Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Yêu thầm không bao giờ là mơ tưởng của một ai đó

Tác giả: 檐下秋千

Edit: Minochung

* Một bộ phim truyền hình về tình yêu máu chó rất thú vị, thường được gọi là bản thân ghen tị với chính mình.

Tóm lược:
Trong một tai nạn bất ngờ, Conan Edogawa bị mất trí nhớ.

1.

"Ông nói cái gì?"

Kogoro Mori cao giọng hỏi một cách hoài nghi.

Bác sĩ thở dài và nói: "Chính là như vậy. Đứa trẻ này dường như có vấn đề về ký ức, ngay cả tên cũng không thể nhớ được. Thật khó nói khi nào sẽ hồi phục, nhưng theo quan điểm của tôi thì đó là chứng mất trí nhớ tạm thời do va chạm mạnh, gia đình không nên quá lo lắng."

Mori Ran đi tới trước mặt Edogawa Conan đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, hai tay nắm chặt bên người nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu. "Conan, đừng sợ, chị là ..."

"Chị Ran."

Mori Ran ngạc nhiên tròn mắt, Edogawa Conan nói nhỏ với cô: "Em xin lỗi. Bây giờ em chỉ có thể nhớ được điều này."

Bác sĩ nói: "Có điều còn có thể nhớ được. Xem ra bệnh tình cũng không tệ lắm, ở lại bệnh viện cũng không có kết quả tốt. Có thể đưa cậu nhóc về nhà, trong môi trường quen thuộc có lẽ sẽ sớm bình phục."

Mori Kogoro đang đi đi lại lại trong phòng với vẻ lo lắng. "Thằng nhóc, sao đột nhiên lại mất trí nhớ?"

Mori Ran bình tĩnh lại, hơi nghiêng người qua nắm lấy tay Edogawa Conan, khóe miệng cong lên. "Không sao đâu, Conan. Chúng ta về nhà thôi."

Edogawa Conan cúi đầu, nhìn Mori Ran đang nắm tay mình, ngoan ngoãn đáp ứng nhảy xuống giường, ôm Mori Ran thật chặt. "Dạ vâng."

2.

Nguyên nhân của vụ việc bắt đầu từ việc cả ba đi chơi thì gặp vụ án ở một khu cắm trại. Một người phụ nữ bị treo cổ trong rừng gần chỗ cắm trại. Ba nghi phạm đã được chỉ ra cuối cùng, tội ác của một trong số họ đã được xác định dựa trên những thói quen của nạn nhân và những manh mối để lại.

Nghi phạm trước đó đã ở trong quân đội, sau hai lần nổ lực chống cự khi bị đưa ra bằng chứng phạm tội, hắn bắt một phụ nữ có mặt tại hiện trường làm con tin rồi bỏ trốn bằng ô tô. Edogawa Conan đuổi theo hắn ta trên ván trượt và hỗ trợ thành công cảnh sát chặn xe trên một cây cầu, nhưng cậu sơ suất liền bị tên tội phạm bắt lấy, ném mạnh làm phần đầu phía sau va vào lan can sắt của cây cầu.

Cảnh sát xông tới khống chế tên tội phạm. Takagi và Sato hoản loạn chạy về phía Edogawa Conan nhìn thấy sau phần đầu bị va đập máu không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất. Conan kéo vạt áo của Sato Miwako thì thầm: "Đừng nói với chị Ran. " Nói xong liền nhắm mắt ngất đi.

Cậu được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ khâu lại vết thương cho cậu bé sau khi kiểm tra cẩn thận, ông nói rằng tình hình không quá nghiêm trọng nên mọi người không cần lo lắng. Mori Kogoro và Mori Ran đến sau, nhìn Conan đang hôn mê. Mori Ran suýt nữa bật khóc. "Khi Conan đuổi theo ra ngoài, con đã không có thời gian để ngăn thằng bé lại, đó là lỗi của con. "

"Đứa nhóc này hông có gì nghiêm trọng đâu, cô gái đừng lo lắng."

Bác sĩ nói: "Vết thương không nghiêm trọng, cầm máu kịp thời. Phần còn lại tùy thuộc vào cậu bé có bị phản ứng không tốt nào sau khi tỉnh dậy hay không, nếu không thì có thể về nhà."

Trong lúc chờ Edogawa Conan tỉnh lại, Mori Kogoro tiếp tục ở trong bệnh viện canh giữ, Mori Ran theo Takagi và Sato về sở cảnh sát để lấy lời khai.

Khi Edogawa Conan tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là trần nhà màu trắng. Y tá trực đang rút kim tiêm cho cậu, thấy cậu mở mắt, liền cười nói: "Cậu bé, nhóc tỉnh lại rồi, nếu nhóc còn không tỉnh thì chị gái em sẽ hoảng sợ lắm. "

Edogawa Conan bất ngờ chớp mắt, nhìn cô ấy một cách vô hồn. "Tôi là ai?"

Nụ cười trên khóe miệng y tá liền đông cứng.

Bởi vì sợ cô y tá không nghe rõ, cậu hỏi lại: "Chị, tôi là ai?" Y tá không dám chậm trễ, vội vàng bấm chuông gọi bác sĩ đến khám.

Sau khi chẩn đoán, bác sĩ thở dài và kết luận: "Tôi e rằng là chứng mất trí nhớ ngắn hạn do va chạm mạnh. Nhớ báo cho gia đình biết trước nhé."

Khi Mori Ran, người đang phối hợp với cảnh sát để lập biên bản vội vàng quay lại thì nghe thấy tiếng Kogoro Mori và bác sĩ đang cãi nhau ầm ĩ trong phòng. Cô đẩy cửa đi vào, nhìn ánh mắt gần như đờ đẫn của Edogawa Conan, cô chưa kịp nói gì thì Edogawa Conan đang ngồi trên giường đã ngước mắt lên nhìn cô. Đúng lúc đó, ánh mắt đờ đẫn của cậu đột nhiên rơi xuống biến thành dịu dàng.

Mori Ran gần như nghĩ rằng mình vừa nhìn lầm, khi cô ấy bước vội về phía trước để giới thiệu bản thân mình thì đứa trẻ đang ngồi trên giường kiên định gọi tên cô với một giọng điệu vui vẻ như thường lệ. Ngay lúc đó, cô sững sờ tại chỗ, nước mắt gần như trực trào.

3.

Trên đường trở lại văn phòng thám tử, Edogawa Conan lần lượt hỏi Mori Ran về tên tuổi và một số thông tin cơ bản. Sau đó được biết cậu là học sinh tiểu học đang học trường tiểu học Teitan và tạm trú tại văn phòng thám tử Mori. Việc mất trí nhớ đột ngột không khiến cậu ấy hoảng sợ, thậm chí cậu còn bình tĩnh điềm đạm như một người bình thường. Cậu ấy phân tích nó, và nhận ra rằng có lẽ là do cậu ở cùng với Mori Ran. Mỗi khi nhìn thấy cô gái, tất cả những suy nghĩ nghi ngờ trong lòng cậu lập tức dịu xuống, và một cảm giác an tâm khó diễn tả bằng lời được lắng đọng. Cảm giác đó thật khó diễn tả, nhưng bất giác cậu tin rằng gần mọi thứ vẫn an toàn miễn là còn ở bên cạnh Mori Ran

——Em thích chị Ran lắm. Cậu ở ngay giây phút đầu tiên liền đi đến kết luận này.

Sau khi trở lại văn phòng Thám tử Mori, Edogawa Conan bắt đầu khám phá toàn bộ ngôi nhà, cố gắng tìm kiếm một số dấu vết cuộc sống trong ký ức của mình tại đây thông qua quan sát và phân tích. Vì một lý do nào đó, việc quan sát và phân tích về môi trường xung quanh dường như là một bản năng khắc sâu trong tâm hồn cậu. Cậu đi quan sát quanh phòng khách và phòng riêng của mình, trong đầu cậu nhóc liền mô tả đại khái cuộc sống hàng ngày của "Edogawa Conan".
Chỉ cần đứng ở cửa căn phòng này, dường như có một mùi hương khó giải thích đang lan tỏa theo gió thuộc về Mori Ran. Chỉ trong một cảnh tượng như vậy, trong vô thức cậu đã thả lỏng và buông bỏ mọi cảnh giác.

Có một khung ảnh trên bàn học Edogawa Conan bước tới và sững sờ khi nhìn thấy bức ảnh trong khung. Cô gái mặc áo khoác xanh nhìn vào ống kính, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đang giơ tay thành hình kéo. Bên cạnh cô là người con trai trẻ tuổi mặc áo khoác xanh, cũng giống như cô đang đưa tay thành hình cắt kéo, hai người rất thân thiết với nhau trông thật hạnh phúc. Trái tim của Edogawa Conan đột nhiên trùng xuống. Người trong khung ảnh - đó là ai?

Biểu hiện của Mori Ran quá thoải mái và thân thuộc, cậu gần như ngay lập tức phán đoán quan hệ giữa Mori Ran và người này.

Không phải bình thường mà hẳn là rất quen thuộc. Một cảm giác bất công khó tả bỗng trào dâng trong lòng, chưa kịp phân tích ý nghĩa thực sự của cảm giác này, Mori Ran đã đi tắm xong, đứng ở cửa phòng, nhìn thấy cậu khẽ gọi: "Conan-kun"
Cậu bé đột ngột quay đầu nhìn lại.
Khăn tắm choàng qua vai Mori Ran tóc đen lấm tấm nước làm ướt vai. Cô thì thầm: "Em có nhớ được gì không?"

Lông mày của Edogawa Conan nhíu lại, và không thể phân biệt được biểu cảm của cậu ấy dưới hình ảnh phản chiếu của cái kính. Không khí im lặng vài giây, cậu bé ngập ngừng mở miệng: "Anh áo xanh chụp chung với chị Ran ... là ai vậy?"

"Em nói Shinichi?" Mori Ran đột nhiên trở nên thoải mái khi cô nói về cái tên đó, trái tim của Edogawa Conan đập loạn nhịp với sự thay đổi trong biểu cảm của cô. "Là bạn thời thơ ấu của chị, bọn chị đã lớn lên cùng nhau. Nhưng anh ấy bận ra ngoài điều tra các vụ án, và anh ấy không trở lại trường học đã lâu, em cũng biết đấy Conan. Nhắc mới nhớ, hai người có vẻ là họ hàng xa... đây là những gì mẹ Shinichi nói với chị."

"Thì ra là như vậy. Anh Shinichi này có phải là bạn tốt của Chị Ran không?"

"Ừ." Mori Ran ngồi ở trên giường chọc vào mặt Edogawa Conan, "Bọn chị cùng nhau lớn lên và là bạn tốt. Chị đã từng chia sẻ chuyện này với em, không biết em có còn nhớ không.... "Mori Ran hai mắt lấp lánh như hai vầng trăng khuyết," ...Shinichi là người chị thích. "
Edogawa Conan khó có thể mô tả hoạt động tinh thần của cậu ấy vào thời điểm khi nghe những lời của Mori Ran. Như có cái gì chua xót từ tận đáy lòng loan ra, trong lòng bỗng trở nên trống rỗng, cậu cúi đầu, đáp lại với giọng nói có phần thất vọng: "Ừm."

- Đó là người cô ấy thích. Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy thể hiện như vậy.

Cậu đang sững sờ đứng đó, nhưng Mori Ran khẽ đưa tay ra, cô vỗ nhẹ lên đầu cậu, "Em ngủ đi, ngày mai còn phải đi học. Đi gặp bạn bè cũng giúp em nhanh khôi phục trí nhớ. Chúc em ngủ ngon."

Edogawa Conan ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt ngồi xếp bằng trên giường, đôi môi hơi cong lên, nhìn cậu với vẻ mặt ấm áp không thể nhầm lẫn — kiểu nhìn mà những người lớn tuổi đối xử với đàn em, chị gái nhìn em trai mình. Nhưng có một giọng nói trong lòng gào thét ầm ĩ, va chạm, tràn đầy không cam lòng. Không nên như thế này, cô ấy không nên nhìn tôi như thế này.

Tuy nhiên, ngoài mặt cậu vẫn duy trì sự bình tĩnh, không để lộ một chút dã tâm nào trong lòng, mà chỉ nở một nụ cười cư xử đúng mực. "Dạ, chúc chị Ran ngủ ngon. "

Cậu bước ra và đóng lại cửa phòng Mori Ran. Khi đi qua cửa sổ phòng khách, cậu liếc nhìn ra bên ngoài, và trong màn đêm tĩnh lặng một vầng trăng khuyết treo trên những ngọn cây. Cậu nghĩ đến cảnh Mori Ran giơ tay hình kéo trong bức ảnh, nụ cười của cô ấy còn rạng rỡ hơn cả vầng trăng khuyết này, sáng ngời rung động.

- Nhưng tại sao, nụ cười như vậy, lại không thuộc về cậu ấy?

Cậu nhớ đến người đàn ông trẻ đứng bên cạnh Mori Ran với bàn tay hình kéo.

Trong lòng thầm gọi cái tên đó: Kudo Shinichi. Rõ ràng anh ta là người mà cậu chưa từng thấy qua, nhưng vào lúc này không biết vì sao, cậu không thể không để tâm.

Cậu nắm chặt lòng bàn tay, cảm thấy có phần uất ức. Còn Kudo Shinichi thì sao, anh ta không phải chỉ là một học sinh trung học đáng ghét thôi sao.

4.

Ngày hôm sau, Edogawa Conan quay mặt lại nhìn đám nhóc thám tử đang nói chuyện phiếm bên cạnh, trong lòng có chút phiền muộn: Mình thường đi học với mấy đứa nhóc này sao? Có vẻ không chơi với nhau được.

Lúc này, hoàng hôn sắp tàn, trên đường tan học có mấy bóng người đang tản bộ.

Đang là giao mùa của đông xuân, hàng cây đào hai bên đường đâm chồi nảy lộc nhộn nhịp. Edogawa Conan ngẩng đầu, một cơn gió thoảng qua, cánh hoa hồng rơi xuống, giống như một giấc mộng vô cùng tráng lệ. Vài mảnh vỡ mơ hồ xẹt qua tâm trí, và cậu không thể không dừng lại. Giọng nói đó thật trẻ con, đó là giọng ngọt ngào và dễ chịu của một cô gái nhỏ: "Sau này cậu không được phép gọi tớ là đứa trẻ hay khóc nữa!"
Đó là ai? Cậu hơi thất vọng, và cảm thấy giọng nói trong ký ức của mình quen thuộc một cách khó hiểu. Cậu lơ đễnh đạp mấy viên đá dưới chân, trong lòng vẫn còn vương vấn điều hôm qua Mori Ran đã thẳng thắn nói với cậu. Cậu không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ tình cảm không thể giải thích của mình đối với Mori Ran là như thế nào, thậm chí cậu còn quên mất mình là ai, nhưng vẫn luôn nhớ tới Ran, đó là bằng chứng tốt nhất. Chưa kể đến chua xót trong lòng khi nghe Mori Ran nhắc đến Kudo Shinichi.

Edogawa Conan, chẳng lẽ cậu từng như vậy âm thầm bảo vệ Mori Ran, nhưng không dám tiết lộ với cô ấy bất cứ cái gì? Thật sự là có chút khổ sở, yêu thầm kết thúc không có hồi đáp. Cậu tự cười nhạo mình.

Cô gái với mái tóc nâu đã đi bên cạnh tự lúc nào. Khuôn mặt của cô ấy lạnh nhạt không có biểu cảm, và cô nhóc cũng không tham gia vào các cuộc nói chuyện rôm rả của ba người kia. Nhưng bất thình lình cô đứng lại quay đầu về phía cậu, lời nói của cô bé không thể nghe ra là vui mừng hay tức giận. "Edogawa, nghe nói cậu mất trí nhớ?"

Đầu Conan Edogawa nghĩ thầm rằng dạo này vẫn còn những đứa trẻ kỳ lạ như vậy.

"Ừ." cậu trả lời ngắn gọn, không muốn nói thêm. Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười nhạt, "Nghe nói cậu còn không nhớ được tên của chính mình, có nghĩa là cậu đã quên sạch hết rồi sao?

Cậu gật rồi lắc đầu "Tôi không nhớ tên, nhưng tôi không quên tất cả. Tôi nhớ Ran."

Cậu không biết tại sao, nhưng vào lúc này, cậu không muốn gọi cô là 'Chị Ran' nữa, cậu chỉ muốn gọi cô bằng tên mà không có kính ngữ. Theo phỏng đoán của cậu, 'Kudo Shinichi' có lẽ sẽ gọi cô ấy như vậy.

Cô gái tóc nâu nghe cậu nói vậy thì thở dài: "Quên đi, cậu không nói thì tôi cũng đoán được." Cô tiến lên hai bước, quay lưng về phía cậu: "Tốt hơn hết là cậu nên nhớ lại nhanh lên, có lẽ cậu vẫn chưa biết mối quan hện giữa cậu với cô ấy là gì phải không?"

"Mối quan hệ nào?"

"Tự đoán đi."

Yoshida Ayumi nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, quay đầu lại nhìn khó hiểu: "Hai người đang bàn luận về chị Ran à? Chị Ran bị làm sao vậy?"

Edogawa Conan chợt nhận ra rằng tất cả những đứa trẻ đi cùng với cậu đều biết Mori Ran. Cậu nghĩ đây là một cơ hội tốt để hỏi về tin tức, và ngay sau đó liền vờ hỏi. "Nhắc mới nhớ, cậu có biết một người tên là Kudo Shinichi không?"

"Tớ biết, đó không phải là bạn trai của chị Ran." Tsuburaya Mitsuhiko cẩn thận nhìn cậu, và chợt nhận ra, "Tớ nói này Conan, tại sao cậu lại ủ rũ cả ngày như vậy? có phải vì chị Ran và anh Kudo Shinichi cãi nhau không, và cậu lo cho Chị ấy? "

Thực ra, vì mất trí nhớ nên tôi không biết làm thế nào để hòa hợp với các bạn. Tuy nhiên, những lời của Tsuburaya Mitsuhiko thực sự có ý nghĩa. Edogawa Conan im lặng một lúc, và quyết định rằng tốt hơn là không giải thích.

"Thôi... cậu hiểu như vậy cũng không sao."

Tuy nhiên, từ "bạn trai" vẫn cứa vào tim là cậu ấy rất đau.

Hóa ra trong lòng những người xung quanh, mối quan hệ của họ đã đến mức như vậy, rất có thể anh chàng tên Kudo Shinichi này cũng thích Ran.
Yoshida Ayumi nhìn cậu có chút chột dạ: "Conan, chị Ran và bạn trai của Chị ấy đã cãi nhau nhưng cậu đừng lo lắng về điều đó. Anh Shinichi và chị Ran quan hệ tốt như vậy, họ sẽ tự giải quyết được thôi. "

Một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng, và cậu quan sát Yoshida Ayumi nhiều hơn.
Cô bé này có vẻ mơ hồ biết được suy nghĩ của cậu, chẳng lẽ là Conan Edogawa trong quá khứ đã từng lộ liễu như vậy?

Trong lòng có một nỗi chua xót không nói nên lời. Nếu Yoshida Ayumi có thể nhìn thấy nó, thì Mori Ran cô có nhận thức được điều này không? Cậu nhớ rằng Mori Ran đã nhìn mình với một biểu hiện hoàn toàn dịu dàng đối với người em nhỏ, liền nhanh chóng phủ nhận suy luận của mình

- Nếu Mori Ran để ý, có lẽ họ đã không như bây giờ.

Cậu và Mori Ran chênh lệch quá xa về tuổi tác, mười năm. Chưa kể, trong số đó, có một Shinichi Kudo không thể vượt qua. Trong mười năm giữa Edogawa Conan và Mori Ran. Cô ấy và bạn thuở nhỏ tên là Kudo Shinichi đã ở bên nhau nhiều năm nữa cùng nhau trải qua thêm bao năm mưa, gió, tuyết và sương giá.

Cậu chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình và thở dài không rõ ràng, không để ý rằng cô gái tóc nâu đã quay đầu lại sau khi nghe những lời của Yoshida Ayumi, nhìn cậu đầy ẩn ý.

5.

Biến cố bất ngờ xảy ra vào một ngày nắng đẹp.

Sau khi Edogawa Conan bị mất trí nhớ, cậu ấy đã dành ngày cuối tuần tại văn phòng Thám tử Mori, lật qua ngăn lửng của chiếc cặp đi học của mình, cậu lôi ra một chiếc điện thoại di động khác. Sau khi cắm cáp sạc cậu mở máy.

Màn hình khóa xuất hiện là khuôn mặt đang ngủ của một cô gái.

Edogawa Conan giơ điện thoại lên, khóe miệng giật giật hai lần, nhưng không ai là không nhìn ra người này chính là Mori Ran.

Cậu thầm than một mình: Edogawa Conan cậu đã yêu thầm một người đến mức giấu thêm một chiếc điện thoại chỉ để đặt bảo vệ màn hình là Chị Ran à? Nói đến những thăng trầm trong trái tim Mori Ran với Kudo Shinichi đó, cậu thực sự không thể vượt qua, bất giác thở dài.

Điện thoại không có khóa mật khẩu, mở trực tiếp. Edogawa Conan nhìn vào bàn chính và hoàn toàn không nói nên lời. Màn hình nền chính có màu xanh lam cô gái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng mạ một lớp ánh vàng mỏng trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, mơ hồ có thể nhìn thấy lông tơ mịn trên mặt. Cô ấy nhìn vào khoảng không và có vẻ như đang thư giãn. Không có gì ngạc nhiên khi album được chia thành nhiều thư mục, "dữ liệu hồ sơ vụ án", "ghi chép hàng ngày của các trận đấu bóng đá" và "Ran". Cậu nhìn chằm chằm vào thư mục tên "Ran" một lúc, sau đó nhấp vào nó.

Những khuôn mặt tươi cười lao về phía cậu như những đợt sóng, đánh vào võng mạc không ngừng.

Edogawa Conan không thể không phàn nàn về bản thân, tình yêu bí mật có thể làm được điều này, và tinh thần thật đáng khen ngợi.

Tuy nhiên, đồng thời trong lòng cũng dấy lên một làn sóng tội lỗi không thể gạt bỏ - nếu những bức ảnh này là do cậu chụp, thì cậu đang làm những việc này hoàn toàn thông qua danh tính của "người em" sống chung với Ran, mặc dù bản thân Ran cũng không nhận thức được những điều này nhưng cậu vẫn cảm thấy rằng nó có vẻ không ổn.

Khi trí nhớ được khôi phục, có lẽ đã đến lúc phải dừng hành vi đáng xấu hổ này lại.

Cậu dùng ngón tay kéo cuốn album lên trên, tuy nhiên, cậu đã bị choáng khi nhìn vào những bức ảnh trên màn hình đây có vẻ là Ran trẻ hơn.

Nụ cười của cô gái tỏa sáng trong nắng, mặc đồng phục học sinh màu be, tóc buộc đuôi ngựa cao sau đầu, trông rất trẻ trung và năng động. Người đi cùng cô, Conan liếc nhìn hai cái và nhận ra đây là Suzuki Sonoko, người thường đến văn phòng để tìm Mori Ran. Hai người họ đang trò chuyện rất nhiệt tình mà không hề nhìn vào máy ảnh, bức ảnh này lẽ ra phải được chụp bởi chính chủ nhân của chiếc điện thoại. Edogawa Conan nhìn vào đối tượng trong bức ảnh cậu đại khái nhận ra Mori Ran trong bức ảnh không cao như hiện nay, sau đó dựa vào kiểu dáng của đồng phục học sinh, cậu ta phán đoán rằng đó là khoảng thời gian học trung học cơ sở . Cậu không khỏi cau mày. Theo những gì Mori Ran nói, cậu thậm chí còn chưa đến văn phòng thám tử đầy một năm.

Mori Ran bây giờ đã là học sinh năm hai cấp ba. Vậy thì tại sao Edogawa Conan lại có những bức ảnh của cô hồi cấp hai? Không thể nào.... Trừ khi còn rất nhỏ, cậu ấy đã bắt đầu đi theo Mori Ran để chụp những bức ảnh này, và lúc đó họ không hề quen biết nhau. Hơn nữa, từ góc độ, bức ảnh này nên được chụp bởi một người cao hơn Mori Ran một chút đó là ai?

Cậu đang cau mày bối rối thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.

Điện thoại rung lên trong tay, cậu nhìn dòng chữ "Hatto Heiji" hiển thị trên màn hình, nhớ đến người mà Mori Ran đã nhắc đến vài ngày trước để cậu tìm lại trí nhớ - trong giới trinh thám Nhật Bản, luôn có câu nói là "Kudo ở Kanto, Hattori ở Kansai" Hattori Heiji là một thám tử nổi tiếng ở Osaka, anh cùng người bạn thời thơ ấu Toyama Kazuha thường đến Tokyo và là bạn tốt của gia đình Mori. Nhưng phải nói rằng cơ hội để họ quen biết nhau là do Kudo Shinichi.

Khi Mori Ran nói điều này, cô ấy mỉm cười và nói với cậu: "Ngoài ra, chị cảm thấy Conan và Hattori-kun luôn có một mối quan hệ rất tốt."

Cậu bất giác cau mày. Điều đó có nghĩa là người này là bạn chung của cậu ấy với Kudo Shinichi. Sau đó, từ người này, cậu sẽ có thể thu thập thông tin thuận lợi hơn.

Nghĩ đến đây, cậu liền nhấn nút trả lời.

Âm thanh phát ra từ đầu dây bên kia. "Xin chào? Kudo, sao lâu quá mới nghe điện thoại."

Edogawa Conan sững người khi nghe đến cái tên đó. Sau vài giây, cậu cân nhắc giọng điệu của mình và thận trọng nói: "Anh gọi tôi là gì?"

"Ồ, xin lỗi, tôi quên mất rằng cậu bị mất trí nhớ." Dường như có một cái tát vào trán. "Tôi đã nghe nói tình hình cuả nhóc từ Kazuha và tôi gọi điện thoại đặc biệt để an ủi cậu.

"Kazuha?" Edogawa Conan mơ hồ nhớ ra, Kazuha dường như là bạn thời thơ ấu của Hattori Heiji này.

"Kazuha đã nghe bà chị ở văn phòng thám tử kể lại rồi mà điều này cũng không quan trọng. Tóm lại là tình trạng của cậu có nghiêm trọng không, bác sĩ nói khi nào trí nhớ mới khôi phục lại? Có muốn anh đây đến Tokyo tìm cậu không?"

"Nói cho tôi biết trước, tại sao vừa rồi lại gọi tôi là Kudo?" Edogawa Conan trong đầu rối rắm, "Ý cậu là Kudo Shinichi?" Hình như bên kia có vài phần xấu hổ cười. "Cậu bị mất trí nhớ không tiện kể ra nhiều thứ, tóm lại thì ngẫm lại sẽ hiểu hết. "

Edogawa Conan đã trao đổi vài lời với Hattori Heiji, và từ chối đề nghị đến Tokyo của anh ta. Cúp điện thoại xong, cậu ngồi trên sô pha định thần. Một ý nghĩ chưa từng có trước đây hiện lên trong đầu, không thể nhớ được ai đã từng nói rằng, sau khi loại bỏ tất cả những điều không thể, điều còn lại, dù khó tin đến đâu cũng là sự thật.

Nếu giả sử, Edogawa Conan là Kudo Shinichi

Nhiều mảnh vỡ lần lượt hiện ra trong đầu và các chi tiết được ghép lại với nhau một cách tỉ mỉ. Vẻ ngoài và cơ thể rõ ràng là một đứa trẻ bảy tuổi, nhưng sao tâm trí lại trưởng thành đến vậy? Và tại sao cậu ấy lại có tình cảm không thể diễn tả được với Mori Ran, như thể họ đã quen biết nhau từ rất nhiều năm về trước?

Nếu họ là những người bạn thời thơ ấu đã lớn lên với nhau hơn mười năm, thì tất cả những điều này sẽ là bình thường.

Edogawa Conan không thể kìm nén nụ cười khi nghĩ về chuyện này

Quan trọng nhất, điều đó có nghĩa là tình cảm của cậu và Mori Ran là hai chiều không phải chỉ một mình cậu mơ tưởng.

Khoảnh khắc cậu hiểu được, kí ức mở ra trong tâm trí tràn vào như thủy triều, khuôn mặt tươi cười của cô gái dưới huy hiệu hoa anh đào hiện rõ trong đầu, đó là sự rung động đã kéo dài hơn mười năm cuộc đời.

Nó vẫn còn tươi mới.

Mọi thứ đều được ghi nhớ.

6.

Khi Mori Ran đẩy cửa vào với cặp sách trên tay, cô bắt gặp ánh mắt của Edogawa Conan. Đôi mắt ánh lên tia sáng khác thường, khóe miệng cong lên: "Chị Ran, Chào mừng chị trở lại."

Mori Ran đột nhiên cảm thấy sự khác biệt tương phản so với những ngày trước. "Conan..."

"Em nhớ."

Cậu bé đeo kính gật đầu và nở nụ cười rạng rỡ nhất với cô.

"Nhân tiện, nếu không phải vì chị Ran, chắc em không thể nhớ nhanh thế"

"Tại sao? Em nhớ gì?" Một cơn gió thổi qua nân tóc Mori Ran lên. Một lần nữa, cô nhìn thấy trong đôi mắt của người trước mặt, ánh sáng dịu dàng mềm mại khiến cô gần như ngạc nhiên.

"Đương nhiên là..."

Edogawa Conan nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy.

Cậu ấy không nói ra, nhưng cậu đã lấp đầy trong lòng.

'Đó là khoảnh khắc tớ đã yêu nụ cười trong trẻo nhất của cậu, là những năm tháng mà chúng ta bên nhau.'

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro