Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vengeance [Part 4]

[Fanfic- Fukushuu] Vengeance – Chap 4

 LeviMikasa's Paradise  Fanfic Dịch - Fukushuu  22 Tháng Sáu 2019 56 Minutes

Author: Fukushuu

Rating: M

Pairing: Levi x Mikasa

Translator: Flyingcaty

Editor + Beta reader: RV + CT

Source: Fanfiction

NOTE: Fanfic này mình đã xin phép tác giả để dịch các bạn vui lòng không repost nhé. Tuy nhiên, fic này đã từng có nhóm dịch 3 chap đầu, mình không dịch lại 3 chap đó mà sẽ dẫn link cho những bạn cần, mình sẽ dịch từ chap 4 trở về sau nhé.

Link từ chap 1 – 3: chap 1 – chap 2 – chap 3

---------------------------------------------------------

Khoanh lại hai tay đồng thời hai chân bắt chéo dưới làn váy dài, Mikasa ngồi trong văn phòng của Armin với tư thế bị kết án, cô im ắng và bất động tựa như những bức tượng đá rắn nhất. Connie đã được lệnh rời khỏi phòng trước đó và bây giờ chỉ còn lại sự căng thẳng bao trùm lấy cả hai khi họ đối diện nhau bằng biểu cảm hoàn toàn trái ngược – sự mất kiên nhẫn của cô, giới hạn chịu đựng của cậu ta.

“Chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua?” Anh chàng đồng đội sở hữu mái tóc vàng đặt ra câu hỏi.

“Không có gì, Armin.” Cô trả lời một cách súc tích.

Chàng trai trẻ đột nhiên đứng dậy, hai bàn tay cậu đập mạnh lên mặt bàn và có thể thấy sự run rẩy vì tức giận của cậu đã vượt quá giới hạn khi đứng trước sự thờ ơ quá rõ ràng của cô.

“Chúng tôi thấy cậu đến khu của Erwin qua các máy quay lén. Và sau đó là cuộc chiến điên rồ giữa cậu và Levi quanh khu vườn…”

Giọng cậu tăng vọt vì giận dữ như chưa từng thấy.

“Tôi thậm chí không biết phải báo cáo chuyện này với những người đứng đầu như thế nào. Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?”

“Không gì cả.” 

Đó là sự thật. Mikasa nghĩ khi mắt cô vẫn hướng thẳng về phía trước, trên thực tế mắt cô đang dán vào thắt lưng của Armin thay vì khuôn mặt cậu ta.

“Hiển nhiên là không rồi – vì cậu đã biết chúng ta đã đặt máy nghe trộm trong phòng của họ và không cần cậu phải đi tới đó nghe lén!”

Bàn tay cậu run run nâng xấp tài liệu ghi rõ mục tiêu nhiệm vụ của họ và thẳng thừng đưa cho cô. “Cậu đã suýt phá hỏng toàn bộ nhiệm vụ của chúng…”

“Vâng, nhưng tôi vẫn chưa làm vậy phải không?” Cô cất cao âm sắc bằng giọng nói của chính mình để ngắt lời cậu ta. “Bây giờ, hãy để tôi nghe những thứ chết tiệt mà tôi phải đến đây để nghe.”

Dù cáu giận nhưng cậu vẫn là kẻ bại trận dưới tay của cô – như một kết thúc thường lệ mỗi khi có bất đồng xảy ra giữa họ – Armin cầm lấy cuộn băng cassette nhỏ đang nằm ở góc bàn và ném nó vào lòng Mikasa.

“Tôi vẫn không rõ chuyện gì đã diễn ra trong phòng của cậu trước cuộc trò chuyện này, nhưng tôi không nghĩ là mình muốn hỏi.”

Ngay khi Mikasa nhấn nút Play, giọng nói quen thuộc của Levi ngay lập tức bắt đầu vang lên. Cô cảm thấy hai lòng bàn tay mình ấn trên hai miếng đệm như đang đỏ dần lên cùng với tai mình, cô muốn thưởng thức từng câu từng chữ ở bên kia tai nghe vì lý một do nào đó mà cô không dám nghĩ đến.

“Ackerman đã trốn thoát, Erwin.”

Erwin không hề nghe nhầm trước đáp án của Levi, anh không khỏi ngạc nhiên

“Và cậu đã không đuổi theo anh ta?”

“Tôi đã làm, nhưng-“

Đột nhiên một kẻ thứ ba lên tiếng dường như muốn chứng tỏ sự hiện diện của mình ở trong phòng, giọng điệu lớn tiếng của cô ta thể hiện sự nhấn mạnh gần như không cần thiết cho mọi âm tiết.

“Nhưng giờ đây Levi của chúng ta đã trở nên bận tâm rồi.”

Hanji Zoe. Mikasa trầm ngâm trước sự xen ngang của người phụ nữ này và lời tuyên bố của cô ta. Như việc đêm qua đã được thể hiện, cô ấy dường như có một xu hướng làm gián đoạn và phá vỡ câu chuyện.

“Oh?”

“Chỉ có thể nói rằng tôi đã bắt gặp cậu ta và cô Mikasa trong một tình huống khá bất tiện”. Một tiếng ho vang lên.

“Một tình huống nhạy cảm.”

Mikasa cảm thấy mặt mình đỏ ửng khi nghĩ lại việc hai người họ bị bắt gặp vào đêm qua, dù với bất kỳ kẻ nào chứng kiến cảnh tượng đó cũng không khỏi khiến cô cảm thấy ngượng ngùng. Cô đã có một màn trình diễn tự phát tuyệt vời để đem đến sự giao cảm mà cô đã tìm kiếm, nhưng giữa sự ma sát của hai cơ thể và những hơi thở hổn hển, cô đã hoàn toàn đánh mất sự kiểm soát của bản thân. Sự thúc đẩy của trận chiến vật lý vừa diễn ra trước đó – ít nhất, cô đã nhận thức được hoàn cảnh – họ đã tan chảy như dung nham, sẵn sàng hòa quyện vào nhau và phá hủy mọi thứ trên con đường cháy bỏng của họ.

“Vậy nếu là chúng ta thì sao, Hanji?”

Sự phản ứng của Levi bên tai khiến cô chú ý.

“Erwin biết rằng tôi xem cô ấy là một người phụ nữ đẹp. Anh ta cũng nghĩ như vậy.”

Cô cảm thấy mặt mình nóng lên.

“Vâng, tôi chắc chắn tôi là người thứ ba công nhận điều đó.” Hanji trả lời một cách thành thật. “Nhưng tôi không có danh tiếng như cậu để bảo tồn danh dự.”

“Và thứ danh tiếng chết tiệt đó là gì?”

Khi anh nói, Mikasa gần như có thể hình dung được ánh mắt nguy hiểm của Levi, giống hệt như cách anh nhìn cô khi cô trong hình dạng đặc vụ.

“Trong tất cả những năm tôi biết cậu, cậu chưa bao giờ hành động thân mật với bất cứ ai dù họ đẹp đến đâu, ít nhiều nó cũng không diễn ra nhanh như vậy. Cô ấy có gì khác biệt?”

“Chính vì thế, tôi mong cậu hãy nói rõ, Levi.” Erwin nhấn mạnh thêm câu nói của mình.

“Hiện tại, hai người đang hành động không khác gì những kẻ buôn chuyện.” Câu trả lời của Levi gần như gây thất vọng, vì một phần Mikasa vốn dĩ muốn nghe lời giải thích từ anh ta.

“Tôi nghĩ gì về cô ấy không phải là chuyện chết tiệt của anh.”

“Đó là chuyện của chúng tôi khi tất cả chúng ta đang ở giữa các chủ trương quan trọng.” Không một chút bối rối, người đàn ông chững chạc đưa cuộc trò chuyện trở về với một góc độ nghiêm túc.

“Hãy cẩn thận, Levi. Cậu chưa bao giờ cho phép cảm xúc cá nhân của mình thỏa hiệp với bất cứ điều gì. Đừng đi xa hơn nữa.”

“Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi để điều đó xảy ra.”

Erwin đưa ra lời phê bình nghiêm khắc cuối cùng mà không hề có sự do dự nào. “

Cậu đã có.”

Âm thanh va chạm của những tấm gỗ và tiếng bước chân dồn dập ngay sau đó, Mikasa lưu ý rằng chỉ còn lại hai người trong phòng. Trái tim cô đập thình thịch vì chủ đề của cô đã mang đến sự mâu thuẫn giữa ba cá nhân vẫn luôn được cho là kiên định, nhưng khi cô bắt gặp ánh mắt ngờ vực của Armin ngay bên cạnh, cô biết rằng một cuộc trò chuyện tương tự sắp diễn ra trong chính căn phòng này.

Trong đoạn ghi âm, Hanji cuối cùng cũng im lặng buông xuống gánh nặng trong lòng.

“Cậu ta rời đi là tốt rồi.”

  “Levi biết cách tự chăm sóc bản thân, nhưng chỉ hai ngày trước, cậu ấy đã nghi ngờ cô ta là một trong những thành viên của lực lượng chính phủ”. Erwin cất giọng trong tiếng thở dài yếu ớt. “Tại thời điểm này, tôi hy vọng cô ta không phải, vì lợi ích của cậu ta.”

Cô nuốt một ngụm nước bọt vì những từ ngữ thoáng qua, nhớ lại lúc ban đầu khi nhận thức thật sự về Levi là như thế nào. Trong chớp mắt, những hình ảnh ngẫu nhiên từ cuộc đụng độ gần đây của họ lần lượt xuất hiện trong tiềm thức của cô, với mỗi cuộc gặp gỡ là sự tái hiện hình ảnh của những thanh kiếm mà họ cứa lên nhau đau nhói thông qua các tế bào não vốn đã mệt mỏi của cô. Cô biết mình đã may mắn nên mới có thể trốn thoát mà không bị phát hiện, nhưng cuộc gặp gỡ không thể tránh khỏi tiếp theo của họ khi cả hai bị treo trong thế cân bằng, cảnh báo cho cô về kết cục có thể dẫn đến cái chết mà nó mang lại.

“Mikasa, vũ công phòng trà làm việc cho chính phủ? Thật sao?” Hanji nhanh chóng bày tỏ sự nghi ngờ của mình. “Cô ấy có vẻ vô tội…”

“Tôi nghĩ chuyện đó không còn phải nghi ngờ hơn nữa.”

“Ngay cả khi cô ta nằm dưới sự chỉ huy của họ, tôi vẫn tò mò về phương thức điều hành hoạt động của họ.”

Thay đổi chủ đề một chút, người phụ nữ đeo kính khiến cho các điểm đáng lưu ý của mình trở nên rõ ràng.

“Ngoài ra, còn có tin đồn về một chàng trai trẻ tuổi khá xuất sắc tên là Armoire hoặc một cái tên nào đó tương tự, nằm một trong số những đội của họ. Tôi rất muốn có được một người như thế bên phe mình.”

Một tiếng càu nhàu từ Erwin được sau đó là sự im lặng. Cơn đau đầu đột ngột xảy ra, cô bị phân tâm bởi những gì vừa nói, Mikasa đã lặp lại câu nói cuối cùng của Hanji trong tâm trí, cô gần như không thể kiềm chế được nụ cười.

“Tôi đoán cậu chỉ nghe được một phần về tôi.” Armin thở dài bên cạnh cô. “Đó là tất cả những gì của bản ghi âm.”

“Nếu dành cho cậu sự an ủi nào đó, tôi hứa rằng tôi sẽ không bao giờ đặt biệt danh cho cậu là Armoire” Cô ném cho cậu một cái nhìn tinh nghịch khi cô tháo tai nghe ra khỏi đầu.

“Mikasa.” Cùng quan điểm với Erwin, Armin đã nhanh chóng trở lại vấn đề đáng quan tâm. “Cậu sẽ ngủ với anh ta phải không?”

“Gì?” Cô gần như đánh rơi thiết bị trên tay khi nghe câu hỏi từ cậu.

“Từ mọi thứ được nghe, tôi nghĩ cậu đã đi đủ xa với Levi, vì vậy tôi đoán rằng cậu có thể sẽ đi hết con đường này – và tôi không hề nghĩ sẽ mỉa mai cậu vì điều đó.”

Câu nói khơi ra điều gì đó khiến cô gợi nhớ đến cảm giác tội lỗi và kích thích trong cô, và Mikasa phản bác lại ngay lập tức.

“Tại sao cậu quan tâm, Armin? Nó chưa bao giờ là điều quan trọng với cậu trước đây.”

“Bởi vì từ cách tôi trông thấy cậu phản ứng với bản thu âm đó, có thể thấy lần này cậu thực sự đã phải lòng người đàn ông nguy hiểm này – trong khi anh ta cũng đang rơi vào trạng thái tương tự như cậu.” Armin bộc lộ cảm xúc của mình mà không hề có một tia nhân nhượng nào như thể muốn xé toạc đoạn ký ức đã bị chôn giấu trong tâm trí cô.

“Nhưng chúng ta đừng hường hóa nó lên – thực sự cậu và anh ta thậm chí còn không biết rõ nhau.”

“Tôi nghĩ rằng tôi đã tìm hiểu đủ từ việc đọc tất cả hồ sơ vụ án của anh ta trong những tháng qua.” Và từ quá nhiều sự cố lớn nhỏ trong vài ngày qua. “Tôi đã ngủ với những người mà tôi thậm chí biết còn ít hơn.”

Cậu đặt tay lên vai cô nhằm nhấn mạnh sự việc đồng thời để cô nhận thấy rõ vấn đề mà cậu muốn đề cập đến.

“Đó không phải là vấn đề, Mikasa, cậu chỉ biết những gì được viết trên giấy.” Đôi mắt trí tuệ của Armin cố gắng quan sát biểu cảm của cô thật kỹ với mong muốn tìm được câu trả lời.

“Vì vậy, cậu không phủ nhận rằng cậu đang yêu anh ta?”

“Giữa chúng tôi không có gì.” Cô nói dối, dường như cô đã quá quen thuộc với việc nói dối như thế.

“Và đừng quên rằng cả cuộc đời của chúng ta có lẽ cũng chỉ tồn tại trên những trang giấy.”

Armin hạ tay xuống một cách cứng ngắt, một lần nữa cậu lại bị đánh bại nhưng rõ ràng cậu vẫn còn nghi ngờ về độ đáng tin trong lời nói của cô.

“Tôi cũng nên nhắc lại lần nữa, mục tiêu cả đời của cậu là giết chết cấp trên của anh ta.”

Một lời nhắc nhở, một mục đích chua chát khác.

“Và tôi sẽ làm điều đó mà không để xảy ra sự cố.” Mikasa thấy mình tái khẳng định với giọng điệu ngoan ngoãn của một đặc vụ.

“Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói rằng cậu được tự do cảm nhận bất cứ điều gì cậu muốn cảm nhận và làm bất cứ điều gì cậu muốn làm, Mikasa.”

Lúc này đây, cánh tay của chàng trai đã khoanh lại trước ngực khi cậu nhận ra lời nói của mình đã trở nên thiếu hiệu quả trong công cuộc thuyết phục đối phương.

“Nhưng cậu hãy lắng nghe lời khuyên của tôi – lần này tôi cảm thấy dường như có quá nhiều điều mà cậu vẫn không hiểu rõ. Tôi chỉ có thể lặp lại những gì Erwin đã nói với Levi: đừng để cảm xúc cá nhân của cậu thỏa hiệp với bất cứ điều gì”

Tự do? Tôi đã không được tự do trong nhiều năm qua. Cô gần như muốn hét lên điều đó nhưng vẫn cố kiềm chế cảm xúc cá nhân, vì cô biết bản thân Armin không phải chịu trách nhiệm cho bất kỳ sự không hài lòng hay khó khăn nào của mình. Thay vào đó, cô lên tiếng về sự bất mãn cuối cùng của mình, cô không thể chịu đựng được cuộc trò chuyện này hơn nữa.

“Nếu cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu về điều đó, thì tôi sẽ ra ngoài trong hôm nay để cậu thấy dễ chịu hơn”.

Cùng lúc đó, Mikasa chộp lấy một chiếc tai nghe dự phòng nằm trong tủ bên cạnh và quay mạnh về phía lối ra, giống như Levi có lẽ đã làm vào đêm hôm trước ở khu của Erwin.

“Nếu anh ta phát hiện ra cậu thực sự là ai, cậu nên biết anh ta sẽ giết cậu, Mikasa.” Armin đưa ra tối hậu thư khi khoảng cách giữa họ kéo dài.

Cô dừng bước, trong mỗi khoảnh khắc cô đều bị buộc phải tiếp thu thực tế rắc rối của vấn đề. Những viễn cảnh màu đỏ thẫm hiện về bao trùm mắt cô, dẫn lối cô một cách vô định trên những con đường vô tận và nhanh chóng hướng tới một kết cục bi thảm. Ở đâu đó bên trong những cơn ác mộng không mong muốn, cô lấy lại giọng nói của mình, duy chỉ bây giờ nó bị thách đố với sự ngoan cường mà cô không còn muốn giữ lại.

“Sẽ không, vì tôi sẽ giết anh ta trước.”

Khi Mikasa cố gắng trở lại quán trà từ lối vào thông thường của cô, một hoạt động bất ngờ trong khu vườn đã cản trở cô. Không còn lựa chọn nào khác, cô nhét tai nghe vào trong nếp gấp của chiếc khăn đỏ trước khi đi vòng quanh khu vực phía trước, hy vọng rằng cô sẽ không bắt gặp ai đó tò mò và đặt câu hỏi về trạng thái ăn mặc bất thường của cô. Với sự không may mắn của cô, hy vọng như vậy là vô ích, vì cô đã đối mặt với sự tò mò nhất trong tất cả những người ở đây ngay khi cô vừa mở cánh cửa gỗ.

“Ah! Cô Mikasa!”

Thấu kính phản chiếu của cặp kính gọng vàng buộc cô phải chớp mắt chú ý, nhưng Mikasa đã nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh và gật đầu chào.

“Cô Zoe.”

Đôi mắt to của Hanji quét cô từ trên xuống dưới.

“Cô muốn đi đâu?”

“Chỉ là tôi muốn đi dạo bên ngoài.” Giọng cô thư thái khi cô khéo léo chuyển sang chủ đề khác. “Tôi nên chúc mừng cô về sự thành công trong dự án của cô ngày hôm qua. Bầu trời thật đẹp.”

“Thật cảm ơn cô! Cô thật tốt bụng.” Sự tò mò trước đó dường như bị lãng quên, người phụ nữ lớn tuổi cười ngượng ngùng và gãi gãi da đầu.

“Dù sao thì nó cũng hoạt động được một thời gian ngắn.”

Mikasa trả lời với một nụ cười dè dặt. Mặc dù Hanji Zoe khéo léo tỏ ra không nghi ngờ gì, nhưng trong tất cả các hồ sơ mà Mikasa đã xem qua đều gọi cô ta là chuyên gia tra tấn con người. Thông qua việc sử dụng thuốc tự pha trộn và các cơ chế tự thiết kế, cô ta bị cáo buộc chịu trách nhiệm cho việc khai thác vô số bí mật của chính phủ trong các phòng thẩm vấn khét tiếng của The Legion. Theo một cách nào đó, cô ấy có lẽ là kẻ bởi móc nhất trong số họ.

Tuy nhiên, trước khi hồi ức của cô đi xa hơn, rất nhiều tiếng ồn ào phát ra từ khu vườn phía sau – chính là nơi cảnh báo đã buộc cô đi đường vòng – lại vang lên. Đôi chân cô bắt đầu bước nhanh về phía tiếng ồn, cần thỏa mãn những thắc mắc của chính mình.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đó vậy?” Cô đặt câu hỏi khi xác định Hanji vẫn đi theo sau mình vì cô biết mình cần phải làm cho cuộc trò chuyện tập trung vào nơi khác.

“Levi đang giúp Ymir dọn dẹp khu vườn sau vụ việc đột nhập đêm qua.” Người đi cùng ngoài ý muốn của cô lên tiếng từ phía sau. “Anh ta đã gây ra một mớ hỗn độn và chết chóc – tôi ước tính – khoảng một nửa số thực vật ở đó.”

Tôi có thể chịu ít nhất một phần trách nhiệm trong đó. Cô tính toán trước khi giả vờ không biết gì.

“Tôi không nghĩ nó nghiêm trọng đến thế.”

“Chà, rõ ràng anh ta cũng quên mất mức độ nghiêm trọng của tình huống sau khi anh ta đi theo hướng của cô.”

Mikasa đột ngột dừng bước và quay lại, mắt mở to trước lời buộc tội gián tiếp.

“Cô Zoe”

“Xin lỗi xin lỗi!” Hanji đặt cả hai tay trước mặt cô trong tư thế phòng thủ.

“Nhưng tối qua hai người thực sự đã có một cảnh tượng đáng chú ý. Tôi không muốn bộc trực quá, chỉ là tôi luôn thẳng thắn như vậy rồi.”

“Tôi thường không hành động như vậy.” Cô nhấn mạnh, vừa thuyết phục Hanji vừa tự nhắc nhở chính mình.

“Chúng tôi không như cô nghĩ.”

“Chà, điều gì đó đã xảy ra với hai người. Trong tất cả những năm tôi biết cậu ấy, Levi chưa bao giờ hành động như vậy với bất cứ ai.”

Mikasa dừng lại tiếng vang vọng trong hình ảnh ùa về vào buổi tối hôm trước, và dự đoán những gì sẽ phát ra tiếp theo từ miệng của người phụ nữ này.

“Vậy tại sao cô lại khác biệt đối với cậu ta?”

“Tôi…Tôi không biết.” Cô quay đi để che giấu sự ngượng ngùng hiện lên một lần nữa mặc dù cô có hơi cáu kỉnh.

“Sao cô không hỏi anh ta điều này thay vì hỏi tôi?”

“Đừng làm như thể anh ta sẽ nói bất cứ điều gì!”

Tiếng cười vang lên trước câu hỏi rõ ràng lố bịch của cô. “Cậu ta luôn giữ cảm xúc của mình khi được hỏi, có lẽ cậu ta là một trong những người khó giải mã nhất dù tôi thường làm khá tốt trong vấn đề đó.”

Từ hiểu biết của mình về danh tiếng khét tiếng của Hanji Zoe, Mikasa ngay lập tức hình dung ra một phiên thẩm vấn đẫm máu diễn ra dưới sự chỉ huy tàn bạo của cô ta. Tuy nhiên, cùng lúc đó khi cô liếc nhìn vẻ mặt vô tư, vui vẻ của người phụ nữ tóc nâu, một cái gì đó trong tình huống này không hề phù hợp với những gì cô đã đọc và ghi nhớ. Khéo léo đưa một ngón tay vào trong các lớp khăn quàng cổ, cô cẩn thận bật thiết bị nghe lén. Armin, tốt nhất cậu nên chú ý ngay bây giờ.

“Thêm vào đó, Levi thường khiến mọi người sợ hãi.” Hanji vẫn tiếp tục, dường như không biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Đôi mắt đó, phong thái lạnh lùng đó, những hình xăm đáng sợ…mà không thể trách mọi người được vì bị nó làm cho người khác hoảng hồn, kinh ngạc.”

“Hình xăm?”

Mikasa nhớ lại đã từng nhìn thấy những bức ảnh mờ trong hồ sơ của anh ta, nhưng chỉ đến bây giờ cô mới chợt nhận ra rằng cô vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy chúng bằng xương bằng thịt.

“Anh ta đã xăm chúng để che giấu những vết sẹo không chịu phai. Tôi ngạc nhiên khi cô không biết về những điều mà tôi nghĩ rằng đến bây giờ thì…”

Cô thở dài trước lời gợi ý mập mờ, mặc dù cô biết mình lần này đã sa chân vào đó.

“Cô Zoe, tôi nên nhấn mạnh một lần nữa rằng chúng tôi không làm chuyện đó ở quán trà.”

“Vâng, từ những gì tôi đã thấy đã có đủ sức hấp dẫn giữa hai người để hợp nhất lại hai cực của trái đất.”

Suy luận của người phụ nữ ngày càng trở nên phức tạp hơn. “Nếu tôi nghĩ sai về điều đó thì chính xác chuyện gì đang xảy ra giữa hai người vậy? Cô đã bỏ thứ gì đó vào tách trà của anh ta để biến anh ta theo cách này?”

“Vâng, lọ thuốc tình yêu của Ymir rất mạnh.” Mikasa chỉ có thể trả lời thẳng thừng, hy vọng rằng sự mỉa mai trong đó có thể trở thành sự nản lòng cuối cùng cho những câu hỏi tiếp theo.
Hanji dừng lại há hốc miệng, như thể cô đã coi câu trả lời đó là thật trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Trước câu trả lời bất ngờ của Mikasa, phải mất thêm mười giây nữa cuối cùng cô cũng nhận ra tính xác thực của đáp án mà Mikasa đã vẽ ra.

“Cô là một người vui tính!”

Một ngón tay tinh nghịch đẩy gọng kính của nhà khoa học. “Tôi nghĩ rằng tôi bây giờ đang bắt đầu thấy những gì cậu ta thấy.”

Chà, có lẽ không phải vì khiếu hài hước của tôi mà được anh ta đánh giá cao…

“Cẩn thận, cô Mikasa.”

Giọng điệu của Hanji đột nhiên trở nên thoải mái, gần giống như một người mẹ.

“Tôi đã biết Levi từ khi cậu ta còn là một thiếu niên. Nếu cô cho cậu ta thấy điều gì đó chân thật, chắc chắn cậu ta sẽ đối xử chân thành với cô, nhưng nếu cô lấy đi bất cứ thứ gì, cậu ta sẽ không ngần ngại làm tổn thương cô.”

“Tôi biết anh ta đã mất cha mẹ.” Cảm nhận được một sự mở đầu, cô tiếp tục với sự tò mò thực sự. “Chuyện gì đã xảy ra giữa lúc đó và khi anh ta tham gia cùng cô?”

“Khá nhiều.”

Hanji thở dài.

“Quá nhiều, từ những gì tôi đã nghe. Lòng trung thành của cậu ta với những người mà cậu ta tin tưởng đã bị lợi dụng quá nhiều lần, và cậu ta đã bị sử dụng không khác gì một kẻ ám sát đối với những người vô tội bởi những phe phái tồi tệ nhất trong thế giới ngầm, có lẽ cậu ta đã chứng kiến những điều mà một đứa trẻ không nên thấy.”

Những từ ngữ trang trọng đã đưa những suy nghĩ của Mikasa trở lại với những trải nghiệm của chính cô từ nhiều năm trước. Hầu hết không ai biết đến việc chính phủ đã ngay lập tức đưa cô xuống dưới cánh của mình sau khi chứng kiến sự mất mát của cô, với một sự bảo đảm đặc biệt từ cấp trên rằng nếu cô làm theo tất cả những chỉ đạo trong tương lai, một ngày nào đó cô sẽ có cơ hội trả thù cho cha mẹ mình. Ngay cả những người như Hannes cũng chưa bao giờ được thông báo rằng một lời hứa như vậy đã được đưa ra khi cô vẫn còn trẻ, và chính quyết định này đã cho phép cô tiếp tục bước đi theo một cách riêng. Trong nhiều năm, cô đã vượt qua làn khói huấn luyện mãnh liệt, vươn lên hàng ngũ bằng cách chinh phục – và không bao giờ đặt hoài nghi – sự tối tăm của những nhiệm vụ đẫm máu, những đòi hỏi khắt khe.

Tuy nhiên, giờ đây khi mục đích vốn được xác định của cô đến gần hơn bao giờ hết, cô không thể nào kiềm lại sự ham muốn bắt lấy nó ngập tràn trong tâm trí, cũng bởi vì cuối cùng cô cũng nhận ra rằng cô cũng đã hy sinh một thập kỷ của mình – một sự đánh đổi vô nghĩa mà không được gì ngoài những điều không chắc chắn?

“Không phải nói cho mọi thứ nghe có vẻ tốt hơn, nhưng cô có thể thấy rằng tất cả các hành vi phạm tội mà cậu ta phạm phải bây giờ ở The Legion thực sự là một hành động trả thù, chống lại những kẻ gian dối giống như những kẻ mà cậu ta đã trông thấy khi còn trẻ.”

Hanji tiếp tục lý luận với những cái nhìn của riêng mình.

“Levi thề với tôi rằng cậu ta không còn gặp ác mộng từ những năm trước đó nữa, nhưng khá rõ ràng từ đôi mắt của cậu ta đã chống lại điều đó qua từng ngày.”

Trả thù và ác mộng. Những từ ngữ quen thuộc.

Một lòng bàn tay trấn an đột nhiên đặt lên vai Mikasa, gần như làm cô giật mình trước hành vi này.

“Bất cứ điều gì cô đã làm với cậu ta, cô Mikasa, tôi vẫn muốn nói, bởi vì cậu ta rất cần một chút ánh sáng trong cuộc sống của mình … và đôi khi những gì chúng tôi làm ở đây chắc chắn không giúp ích được gì cho cậu ấy”.

Một sự thành khẩn trong lời nói của người phụ nữ lớn tuổi khi cô ấy yêu cầu. “Nhưng cũng như tôi đã nói, hãy cẩn thận trên con đường của mình. Bảo vệ bản thân cũng là một cách bảo vệ Levi.”

“Tại sao tôi phải cần ai đó bảo vệ mình?”

Cô thực sự đã giật mình lần này và Hanji bên cạnh cô cũng như vậy. Từ khóe mắt, Mikasa quan sát bóng dáng quen thuộc của Levi khi anh đứng ở một khoảng cách ngắn, hai tay anh đang ôm lấy một nạn nhân hay nói cách khác là một nhánh cây. Bằng tốc độ chậm như kim giờ của chiếc đồng hồ, cô quay lại đối mặt với anh, nhưng cô vẫn hơi cụp mắt, chỉ cho phép bản thân nhìn thấy những vệt bẩn làm vấy bẩn chiếc quần trắng và áo sơ mi trắng tinh khôi của anh.

“Levi!” Hanji bật ra tiếng cười ngượng ngùng của cô. “Chúng tôi đã chỉ đùa thôi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Giọng anh không vui.

“Tốt thôi, tôi chỉ bận tâm đến một việc, ngay bây giờ tôi cần phải bảo vệ mọi thứ khỏi đám đất bẩn thỉu đó.”

Cô gần như mỉm cười trước một trò đùa với nỗ lực kém cỏi của anh, mặc dù cô biết nó phản ánh ý kiến thực sự của anh. Tuy nhiên, những gì tiếp theo đã xóa sạch mọi ý niệm về niềm vui trong cô.

“Kẻ xâm nhập chết tiệt đó sẽ biết tay tôi, hắn phải trả giá cho việc này.”

Cậu nên biết anh ta sẽ giết cậu, Mikasa.

Một vài câu nói lộn xộn len lỏi trong tâm trí cô như hai lưỡi kiếm kiên cường, xoa nhẹ thái dương để tránh sự khó chịu sắp xảy ra. Trong một khoảnh khắc nóng bỏng, đôi mắt cô bắt gặp ánh mắt như chim ưng của anh, và theo bản năng cô nhanh chóng quay đi để rời khỏi khu vực.

“Xin lỗi.”

Tâm trí cô hầu như không nghĩ đến rằng một hành động như vậy có thể được coi là đáng ngờ, vì cô đã không thể chịu được cường độ giao cảm xuất hiện giữa họ ngay cả trong một giây đó. Tuy lời nói của anh có vẻ vô hại dù có nhiều sự oán giận, nhưng dường như anh đang nói trực tiếp với cô. Tuy nhiên, khi ánh mắt họ giao nhau, cô nhìn thấy một tia hy vọng không thể chối cãi như tia sáng ẩn giấu ở giữa viên sapphire – bất kể những nghi ngờ còn lại của anh về cô là gì, anh không muốn chúng trở thành sự thật.
Ngay khi cô trở về phòng, Mikasa mở các ngăn kéo chứa kimono của Ymir. Một số vấn đề giữa thời điểm bắt đầu nhiệm vụ cho đến bây giờ, trang phục hiện đại mà cô đã quá quen với việc sử dụng – mà hiện tại cô đã mặc trên người – không còn cảm thấy sự phản ánh thật sự về bản thân mình. Ý tưởng về trang phục truyền thống đưa cô trở lại những tháng ngày ngây thơ hơn khi còn là thiếu nữ, và sau những cuộc gặp gỡ và hồi tưởng khó hiểu vừa diễn ra, cô cảm thấy rằng cô cần sự thoải mái như trước đây ngay lập tức.

Khi cô tháo chiếc khăn quàng cổ của mình, cô tháo thiết bị giấu bên trong khăn và đặt nó vào tai của mình.

“Bây giờ cậu đã hài lòng chưa, Armin?”

Âm thanh của anh chàng đồng đội cô vang lên ngay lập tức.

“Hầu như không có gì chúng ta chưa biết, Mikasa.”

“Tôi chỉ hứa rằng tôi sẽ tìm hiểu thêm về anh ấy cho chính bản thân tôi.”

Cô tuyên bố khi cô vứt bỏ nhiều mảnh trang phục hơn trước khi chộp lấy mảnh trang phục màu vàng hoàng yến mà cô muốn.

“Và tôi đã làm thế.”

“Mikasa, đừng bận tâm.”

Armin thở dài.

“Có một điều tôi đã muốn nói với cậu và chỉ mình cậu.”

“Tắt ghi âm.”

“Tôi đã làm rồi.”

Mặc dù tay cô đang bận rộn trong quá trình phức tạp của việc mặc quần áo rộng lớn, choàng chiếc áo ngoài lên lớp vải lót, cô dừng lại trước giọng điệu khác thường trong lời nói của cậu.

“Vậy nói đi.”

“Hanji Zoe nghe không có vẻ khủng khiếp như trong bản ghi âm của chúng ta, cái mà khiến cô ấy trở nên như vậy, phải không?”

Armin nói gần như lo lắng.

“Tôi đã nghe tất cả các bản ghi âm trong phòng của cô ấy và cũng hoàn toàn không có gì khiến tôi phải hoảng hốt. Và không, tôi không nói những điều này chỉ vì cô ấy khen ngợi tôi.”
Trong khi cô ấy đang tìm kiếm dải obi của mình bây giờ, Mikasa dừng mọi hành động thay vào đó cô tiêu hóa bình luận đang diễn ra của Armin.

“Tôi biết cậu không phải."

Bộ kimono của cô chỉ treo trên vai, tấm lụa đung đưa một cách lỏng lẻo theo từng chuyển động nhẹ.

“Đó là…có một cái gì đó kỳ quặc, phải không?”

“Erwin và Levi đã thảo luận rất nhiều kế hoạch trong vài đêm qua, nhưng không có gì vi phạm nghiêm trọng.”

Những đánh giá vẫn được tiếp tục mà không dừng lại, như thể một cánh cửa đã được khai mở trong các kênh dẫn tư tưởng của Armin.

“Ngoài những mối đe dọa ban đầu đối với cậu, chúng không có vẻ gì đáng sợ vì tất cả đều được chúng ta phỏng đoán thông qua các bản ghi âm và tin đồn.”

“Cậu có nghĩ rằng đó chỉ là vì họ biết chúng ta đang lắng nghe?” Mikasa đã cố gắng đưa ra lời biện minh cuối cùng.

“Không, tôi vẫn không nghĩ thế.”

Kỳ lạ thay, sự cân nhắc của chàng trai trẻ nghe có vẻ giống với Erwin, tôi nghi ngờ không có gì từ bản ghi âm.

“Tôi không biết phải nghĩ gì cho đúng.”

Cô thở sâu, nhìn từng khoảnh khắc lên xuống của ngực mình theo sự phản chiếu của cô trong tấm gương bên cạnh. Thông qua một cửa sổ đang được mở ra, bầu không khí xám xịt bên ngoài xâm chiếm phông nền của sự phản chiếu, như thể dự báo số phận cuối cùng cũng sẽ giết chết cô. Toàn bộ tình huống đã nhanh chóng trở thành một mạng lưới rối bời và mơ hồ, và Mikasa cô cũng không có vẻ gì về việc cô sẽ nghỉ ngơi khi ở vị trí này.

Không nghĩ về điều đó nữa, bàn tay phải của cô nắm lấy một trong vài đồ trang trí tóc kanzashi trên bàn, với những cánh hoa màu vàng xếp tầng, nở rộ và nổi bật trên mái tóc của cô. Đưa tay lên phía trên, cô nhanh chóng vuốt bờm trước khi xoắn tóc lại thành một nút thắt mà cô đã học được từ mẹ khi còn nhỏ. Sự hỗn loạn mang một màu đen trong tâm trí cô cũng vì việc cởi bỏ quần áo một cách bất cẩn của cô, ngay lập tức đều bị mờ đi, giúp cô tạm thời thoát khỏi những suy nghĩ đang trở nên vô trật tự.

“Tôi phải đi rồi, Mikasa.” Những lời cuối cùng của Armin là những lời thì thầm cảnh báo khi cô đang bảo vệ búi tóc của mình bằng cái chốt đồng dài.

“Hãy cẩn thận.”

Chính phủ tham nhũng hơn chúng ta nghĩ rất nhiều. Cô không thể không nhớ lại cuộc trò chuyện từ hai đêm trước, khi lòng trung thành của cô đối với cấp trên của mình lần đầu tiên bị xáo trộn bởi lời nói của Levi, và bây giờ lại được nói thêm bởi cả hai người, Hanji và Armin. Tắt thiết bị liên lạc của mình và giấu nó trong vỏ bọc của bức tường, cô bắt đầu bước ra khỏi phòng mặc dù không có dây lưng để mặc kimono, cần phải mua ngay lập tức mặc cho những điều mơ hồ hiện đang phân tán trong tâm trí cô. Cô đã luôn hoạt động một mình, dưới sự giáo dục nghiêm ngặt và mệnh lệnh chính xác – nhưng nếu cô thực sự bị thao túng liên tục thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô thực sự đơn độc, chìm đắm trong sự thiếu hiểu biết của những người khác mà cô được lệnh phải thực hiện khi mục tiêu duy nhất cô luôn nhắm đến lại là báo thù?
Ở đâu đó xung quanh mình, cô phát hiện ra một chiếc ghế dài, nơi có khả năng đóng vai trò là pháo đài của vô số những cuộc thảo luận trước đó, và cô đã ngồi xuống nó cùng với sự thất vọng đi kèm. Khi lưng cô dựa vào tấm gỗ thô để được hỗ trợ, tư thế vụng về này hoàn toàn trái ngược với sự kiên quyết của cô khi ở trước mặt Armin, Mikasa cảm thấy cả hai mí mắt dần trở nên nặng nề hơn dưới những suy nghĩ lộn xộn, rối ren và bầu trời đơn điệu. Có một sự thừa nhận rằng sức chịu đựng của cô đã đến giới hạn khi đôi mắt nặng nề bị bao phủ bởi lớp sương mù dần chiếm lấy cô đưa cô vào giấc ngủ: cuối cùng cô đã mệt mỏi; mệt mỏi vì xoay quanh với những ý niệm quá khó hiểu, quá nguy hiểm.

“Giải thoát những người nghèo này khỏi sự khốn khổ của họ.”

Bốn phát súng, mỗi đầu hai phát.

Những tiếng súng đã chôn vùi cả tiếng khóc của chính cô.

Đôi mắt của Mikasa hướng về phía bóng tối của màn đêm đã được buông xuống, che giấu mọi vật thể xung quanh cô trong một bóng râm màu tím thẫm. Chỉ có ánh sáng lờ mờ của hai chiếc đèn lồng treo mang lại tầm nhìn cho khu vực xung quanh cô, một khu vực gần như im lặng mà không có thanh âm vang vọng tiếng cười yếu ớt của Ymir khi cô ta giải trí cho khách ở khoảng cách xa.

Mình đã ngủ bao lâu rồi?

Vẫn còn mỏi mệt vì kiệt sức, thông thường các giác quan của cô chỉ phát hiện hình bóng của người thứ hai khi người đó bắt đầu lên tiếng.

“Tôi cũng có chúng.” Âm sắc quen thuộc vang lên từ đầu kia của băng ghế. “Ác mộng.”

Cô thở hổn hển vì kinh ngạc, cơ thể lập tức tách ra trong khoảnh khắc âm thanh đáng chú ý ấy vang lên cho đến khi cô gần như trượt khỏi mép ghế. Trong tầm nhìn đang dần hồi phục của cô, cô bắt gặp cảnh tượng Levi đang ngồi khoanh tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước đang bị che khuất khi một cánh tay đặt lên dọc thành ghế hướng về phía cô. Cô có thể lý giải rằng áo sơ mi của anh đã sạch sẽ trở lại, bây giờ được nhét gọn vào dây thắt lưng quần màu đen như màu tóc anh, gần như được ngụy trang trong đêm.

“Đừng lo lắng, Mikasa.” Anh chỉ mím môi. “Cô đã không nói to bất cứ điều gì, nhưng biểu cảm của cô đã đủ nói lên tất cả rồi.”

Không biết phải làm thế nào để đáp lại lời của anh ta, cô nắm lấy hai bên kimono đã mở của mình bằng một tay và khép lại không để lộ chiếc áo choàng trắng bên dưới. Sau đó, không thốt ra một từ nào, cô nhấc mình khỏi băng ghế trước khi quay trở lại phòng mình với tốc độ khiêm tốn, đủ để đảm bảo rằng mỗi bước đi của mình không quá vội vàng mặc dù trái tim cô chạy đua với tốc độ đáng ngờ. Phía sau cô, Mikasa cảm nhận được phản ứng nhanh chóng của anh khi anh đứng dậy để đuổi theo, mặc dù theo một cách khác hẳn so với đêm trước.

“Cô đang tránh tôi.” Thay vì buộc tội, Levi cất ra những lời một cách thật hiển nhiên.

Cô không quay lại. “Tôi đã được một trong những người bạn của anh nói rằng tôi nên cẩn thận hơn với anh.”
“Và cô thực sự tin vào những thứ chết tiệt mà Hanji đã gợi ý?” Anh ta đã nhanh chóng xác định thủ phạm.

“Không, không thực sự là như vậy.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Chỉ mất vài giây để cô để đi đến cửa phòng nhưng cảm giác tựa như trải qua hàng giờ, từng khoảnh khắc trôi qua trong chuyển động chậm chạp khi cô cố gắng né tránh. Nhưng ngay khi cô bước vào giới hạn khu nhà của mình, cô nghe thấy tiếng bước chân anh nhanh chóng, theo sau là một cái nắm chắc giữ chặt cổ tay cô để vẫn treo nó ngay bên ngoài lối vào của cô.

“Mikasa, về đêm qua…”

Cô nhắm mắt trước những ký ức mãnh liệt, sức nóng bây giờ được truyền từ ngón tay anh lại được thêm bằng một lời nhắc nhở mơ hồ về một sự trao đổi của họ vào đêm trước. Cảm thấy rằng thực sự không có lối thoát, tâm trí cô quyết định chuẩn bị một cuộc thăm dò riêng.

“Những gì anh đã nói, có thực là như vậy?” Cô khẽ xoay người, cho phép anh đối diện với cô. “Đó là ‘chính xác những gì anh cần?’

Anh kéo mình lại gần hơn qua bàn tay được gắn kết của họ, bước vào phòng để đứng ngay phía sau cô khi anh trả lời. “Nếu cô nghĩ tôi nói điều đó với cô chỉ để có được sự thỏa mãn của một đêm..”

“Tôi đã đưa ra một vài suy nghĩ và tôi đã nhận ra rằng… chúng ta hầu như không biết gì về nhau, Levi.”

Cô nói rõ những cảnh báo của Armin, hy vọng thuyết phục bản thân rằng cô không còn muốn ở gần anh như vậy nữa.

“Về mặt thời gian, có lẽ là như vậy.”

Ngón tay cái của anh dò theo mạch đập của cô với sự dịu dàng khó cưỡng, làm cho xương sống của Mikasa khẽ run lên.

“Nhưng cả hai chúng ta đều mang trên người những vết sẹo hữu hình và vô hình mà cần nhiều năm để chữa lành – còn muốn biết thêm gì nữa không?”

“Những thứ đó không định nghĩa được tôi là ai.”

Cô quay lại hoàn toàn không một chút do dự, hướng ánh mắt nhìn thẳng vào anh, cô cũng không muốn thể hiện sự khó chịu như hàng giờ trước nữa. Ngay cả trong bóng tối của chính căn phòng cô, đôi mắt của Levi đã thâm nhập vào bóng tối, khiến cô chú ý vào anh khi anh nói ra những sự thật xa vời.

“Đó có thể là một mong ước vô ích cho cả hai chúng ta, Mikasa.”

“Đó là mong ước duy nhất mà tôi có thể có.” Giọng cô gần như run rẩy.

“Nhưng cô có vẻ như là một người dám ước muốn nhiều hơn nữa.” Lúc này tay anh trượt xuống tay cô, mở lòng bàn tay ra trước khi ngón tay anh vô định vạch ra từng nếp nhăn của nó.

“Đó là điều khác biệt về cô, Mikasa. Tôi đã nói dối ngay sau đó khi tôi nói rằng tôi không thấy gì từ cô, bởi vì bất kể khi nào tôi nhìn cô – ngay cả khi cô rơi nước mắt – một sức mạnh mãnh liệt vẫn tiếp tục được bùng lên trong mắt cô.”

Câu trả lời thấu đáo cho câu hỏi mà cô đã chờ đợi từ lâu và giờ đây cô được nghe đáp án bằng chính đôi tai của mình, Mikasa cảm thấy mình được thư giãn nhẹ dưới sự đụng chạm của anh. Tuy nhiên, một phần khác trong cô vẫn căng thẳng vì cô biết rằng sự quyết tâm mà anh đã nhìn thấy bắt nguồn từ một điều gì đó quá đáng ngại.

“Sức mạnh đó là những gì tôi đã tìm kiếm trong nhiều năm.” Levi cuối cùng cũng thả tay ra khi anh thú nhận. “Nó đã đã bị dập tắt từ lâu, ngay cả khi tôi giả vờ.”

Những từ ngữ đó như một niềm an ủi đánh bất ngờ vào trái tim cô, làm dịu đi những nhịp đập của nó cùng với sự tổn thương trần trụi của chúng. Thay vì đưa ra sự e ngại trước đây khi anh ở gần, cô đưa tay lên cao, vươn ra sau vai anh để nắm lấy mép cửa trước khi đóng nó lại. Những hành động lặp lại từ đêm qua, hành động khi cô đóng cùng một cánh cửa với tốc độ giống hệt nhau – chỉ lần này, ánh mắt của họ không bao giờ tan vỡ.

“Levi.” Giọng cô bây giờ chỉ là tiếng thì thầm khi cô cúi xuống gần hơn, hít vào mùi xạ hương thoáng qua kích thích cô trong từng hơi thở.

“Cho tôi xem hình xăm của anh.”

Anh rùng mình trong sự ngạc nhiên trước yêu cầu của cô.

“Tại sao?”

“Tôi muốn biết anh đã làm thế nào để cố gắng che đi vết sẹo của mình.”

Tay áo kimono bằng lụa của cô sượt qua anh khi cả hai tay cô chuyển sang cravat của anh.

“Tôi muốn biết nhiều hơn.”

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô khi những ngón tay cô khéo léo gỡ bỏ phần vải trắng. Khi nó nới lỏng và lủng lẳng hai bên cổ, để lộ những nút trên cùng của áo sơ mi anh, cô di chuyển về phía trước, trượt từng chiếc cúc giống như ngọc trai qua các khuy áo tương ứng với tốc độ thong thả. Từng cái một, những viên ngọc trở thành nạn nhân dưới sự vuốt ve của cô, lộ ra những nhịp cơ bắp dọc theo thân mình khi ngày càng nhiều mảnh vải bị tách ra. Khi cô di chuyển đến vị trí giữa chừng, đôi mắt của Mikasa ngay lập tức rơi vào hình dáng của vết bầm tươi mà cô gây ra trong cuộc chiến của họ vào đêm trước, với màu sắc tối hơn cắt ngang lồng ngực của anh như một dấu ấn đầy tính quyết đoán của chính người gây ra.

“Đó không phải là một hình xăm.”

Anh lên tiếng giải thích đằng sau những hơi thở sâu.

“Nhưng nó đại diện cho một kinh nghiệm mà tôi phải nhớ.”

Đầu ngày hôm nay, cô lại bị ám ảnh bởi sự thù địch của Levi đối với thân phận đặc vụ của mình, nhưng bằng cách nào đó, mọi lo lắng đều bị lãng quên khi cô kiểm tra dấu ấn của mình trước anh, cô gần như bị thu hút bởi ký ức về bạo lực có thể dễ dàng xảy ra giữa họ. Đó là một sức mạnh đáng sợ nhưng tuyệt vời mà cả hai chúng ta đều sở hữu. Tiềm thức của cô nhắc lại.
Tay cô tiếp tục công việc của mình, cuối cùng giải phóng được cái lai áo bướng bỉnh ra khỏi sự giam cầm của nó. Cả hai lòng bàn tay sau đó thực hiện một hành trình bấp bênh về phía vai của anh ấy, cẩn thận thưởng thức sự dịu êm của làn da anh, sượt ngang qua bờ vai rắn chắc. Khi cả cravat và áo sơ mi trượt xuống cánh tay anh, cô phát hiện ra hình ảnh chi tiết của một con đại bàng đáng sợ nằm trên bắp tay phải của anh, nó được nhuộm bằng màu xanh đậm và đen, được tạo ra với đôi cánh dang rộng. Khi kiểm tra kỹ hơn, Mikasa thấy rằng con mắt cảnh giác của sinh vật này đã thay thế bằng một vết thương nhỏ được tạo ra bởi viên đạn.

“Tôi bị bắn lần đầu tiên vào năm sáu tuổi.” Anh nói khi cô cảm thấy sự thô ráp của hình tròn.

“Gần như mất hoàn toàn cánh tay này.”

Chiếc áo rơi xuống đất và anh xoay người tại chỗ, cho cô một cái nhìn về tấm lưng được xăm đầy đủ của anh. Hai cánh lớn hơn, một đen và một trắng, chồng lên như một biểu tượng khiên, tạo thành một biểu tượng vô cùng vĩ đại. Sự tráng lệ chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, vì vô số vết thương rách đã làm hỏng cơ bắp trơn nhẵn khiến chúng trở nên dễ nhận biết dưới màu sắc và đường viền của mỗi hình dạng lông vũ. Mọi gợi ý về sự tổn thương được thuật lại như một câu chuyện kinh dị mà Mikasa chỉ có thể hình dung ở những góc tối nhất trong tâm trí cô, và cô lại đi lang thang phá hủy bằng những ngón tay xòe ra, không thể nói nên lời.

“Đôi cánh…những lần bay cao, chúng mang tôi rời khỏi những cơn ác mộng của chính mình.” Anh thả lỏng khi cô chạm vào.

Thế giới thật tàn nhẫn với chúng ta, Levi. Cô muốn ôm lấy anh từ đằng sau, nhưng Mikasa dừng lại, vì một câu hỏi nữa đang hiện lên ngay lúc này.

“Cả hai chúng ta đều mang trên người những vết sẹo hữu hình và vô hình, như anh đã nói…”

Cô quay lại đối mặt với anh, muốn đưa ra khảo sát cuối cùng về mối liên hệ độc đáo của họ.

“Nhưng anh có biết vết thương tồi tệ nhất trong tất cả là gì không, Levi? Kẻ ám ảnh trong từng giấc mơ của chúng ta… kẻ mà không ai trong chúng ta có thể che giấu?”

“Tôi biết.” Anh lẩm bẩm không chút do dự. “Vết thương tồi tệ nhất là sự cô đơn.”

Sự chính xác trong đáp án của anh vang lên trong tâm trí Mikasa, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô ngạc nhiên về cách anh đọc được suy nghĩ của cô, đúng như cô dự đoán. Thật vậy, chính cảm giác này đã giày xéo lương tâm của cô ngày này qua ngày khác; sự cô độc đã nuốt chửng cô bất chấp sự hiện diện của rất nhiều đồng đội và mục tiêu được giao; sự cô lập đã kích hoạt nhu cầu trả thù liên tục của cô, ngay cả khi cô biết không có giải pháp thực sự nào minh bạch đến phút cuối cùng. Không một ai ở xung quanh cô đã từng hiểu được sự hỗn loạn trong cô hoặc nhìn thấy sức mạnh mà cô đã tạo ra để chiến đấu chống lại nó, cho đến bây giờ.

Tất cả những cảnh báo gần đây từ Armin và Hanji đều đã tan biến theo phù du từ bao giờ, như thể chúng chưa bao giờ được đề cập đến. Việc người đàn ông trước mặt cô vẫn phục vụ cho kẻ thù của cô giờ chỉ là suy nghĩ thứ yếu, vì tất cả những gì cô muốn là hợp nhất hoàn toàn với vai trò được miêu tả của cô và tan biến vào vòng tay anh, ngay cả khi đôi tay và đôi chân đó cuối cùng có thể sẽ đe dọa sự sống còn của cô. Cô không còn là Mikasa Ackerman, một đặc vụ tuân theo mệnh lệnh nghiêm ngặt – cô là Mikasa Ackerman, người phụ nữ sở hữu sức mạnh và quyền tự do lựa chọn của mình, tìm kiếm nơi trú ẩn thông qua sự đồng cảm đã rời bỏ cô trong nhiều năm.

“Đêm qua, anh cho rằng một vài nụ hôn có thể hàn gắn vết thương đó của tôi.” Cô lại tiếp tục lẩm bẩm.

“Và cô dường như quên mất rằng chính cô là người đã quyến rũ tôi trước, Mikasa.”

Levi vặn lại, giải thích sự bày tỏ của cô là tiêu cực.

“Vì vậy, đừng nói với tôi rằng cô không muốn nó nhiều như tôi đã làm-“

“Tôi không có.”

Tay cô đưa lên chạm vào bờ môi anh, làm anh im lặng bằng cả lời nói và hành động.

“Như anh đã nói trước đó, tôi dám ước nhiều hơn thế.”

Đầu ngón tay cô dừng lại trên môi dưới của anh trước khi cô rụt lại theo tốc độ của một con ốc sên và chậm rãi lướt qua chiếc cằm của anh trong khoảnh khắc này.

”Cô…” Đồng tử Levi giãn ra rõ ràng theo hàm ý trong lời nói của cô và cả đôi lông mày mỏng của anh cũng cong lên vì ngạc nhiên.

Cậu nên biết anh ta sẽ giết cậu, Mikasa.

Không, nếu tôi giết anh ta trước.

Nhưng trước cả nỗi đau, trước cả sự đổ máu có thể thấy trước…

“Chữa lành cho tôi khỏi sự cô đơn đó, Levi.” Ánh mắt cô tha thiết, gần như khẩn cầu.

“Chỉ một lần cho tất cả những gì mà tôi khao khát.”

“Mikasa…”

Cô đặt một bàn tay mang theo sự an ủi chạy dọc theo quai hàm anh, tận hưởng sự kết thúc của động tác khi anh thốt ra tên cô.

“Chữa lành cho chúng ta, và tôi sẽ cho anh mượn sức mạnh của tôi.”

Tựa lưng vào bức tường bên cạnh, Levi dang một cánh tay để gỡ bỏ vật trang trí trên mái tóc của cô, giải phóng mái tóc đen cho đến khi chúng rơi xuống như tấm màn mềm mại phủ trên vai cô. Một sự trở lại đầy hỗn loạn, nhưng cũng thật tự do.Mikasa ngẫm nghĩ khi chiếc kimono của mình được phép trượt xuống cánh tay và rơi xuống dưới chân. Bây giờ cô chỉ đứng trước mặt anh trong bộ đồ lót màu trắng tinh khiết của mình, không còn gì bên dưới ngoài những ràng buộc nhằm che đậy ở ngực. Nhưng khi tay cô cũng di chuyển để mở tấm vải đó ra, Levi đưa tay và nắm lấy cổ tay cô một lần nữa. Anh kéo cô về phía anh trong một cái ôm bất ngờ, vùi mặt vào lớp vải quanh vai cô.

“Tôi đã sống một cuộc đời đáng nguyền rủa và tội lỗi của tôi không bao giờ có thể được tẩy sạch.”

Anh thú nhận với lương tâm khi vòng tay ôm chặt eo cô.

“Cô có chắc chắn rằng cô muốn bị vấy bẩn bởi tất cả những điều này, ngay cả khi đó chỉ là một lần, Mikasa?”

Cô đặt lòng bàn tay lên ngực anh khi cô vươn cổ ra nhìn anh.

“Chỉ những người không có lỗi mới có quyền đưa ra phán xét cho người khác.”

Biểu hiện của anh không cho thấy điều gì. Thay vào đó, anh bao phủ ngón tay của cô bằng ngón tay của mình.

“Vậy thì chúng ta hãy để cho nhau thấy… thế giới tàn khốc này vẫn có thể đẹp đẽ như thế nào.”

Mối nguy hiểm mà anh thể hiện vẫn còn đọng lại trong tâm trí Mikasa, nhưng khi bàn tay của Levi đưa cô chạm qua cơ bụng săn chắc của mình, khi đôi mắt họ chia sẻ sự hiểu biết quen thuộc lẫn nhau, cô biết rằng cuối cùng cô sẽ nhượng bộ nhường chỗ cho những ham muốn tàn khốc này.

Cuối cùng có thể chỉ là đau đớn hơn cho chúng ta mà thôi. Nhưng chỉ tối nay, hãy để tôi ích kỷ. Chỉ một lần…
Cô khép lại khoảng cách giữa đôi môi của họ.

End chapter 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro