【CoRan】 Irresistible
[00]
"Trường hợp bất khả kháng."
[01]
Edogawa Conan bị mất trí nhớ. Khi nghe thấy điều này, Mori Ran vội vàng giải thích sự việc với giáo viên và rời trường sớm.
Trên đường đến bệnh viện cô lo lắng, và hình ảnh cậu bé bị thương nhiều lần trước đó hiện lên trong tâm trí cô. Cô ấy cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ của chiếc xe đang lao nhanh và thở ra một chút đau khổ.
"Nó chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi."
Đến bệnh viện hỏi nhân viên y tế, cô vội vàng lên lầu, đến cửa phòng bệnh, cô chỉ tề quần áo một chút, trấn tĩnh lại hơi thở rồi mở cửa bước vào.
Cha cô, Tiến sĩ Agasa, và Đội thám tử nhí đều ở bên trong. Conan chỉ cúi đầu không biết đang nghĩ gì, trên đầu có quấn băng gạc và vết sẹo trên mặt. Thân hình gầy guộc của cậu bé tương phản với chiếc giường bệnh trắng muốt.
Mori Ran không biết tại sao mũi của mình lại cay.
“Nó chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi."
Vậy điều gì đã khiến cô cảm thấy nhẹ nhỏm khi ở bên đứa trẻ này?
"Conan ..."
Cô bất giác gọi tên cậu bằng một giọng trầm.
Những người khác đều quay lại nhìn cô.
Đứa nhỏ ngẩng đầu khi nghe thấy âm thanh, trong ánh mắt có chút bối rối. Mỉm cười nhẹ, nhìn cô một lúc rồi hỏi:
“Chị gọi em à, chị gái ?"
Mori Ran mắt lúc đó đỏ hoe, cô nhắm mắt quay đầu đi, sợ rằng nhìn cậu nhóc lần nữa sẽ òa khóc. Cả cô và những người khác trong phòng đều không nhận thấy rằng đứa trẻ có biểu hiện bối rối sau khi nhìn thấy cử động của cô.
"Ran ..." Mori Kogoro hiểu rõ con gái mình hơn ai hết, ông bước tới và vỗ về con gái m
âm thầm an ủi. Mori Ran bình tĩnh lại và mở mắt ra với một nụ cười hết sức có thể. Cô nhìn Conan và bước thật chậm đi đến.
“Em có biết tên mình không?” Cô hỏi nhỏ, nhìn cậu. Cậu bé hơi đỏ mặt, và gật đầu chậm rãi với đôi mắt né tránh.
“Conan,”
Mori Ran vươn tay và ngập ngừng chạm vào cậu bé, đảm bảo rằng cậu có thể chấp nhận sự chạm vào của cô ấy trước khi cẩn thận nắm tay. "Chị là chị Ran."
Khuôn mặt cậu nhóc rõ ràng trở nên phiếm hồng cậu mím môi, liếc nhìn cô, quay đi chỗ khác và có phần ngoan ngoãn gọi: “Ran… chị?”
"Ùm, Conan. ”
Mori Ran cười rạng rỡ.
Và ngay thời điểm đó, Edogawa Conan cảm thấy thế giới đen tối ban đầu ngay lập tức được nhuộm bởi những màu sắc rực rỡ.
.
.
.
Khi Edogawa Conan tỉnh dậy, đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Ngồi dậy và thấy những người lạ xung quanh, cậu cau mày che cái đầu đang đau nhức, nghi ngờ nhìn quanh.
"Mọi người là ai?"
Cậu nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên rõ ràng của những người đó, và sau khi quay đầu lại, cậu vẫn không nhớ gì về họ. Quan trọng nhất, cậu ta không có ký ức về mình. 'Mất trí nhớ.'
Gần như ngay lập tức cậu ta nghĩ ra từ này.
“Này nhóc, cậu thực sự không nhớ gì sao?” Ông chú có bộ ria mép hỏi cậu, và cậu lắc đầu. Những đứa trẻ bên cạnh ông đang nói chuyện đầy lo lắng, cậu không biết những câu hỏi của họ, vì vậy cậu chỉ có thể lắc đầu.
Điều thú vị là một trong những đứa trẻ đấy đã nhìn cậu một cách bình tĩnh, với hai tay khoanh trước ngực và dường như không có phản ứng gì về việc cậu ta bị mất trí nhớ. Thật kỳ lạ, cậu nghỉ về đứa trẻ này như thế.
“Đứa trẻ này?” cậu thắc mắc về cái tên mà mình đang sử dụng. Nhìn tay cậu cũng biết cậu là một đứa trẻ, nhưng tại sao lại dùng một cái tên kỳ lạ như vậy?
Cậu ấy không hiểu.
Ông chú có bộ ria mép đang nghe điện thoại trước cửa, và có một người đàn ông với bộ râu trắng tự xưng là "Tiếng Sĩ Agasa."
Có nhiều thứ khác ngoài lo lắng. Cũng có một người đàn ông nước da ngăm đen, sau khi lặng lẽ quan sát người đàn ông đó, đã nảy ra trong đầu cậu 'Người không rõ danh tính đang làm việc trong quán cà phê'.
Edogawa Conan đột nhiên thấy mình có óc quan sát nhạy bén. Cậu suy nghĩ, tự hỏi làm thế nào mà một đứa trẻ bảy tuổi lại có thể tinh ý đến vậy.
“Đến đây ngay, Ran,” Chú thám tử nói, và một cái gì đó vụt qua khi cậu nghe thấy cái tên này.
'Ran.'
Cậu gọi cái tên đó trong tâm trí mình.
'Là ai?' Rõ ràng hoàn toàn không có ký ức, nhưng lại cảm thấy cái tên này vô cùng quen thuộc.
Người chú và lũ trẻ đang trò chuyện với cậu ấy về những gì đã xảy ra trước khi cậu ấy bị mất trí nhớ, và cậu không khỏi nhíu chặt lông mày khi lắng nghe cẩn thận.
Trong lời kể của họ cậu thông minh, dũng cảm và trưởng thành. Một thám tử nhí thích đi dạo xung quanh hiện trường. Nhưng cho dù cậu có nghe nó như thế nào đi chăng nữa, thì đó không phải là điều mà một đứa trẻ bảy tuổi nên có.
'Tôi không phải là một đứa trẻ.p'
Kết luận này khiến cậu ngạc nhiên.
Edogawa Conan nhìn bàn tay nhỏ bé của mình lâm vào trầm mặc.
Có một tiếng mở cửa yếu ớt, nhưng cậu phớt lờ nó cho đến khi nghe thấy một tiếng gọi nhỏ "Conan" và cậu đã bị sốc. Ngẩng đầu nhìn về phía cửa, có một cô gái trông giống như học sinh cấp ba đang đứng đó hơi thở có chút không ổn định.
'Rất quen.' Sự quen thuộc đó thấm sâu vào tâm hồn cậu, quen đến mức khiến cậu ấy cảm thấy bối rối.
"Chị đang gọi em à, chị gái?” cậu hỏi một cách không chắc chắn.
Đôi mắt cô gái đỏ hoe trong giây lát, như muốn khóc. Cô lập tức quay đầu và nhắm mắt lại. Edogawa Conan đột nhiên hoảng sợ không rõ vì lý do gì. Cậu đang ngồi trên giường bệnh có chút bối rối không biết phải làm sao.
'Đừng khóc.' cậu trong nội tâm kêu lên.
Bác thám tử hình như đang an ủi cô ấy, cô ấy nở một nụ cười miễn cưỡng, rồi chậm rãi bước đến, Edogawa Conan thở nhẹ và cảm thấy mọi thứ đã ổn hơn.
“Em có biết tên của mình không?” Giọng cô nhẹ nhàng đến gần cậu cúi xuống với hơi thở dồn dập.
Tất cả như đập thẳng vào mặt cậu, cảm thấy mặt mình hơi nóng, và gật đầu trước ánh nhìn của cô.
'Dễ thương quá……'
Cậu choáng váng nghĩ.
“Conan.” Cô ấy chạm vào tay cậu, như thể sợ cậu không thích. Sau đó cô nắm tay cậu, nhiệt độ từ trong lòng bàn tay truyền đến khiến mặt cậu đỏ bừng.
"Chị là Ran."
Edogawa Conan quan sát cô ấy một cách cẩn thận, và nhanh chóng quay đi.
'Siêu dễ thương.'
Cậu mím môi, khống chế không được nói ra những lời này, cậu bé ngoan ngoãn gọi cô: "Chị......Ran?"
'Ran.'
Cái tên quen thuộc hơn này được cậu ấy thầm gọi trong tim.
“Ừm, Conan."
Edogawa Conan mở to mắt nhìn nụ cười rạng rỡ của cô và cảm thấy cả thế giới lúc đó đều ngập tràng những bông hoa.
Conan Edogawa bảy tuổi từ cái nhìn đầu tiên đã yêu Mori Ran mười bảy tuổi sau khi mất trí nhớ.
[##】
Sau khi khôi phục trí nhớ, Edogawa Conan mới nhớ tới mình đã ăn đủ loại dấm chua của "Kudo Shinichi" và cẩn thận che giấu cảm xúc của mình, thật lâu sau liền che mặt.
"Thật là...."
Cậu nhìn lên trần nhà và lẩm bẩm một mình.
"Chắc chắn rồi......"
Quả nhiên dù tôi có là Kudo Shinichi hay Edogawa Conan, tôi sẽ đều không thể cứu vãn tình yêu đầu tiên của cuộc đời mình khỏi cô ấy.
"Đây là điều bất khả kháng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro