Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ Thập Nhất Mạc




Con đường trở về nhà Shiba hôm nay sao ngắn hơn mọi hôm , hay là do cảm giác của hai người đang thu ngắn lại . Takeru và Mako vẫn đang khoác tay nhau , họ đi trong im lặng , có lẽ họ đều muốn có khoảng thời gian yên tĩnh để ngẫm nghĩ về việc xảy ra hôm nay. Mako lên tiếng trước , phá vỡ bầu không khí :

- Takeru ! Chúng ta ghé qua siêu thị mua chút đồ nhé , em muốn chuẩn bị bữa tối nay

Đang miên man trong dòng suy nghĩ , Takeru chết điếng người khi nghe câu nói đó , cái cảm giác đó lại ùa về trong anh , phải nghĩ cách ngay ra mới được :

- Không cần đâu , chắc ở nhà các Kuroko đã chuẩn bị hết rồi , với lại hôm nay đi cả ngày chắc em mệt rồi

- Không sao đâu , đây là việc là em luôn muốn làm mà , với lại hôm nay em sẽ chuẩn bị một món đặc biệt cho riêng anh

- Bình thường đã đủ chết rồi , giờ lại còn đặc biệt nữa sao ! Suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu Takeru cho đến khi Mako kéo anh vào siêu thị ở gần đó . Họ trở về trong sự chào đón của Jii , cha mẹ của Mako

- Tono , lão đợi cậu cậu mãi , hẹn hò vui chứ ? Jii nói

Takeru không nói chỉ gật đầu , còn Mako thì được ba mẹ mình hỏi :

- Sao rồi con gái , lần đầu hẹn hò thấy thế nào ? Ông Mamoru nói

- Đi cả ngày chắc con mệt rồi , chuẩn bị ra ăn tối nhé , các Kuroko đã chuẩn bị xong hết rồi ! Bà Kyoko nhẹ nhàng nói

- Vâng ! Nhưng con xin phép vào bếp để chuẩn bị một món đặc biệt này cho Takeru và mọi người đã , con sẽ làm nhanh thôi ! Mako vui vẻ trả lời rồi đi vào bếp , để lại bầu không khí ảm đạm cho Takeru và Jii.

Bữa cơm tối kết thúc là lúc Mako mang món bánh của mình ra , Takeru đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi , nếu có ngất đi thì anh sẽ cố ra ngoài để ngất

- Xong rồi đây , xin mời mọi người thường thức Sakuramochi

Chiếc bánh gạo màu hồng nhạt được điểm tô bằng lá xanh tạo nên hình ảnh thật là bắt mắt , khác với những món ăn Mako hay nấu , chúng luôn đáng sợ cả về hình dáng và hương vị , cô nói

- Ba , mẹ , Hikoma san , Takeru , mọi người ăn thử đi

Mọi người đều bình tĩnh đưa bánh lên người , và khi đã cắn miếng đầu tiên , Jii đã phải thốt lên :

- Ngon , ngon thật đấy Mako

- Ôi , không ngờ con gái tôi lại đảm đang thế này . Ông Mamoru nói

- Mako , bánh ngon lắm con ! Bà Kyoko cười nói với con mình

Mako ngây ngất vì những lời khen dành cho mình , nhưng người mà cô muốn nghe nhất thì chưa có tiếng nói gì , đang định quay sang hỏi thì cố đã thấy : 1 nụ cười nhẹ của Takeru hường về phía cô và đó là đủ rồi , Takeru là như vậy , hành động thay lời nói .

------------------------------------------

Tối hôm đó , bà Kyoko dặn Mako sang phòng mình , bà muốn nói chuyện riêng với cô

- Oka san , mẹ có việc gì cần nói với con ạ !

- Mako này , hôm nay đi hẹn hò , con cảm thấy thế nào

- À , hôm nay con thấy rất vui , Takeru đã đi chơi công viên , sau đó đi ăn và cuối cùng là đến đền Tengen ..

- Có vẻ như một ngày dài nhỉ ! Bà Kyoko nở nụ cười hiền từ : Nhưng nếu đó không phải là Takeru thì con có vui như vậy không

- Oka san ! Mako bất ngờ nói : Sao mẹ lại hỏi vậy

- Bây giờ chỉ có hai mẹ con , hãy trả lời thật cho mẹ biết : việc con và Takeru yêu nhau chỉ là đóng kịch thôi đúng không

- Sao...mẹ...mẹ lại biết ! Qúa bất ngờ về việc này nên Mako đã không giấu nổi

- Mẹ là mẹ của con , tuy không chăm sóc con từ nhỏ nhưng mẹ có thể nhìn ra được những việc con đang nói dối , đó là linh cảm của một người phụ nữ , con gái à

- Oka san ... con.....con xin lỗi ! Mako không dám nhìn đối diện mẹ mình nữa , cô chưa bao giờ có cảm giác tội lỗi như thế này

- Mako , viêc con nói dối tất nhiên là mẹ không hài lòng , nhưng chính nhờ việc đó mà mẹ thấy được tình cảm của con dành cho thiếu chủ của mình

- Tình cảm ... của con dành cho Takeru ấy ạ ! Đó chỉ là... Mako đang định nói thì mẹ cô đã ngắt lời

- Mako này ! lúc đầu thì mẹ chưa tin điều đó đâu , nhưng mẹ đã có thời gian suy nghĩ về nó rồi . Ngay từ lúc con nghĩ ra cậu ấy là người yêu của con để nói với cha , cậu ấy là người đầu tiên con nhớ đến , điều đó chứng tỏ cậu ấy có chỗ đứng rất lớn trong tim con rồi , còn về phía Takeru , cậu ấy là mẫu người ít bộc lộ cảm xúc , nhưng khi mẹ nhìn thấy cậu ấy cười là lúc mẹ con mình gặp nhau tại sân bay . Takeru đã hướng về con với một nụ cười hết sức ấm áp , con và cậu ấy đều thiếu tình cảm gia đình từ bé , chính vì điều đó mà cả hai dễ đồng cảm với nhau hơn . Có thể tình cảm của cả hai chưa đạt đến tình yêu nam nữ nhưng mẹ chắc chắn nó đã vượt qua tình đồng đội hay bạn bè rồi , có thể gọi có là hồng nhan tri kỷ của cậu ấy...

Mako nghe mẹ cô nói xong không cầm được nước mắt , cô chạy lại ôm lấy bà , vừa khóc vừa nói :

- Oka san ,... con...xin lỗi mẹ....xin lỗi mẹ rất nhiều !

Bà Kyoko vuốt tóc con gái rồi nói :

- Mako à ! con hãy mạnh mẽ lên , con đường hường đến trái tim thiếu chủ của con còn dài đấy , nhưng mẹ tin tình cảm chân thật sẽ sớm được đáp lại

Tối hôm đó , Mako có một giấc ngủ êm đềm với mẹ của mình , còn cha của cô thì vẫn mải đánh cờ Shogi với ông Hikoma nên không thèm về phòng luôn.

----------------------------------------------

-------------------------------------------------

Câu chuyện của chúng ta sẽ được tiếp diễn với cặp đôi Chiaki và Kotoha nhé , các bạn chịu khó chờ nhé

Chiaki và Kotoha đang trên đường giao đồ đến nhà khách hàng , khác với cặp đôi ở trên kia , đôi bạn trẻ của chúng ta nói chuyện với nhau ríu rít như đôi chim câu vậy :

- Vậy là anh quyết tâm thi đỗ đại học là để không thua kém ngài thiếu chủ à !

- Đúng rồi , anh muốn mình phải trở nên hoàn thiện mình hơn , để không còn bị nói là lười biếng nữa

- Thế chắc là cha anh phải vui lắm đấy

- Ôi , ông già anh vui đến nỗi ra ngoài thông báo với tất cả hàng xóm nữa cơ ,thật là già rồi mà vẫn ham vui

- Bác vui quá đó mà , anh Chiaki giỏi thật , em thì cố gắng mãi cũng chỉ đủ tốt nghiệp cấp 3 thôi ! Giọng Kotoha lúc này nghe có chút buồn , nhận ra điều đó Chiaki nói ngay :

- Em mà ngốc , em luôn cố gắng trong mọi công việc của mình , như thế là đã đủ lắm rồi , chính anh còn phải học tập em đấy , đừng bao giờ nghĩ mình như thế nữa

Nghe Chiaki nói thế , cô bé thấy cũng được an ủi phần nào , đúng là mỗi khi cô buồn , cô thiếu tự tin về bản thân thì Chiaki luôn làm cô vui lên

- Vâng , em sẽ không như vậy nữa , cám ơn anh Chiaki !

- Hehe , em vui là anh vui rồi , à chúng ta đến nơi rồi kìa ( Chiaki quả thật nghĩ như vậy , mỗi khi nhìn thấy cô kiếm sĩ bé nhỏ kia buồn là cậu thấy không vui chút nào ) . Đôi bạn trẻ của chúng ta cuối cùng cũng đến được địa chỉ nhà của khách hàng , nhưng gọi nó là nhà thật xúc phạm quá

- Woa , căn nhà đẹp quá ! Kotoha phải thốt lên

- Cả căn biệt thư to thế này , khách này chắc là một tay giàu kếch sù đây

Khi mà cả hai đang say sưa ngắm nhìn , thì một chiếc xe limousine láng còng xuất hiện , và người bước ra lại là người quen của cả hai ( thực ra là quen Kotoha hơn )

- Kotoha san , là em đó sao ! người thanh niên bước xuống xe , khoác trên người bộ vest đắt tiền , nhìn tỏa ra chất hào môn thế gia rồi , so sánh với Chiaki đúng là một trời một vực

- Anh là ...à đúng rồi Yoshibou san ...chào anh ạ ! Kotoha cúi đầu chào rất lễ phép còn Chiaki vẫn đứng đó , nhìn thẳng vào anh chàng kia với thái độ không mấy thiện cảm

- Không ngờ lại gặp em ở đấy , đồ mỹ nghệ mà nhà anh đặt là do em làm à

- Nhà anh ! Đây là nhà của anh sao ạ ?

- Ừ , anh chuyển về đây để tiện việc kinh doanh của gia tộc , gặp lại em thật mừng quá

Hai người cứ thao thao bất tuyệt với nhau làm cho Chiaki có chút bực tức , cậu là người vô hình sao ,

- Này ông anh ! Đồ đặt chúng tôi đã chuyển đến rồi đây , ông kêu người làm mang lên đi , đừng đứng nói mãi thế

- Oh , tôi thật xin lỗi , mời cậu và Kotoha san lên nhà tôi nghỉ ngơi uống nước nhé , mấy người mang hết đống đồ này vào kho đi . Rất lịch sự anh chàng Yoshibou trả lời lại

- Thôi bọn tôi không có rảnh để ở đây đâu , đúng không Kotoha . Trái lại Chiaki đáp lại bằng thái độ rất ngổ ngáo đúng với tính cách cậu

- Dạ , nhưng..nhưng mà . Cô bé nói nhỏ với Chiaki : chị em dặn là với những khách hàng đặc biệt thì luôn phải giữ thái độ thân thiện , anh ấy chỉ muốn mời chúng ta ở lại uống nước thôi mà , không sao đâu ạ

- Vậy hai người không phiền ở lại chút chứ , vẫn nụ cười thân thiện Yoshibou trả lời

- Dạ , anh Chiaki đi nào anh , ơ anh sao vậy ? nhình mặt anh chàng lúc này không hề dễ coi chút nào

- Anh sẽ chờ ở dưới này , em lên nhanh rồi xuống . Nói rồi Chiaki đi thẳng một mạch ra cửa

- Ơ, ơ anh Chiaki ! Kotoha rất bất ngờ không hiểu tại sao Chiaki lại như thế nữa

- Có vẻ như anh bạn của em không quý anh lắm nhỉ , thôi ta đi lên đi Kotoha san

- Dạ ! Kotoha đi theo Yoshibou nhưng vẫn ngoái đầu nhình ra cái bóng áo xanh ngoài xa kia .

--------------------------------------------

Hai người vừa nói chuyện vừa uống trà với nhau , Yoshibou hỏi :

- Kotoha san , em bây giờ không còn làm kiếm sĩ nữa nhỉ

- Dạ vâng , giờ em chỉ ở nhà phụ giúp chị gái làm đồ thôi , thế anh thì sao rồi ạ

- Anh về đây để mở thêm chi nhánh công ty của gia đình , thế còn việc cá nhân của em thì sao , đã có anh chàng nào chưa ?

- Em...chưa có gì đâu...ạ. Bị hỏi bất ngờ Kotoha nên cô bé bất giác đỏ mặt

- Thế tức là anh vẫn còn cơ hội , đúng không nhỉ ?

- Ơ..dạ...dạ...em.. Lúc này mặt cô bé không khác gì trái cà chua cả

- Anh đùa thôi mà ! Kotoha san dễ đoán quá đấy , nhưng có chuyện này anh phải nói với em

- Dạ...anh cứ...nói

- Có thể lần trước anh nhầm lẫn giữa tình cảm của em với tộc chủ nhà Shiba , nhưng lần này anh chắc chắn , anh chàng đi cùng em kia có cảm tình với em đấy !

- Sao ... anh lại nói thế ạ , anh Chiaki với em chỉ là đồng đội thôi ạ , vừa trở lại bình thường khuôn mặt của Kotoha lại trở nên đỏ gắt .

- Anh không nghĩ vậy đâu , Yoshibou nhấp ngụm trà rồi nói tiếp : Em hãy làm một phép thử với cậu ta xem nhé

- Phép thử ! phép thử như nào ạ ? Kotoha ngơ ngác hỏi


-----------------------------------


Đang ngồi như trên đống lửa , Chiaki thấy bóng cô bé đi xuống liền chạy ra ngay

- Thằng cha kia làm nói gì mà lâu thế , Kotoha hắn có làm gì em không ?

- Dạ không , anh ấy chỉ hỏi một số chuyện và nhờ em một việc thôi !

- Việc , hắn ta nhờ em làm gì ?

- Anh muốn nhờ em đến dự buổi dạ tiệc của nhà anh ....với tư cách là bạn gái ! Nói xong câu nói Kotoha cúi gằm mặt xuống

- BẠN GÁI ! hắn nhờ em làm bạn gái , " tên khốn này , lần trước còn chưa chán hay sao mà lại " , em không được...không được nhận lời hắn ta đâu đấy

- Sao lại thế , lần trước anh ấy cũng nhờ em rồi mà , lúc đó anh đâu nói gì ạ ! Kotoha ngơ ngác hỏi

- Lần đó là vì công việc của cả nhóm thôi , còn lần này em đừng đi nhé ,nhé . Chiaki nói dồn dập

- Ơ nhưng ! Em có thể biết lý do không ạ !

- Thì...thì....vì... " giờ nói lý do gì đây , chẳng lẽ lại bảo là mình không thích " Chiaki đang suy nghĩ trong đầu thì Kotoha nói ra một câu :

- Anh ghen ạ ? Câu nói cộng thêm khuôn mặt ngơ ngơ hết sức của Kotoha làm Chiaki đớ người

- Ghen..ghe...ai bảo..em là anh ghen chứ , anh làm gì mà phải ghen ! Mặt Chiaki lúc này đỏ không khách gì Kotoha lúc nãy .

- Mặt anh đang đỏ lên này ! Kotoha nhéo má Chiaki " Đáng yêu quá "

- Em...làm gì thế...anh nói là không ghe....ghen mà , nhưng mà em không được nhận lời hắn ta đâu đấy . Nói rồi anh chàng quay mặt đi , không dám nhìn Kotoha nữa . Cô bé nhìn mà cười khúc khích , nghĩ lại lời lúc nãy Yoshibou nói với cô ": Em hãy thử nói với cậu bạn kia là anh nhờ em làm bạn gái , nếu cậu ta phải đối thì chứng tỏ cậu ta đang ghen đó , thế thì điều anh nói với em là đúng rồi ".

-" Anh Chiaki , đợi em với " , bóng dáng bé nhỏ chạy theo cậu con trai đang xấu hổ hết sức kia .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro