Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 01: Nếu... ra đi là điều tốt đẹp

Cô cần phải ra đi vì cậu đã trở lại là Kudo Shinichi, cũng là trở lại bên bạn gái cậu – Mouri Ran. Cô ấy là một thiên thần, một thiên thần thật sự, thân thiện như loài cá heo đáng yêu vậy. Và vì thế nên Shiho không còn lý do gì để ở lại đây—— Bây giờ cô đã trả lại hạnh phúc cho cậu thì quyết định ra đi là một điều đúng đắn. Shiho tin vào điều đó. Bởi vì trong thế giới của Kudo Shinichi chưa bao giờ có Haibara Ai. Tuy nhiên cậu không muốn thay đổi cách gọi cô. Vì gần như cậu quên mất cái tên thật của cô vậy. "Miyano Shiho" – cái tên này đối với Shinichi có chút xa lạ, vì vậy cậu và bọn trẻ vẫn gọi cô là Haibara. Nhưng trong tương lai, họ sẽ không có nhau, chỉ còn tồn đọng lại một chút kỷ niệm nhỏ mà trước đây vẫn đã và đang lưu giữ trong trí nhớ—— Không gì hơn...

***

"Vậy, thám tử lừng danh có điều gì muốn nói với tớ không?"

Nói nhẹ nhàng, cô nở nụ cười chỉ mong cậu hiểu rằng cô đang đùa. Đối với cậu, Shiho đã quen nói bằng tông giọng mỉa mai cùng với thói quen cư xử như một nữ hoàng. Trong đôi mắt cô miên man nhớ về trải nghiệm trước đây tựa như mới xảy ra ngày hôm qua—— Khi cô tuyệt vọng ngồi trong chiếc xe buýt chứa bom, cậu ấy đã liều mạng cứu cô ra ngoài và hứa sẽ bảo vệ cô. Nhưng... đó là lời hứa của Edogawa Conan – Cậu bé đeo kính mà cô đặt cả tình yêu và lòng tin ngày nào giờ đây đã không còn nữa. Chàng trai đang đứng trước mặt cô không phải là người đã nói những lời đó, Shiho tự thức tỉnh mình.

Khi cô chạy trốn khỏi tổ chức thì cậu trở thành điểm tựa vững chắc để cô dựa vào. Nhưng Shiho đã gánh lấy tội lỗi quá nặng nề. Cô cho rằng chính mình là người đã gây ra bi kịch giữa cậu và cô bạn thanh mai trúc mã. Cũng vì cô mà chị gái cô đã chết. Chưa bao giờ cô muốn tổn hại Mouri Ran bởi cô luôn cho rằng Ran và chị mình rất giống nhau—— nhưng sự thật là nước mắt của cô gái tốt bụng đó rơi xuống cũng do cô. Vì vậy, Shiho không thể tha thứ cho mình—— dẫu rằng có một thám tử đại diện cho công lý đã thề sẽ bảo vệ cô. Mối quan hệ của họ chính là cộng sự ăn ý nhất, giúp đỡ nhau, che chở nhau vượt qua mọi nguy hiểm mà số phận dành cho họ. Cô nhiều lần tự nhắc nhở bản thân rằng người cùng cô trải qua thời gian hai năm ấy là cậu bé Edogawa Conan—— hoàn toàn không phải là chàng thám tử Kudo Shinichi. Tuy nhiên, Shiho có thể dối người nhưng không thể tự lừa mình. Dù cậu ấy trong hình dáng như thế nào đi chăng nữa thì bản tính liều mạng theo đuổi sự thật và sự quan tâm bảo vệ những người xung quanh vẫn không thay đổi. Mỗi khi nhìn cậu, cô gần như bị thôi miên bởi hình ảnh hai khuôn mặt ở hai hình dáng của cậu đang chồng chéo lên nhau—— tựa như là ảo ảnh. Sự nhầm lẫn trong cảm xúc của cô, cô không quan tâm lắm vì cô vẫn thường gọi cậu là Kudo—— đây có lẽ là cách cô tự nhắc nhở mình.

"Tớ..." Shinichi ngập ngừng và có chút bối rối.

Trên thực tế, cậu có chỉ số IQ cao khác thường nhưng EQ lại cực kỳ thấp, điều mà cậu cho rằng khó khăn nhất chính là biểu hiện tình cảm của mình. Một chút tình cảm, một chút mơ hồ—— Cậu chưa bao giờ nhận ra tình cảm của cô, bởi đối với cậu, bảo vệ cô chính là chiến đấu. Đó là điều mà cậu luôn cho là hiển nhiên. Hai người giống như nhau, cả hai đều cố gắng tránh né tình cảm thật của mình. Cho đến khi số phận của họ đã được tách rời nhau—— họ còn chưa kịp nhận ra đối phương.

"Thật ra... tớ nghĩ rằng ra đi cũng là một điều tốt, Haibara." Cậu xỏ bàn tay vào túi quần, cổ áo sơ mi trắng không cài nút. Lời nói làm cô chú ý hơn cả vì ánh mắt quyết đoán của cậu.

"Conan, cậu đang nói cái gì vậy hả?" Genta lên tiếng phản ứng lại lời Shinichi.

"Conan, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại có thể nói như thế?!" Mitsuhiko bên cạnh cũng tiếp lời.

Bọn trẻ vẫn gọi cậu là Conan, có vẻ đó là một thói quen khó thay đổi. Genta và Mitsu nói như vậy là vì hai đứa trẻ không bao giờ muốn mất đi người bạn thân của mình. Mối quan hệ của họ được xây dựng trên nền tảng tin tưởng tuyệt đối vào nhau. Nhưng chỉ có Ayumi và Shiho biết rằng niềm tin đôi khi cũng giống như bong bóng xà phòng – tỏa muôn màu sắc trong ánh nắng mặt trời rồi vỡ tan trong không trung—— Đối với Shiho, cô đã chọn một đi không trở lại.

"Không có gì là bất ngờ. Tớ thường thích cãi nhau với thám tử lừng danh đây, tất nhiên là cậu mong tớ rời đi."

Nụ cười của cô lúc này giống như bầu trời trong xanh yên ả ngoài kia. Nhưng sâu trong trái tim cô vẫn muốn lần cuối cùng nghe cậu nói rằng cậu sẽ bảo vệ cô, nói rằng cô rất dễ thương và cũng là lần cuối cùng nhìn cậu bằng đôi mắt đau buồn không nói nên lời. Cô không biết lí do vì sao cậu lại cho rằng ra đi đối với cô là điều tốt đẹp. Bởi vì trước kia khi cô từ chối chương trình bảo vệ nhân chứng của FBI, cậu đã không phản đối, trái lại cậu ủng hộ cô về việc đối đầu với số phận của mình—— Và vào lúc này đây, khi tất cả nguy hiểm đã không còn, cậu muốn cô ra đi.

Thật ra Shinichi đã hy vọng rằng cô có thể quên đi quá khứ – những chuyện không vui và bắt đầu một cuộc sống mới.

"Haibara, rời khỏi Nhật Bản... cho dù là bất kỳ nơi nào, cậu cũng luôn sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp hơn." Cậu nhìn cô nói lời chia tay.

Đây chính là lời chia tay của những người bạn thân, không có gì để nghi ngờ—— Cậu đơn giản, chân thành và tin tưởng chúc phúc cho cô ấy. Nhưng cậu mơ hồ nhận ra hình như cô sẽ ra đi mãi mãi—— Shinichi không muốn điều này. Đôi khi cậu tự hỏi tại sao mình lại khó chịu khi thấy cô quyết định ra đi. Nhưng là một người bạn, cậu sẽ luôn ủng hộ Shiho—— cho dù cô ấy muốn làm bất cứ điều gì.

Ấn tượng đầu tiên của cô bạn Haibara Ai đối với Edogawa Conan là phát súng dọa người của cô ấy. Cậu còn nhớ có đôi lần nhìn cô dưới ánh nắng hoàng hôn. Haibara rất xinh đẹp—— đó là sự thật. Vẻ đẹp của cô không giống Ran, cũng không như Kazuha – đó là lý do vì sao cậu thấy cô hơi khác mọi người. Haibara xinh đẹp và quý phái, Shinichi không dám thừa nhận rằng có đôi khi chính mình bị cô ấy làm mất tập trung. Bởi trên hết cậu luôn xem mối quan hệ của họ là những người bạn thân. Và vì vậy Shinichi mong rằng cô có thể quên đi quá khứ, bước tiếp trên con đường mới mà cô đã chọn và tìm thấy được niềm vui giản đơn trong cuộc sống. Nhưng nếu cô không giữ lời hứa với bọn trẻ—— tự cậu có cách giải quyết.

"Tất nhiên rồi." Shiho rời ánh nhìn khỏi đôi mắt màu xanh dương ấm áp của cậu và cô cúi đầu, miệng cười yếu ớt.

Cậu đã không nói những lời mà cô mong cậu sẽ nói, cô biết làm sao đây?

Cậu bước đến trước mặt, vươn vòng tay ôm lấy cô—— cả hai có chút ngập ngừng nhưng rồi bất giác mỉm cười. Shiho tựa cằm lên bờ vai nhẹ nhàng, bởi cô hiểu đây sẽ là cái ôm chia tay. Và cô – cả hai cần phải hoàn thành nó như cái cách mà những người bạn thường làm.

Hai người mang hai tâm trạng giống nhau, tựa vào nhau dưới bầu trời hoàng hôn rực rỡ. Tất cả tạo nên một bức tranh mang tâm cảnh u buồn trong mắt người khác. Shiho chợt cảm thấy mắt mình cay cay—— trái tim cô dường như không thể chịu đựng thêm nữa rồi.

Shinichi lần đầu tiên cảm nhận được thân thể gầy gò của cô bạn thân. Cậu tự hỏi liệu đây phải chăng là vì cô ấy thường xuyên thức cả đêm làm việc dưới tầng hầm không?—— Shinichi không biết. Cậu cảm thấy nợ cô một lời xin lỗi bởi cậu hiểu sự hối hận, thất vọng của cô. Trong khi cậu liên tục đòi thuốc giải độc thì có lẽ cô ấy đã đổi lấy rất nhiều sự nỗ lực làm việc. Từ khi cậu trở về cuộc sống của Kudo Shinichi trước đây, cậu gần như đã quên mất cảm xúc, suy nghĩ của cô, và giờ đây—— cậu tự trách mình là kẻ vô tâm. Điều này chưa vào giờ xảy ra khi cậu là Edogawa Conan. Vòng tay cậu lúc này có thể cảm nhận rất thật hơi ấm tỏa ra từ cô—— Giống như họ khi tay nắm tay cùng nhau chạy qua những hiểm nguy vậy. Bàn tay cậu xua tan đi giá lạnh trong cô, giúp cô bình tĩnh mà quên đi nỗi sợ hãi và lo lắng luôn tồn tại trong những giấc ngủ.

Và họ rời vòng tay nhau, sự ấm áp kia đối với cô chỉ còn trong kỷ niệm nhưng cô luôn cho rằng ít ra cô cũng từng cảm nhận sự ấm áp ấy dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi—— Đó cũng được xem là chút hạnh phúc từng trải qua trong cuộc đời này.

Khi chiếc loa phóng thanh phát lên tiếng hối thúc những hành khách cuối cùng—— họ buông tay. Cô vẫy chào, cất lời:

"Tạm biệt mọi người,——" Shiho quay đi.

"Tạm biệt" – nó không phải là tạm thời xa nhau, ai biết được nó còn có ý nghĩa rằng "sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa"? Cô đi thẳng về phía cổng hải quan, tiếng giày cao gót gõ xuống nền đá hoa cương tạo nên các cao độ khác nhau nghe như một bản nhạc buồn—— thanh âm ấy nhỏ dần cũng là lúc bóng dáng cô đi xa hơn, xa hơn nữa...

"HAIBARA!!" Cậu gọi to.

Cô ngập ngừng nhận ra giọng nói thân thuộc nhưng Shiho đã chọn không quay đầu nhìn lại. Và cậu ấy đứng ở phía sau hét lên tên cô như đã từng làm như vậy ở nhà ga hai năm về trước – khi cậu nghĩ rằng cô sẽ bỏ đi. Kỷ niệm đẹp giờ đây trở thành thứ gì đó khiến cô đau xót. Bởi Shiho chợt nhận ra rằng—— hai năm trước cậu không muốn cô đi vì đơn giản là cậu sợ sẽ không ai giúp cậu điều chế thuốc giải độc. Và giờ khi cô đã thành công, trả lại cho cậu cuộc sống trước kia—— cậu để cô ra đi.

"Haibara, tất cả mọi người... đều có quyền tìm kiếm hạnh phúc cho mình!"

Tiếp sau đó là giọng của bác tiến sĩ và ba đứa trẻ:

"Cậu nhất định phải... hạnh phúc nhé!"

Bức tường cảm xúc trong cô đã sụp đổ, nước mắt tuôn rơi trên gương mặt đã từng băng giá của cô. Shiho quay người, giơ tay vẫy nhẹ nhàng với những người ở lại...

Và rồi cô bước đi.

Shinichi hẳn sẽ không bao giờ biết được điều này: mọi người đều có thể có hạnh phúc, nhưng trong mọi người không có tên Shiho.

"Tạm biệt tất cả mọi người,——"

"Tạm biệt Super Man của tôi——"

Máy bay cất cánh đi xa, và xa hơn nữa—— đưa cô ra khỏi thế giới của những người cô yêu thương. Cuối cùng chìm vào trong bầu trời cao xanh rộng lớn.

***

Ra đi đôi khi không làm người ta quên nhau, mà lại khiến người ta suy nghĩ về nhau nhiều hơn.
.
Thời gian đôi khi cũng là độc dược.
.
Họ đã đi cùng nhau qua một khoảng thời gian – đó là số phận của họ. Nhưng bởi vì là số phận nên không ai có thể điều khiển nó theo ý muốn của mình. Và như thế, số phận đưa họ trôi đi—— đôi khi là rời xa nhau, đôi khi là đến gần nhau.
.
Nhưng không ai biết rằng, có một người vẫn đứng lại chờ đợi.
.
Một ngày nào đó, định mệnh sẽ lại đưa họ về bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro