Bồn tắm
Kudo Shinichi x Mori Ran
Tác giả: CoraYin
https://www.quotev.com/story/13019500/%E3%81%8A%E9%A2%A8%E5%91%82
0.0-
Kudo Shinichi trước mặt rõ ràng có đôi mắt trong veo, trong đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt dường như vô hại, khiến Mori Ran vô thức nheo mắt, năm ngón tay nắm chặt vạt áo phía trước của mình.
Không gian ấm áp khiến hơi thở nơi mũi càng thêm hỗn loạn, có thể mơ hồ cảm nhận được rung động dưới lòng ngực theo đường nét của lòng bàn tay, tốc độ dần dần tăng lên cùng hơi ấm sau tai. Mori Ran nhìn anh bằng ánh mắt rụt rè. Sự háo hức nhỏ nhoi trong mắt thiếu niên khiến người ta trực giác tin rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cơn đau nhói từ mắt cá khiến cô không còn cách nào khác
"Shinichi..." Mori Ran vẻ mặt vẫn có chút do dự, im lặng một hồi, mới không nhịn được mở miệng, nhẹ giọng trấn an, "Anh sẽ không làm chuyện lạ đúng không? "
Đường nét cổ của cô gái mảnh mai, và đường viền cổ áo hơi hở ra có thể thoáng nhìn thấy đường nét xinh đẹp của xương quai xanh. Đôi mắt anh lướt qua đầu ngón tay cô đang quấn vào nhau phía trước chiếc váy, và gần như sự run rẩy không thể phát hiện anh lướt qua vòng cung căng phồng của ngực cô. Cổ họng khô nóng bỏng rát khiến Kudo Shinichi không khỏi thầm nuốt nước miếng, e rằng ánh mắt quá háo sắc sẽ làm cô gái xinh đẹp đang nhìn anh sợ hãi, cảnh giác. Anh khẽ cụp mắt xuống, trấn tĩnh lại gạt đi những suy nghĩ không rõ sang một bên, cuối cùng dán mắt vào mắt cá chân đang được băng bó của cô, cố khôi phục lại giọng nói của chính mình trong hơi nóng yếu ớt.
"... Anh hứa."
-01
Khi Shinichi Kudo và Mori Ran từ bệnh viện trở về, chỉ còn hai giờ nữa là đến Giáng Sinh.
Từ lúc khóa cửa không khí trở nên ngượng ngùng hơn một chút.
Cô đang ngồi cùng bàn ăn với anh, lưng cô đã dần trở nên trẻ cứng do ngồi lâu, bàn chân trái bị băng bó nhiều vòng và đang thõng xuống trên sàn gỗ. Mắt cá chân bị bong gân vẫn còn sưng tấy khiến cô không dám đi chuyển, bất cứ cử động nhẹ nào cũng có thể khiến cô bị đau chảy nước mắt. Cảm giác đau nhức và tê dại từ từ lan dọc theo đầu ngón tay, trên cánh tay có vài vết xước không rõ ràng, lúc bôi thuốc hiển nhiên cũng không nhận ra. Giờ phút này, cả người đều vô cùng rõ ràng, có chút ngứa ngáy đau nhức ... Mori Ran cau mày trầm mặc, nhưng cô chỉ im lặng cắn chặt môi như thể chỉ cần hít thở sâu cũng có thể phá vỡ sự yên tĩnh của hiện tại.
Tuy nhiên, trái tim cô vẫn đập dồn dập, khóe mắt hiện lên vẻ dáng vẻ Kudo Shinichi bên cạnh.
Cô gái thận trọng nhìn và bị anh ta bắt gặp. Vẻ hoảng sợ trong mắt cô lóe lên, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt đi khỏi anh, hai đầu ngón tay mềm mại ở trên bàn quấn vào nhau ngẫu nhiên xoay tròn, trên nền vành tai không thể kiểm soát càng ngày càng đỏ lên.
Giống như một chú thỏ sợ hãi.
Kudo Shinichi bị suy nghĩ này làm cho choáng váng đến mức cảm thấy có một luồng hơi ấm áp nhẹ giữa miệng và mũi, những lời ban đầu được nén trong cổ họng thoát ra khỏi khóe miệng trong lúc anh bối rối, khi định thần lại anh muốn rút lại nó. anh ấy nhìn lên và thấy cô ấy đang nhìn thẳng vào mình.
Ehhh, anh vừa nói gì vậy? Có vẻ như anh ấy đang mời cô đi tắm chung.??
"Không! Anh —" Khoang mũi nóng bừng, ngay cả những đầu ngón tay cũng bị nhiệt độ hun bỏng rát.
"Shinichi... vừa mới nói cái gì?" Mori Ran ngây người nhìn anh, tựa hồ tưởng rằng mình vừa nghe lầm, nhưng chỉ thấy Kudo Shinichi mở miệng mấy lần, do dự không nói được rõ ràng. Trên má cô từ từ đỏ ửng lên, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ rõ ràng, lời nói càng ngày càng ngượng ngùng, "Cho nên, Shinichi đã suy nghĩ ... về chuyện này?"
Kudo Shinichi hoảng sợ một lúc, nhất thời nhanh chóng đứng dậy tiến lại gần giải thích, nhưng khúc khuỷu chân bất ngờ va mạnh vào ghế ăn phía sau.
Mori Ran bất giác cau mày nhìn về hướng anh, và đôi mắt cô bị bao phủ bởi một bóng đen đang tiến đến gần, cảm giác áp bức từ cơ thể của cậu thiếu niên càng rõ ràng hơn trong mắt khi anh nhìn từ trên xuống.
Ánh sáng màu cam ấm áp xuyên qua mái tóc đang rủ xuống của anh, vệt qua đường cằm gọn gàng và mịn màng của người đàn ông trẻ tuổi, tình cờ rơi vào mắt cô. Mori Ran khẽ ngẩng đầu lên, để những đường nét vàng son lưu lại trong mắt, cho đến khi càng ngày càng không nhìn thấy đôi lông mày quen thuộc của Kudo Shinichi, chỉ cảm thấy giọng nói của mình có chút cẳng thẳng khó nhận thấy... đáy lòng nhột nhạt.
"Ran?" Shinichi có vẻ hơi mất tập trung khi nhìn cô ấy, nhỏ giọng thì thầm, "Giờ Ran đi tắm một mình có lẽ hơi bất tiện, anh—"
Cô gái lông mi run lên, sau tai có chút nhiệt độ bỏng rát, nhưng cuối cùng cô cũng dán chặt mắt lên người anh, mặc kệ vết thương vẫn còn đau, cố chấp nói: "Em, em tự mình làm được!"
"Bác sĩ nói rằng vết thương của em không được chạm vào nước." Kudo Shinichi tiến thêm một bước, cúi người thu vào trong mắt khuôn mặt của bạn gái.
Hơi thở của anh phả vào bên má, mái tóc mềm mại xõa trên ngực lại đung đưa, hơi thở của nam thanh niên xộc vào mũi cô như muốn nuốt chửng lấy hơi thở của cô trong tích tắc. Khiến Mori Ran tim khô nóng vô cớ, tiếng đập dưới lồng ngực mãnh liệt tựa hồ sẽ bị đối phương nghe thấy trong khoảnh khắc tiếp theo. Hoảng loạn cô vội vàng cầm lấy nạng chống ở bên cạnh buông xuống một câu, "Vậy hôm nay không cần tắm ", sau đó vội vàng đứng dậy, nhưng cô loạng choạng bước ra hai bước liền bị Kudo Shinichi chặn lại.
Những khớp ngón tay dài rõ ràng quấn quanh cổ tay cô, có chút nhiệt độ khó chịu, Mori Ran nhẹ nhàng vùng vẫy, không muốn Kudo Shinichi động đến chút nào. Cô cau mày thật thấp, trong lòng hoảng sợ nhướng mắt nhìn vào màu xanh sẫm trong mắt thiếu niên.
"Vừa rồi mới băng bó xong Ran đổ nhiều mồ hôi, trên đường về lại có gió thổi." Kudo Shinichi mím môi mỏng, trong lời nói có chút lãnh đạm, "Rất dễ cảm lạnh. "
Mori Ran mở miệng định phản bác, nhưng đã thấy anh đột nhiên buông mình ra, xoay người cất bước đi về phía phòng tắm, chỉ nghe được mơ hồ một câu: "anh không muốn em bị cảm lạnh. "
Mặt cậu thanh niên hơi hơi đỏ lên, giọng nói có chút khàn khàn vướng vào tai, càng thêm có chút mơ hồ. Đôi mắt xanh biếc pha chút dịu dàng ấm áp khiến trái tim Mori Ran loạn nhịp khi anh nhìn qua. Thật là, sững sờ hồi lâu mới nhận ra ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, hai má nóng bừng bừng theo bước chân người bên kia dần xa-
Rõ ràng ngày nào cũng là cô, nhưng mỗi lần suy nghĩ mông lung, cô lại biến thành một con ác thú hung ác mà bắt nạt chính mình.
Trong cơn xuất thần, cô chỉ nhớ đến sự ấm áp và quấn quít vào lúc rạng sáng hai ngày trước. Lúc đó, cô đang lơ mơ giữa nửa mơ nửa tỉnh, Mori Ran đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, nhưng nhiệt độ giữa ngực và bụng nóng bừng lên, kéo theo những suy nghĩ mông lung của cô. Thân thể vô thức vặn vẹo khó chịu, ngay sau đó eo bị lòng bàn tay to kẹp chặt, thứ trơn trượt vội vàng tiến vào giữa đôi môi đỏ mọng khi cô còn chưa kịp chuẩn bị, chậm rãi móc ra đầu lưỡi nhỏ. Ý thức vẫn còn có chút rời rạc ban đầu đột nhiên tỉnh táo lại khi lòng bàn tay thanh niên ôm lấy một bên thịt mềm mại, đốt ngón tay thô ráp chậm rãi xoắn lấy nhẹ nhàn quấn lấy, cảm giác mềm mại lướt qua đầu ngón tay. Cổ họng cô ngứa ngáy, như có cái gì không thể chờ đợi phun ra, nước bọt ấm áp dần dần tràn ra khóe miệng, khiến cô không nhịn được ngẩng đầu lên đón tiếng thở dốc dồn dập trong miệng của chàng trai. Cuối cùng cô chỉ có thể để tiếng rên rỉ trong cổ họng bị bên kia nuốt chửng, đổi lấy những lời thì thầm khàn khàn của anh.
——
"Ran"
Giọng nói đột nhiên trở nên chân thật khiến trái tim cô run lên, tia nước chói mắt chạm vào đôi mắt trong veo của Kudo Shinichi chưa kịp tiêu tán, nhưng cô lại hoảng sợ trước. Cô vội vàng quay đầu lại, đôi mắt uể oải không biết đang nghĩ gì, chỉ dùng mười ngón tay nắm chặt lấy tay cầm nạng, tiếng "lách cách ", "lách cách" xen lẫn tiếng bước chân đang đến gần, khiến cô ấy cảm thấy căng thẳng không rõ lý do.
"Đó...Cái đó."
Bóng tối đen kịt dần dần lọt vào đáy mắt cô, hơi thở quen thuộc hòa cùng hơi nước ẩm ướt, vững vàng đứng ở trước mặt cô. Tiếng nước chảy róc rách bên tai, nhưng Kudo Shinichi thật lâu không phát ra tiếng. Cô liếc khóe mắt qua ánh sáng hắt vào từ phía sau, nhìn thấy dấu vết đỏ mờ bên tai anh ấy- nhiệt độ hai má đang tắt ngấm dần lan tỏa như một tia lửa chói chang.
"Ran, đi thôi, anh..." Kudo Shinichi ánh mắt hơi tối sầm lại, "Anh giúp em thay quần."
Nói xong, anh xoay người đi vòng qua cô về phòng ngủ, nhưng đột góc áo bị cô túm lấy, đốt ngón tay mềm mại của cô gái chạm vào chiếc áo choàng trắng tinh, hòa cùng băng trên cổ tay cô màu sắc chói mắt.
Dường như trái tim anh đang bị cuốn theo một cách mềm mại.
Đôi mắt cô gái của anh cụp xuống, ánh sáng lọt qua kẻ tóc để lại vài đốm sáng nhỏ li ti trên gương mặt. Màu đỏ thẩm trên má cô bạn đầu đã mờ đi, chỉ có điều cô lại đang khép chặt đôi môi đỏ mọng không biết lẩm bẩm cái gì. Trong hơi thở, đôi mắt của cô ấy trong veo, quả táo của Adam nhàn nhạt lăn lộn, anh mở miệng hỏi: "Sao, sao vậy?"
Đốm sáng chậm rãi nhảy múa trên mặt cô, Mori Ran ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Kudo Shinichi, trong mắt thoáng qua vẻ xấu hổ:
"Shinichi Anh sẽ không làm những điều kỳ lạ, phải không? "
-02
Tiếng nước chảy róc rách bị cửa gỗ phòng tắm chặn lại bảy tám phút, nghe có chút mơ hồ không rõ.
Các khớp ngón tay hơi cong xuống, oằn nhẹ trên tấm cửa: "Ran, anh ... anh vào đây." Ngón tay thon dài từ từ di chuyển xuống nắm chặt tay nắm cửa, một cái chạm lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn tay, giữa lòng bàn tay, nhưng nhiệt độ giữa các ngón tay càng ngày càng nóng.
Vì vậy, .. ...... hôm nay ...... .sẽ được thực hiện?
Kudo Shinichi không khỏi nuốt nước miếng, dưới lòng ngực thầm đánh trống.
Mori Ran chuyển đến vào cuối tuần đầu tiên của tháng 12, chỉ hơn ba năm sau mối quan hệ của họ.
Trước đó, hành vi thân mật nhất giữa anh và cô không gì khác chính là trao đổi nước miếng khi thân thể vướng vào nhau, lúc khó kiềm chế được anh vô thức chặn lòng bàn tay to lớn giữa hai người.
Có lẽ là do quãng thời gian quen nhau kéo dài thời thơ ấu, hoặc có thể do tính cách của mỗi người, tốc độ thành đôi của họ chậm và những thói quen trong quá khứ khiến những cám dỗ của nhau trở nên thận trọng——
Năm đó, hoa đào mùa xuân rực rỡ, gió ấm khẽ lay động, dễ dàng cuốn bay một nhành cây, hoa lá rụng rơi trên vai. Anh cùng cô sánh bước đi dưới cây anh đào, mu bàn tay vô tình lướt qua, Kudo Shinichi hơi nghiêng đầu, từ khóe mắt liếc nhìn vành tai đỏ bừng của cô gái, ngón tay út khẽ nhúc nhích, mà móc lấy tay cô ấy.
Đó là khoảng thời gian ồn ào của mùa hè, Mori Ran thích thú kéo anh đi dạo khắp các cửa hàng tráng miệng. Bên tai vang lên tiếng máy lạnh vù vù, kem trong miệng dần dần tan ra ngọt ngào trên đầu lưỡi. Đôi môi đỏ mọng ướt át, màu sữa đọng lại thành một vòng nhỏ nơi khóe môi, chàng trai tựa vào góc bàn, nhưng bàn tay đang giơ lên dừng lại giữa không trung, nhìn hình ảnh phản chiếu trong mắt cô, một nụ hôn ma quái mổ nhẹ lên môi cô.
Vào lần đầu tiên họ đi du lịch cùng nhau, nụ hôn đã suôn sẻ hơn nhiều. Những nụ hôn chào buổi sáng càng ngày càng nóng bỏng, càng lúc càng dài, ngọn lửa ẩn chứa bấy lâu cũng dần dần bùng cháy. Kudo Shinichi hơi nhướng mắt lên thoáng thấy hai má ửng hồng của Mori Ran, lòng bàn tay to nhào tới vòng eo mảnh khảnh của cô di chuyển lên, thấy cô nhíu mày nhưng bàn tay ôm cổ cũng không đẩy anh ra. Cơ thể chậm rãi cọ xát nơi mềm mại chậm rãi tấn công.
Và rồi ... nó dường như rơi vào ngõ cụt. Cô vẫn còn chút e thẹn đặc trưng của người phụ nữ trẻ, nhưng anh bắt đầu lo lắng rằng sự thèm khát không thể kiểm soát được hiện trong mắt anh sẽ khiến cô sợ hãi.
Ngay cả Sonoko Suzuki, người vừa kết thúc chuyến đi với bạn trai cách đây một năm cũng nói: Hai người đến từ thời đại nào vậy?
Kudo Shinichi lập tức bĩu môi quay đầu đi, nhìn trộm cô gái.
Một chút màu sắc lấp ló sau tai người phụ nữ.
Mori Ran đỏ mặt cãi nhau trông rất đáng yêu.
Nhưng sau đó, Kudo Shinichi không khỏi nghĩ rằng mình không thể sống cả đời như thế này, huống chi là—
Cô gái lông mày thanh tú, thân hình mềm mại đến khó tin, ánh mắt rơi vào trên gò má ửng hồng, sau đó trượt vào chiếc cổ thon gọn và trắng nõn ... Nơi đó vốn dĩ đã phồng lên càng lúc này càng kêu gào ầm ĩ đứng lên.
Anh đã muốn ăn thịt cô từ lâu
Cổ họng khô khốc dị thường, nhiệt độ bỏng rát từ từ lan tràn dọc theo cổ họng. Nhất thời, ngay cả trái tim cũng không khỏi cảm thấy bồn chồn. Anh thở ra một hơi dài đục ngầu, đưa tay lên cởi bỏ hai nút áo bên cổ làm kìm hãm hô hấp, đợi cơn nóng trong bụng dịu đi một chút, nén lại vẻ háo hức trong mắt rồi mới quay lại vặn tay nắm cửa và bước vào.
Vừa bước vào cửa, Kudo Shinichi đã bị chìm vào trong màn sương trắng xóa, hơi nước ấm áp từ tứ phía tỏa ra, làm ướt nếp gấp quần áo, xối thẳng vào cổ áo. Cảm giác nhớp nháp trên da khiến anh cau mày, và khi đôi mắt xanh lơ nhướng lên, anh cảm thấy hơi nước xung quanh mình đang sôi lên sùng sục.
Mori Ran đang đứng trước gương, một tay ôm lấy góc bồn rửa mặt, tấm vải che dưới thân đã được cởi bỏ hoàn toàn, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo len màu hoa râm bụt rộng rãi. Vạt áo có thể che đi sự đầy đặn thẳng tấp, che đi sự kính đáo của hạ thể cô để lộ ra một đôi chân cân đối cân đối trắng nõn. Hai chân khẽ thu vào nhau phát ra một ít ánh sáng mơ hồ.
Đôi mắt Kudo Shin tối sầm lại, chóp mũi hơi nóng và anh đã cảm thấy hối hận khó chịu vì lời hứa mười phút trước.
Những đầu ngón tay làm xù mái tóc ngắn mịn ở sau đầu.
Mori Ran không để ý đến tình cảm thầm kín trong mắt chàng trai, chỉ nghe thấy tiếng ổ khóa đột nhiên vang lên bên tai anh, điều này cắt ngang dòng suy nghĩ rối ren một cách rõ ràng và gọn gàng. Dấu vết mát lạnh chen vào trong khe hở khiến cô rùng mình, mắt cô hướng về phía Kudo Shinichi trong gương. Trên mặt gương đọng lại một tầng hơi nước mỏng, đường nét của anh mơ hồ mờ mịt, nhưng đầu ngón tay vẫn vô thức móc ra vạt áo của mình không chút lưu tình kéo xuống: "Hay là... Chỉ cần tắm thế này..."
Lông mày và đôi mắt của chàng trai trong gương trở nên rõ ràng hơn, và một cái bóng lớn từ từ phủ lên người cô. Trước khi Mori Ran có thể quay đầu lại, Kudo Shinichi đã vượt qua khoảng cách giữa hai người và bao quanh cô. Đặt cô vào giữa hai cánh tay của mình, cơ thể mảnh mai đã thực sự giam trong vòng tay anh.
"Không được. "
Dường như cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ từ chối một cách thẳng thắn như vậy, nhất thời cô nghẹn ngào và nhỏ giọng phản đối: "Nhưng ... mà"
Năm ngón tay ở phía sau eo và bụng của chàng trai mơ hồ đưa đẩy phản đối, với sự tiếp cận của anh áp lực dần khiến Mori Ran có chút khó thở, vặn người cố gắng thoát ra, nhưng vẫn không ngăn cản được nhiệt độ cơ thể tăng lên theo người kia, hơi thở nặng nề phả vào tai cô rõ ràng đến nỗi tim cô ấy đập rộn ràng.
Thình thịch, thình thịch.
Có một vài sự đụng chạm lạ lùng thoang thoảng đến từ vùng eo và mông nhạy cảm.
"Shin...Shinichi?!" Mori Ran cuối cùng cũng hoảng sợ, ngước mắt lên nhìn Kudo Shinichi, trong mắt cậu chàng có một tia hung hãn ẩn hiện, háo sắc, sắc bén khiến người ta không thể lơ đi, sự hẫng nhịp xuất hiện từ tận đáy lòng.
Lòng bàn tay to vốn dĩ đặt ở thành bể đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, ngón tay và lòng bàn tay chậm rãi xoa lên làn da lộ ra mờ mịt giữa lớp băng. Âm thanh nuốt xuống gần bên tai, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàn xen lẫn chút ngây ngốc, có chút ngẩn người suy nghĩ, cô lại xoa dái tai móc ra những dây thần kinh nhạy cảm nhất trong não cô: "Vết thương không thể chạm vào nước."
Không đợi cô kịp phản ứng, đầu ngón tay đã leo lên vòng eo mềm mại của cô cùng với lời nói còn dang dở, nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt truyền ra dọc theo nửa cẳng tay, thậm chí sau tai cũng bị nhiệt độ thấm ướt. Kudo Shinichi nhân cơ hội hôn lên vành tai cô, đôi môi mỏng hơi lạnh xua đi một chút khô khốc, nhưng động tác mổ nhẹ lên dái tai của cô lại càng trở nên kiêu ngạo, dần dần rơi vào giữa cổ, ấm áp ướt át, để lại một loạt dấu vết mơ hồ trên da cô. Sau đ lợi dụng cô ấy nghiêng đầu mở miệng dung hợp với đôi môi đỏ mọng mềm mại.
Trong gương, hai má Mori Ran đỏ bừng, áo len buông lỏng ôm lấy người, vạt áo vén lên một chút mang theo vướng víu của hai người, có thể nhìn thấy chiếc quần bó sát màu trắng tinh. Đường viền cổ áo một đường vừa vặn lộ ra xương quai xanh mảnh mai của cô gái, Kudo Shinichi hơi rũ mắt xuống, khe núi mềm mại dần dần hiện rõ trong đáy mắt.
Nhất thời cổ họng thắt lại một lúc, cử động giữa các ngón tay ngày càng trở nên bồn chồn - chiếc áo len được đẩy lên và ép vào mép dưới bầu ngực trong vài cái vuốt ve, lòng bàn tay ấm áp biến mất bên trong quần áo. Sự nhào nặn của năm ngón tay nhẹ nhàng quen thuộc anh dễ dàng nắm lấy nơi mẫn cảm nhất của cô gái, nuốt hết những lời kinh ngạc ngắt quãng trong miệng, cất lên vài phần thăng trầm mơ hồ.
Cơ thể cô gái thật mềm mại. Dường như chỉ cần anh ra sức thêm một chút, anh có thể hoà tan cô vào máu của chính mình.
Tiếng thở hổn hển càng lúc càng lớn cuốn theo hơi thở hỗn loạn nơi cánh mũi. Mori Ran ý thức càng ngày càng choáng váng, những nụ lửa ở sâu trong cơ thể từng chút chút sôi trào, nóng đến kinh người. Nhưng cũng không ngăn được cảm giác ngứa rát cùng trống rỗng trong bụng, chân đột nhiên mềm nhũn ra khi bị phân tâm -
Không cảm thấy đau như cô mong đợi.
Mori Ran hơi cau mày và đôi mắt híp lại tạo thành một khe hở nhỏ: "Shinichi..."
Mori Ran bị Kudo Shinichi ôm ngang trước ngực, chiếc áo len chui đầu đã bị cởi ra từ lúc nào, chiếc áo nịt ngực đồng màu đã bị tháo từ phía sau, quai mảnh hai bên rủ xuống trên vai cô. Nơi trắng nõn mềm mại dưới bề mặt cúp ren hiện lên mờ nhạt, có thể thấy được hai điểm màu đỏ mận yên lặng đứng thẳng run rẩy cùng với hơi thở không ổn định của cô gái, làm cho dấu ngón tay nông sâu giữa hai bầu ngực càng thêm mơ hồ.
"Lần này," giọng nói kìm nén của thanh niên thở hổn hển bên tai cô, "Đến lượt em giúp chị Ran tắm."
Mori Ran trước mặt cuộn mình thật chặt, đường xương bướm phía sau càng ngày càng sâu càng rõ ràng, hai quả bóng mềm mại cũng mất đi hình dạng ban đầu khi bị bóp chặt. Nước ấm từ vòi hoa sen đổ xuống, lăn xuống khe ở giữa sống lưng, quét vào làn da chồng lên nhau. Đôi mắt của Kudo Shinichi vô thức đuổi theo những vết ướt, nhưng anh lại bị mê hoặc bởi chỗ lõm sâu quyến rũ sau eo cô gái, khi quả táo Adam cuộn trào, có vài ý nghĩ tham lam hiện lên, Tuy nhiên, nước chảy không tham lam đối với cơ thể cô như một thiếu niên nào đó, thậm chí trước khi nhiệt độ có thể được chuyển đổi hoàn toàn, nó đã rò rỉ vào kết cấu của chiếc ghế đẩu thấp dưới chân anh nhỏ giọt xuống các góc.
Giọt nước bắn ra trên đôi chân trần của anh, vẫn còn nóng, khiến cả người anh mơ hồ tăng lên nhiệt độ.
Giống như họ đang cùng nhau tắm tiên. Kudo Shinichi nghĩ như vậy, khóe môi không nhịn được nhếch lên, cúi người xuống đem áo sơ mi ướt át đặt ở trên lưng cô. Hơi ẩm bao phủ lớp vải ban đầu là ra một vệt nước sẫm màu, nhiệt độ của chúng ngay lập tức hoà quyện vào nhau, môi mỏng kề sát bên tai cô, giọng nói có chút khàn khàn : "Bỏ tay ra, anh thoa sữa tắm ... nó sẽ bị ướt."
Mori Ran hồi lâu không nhúc nhích coi như chưa từng nghe thấy, chân đặt ở trên ghế đẩu không khỏi cong lên ngón chân. Kudo Shinichi liếc nhìn, trong lòng rõ ràng. Đầu ngón tay anh từ từ hướng về phía trước dọc theo cánh tay của cô gái giả vờ trầm ngâm nói: "Vậy thì để anh giúp ——"
Còn chưa kịp nói xong, Mori Ran liền vội vàng lắc đầu đứng thẳng người, giơ tay ngăn cản động tác trong tay Kudo Shinichi. Đuôi tóc dài được cuộn lên rơi xuống trên cổ thanh niên, theo động tác chuyển động của cô có chút ngứa ngáy. Nụ cười thâm thúy thoát ra khỏi cổ họng anh như thế, và sự rung động từ lồng ngực khiêu khích má cô đỏ bừng.
"Không, không được sờ." Cảm giác mất đi sự che chở khiến Mori Ran có chút bất an, lỗ tai nóng lên, quay đầu lẩm bẩm hai lần che dưới tiếng nước, cũng không biết là người đằng sau cô ấy có nghe thấy không. Cô chỉ đang lẩm bẩm trong lòng, nhưng anh đột nhiên chạm vào một vùng nhiệt độ nóng bỏng nào đó quanh eo, trong tích tắc trên da cô nổi lên một tầm đa gà, tiếng rên nhẹ trong mũi cũng hơi run rẩy tuôn ra giữa kẽ tay. Khi năm ngón tay phủ lên làn da.
Những ngón tay thon dài của anh nghiền nát lớp bọt kem, mùi thơm của bưởi lan tỏa trong không khí, quấn lấy cơ thể cô từng chút một bằng lòng bàn tay to đang chạy trên da thịt.
Mông đầy đặn.
Lưng thon.
Hình dáng ngực sữa xinh đẹp.
Đôi vai trắng gầy.
Chỗ nào cũng đẹp ... làm cho miệng khô khan.
Tiếng nước bên tai dường như đã lâu không còn, thỉnh thoảng có những giọt nước rơi trên gạch tạo nên những tiếng tích tắc không rõ ràng. Bên tai là âm thanh lăn của quả táo Adam trong cổ họng của người thanh càng lúc càng rõ ràng. Mori Ran không khỏi nóng tai, cánh tay giơ lên của cô ấy hơi đau và tê dại khi anh di chuyển chậm hơn. Nhưng khi cô thả lỏng ra một chút, năm ngón tay của Kudo Shinichi quấn lấy từ phía sau, bọt trắng mịn và đậm đặc, theo hướng vai và cánh tay của cô ấy mở rộng về phía các đầu ngón tay. Hơi thở quen thuộc từ phía sau tiến lại gần, giống như động tác giữa những ngón tay của anh chậm rãi quấn lấy cô, nhẹ nhàng làm rối loạn hô hấp trong miệng, dần dần có chút mơ hồ tràn ra khóe môi mềm mại. Trước khi cô ấy có thể nói điều gì đó những đầu ngón tay linh hoạt xẹt qua vú ôm chặt lấy cằm cô, hơi thở nóng hổi xông vào miệng, động tác ướt át của đầu lưỡi dài quen thuộc chậm rãi kéo đi mi tâm trong suốt. Tâm trí và vùng kín của cô đã trở nên nhớp nháp trước khi cô biết điều đó.
Mori Ran vô thức siết chặt chân mình, nhưng cô ấy càng ngày càng cảm thấy ướt át rõ ràng hơn. Nó trượt xuống đường nối của đùi, để lại một vệt ẩm ướt hơi ngứa. Hơi nóng bên tai càng ngày càng thiêu đốt, lúc này mới mơ hồ nghe thấy Kudo Shinichi gọi tên cô, rung động giữa miệng và đầu lưỡi truyền ra tê rần khiến người ta nóng bừng cả mặt.
Trong cơn mơ màng suy nghĩ dường như nghe thấy anh thấp giọng lẩm bẩm, Mori Ran còn chưa kịp nghe rõ đã cảm thấy thân thể đột nhiên bị đốt nóng bởi các ngón tay thon dài không ngừng thăm dò. Lòng bàn tay to lớn của nam nhân vòng qua eo cùng bụng của cô hồi lâu, nhẹ nhàng xoa nắn, chậm rãi vuốt ve hai chân chặt chẽ:
"Ran"
"Tách chân."
".....Tốt"
.
.
.
Mori Ran đã tắm lâu nhất trong cuộc đờ mình.
Vào lúc Kudo Shinichi ôm cô và đặt cô vào bồn tắm, đôi chân của cô đã yếu đến mức không còn sức lực nữa. Khu ẩn náu trong rừng rậm đen kịt vẫn còn hơi sưng tấy, cảm giác tê dại khi chạm vào cũng không có biến mất, khiến cô không khỏi lại chìm vào trong nước tắm. Bọt nước dưỡng da đã được nhuộm màu, và những gợn sóng lăn tăn lắc lư theo chuyển động của cô.
"Anh ra ngoài trước, Ran hãy gọi cho anh khi em ngâm mình xong."
Giọng nói trầm thấp hòa cùng tiếng nước chảy ào ào, ánh mắt cô vô thức liếc qua.
Phần lớn quần áo của Kudo Shinichi ướt đẫm dính chặt vào người anh, hiện lên những đường nét rõ ràng giữa eo và bụng. Kết cấu lúa mì hiện rõ giữa lớp sơ mi trắng ướt. Nhất thời ngay cả tầm nhìn cũng trở nên háo hức. Theo hướng phát ra âm thanh, cô thấy nước chảy xuống những đốt ngón tay thon dài của chàng trai.
Và vệt nước trong vắt loang lỗ trên đốt ngón tay.
Sự vướng bận giữa hai người họ vừa rồi tràn ngập trong tâm trí cô.
Mãi cho đến khi tiếng nước đột nhiên ngừng lại, Mori Ran mới vội vàng ngăn cản: "Anh không cần phải đi ra ngoài." Thấy Kudo Shinichi sửng sốt một chút, cô ấy tỏ ra xấu hổ: "Ừm, sẽ bị cảm lạnh."
Một chút ý cười nhàn nhạt dần hiện lên trong mắt người thanh niên, xen lẫn vài ý tứ thấp thoáng: "Anh có việc phải làm, nhưng ... Vì Ran cứ khăng khăng như vậy."
Chiếc áo sơ mi dần dần được mở ra, chiếc thắt lưng quanh eo bị những ngón tay thon dài nới lỏng, gần như buông thõng.
Ở đó, cặp mông rắn chắc hẹp hòi của đàn ông đã mơ hồ lộ ra. Kudo Shinichi dùng một tay đỡ bồn rửa tay, tay kia kẹp chặt chiếc quần lót trắng tinh mà cô đã vứt trong giỏ giặt. Thứ giữa đũng quần dày lên và hếch lên, áp sát vào bụng dưới vì hưng phấn. Hơi thở của Kudo Shinichi ngày một dày đặc và rối loạn, anh đưa tay phủ vật dùng để che chỗ kín của cô gái lên vật cứng của mình.
Kudo Shinichi khẽ nheo mắt, lớp vải ren quấn vào giữa ngón tay vẫn còn vương mùi Mori Ran.
Sau đó, anh nghĩ đến vách tường chật hẹp và cái nóng ẩm ướt vừa quấn lấy đầu ngón tay anh.
Hơi thở dốc khe khẽ đầy quyến rũ của cô ấy.
Mùi giữa mũi dần dần nồng nặc hơn.
Khi dục vọng bị đảo lộn, Kudo Shinichi liếc về phía cô ấy như một bóng ma, và ngay khi bắt gặp đôi mắt không chớp của cô trong giây lát, bụng dưới của anh đột nhiên thắt lại—
Mori Ran liếc nhìn chiếc quần lót màu trắng dính tinh dịch trên tay anh, và cuối cùng cũng hiểu anh ra ngoài để làm gì.
Đi tắm hay cái gì đó chỉ là một cái cớ.
Kudo Shinichi tên đại biến thái này.
End-
Mino: cái này cũng không R18 lắm nhưng mà Edit lại cứ bị ngại chả hiểu làm sao ;))) mình đã phân vân không biết nên để nó vào đây không nhưng nghĩ lại đăng bên kia có phần không hợp 🫠🫠🫠
Tại sao chương R18 nào cũng dài thế nhỉ, tại sao ;(((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro