Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Of Gems, Doves and Hot Chocolate [2.1]

Chapter 2

Tôi mong con bé sẽ tìm được đường về với cậu. Gặp lại cậu ở phi vụ tiếp theo.

Thám tử "nhỏ" của cậu.

"Kudo Shinichi..."

Kaito thì thầm trong sự ngạc nhiên.

Có phải là cậu ta không? Nhưng nếu điều đó là thật thì có nghĩa là Shinichi đã có mặt trong vụ trộm đó mà cậu đã không nhận ra điều gì. Từ bao giờ mà cậu đã trở nên bất cẩn đến vậy? Không, Kaito lắc đầu. Nếu Shinichi không muốn bị nhìn thấy, cậu ấy có thể biến mất một cách hoàn hảo như Kaito, Shinichi đã chứng minh điều đó rất nhiều lần trong quá khứ. Vậy nên đạo chích nhỏ bắt đầu mỉm cười khi cậu đi xuống phòng khách nhà mình. Kaito đang suy nghĩ cách nào để thể hiện lòng biết ơn của mình đối với đại thám tử vì đã cứu nhóc bồ câu của mình.

Ngày trôi qua thật nhanh chóng và vào ban đêm Kaito đã ra ngoài và tiến về Beika. Cậu biết nơi mà đối thủ truyền kiếp của mình sinh sống. Thời gian Shinichi còn là Conan, cậu ta đã sử dụng biệt thự nhà Kudo như một nơi trú ẩn một hoặc hai lần, nhưng giờ đây điều đó hẳn là không thể nữa. Khi cậu ta đến tới nơi, trời đã tối, nhưng từ cửa sổ cũng không thấy có ánh sáng nào bên trong. Xem ra Shinichi không có nhà, nhưng điều đó lại vừa đúng ý Kaito. Một cách cẩn thận, cậu lẻn vào ngôi nhà, rất nhanh sau đó đó cậu đã mở được một trong những cửa sổ ở phía sau và lẻn vào trong. Kaito quyết định chờ trong căn phòng yêu thích nhất của Shinichi cho đến khi thám tử trở về.

Shinichi đã sử dụng nhà của giáo sư Agasa để nghiên cứu, và nhờ vào cái tên biết được, anh phát hiện thêm nhiều điều về KID hơn mong đợi. Bây giờ, nhiệm vụ của anh là phải khiến cho KID đời III tin tưởng mình và chia sẻ bí mật của cậu ấy với mình. Điều đó sẽ rất khó khăn, vì dường như còn một mảnh ghép nữa vẫn còn thiếu cho lời giải mà Shinichi đã tìm kiếm được.

Đến hiện tại, thám tử trẻ vẫn chưa lý giải được lý do cho việc mà KID thực hiện những vụ , nhưng cho ngày hôm nay thì đến đây là đủ rồi. Vậy nên Shinichi thu dọn laptop và nói lời chào tạm biệt giáo sư.

Ngay khi bước vào nhà, Shinichi đã cảm thấy sự hiện diện của một người khác mà cậu ta hy vọng đó là chính là tên đạo chích với đôi cánh bạc đó. Nghĩ vậy, thám tử trẻ cố gắng giữ bình tĩnh và không để lộ cho người khác biết và bước vào thư viện để cất laptop đi. Dù rằng Shinichi đã dự đoán trước, anh vẫn bị giật mình khi một chú bồ câu trắng đáp xuống vai mình với tiếng kêu vui vẻ. Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn, thực sự là cậu ấy, cậu ấy đang ở đây.

"Em đang làm gì ở đây vậy?"

Shinichi hỏi nhóc bồ câu và gãi bụng nó.

"Con bé tên là Kira."

Shinichi lập tức tìm kiếm nơi giọng nói phát ra, và từ trên gác, cậu ấy đã ở đó, KID. Thật là một điều bí ẩn đối với Shinichi khi mà làm thế nào KID luôn tìm thấy nơi có ánh sáng hoàn hảo để làm nổi bật mình hơn mỗi khi cậu xuất hiện. Cậu ấy trông như vị thần!

"Tôi đã suy nghĩ cả ngày xem nên làm thế nào để cảm ơn cậu vì đã cứu con bé, nhưng thực sự, tôi không nghĩ ra điều gì có thể diễn tả được sự biết ơn sâu sắc của tôi."

KID nói trước khi cậu ấy nhảy xuống từ gác một cách duyên dáng. Giữa hai chàng trai kì phùng địch thủ chỉ còn cách vài bước chân.

Thám tử trẻ nhìn vào chú chim trên vai mình rồi quay lại nhìn vị khách trước mặt. Shinichi phải đấu tranh mãnh liệt để cố gắng không bắt giữ tình yêu bí mật của mình, nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này thì làm hoặc không gì cả.

"Sao cậu không thử tin tưởng một chút, KID?"

Shinichi nói ra lời đề nghị với ẩn giấu sự như bực bội.

"Tôi không thể làm điều đó. Cậu đã ở đó Shinichi, cậu đã thấy nguy hiểm mà tôi phải đối mặt và đó là lý do tôi luôn rời khỏi hiện trường vụ trộm càng sớm càng tốt. Tôi không muốn người khác bị cuốn vào chuyện này."

"Nhưng cậu chỉ có một mình, KID. Cậu có thể là một tên trộm, nhưng điều đó không có nghĩa là ai đó có quyền giết cậu. Vậy tại sao cậu lại đặt mình vào nguy hiểm như vậy?"

"Tôi không thể nói với cậu điều đó!"

"Tại sao không?"

"Đơn giản là không thể thôi!"

Sau những lời đó, KID khẽ huýt sáo, gọi Kira quay lại với cậu ấy. Shinichi biết rằng không còn nhiều thời gian để thuyết phục siêu đạo chính, vì vậy anh quyết định cho bản thân một cơ hội nữa.

"Làm ơn đi KID, cậu biết điều gì đã xảy ra với tôi, và đó là lý do tôi biết cậu đang trải qua điều gì. Nhưng tôi đã có gia đình, bạn bè để hỗ trợ, thậm chí tôi còn có cậu ủng hộ nhưng cậu chỉ có một mình. Tôi xin cậu hãy để tôi giúp cậu."

"Vâng, tôi biết điều gì đã xảy ra với cậu và đó là lý do tại sao cậu hay tất cả mọi người phải hiểu tôi. Tôi không thể liên lụy đến người khác. Không ai bị thương, nghe có quen không, vì vậy không ai có thể ở bên tôi."

"Và nếu tôi muốn ở bên Kaito thì sao."

Dựa trên giọng điệu của Shinichi, KID lập tức biết rằng đây không phải là câu hỏi. Cậu tự nói với mình đừng đánh rơi poker face nhưng mọi thứ trong cậu đều la lên rằng cậu nên bỏ chạy.

Tên thám tử đó luôn làm cậu lo lắng, nhưng bây giờ cậu gần như ... sợ cậu ta. Không thể tin được cậu ta biết về Kaito, nhưng làm sao cậu ta có thể làm được điều đó? Đột nhiên KID có một sự nghi ngờ và cậu ta nhìn chằm chằm vào chú bồ câu của mình. Sau đó cậu quay lại nhìn thám tử nhưng trước khi cậu kịp hỏi câu hỏi, Shinichi đã nói trước.

"Suy đoán đúng rồi. Tôi đã chăm sóc chú bồ câu của cậu hồi phục sức khỏe và tôi đã gửi nó về nhà với một tin nhắn ngắn cho cậu, nhưng tôi đã theo dõi nó. Tôi không biết làm thế nào tôi đã không để mất nó và tôi xin lỗi vì đã dùng một mánh khóe như vậy để tìm ra bí mật của cậu, nhưng tôi cần phải biết điều đó."

Tất nhiên, KID cảm nhận được Shinichi rất áy náy khi nói điều này, nhưng cậu cũng không thể gạt bỏ cảm xúc thất vọng của mình.

"Vậy mà cậu lại nói về lòng tin với tôi cơ đấy."

Cậu nói bằng giọng lạnh lùng trước khi quay đi để rời khỏi phòng. Những lời đó như con dao, đánh thẳng vào trái tim Shinichi và anh biết rằng mình không thể để cậu bước đi như vậy.

Vậy nên thám tử trẻ đã bắt đầu di chuyển với tốc độ nhanh hơn bao giờ hết, và khi KID kịp liếc nhìn lại, cậu đã không có cơ hội nào cả. Shinichi lao vào cậu khiến cả hai ngã xuống đất. Kaito không kịp trở tay, và do đó đầu cậu đập xuống đất. Kaito đã lúng túng nằm đó trong vài giây, trước khi Shinichi kéo cậu ngồi dậy và ôm cậu vào lòng. Chiếc mũ trên đầu cậu ta vẫn nằm trên sàn và tóc cậu loà xoà, lộ ra hoàn toàn trước mặt đối thủ. Kaito vụng về cố gắng thoát ra, nhưng Shinichi đã gần như khoá chặt cánh tay của cậu.

"Cậu đang sợ cái gì, Kaito?"

Shinichi hỏi với giọng nhẹ nhàng và gục đầu mình lên vai cậu. Mất một lúc, nhưng rồi KID cuối cùng cũng ngừng kháng cự.

"Cậu đã biết gì rồi?"

Tên trộm đáp lại một câu hỏi và rõ ràng đối với Shinichi đây là cơ hội cuối cùng để chứng minh với cậu thiếu niên kia tấm chân tình của mình.

"Tên thật của cậu là Kaito Kuroba, sinh nhật của cậu là ngày 21 tháng 6, có nghĩa là cậu nhỏ hơn tôi một chút. Bố của cậu là Toichi Kuroba, một ảo thuật gia bậc thầy đã chết trong một vụ tai nạn trên sân khấu hơn mười năm trước. Bố của cậu thực ra là Kaito KID đầu tiên và ông ấy cũng là thầy dạy mẹ tôi hoá trang . Ngay từ khi đó, Kaito KID đã bị sát thủ săn lùng nhưng tôi không thể tìm ra lý do cho điều đó. Vậy thì tại sao cậu lại quyết định nối nghiệp của cha mình, tại sao cậu lại mạo hiểm chấp nhận bị đuổi giết sau những năm yên bình như vậy?"

Kaito lắng nghe chăm chú và đúng, Shinichi đã thành công trong việc khám phá nhiều thông tin, nhưng đó cũng chỉ là những sự kiện liên quan đến cái tên Kuroba. Những lý do thực sự cho hành động của tên trộm 1412 vẫn còn là một bí ẩn. Kaito đấu tranh với chính mình, cậu tự hỏi liệu có phải đã đến lúc tìm kiếm sự giúp đỡ trước khi cậu thực sự sẽ kết thúc như cha mình.

Kaito rùng mình khi nghe giọng nói nhẹ nhàng và van xin của thám tử lần nữa.

"Làm ơn Kaito, tôi yêu cậu và tôi không muốn mất cậu."

Phải mất thêm vài phút nữa và Shinichi gần như mất hy vọng khi Kaito thở dài.

"Mọi người nghĩ rằng cha tôi đã chết trong một vụ tai nạn. Một màn trình diễn thất bại, điều đó có thể xảy ra với một hoặc hai ảo thuật gia, nhưng tôi luôn có nghi ngờ về cái gọi là tai nạn này và tôi đã đúng. Cha tôi đã bị giết và tôi muốn công lý. Tôi muốn đưa những kẻ giết ông ấy vào tù."

"Cậu vẫn có thể điều tra theo cách bình thường để bắt chúng, vậy tại sao cậu lại hồi sinh KID?"

"Tôi không biết chính xác tại sao cha tôi lại tạo ra KID, nhưng trong thời gian ông ấy làm KID, ông ấy đã tiếp xúc với một tổ chức tội phạm. Mục đích chính xác của những cuộc gặp đó, liệu họ có muốn tuyển dụng ông ấy hay điều gì khác vẫn là điều tôi chưa biết. Dù sao, tổ chức này đang tìm kiếm một viên đá quý đặc biệt, nó được cho là viên đá mang lại sự bất tử và cha tôi muốn ngăn chặn điều đó. Bằng cách nào đấy, họ đã phát hiện ra KID thực sự là ai và vì vậy họ đã giết ông ấy, họ đã giết ông ấy trên sân khấu trước khán giả của ông."

Shinichi nhăn mặt khi nghe lời tuyên bố đó.

"Một viên đá quý mang lại sự bất tử, điều đó nghe như được lấy ra từ một cuốn sách kỳ ảo và ngay cả khi có thứ như vậy, cậu sẽ làm gì với viên đá đó và quan trọng hơn cậu sẽ biết rằng mình đã tìm thấy nó như thế nào?"

"Về cơ bản, tôi không quan tâm viên đá có thể làm gì hay không, những kẻ này đang giết người khác để có được nó. Vì vậy, tôi theo cùng kế hoạch như cha tôi. Tôi sẽ tìm nó trước họ và sau đó tôi sẽ phá hủy nó. Và để trả lời câu hỏi cuối cùng của cậu, mặt trăng sẽ cho biết đó có phải là viên đá đúng hay không."

Một lần nữa Shinichi lắc đầu trong sự bối rối, nhưng sau đó cái nhìn của anh trở nên sợ hãi. Điều gì đó mà Kaito đã nói, đã khiến anh không thể thở được.

"Nhưng nếu chúng thực sự phát hiện ra rằng cha cậu là Kid, thì cậu còn gặp nguy hiểm hơn."

"Đừng lo lắng quá về tôi. Họ tin rằng tôi là cha tôi và tôi sẽ để họ nghĩ vậy."

"Điều đó không làm tôi bình tĩnh hơn được, chết tiệt Kaito. Họ có lính bắn tỉa. Bao nhiêu lần họ đã làm cậu bị thương hoặc gần như giết cậu?"

"Thà rằng là tôi còn hơn là người khác."

Đạo chích trẻ tuổi đáp lại với giọng trầm và mặc dù Shinichi không thể hiện ra, những lời đó đã khiến anh bật khóc. Anh như không để ý rằng Kaito cuối cùng đã thoát khỏi anh và quay lại để đối diện với anh.

"Tại sao Shinichi, tại sao điều đó lại có thể khiến cậu buồn bã. Tôi là một tên trộm, làm sao cậu có thể yêu một người như tôi?"

Thám tử từ từ ngẩng đầu lên và nhìn vào người đối diện. Chiếc mũ trắng vẫn nằm trên sàn và chỉ có chiếc kính một mắt cản trở cậu nhìn rõ khuôn mặt của Kaito. Shinichi rụt rè đưa tay lên và tháo nó khỏi khuân mặt cậu. Cảm thấy Kaito không có động thái chống cự, Shinichi nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt xanh thẳm sâu thẳm của đối phương.

"Cậu có một trí tuệ tuyệt vời, cậu có đam mê và cậu có một trái tim tốt. Cậu luôn đối xử với tôi bằng sự tôn trọng, ngay cả khi tôi bị thu nhỏ và cậu đã cứu mạng tôi vài lần mà không do dự. Bản thân tôi đã phải học điều mà tôi cảm thấy về cậu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Mỗi khi cậu ở gần tôi, tim tôi bắt đầu đập nhanh và cơ thể tôi phản ứng với cái chạm của cậu."

Kaito không nói gì thêm. Cậu có thể hiểu được Shinichi và dường cậu cũng không cảm thấy khác những gì cậu ấy cảm thấy về cậu. Đặc biệt kể từ cuộc gặp gỡ của họ trên mái nhà, hình bóng thám tử chưa bao giờ bước ra khỏi tâm trí cậu và những cái chạm của cậu ấy đã ám ảnh cậu vào tận trong những giấc mơ, nhưng liệu đó có thực sự là tình yêu không?

Nhận thấy cậu trai trước mặt đang rối bời, Shinichi tận dụng cơ hội để cúi người về phía trước và cẩn thận đặt môi mình lên môi của người kia. Mặc dù Kaito rùng mình một lúc ngắn trước nụ hôn bất ngời nhưng cậu đã không lùi lại. Được khích lệ bởi điều đó, Shinichi đặt tay lên cổ của tên trộm để kéo cậu lại gần hơn, làm sâu thêm nụ hôn. Tò mò nhưng rụt rè, anh lướt lưỡi qua đôi môi mềm mại và lần này tên trộm trẻ đã cho phép anh xâm nhập vào khoang miệng mình.Đối với Shinichi, Kaito có vị rất ngon. Cậu thật ngọt ngào và bí ẩn và điều đó phù hợp chính xác với tính cách của cậu ta. Thám tử trẻ không thể ngừng vui mừng trong lòng khi tên trộm cuối cùng cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh. Lưỡi của họ cứ liên tục quấn lấy nhau và chỉ rút lui khỏi nhau rồi lại cám dỗ đối thủ một lần nữa. Họ chỉ rời nhau một lát để lấy một chút không khí.

Tay của Shinichi giờ đã di chuyển từ cổ của Kaito đến vai của cậu ấy. Anh cẩn thận tháo chiếc dây đầu tiên giữ áo choàng trắng, và chỉ vài giây sau anh đã mò tay đến cái thứ hai, và rồi chiếc áo choàng trượt xuống sàn. Nút áo của chiếc áo khoác cũng không phải là một trở ngại thực sự đối với ngài thám tử, và chiếc cà vạt của KID nhanh chóng rơi xuống đất, nhưng khi Shinichi chuẩn bị mở chiếc áo sơ mi màu xanh, Kaito đã nắm lấy tay cậu và ngăn không cho cậu mở nó. Cậu kết thúc nụ hôn và nhìn vào mắt Shinichi.

Cái nhìn nghi vấn của thám tử khiến tên trộm cười khúc khích, vì vậy cậu ngả lưng ra và tự mình mở áo sơ mi. Đến cái nút thứ ba, cậu dừng lại và chỉ vào một sợi dây mỏng, gần như không thể nhìn thấy cũng đang treo trên nút.

"Cậu có biết điều gì sẽ xảy ra nếu một người muốn cướp đồ của tôi không? Họ sẽ tự đưa mình vào giấc ngủ, theo đúng nghĩa đen. Sợi dây kích hoạt một chuỗi nhỏ các quả bom khói được trộn thêm với khí gây ngủ của tôi."

"Cậu không có thêm bẫy nào nữa trên người chứ, chẳng hạn như ở đây?"

Shinichi nói, đột nhiên trở nên táo bạo khi anh ấn tay vào háng của Kaito. Anh đã thành công làm cho cậu thiếu niên kia giật mình đến nỗi Kaito gần như tự kích hoạt cái bẫy khi cậu đột ngột co rúm lại vì cú chạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro