xuống dưới, "Muốn không?

Ran Kudo dùng ánh mắt bối rối nhìn anh, chỉ nghe thấy anh nói: "Sao vậy? Em không tiếp tục sao?"

Anh có định tiếp tục không? Anh ấy đã trêu chọc cô đến mức này rồi hỏi những điều như vậy ...

"Nhanh lên ... nếu không mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây."

Anh cười nham hiểm, Kudo Ran cảm thấy anh vô cùng đáng ghét nhưng cô vẫn dùng cái miệng nhỏ nhắn hướng xuống hai chân anh, khẽ mở miệng hôn hít, phần đỉnh và thân đều bị nụ hôn làm cho thoải mái, nhưng Kudo Shinichi cảm thấy còn lâu mới đủ, "Không đủ ... Ran"

Kudo Ran hiểu ý còn chưa đủ, dưới ánh mắt thiêu đốt của anh há miệng ngậm lấy thứ to lớn kia, đỉnh tròn đột nhiên xuyên sâu vào cổ họng khiến anh kinh ngạc kêu lên. Không biết cô ấy học được từ đâu cái động tác ngoáy sâu cổ họng luôn khiến thắt lưng Kudo Shinichi tê dại, dù vậy anh vẫn cực kỳ yêu thích đâm sâu vào yết hầu, đầu lưỡi ấm áp cuốn lấy phần thân mút vào, cảm giác được liếm mút khiến anh như mất đi lý trí.

Nghe thấy anh mất kiểm soát thành tiếng như vậy, Kudo Ran vẫn có chút tự hào càng làm việc chăm chỉ, càng ngày càng nuốt vào sâu hơn, dùng bàn tay nhỏ bé xoa xoa túi tinh căng đầy, Kudo Shinichi cảm nhận được ý định của cô bàn tay to liền trượt xuống tóc anh ôm chặt lấy cái đầu nhỏ của cô, nhấp sâu vài lần sau đó kéo cô lên nằm trên ngực mình và hôn cô mãnh liệt, dang rộng hai chân cô bằng đôi tay to lớn để cô nằm trên đùi anh, luồn đầu ngón tay vào thung lũng, cảm thấy cô càng thêm xúc động anh cắn môi cô "Hiện tại không thể ra được ..." nói xong anh nân một chân cô lên nhắm ngay vật kia rồi ấn xuống.

"Hừm ..." Thân thể Kudo Ran đột nhột bị vật cứng xâm nhập cơn ngứa sâu bên trong giảm bớt đi hơn phân nữa, thân thể bị anh căng ra thoải mái mà ngâm nga "Shinichi ..."

Tiếng ngân nga nhẹ nhàng này chính xác là những gì Kudo Shinichi mong đợi, nụ hôn của anh đi dọc xuống chiếc cổ được nâng ra một cách thoải mái, "Có muốn thoải mái hơn không?" Một bàn tay to vuốt ve vòng eo mảnh mai "Điều đó tùy thuộc vào Ran... tự di chuyển."

Cho dù anh không nhúc nhích nhưng chỗ sưng cứng bên trong khiến cô càng thêm khó chịu, ngoan ngoãn ôm lấy anh, eo và hông từ từ vặn vẹo qua lại, tiếng thở dốc không tự chủ được phun ra bên tai anh, "Ừm. .. .. ưm, Shinichi vào sâu quá ... ưm "

Anh muốn đợi cô ấy nhận lấy thêm một chút kích thích, nhưng ai biết rằng tiếng rên rỉ của cô khiến anh càng tức sôi máu, Kudo Shinichi lật người quay lưng cô về phía anh, một bàn tay ôm lấy eo cô áp chặt cơ thể nhỏ bé của cô vào bàn sưởi ấm, tay kia xoa xoa tuyết cầu bên trên, dưới hông ra sức đâm lên, sự ấm áp giữa thung lũng chật hẹp đang hút lấy đồ vật khổng lồ, làm cho anh thoải mái không muốn rút ra.

Chỗ giao nhau nhanh chóng co giật, bụng dưới co rút dữ dội cộng với cảm giác kích thích mãnh liệt khiến Kudo Ran nhất thời không chịu nổi, cô rưng rưng quay đầu kêu anh nhẹ nhàn.

Kudo Shinichi không chịu được kiểu van xin này, không buông tha được liền cúi người chặn chặt môi cô, khiến cô thút thít van xin lòng thương xót cũng vô dụng.

Đau đớn và khoái cảm tăng dần khiến nơi mềm mại của Kudo Ran căng ra, như thể sẽ bị xé thành từng mảnh trong giây tiếp theo ... Kudo Shinichi ôm lấy eo cô đâm thật mạnh vào ... ...... Cho đến khi cô run rẩy gục trong vòng tay của anh, anh mới rút lui để hít thở.

Kudo Ran thân thể mềm nhũn, tựa lưng vào anh thở hổn hển.

"Được rồi..... được rồi?"

"Như vậy còn chưa đủ sao?" Anh thở nhẹ, "Còn dám dụ dỗ người khác?

Nghe thấy anh ta sẽ giễu cợt cô, Ran Kudo không kìm được sắc mặt, cúi đầu không để ý tới anh.

"Sao lại không muốn nhìn tới anh?" Sau khi cao trào thân thể cô vẫn còn rất mẫn cảm, anh lăn qua đè lại cô trên chăn, nhấc chân móc vòng qua eo, sau đó lại nhích lên trước thoải mái mặt đối mặt, Kudo Shinichi tức giận nói: "Có người còn dám manh động? Nếu như bị nhìn thấy... Ran phải tìm cái hố mà chôn? Lần sau còn dám làm như vậy không? Hả?"

Mặc dù đã thành công nhưng anh cũng không tha tiếp tục nghiến răng nghiến lợi, Kudo Ran cảm thấy nếu mình có sức thì nhất định sẽ đấm thẳng vào mặt anh, giọng nói van xin anh, "Shinichi ...vào nhanh lên..."

"Nhanh cái gì?" Anh mổ nhẹ môi cô, liên tục lập lại câu hỏi "Lần sau em có dám làm thế không? Hả?"

Đôi mắt phủ đầy sương mù nhìn thẳng vào anh, cái đầu nhỏ lắc như trống nói không dám, hai chân ôm chặt lấy eo anh, bụng dưới co rút lại sự tê lại lan đốt sống đuôi thẳng đến trán của Kudo Shinichi xém chút nữa ngất xỉu.

Kudo Shinichi dứt khoát rút ra, nơi sưng lên phía trước thung lũng ướt đẫm nước, kiềm chế ham muốn nuốt chửng cô ấy trong một ngụm, "Ran nói nhanh lên cái gì?"

"Nhanh lên ... muốn anh ... Shinichi ..." Cô bám vào trên vai anh van xin.

Kudo Shinichi cuối cùng cũng kết thúc trò chơi, chỉ muốn trêu chọc cô, lúc này cô cúi đầu xuống, anh cũng không bận tâm nữa, cúi xuống ngậm lấy hai đầu vú đã dựng đứng lên từ lâu hút lấy cơ thể của cô đến mức cong lên. Anh nở một nụ cười gấp đôi chân trắng nõn mềm mại của cô vào trước ngực, vẻ đẹp của thung lũng hẻo lánh kia làm cho người ta nhìn không sót một thứ gì, lại đem vật cứng đâm vào tới tận cùng.

"A ..." Cảm giác sung sướng từ nơi giao hợp truyền đến tứ chi trong chốc lát, cô ưỡn cao thân thể đút thêm thịt vú cho anh.

Nhìn bộ dạng cô gục ngã dưới thân, càng tàn nhẫn tiến vào sâu hơn tiết tấu gấp gáp khiến cô bật khóc, nhưng anh lại cười một cách gian xảo "Sâu như vậy... Ran cũng rất thoải mái đúng không?

Kudo Ran cảm thấy xấu hổ muốn chết, cắn chặt miệng nhỏ cố gắn ngăn những tiếng rên rỉ mất mặt đó lại, đầu óc hỗn loạn, nhưng cô vẫn không thể ngừng yêu cầu anh chậm lại ...

Cô không thể nhớ mình đã cầu xin sự thương xót của anh bao nhiêu lần trước khi anh sẵn sàng buông tha cho cô, nhưng cô chỉ nhớ rằng nước tắm được chuẩn bị cho anh đã lạnh.

END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro