Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ShinRan] Giấc mộng đẹp

Tác giả: TARO

https://qiqi942002.lofter.com/post/31a30280_2b5004779?fbclid=IwAR31M0mhg57XJPb8_CeDfAc4FYgV25Nu4Ro6b9V5u9-S2A0u7MOixUwFjN0&mibextid=ulc88oi

(Bằng một phép màu nào đó Edogawa Conan đã hoán đổi với Kudo Conan mười năm sau)

Edogawa Conan dụi mắt, đứng dậy như thường lệ, uể oải tìm quần áo mặc vào, đeo kính rồi bước vào phòng tắm đánh răng. Người đàn ông trưởng thành bên cạnh cũng đang buồn ngủ, và cả hai cùng lúc ngáp.

Conan cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình trong gương, tại sao Shinichi Kudo và Conan Edogawa lại xuất hiện trong cùng một lúc? Cậu kinh hãi nhìn sang bên cạnh: "Anh là ai?"

Kudo Shinichi ở trước gương không thương tiếc gõ vào đầu cậu như búa bổ, "Tên nhóc thối, không phân biệt lớn nhỏ."

Không, nó không giống như phản ứng của Kid, anh ta là ai ...? Conan xoa đầu đau đớn đi theo anh ta ra khỏi phòng tắm, đột nhiên có một đôi tay dịu dàng ôm lấy đầu cậu, một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Sao vậy Conan-chan."

Conan mặt đỏ bừng là Ran, gần quá rồi.

Đôi lông mày hiền lành thân thuộc, nhưng dường như đã khác, trưởng thành và xinh đẹp hơn rất nhiều so với vẻ ngoài hơi trẻ con mà cậu quen thuộc ...

Anh kinh ngạc mở to mắt, như thể nhận ra điều gì đó. Ran chưa bao giờ gọi cậu ấy là Conan "Chan"? Và đây rõ ràng không phải là Ran mười bảy tuổi.

Ý thức được tình hình, Ran đứng dậy hỏi người đàn ông đi trước mặt: "Shinichi, anh lại đánh vào đầu nó à? Em đã nói với anh là trẻ con không được đánh vào đầu, chúng sẽ không thể cao lên!"

Nhân tiện, Kudo Shinichi thoạt nhìn cũng không giống như khi còn niên thiếu, sau đó cậu mới để ý rằng khung xương của anh ta rõ ràng giống như của một người đàn ông trưởng thành. Anh đã cao hơn và đôi vai cũng rộng hơn rất nhiều. Anh ta quay đầu lại, nhưng nét mặt trưởng thành vẫn lộ ra vẻ trẻ con bất mãn: "Anh biết rồi, em chiều chuộng thằng nhóc quá rồi!"

Khi nhìn thấy Conan, anh ta đột nhiên chú ý đến cặp kính của cậu: "Hả? Con lấy kính theo dõi của bác sĩ ra khi nào vậy?"

"Ha, Conan-chan đã đến tuổi chơi trò thám tử rồi." Ran tỏ vẻ vui mừng.

Dáng vẻ trưởng thành, bộ quần áo ở nhà mỏng manh và gợi cảm, vài dấu vết trên cổ, trên ngón tay đeo nhẫn ... bị bối rối với vẻ đẹp của cô Conan nhìn xung quanh, cậu ấy quen cách bài trí nhà Kudo nhưng bây giờ nó đã thay đổi, phòng tắm có bộ ba bàn chải đánh răng hai cái lớn và một cái nhỏ, cộng với chiếc cũi trẻ em mà cậu ấy đã bỏ qua trong phòng trẻ em khi cậu vừa thức dậy, nó được sử dụng để đựng đồ lặt vặt ...

Đúng vậy, cô ấy không phải là Mori Ran. Cô ấy nên là.... Kudo Ran.

Conan đã bị sốc trước kết luận này, cậu ấy đỏ bừng từ đầu đến chân, thậm chí bắt đầu bốc khói trên đầu.

"Chuyện gì vậy? Từ sáng đến giờ đều không hoạt động." Kudo Shinichi đi tới sờ sờ đầu của cậu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Thằng nhóc thối, buổi tối có đá chăn bông không? Sao lại nóng như vậy?"

"Ồi – Tối qua em có đi đắp một lần." Kudo Ran ngồi xổm xuống, dùng trán kiểm tra nhiệt độ của đầu cậu, "Nóng quá."

"Em đi làm đi, anh đưa nó đi bệnh viện. Hôm nay anh không có vụ án nào." Kudo Shinichi nói khoác tay qua cổ Conan ôm sau lưng. Không giống như Ran, cần phải  làm việc trong một công ty luật, bây giờ anh ấy là một thám tử tư và có nhiều thời gian rảnh hơn.

"Thật sự ổn không?" Ran Kudo có vẻ rất lo lắng về người đàn ông trông có vẻ không đáng tin cậy này nhưng thực ra đã làm cha được bảy năm.

"Đương nhiên, em không được xem thường anh như thế." Kudo Shinichi nhìn cô bằng đôi mắt hình bán nguyệt của mình, sau đó dễ dàng bế Conan lên để cậu ngồi trên tay mình.

"Đi trước đi... Em—" Kudo Ran mang giày vào, quay người chào tạm biệt anh, anh đột nhiên bật cười nhấn vào mũi cô một cái, "Làm sao vậy mới trang điểm được một nửa?"

"À, sắp xong phần nền rồi. Đi đường phải cẩn thận!" Kudo Ran vừa nói vừa chạy về phòng ngủ, nhưng đã bị Kudo Shinichi kéo lại. Cô chủ lúng túng nói: "Anh quên cái gì à?"

Kudo Ran chợt nhận ra trao cho anh nụ hôn tạm biệt.

chụt chụt.

Conan nhìn vô hồn, có lẽ cảm nhận được ánh mắt khao khát của cậu Ran Kudo sau đó cũng hôn đều hai cái – nhưng trên má.

Kudo Shinichi đặt cậu xuống ngay khi Kudo Ran ra khỏi cửa. Anh ta không lái xe, và hướng đi dường như có vẻ sai Conan không nhịn được hỏi: "Chúng ta không đi bệnh viện sao?"

"Đi bệnh viện làm gì, cậu hoàn toàn không phát sốt." Kudo Shinichi khịt mũi, "Cậu đừng có nhân cơ hội lợi dụng vợ tôi."

Ừ thì làm sao có thể che giấu khi chính mình mấy năm nay ăn đậu hủ quá nhiều. Conan thở dài, "Vậy thì cậu có biết làm thế nào tôi đến được đây không?"

"Làm sao tôi biết, cậu đưa con trai tôi đi đâu?"

"Này, sao tôi có thể làm chuyện bất lợi như vậy? Nói chính xác, đó cũng là con trai tôi." Conan nói thêm câu cuối cùng với khuôn mặt đỏ bừng.

"Haha." Kudo Shinichi nghiên đầu nhìn cậu nhóc, "Đó là điều mà cậu phải nổ lực làm việc cho bản thân, còn đây là thành quả chiến thắng của tôi."

Conan nghĩ đến những dấu vết hằn trên cổ Ran họ khan hai tiếng, cố gắng trấn tĩnh lại ... Bình tĩnh đi, dù gì họ cũng đã kết hôn và con cái cũng đã lớn tuổi, đó là chuyện bình thường. Nhưng mặt vẫn đỏ như táo chín, không khỏi tò mò hỏi: "Khi nào thì cậu kết hôn?"

"Sao cậu lại hỏi cái này, học sinh trung học không nên nghĩ đến mấy chuyện này." Kudo Shinichi trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ của cậu, định đưa tay cốc đầu cậu, nhưng sau đó chợt dừng lại chuyển sang véo mặt cậu. .

Chà, điều đó khá tuyệt. Anh ngồi xổm xuống, dùng hết sức bẹo má cậu, thỏa mãn thở dài, "Đã lâu không gặp bản thân như thế này..."

"... Con trai của cậu trông không giống thế này à." Conan chật vật muốn thoát khỏi anh, xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng phát cáu, bất mãn nói: "và cả cũng tên là Conan, cậu không có PTSD chứ..."

"Haha, dù sao thì nó cũng kết thúc rồi," anh nói với một nụ cười lạc quan.

Có vẻ như những vấn đề của tổ chức nên được giải quyết tốt. Conan tạm thời trút bỏ gánh nặng trong lòng. Nếu sau này cậu vẫn có thể bày ra vẻ mặt lạc quan như vậy ... Này, nhưng, "Ran cũng biết?"

"À, cô ấy biết." Kudo Shinichi dường như nhớ ra điều gì đó, và ánh mắt trở nên rất dịu dàng.

Cơn gió ấm áp thổi qua, sự thư thái đã lâu không có bỗng xuất hiện trong lòng Conan, cậu mỉm cười nhẹ nhõm, "Thật tuyệt, một tương lai như vậy."

Kudo Shinichi đứng dậy kéo lấy cậu nói : "Đi thôi"

"Đi đâu?"

"Gửi lại cậu." Anh cười đắc ý, "Cậu phải cố gắng hết sức đấy, nhóc."

End-

(Nghỉ lễ Quốc Khánh vui vẻ, dù gần hết ngày rồi :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro