Primitive [Part 2]
Đây chẳng qua chỉ là hai con người ác độc, không khoan nhượng, bản năng đi tìm nơi nương tựa trong một thế giới còn ác độc và không khoan nhượng hơn nữa, trong vài giờ mỗi lúc đêm về.
Cô rời đi với cánh cửa nhẹ khép.
Hắn ngả người ra nhìn cô trống rỗng. Cô nhìn lại, cố không để vẻ khó hiểu tại sao hắn lại ngừng hôn đến lần thứ hai lộ ra. Những cảm xúc khó tả hiển hiện trên gương mặt - đôi lông mày cô nhẹ nhăn lại, môi hé mở như chuẩn bị đặt câu hỏi - và hắn quan sát cô. Đôi mắt nhợt nhạt của hắn nhìn khắp nét mặt cô. Làn da non, chưa già, nhưng đầy dấu hiệu suy nhược, mắt thâm quầng, hơi nhăn vì nhíu mày quá nhiều. Đôi mắt - tối, như chính tính cách, như chính cái nhìn của cô về thế giới này vậy. Môi khô nẻ bởi tập luyện quá nhiều mà lại uống nước quá ít, nhưng trông chúng vẫn hồng hào và mời gọi đến kỳ lạ.
Nhiều người vẫn thường bảo rằng cô đẹp; hắn sẽ không để bản thân mình tán thành. Nói như thế thật quá thân tình, quá ủy mị. Cô quyến rũ, thậm chí là rực rỡ, với nét đẹp lạ và hiếm hoi, nhưng sự đánh giá của hắn dành cho cô không tốt lành đến độ chỉ thừa nhận vẻ đẹp ấy.
Hắn ngồi trên giường, nhìn cô, lấy hơi lại; hắn nhận ra nụ hôn phần nào làm hắn kiệt quệ.
Chỉ trong vài giây tiếp theo hắn đã ở ngay trên người cô, cưỡi lên chân cô trong lúc cô nằm sững sờ bên dưới hắn. Môi họ lại gặp nhau lần nữa, xông vào nhau. Môi hắn ghì chặt môi cô, lưỡi đẩy mạnh qua răng trong khi cô lừ đừ quấn vào người hắn. Cơ thể cô ấn mạnh xuống giường dưới sức nặng của hắn, cô cảm nhận được đôi tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng cô và trườn lên phía trên ngực. Cô không ngạc nhiên khi hắn ghì lấy da, vuốt nhẹ, móng tay hắn ấn vào vừa phải, nhưng cô thở hổn hển cạnh khuôn miệng đang mở của hắn.
Âm thanh mong manh ấy khiến hắn rùng mình. Hắn muốn nghe lại lần nữa, thu nó, và nghe đi nghe lại như một bản nhạc trong đầu. Hắn bỏ tay khỏi ngực cô và đưa xuống quần mình, tập trung vào sợi dây nịt một lần nữa trong khi cô ngấu nghiến miệng hắn. Cô quấn đôi tay quanh cổ hắn, hắn rút sợi dây da khỏi eo và thả nó xuống sàn.
Bỗng nhiên hắn nằm ngửa ra, cô đẩy hắn khỏi người và ngồi giữa hai đùi hắn, đôi cánh tay nằm hai bên eo. Cô thở dốc nhìn, nghĩ xem liệu hắn sẽ làm gì, hay là để cô tự quyết định.
Trong một khoảnh khắc cô tưởng mình sắp bị túm lấy - cô nắm lấy lung quần hắn ngay tắp lự, xé toạc nút ra, để lộ quần trong. Nhịp tim hắn nhảy vọt nhưng hắn quyết nhìn, chẳng tỏ vẻ gì hứng khởi, ngay cả khi cô kéo quần hắn khỏi hông, tay bao lấy cậu nhỏ đang cương cứng.
Đôi tay cô khô ráp, kéo lên kéo xuống một cách đau đớn, lên rồi xuống, lên rồi xuống. Cảm giác thật chán nản. Cô thay đôi tay bằng miệng mình. Hắn bắt đầu thờ ơ và càng lúc càng thiếu thỏa mãn. Một tiếng rên quằn quại trong cổ họng hắn, không kiềm chế được mà thành tiếng.
Cô quấy rối hắn bằng lưỡi, bằng hai má, bằng những cái cắn nhẹ dọc làn da. Mỗi lần hắn phát ra âm thanh hoan lạc hay cô cảm nhận được cả người hắn run lên qua môi mình, cô lại thấy mình nhanh hơn, mút mạnh hơn, chiều hắn nhiều hơn. Tâm trí hắn đang trôi bồng bềnh trong giây phút này và bị nhận chìm trong giây phút tiếp theo, chẳng thể suy nghĩ được gì.
Hắn hé mắt nhìn cô trong mờ ảo. Cô trông uể oải, chẳng hấp dẫn như cảm xúc hắn bảo chính mình.
Không nghĩ gì nhiều, hắn nhận ra giờ mình mới là người dẫn bước, vuốt mái tóc mềm mại và giật người cô về phía trước để môi họ lại hòa làm một. Cô ngạc nhiên, nhưng không khó chịu, cho phép hắn âu yếm ngực mình trong khi hắn hôn cô. Ngón cái hắn xoay tròn quanh nhũ hoa và da cô run lên dưới bàn tay hắn.
Có chút gì đó thật lạ lẫm trong giây phút thanh bình ấy, dù cái hôn của họ thật nhẹ nhàng nhưng cái vuốt ve của hắn dịu dàng và điềm tĩnh đến kỳ lạ.
Cô thích cái lặng lẽ này trong chốc lát. Cứ như cô đang hiện diện với một con người khác, ai đó si tình, ai đó ân cần chu đáo, dù chỉ trong vài giây. Cô nhắm mắt lại. Cô có thể thấy cậu - Eren - ngay đó, trước mặt cô, mái tóc nâu rối và đôi mắt xanh mờ ảo. Cô tưởng tượng môi cậu trên môi mình, ngực trần, tim cô đập nhanh hơn.
Hắn nhìn cô - gương mặt thỏa mãn, và sự thiếu tập trung của cô hình như khiến hắn tức giận. Hắn không rõ tại sao. Trên môi cô, răng chạm răng, lưỡi chạm lưỡi, hắn thầm thì trong cộc cằn, "Đừng có nghĩ đến Eren."
Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, giọng nhẹ như tiếng thở dài trong say đắm, cô trả lời, "Tôi không có."
Một bàn tay vuốt từ ngực xuống nhảy múa bên cạnh những chiếc khuy quần. Chúng rời ra không ngập ngừng.
Những ngón tay hắn luồn xuống sâu hơn, nằm tỏa ra trên làn da khi chúng tìm hơi ấm phía dưới. Khi đã luồn lách đủ bên dưới quần lót, hắn chẳng ngần ngại chạm vào cô, xoa mạnh. Cô hít một hơi, vì sự khoái cảm bất chợt và hơi khó chịu, nhưng cũng quen dần với sự thô bạo ấy.
Cô thở gấp, hắn trêu cô, tâm trí cô rời bỏ mọi suy nghĩ, chỉ còn lại sự mê loạn. Khi hắn vuốt ve làn da, khi hắn di chuyển những ngón tay của mình, cô bắt đầu rên rỉ. Cô cố gắng kiềm chế, không muốn thấy hắn tự mãn vì đã khiến cô cảm thấy chìm đắm, nhưng chúng bật ra khỏi miệng trước khi cô kịp nhận ra.
Hắn thích nghe những âm thanh ấy, mặc dù hắn sẽ không thừa nhận điều đó. Chúng khiến hắn cảm thấy mình quyền lực, cảm thấy mình chiếm hữu cô, cứ như hắn đã phá nát mọi rào cản và mê hoặc cô. Cô - người luôn lạnh lùng và thờ ơ - giờ đang rên rỉ, run rẩy trên giường hắn và hắn thích điều đó.
"Gọi tên tôi đi." Một mệnh lệnh cụt lủn phát ra gần miệng cô. Hắn nhìn cô trừng trừng, cương quyết, những ngón tay vẫn đang di chuyển, cô cố gắng mở to đôi mắt, gương mặt méo mó vừa thích thú lại vừa khó hiểu. Cô cố gắng nói trong khoái cảm. "G-Gì cơ?"
"Gọi tên tôi, Ackerman." Hắn lùi lại, chờ đợi cô vâng lời, "Cho tôi thấy cô muốn tôi."
Cô nhắm mắt lại lần nữa và đôi tay hắn di chuyển mạnh hơn, giai điệu của cô lên cao, rung lên bên tai hắn, nghe như một bản nhạc. Hắn lắng nghe cô vùng vẫy, lời nói bị bóp méo nơi lưng chừng cuống họng, nhấn chìm cô trong chính tiếng rên rỉ của mình. Đôi mắt cô dần dần mở ra lần nữa, bắt gặp đôi mắt hắn và với một tiếng rên, thật ngọt ngào mà cũng đầy nhục dục đau đớn, cô buộc mình thốt lên. "Không", "không, tôi không muốn."
Hắn tức giận - hắn rút tay mình ra và cô nằm phịch xuống giường, thở gấp. Cô cố lấy lại hơi và hắn kéo quần cô khỏi chân, vứt xuống đất.
Đôi chân cô dài, mảnh khảnh, và bầm tím, hắn dạng chân cô ra, rúc mặt vào giữa, cô hét lên, níu chặt ra giường mạnh đến độ tưởng chừng như cô sắp xé toạc chúng. Chẳng còn cái gọi là tao nhã hay là từ tốn nữa, hắn cứ liếm, cứ khiêu khích và tiếng thét của cô chỉ càng khiến sự thoái lui của hắn trở thành tàn bạo. Hắn nhấm nháp da thịt cô. Cô thấy mình càng sa đọa khi ham muốn dần chiếm lấy.
"Tôi ghét anh." Cô chẳng hiểu sao mình tự dưng lại nói thế, làm thế nào cô thốt ra chúng được giữa cái say chuếnh choáng, liệu hắn có nghe thấy hoặc hiểu điều đó không. Có chứ, nhưng hắn không bận tâm.
Cô có ghét hắn - cô ghét mọi thứ về hắn. Cô ghét cái tính bốc đồng, bạo lực, cách mà hắn đối xử với cấp dưới. Cô ghét một tên đàn ông nhỏ bé đến thế mà dám hành xử cao ngạo trước tất cả. Cô ghét nỗi ám ảnh của hắn về việc lau dọn, cứ như đôi tay hắn chẳng nhuốm máu. Cô ghét hắn không phải Eren, và chẳng bao giờ là Eren, và cô ghét việc hắn lợi dụng cô cũng như để cô lợi dụng hắn.
Cô cũng biết rằng hắn ghét cô. Sức mạnh của cô ngang tài với hắn, tính thách thức, và cả chiều cao của cô nữa. Hắn ghét tình yêu cô dành cho người em nuôi của mình, và hắn ghét việc cô có thể làm bất cứ thứ gì để bảo vệ thằng nhóc. Hắn ghét nụ cười của cô bởi chúng sẽ chẳng bao giờ là vì hắn.
Hắn chẳng nhận ra hắn đã vào bên trong cô rồi, và đang đi với tốc độ của một con thú.
Hắn ghét việc cô đến phòng hắn, cầu xin được thỏa mãn nhưng lại chẳng cho hắn điều đó. Hắn cũng ghét việc cô chẳng thể tìm được hạnh phúc ở bất cứ nơi nào khác.
Hắn đẩy mạnh vào bên trong cô, tiếng da thịt trần trụi rủ rỉ qua tai hắn. Ngón cái hắn trêu đùa cô trong khi bàn tay kia mân mê bầu ngực. Hắn nhìn cô quằn quại và co rúm lại bên dưới hắn và niềm khấy động trong hắn trở nên mãnh liệt - hắn đi nhanh hơn, mạnh hơn nữa. Xương chậu hắn ép sát vào đùi cô, ngón tay hắn cào vào da thịt. Trông cô thật khêu gợi, gần như hạnh phúc.
"Cô đang nghĩ về thằng nhóc đó." Hắn nói nghiêm nghị, mang tính quan sát nhiều hơn, và cô quay đầu nhìn hắn. Dưới cái nhìn lạnh lùng ấy, cô lắc đầu.
Hắn đẩy, mạnh hơn lần trước và cô hét lên. Cô lấy tay che miệng lại và hắn lại tiếp tục di chuyển mãnh liệt. Mỗi lần nghe được một tiếng đáp trả, là nó lại khiến hắn muốn tiếp tục, thô bạo hơn nữa.
"Chậm lại," cô nói không ra hơi, qua kẽ tay, "ai đó có thể nghe thấy."
Hắn chẳng chậm lại. "Đúng rồi," hắn khẳng định, "không chừng, Eren có thể đang ở ngay ngoài cửa phòng tôi, lắng nghe đấy nhỉ." Hắn trở nên điên cuồng.
Cô rên rỉ và hắn gần như bật cười. "Thế thì liệu cô có vui không?" Hắn hỏi cô, gần như cay độc. Bàn tay cô trượt khỏi mặt và níu chặt lấy chiếc chăn bên dưới. "Đại úy! Nó không..." Cô thở mạnh và một tiếng hét nữa như xé toạc khỏi cổ họng, "Chậm lại!"
Cô vừa lên đỉnh vừa thét, và hắn có thể nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn lại tiếp tục với tốc độ không ngừng.
"Nói tôi nghe, Ackerman," hắn thì thầm, cố giữ giọng thật thấp và bình tĩnh trong khi cô siết chặt, từng đợt ham muốn tuôn trong người hắn, "nói tôi nghe liệu tên nhóc ấy có bao giờ khiến cô cảm như lúc này? Liệu hắn có bao giờ khiến cô phải hét lên?" Cô không thể trả lời và hắn lại tiếp tục hỏi. "Liệu cô có bao giờ để hắn chạm vào cô thế này không?"
Và để nhấn mạnh quan điểm của mình, hắn chạm vào ngực cô và bóp mạnh, nghe thêm được một tiếng rên rỉ khác từ cô gái. Cô biết hắn đang chọc tức cô, và cô lờ màn tra khảo của hắn. Đôi mắt lạnh lùng của hắn đóng lại và gương mặt không đổi của hắn đang vỡ ra, hơi thở gấp và rối loạn. "Nói tôi nghe, bao nhiêu lần cô giả vờ rằng tôi là hắn, giao cấu với cô hả?"
Mặc cho lúc này hoàn cảnh có đáng xấu hổ đến nhường nào, cô vẫn đỏ mặt. Cô quay đi. Hắn là đồ tồi, hắn chẳng ngần ngại sỉ nhục cô và khiến cô thấy mình thật rẻ rúng.
Chẳng một phút nào dừng lại, hắn đưa đầu lại gần xương đòn cô và cắn. Cô thở mạnh, ngạc nhiên nhưng cũng thật khêu gợi. Hắn bắt đầu mút làn da nhạy cảm ấy và cô hét lên vào khoảng không. Một lúc sau, cô lại bắt đầu cố gắng rời khỏi hắn. "Anh mà để lại dấu," cô thở, "ai đó sẽ thấy..."
Cô cảm thấy hắn cười mỉa qua làn da. "Ai thấy cơ? Eren à?"
Câu hỏi chế giễu của hắn làm cô đau, nhưng cô biết hắn đúng. Bị đánh bại nhưng lại nổi lửa với cơn giận lạ lùng đối với người đàn ông đang quấn lấy cô, cô hòa nhịp cùng hắn, đẩy mạnh cơ thể mình cùng với tốc độ của hắn.
Sau đấy, họ im lặng. Hắn không hỏi thêm gì nữa, và cô cố nín nhịn tiếng rên của mình. Cô muốn hét vào mặt hắn, nói với hắn rằng hắn thật đáng thương và nếu hắn thực sự tốt đẹp gì hơn cô, hắn đã chẳng giao cấu với cô ngay lúc này. Đêm đó, hắn mạnh bạo hơn bao giờ hết, biết rằng cô cần giải tỏa sự giận dữ và cảm xúc mà cô dành không chỉ cho Eren, mà còn cho hắn nữa.
Hắn khiến cô khốn khổ để rồi cô có thể trút nỗi khốn khổ ấy ngược lại hắn.
Khi cả hai đã xong - mỗi người đều cảm thấy chẳng còn lại gì ngoài thỏa mãn và mệt mỏi - cô đứng dậy, mặc quần áo vào, cố gắng vuốt lại mái tóc rối, như mọi lần cô đến đây. Hắn nhìn nỗi nhục dục, khoái cảm và sự khích động rời bỏ đôi mắt khi cô bình tĩnh lại. Nó gợi cho hắn về một chiếc hố đen đang nuốt trọn một ngôi sao đã le lói. Hắn quay đi.
Cô đứng đó ngắm hắn một hồi khi hắn nằm lại trên giường, đôi tay lót phía sau đầu, nhìn trừng trừng lên trần nhà chán nản. Cô thừa nhận rằng mình ngần ngừ phải đi, luôn là thế. Cô không thể chối bỏ cảm giác muốn nữa, muốn cái gì đó khác, muốn cảm nhận được thứ gì đó trong buổi gặp này hơn đơn thuần chỉ là sự kích thích và giúp đỡ. Nhưng, điều đó là không thể, và cho phép hắn ngủ cùng cô mỗi đêm sẽ chẳng thay đổi được gì về thế giới này ngoài tâm trí thảnh thơi trong chốc lát.
Đứng giữa chiếc giường và cánh cửa ra khỏi phòng hắn, cô nói.
"Đại úy Levi, tôi nên ở lại chứ?"
Cô luôn hỏi nhưng câu trả lời sẽ chẳng bao giờ đổi thay.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng níu giữ cảm giác thỏa mãn mà hắn chỉ vừa cảm nhận, không muốn để lộ rằng suy nghĩ của hắn đã từ chối, cũng như chính suy nghĩ của cô vậy.
"Cứ làm như cô thích, Mikasa."
Không, cô chẳng biết cô thích điều gì. Hắn hôn cô, và cô biết điều đó không đúng, nhưng cô vẫn để vậy bởi cô thích điều đó. Hắn cởi quần áo cô ra và cô thích điều đó. Hắn hứa cho cô một hơi ấm hữu hình, dù chỉ là khoảnh khắc, khiến cô cảm thấy bình yên và cô thích điều đó hơn bất cứ thứ gì bên ngoài căn phòng này có thể cho cô.
Thế nhưng, cô lại muốn Eren cho cô điều đó. Cô muốn rất nhiều hơi ấm trong cậu hơn là niềm hi vọng hão huyền giữa những tấm ra giường trong phòng vị cấp trên - người hẳn cũng muốn điều gì đó thỏa mãn hơn thế này, với sự sâu đậm và ý nghĩa hơn cho dù nó có là gì đi chăng nữa.
Đây chẳng qua chỉ là hai con người ác độc, không khoan nhượng, bản năng đi tìm nơi nương tựa trong một thế giới còn ác độc và không khoan nhượng hơn nữa, trong vài giờ mỗi lúc đêm về.
Cô rời đi với cánh cửa nhẹ khép.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro