Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Shine Bright Like The Sun

 Chiều xuống với cơn mưa rào mùa hạ vừa tạnh. Mưa mùa hạ lạ thật, chợt đến rồi lại chợt đi, không nói một lời nào cả nhưng cũng đủ cho người ta cảm thấy nhớ. Nhớ cái mùi của không khí, của mây, của đất, của cỏ cây hoa lá tỏa ra , không tan ngay hay loang vào không trung, mà tuôn ra bện chặt vào khắp không gian, kết tinh lại thành ‘’ mùi mưa’’- thứ tinh dầu kì lạ làm con người ta cảm thấy sảng khoái lạ thường. Chính thứ mùi đặc biệt đó đã tạo nên dấu ấn riêng của mưa hạ trong lòng mọi người. Một cái gì đó thanh thanh, mát dịu, tưới mát tâm hồn.

         Đã có bao lần tôi thầm ước, ước gì mình được làm một cơn mưa mùa hạ để thấy mình thật đặc biệt, thật đáng quý với tất cả mọi người. Để tạo nên thứ cảm xúc vương vấn trong tâm hồn mỗi người. Để thấy cuộc sống này thật đẹp,thật đáng quý với tôi. Và hơn cả là để mọi người biết được sự hiện diện, sự tồn tại của tôi trên cuộc đời này; để được trở thành hạt bụi vàng lấp lánh giữa hàng vạn người chứ không phải mãi chỉ là cát bụi, mãi ngụp lặn dưới đáy sâu của xã hội.Nhưng tôi chợt nhận ra ước mơ đó của tôi thật viển vông, hão huyền. Cuộc đời này đâu phải là truyện cổ tích với phép màu kì diệu của ông bụt, bà tiên!

        Tôi nhận ra rằng mình chỉ là một cây nến chờn vờn, bập bùng giữa cuộc đời. Ánh lửa le lói mà tôi thắp lên không đủ sức để tỏa sáng cả một vùng trời u tối. Tôi bé nhỏ, làm sao có thế làm một thứ vĩ đại tuyệt đẹp như một cơn mưa mùa hạ. Vì bé nhỏ nên ánh sáng mà tôi đã cố công thắp nó lên có thể dễ dàng tắt lịm trước một cơn gió nào đó. Đã bao lần tôi gục ngã trước những cơn gió, tất cả mọi cố gắng của tôi bao nhiêu tháng ngày chỉ tan biến trong vòng vài giây- cảm giác đó rất’’ đắng’’, thực sự rất’’ đắng’’. Nó không như một món ăn kinh khủng mà chúng ta chỉ cần nuốt vào là một lát sau sẽ không còn cảm thấy đắng nữa mà nó như một thứ dung dịch bất tử luồn quanh cuống họng và rồi đổ thẳng vào tim và ở mãi trong đó. Trước những khó khăn như vậy, tôi thu mình lại với tất cả mọi người hay đó là cách mà tôi nghĩ rằng là mình đang xây một lớp tường kín đáo để bảo vệ lấy ngọn nến bé nhỏ của tôi. Tôi thấy mình thật thông minh.

        Cứ nghĩ rằng làm vậy sẽ bảo vệ được thứ ánh sáng được đắp bồi nên từ nhiều cố gắng của tôi nhưng tôi đã nhầm. Ai cũng biết để duy trì sự cháy thì ta phải có oxi nhưng chỉ vì lớp tường bảo vệ mà tôi tự tạo ra đó mà tôi đã tự mình dập tắt ngọn nến của mình. Từ đó mà tôi đã sực tỉnh và hiểu ra rằng: cái gì cũng phải có sự trả giá của nó. Nếu tôi muốn làm ánh dương soi tỏ mọi góc phố, từng con hẻm, nơi cùng đường ngõ phố thay cho một ngọn nến yếu ớt thì tôi phải trải qua một quá trình tôi luyện cực khổ, trải qua mọi phong ba bão táp chứ không phải cứ mãi cố gắng tránh xa nhưng gian nan. Cũng chính như những cơn mưa mùa hạ, đâu phải trời lúc nào cũng mưa mãi được, cơn mưa mùa hạ cũng phải chờ đợi qua những ngày tháng oi ả, nóng bức của mùa hè để tích tụ từng làn hơi nước tạo thành một cơn mưa lớn đúng chất mùa hạ. Khó khăn, thử thách tồn tại như một quy luật của cuộc sống; thiếu nó thì cuộc sống ừ thì sẽ thật êm đềm nhưng  cuộc sống sẽ thật tẻ nhạt, vô vị, con người ta sẽ càng trở nên yếu đuối, mãi chỉ là ngọn nến hiu hắt giữa cuộc đời. Tôi nhận ra rằng cuộc sống thật sự cần những’’ cơn gió’’ như vậy để chúng ta biết vượt qua nó mà ngày một cố gắng hơn.

        Chọn làm vầng dương hay mãi chỉ là ngọn nến mờ nhạt là ở chính các bạn!!!

                                                                                                       Mờ Nguyễn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: