Chapter 1
Ran-senpai"
".."
"Ran-senpai, chị nghe em gọi chứ?"
Ran ngừng dọn dẹp đống đồ đang còn ngổn ngang dưới sàn, có giọt mồ hôi từ thái dương chảy dài xuống gò má, đưa mắt nhìn con người đang đứng chắn ngang cửa phòng, cô mở miệng
"Kudo, sao cậu ở đây?''
"Em không phiền đâu"
Ran nheo mắt, trước trán lại chảy dài ba vạch đen, tất nhiên là cậu không phiền rồi, cô mới là người phiền cơ mà, may là câu nói chưa kịp phát ra thì bị chính cô nuốt vào. Ran cố nén tiếng thở dài
"Đây là phòng câu lạc bộ Karate, Kudo"
"Em là Shinichi"
"Cậu tới đây tìm ai?''
"Chị nghĩ trong phòng còn ai ngoài em và chị à Ran-senpai?"
Shinichi cất tiếng hỏi lại, trong lời nói có ý cười, nhanh chóng cởi giày bước vào phòng đồng thời đặt cái cặp lên cái bàn gần đó, ngồi xếp bằng ngang với tầm mắt Ran, môi khẽ cong. Ran bấy giờ mới có cơ hội nhìn thẳng vào con ngươi màu xanh đại dương của cậu, như một khước phim vừa tua lại trong đầu cô. Ran chớp mắt một cái định thần lại
"Vậy cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"
"Cùng chị về"
Ba từ nhẹ như gió thoảng mà vô cùng chắc nịch, mắt Ran hơi mở to, một thoáng ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt cô nhưng sau nhanh chóng bị thay thế bởi một thái độ bình tĩnh được lấy lại ngay sau đó, khẽ cười
"Tôi còn phải dọn dẹp, cậu thấy đó, khá là bừa bộn"
"Em đợi"
Cậu lên tiếng ngăn chặn thành công câu nói của Ran, không đợi cô kịp phản ứng, tay cậu nhanh chóng định xếp chai nước, khăn lau, vài dụng cụ tập võ đang nằm dưới sàn vào đúng vị trí của nó
"A..không cần đâu, tôi tự làm được"
Ran khua tay, rồi đứng dậy nhanh chóng cướp đống khăn đang bốc mùi trên tay Shinichi bỏ vào một cái giỏ, rồi tiếp đến là mấy bình nước..
"Hôm nay có trận đấu tập với trường Haido ạ?"
"Ừm"
"Mọi người đâu ạ?"
"Đi ăn tiệc sinh nhật thầy phụ trách rồi"
Giọng Ran bình bình vang lên, tay vẫn liên tục sắp xếp, lau dọn. Chợt một cảm giác hơi lạ xuyên qua tâm trí cô, một ánh mắt từ nãy tới giờ vẫn luôn dán lên người cô. À vâng chẳng thoải mái gì nên mồ hôi trên trán cứ chực chờ mà rơi xuống, cô là con gái, cậu là con trai, không gian lại chỉ có hai người, hi vọng cậu biết chiếc đai mà cô đang hiện có...
Suy nghĩ chưa kịp dứt, một bàn tay mạnh mẽ lao tới, nhẹ nhàng vén váy cô lên, ánh mắt ai đó hơi tối lại..
"Biết ngay mà, Ran-senpai.."
Thường trong mấy trường hợp này tay thường nhanh hơn não lắm nha. Thật không may cho cậu Shinichi, nếu trong tay Ran lúc này là một cái khăn thì đỡ biết mấy, bất quá chịu một chút mùi chua của nó một tí là được, nhưng trong tay cô lúc này là bình nước bằng nhựa, Shinichi, nó bằng NHỰA
"Áchhhh.."
Tiếng la đau đớn của ai đó vang lên vì Định Luật III Newton* vừa xảy ra. Ran trừng mắt, mặt đanh lại, tay thủ thế, đằng đằng sát khí nhìn tên tội đồ trước mặt đang nhăn mặt, tay thì xoa xoa cái trán
"Đau quá Ran-senpai"
"Cậu không biết đai của tôi là nhị đẳng?"
Mặt ai đó hơi ngơ một tí rồi một, hai giây sau đó thì vành tai tự dưng đỏ ửng, gãi đầu gãi tai, mặt cuối gầm, lẽn bẽn mở miệng
"K-không phải..là đ-đùi Ran-senpai có một vết bầm, e-em định kiểm chứng rồi nói cho chị biết.."
Kiểm chứng? Bớt đùa đi mann..Bật mode "Gương mặt táo bón" nhìn cậu, sau đó khẽ cuối đầu nhìn. Áchhhh..vết bầm này có hồi nào đây?? Giọng Ran hơi rung rung, quay mặt sang chỗ khác, tay đưa lên không trung
"T-tôi không sao.."
"Nhưng em có sao, Ran-senpai nhìn nè.."
Shinichi vén mớ tóc lòa xòa, đưa cái trán ửng đỏ, hơi sưng cộng hơi bầm cho Ran coi, mỏ hơi chu ra lầm bầm "U một cục luôn rồi". Mắt cô hơi mở to, bàn tay chầm chậm đưa ra nhấn vào cục u đó một cái. Nạn nhân trước đó không biết gì, sau thì la lên một cái u oán. Cô bước tới lấy hộp cứu thương, lấy ra một miếng cao dán, bóc vỏ rồi nhẹ nhàng dán lên trán cậu, chân mày hơi nhíu lại
"Cậu có miệng cơ mà? Tôi có thể tự kiểm chứng"
Vừa khéo tay Ran rời khỏi trán cậu, Shinichi nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay cô, miết nhẹ trong sự ngỡ ngàng của ai kia. Môi cậu khẽ cong, ánh mắt vẫn hiện hữu ý cười
"Vậy Ran-senpai cũng có miệng cơ mà, sao không trả lời em?"
"T-trả lời gì?"
"Lời tỏ tình của em"
*Định Luật III Newton: Khi hai vật, A và B, tương tác, thì lực do A tác dụng lên B bằng về độ lớn với lực do B tác dụng lên A, nhưng hai lực tác dụng ngược chiều nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro