Of Gems, Doves and Hot Chocolate [1.1]
Name: Of Gems, Doves and Hot Chocolate
Author: Sirastar
Link: https://archiveofourown.org/works/7797523?view_full_work=true
Summary: After two years, Shinichi finally got his real body back. Now he chases the thief of his heart.
Warning: r18
Note: Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, làm ơn đừng mang nó đi đâu.
...
Chapter 1
Đêm thật lạnh.
Lạnh hơn những gì cậu đã tưởng tượng và gió thì càng lúc càng mạnh hơn. Cậu biết rằng sử dụng đôi cánh trong điều kiện này là một rủi ro, nhưng thật sự cậu không còn sự lựa chọn nào nữa.
Chỉ còn vài phút nữa là đến thời điểm đã thông báo, ngài thanh tra Nakamori đang cực kì căng thẳng và cảnh giác cao độ cũng như như phần còn lại của Lực lượng đặc nhiên KID. Từ vị trí của mình tại cửa sổ phía trên mái nhà, KID ung dung ngắm nhìn quang cảnh bận rộn phía dưới. Dưới sự chỉ đạo của Nakamori, cảnh sát đã điều động tất cả từ máy bay trực thăng, xe tuần tra và các đơn vị bộ binh. Mỗi thành viên của đội đặc nhiệm đều được trang bị mặt nạ khí và một số người thậm chí còn mang theo thiết bị hỗ trợ nhìn trong màn đêm.
"Cuối cùng họ cũng học được điều gì đó. Và cách tổ chức của cả đơn vị đã tốt hơn nhiều so với trước đây, điều đó mình phải thừa nhận. Nhưng thật không may, tất cả những thứ đó sẽ trở nên vô ích thôi." Siêu trộm trong bộ cánh trắng nhủ thầm khi cậu nhìn lần cuối vào đồng hồ của mình. Bây giờ chỉ còn lại vài giây và với mỗi tích tắc trôi qua, gương mặt của tất cả những người trong phòng trưng bày càng thêm căng thẳng. Như thường lệ, các sĩ quan được bố trí xung quanh tủ trưng bày, nơi chứa mục tiêu mà Kaito KID mong muốn. Đó là một viên aquamarine, nhưng không phải viên aquamarine bình thường; nó là viên lớn nhất thế giới có hình dạng như một giọt nước hay một giọt lệ. Tất cả những ai nhìn thấy viên đá này đều bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của nó. Thậm chí còn có một truyền thuyết kể rằng viên đá này là giọt nước mắt của chính Trái Đất, không phải là của các vị thần hay một sinh vật huyền bí nào khác mà chính Trái Đất đã rơi giọt lệ này. Và chỉ cần ai đó nhìn thấy viên đá này nó sẽ biến thành ngọn đuốc soi sáng trong trái tim họ, chỉ dẫn cho họ con đường nên đi.
Thời điểm thông báo nhanh chóng đến gần và tất cả cảnh sát trong phòng trở nên lo lắng hơn. Bọn họ nhìn khắp phòng tìm kiếm bóng trắng của KID - kẻ sẽ lấy viên đá - nhưng như thường lệ cho đến hết thời gian đã định, không có gì xảy ra.
Đột nhiên, ngay khi đồng hồ điểm đúng giờ hẹn, một âm thanh chói tai vang lên trong phòng trưng bày. Những âm thanh tần số cao và thấp xen kẽ chói tai vang lên khiến mọi cảnh sát và thành viên đội đặc nhiệm ôm chặt tay vào tai để bảo vệ màng nhĩ, thậm chí một số người còn quỳ xuống vì chóng mặt. Lợi dụng cơn hỗn loạn này, KID từ trên trần nhà trèo xuống và nhanh chóng sử dụng dụng cụ cắt kính để tiếp cận viên aquamarine. Đáng buồn là ngài Nakamori chỉ nhận ra cậu chỉ khi tên trộm đứng thẳng lên.
"KID, tên khốn nạn, mày sẽ phải trả giá cho điều này," ông thanh tra hét lên, tay vẫn giữ để che tai.
Cậu chỉ mỉm cười với người đàn ông luôn truy đuổi mình mình. Sau đó, một hồi nổ liên tiếp của ba quả bom khói kết thúc chuỗi âm thanh kinh dị, đồng thời giúp che giấu lối thoát của tên trộm qua một cửa sổ bên. Vậy là chỉ còn một hình bóng nhỏ bé treo trên quả bóng bay biến mất vào đêm.
Tuy nhiên, ngay khi đội đặc nhiệm hồi phục lại một chút, họ lập tức theo Nakamori chạy lên mái nhà. Chà, KID quả thật hơi ngạc nhiên khi quân đội không bị lừa bởi con bù nhìn của cậu lần này, nhưng điều đó cũng chẳng làm cậu lo lắng. Và như thường lệ, cậu lại cầm chiến lợi phẩm ăn trộm được của mình đặt dưới ánh sáng ánh sáng của vầng trăng tròn, nhưng đáng buồn thay, ngược lại với kỳ vọng hoặc hy vọng của cậu, lần này nó cũng không phải là Pandora. Tất nhiên cậu sẽ không để mất poker face của mình, KID để viên đá trượt vào túi áo trong khi chuẩn bị cánh lượn của mình.
"KID, đồ láu cá, giờ thì chúng ta đã bắt được ngươi!" Thanh tra Nakamori hét lên, trong khi ông và các đồng đội cùng xông lên mái nhà.
"Ôi chao, ngài Nakamori thân mến, tôi rất lấy làm tự hào về tiến bộ của ngài và phần còn lại của đội đặc nhiệm, tuy nhiên như thường lệ, tôi sẽ biến mất với báu vật nhỏ này."
"Cậu điên rồi à, gió quá mạnh! Cậu sẽ không thể thoát an toàn đâu!" Nakamori bất ngờ nói với giọng tràn đầy lo lắng một cách chân thành.
"Ồ không, thanh tra Nakamori, trong đêm tuyệt vời này, tôi nhất định sẽ rời đi một cách bình an vô sự. Nhưng dù sao thì, tôi cũng cảm ơn vì sự quan tâm của ông và chúc ông một tối tốt lành."
Vừa dứt lời, KID liền lập tức nhảy khỏi mái nhà và vị thần may mắn thật sự đã đứng về phía cậu lần này. Dù cho những cơn gió mạnh, chiếc dù lượn của cậu vẫn thành công giúp cậu tẩu thoát trót lọt đến một khu vực khác của Tokyo.
Nhưng cậu đã bất cẩn khi không nhận ra những bóng đen đang theo dõi mình. Sự thất vọng che mờ tâm trí cậu, KID thấy tiếc nuối vì chàng thám tử yêu thích lại một lần nữa không xuất hiện trong vụ trộm của cậu. Tất nhiên, cậu thừa biết là thám tử đại tài đã trở lại với cơ thể học sinh trung học của cậu ta được hai tháng nay và cậu cũng biết rằng Kudo đang tham gia vào một vụ án lớn và nguy hiểm hơn rất nhiều. Vậy nên có lẽ chính vì vụ án này, tổ chức này, chúng đã ngăn cậu thám tử không thể đuổi theo đối thủ của mình.
Thú thật, KID cũng tò mò về tổ chức đó, liệu có phải đối thủ của cậu cũng đang chiến đấu với những kẻ như cậu không? Nhưng để xác nhận những nghi vấn của bản thân, KID cần nói chuyện với cậu ta và thật đáng tiếc nhưng bây giờ điều đó đang bị ngăn cản bởi sự vắng mặt của Kudo.
Một tiếng kêu nhẹ nhàng làm KID giật mình thoát ra khỏi dòng suy tư của chính mình.
"Xin lỗi các cưng yêu," KID thì thầm với bốn chú bồ câu trong khi thả chúng từ chỗ ẩn trong quần áo của mình, để cho chúng tìm được chỗ mới để đậu trên vai cậu, để rồi những con bồ câu tiếp tục thủ thỉ tiếng kêu vui vẻ khi bắt đầu dùng mỏ chỉnh sửa lại những cọng lông vũ lộn xộn.
Vì sức gió đã giảm bớt, quý ngài đạo chính trẻ tuổi dự tính rằng sẽ đi nốt quãng đường còn lại bằng cánh lượn, nhưng suy nghĩ của cậu lập tức bị gián đoạn khi bồ câu của cậu đột nhiên im lặng và mắt chúng bắt đầu tập trung vào một điểm cụ thể. Động vật có giác quan thứ sáu đặc biệt nhạy cảm với những mối nguy hiểm và điều đó đã thật sự đã giúp đỡ cho KID rất nhiều lần trong quá khứ. Ngay lập tức, cậu bắt đầu tìm kiếm lý do cho sự im lặng của đám thú cưng. Trong giây cuối cùng, cậu kinh hoàng nhìn thấy một chấm đỏ đang hướng về phía mình, vì vậy cậu nhanh chóng nhảy sang bên để tìm chỗ ẩn nấp. Chỉ chưa một phần giây sau, âm thanh của nhiều phát súng vang lên liên tiếp trên mái nhà. Cậu buộc phải rời khỏi đây thật nhanh chóng.
Chớp thời cơ ngay khi không gian yên tĩnh trở lại, KID nhảy lên và tăng tốc chạy nhanh nhất có thể đến phía bên kia của mái nhà. Nhiều phát súng khác lại tiếp tục vang lên trong màn đêm tĩnh mịch và xui xẻo, một viên đạn làm xước chân cậu. Phớt lờ cơn đau, cậu nhảy khỏi mép mái nhà và mở cánh lượn sau vài giây rơi tự do.
Bây giờ KID đã để tòa nhà lại phía sau mình và trốn thoát một an toàn, nhưng ngay sau đó cậu phát hiện ra một điều khiến câu rơi nước mắt. Cậu - Kaito KID tuy đã trốn thoát, nhưng một trong những con bồ câu yêu dấu của cậu đã mất tích.
KID hạ cánh trên nóc của căn nhà nhà tiếp theo và nhanh chóng lẻn vào trong tòa nhà. Ở đó cậu cởi bỏ bộ đồ của KID, trở lại với con người thật của mình là nhà ảo thuật trẻ tuổi và vua của những trò chơi khăm tại trường trung học Ekoda, Kaito Kuroba.
Những con bồ câu còn lại cũng tìm được đường trở về với cậu và Kaito lại giấu chúng trong quần áo của mình. Mặc bộ đồ đen và đội mũ, cậu quay trở lại tòa nhà mà mới khi nãy vừa thoát ra. Kaito tìm kiếm khu vực hơn một giờ nhưng không tìm thấy dấu vết nào của con vật cưng bị mất. Buồn bã vì mất đi một người bạn cộng thêm cơn đau ở chân với chân đau, siêu trộm tài ba quyết định từ bỏ và về nhà.
Tuy nhiên có một điều Kaito không thể biết là, chú bồ câu của anh đã an toàn từ lâu. Trái với những gì chàng siêu trộm nghĩ, Kudo Shinichi đã xuất hiện trong vụ trộm của cậu. Anh đã đợi trên mái nhà mà Kaito KID đã đề cập như là điểm an toàn của mình, nhưng bây giờ thám tử trẻ thực sự cảm thấy phiền lòng vì anh đã không nói điều đó với cảnh sát. Việc không có ai đứng canh gác tại vị trí này và theo dõi kẻ ám sát một mình là quá nguy hiểm đối với Shinichi.
Sau khi KID đáp xuống bằng đôi cánh bạc của mình, Shinichi đã do dự trong phút giấy quyết định có nên tiến tới bắt chuyện với cậu ta, sự hiện diện của chàng đạo chích khiến tim ngài thám tử đập rộn ràng hơn mỗi khi nhìn thấy, thậm chí cảnh tượng với những con bồ câu bay xung quanh cậu đối với Shinichi cũng thật sự ngoạn mục. Khi tiếng súng vang lên, Shinichi đã suýt bị nhồi máu cơ tim khi quan sát đối thủ của mình nhảy để ẩn nấp. Một cách nhanh chóng, ngài thám tử trẻ ẩn mình sâu vào trong bóng tối để không trở thành mục tiêu. Từ đó, anh có thể quan sát thấy KID nhảy lên và chạy sang bên kia để tìm chỗ an toàn. Một việc đáng kinh ngạc đã xảy ra khiến Shinichi hầu như không thể tin vào mắt mình. Một trong những con bồ câu của KID đã bay chính xác vào quỹ đạo của một viên đạn và chuyển hướng một phát súng chí mạng ra khỏi cậu chủ của mình. Mặc dù, phát bắn từ tên sát thủ đã thành công sượt qua chân KID, nhưng với một cú nhảy gần như siêu phàm, siêu trộm 1412 đã an toàn.
Mười lăm phút sau, Shinichi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp và nhìn vào tòa nhà nơi phát ra những phát súng, nhưng đáng tiếc những kẻ tấn công đã chạy trốn sau khi KID thoát ra được. Ngay khi Shinichi định rời khỏi mái nhà thì một tiếng kêu nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của anh. Anh đi theo âm thanh đó và gần mép mái nhà nơi KID vừa mới rời đi, anh thấy con bồ câu đã dũng cảm cứu chủ nhân của nó khỏi cái chết. Cánh trái của nó có vẻ bị gãy và nó bị một vết thương chảy máu nặng ở bên trái thân mình. Không hề có một giây suy nghĩ, Shinichi lập tức cởi áo khoác và quấn con chim bị thương vào đó. Sau đó, anh nhẹ nhàng ôm nó vào tay và nhanh chóng rời đi để về nhà.
Khi Kaito về đến nhà, cậu vẫn còn buồn. Đúng là Kaito đã lấy được viên đá, nó vẫn đang nằm trong bộ đồ của cậu, nhưng cái chết của con bồ câu làm cậu đau đớn vô cùng. Nàng bồ câu đấy tên là Kira và mới chỉ hai tuổi, nhóc đó là một trong những con trẻ nhất đàn, nhưng cũng là một trong những trợ thủ tài năng nhất của Kaito. Vào tới nhà, cậu đi thẳng lên tầng trên cùng nơi có chuồng bồ câu được đặt trong gác mái. Chính cha của Kaito đã sắp xếp cho chúng ở đó. Nhờ vậy, những thú cưng của cậu mới có nhiều không gian và chúng có thể bay ra ngoài bất cứ khi chúng muốn. Những con chim này luôn có thể xua đi đám mây xám xịt trong lòng Kaito mỗi khi cậu buồn, nhưng hôm nay chúng thật im lặng và yên tĩnh. Bồ câu là loài động vật luôn rất hòa đồng, nên tất nhiên sự vắng mặt của một người bạn đồng hành trong đàn là không hề khó nhận ra với chúng. Là người nuôi nấng và chăm sóc đàn bồ câu, Kaito hoàn toàn có thể hiểu được điều đó, nên cậu liền bắt tay vào dọn dẹp các thanh chắn, thang và chỗ ngủ của chúng. Sau đó, cậu rải cát mới lên kệ và sàn nhà, đổ đầy nước và thức ăn vào bát. Trong khi Kaito lặng lẽ làm việc, sự sống dường như đã quay trở lại với những con vật cưng của cậu. Hai con bồ câu đậu trên vai cậu trong khi con thứ ba quyết định biến mái tóc của cậu thành tổ của nó. Cuối cùng thì một nụ cười thoáng cũng chịu nở trên môi Kaito, cậu ngồi xuống một trong hai cửa sập và chỉ đơn giản là tận hưởng sự bầu bạn từ những người bạn biết bay của mình.
Dường như nhận ra tâm trạng của cậu chủ, những con bồ câu quyết định thay phiên nhau ngồi cạnh cậu, vì vậy phải quá nửa đêm, Kaito cuối cùng mới đi ngủ sau khi tất cả những chú chim đều đã được ngồi cùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro