Chap 94:
Lãnh địa Kirin:
- Ngươi nói cái gì?
Lão John thay đổi sắc mặt đứng bật dậy khỏi ghế, đưa đôi mắt như cú vọ nhìn tên trợ lí đang cúi đầu trước mặt.
Nghe mà như sét đánh ngang tai, đây là người thứ hai rồi chứ ít ỏi gì. Ai dám gan làm việc này cơ chứ? Đúng thật là không thể tha thứ được!
"Xoảng"
- Một lũ khốn kiếp! Ăn hại! Bao nhiêu đó mà cũng điều tra không xong. Cứ ngồi đó mà đợi đi, lũ sát thủ ấy sớm muộn gì cũng giết đến lượt các ngươi. Hừ!
Ông ta tức đến độ mặt nổi đầy gân xanh, đôi tay siết chặt như thể muốn bóp nát một thứ gì đó ngay tức khắc. Tên trợ lí và đám cận vệ đứng gần im thin thít không dám thưa thốt gì. Bang hội đang đứng trước nguy cơ bị hao hụt về các nhân vật chủ chốt. Làm sao đây?
............................................
*Tối hôm đó tại khu vực của Hakuba:
Tiếng nhạc sôi động khiến quán bar như muốn nổ tung, khung cảnh mờ ảo với những ánh đèn đủ màu sắc mang lại cho ta cảm giác như đang đứng trong một thế giới ảo. Tiếng hò hét, những điệu nhảy điên cuồng, thác loạn như thể mọi người muốn hòa làm một.
Hakuba ngồi trong một cái bàn ở góc khuất, nơi có thể nhìn thấy gần hết quang cảnh của cả quán bar. Trên tay là ly rượu mạnh đã uống hết một nửa, làn môi mỏng thư thái phả ra không trung từng đợt khói trắng mờ ảo.
Đôi mắt chim ưng cứ nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định, tâm trí đang bận suy nghĩ vu vơ một số truyện mà không hề bị những tạp âm kia lấn át.
Phải! Một góc nhỏ trong những dòng suy nghĩ ấy có nó. Bất chợt anh thấy nhớ những nụ cười hiếm hoi của nó, những những cái nhếch môi lạnh lùng cũng như đôi mắt tinh anh, quyết đoán mà anh đôi lần bắt gặp.
Mỗi lần nghĩ đến anh lại cảm thấy giận bản thân mình. Phải chi ngày đó anh đừng đi Mĩ. Phải chi anh chịu tiếp tục sánh vai cùng nó làm giang hồ. Phải chi anh thổ lộ với nó sớm hơn. Phải chi........
Nếu trên đời cụm từ "phải chi" có thể quay ngược thời gian thì đã không ai phải hối hận. Anh cố dặn lòng phải quên nó đi nhưng mỗi khi cô đơn....... anh lại nhớ đến nó.
Ở nó có một sự lạnh giá, vô tâm nhưng đối với anh đó chính là điểm khác biệt để nhận ra nó trong số vô vàn những người con gái khác trên thế giới này. Đôi lúc ngồi cạnh nó, anh chỉ thích được ngắm đôi mắt ấy. Đôi mắt lúc nào cũng nhìn về một khoảng không vô định nhưng lại có sức hút ghê hồn.
...................................................
*Trước cửa quán bar của Hakuba :
Con đường này tuy to lớn nhưng hiếm người qua lại, bốn bề thanh vắng không một tiếng động. Xa xa là những tòa cao ốc yên ắng, phải đi qua khỏi một ngã tư nữa mới có thể tìm thấy dòng người đông đúc. Trên con đường ấy hiện hữu duy nhất một chiếc Ferrari S430 màu đen bóng.
Một bóng dáng thanh mảnh mang giày cao gót tiến đến gần chiếc xe. Người đó móc trong túi áo khoát da ra một xâu chìa khóa đủ các loại. Thông qua kính xe, ta có thể nhận ra đó là một cô gái ăn mặc vô cùng sexy.
Cô ta tra chìa khóa vào cửa xe, phải thử tới thử lui vài cái chìa khóa khác nhau thì cánh cửa xe mới chịu mở ra. Đôi môi anh đào nở nụ cười thích thú, lém lỉnh. Người đó leo lên xe nổ máy, chiếc xe nhanh chóng mất dạng ở cuối con đường.
................1 tiếng sau................
- Đại ca! Chiếc xe của anh......... - một tên cận vệ chạy vào chỗ của Hakuba khi anh đang họp cùng hắn và Ran
- Xe làm sao? - Hakuba điềm tĩnh xem xét mấy tấm văn kiện trên tay. Nó và hắn quay sang nhìn anh cận vệ chằm chằm như chờ đợi anh ta báo cáo tiếp.
- Xe của anh bị người ta trộm mất rồi!
- Cái gì? - Hakuba ngước lên.
- Mất xe! Mất xe là mất trộm rồi đúng không? Ta báo cảnh sát đi. Để anh gọi cho! - hắn nhanh nhẹn móc điện thoại ra.
"Bốp"
- Ngu quá ngu! Giang hồ mất đồ lại đi tìm cảnh sát à? - nó hừ lạnh trong khi hắn đang ôm cục u chà bá trên đầu.
- Ở đây nếu mất xe thì phải đi tìm tên Jame Poker! - Hakuba nhếch môi cười nhẹ.
- Jame Poker là ai? - nó hỏi.
.........................................................
" - Jame Poker là tên trùm cầm đầu bọn ăn trộm xe trong thành phố này, cũng là dân có máu mặt. Em mới đến chắc không biết. Hắn ta 50 tuổi rồi, trước giờ chưa hề dám xâm phạm gì đến bang Black Dragon. Không hiểu sao lần này hắn ta dám lấy xe của anh nhỉ?
- Anh đưa em danh thiếp của hắn đi! Em giúp anh chuyện này, sẵn tiện coi như chào hỏi!
- Địa chỉ của hắn đây! Tùy em xử lí nhé! Cám ơn Ran trước!"
Đó là trận đối thoại của nó và Hakuba vào hôm qua. Hiện giờ nó đang cùng Ayumi và Kazuha tiến vào quán ăn nơi tên Jame thường ăn sáng. Cả ba càng ngày càng ra dáng xã hội đen nhỉ?
Nó dẫn đầu, mái tóc hung đỏ búi gọn gàng lên chỉ còn vài sợi tóc lòa xòa xuống phía trước. Mang kính mát hàng hiệu. Vẫn style cũ: áo thun trắng, áo khoát da, quần jean và đôi bốt cao gót cùng một màu đen.
Kazuha đi bên cạnh, mái tóc dài màu nâu uốn nhẹ. Áo khoát da màu xanh đậm trông rất khỏe khoắn, quần jean đen, chân cũng đi bốt. Hai tay đút túi quần, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
Cuối cùng là Ayumi tinh nghịch với chiếc áo crop top tay dài màu đen, trước ngực có in dòng chữ sặc sỡ. Tóc vàng cột cao lên đến đỉnh đầu cùng style trang điểm Baby Doll. Cô nhóc mặc chiếc quần short jean lưng cao màu đen 4 nút ngang đùi. Chân đi đôi giày boot quấn dây nạm đinh cũng màu đen luôn.
Trước nhà hàng có hai tên lính gác, cả ba ung dung tiến vào bên trong. Nhà hàng không một bóng người, tại chiếc bàn ở giữa là một người đàn ông trung niên đang ngồi nhâm nhi mớ cao lương mỹ vị. Bênh cạnh là vài tên cận vệ đang canh gác.
Nó đưa tay kéo nhẹ chiếc kính xuống để quan sát. Tên đó đầu trọc, người châu Á, cao tầm 1m87. Mặc áo vest nhưng bỏ cúc áo sơ mi, thân hình có vẻ mập mạp. Tay và cổ đeo vàng sáng ánh, chắc là rất phát tài về mấy vụ ăn cắp xe. Ông ta vẫn chưa hề phát hiện ra sự hiện hữu của ba người đẹp mà cứ cắm cúi ăn cho đến khi Kazuha bước đến:
- Good moring!
Ông ta ngước lên, ánh mắt vô cùng thờ ơ nhìn ba người tụi nó:
- Chuyện gì mà dám làm phiền bữa ăn của ta? - ông ta sử dụng tiếng Trung Quốc.
- Đừng căng thẳng thế! Tôi đến là muốn hỏi ông về một chiếc xe! - cô nhếch môi tươi cười.
Ông ta trừng mắt:
- Xe gì chứ? Cô là ai?
- Tôi là thành viên mới của Black Dragon. Đây là Ran Mori sư tỷ mới của bang!
Nó cất kính mát bước đến chìa tay trước mặt ông ta:
- Hân hạnh được biết ông!
Người đàn ông đó đưa tay cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm chứ không thèm bắt tay nó. Cả ba nhìn nhau, hiểu ý nên nó ngồi xuống bàn đối diện với ông ta.
- Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi về chiếc Ferrari S430 của tôi! Nó ở đâu?
Người đàn ông đó ngước mắt nhìn nó:
- Ở cái thành phố New York này có biết bao nhiêu là xe. Bộ xe nào cũng do tôi trộm hết hay sao?
- Bình tĩnh đi! Tôi chỉ hỏi thôi mà! Nếu muốn thì tôi trả tiền lại cho ông.- nó cười nhẹ nhàng nhưng lại nhận thấy một ít sát khí.
Ông ta bắt đầu nổi máu xung thiên:
- Xe thì tôi không có lấy, cô có ngon thì đi báo cảnh sát đi! Hừ....
Ayumi ngồi xuống bên cạnh ông ta thì thầm:
- Nếu không nể mặt, dù có đáng tuổi cha tôi thì ông cũng không yên đâu.
Ông ta đứng bật dậy quát:
- Con ranh kia! Mầy nói gì hả?
Ayumi đứng đối diện với ông ta khoanh tay, bộ dáng vô cùng thư thái như muốn trêu tức. Nó ra hiệu bảo Ayumi trật tự, Jame ngồi xuống đối diện với nó:
- Cô là Ran Mori đúng không?
- Đúng vậy! Thì sao? - nó khoanh tay, ngồi chéo chân ngả người ra sau ghế.
- Dạo này cô bắt đầu nổi tiếng rồi đấy! Xe thì tôi không có lấy, cô đến đây để hù tôi sao? Từ nay sắp tới nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi. Nơi đây không hoan nghênh lũ con nít ranh học đòi làm xã hội đen đâu!
Nó chồm người đến phía trước thì thầm:
- Là ông nói đấy nhé!
"Bốp"
Nó quơ chai rượu trên bàn đập vào đầu ông ta. Đám cận vệ lập tức nhào đến liền bị Kazuha và Ayumi dần cho một trận. Nó đạp đổ cái bàn ăn trông khi Jame vẫn còn lăn lóc ôm đầu máu nằm dưới đất.
Đám cận vệ mỗi tên nằm một nơi, nó vung vài cước vào bụng khiến ông ta rên lên thê thảm. Gương mặt nó nhanh chóng trở nên lạnh lùng đến chết người. Nó tặng một cú đá cuối cùng khiến ông ta phải lăn mấy vòng trên đất, miệng ứa đầy máu:
- Đừ..ng....Đừn...g...đánh....n..n...ữa.....!
Nó ngồi xuống nắm lấy cổ áo ông ta, gương mặt khát máu gằn từng chữ:
- Sao? Chỗ này có hoan nghênh chúng tôi hay không?
- Có....có....các....cô muốn đến....khi nào cũng được! Hộc...hộc.....
Ông ta thở dốc, Kazuha và Ayumi cũng ngồi xuống bên cạnh nó.
- Nói! Chiếc xe của chúng tôi đâu? - Kazuha hỏi.
Ông ta lắc đầu một cách khó khăn:
- Không! Tôi không có lấy! Thật mà!
Ayumi cười lém lỉnh:
- Thôi chết! Chúng tôi lỡ ra tay thôi, xin lỗi ông nha. Thành thật xin lỗi ông nhiều lắm!
Ông ta lúc này không còn dám quát tháo Ayumi như lúc nãy nữa mà chỉ dám nhẹ giọng:
- Không sao! Không sao cả!
Nó đứng lên, chỉnh sửa lại cái áo khoát:
- Chúng ta đi!
Đợi tụi nó đi khuất, ông ta mới dám ngồi dậy để thở. Nghĩ đến mà ông vẫn còn phát khiếp!
.................................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro