Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Junjin - Em ơi... mùa xuân!


     Những gã si tình nói rằng dịu ngọt: Em ơi, thế có đẹp gì không? – Có ngày yên bình vắng bóng gió giông, có nắng miên man tô má em hồng, có cơn bụi rải đầy phiến lá? Trời xuân thì đẹp thế, thương nhớ lại mong manh, em đi đâu giữa khoảng trời xanh bỏ lại một cuộc yêu đương dang dở không thành? Em nói mùa xuân có gì đáng đợi?

     Em ơi đất trời sang xuân rồi... Liệu em có biết xuân hạ thu đông cứ thế gặp nhau như sự quẩn quanh của yêu đương rồi ly biệt. Sao xuân tới hoài mà người còn chưa trở lại? Những cánh chim trời rủ nhau bỏ xứ khi mùa đông đến, cho tới khi nắng ghé trên những ngõ không hồn thì chúng lại quay đầu í ới gọi nhau, nhưng không phải rằng tất cả, có những cánh chim mãi chẳng trở về, có những cánh chim mãi mãi sẽ không bao giờ còn sà vào lòng thành phố nữa, không biết là do tại nơi ấy quá ấm áp và ngọt ngào, hay đơn giản chỉ là do chúng không còn muốn trở về miền trời thân thuộc. Để rồi có những buổi chiều cô đơn lại ngóng về phía chân trời, chờ đợi, đợi chờ một cánh chim xưa trở về với phố!

     Em có thấy mùa xuân như đang mỉm cười không? Lảng vảng thấp thoáng hương xuân, nhẹ nhàng vụt qua, những con đường lạnh lẽo tháng ngày nay đã rợp đầy màu sắc hoa xinh. Đầu ngõ nhà anh có hàng dã quỳ xôn xao trước gió, có gốc lộc vừng bùi ngùi tiễn bước đông qua. Phố chợ ngoài kia đông vui rộn rã với người người xe cộ tấp nập, bận rộn với những món quà đầu xuân cho riêng mình... Mùa khô hanh đã tàn rồi, xuân ngập ngừng ngoài ô cửa sổ, em có thấy mùa xuân như đang mỉm cười không? Và có em thấy năm nay hình như hơi xanh xao quá!?

     Ai cũng ước mơ sẽ có những khoảng trời lạ, tuy nhiên điều không ngờ ấy chính là sẽ có những điều vĩnh viễn đã rời xa. Lòng người từ ấy không mùa, phố không mùa, những con đường không mùa, ai đợi ai trong bao thương nhớ vô ngàn mà quên mất rằng đồng hồ vẫn đổ thời gian! Ngây ngô thế? Ừ! Ngu ngơ thế..

    Em ơi mùa xuân về trong đáy mắt, anh khoác áo mới lang thang trên những ngả đường quen thuộc, những nụ cười giòn tan, những chuyến xe tình cờ. Sao em không về tô nắng xuân cho đôi môi thắm đỏ, cho đôi má ửng hồng rồi mỉm cười xuống phố? Con phố bé nhỏ này có lẽ đã quá thênh thang cho cái gì đó đã từng là của chúng ta, nhưng chẳng lẽ nó cũng quá dài rộng, quá bộn bề cho một cái nhìn như thời xưa cũ!?

    Chà, xuân đến rồi đấy! Ngày vẫn cứ trôi, mùa vẫn hoài trôi...

     Xuân về, anh bỗng nhớ điều chi rất lạ, không phải một người; không phải một thời mà cũng chẳng phải một nụ cười hay ánh mắt. Giấc mơ đi hoang về chốn xa xôi vô tận, bỏ lại nỗi niềm vọng vào lòng phố những nốt trầm lặng đến rợn người. Không buông nhưng chiều thì vẫn tím, nỗi nhớ đầy vơi theo năm tháng, xiên ngang vạt áo mà đùa cợt với đôi vai gầy, với hương tà khói thuốc nặng nề rơi xuống lòng bàn tay, em có còn điều gì chưa nói với anh chăng?

     Chiều tà vẫn chìm trong xuân, mà hương xuân kia nay những tưởng như chỉ nở trong lòng, hồn rực lên tháng ngày yêu đương cháy bỏng. Con đường trở mình vài ba đợt gió, anh lại bước đi trong mớ dư hương mông lung lơ đễnh ngập tràn trong mê lạnh. Con đường này ngày xưa từng có hai người hò hẹn, nay chẳng ai về ven đường phong kín rêu xanh, kỷ niệm ùa lên vai người cứ thế miên man, day dứt mãi... Chẳng hiểu vì sao anh lại hướng những bước chân đi về chốn xa xăm hoài niệm của những ngày nào, chẳng hiểu sao mình lại ngoái đầu về phía hoàng hôn để rồi ánh mắt lại rực lên nỗi sầu tuổi mười tám xa nhau.

     Xuân đẹp như nụ cười trên môi thiếu nữ, anh yêu cái nắng mùa xuân mềm mại ấy như ngày xưa đã từng rất yêu mái tóc một người, em có thấy mùa xuân như đang mỉm cười không? Trước ngõ nhà anh có gốc si già đâm chồi nảy lộc, có cội mai vàng ủ những nụ xinh, có vạt cỏ rất xanh, có con nắng rất vàng, có thoáng gió nhẹ nhàng thơm lừng nỗi nhớ. Trước ngõ nhà em đã có những gì để chờ xuân tới? Lâu rồi anh cũng chưa qua, và con đường nơi em liệu có đơm hoa với đất trời hay vẫn đứng chờ một người mà giăng kín rong rêu một màu sầu sẫm, cũng lâu rồi anh chưa về lại...

     Gió mơn man bên lưng chiều, lòng người cứ chênh vênh mỗi độ xuân về trên lối, em không thấy xuân về hay sao? Sao em không lấy con nắng mùa xuân mà tô cho môi đỏ, cho má hồng rồi khoác áo mới xuống phố đón mùa xuân tới? Biết đâu em lại được gặp người như cái thuở nào xa lắc xa lơ? Hay con phố này đã dần mờ phai theo ngày tháng, và hay là em cũng đang mỉm cười trong lòng phố khác với một người nào có bờ vai rộng? Có những điều vẫn luôn hiển hiện, cớ sao lòng cứ thích hỏi han...

     Đêm nay là đêm giao thừa, bầu trời có lẽ đủ trong để cho ta ngắm và ước mơ những điều chưa đến. Anh vẫn đón giao thừa với gia đình, anh vẫn vui vẻ với bạn bè và công việc, nhưng những điều đó lại thuộc về một bầu trời khác của tâm hồn. Khổ đau trong hạnh phúc chẳng có chút gì để gọi là một điều kỳ lạ. Và nếu như trong hai chúng ta có một ai đó thuộc về bầu trời của niềm vui, nếu có ai đó được hạnh phúc trong mọi ngăn khóa của trái tim, của tâm hồn thì anh hi vọng đó sẽ là em, bởi đã từ lâu, trong lòng anh đã chất chứa một nửa bầu trời riêng mang cái xuân rất cũ!

     Chỉ là rất tự nhiên thôi, anh lại nhớ đến mỏi lòng những năm tháng xa xôi, giây phút mùa xuân có em là mùa hò hẹn. Nay xuân về, nơi anh có nắng, có gió, có mùa xuân bỏng cháy, và nơi anh cũng có thương nhớ, có bình yên, có kỷ niệm dâng đầy. Lòng lại đượm buồn vì những giấc chiêm bao, mùa xuân nay sao lại u sầu đến thế? Đã một thời hoang hoải chở những giấc mơ, đã một thời lang thang trong những màn chẳng biết lạnh lẽo là gì, ấy thế mà nay xuân sang cũng không đủ ấm lòng một chút...

     Xuân về trong đáy mắt, chiều vẫn chìm trong cái lạnh tàn đông, anh khoác áo mới lang thang trên phố, vài lối mòn phong rêu, mấy chốn xưa cô quạnh. Sao em không về tô nắng xuân cho rạng rỡ môi cười, cho dịu dàng ánh mắt rồi khoác áo mới mỉm cười cho mùa về thôi bớt xanh xao? 

    Chà, xuân đến rồi đấy! Ngày vẫn cứ trôi, mùa vẫn hoài trôi, nhưng người thì không trở lại... thôi thì một lần hãy hóa thành mùa xuân cho con phố người ơi!?

     Em có thấy mùa xuân như đang mỉm cười chăng, em có thấy xuân về hay chăng? Sao em không vận chút sắc xinh rồi mỉm cười đưa gót chân gầy xuống phố ngắm mùa hoa nở? Phố phường độ này người ta chưng đầy hoa cúc, hoa mai, sắc hương xuân ngan ngát rợp trời...

     – Làm sao mà ta biết được, kỷ niệm xa rồi có tìm lại được đâu?

     À, ra là thế...

     Chỉ là rất tự nhiên thôi, anh lại nhớ đến mỏi lòng năm tháng xa xôi, thuở xuân non sang là khởi đầu của mùa hò hẹn...

     Chỉ là rất tự nhiên thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro